Lận Trọng Trình đè lại bàn tay không an phận rồi nói: “Thật ra tối nay tôi muốn mời mọi người ăn đồ ăn Trung Quốc, nhưng Hiểu Mạn nói nó muốn ăn lẩu, vì vậy tôi làm theo ý muốn của đứa trẻ."
“Ai không còn là trẻ con chứ?” Quý Ngôn nhàn nhạt nói một câu, “Ta muốn ăn măng giòn.”
Hoắc Kiến Đông lấy ra một cây măng giòn đặt ở trong chén Quý Ngôn, nói: “Anh Ngôn, măng này hơi cay, cậu ăn ít một chút.” Nói xong phát hiện có chút lạnh sống lưng, vội vàng cho thịt bò có trong chén vào miệng.
Thừa dịp Hoắc Kiến Đông đang ăn thịt, Quý Ngôn gắp măng giòn trong chén cho Lận Trọng Trình, nói: “Anh ăn thử đi.”
Thường Hiểu Mạn muốn nói lại thôi.
Lận Trọng Trình mặt không đổi sắc cho vào miệng, ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt nháy mắt đỏ lên, Thường Hiểu Mạn đứng dậy đưa tờ giấy cho hắn, nói: “Ngài vốn dĩ không ăn cay, vẫn là ăn nước lẩu suông đi thì hơn.”
Quý Ngôn liếc nhìn Lận Trọng Trình nói nhỏ: “Nguyên lai anh không ăn cay nha.” Cậu gắp một miếng thịt bò dính đầy ớt bột nhét vào trong miệng, “Vậy mà còn tới ăn lẩu, thật là ủy khuất cho anh.”
Lận Trọng Trình nói: “Rất ít khi ăn, tôi vẫn luôn ăn uống tương đối thanh đạm.”
“Bà nhỏ của tôi là sinh viên y khoa và rất chú ý đến chế độ ăn uống.

Cậu tôi khi còn nhỏ không được phép ăn đồ ăn vặt như bánh phồng, thậm chí cả khoai tây chiên cũng không được." Thường Hiểu Mạn giải thích.
“Vậy tuổi thơ của anh cũng không vui thú gì.” Quý Ngôn cười nói, sau đó lấy mì từ trong nồi lẩu trong suốt ra, cho vào chén của Lận Trọng Trình, nói: “Ăn nhiều một chút để bồi bổ lại thân thể, tối hôm qua anh vất vả rồi.”

Lận Trọng Trình liếc nhìn Quý Ngôn, vỗ nhẹ đùi cậu ở dưới gầm bàn: “Quý Ngôn.”
Quý Ngôn hiểu ý không hề hành động thiếu suy nghĩ nữa, bắt đầu nói chính sự, cậu quay qua hỏi Khúc Xảo Xảo: “Xảo Xảo, anh nghe nói chú em rất lợi hại, chính là học đạo diễn.”
Khúc Xảo Xảo đang im lặng ăn lẩu, sau khi nghe bị điểm danh thì vội vàng nói: “Đúng vậy, chú em lúc trước rất lợi hại, lâu rồi không có liên lạc, không biết hiện tại chú ấy thế nào rồi?”
“Thật lâu không có liên lạc?” Quý Ngôn hỏi.
“Đúng vậy, chú đã xóa tất cả thông tin liên lạc của những người xung quanh, nói là muốn tập trung viết kịch bản.

Chúng em gọi điện thoại cho chú ấy, không phải thuê bao thì chính là người dùng bận, cảm giác chú ấy sinh hoạt tách biệt với thế giới bên ngoài.”
“Thật sao?” Quý Ngôn nói: “Vậy thì tiểu thúc của ngươi có chút độc đáo.” Xem ra vẫn là tự mình ước hẹn thời gian gặp mặt.
Lận Trọng Trình càng nghe càng thấy không thích hợp, hỏi lại: “Quyết định vẫn là lựa chọn Triệu Tân Chiêm, mà không phải là Nghiêm Chấn?”
Vừa nghe tên Nghiêm Chấn, Thường Hiểu Mạn hưng phấn mà xoa tay: “Đa tạ cậu Trình lần này đem cho con vào đoàn phim, con nhất định sẽ chăm chỉ mài giũa kỹ thuật diễn xuất của mình với Nghiêm đạo diễn, không làm cho cậu mất mặt.”
“Con hình như là đóng nhân vật người hầu?” Lận Trọng Trình không xác định hỏi, “Bất quá trước tiên bắt đầu diễn từ vai quần chúng cũng tốt, có thể xem nhiều học nhiều.”
Thường Hiểu Mạn cười nhạt một tiếng: “Cậu Trình, đó là lý do mà cậu luôn độc thân nhiều năm như vậy, bị gia tộc ép liên hôn với Chu gia.

Nếu như cậu sớm tìm cho cháu một người mợ, bà nhỏ cũng sẽ không miễn cưỡng cậu như vậy.”
Hoắc Kiến Đông bật cười thành tiếng, bọn họ thật sự là một đôi cậu cháu, không ai nhường ai.
Quý Ngôn ngẩng đầu hỏi: “Em xác định cậu của em thích phụ nữ mà không phải là đàn ông?”
Thường Hiểu Mạn sửng sốt: “Cũng không có việc gì, đến lúc đó em đều kêu là mợ,” Cảm thấy có gì đó không ổn, lại nói: “Cậu Trình, không phải cậu là người nằm dưới đấy chứ, trời ạ, không phải như vậy chứ, ai dám ở trên cậu.”
Mọi người: “...”
Quý Ngôn phụt cười lặp lại: “Người nằm dưới.”
Lận Trọng Trình nhìn chằm chằm vào đáy nồi trước mặt và nói: "Ít nói lại, ăn nhiều vào."
Thấy có gì đó không ổn, Thường Hiểu Mạn ồ một tiếng liền ngồi xuống, nhận lấy rau mà Khúc Xảo Xảo gắp cho.
Sau khi ăn xong, họ còn có việc phải làm nên chào hỏi ngắn gọn rồi rời đi, Quý Ngôn nói với Hoắc Kiến Đông là bản thân muốn đi cửa hàng tiện lợi mua thuốc hút, nên để cho hắn đi về trước.

Ngay khi Hoắc Kiến Đông rời đi, Quý Ngôn đi vào trong ngõ nhỏ, ngồi ở ven đường chờ người, cho đến khi trước mặt xuất hiện một đôi giày da.
“Ngồi ở chỗ này anh?” Lận Trọng Trình nói.
Quý Ngôn không ngẩng đầu nói: “Anh đến quá chậm,” vươn tay để Lận Trọng Trình kéo cậu đứng dậy.
Hai người đi song song ở trên đường, giống một đôi cấp trên cấp dưới đang tản bộ, Lận Trọng Trình hỏi: “Không nhận kịch bản của đạo diễn Nghiêm Chấn, ngược lại đi nhận của Triệu Tân Chiêm, em đang nghĩ gì thế?”
“Đầu tiên, em phải cảm ơn ngài Lận đã nghĩ cho em và cố gắng đưa em vào đoàn phim của Nghiêm Chấn.” Quý Ngôn chân thành nói, “Em rất thích kịch bản này và muốn thử tạo ra một bước đột phá.

Vì vậy ngay cả khi nó không thể được công chiếu ở trong nước, em cũng muốn tham gia."
“Đã quyết định, nói nhiều cũng vô ích,” Lận Trọng Trình không hỏi thêm nữa, “Về vấn đề tài chính thì em chuẩn bị làm sao bây giờ?”
Quý Ngôn nói: “Chỗ em còn có một ít tiền, em nghĩ tạm thời đưa vào chống đỡ lúc đầu, còn việc sau đó chỉ có thể để sau đó lại nói.”
“Không muốn giành chút lợi ích từ anh sao?” Lận Trọng Trình hỏi.
"Không phải là em không muốn,” Quý Ngôn nhìn Lận Trọng Trình ở bên cạnh, “Nếu em quay phim mệt mỏi, em hy vọng ngài Lận có thể chăm sóc em trên giường thật tốt và đừng làm hỏng cái eo của em là tốt rồi."
Lận Trọng Trình cười khẽ: “Nói cứ như hai người chúng ta sẽ khôi phục quan hệ lúc trước vậy."
Quý Ngôn biết Lận Trọng Trình đang nói lời khách sáo, cũng không mắc câu, hai người liền yên tĩnh như vậy mà đi dạo, cậu lười nhác vươn vai nói: “Gặp lại sau, ngài Lận, quá muộn rồi em phải trở về khách sạn, sáng sớm mai còn phải bay trở về Kim châu.”
“Liền kết thúc như vậy?” Lận Trọng Trình hỏi thẳng, “show giải trí mùa sau còn tham gia nữa không?”
Quý Ngôn ngáp một cái, làm bộ lơ đãng đem người kéo qua ngõ nhỏ bên cạnh, sau đó nhón chân hôn lên khóe miệng của Lận Trọng Trình, nhảy qua đề tài trước đó, nói: “Ngủ ngon, ngài Lận.”
Trở lại phòng, Quý Ngôn gửi tin nhắn cho Triệu Tân Chiêm: [ Triệu biên kịch, tôi cảm thấy rất hứng thú với kịch bản này, hy vọng có thể hợp tác cùng anh.


]
Nằm bên trong dự kiến, Triệu Tân Chiêm không trả lời.
Quý Ngôn nghịch điện thoại một lúc, đang định đi tắm thì Hoắc Kiến Đông gõ cửa: “Anh Ngôn, Chúc Đinh và Võ Nguyên Trầm làm sao vậy?”
Hoắc Kiến Đông vào phòng, click mở siêu thoại, bài đăng mới nhất là về Chúc Đinh, sau khi rời khỏi chương trình cô ta lập tức đi quán bar.

Hiện tại là 11 giờ tối, cô ta ôm một người đàn ông từ quán bar đi ra.

Tuy không thấy rõ bộ dạng của người đàn ông đó nhưng cư dân mạng khẳng định không phải là Võ Nguyên Trầm.
Một nhóm fan CP đã bình luận dưới bài đăng.
[ Cái gì, tôi chèo thuyền CP là giả sao? ]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương