Định Lý Nhịp Tim Abo
-
Chương 11
Năm nay, bé con của Thịnh Trạch Thâm và Khúc Yến đã ba tuổi, bé là một cậu nhóc Omega dễ thương, năm nay vừa vào lớp mầm.
Cuối thu năm nay khá lạnh, buổi sáng nay trông Thịnh Trạch Thâm không được khỏe cho lắm, Khúc Yến ôm cậu vào lòng mà dỗ dành, lại đòi đưa cậu đi bệnh viện.
Thịnh Trạch Thâm lắc đầu, bảo hắn đưa Khúc Hy Ngôn đi nhà trẻ đi.
Hôm nay, bé không khóc lóc hay quậy phá gì, bé rất ngoan ngoãn, không ngừng dụi dụi vào lòng Thịnh Trạch Thâm.
"Ba ơi, ba bị làm sao vậy?" Bé thút thít hỏi.
Thịnh Trạch Thâm dỗ dành Khúc Hy Ngôn: "Ba không sao, bé con, con đi học với ba lớn đi."
Bé con lau nước mắt trên mặt, áp mặt mình vào mặt Thịnh Trạch Thâm: "Ba ơi, ba mau khỏe nha."
Thịnh Trạch Thâm mỉm cười, cậu xoa xoa đầu bé con.
Khúc Yến đứng bên cạnh nhìn cậu dỗ dành con mình, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, lông mày nhíu lại trông rất dữ tợn.
"Khúc Yến, mau đưa con đi học, sắp muộn rồi." Sắc mặt Thịnh Trạch Thâm tái nhợt, cậu đáng thương nhìn hắn.
Khúc Yến không nhiều lời nữa, cho dù có nói gì nữa thì hắn cũng không khuyên được Thịnh Trạch Thâm, cậu có quyết định của riêng mình.
Khúc Yến bế bé con lên: "Anh đưa con đến trường xong sẽ quay về."
Trước khi Thịnh Trạch Thâm kịp từ chối, Khúc Yến đã đi ra ngoài.
Thịnh Trạch Thâm lẩm bẩm trong lòng, cậu không phải trẻ con, cậu có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Khúc Yến lại không nghĩ như vậy.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Thịnh Trạch Thâm thấy hơi nhức đầu, nhưng chưa đến nỗi phải đi bệnh viện, cậu vừa định chuẩn bị đi dạy thì điện thoại di động trong túi reo lên.
Anh chồng Khúc Yến: Nhớ uống thuốc, anh sẽ về kiểm tra.
Tên danh bạ này là do Khúc Yến tự lấy điện thoại của Thịnh Trạch Thâm đặt, hắn nói rằng nếu không đặt tên như vậy trông cả hai chẳng giống chồng chồng hợp pháp chút nào
Sau đó, Thịnh Trạch Thâm muốn đổi nhưng Khúc Yến khăng khăng không cho cậu đổi, cuối cùng cậu vẫn không đổi, dù sao không ai có thể xem điện thoại di động của cậu ngoại trừ Khúc Yến, mặc dù để như vậy rất xấu hổ, nhưng cậu không muốn Khúc Yến buồn.
Thịnh Trạch Thâm có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng của Khúc Yến, bởi vì mỗi lần Thịnh Trạch Thâm bị cảm thì Khúc Yến lúc nào cũng phản ứng thái quá hơn cả bệnh nhân là cậu.
Thịnh Trạch Thâm cố gắng dỗ dành hắn.
"Em nhớ mà, anh đừng lo." Thịnh Trạch Thâm bắt chước mấy người trên mạng, cậu thêm một icon phía sau tin nhắn của mình.
Cậu đến phòng khách, nhìn thấy thuốc được sắc nhuyễn bỏ vào ly trên bàn.
Thịnh Trạch Thâm không cần lại gần cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc, cậu thật sự không uống nổi, Khúc Yến còn đặt một viên kẹo bên cạnh, đó là hương dâu tây mà Thịnh Trạch Thâm thích.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cậu cầm lên rồi lại đặt xuống, không biết Khúc Yến cho cậu uống loại thuốc gì, sao mà trông đắng quá vậy.
Thịnh Trạch Thâm hớp một ngụm nhỏ, đắng đến nỗi cậu phải chạy vào nhà vệ sinh mà nôn.
Thịnh Trạch Thâm thầm thở dài, không phải là cậu không muốn uống thuốc, nhưng nó thật sự rất khó uống.
Cậu chỉ có thể bí mật đổ thuốc vào bồn cầu rồi xả nước.
Ngay khi cậu đang cảm thấy bất lực, tiếng mở cửa vang lên.
Thứ đập vào mắt cậu là khuôn mặt của Khúc Yến, Thịnh Trạch Thâm bị Khúc Yến bế lên, chưa kịp phản ứng lại là cậu đã được đặt lên bệ rửa mặt, rồi bị hôn mãnh liệt.
Nụ hôn này không giống như trước, có hơi giận dữ, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn mà đáp lại.
Mãi cho đến khi Thịnh Trạch Thâm bắt đầu phản kháng, Khúc Yến mới buông tay ra, vững vàng ôm lấy cậu.
"Mỗi lần em bị ốm, anh đều cảm thấy tồi tệ, anh thấy mình không chăm sóc tốt cho em." Sau khi Khúc Yến nói xong, hắn bắt đầu giận dữ nhìn Omega.
"Đó là lỗi của em, không phải là lỗi của anh." Thịnh Trạch Thâm rúc vào vai Khúc Yến.
"Em vẫn không chịu nghe lời anh, anh đã bảo em phải mặc nhiều quần áo ấm, nhưng em lại không nghe." Khúc Yến ôm chặt lấy Thịnh Trạch Thâm.
Khúc Yến chỉ biết Thịnh Trạch Thâm không phải là người dễ bắt nạt, hắn phải nói như vậy để Thịnh Trạch Thâm hiểu rõ lỗi sai của mình.
"Được rồi, là lỗi của em, lần sau em sẽ không như vậy nữa." Thịnh Trạch Thâm bắt đầu chủ động hôn Khúc Yến: "Em nhận sai. "
Khúc Yến chưa bao giờ chống lại hành động thân mật này, ban đầu hắn còn muốn giả vờ lạnh lùng một chút, nhưng bây giờ không thể giả vờ được nữa.
Khúc Yến vuốt tóc xõa trước trán Thịnh Trạch Thâm: "Em đã ngoan ngoãn uống thuốc chưa?" Hắn xoa xoa đầu cậu, gõ lên trán cậu một cái như một lời cảnh cáo: "Em không được phép nói dối."
Thịnh Trạch Thâm vốn muốn nói dối, nhưng lại chẳng thể cất lời: "Nếu em nói vẫn chưa uống anh sẽ tức giận chứ?"
Khúc Yến bế Thịnh Trạch Thâm lên, đi đến phòng khách đặt cậu lên ghế sofa.
"Anh sẽ đi pha lại, nếu em ngoan ngoãn uống, anh sẽ không tức giận." Khúc Yến nhìn Thịnh Trạch Thâm: "Em có làm được không?" "
Thịnh Trạch Thâm gật đầu khẳng định, duỗi ra bốn ngón tay thề: "Em hứa."
Khúc Yến nhanh chóng pha thuốc cho Thịnh Trạch Thâm, Thịnh Trạch Thâm bóp mũi, uống một hơi hết sạch.
Vị đắng trong miệng cậu bắt đầu len lỏi ra toàn bộ khoang miệng, nhưng ngay sau đó có một cục kẹo được nhét vào miệng cậu.
"Em yếu đuối thật đó, uống thuốc cũng phải canh chừng." Khúc Yến bất lực nhìn cậu, ngay cả bé con của bọn họ cũng đã tự uống thuốc được rồi.
Thịnh Trạch Thâm rất muốn đánh hắn, nhưng cậu lại thấy hắn nói rất có lý, nên bất lực hạ tay xuống.
Khúc Yến nắm lấy tay Thịnh Trạch Thâm rồi hôn nhẹ lên đó, giống như một tín đồ chân thành của cậu vậy.
"Anh hi vọng em bé của anh cả đời này không bị bệnh nữa, sẽ luôn bình an, vui vẻ, và là một em bé hạnh phúc nhất trên đời. Chỉ có em mới có thể thực hiện được những mong ước này của anh, anh yêu em." Khúc Yến chân thành nói ra điều mình mong ước.
"Em cũng chúc anh luôn bình an và vui vẻ, em yêu anh, Khúc Yến." Lúc nào cậu cũng bị những lời nói của Khúc Yến làm cho cảm động, Thịnh Trạch Thâm nhìn Khúc Yến một lúc rồi hôn lên môi hắn.
Dần dần, tất cả mọi thứ đều bị nụ hôn này chặn lại, mọi thứ trên thế giới bây giờ đều không còn quan trọng nữa, người yêu họ vẫn luôn ở đây, đó là điều chẳng thể thay đổi.
Toàn văn hoàn
Cuối thu năm nay khá lạnh, buổi sáng nay trông Thịnh Trạch Thâm không được khỏe cho lắm, Khúc Yến ôm cậu vào lòng mà dỗ dành, lại đòi đưa cậu đi bệnh viện.
Thịnh Trạch Thâm lắc đầu, bảo hắn đưa Khúc Hy Ngôn đi nhà trẻ đi.
Hôm nay, bé không khóc lóc hay quậy phá gì, bé rất ngoan ngoãn, không ngừng dụi dụi vào lòng Thịnh Trạch Thâm.
"Ba ơi, ba bị làm sao vậy?" Bé thút thít hỏi.
Thịnh Trạch Thâm dỗ dành Khúc Hy Ngôn: "Ba không sao, bé con, con đi học với ba lớn đi."
Bé con lau nước mắt trên mặt, áp mặt mình vào mặt Thịnh Trạch Thâm: "Ba ơi, ba mau khỏe nha."
Thịnh Trạch Thâm mỉm cười, cậu xoa xoa đầu bé con.
Khúc Yến đứng bên cạnh nhìn cậu dỗ dành con mình, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, lông mày nhíu lại trông rất dữ tợn.
"Khúc Yến, mau đưa con đi học, sắp muộn rồi." Sắc mặt Thịnh Trạch Thâm tái nhợt, cậu đáng thương nhìn hắn.
Khúc Yến không nhiều lời nữa, cho dù có nói gì nữa thì hắn cũng không khuyên được Thịnh Trạch Thâm, cậu có quyết định của riêng mình.
Khúc Yến bế bé con lên: "Anh đưa con đến trường xong sẽ quay về."
Trước khi Thịnh Trạch Thâm kịp từ chối, Khúc Yến đã đi ra ngoài.
Thịnh Trạch Thâm lẩm bẩm trong lòng, cậu không phải trẻ con, cậu có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Khúc Yến lại không nghĩ như vậy.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Thịnh Trạch Thâm thấy hơi nhức đầu, nhưng chưa đến nỗi phải đi bệnh viện, cậu vừa định chuẩn bị đi dạy thì điện thoại di động trong túi reo lên.
Anh chồng Khúc Yến: Nhớ uống thuốc, anh sẽ về kiểm tra.
Tên danh bạ này là do Khúc Yến tự lấy điện thoại của Thịnh Trạch Thâm đặt, hắn nói rằng nếu không đặt tên như vậy trông cả hai chẳng giống chồng chồng hợp pháp chút nào
Sau đó, Thịnh Trạch Thâm muốn đổi nhưng Khúc Yến khăng khăng không cho cậu đổi, cuối cùng cậu vẫn không đổi, dù sao không ai có thể xem điện thoại di động của cậu ngoại trừ Khúc Yến, mặc dù để như vậy rất xấu hổ, nhưng cậu không muốn Khúc Yến buồn.
Thịnh Trạch Thâm có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng của Khúc Yến, bởi vì mỗi lần Thịnh Trạch Thâm bị cảm thì Khúc Yến lúc nào cũng phản ứng thái quá hơn cả bệnh nhân là cậu.
Thịnh Trạch Thâm cố gắng dỗ dành hắn.
"Em nhớ mà, anh đừng lo." Thịnh Trạch Thâm bắt chước mấy người trên mạng, cậu thêm một icon phía sau tin nhắn của mình.
Cậu đến phòng khách, nhìn thấy thuốc được sắc nhuyễn bỏ vào ly trên bàn.
Thịnh Trạch Thâm không cần lại gần cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc, cậu thật sự không uống nổi, Khúc Yến còn đặt một viên kẹo bên cạnh, đó là hương dâu tây mà Thịnh Trạch Thâm thích.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cậu cầm lên rồi lại đặt xuống, không biết Khúc Yến cho cậu uống loại thuốc gì, sao mà trông đắng quá vậy.
Thịnh Trạch Thâm hớp một ngụm nhỏ, đắng đến nỗi cậu phải chạy vào nhà vệ sinh mà nôn.
Thịnh Trạch Thâm thầm thở dài, không phải là cậu không muốn uống thuốc, nhưng nó thật sự rất khó uống.
Cậu chỉ có thể bí mật đổ thuốc vào bồn cầu rồi xả nước.
Ngay khi cậu đang cảm thấy bất lực, tiếng mở cửa vang lên.
Thứ đập vào mắt cậu là khuôn mặt của Khúc Yến, Thịnh Trạch Thâm bị Khúc Yến bế lên, chưa kịp phản ứng lại là cậu đã được đặt lên bệ rửa mặt, rồi bị hôn mãnh liệt.
Nụ hôn này không giống như trước, có hơi giận dữ, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn mà đáp lại.
Mãi cho đến khi Thịnh Trạch Thâm bắt đầu phản kháng, Khúc Yến mới buông tay ra, vững vàng ôm lấy cậu.
"Mỗi lần em bị ốm, anh đều cảm thấy tồi tệ, anh thấy mình không chăm sóc tốt cho em." Sau khi Khúc Yến nói xong, hắn bắt đầu giận dữ nhìn Omega.
"Đó là lỗi của em, không phải là lỗi của anh." Thịnh Trạch Thâm rúc vào vai Khúc Yến.
"Em vẫn không chịu nghe lời anh, anh đã bảo em phải mặc nhiều quần áo ấm, nhưng em lại không nghe." Khúc Yến ôm chặt lấy Thịnh Trạch Thâm.
Khúc Yến chỉ biết Thịnh Trạch Thâm không phải là người dễ bắt nạt, hắn phải nói như vậy để Thịnh Trạch Thâm hiểu rõ lỗi sai của mình.
"Được rồi, là lỗi của em, lần sau em sẽ không như vậy nữa." Thịnh Trạch Thâm bắt đầu chủ động hôn Khúc Yến: "Em nhận sai. "
Khúc Yến chưa bao giờ chống lại hành động thân mật này, ban đầu hắn còn muốn giả vờ lạnh lùng một chút, nhưng bây giờ không thể giả vờ được nữa.
Khúc Yến vuốt tóc xõa trước trán Thịnh Trạch Thâm: "Em đã ngoan ngoãn uống thuốc chưa?" Hắn xoa xoa đầu cậu, gõ lên trán cậu một cái như một lời cảnh cáo: "Em không được phép nói dối."
Thịnh Trạch Thâm vốn muốn nói dối, nhưng lại chẳng thể cất lời: "Nếu em nói vẫn chưa uống anh sẽ tức giận chứ?"
Khúc Yến bế Thịnh Trạch Thâm lên, đi đến phòng khách đặt cậu lên ghế sofa.
"Anh sẽ đi pha lại, nếu em ngoan ngoãn uống, anh sẽ không tức giận." Khúc Yến nhìn Thịnh Trạch Thâm: "Em có làm được không?" "
Thịnh Trạch Thâm gật đầu khẳng định, duỗi ra bốn ngón tay thề: "Em hứa."
Khúc Yến nhanh chóng pha thuốc cho Thịnh Trạch Thâm, Thịnh Trạch Thâm bóp mũi, uống một hơi hết sạch.
Vị đắng trong miệng cậu bắt đầu len lỏi ra toàn bộ khoang miệng, nhưng ngay sau đó có một cục kẹo được nhét vào miệng cậu.
"Em yếu đuối thật đó, uống thuốc cũng phải canh chừng." Khúc Yến bất lực nhìn cậu, ngay cả bé con của bọn họ cũng đã tự uống thuốc được rồi.
Thịnh Trạch Thâm rất muốn đánh hắn, nhưng cậu lại thấy hắn nói rất có lý, nên bất lực hạ tay xuống.
Khúc Yến nắm lấy tay Thịnh Trạch Thâm rồi hôn nhẹ lên đó, giống như một tín đồ chân thành của cậu vậy.
"Anh hi vọng em bé của anh cả đời này không bị bệnh nữa, sẽ luôn bình an, vui vẻ, và là một em bé hạnh phúc nhất trên đời. Chỉ có em mới có thể thực hiện được những mong ước này của anh, anh yêu em." Khúc Yến chân thành nói ra điều mình mong ước.
"Em cũng chúc anh luôn bình an và vui vẻ, em yêu anh, Khúc Yến." Lúc nào cậu cũng bị những lời nói của Khúc Yến làm cho cảm động, Thịnh Trạch Thâm nhìn Khúc Yến một lúc rồi hôn lên môi hắn.
Dần dần, tất cả mọi thứ đều bị nụ hôn này chặn lại, mọi thứ trên thế giới bây giờ đều không còn quan trọng nữa, người yêu họ vẫn luôn ở đây, đó là điều chẳng thể thay đổi.
Toàn văn hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook