Tại sao Quý Ngôn lại gạt mình? Lận Trọng Trình khó hiểu, nhưng chỉ nhàn nhạt mà nói: “Được, tôi đã biết.”
“Ngài,” Quý Ngôn có điểm do dự, "Đêm nay ngài không túc trực bên linh cữu Lận Bá Sơn sao?”
Lận Trọng Trình đáp: “Tối hôm qua đã thủ rồi.”
“À,” Quý Ngôn không sốt ruột gác máy, “Nếu không thì đêm nay ngài trễ chút lại đi khách sạn, tôi bên này lên lớp xong liền qua.”
Lận Trọng Trình ‘ ừ ’ nhẹ một tiếng cúp điện thoại, hôm nay Quý Ngôn nói gần nói xa, chẳng lẽ là có chuyện gì.

Hắn nhớ tới kiện nội y tình thú trên sô pha kia, khóe mắt nhảy một cái.
Nam sinh viên thoạt nhìn phúc hậu và vô hại lại thật sự dám làm ra việc như vậy.
Quý Ngôn mới vừa gác máy điện thoại liền gọi điện cho Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh do đang chơi bóng rổ nên không nhận được, đợi sau khi thấy cuộc gọi nhỡ thì chần chừ một lát vẫn là gọi lại.
“Ừm, Quý Ngôn.

Làm sao vậy?”
Dù thế nào đi nữa trong lòng hắn vẫn còn tơ tưởng đến đồ vật còn chưa ăn được.
Quý Ngôn bên này dịu ngoan cực kỳ: “Tử Thanh, đêm nay anh có thời gian không? Tôi nghĩ muốn cùng anh luyện một chút vũ đạo hai người.”
Từ Tử Thanh bất ngờ, còn có chuyện tốt như vậy, nhưng tưởng tượng Quý Ngôn là bị bao nuôi, lại cảm thấy ghê tởm.

Quý Ngôn không thấy người trả lời lại nói: “Có phải buổi tối anh có việc bận rồi phải không, nếu là có việc liền thôi vậy, tôi tìm phó câu lạc bộ luyện múa cũng được.”
Từ Tử Thanh đột nhiên phát cáu: “Có phải với ai đều có thể đúng không Quý Ngôn, cậu liền tùy tiện như vậy sao?”
Quý Ngôn khó hiểu: “Không phải anh không có thời gian sao, luyện múa thôi mà, như thế nào liền tùy tiện?” Ngữ khí hờn dỗi.
Từ Tử Thanh nháy mắt mềm lòng: “Đã biết, buổi tối gặp ở phòng tập.”
Mang tâm tình thấp thỏm lại chờ mong, Từ Tử Thanh đi vào phòng tập luyện.

Bên trong đèn sáng, xuyên qua kẹt cửa hắn thấy Quý Ngôn một người ăn mặc đồ tập bó sát đang khởi động kéo duỗi.

Đôi chân thon dài lại trắng nõn chói lọi được khóa lại bỏa đôi vớ trắng.

Nhìn đến đây Từ Tử Thanh nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Đẩy cửa đi vào, hắn nói lắp: “Quý Ngôn, cái kia, cái kia, tôi đã tới chậm.”
Quý Ngôn nhìn hắn nói: “Còn được, không tính là quá muộn,” sau đó để sát người vào nói: “Hôm nay là bận việc khác hả? Rất nhiều việc sao, lần trước nói gia nhập câu lạc bộ vũ đạo là có thể đạt được rất nhiều cơ hội xuất ngoại là thật vậy chăng? Tôi hôm nay nghĩ sẽ nghe anh nói kỹ càng tỉ mỉ hơn.”
Mùi nước hoa nam thanh thuần dễ ngửi phả vào mặt, Từ Tử Thanh theo bản năng muốn lùi về phía sau một bước, sợ bản thân dính lên loại hương vị này là dừng không được, nhưng vẫn là chậm.
Lận Trọng Trình ở khách sạn nhìn thời gian, đã là 9 giờ tối, tiết tự học buổi tối cũng nên tan học rồi mới phải.

Đợi đến khi gọi điện thoại cho Quý Ngôn thì không ai nhấc máy.
Đứng dậy lấy chìa khóa xe chạy ngay đến trường học, trong lúc đó nhận được điện thoại của Chu Minh: “Anh Trình, ngày mai có thời gian không? Có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
Lận Trọng Trình dừng xe dựa vào một bên xoa xoa giữa mày nói: “Chỉ sợ là không có thời gian, có chuyện gì sao?”
Chu Minh vội nói: “Có, có một ít việc muốn nói với anh.”

Lận Trọng Trình là sinh viên chính quy ở Kiến Châu đại học, sau lại vì khoảng cách nhà gần dễ xử lý công việc ở công ty, nên trở thành nghiên cứu sinh ở Kim Châu đại học.

Lâu rồi mới trở lại nơi này nhưng vẫn còn quen thuộc, vẫn nhớ rõ vị trí mọi nơi ở đây.
Phòng thư ký bên kia gửi tới số phòng ký túc xá của Quý Ngôn, Lận Trọng Trình tìm được phòng, mở cửa lại thấy Hoắc Kiến Đông ngồi ở trước bàn đang chơi game, không thấy Quý Ngôn đâu.
Hoắc Kiến Đông nghĩ là Quý Ngôn đã trở lại, không tháo tai nghe nói: “Quý Ngôn, cậu luyện múa xong rồi?”
“Luyện múa?” Lận Trọng Trình hỏi lại.


“Quý Ngôn đi luyện múa?”
Hoắc Kiến Đông vừa nghe thanh âm không đúng, vội đứng dậy, thấy gương mặt quen thuộc: “ Bạn của Quý Ngôn, anh, sao anh lại tới đây?”
Lận Trọng Trình không trả lời chỉ hỏi: “Đêm nay Quý Ngôn đi luyện múa?”
Hoắc Kiến Đông gật đầu: “Đúng vậy, hắn nói hẹn Từ Tử Thanh đi phòng tập luyện tập vũ đạo, còn nói một lát liền trở về, đi sắp…” hắn nhìn màn hình máy tính, “Sắp hơn một tiếng rồi còn chưa có trở về.”
Lận Trọng Trình ra khỏi ký túc xá, đi phòng luyện múa, trên đường đi mày nhíu chặt.

Quý Ngôn cùng người khác đi luyện múa, còn luyện hơn một tiếng, múa cái điệu gì yêu cầu lâu như vậy, mà còn là chỉ có mỗi hai người.
Đi vào phòng luyện múa, đèn hành lang đã tắt, một đường dọc theo hành lang dài đến trước cửa phòng tập.

Ánh sáng xuyên qua kẹt cửa có thể thấy rõ ràng, ở bên trong Quý Ngôn đang dán ở trên người Từ Tử Thanh, hai người đang nghe nhạc mà múa.
Từ Tử Thanh nhìn Quý Ngôn với biểu tình tựa như đang nhìn người yêu của mình, mà Quý Ngôn tựa hồ đã quên mình là đang luyện múa, thường thường sẽ cho Từ Tử Thanh một ánh mắt, thật là một đôi mắt đẹp đầy ẩn tình, Lận Trọng Trình ở ngoài cửa nghĩ vậy.
Hắn muốn nhìn một chút hai người này chỉ đơn thuần là luyện múa hay vẫn là cái khác.
m nhạc kết thúc, Quý Ngôn vuốt mặt Từ Tử Thanh, ngẩng đầu lên ánh mắt thâm tình chân thành.

Mà Từ Tử Thanh vòng chặt tay qua eo của Quý Ngôn, đối diện nhìn nhau.

m nhạc đã dừng lại, hai người lại không có ý muốn tách ra, Quý Ngôn ho khan một tiếng, cúi đầu, tránh né ánh mắt nói: “Đàn anh có thể được rồi, đêm nay liền như vậy trước đi.”
Cậu nhìn đồng hồ trên tường nói: “Tôi bị muộn rồi, nên đi trước nha.”
Từ Tử Thanh ôm lấy người không bỏ: “Cậu muốn đi ra ngoài hẹn hò cùng cái người đàn ông già kia sao?”
Ông già? Lận Trọng Trình sắc mặt khó coi hẳn đi, mình bất quá 30 tuổi, như thế nào liền thành ông già.


Hay vẫn là nói Quý Ngôn xưng hô hắn như vậy ở trước mặt người khác.
Quý Ngôn tránh thoát khỏi hắn nói: “Không phải đâu, hắn cũng không phải là đối tượng tôi hẹn hò.”
“Hả?” Từ Tử Thanh cười nhạo, “Không phải đối tượng hẹn hò vậy là cái gì, là anh trai mưa sao.

Cậu có biết trong viện đều nói cậu là người như thế nào không? Nói rằng cậu bị người khác bao nuôi, trở thành đồ chơi cho người khác.”
Quý Ngôn cầm lấy ly nước trên sàn tập, chuẩn bị rời đi thì nghe Từ Tử Thanh nói như vậy.

Theo bản năng nhìn lại kẹt cửa, trong nháy mắt kia, cậu cùng Lận Trọng Trình đối mặt nhau.
Lận Trọng Trình biết Quý Ngôn đang nhìn hắn, Quý Ngôn cũng rõ ràng Lận Trọng Trình đang ở ngoài cửa, cho nên hình ảnh vừa mới nãy đều bị Lận Trọng Trình nhìn thấy, không lỗ nha.
Quý Ngôn nhìn hướng Lận Trọng Trình nói: “Hai người chúng tôi…” nói không được, hắn cúi đầu nhỏ giọng: “Tôi không được quang minh.”
Từ Tử Thanh giật mình, không nghĩ tới Quý Ngôn sẽ yếu thế, hắn đi qua chuẩn bị ôm lấy Quý Ngôn trấn an hai tiếng thì cửa phòng bị đẩy ra, hắn sợ tới mức nhảy dựng: “Anh là… Anh là ai?”
Lận Trọng Trình nhìn Quý Ngôn: “Cậu hỏi thử Quý Ngôn tôi là ai?”
Quý Ngôn đi về phía Lận Trọng Trình, đứng ở bên cạnh nói: “Quý ngài, sao ngài lại tới đây?”
Lận Trọng Trình nói: “Nếu tôi không tới, em chuẩn bị cùng người này nhảy múa thâu đêm có phải không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương