Định Mệnh Anh Và Em
-
Chương 35: Trở Thành Người Thực Vật
Bóng đêm bao trùm căn biệt thự lạnh lẽo, lâu lâu lại nghe thấy tiếng đập vỡ đồ đạc phát ra từ một căn phòng từ phía lầu 4, bên ngoài mưa vẫn chưa hề có dấu hiệu ngưng lại, mà càng lúc càng mạnh hơn, những hạt mưa nặng trĩu đập vào bức tường lạnh giá.
Hạo ném tất cả những thứ trong phòng, bây giờ thì thật sự anh đã biến từ một căn phòng ngăn nắp nhất thành căn phòng bừa bộn nhất.
Những bức hình của Yên, Hạo không chút thương tiếc mà ném mạnh vào tường, khung hình vỡ nát, không phải một mà còn nhiều hơn, rất nhiều khung hình vỡ nát nằm la liệt dưới sàn.
Sau khi không còn một bức nào nữa, Hạo ngồi dựa lưng vào tường, ánh mắt anh giờ không sức sống, từng giọt máu rơi tông tông xuống mặt sàn gỗ.
Bên ngoài những giọt mưa nghe ồn ào bao nhiêu thì bên trong im lặng bấy nhiêu, Hạo đưa ánh mắt nhìn những thứ anh đã đập, từng khung hình, từng tấm ảnh, chúng khắc ghi nụ cười hạnh phúc của Yên khi cô ấy ở bên anh.
Hạo vớ tay nhặt một tấm đưa lên nhìn, trong phòng vốn dĩ rất tối, không thể nhìn thấy được gì, chỉ lâu lâu bên ngoài trời có những tia sấm sét xẹt qua, lúc đó Hạo mới có thể thấy được mơ hồ khuôn mặt của người con gái ấy, bàn tay đầy máu đã làm vấy bẩn bức hình, nó không còn đẹp nữa.
Bàn tay dần dùng sức bóp tấm hình thành một cục tròn lại, Hạo vứt sang một bên, anh không muốn nhìn những thứ này để rồi trái tim anh lại đau thêm, vốn dĩ anh không thể nào bảo vệ cô ấy…..giá như ngày ấy anh đừng mang cô ấy ra khỏi Lãnh Phong, giá như ngày ấy anh không gặp cô trong làn mưa ấy, giá như cô đừng đến bên anh… rất nhiều câu giá như xuất hiện trong đầu.
Bây giờ đây, sự thật luôn luôn lúc nào cũng là sự thật, sẽ không bao giờ xuất hiện kì tích, hoặc hai từ giá như.
Anh đã yêu, đúng anh đã thật sự yêu người em gái ruột của mình, một tình yêu loạn luân, một tình yêu không đúng với lý lẽ của cuộc sống, nhưng một khi trái tim đã trao đi thì lúc đó người ta còn có thể nghĩ nhiều như thế hay không?, vốn dĩ là không hề.
Hạo nhắm mắt lại, hình ảnh và nụ cười của cô ấy lại xuất hiện, cho dù anh có cố gắng xua tan nó đi thì đó là chuyện không thể nào, nhớ cô ấy, yêu cô ấy đã là thói quen đã được lập trình trong bộ não từ rất lâu rồi.
Cánh cửa phòng mở ra, Minh Hà bước vào, tiếng giầy cao gót ung dung, dứt khoát đi đến phía trước Hạo.
Minh Hà đưa đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc nhìn một vòng căn phòng.
- Vì con bé đã chết, lại thành ra thế này?.
“ Đã chết?” câu nói của Minh Hà như mang Hạo từ cõi mộng mơ suy nghĩ trở về với thực tại đau lòng, giờ đây anh rất muốn bước đến uy hiếp chính người chị của mình để hỏi cho rõ rốt cuộc là Yên đang ở đâu, nhưng bàn tay vừa chống lên định đứng dậy, nó bất giác buông lơi.
Anh nở nụ cười lạnh.
- Đã chết?
- Nó cùng Hải Minh đã rơi xuống vực, trong màn mưa này, có lẽ đã chết. – Minh Hà mỉm cười rốt cuộc cô cũng đã thuận lợi mà trả thù cho chính người mẹ mà cô đã yêu thương nhất.
Ngày đó, nếu không vì người tình khốn kiếp của Ba, bà ta khiến Ba bỏ tất cả để bỏ đi cùng bà ta, bỏ người mẹ hiền diệu hết lòng yêu ông ấy, bỏ lại hai đứa con thơ còn cần lắm tình yêu thương của người làm Ba, ông ta vức bỏ tất cả, để rồi phải nhận lấy thảm cảnh chết cùng với nhân tình ấy.
Nhưng mọi chuyện tưởng chừng như chấm dứt, thì cũng khi biết tin ông chết, mẹ cô vì quá đau lòng mà một phát súng đã đi theo ông, bà yêu ông như thế, hy sinh vì ông như thế, nhưng ông lại nhẫn tâm.
Minh Hà từ nhỏ đã tự hứa với bản thân không bao giờ được yếu đuối vì tình yêu, khái niệm tình yêu đối với cô thật vớ vẩn, cô chỉ xem trọng công việc, tiền tài và danh vọng. Ngần ấy năm sống bên nước ngoài, nhưng chưa bao giờ, chưa từng một giây nào bản thân cô quên đi được mối hận ấy.
Rồi khi cô biết được tin tức của đứa con gái của kẻ thù vẫn còn sống, thì lúc đó cô cũng biết rằng thằng em trai cô đã yêu rất sâu đậm con bé đó.
Cô tự rủa thầm tại sao số phận lại trớ trêu, cũng là người mẹ cướp đi ba cô, giờ lại đến đứa con gái cướp đi trái tim người em trai của cô, thật là đúng như người ta thường hay nói “ hồ ly tinh thì khi sinh con ra, nó cũng chỉ là hồ ly tinh con “ chuyên đi phá hoại hạnh phúc người khác.
Hạo không nói gì thêm, anh đứng dậy, bước qua Minh Hà hướng về phía cửa.
Anh muốn đi tìm Hải Minh, cho dù là gì đi nữa, Hải Minh cũng chính là người bạn thân nhất từ nhỏ đến giờ của anh, câu ấy không thể xảy ra bất cứ chuyện gì nếu không anh sẽ rất ân hận.
- Muốn đi tìm con bé đó?, nó chết rồi em không nghe chị nói sao? – Minh Hà xoay người lại nói lớn, cô thật không thể tin được thằng em trai này quá bi lụy vì tình.
- Còn Hải Minh, chị nhẫn tâm giết cậu ấy, chị biết cậu ấy từ khi em còn rất nhỏ, không phải lúc nào chị cũng xem cậu ấy như đứa em trai của mình hay sao? Tại sao lại hại luôn ngay cả người bạn thân nhất của em????????? – Hạo hét lên, những gân xanh trên đầu hiện rõ, bàn tay nắm chặt lại, anh đang cố gắng kiềm chế bản thân mình.
- Nó…. Vì con nhỏ đó… nên chị rất tiếc. – giọng Minh Hà có phần trùng xuống, đúng, cô xem Hải Minh như người em trai thứ hai của mình, nhưng nó vì con nhỏ đó mà hy sinh, cô rất tiếc.
- Rất tiếc, hai từ của chị, có thể giúp được cậu ấy hay sao, tại sao không đi giúp cậu ấy? TẠI SAO? – Hạo gầm lên từng chữ, bây giờ anh đã mất đi người anh yêu, chả lẽ người bạn thân nhất anh cũng phải mất hay sao? Sao ông trời lại bất công với anh như thế, lấy đi tất cả của anh.
- Chị đã cho người đi tìm…. Nhưng khi đến nơi, chiếc xe đã bốc cháy, tất cả chỉ còn là tro bụi. – Minh Hà nhẹ giọng xuống, trong tâm trí cô ngoài sự vui sướng vì trả được thù, trong đó nó còn hiện lên một tia đau đớn của một sự mất mát vốn dĩ không hề đáng có.
Tại một khu nhà gỗ nằm khuất ngoài ngoại ô thành phố.
Yên khẽ mở mắt ra, phía trước mắt hiện ra những cảnh vật mơ hồ, đầu còn khá đau, cô cố gắng ngồi dậy, trên trán là chiếc khăn ấm rớt xuống bàn tay, cô cầm lấy để sang phía bên cạnh.
- Đã tỉnh. – một người đàn ông cầm trên tay khay trà bước vào phòng, ông cảm thấy nhẹ lòng khi thấy Yên đã tỉnh sau mấy ngày hôn mê.
Yên nheo mắt nhìn hình dáng người đàn ông đó, bóng dáng thân thuộc này, nhắm mắt lại cô cố gắng định thần.
Mở mắt ra, những cảnh vật xung quanh hiện ra rõ hơn lúc ban đầu, bây giờ cô mới thật sự thấy nhẹ lòng.
- Chú…. đã cứu cháu? – Yên dựa vào thành giường, cô nhìn người đàn ông đang ngồi kế bên mình, mỉm cười nhẹ.
- Ta đã rất lo, nếu không nhờ bông tai định vị của cháu, có lẽ ta đã không biết cháu đang gặp nguy hiểm mà kịp thời cứu. Ngay khi ta vừa mang cháu và người con trai đó ra khỏi, thì ngay lập tức chiếc xe phát nổ, chậm một giây cháu và cậu ấy đã tan xác. – Người đàn ông nhớ về cảnh lúc đó vẫn chưa hết rùng mình.
Như chợt nhớ ra, lúc đó chính là Hải Minh đã đưa cô ra khỏi đám người của Minh Hà, người con trai chú nói….không lẽ là anh ấy.
- Vậy người đó đâu rồi chú?
- Cậu ta vì che chở cho cháu, nên…. Tình trạng khá nghiêm trọng, nhưng ta không thể mang cậu ấy đến bệnh viện, sự việc sẽ bại lộ nếu như ta xuất hiện.
Cậu ấy đang bên một căn phòng khác, hơi thở vẫn còn… nhưng còn về việc tỉnh lại…. – Ông lắc đầu khi nghĩ đến tình trạng của Hải Minh hiện nay, rất có thể cậu trai trẻ đó sẽ trở thành….. người thực vật.
Ly trà nóng trên tay Yên rơi xuống, những gì cô vừa nghe được…. Hải Minh vì cô mà giờ sống không ra sống, cô phải làm sao bây giờ đây, trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình.
Yên vén chăn ra khỏi người, cô muốn nhanh chóng đi xem Hải Minh như thế nào.
- Cháu còn rất yếu, những vết thương đã được chữa trị nhưng vẫn chưa thể đi lại bình thường được. – Ông thấy Yên hốt hoảng thì đoán được ngay là cô muốn đi đâu, ly trà nóng đổ trên tay nhưng Yên vẫn không mảy may để ý, đủ hiểu trong lòng hiện đang rất lo cho cậu ấy.
- Anh ấy… cháu nhất định phải đi xem anh ấy như thế nào, vì cháu… cháu đã đưa anh ấy vào nơi nguy hiểm… - Yên khóc, những giọt nước mắt lăn dài sau những ngày hôn mê, khi vừa tỉnh giấc lại khóc, sức lực vốn đã yếu, ngay giờ việc khóc cũng làm cô cảm thấy khó chịu.
- Ta sẽ đưa cháu đi, ngoan ngồi yên đợi ta. – Ông biết không thể nào ngăn cản được Yên, nên khuyên cô xong, ông bước ra ngoài rồi trở vào với chiếc xe lăn.
Yên được đưa sang thăm Hải Minh.
Nhìn người con trai kia, vốn dĩ trước mới tuần trước đây thôi anh còn rất khỏe mạnh, còn giờ đây.... anh nằm nơi đó, băng trắng bao phủ khắp người anh, rất nhiều ống truyền dinh dưỡng được ghim vào thân anh, nhìn anh như thế, Yên thật sự rất ân hận khi chính tay cô đưa anh vào tình cảnh hiện giờ.
Mạc Vũ nhìn thấy người Yên không ngừng run lên, ông khẽ thở dài, đẩy cô đến gần Hải Minh hơn.
- Anh ấy…. tình… trạng…- Yên lắp bắp tay cô nắm chặt lấy bàn tay gầy của Hải Minh.
- Tình trạng không khả quan, nhưng ta sẽ cố gắng. – Mạc Vũ vỗ vai Yên trấn an.
- Nhất định, chú phải giúp cháu…. Cháu không muốn một người vô tội như anh ấy vướng vào mối hận thù của cháu…. Giúp cháu…. – Yên khóc, nước mắt ngày càng nhiều, cô đau lòng nhìn Mạc Vũ.
Mạc Vũ gật đầu, trong phòng giờ đây chỉ nghe thấy tiếng khóc thúc thích của Yên và những tiếng động phát ra từ máy móc được gắn vào người Hải Minh.
Một buổi chiều thanh bình,, ánh mặt trời dần khuất đi sau những làn cây.
Yên ngồi trên chiếc xe lăn gần của sổ, mắt cô nhìn những chú chim đang mệt mõi bay về tổ sau một ngày kiếm ăn, bầy chim cũng có gia đình, bọn chúng như reo vui sau một ngày làm việc tối lại được đoàn tụ cùng với nhau.
Yên nhìn chăm chú không hề để tâm đến Mạc Vũ đang đi vào phòng, ông đặt khay thức ăn lên bàn, rồi bước lại khung cửa sổ nơi Yên ngồi, ông đứng chắp hai tay phía sau, nhìn một hướng cùng với Yên.
- Trông chúng rất hạnh phúc. – Ông cười.
- Đúng vậy, thật bình yên, một gia đình. – nhắc đến hai từ Gia Đình, trong Yên dâng lên một cõi chua xót, chưa bao giờ cô không mơ về hạnh phúc gia đình, chưa bao giờ cô không mơ về một hạnh phúc được ngũ trong vòng tay của ba và mẹ, nhưng ước mơ vẫn mãi là ước mơ mà thôi.
Đối với cô, khái niệm của hai từ Gia Đình nó vốn dĩ đã bị xóa sạch từ khi cô biết được sự thật đau lòng, mình là đứa con hoang, hơn nữa ngay khi cô mới được sinh ra, ba và mẹ cô đã chết khi đang trên đường chạy trốn khỏi tay bọn sát thủ đó.
Tàn nhẫn, độc ác, số phận luôn luôn nghiệt ngã đối với cô, tất cả những khổ đau từ trước đến giờ cô phải cố gắng chịu đựng, gần như nó càng ngày càng làm cho trái tim cô càng đóng băng lại.
- Cháu đã nghĩ, sẽ bỏ qua cho hắn ta, nhưng nhìn anh Hải Minh nằm trên giường như một cái xác như thế, cháu đau lắm, vì thế….. – Yên nắm chặt tay lại.
- Cháu sẽ không tha thứ cho nhà họ Trương, nhất là Minh Hà, bằng mọi giá, cháu sẽ làm cho cô ta thân bại danh liệt, vì cháu, và vì anh Hải Minh. – mắt Yên giờ đây lạnh lùng khát máu, nó chỉ còn là những tảng băng, trong Yên giờ không còn nữa vỏ bọc ngây thơ chỉ biết cười nói như cô đã thường giả tạo khi tiếp cận Trương gia.
- Kế hoạch của chúng ta sẽ tiếp tục? – Mạc Vũ xoay người lại nhìn Yên, giờ đây ông lại nhìn thấy một Tịnh Yên lạnh lùng như của 2 năm về trước, trên môi không hề có nụ cười, ánh mắt thì như kẻ sát thủ, ảm đạm và nhẫn tâm với tất cả.
- Đúng, bây giờ, cháu sẽ không nhân nhượng nữa. – Yên nói xong thì xoay bánh xe hướng vào trong.
Mạc Vũ nhìn theo, ông hiểu bây giờ đây, hận thù đã hoàn toàn lấn át trái tim của Yên.
Ông sẽ không còn được thấy một Tịnh Yên đùa vui trên bãi biển như hôm nào nữa, như chợt nhớ ra đó chỉ là âm mưu và là kế hoạch của Yên ông nhếch môi cười… nhưng ông vẫn muốn nhìn thấy một cô gái với nụ cười tỏa nắng như thế, vì khi cười, Yên rất đẹp… như Phu Nhân…..
Ông nhìn về phía chân trời xa xăm kia, ông nhớ về cái ngày ông được lệnh phải kết thúc số phận của hai người ngoại tình đó, ông đã giết chết Minh Vương bằng một nhát súng và đẩy xác hắn ta xuống biển.
Ngay sau đó là phu nhân, người đang ôm đứa bé mới sinh trên tay không ngừng run rẩy, bước chân ông bước lại gần hơn, nòng súng nhắm ngay mục tiêu.
- Oe…oe…oe…oe… - tiếng đứa bé khóc thét lên, có lẽ nó hiểu được nỗi lo sợ của mẹ nó hiện giờ.
Ông nhìn đứa trẻ vô tội kia, nó không có tội, nếu như vì ân oán của người lớn mà hại đến đứa trẻ này, ông không làm được, súng trên tay dần hạ xuống.
- Xin ông, coi như tôi cầu xin ông, hãy giúp tôi…. Hãy cứu con bé…. Nó vô tội….tôi không đáng sống… nhưng đứa trẻ tội nghiệp này… nó cần phải sống, không ai có quyền cướp đi sinh mạng của đứa trẻ này…. nó tên là Tịnh Yên, giúp tôi…
Nói rồi, người phụ nữ buông đứa bé xuống, bà chạy thật nhanh rồi lao người xuống vực tự vẫn.
Mạc Vũ không kịp ngăn cản, ông chỉ có thể đứng trơ ra đó nhìn phu nhân gieo người xuống ngay trước mắt ông.
Phu nhân chết rồi, đứa trẻ vẫn khóc, nhưng giọng nó nhỏ hơn….. Ông khòm xuống ôm đứa trẻ vào lòng, nó nhìn ông, hàng nước mắt vẫn chảy nhưng nó đã thôi không khóc nữa.
Nhìn đứa bé gái xinh đẹp như thế này, ông không nhẫn tâm giết nó, Mạc Vũ cười, ông bế đứa bé vào trong xe, trong lúc để nó lại vào nôi, ông chú ý thấy dưới bàn chân nó có 3 nốt ruồi son thẳng hàng rất đặc biệt, ông mỉm cười gọi tên nó là “ Tịnh Yên”.
Nhưng không gì có thể qua mắt được ông chủ, ông ta biết được tin ông đã không giết đứa trẻ, sau đó đã sai người truy lùng ông và đứa trẻ, ông đã có những ngày chãy trốn mệt mõi, rồi khi ông không còn đường thoát, khi ông chủ bắt cả gia đình ông lại uy hiếp ông, lúc đó ông đã hết cách nên đành thả Tịnh Yên vào nôi, ghi vào mảnh giấy một dòng chữ. “ hãy giúp cô bé, nó tên là Tịnh Yên. “
Chiếc nôi trôi đi xa, cũng là lúc ông bị bọn người của ông chủ bắt đi, nhưng một khi đã phản bội thì không còn có đường chuộc lại lỗi lầm, gia đình ông từ trên xuống dưới đều bi giết chết.
Ông may mắn còn giữ được tính mạng đến ngày hôm nay chính là nhờ người vợ mà ông yêu nhất chạy ra lấy thân mình đỡ lấy cho ông.
Bà bị bắn rất nhiều phát vào người, nhưng bà vẫn kiên quyết đứng vững, chỉ mong sao ông có thể thoát khỏi nơi đó.
Ông chạy đi, trong màn đêm, mệt lã và đói, với nỗi đau mất gia đình đến tột cùng của đau khổ.
Nhưng ông không gục chí, ông phải sống để trả thù, và tìm lại Tịnh Yên.
Rồi ông trời cũng không hề phụ lòng người, sau 19 năm cũng ngay tại bãi biển nơi ông đã thả chiếc nôi, ông nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài, gương mặt không hề có niềm vui, nó thể hiện lên đó là niềm đau khổ và mất mát.
Ông đã mạnh dạn đến trò chuyện với cô, ban đầu cô đã bỏ đi, làn váy trắng bay trong gió, đôi chân trần bước đi trên cát, dưới đó là hình ảnh ông đã thấy 19 năm về trước.
- Tịnh Yên… - ông đưa tay lên gọi, ông thật sự quá bất ngờ, vì một sự trùng hợp này.
Cô gái đã quay lại và nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu, và đã bắt chuyện với ông chỉ 3 từ.
- Ông quen tôi?
Kí ức tràn về, trên lưng ông vẫn hằn in vết sẹo dài khi ngày trước ông bị bắt lại và bị tra tấn.
- Chú . – Yên khẽ gọi, khi thấy ông đứng trầm ngâm lâu đến thế.
Mạc Vũ thoát ra khỏi suy nghĩ, ông quay lại nhìn Yên.
- Ta nghe. – Mạc Vũ mỉm cười.
- Có phải chú nhớ về chuyện cũ? – Yên chống tay lên cầm nhìn Mặc Vũ.
- Đúng là…. Người hiểu ta nhất sau vợ ta, chính là cháu. – Mạc Vũ thôi không suy nghĩ nữa.
Ông bước vào bên trong dùng bữa cùng với Yên, đây là bữa ăn đầu tiên của hai người sau ngần ấy thời gian biết về nhau, cùng nhau thực hiện kế hoạch.
Ánh đèn hắt sáng ra từ cửa sổ của căn nhà ra phía bên ngoài, bầu trời trên cao đã hiện ra rất nhiều vì sao rực rỡ, lấp lánh kiêu kỳ trong bóng đêm, cảnh đẹp như thế nhưng hai con người sống trong nhà gỗ đó chưa từng biết đến hai từ ' thưởng thức' điều quan trọng đối với họ, chỉ có một và duy nhất một.... " Trả Thù ".
Hạo ném tất cả những thứ trong phòng, bây giờ thì thật sự anh đã biến từ một căn phòng ngăn nắp nhất thành căn phòng bừa bộn nhất.
Những bức hình của Yên, Hạo không chút thương tiếc mà ném mạnh vào tường, khung hình vỡ nát, không phải một mà còn nhiều hơn, rất nhiều khung hình vỡ nát nằm la liệt dưới sàn.
Sau khi không còn một bức nào nữa, Hạo ngồi dựa lưng vào tường, ánh mắt anh giờ không sức sống, từng giọt máu rơi tông tông xuống mặt sàn gỗ.
Bên ngoài những giọt mưa nghe ồn ào bao nhiêu thì bên trong im lặng bấy nhiêu, Hạo đưa ánh mắt nhìn những thứ anh đã đập, từng khung hình, từng tấm ảnh, chúng khắc ghi nụ cười hạnh phúc của Yên khi cô ấy ở bên anh.
Hạo vớ tay nhặt một tấm đưa lên nhìn, trong phòng vốn dĩ rất tối, không thể nhìn thấy được gì, chỉ lâu lâu bên ngoài trời có những tia sấm sét xẹt qua, lúc đó Hạo mới có thể thấy được mơ hồ khuôn mặt của người con gái ấy, bàn tay đầy máu đã làm vấy bẩn bức hình, nó không còn đẹp nữa.
Bàn tay dần dùng sức bóp tấm hình thành một cục tròn lại, Hạo vứt sang một bên, anh không muốn nhìn những thứ này để rồi trái tim anh lại đau thêm, vốn dĩ anh không thể nào bảo vệ cô ấy…..giá như ngày ấy anh đừng mang cô ấy ra khỏi Lãnh Phong, giá như ngày ấy anh không gặp cô trong làn mưa ấy, giá như cô đừng đến bên anh… rất nhiều câu giá như xuất hiện trong đầu.
Bây giờ đây, sự thật luôn luôn lúc nào cũng là sự thật, sẽ không bao giờ xuất hiện kì tích, hoặc hai từ giá như.
Anh đã yêu, đúng anh đã thật sự yêu người em gái ruột của mình, một tình yêu loạn luân, một tình yêu không đúng với lý lẽ của cuộc sống, nhưng một khi trái tim đã trao đi thì lúc đó người ta còn có thể nghĩ nhiều như thế hay không?, vốn dĩ là không hề.
Hạo nhắm mắt lại, hình ảnh và nụ cười của cô ấy lại xuất hiện, cho dù anh có cố gắng xua tan nó đi thì đó là chuyện không thể nào, nhớ cô ấy, yêu cô ấy đã là thói quen đã được lập trình trong bộ não từ rất lâu rồi.
Cánh cửa phòng mở ra, Minh Hà bước vào, tiếng giầy cao gót ung dung, dứt khoát đi đến phía trước Hạo.
Minh Hà đưa đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc nhìn một vòng căn phòng.
- Vì con bé đã chết, lại thành ra thế này?.
“ Đã chết?” câu nói của Minh Hà như mang Hạo từ cõi mộng mơ suy nghĩ trở về với thực tại đau lòng, giờ đây anh rất muốn bước đến uy hiếp chính người chị của mình để hỏi cho rõ rốt cuộc là Yên đang ở đâu, nhưng bàn tay vừa chống lên định đứng dậy, nó bất giác buông lơi.
Anh nở nụ cười lạnh.
- Đã chết?
- Nó cùng Hải Minh đã rơi xuống vực, trong màn mưa này, có lẽ đã chết. – Minh Hà mỉm cười rốt cuộc cô cũng đã thuận lợi mà trả thù cho chính người mẹ mà cô đã yêu thương nhất.
Ngày đó, nếu không vì người tình khốn kiếp của Ba, bà ta khiến Ba bỏ tất cả để bỏ đi cùng bà ta, bỏ người mẹ hiền diệu hết lòng yêu ông ấy, bỏ lại hai đứa con thơ còn cần lắm tình yêu thương của người làm Ba, ông ta vức bỏ tất cả, để rồi phải nhận lấy thảm cảnh chết cùng với nhân tình ấy.
Nhưng mọi chuyện tưởng chừng như chấm dứt, thì cũng khi biết tin ông chết, mẹ cô vì quá đau lòng mà một phát súng đã đi theo ông, bà yêu ông như thế, hy sinh vì ông như thế, nhưng ông lại nhẫn tâm.
Minh Hà từ nhỏ đã tự hứa với bản thân không bao giờ được yếu đuối vì tình yêu, khái niệm tình yêu đối với cô thật vớ vẩn, cô chỉ xem trọng công việc, tiền tài và danh vọng. Ngần ấy năm sống bên nước ngoài, nhưng chưa bao giờ, chưa từng một giây nào bản thân cô quên đi được mối hận ấy.
Rồi khi cô biết được tin tức của đứa con gái của kẻ thù vẫn còn sống, thì lúc đó cô cũng biết rằng thằng em trai cô đã yêu rất sâu đậm con bé đó.
Cô tự rủa thầm tại sao số phận lại trớ trêu, cũng là người mẹ cướp đi ba cô, giờ lại đến đứa con gái cướp đi trái tim người em trai của cô, thật là đúng như người ta thường hay nói “ hồ ly tinh thì khi sinh con ra, nó cũng chỉ là hồ ly tinh con “ chuyên đi phá hoại hạnh phúc người khác.
Hạo không nói gì thêm, anh đứng dậy, bước qua Minh Hà hướng về phía cửa.
Anh muốn đi tìm Hải Minh, cho dù là gì đi nữa, Hải Minh cũng chính là người bạn thân nhất từ nhỏ đến giờ của anh, câu ấy không thể xảy ra bất cứ chuyện gì nếu không anh sẽ rất ân hận.
- Muốn đi tìm con bé đó?, nó chết rồi em không nghe chị nói sao? – Minh Hà xoay người lại nói lớn, cô thật không thể tin được thằng em trai này quá bi lụy vì tình.
- Còn Hải Minh, chị nhẫn tâm giết cậu ấy, chị biết cậu ấy từ khi em còn rất nhỏ, không phải lúc nào chị cũng xem cậu ấy như đứa em trai của mình hay sao? Tại sao lại hại luôn ngay cả người bạn thân nhất của em????????? – Hạo hét lên, những gân xanh trên đầu hiện rõ, bàn tay nắm chặt lại, anh đang cố gắng kiềm chế bản thân mình.
- Nó…. Vì con nhỏ đó… nên chị rất tiếc. – giọng Minh Hà có phần trùng xuống, đúng, cô xem Hải Minh như người em trai thứ hai của mình, nhưng nó vì con nhỏ đó mà hy sinh, cô rất tiếc.
- Rất tiếc, hai từ của chị, có thể giúp được cậu ấy hay sao, tại sao không đi giúp cậu ấy? TẠI SAO? – Hạo gầm lên từng chữ, bây giờ anh đã mất đi người anh yêu, chả lẽ người bạn thân nhất anh cũng phải mất hay sao? Sao ông trời lại bất công với anh như thế, lấy đi tất cả của anh.
- Chị đã cho người đi tìm…. Nhưng khi đến nơi, chiếc xe đã bốc cháy, tất cả chỉ còn là tro bụi. – Minh Hà nhẹ giọng xuống, trong tâm trí cô ngoài sự vui sướng vì trả được thù, trong đó nó còn hiện lên một tia đau đớn của một sự mất mát vốn dĩ không hề đáng có.
Tại một khu nhà gỗ nằm khuất ngoài ngoại ô thành phố.
Yên khẽ mở mắt ra, phía trước mắt hiện ra những cảnh vật mơ hồ, đầu còn khá đau, cô cố gắng ngồi dậy, trên trán là chiếc khăn ấm rớt xuống bàn tay, cô cầm lấy để sang phía bên cạnh.
- Đã tỉnh. – một người đàn ông cầm trên tay khay trà bước vào phòng, ông cảm thấy nhẹ lòng khi thấy Yên đã tỉnh sau mấy ngày hôn mê.
Yên nheo mắt nhìn hình dáng người đàn ông đó, bóng dáng thân thuộc này, nhắm mắt lại cô cố gắng định thần.
Mở mắt ra, những cảnh vật xung quanh hiện ra rõ hơn lúc ban đầu, bây giờ cô mới thật sự thấy nhẹ lòng.
- Chú…. đã cứu cháu? – Yên dựa vào thành giường, cô nhìn người đàn ông đang ngồi kế bên mình, mỉm cười nhẹ.
- Ta đã rất lo, nếu không nhờ bông tai định vị của cháu, có lẽ ta đã không biết cháu đang gặp nguy hiểm mà kịp thời cứu. Ngay khi ta vừa mang cháu và người con trai đó ra khỏi, thì ngay lập tức chiếc xe phát nổ, chậm một giây cháu và cậu ấy đã tan xác. – Người đàn ông nhớ về cảnh lúc đó vẫn chưa hết rùng mình.
Như chợt nhớ ra, lúc đó chính là Hải Minh đã đưa cô ra khỏi đám người của Minh Hà, người con trai chú nói….không lẽ là anh ấy.
- Vậy người đó đâu rồi chú?
- Cậu ta vì che chở cho cháu, nên…. Tình trạng khá nghiêm trọng, nhưng ta không thể mang cậu ấy đến bệnh viện, sự việc sẽ bại lộ nếu như ta xuất hiện.
Cậu ấy đang bên một căn phòng khác, hơi thở vẫn còn… nhưng còn về việc tỉnh lại…. – Ông lắc đầu khi nghĩ đến tình trạng của Hải Minh hiện nay, rất có thể cậu trai trẻ đó sẽ trở thành….. người thực vật.
Ly trà nóng trên tay Yên rơi xuống, những gì cô vừa nghe được…. Hải Minh vì cô mà giờ sống không ra sống, cô phải làm sao bây giờ đây, trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình.
Yên vén chăn ra khỏi người, cô muốn nhanh chóng đi xem Hải Minh như thế nào.
- Cháu còn rất yếu, những vết thương đã được chữa trị nhưng vẫn chưa thể đi lại bình thường được. – Ông thấy Yên hốt hoảng thì đoán được ngay là cô muốn đi đâu, ly trà nóng đổ trên tay nhưng Yên vẫn không mảy may để ý, đủ hiểu trong lòng hiện đang rất lo cho cậu ấy.
- Anh ấy… cháu nhất định phải đi xem anh ấy như thế nào, vì cháu… cháu đã đưa anh ấy vào nơi nguy hiểm… - Yên khóc, những giọt nước mắt lăn dài sau những ngày hôn mê, khi vừa tỉnh giấc lại khóc, sức lực vốn đã yếu, ngay giờ việc khóc cũng làm cô cảm thấy khó chịu.
- Ta sẽ đưa cháu đi, ngoan ngồi yên đợi ta. – Ông biết không thể nào ngăn cản được Yên, nên khuyên cô xong, ông bước ra ngoài rồi trở vào với chiếc xe lăn.
Yên được đưa sang thăm Hải Minh.
Nhìn người con trai kia, vốn dĩ trước mới tuần trước đây thôi anh còn rất khỏe mạnh, còn giờ đây.... anh nằm nơi đó, băng trắng bao phủ khắp người anh, rất nhiều ống truyền dinh dưỡng được ghim vào thân anh, nhìn anh như thế, Yên thật sự rất ân hận khi chính tay cô đưa anh vào tình cảnh hiện giờ.
Mạc Vũ nhìn thấy người Yên không ngừng run lên, ông khẽ thở dài, đẩy cô đến gần Hải Minh hơn.
- Anh ấy…. tình… trạng…- Yên lắp bắp tay cô nắm chặt lấy bàn tay gầy của Hải Minh.
- Tình trạng không khả quan, nhưng ta sẽ cố gắng. – Mạc Vũ vỗ vai Yên trấn an.
- Nhất định, chú phải giúp cháu…. Cháu không muốn một người vô tội như anh ấy vướng vào mối hận thù của cháu…. Giúp cháu…. – Yên khóc, nước mắt ngày càng nhiều, cô đau lòng nhìn Mạc Vũ.
Mạc Vũ gật đầu, trong phòng giờ đây chỉ nghe thấy tiếng khóc thúc thích của Yên và những tiếng động phát ra từ máy móc được gắn vào người Hải Minh.
Một buổi chiều thanh bình,, ánh mặt trời dần khuất đi sau những làn cây.
Yên ngồi trên chiếc xe lăn gần của sổ, mắt cô nhìn những chú chim đang mệt mõi bay về tổ sau một ngày kiếm ăn, bầy chim cũng có gia đình, bọn chúng như reo vui sau một ngày làm việc tối lại được đoàn tụ cùng với nhau.
Yên nhìn chăm chú không hề để tâm đến Mạc Vũ đang đi vào phòng, ông đặt khay thức ăn lên bàn, rồi bước lại khung cửa sổ nơi Yên ngồi, ông đứng chắp hai tay phía sau, nhìn một hướng cùng với Yên.
- Trông chúng rất hạnh phúc. – Ông cười.
- Đúng vậy, thật bình yên, một gia đình. – nhắc đến hai từ Gia Đình, trong Yên dâng lên một cõi chua xót, chưa bao giờ cô không mơ về hạnh phúc gia đình, chưa bao giờ cô không mơ về một hạnh phúc được ngũ trong vòng tay của ba và mẹ, nhưng ước mơ vẫn mãi là ước mơ mà thôi.
Đối với cô, khái niệm của hai từ Gia Đình nó vốn dĩ đã bị xóa sạch từ khi cô biết được sự thật đau lòng, mình là đứa con hoang, hơn nữa ngay khi cô mới được sinh ra, ba và mẹ cô đã chết khi đang trên đường chạy trốn khỏi tay bọn sát thủ đó.
Tàn nhẫn, độc ác, số phận luôn luôn nghiệt ngã đối với cô, tất cả những khổ đau từ trước đến giờ cô phải cố gắng chịu đựng, gần như nó càng ngày càng làm cho trái tim cô càng đóng băng lại.
- Cháu đã nghĩ, sẽ bỏ qua cho hắn ta, nhưng nhìn anh Hải Minh nằm trên giường như một cái xác như thế, cháu đau lắm, vì thế….. – Yên nắm chặt tay lại.
- Cháu sẽ không tha thứ cho nhà họ Trương, nhất là Minh Hà, bằng mọi giá, cháu sẽ làm cho cô ta thân bại danh liệt, vì cháu, và vì anh Hải Minh. – mắt Yên giờ đây lạnh lùng khát máu, nó chỉ còn là những tảng băng, trong Yên giờ không còn nữa vỏ bọc ngây thơ chỉ biết cười nói như cô đã thường giả tạo khi tiếp cận Trương gia.
- Kế hoạch của chúng ta sẽ tiếp tục? – Mạc Vũ xoay người lại nhìn Yên, giờ đây ông lại nhìn thấy một Tịnh Yên lạnh lùng như của 2 năm về trước, trên môi không hề có nụ cười, ánh mắt thì như kẻ sát thủ, ảm đạm và nhẫn tâm với tất cả.
- Đúng, bây giờ, cháu sẽ không nhân nhượng nữa. – Yên nói xong thì xoay bánh xe hướng vào trong.
Mạc Vũ nhìn theo, ông hiểu bây giờ đây, hận thù đã hoàn toàn lấn át trái tim của Yên.
Ông sẽ không còn được thấy một Tịnh Yên đùa vui trên bãi biển như hôm nào nữa, như chợt nhớ ra đó chỉ là âm mưu và là kế hoạch của Yên ông nhếch môi cười… nhưng ông vẫn muốn nhìn thấy một cô gái với nụ cười tỏa nắng như thế, vì khi cười, Yên rất đẹp… như Phu Nhân…..
Ông nhìn về phía chân trời xa xăm kia, ông nhớ về cái ngày ông được lệnh phải kết thúc số phận của hai người ngoại tình đó, ông đã giết chết Minh Vương bằng một nhát súng và đẩy xác hắn ta xuống biển.
Ngay sau đó là phu nhân, người đang ôm đứa bé mới sinh trên tay không ngừng run rẩy, bước chân ông bước lại gần hơn, nòng súng nhắm ngay mục tiêu.
- Oe…oe…oe…oe… - tiếng đứa bé khóc thét lên, có lẽ nó hiểu được nỗi lo sợ của mẹ nó hiện giờ.
Ông nhìn đứa trẻ vô tội kia, nó không có tội, nếu như vì ân oán của người lớn mà hại đến đứa trẻ này, ông không làm được, súng trên tay dần hạ xuống.
- Xin ông, coi như tôi cầu xin ông, hãy giúp tôi…. Hãy cứu con bé…. Nó vô tội….tôi không đáng sống… nhưng đứa trẻ tội nghiệp này… nó cần phải sống, không ai có quyền cướp đi sinh mạng của đứa trẻ này…. nó tên là Tịnh Yên, giúp tôi…
Nói rồi, người phụ nữ buông đứa bé xuống, bà chạy thật nhanh rồi lao người xuống vực tự vẫn.
Mạc Vũ không kịp ngăn cản, ông chỉ có thể đứng trơ ra đó nhìn phu nhân gieo người xuống ngay trước mắt ông.
Phu nhân chết rồi, đứa trẻ vẫn khóc, nhưng giọng nó nhỏ hơn….. Ông khòm xuống ôm đứa trẻ vào lòng, nó nhìn ông, hàng nước mắt vẫn chảy nhưng nó đã thôi không khóc nữa.
Nhìn đứa bé gái xinh đẹp như thế này, ông không nhẫn tâm giết nó, Mạc Vũ cười, ông bế đứa bé vào trong xe, trong lúc để nó lại vào nôi, ông chú ý thấy dưới bàn chân nó có 3 nốt ruồi son thẳng hàng rất đặc biệt, ông mỉm cười gọi tên nó là “ Tịnh Yên”.
Nhưng không gì có thể qua mắt được ông chủ, ông ta biết được tin ông đã không giết đứa trẻ, sau đó đã sai người truy lùng ông và đứa trẻ, ông đã có những ngày chãy trốn mệt mõi, rồi khi ông không còn đường thoát, khi ông chủ bắt cả gia đình ông lại uy hiếp ông, lúc đó ông đã hết cách nên đành thả Tịnh Yên vào nôi, ghi vào mảnh giấy một dòng chữ. “ hãy giúp cô bé, nó tên là Tịnh Yên. “
Chiếc nôi trôi đi xa, cũng là lúc ông bị bọn người của ông chủ bắt đi, nhưng một khi đã phản bội thì không còn có đường chuộc lại lỗi lầm, gia đình ông từ trên xuống dưới đều bi giết chết.
Ông may mắn còn giữ được tính mạng đến ngày hôm nay chính là nhờ người vợ mà ông yêu nhất chạy ra lấy thân mình đỡ lấy cho ông.
Bà bị bắn rất nhiều phát vào người, nhưng bà vẫn kiên quyết đứng vững, chỉ mong sao ông có thể thoát khỏi nơi đó.
Ông chạy đi, trong màn đêm, mệt lã và đói, với nỗi đau mất gia đình đến tột cùng của đau khổ.
Nhưng ông không gục chí, ông phải sống để trả thù, và tìm lại Tịnh Yên.
Rồi ông trời cũng không hề phụ lòng người, sau 19 năm cũng ngay tại bãi biển nơi ông đã thả chiếc nôi, ông nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài, gương mặt không hề có niềm vui, nó thể hiện lên đó là niềm đau khổ và mất mát.
Ông đã mạnh dạn đến trò chuyện với cô, ban đầu cô đã bỏ đi, làn váy trắng bay trong gió, đôi chân trần bước đi trên cát, dưới đó là hình ảnh ông đã thấy 19 năm về trước.
- Tịnh Yên… - ông đưa tay lên gọi, ông thật sự quá bất ngờ, vì một sự trùng hợp này.
Cô gái đã quay lại và nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu, và đã bắt chuyện với ông chỉ 3 từ.
- Ông quen tôi?
Kí ức tràn về, trên lưng ông vẫn hằn in vết sẹo dài khi ngày trước ông bị bắt lại và bị tra tấn.
- Chú . – Yên khẽ gọi, khi thấy ông đứng trầm ngâm lâu đến thế.
Mạc Vũ thoát ra khỏi suy nghĩ, ông quay lại nhìn Yên.
- Ta nghe. – Mạc Vũ mỉm cười.
- Có phải chú nhớ về chuyện cũ? – Yên chống tay lên cầm nhìn Mặc Vũ.
- Đúng là…. Người hiểu ta nhất sau vợ ta, chính là cháu. – Mạc Vũ thôi không suy nghĩ nữa.
Ông bước vào bên trong dùng bữa cùng với Yên, đây là bữa ăn đầu tiên của hai người sau ngần ấy thời gian biết về nhau, cùng nhau thực hiện kế hoạch.
Ánh đèn hắt sáng ra từ cửa sổ của căn nhà ra phía bên ngoài, bầu trời trên cao đã hiện ra rất nhiều vì sao rực rỡ, lấp lánh kiêu kỳ trong bóng đêm, cảnh đẹp như thế nhưng hai con người sống trong nhà gỗ đó chưa từng biết đến hai từ ' thưởng thức' điều quan trọng đối với họ, chỉ có một và duy nhất một.... " Trả Thù ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook