Định Hải Phù Sinh Lục
-
Quyển 5 - Chương 134
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Hợi ngơ ngác nhìn cô gái ở bên kia vườn hoa, Trần Tinh hiểu ngay cô nương này ắt hẳn là Khương Dao, người yêu cũ được chôn trong ngôi mộ kia của Vương Tử Dạ!
Khương Dao vỗ mạnh đuôi rắn vào mặt nước, pháp lực cuốn theo sóng nước giội ướt cả người Vương Hợi. Sau đó mấy thị nữ đều cười phá lên, Vương Hợi không hề tức giận mà chỉ cúi người, đặt một đóa hoa làm bằng bảo thạch óng ánh trong suốt xuống bờ sông, cuối cùng phóng ngựa rời đi.
“Đã lâu lắm rồi…” Vương Tử Dạ nói: “Lâu đến mức ngay cả bản thân cũng sắp quên mất. Không ngờ trước khi chết còn được nhìn thấy cảnh này.”
Giọng của Vương Tử Dạ vang vọng trong ký ức.
“Ta từng là một vị thần cai quản núi biển.” Vương Tử Dạ tiếp tục kể.
Xưa kia trên đầu Vương Hợi có một cặp sừng như chạc cây, trên ngọn mọc nhiều loại hoa, gã giục ngựa tới đâu, vạn vật trên đất sinh sôi nảy nở tới đó, dưới dòng nước chảy là bầy cá óng ánh bơi nhảy tung tăng.
Hai tay gã cầm huyên(*), hai chân kẹp bụng ngựa, người lắc lư tiến về trước, nai, bò, cừu, sói, thú và chim muông trùng trùng điệp điệp theo sau gã.
Gã như một vị thần ban tặng cho vùng đất này, mượn Tây Vương Mẫu từ dãy núi Côn Lôn sức mạnh để cảm hóa và thai nghén vạn vật, gã đang đến thần cung bên bờ Tứ Thủy để bái kiến thần vương của nơi đây.
“Ngày hôm đó, ta đến nước Hữu Dịch đón quốc quân của họ.” Vương Tử Dạ tiếp tục lầm bầm.
Trong cung điện, ngồi thẳng nơi kia là dáng người oai hùng của quốc vương nước Hữu Dịch, hắn cầm trường đao làm bằng sừng rồng, thân đao lập lóe ánh chớp, mà người đang dựa vào hắn chính là Khương Dao.
Trên tóc Khương Dao cài hoa đá mà Vương Hợi đã tặng.
Vào một đêm sấm chớp, Vương Hợi đuổi theo Khương Dao, đi qua lớp lớp màn tơ nhẹ lay trong cung điện, họ đến dưới hai gốc cây, đuôi rắn Khương Dao khẽ động đậy, nàng không còn chỗ để trốn, chỉ đành quay đầu sang chỗ khác.
Tuy nhiên, Vương Hợi còn chưa kịp tới gần thì đã bị thị vệ nước Hữu Dịch giữ chặt rồi dẫn đi.
“Thế là, quốc quân nước Hữu Dịch đã chặt ngươi thành nhiều khúc…” Trần Tinh tiếp lời: “và chôn ở khắp nhân gian.”
“Đúng vậy.” Vương Tử Dạ thấp giọng: “Mục Thần cai quản sinh mệnh núi biển cứ thế mà chết đi. Ta thậm chí còn chẳng phản kháng, chỉ vì nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ, rằng nếu ta chết vì A Ngọc, liệu từ nay nàng có vĩnh viễn ghi tạc hình bóng của ta không? Nàng đã gả cho quốc quân, dĩ nhiên sẽ không theo ta, vậy thì cứ để nàng nhớ rằng, đời này có một người chết vì nàng, vĩnh viễn ở trong lòng nàng, vẫn tốt hơn nhiều so với khổ sở buồn thương, cầu mà không được.”
Bóng tối vô biên ập tới, Trần Tinh chuẩn bị thi pháp, cậu thắp sáng Tâm Đăng, cũng lường được thứ khó nhằn kia sắp đến. Quả nhiên sâu trong u tối, máu Ma thần tụ tập từ mọi hướng, ra sức giành giật cơ thể của Vương Hợi.
Giọng nói khản đặc của Xi Vưu cất lên: “Vùng dậy đi, số mệnh của ngươi chưa tận, mọi thứ vẫn có thể xoay…”
“Gã không hề lợi dụng oán hận của ngươi.” Trần Tinh nói.
“Đúng vậy.” Vương Tử Dạ hạ giọng: “Chỉ vì lúc chết, ta không hận gì cả.”
Trần Tinh phóng thích Tâm Đăng, Hạng Thuật đứng bên cạnh nắm tay cậu, Vương Tử Dạ khẽ nói tiếp: “Gã chỉ nói với ta, nếu có khả năng quay trở lại, ta có bằng lòng tỉnh giấc từ lòng đất tăm tối này nữa không?”
“Hãy lui đi!” Trần Tinh hét lên, Tâm Đăng hóa thành kết giới, máu Ma thần đâu đâu cũng có nhanh chóng tụ lại, biến thành hình người của Xi Vưu, gã đối mặt với Trần Tinh, giận dữ rống thét.
Ánh sáng trong tay Trần Tinh bùng lên dữ dội, chúng vây kín máu Ma thần, Xi Vưu điên tiết gào rống, chìm vào ba hồn của Vương Tử Dạ, máu Ma thần giày vò gã gần ngàn năm qua bắt đầu tan rã, hóa thành tro tàn rồi dần dần tiêu tán. Thế gian dấy lên một cơn lốc sánh sáng, dạt về phía chân trời như bão tuyết.
Trong quầng sáng ấy, Vương Tử Dạ mờ mịt, trở về với dáng vẻ Mục Thần ban đầu, gã đứng trước mặt Hạng Thuật và Trần Tinh, chân thành bảo: “Vậy thì hai vị, xin hãy nói ta biết.”
“Để viết lại số mệnh của quá khứ, theo đuổi ái tình, khiến đất trời hồi tưởng.” Vương Tử Dạ nói: “Ta cũng từng khổ sở truy tìm năm tháng vĩnh hằng này, thế thì chấp niệm của chúng ta có gì khác nhau?”
Trần Tinh muốn nói rằng bọn ta vì bảo vệ nhân gian, còn ngươi thì giết hàng trăm vạn người vô tội, song cậu biết đây không phải là đáp án mà Vương Tử Dạ mong muốn, suy cho cùng, thứ chấp niệm ấy âu cũng là thường tình. Vương Tử Dạ sai ở chỗ mặc cho máu Ma thần thao túng, phạm nhiều tội ác tày trời.
“Nếu xét từ chấp niệm…” Hạng Thuật đáp: “thì không có gì khác biệt, nhưng hành vi của ngươi không được lẽ Trời dung thứ.”
Vương Tử Dạ thở dài, mỉm cười bảo: “Cảm tạ.”
Tiếp đến, tay Vương Tử Dạ biến ra một chiếc cành đơm lá xanh tươi, gã đưa nó cho hai người, và bảo: “Giao cho các ngươi, coi như đây là sự ăn năn trước khi ta rời đi.”
Và rồi, các đốm sáng lần lượt bay lên trời, ở trên không, Vương Tử Dạ khẽ xoay người lại.
Thế giới trong ý thức lập tức chồng lên pháp trận giam hồn, trong nháy mắt, mọi người trở lại núi Nam Bình, linh hồn Vương Tử Dạ phát sáng, hóa thành những đốm sáng trên không, sau cùng thong thả bay lên trời.
Cành cây mà Vương Tử Dạ trao cho Trần Tinh cũng biến mất.
Mọi người đều ngước lên nhìn trời.
“Không Nhi.” Hạng Ngữ Yên nhẹ nhàng gọi.
Trận giam hồn được tháo gỡ, bóng dáng Hạng Ngữ Yên cũng nhạt nhòa dần, Hạng Thuật lập tức quay đầu, cất tiếng gọi tha thiết: “A mẫu.”
“Ta cũng nên đi rồi.” Hạng Ngữ Yên nói thật nghiêm túc.
Hạng Thuật xoay người tiến về phía Hạng Ngữ Yên, đưa tay muốn ôm mẹ mình, khẽ nói: “Ngày người qua đời, ta bị đưa đến bộ Nhu Nhiên, a phụ không muốn để ta, gặp người…”
“Suỵt.” Hạng Ngữ Yên cười bảo: “Gặp được con, ta rất vui.”
Hạng Ngữ Yên quan sát cánh tay Hạng Thuật, chín phù văn như hình xăm đang tản ra ánh sáng mong manh.
“Đây là Cửu Tự Chân Ngôn ư?” Hạng Ngữ Yên nhẹ nhàng nói: “Con xem, cho dù mất đi Bất Động Như Sơn, phù văn chân ngôn vẫn quay về.”
Bà khẽ sờ lên phù văn chân ngôn trên tay Hạng Thuật, bà vuốt đến đâu, chân ngôn dần sáng tới đó.
“Bất Động Như Sơn…” Hạng Ngữ Yên thấp giọng: “chính là thần binh mà Minh Vương giao cho Hạng gia, nhưng nó không chỉ phụ thuộc vào kiếm. Nó chính là niềm tin của binh đao thiên hạ, được truyền thừa bởi Hiên Viên thị. Khi mọi người đều biết mình đang chiến đấu vì điều gì, nó sẽ xuất hiện một lần nữa.”
Nói đoạn, Hạng Ngữ Yên quay sang nhìn Trần Tinh, cười nói: “Tâm Đăng không xuất hiện ở thời đại của ta, mà nay hiện thế, ắt do số mệnh an bài. Mong các con bên nhau trăm năm, suốt đời vô tư không buồn lo, phóng khoáng tự do.”
Dứt lời, Hạng Ngữ Yên cũng hóa thành những đốm sáng, nhẹ nhàng bay lên trời.
“A mẫu, vĩnh biệt.” Hạng Thuật ngước lên thì thầm.
Trên pháp trận giam hồn, pháp lực đã thu hồi, mọi người đồng loạt thở hắt ra.
“Gã đã đưa các đệ thứ gì vậy?” Tạ An hỏi.
“Ta không biết nữa…” Trần Tinh đáp: “Hạng Thuật nhận ấy.”
Trần Tinh mờ mịt, xòe tay ra cho họ xem: “Có gì đâu.”
“Nhưng rõ ràng gã đưa cho ngươi rồi mà.” Tiêu Sơn cũng nói.
Phùng Thiên Quân: “Ta cũng thấy.”
“Sao ta biết được!” Trần Tinh điên tiết lên: “Lần nào cùng thế, vòng xoay Triều Tịch lần trước cũng là ta nhận, thế mà sau đó lại biến mất! Các ngươi cố tình hố ta hả?”
Hạng Thuật: “Không có thì thôi, đừng hỏi nữa!”
“Ngươi nhìn phù văn này…” Ôn Triệt bảo: “sau khi nhận được sẽ hiện ra.”
Trần Tinh hỏi: “Nhưng làm sao ta biết được?”
“Đủ rồi!” Hạng Thuật quát, cả đám lập tức im lặng.
Hạng Thuật: “Cũng đâu phải y cố tình giấu giếm, không có thì thôi, còn muốn thế nào nữa?”
Mọi người thầm nghĩ cũng phải, nhưng rất có thể thứ Vương Tử Dạ đưa cho họ vào phút chót vô cùng quan trọng đối với trận chiến sau cùng với Xi Vưu. Tạ An còn chưa bỏ cuộc, kêu Trần Tinh thử tìm lại nữa xem sao, song Tân Viên Bình đã kịp thời ngăn cản, bảo: “Tiếp theo là chuẩn bị tách hồn.”
Trần Tinh: “Đột nhiên ta thấy hơi mệt, có thể tạm nghỉ một lúc không?”
Ôn Triệt: “Được chứ, bọn ta còn phải chuẩn bị trận pháp, lát nữa mới xong, các ngươi nghỉ ngơi đi.”
Một cơn gió thổi qua, những đám mây tản ra, sao trời ló dạng, Tân Viên Bình ngửa đầu nhìn sao Bắc Đẩu, đoạn bảo: “Chúng ta vẫn còn thời gian, vừa qua giờ Tý canh ba, không cần nóng vội.”
Tuyết đã ngừng rơi, giữa trời đông rét buốt, cả bọn chẳng có lấy một ngụm trà nóng, đành phải mạnh ai nấy tìm chỗ nghỉ tạm.
Trần Tinh liếc trái ngó phải nhưng không tìm được chỗ để ngồi, thế là định đứng cùng Hạng Thuật, song Hạng Thuật đã dắt cậu tới một nơi khuất gió không tuyết trước vách núi, rồi ngồi dang hai chân, vỗ nhẹ vào phần đất ở giữa, ý là Trần Tinh qua đây ngồi này.
Trần Tinh liền ngồi giữa hai chân Hạng Thuật, dựa vào lòng hắn, Hạng Thuật cởi áo choàng bao lấy cả hai. Trần Tinh khẽ xoay người, cuộn mình trong vòng tay Hạng Thuật, cùng hắn dựa vào nhau, Hạng Thuật như một lò sưởi hình người, thoáng cái đã làm cậu ấm lên.
Tiêu Sơn đi tới, hết nhìn Hạng Thuật rồi lại ngó Trần Tinh.
Hạng Thuật làm mặt lạnh: “Hết chỗ rồi.”
Tiêu Sơn đành phải bỏ cuộc, dợm ngồi xuống bên cạnh.
Thác Bạt Diễm đang ngồi dưới gốc cây, thấy thế thì gọi: “Tiêu Sơn tới đây không?”
Dường như Thác Bạt Diễm đã coi Tiêu Sơn là con nuôi hoặc em trai của Lục Ảnh, nên yêu ai yêu cả đường đi, luôn quan tâm chăm sóc Tiêu Sơn. Thế nhưng Tiêu Sơn chẳng buồn cảm kích mà còn ném một đụn tuyết qua đập vô mặt Thác Bạt Diễm, mọi người được dịp cười một trận. Tạ An ngồi ôm lò sưởi cũng chịu không nổi, dù gì thì y cũng già rồi, Phùng Thiên Quân thì ngồi dưới gốc cây trước mặt Thác Bạt Diễm, hai người thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện với nhau.
Tiêu Sơn điều chỉnh tư thế, nằm nghiêng gối đầu lên đùi Hạng Thuật, nhìn Ôn Triệt và Tân Viên Bình đang nghiên cứu pháp trận.
Trần Tinh khẽ nói: “Binh chủ đang tìm hồn thứ ba…”
“Suỵt.” Hạng Thuật thình lình nhắc nhở, Trần Tinh nghe vậy thì không nói nữa.
Hạng Thuật chỉ xuống đất, Trần Tinh bắt đầu hoài nghi, có lẽ dù họ có nói gì thì Xi Vưu cũng sẽ biết được thông qua mạch địa. Trước khi đi, Vương Tử Dạ vẫn tiết lộ cho họ rất nhiều thông tin – đầu tiên, Xi Vưu đã thâm nhập vào mạch thiên địa, điều này cũng giải thích vì sao quạ đen mà Vương Tử Dạ từng dùng để theo dõi không còn nữa, thay vào đó là Xi Vưu bất ngờ hiện thân mấy lần.
Trần Tinh còn nhớ rất rõ ngày ở Tạp La Sát, vào lúc cậu xua đuổi máu Ma thần trong người Lục Ảnh thì Xi Vưu đã phát động tấn công trước, may mà lần đó có Trùng Minh chặn đầu gã.
Cũng tức là, Xi Vưu cũng biết họ đang thiết lập pháp trận ở đây.
Biết rõ sẽ khiến Xi Vưu cảnh giác, nhưng họ vẫn hành động lộ liễu thế này, liệu có phải đây cũng là một phần trong kế hoạch của Hạng Thuật hay không?
Tiêu Sơn vẫn còn hơi lạnh, bèn xoay người ôm chân Hạng Thuật, bắt đầu run rẩy.
Hạng Thuật: “Chẳng phải ngươi không sợ lạnh à?”
Tiêu Sơn: “…”
Trần Tinh giở áo choàng của Hạng Thuật ra một tí để Tiêu Sơn chen vào, nhưng người nó hơi to, hai chân lộ hẳn ra ngoài, còn thân trên được Trần Tinh ôm lấy, thế là thành Hạng Thuật ôm Trần Tinh, Trần Tinh ôm Tiêu Sơn.
Trần Tinh chợt thấy buồn cười, Tiêu Sơn chợt nhớ ra điều gì, bèn bảo: “Nếu luân hồi chuyển thế, vậy thì ta không còn là ta, mà Lục Ảnh cũng chẳng còn là Lục Ảnh.”
“Ừ.” Hạng Thuật đáp.
“Ba hồn bảy phách là gì?” Tiêu Sơn quay đầu hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh giải thích: “Đó là sức mạnh mà mạch thiên địa giao cho chúng ta kể từ lúc sinh ra…”
Hạng Thuật hiểu câu hỏi của Tiêu Sơn, thế là nói: “Ý nó hỏi vì sao thế giới này lại cho chúng ta hồn phách.”
Trần Tinh khó thể trả lời được câu hỏi này, cũng giống như “Vì sao ta là ta” cùng “Tại sao người là người”, điều mà Tiêu Sơn thắc mắc là một câu hỏi mà ngay cả các vị thần thời viễn cổ cũng không trả lời được.
“Sao các ngươi biết nhiều thế?” Tiêu Sơn hồ nghi: “Mấy thứ như hồn phách, là ai nói vậy?”
“Trần Tinh dạy.” Hạng Thuật đáp.
“Ta không có.” Trần Tinh cười.
“Đệ có nhé.” Hạng Thuật nhắc nhở: “Ngày đầu tới Kiến Khang.”
“Ơ?” Được gợi nhắc, Trần Tinh cũng nhớ ra thật lâu về trước, lâu tới mức tưởng chừng như đã là chuyện kiếp trước, lần đầu đặt chân đến Kiến Khang, cậu cùng một đám con cháu Sĩ tộc đã tranh luận với nhau học thuyết về người và hồn phách. Giờ ngẫm nghĩ lại, lần đó họ đã thảo luận rất nhiều, như thể từ trong sâu xa có số mệnh sắp đặt, chỉ lối cậu tới tận nơi đây.
“Đệ nghĩ Tâm Đăng đang ở hồn nào của mình?” Hạng Thuật hỏi.
“Ta không biết.” Trần Tinh nhíu mày: “Có lẽ trong thiên hồn, hoặc có lẽ trong… nhân hồn chăng? Mong rằng không phải thiên hồn, bằng không sẽ khó khăn lắm.”
Hồn đầu tiên cũng tức là thiên hồn, là căn nguyên của “Ta”, Trần Tinh chưa bao giờ cho rằng mình là Tâm Đăng, cho nên điều đó rất khó xảy ra.
“Lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì.” Hạng Thuật bảo.
“Biết rồi.” Trần Tinh mơ hồ dự cảm rằng Hạng Thuật có kế hoạch gì đó, không chừng lần này sẽ phản đòn lại Xi Vưu, cậu quả quyết: “Tuyệt đối, tin tưởng hộ pháp của ta hết lòng.”
“Được rồi.” Tân Viên Bình nói với hai người: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Chúng ta bắt đầu thôi.”
Trần Tinh dợm ngồi dậy, Hạng Thuật liền đẩy Tiêu Sơn, Tiêu Sơn rề rà đứng dậy, Hạng Thuật bất ngờ đạp nó sang một bên để nó tách khỏi hai người.
Trần Tinh bật cười, đúng lúc này, Hạng Thuật chợt ôm chặt Trần Tinh vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu thật mãnh liệt.
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh muốn đẩy Hạng Thuật ra, ở đây nhiều người thế kia, thực sự ngại lắm đấy! Nhưng khác với những nụ hôn trước, lần này Hạng Thuật không quấn lưỡi cậu, mà chỉ lặng lẽ môi chạm môi, giữ nguyên tư thế này, như muốn gửi gắm tới cậu điều gì đó.
Sau đó, Trần Tinh nhận ra có giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi lên mặt mình.
Khi hai đôi môi tách ra, Trần Tinh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Hạng Thuật, khẽ chạm vào hắn, Hạng Thuật liền quay đầu đi, nắm tay cậu rồi đứng dậy.
“Bắt đầu thôi.” Ôn Triệt ra hiệu.
Trần Tinh và Hạng Thuật đứng ở trung tâm pháp trận tách hồn, Tân Viên Bình thay đổi một vài phù văn, Tạ An cầm Tịnh Quang Lưu Ly. Mọi người đổi vị trí, Tân Viên Bình, Thác Bạt Diễm, Tiêu Sơn và Ôn Triệt lần lượt đứng ở đông nam tây bắc, hai Bạt vương đứng ở vị trí âm và dương, Phùng Thiên Quân đứng ở bên cạnh, còn Tạ An ở ngoài trận, chuẩn bị tách Tâm Đăng.
Tân Viên Bình: “Chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhưng thời gian thi pháp rất ngắn.” Sau đó, hắn dặn dò mọi người: “Khi ta kêu dừng thì phải dừng ngay, hồn phách không thể tách rời quá lâu.”
“Tách hồn quá lâu sẽ xảy ra chuyện gì?” Trần Tinh không nhịn được mà hỏi: “Liệu có mất trí nhớ không?”
Ôn Triệt: “Đầu tiên là hồn phách tách ra khỏi cơ thể, sau đó ba hồn cũng tách ra. Nếu tiếp tục chia tách, pháp lực bị cưỡng chế phân tán sẽ xé nát ba hồn của ngươi thành nhiều mảnh.”
Tân Viên Bình: “Chỉ cần kiểm soát tốt thế lửa, chuyện này sẽ không xảy ra.”
“Bọn ta chẳng phải mới vào nghề.” Hạng Thuật nhíu mày.
Trần Tinh mỉm cười, câu nói của Hạng Thuật đã giúp cậu vơi đi phần nào cảm giác lo lắng.
Ôn Triệt lại hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Đã sẵn sàng.” Trần Tinh nói với họ.
“Ta ôm đệ.” Hạng Thuật bảo.
“Huynh cũng sẽ rất khó chịu.” Trần Tinh biết quá trình tách hồn chắc hẳn sẽ rất đau đớn.
Hạng Thuật giữ im lặng, đứng song song với Trần Tinh ở trong trận, đồng thời ôm chặt cậu.
“Thiên Quân.” Tạ An ra hiệu với Phùng Thiên Quân.
Phùng Thiên Quân gật đầu, cởi chiếc túi nhỏ cột ngay eo, đặt trên tay mình. Vô vàn đốm sáng tím bay ra khỏi túi, dọc theo hoa văn trận pháp rồi hòa vào trận.
Trần Tinh cúi đầu nhìn đốm sáng, Hạng Thuật xoay mặt cậu qua, cứng rắn ép cậu nhìn mình.
Ngay sau đó, Phùng Thiên Quân xoay song đao, niệm chú, tiếp theo vung đao, hét lên: “Bắt đầu thôi!”
Ánh xanh lục trên Sâm La Vạn Tượng xoay tròn, khơi dậy linh khí chung quanh, vẩy lên trận pháp như mưa trút xuống, tại phần đất nơi lấp lánh phấn sáng trước đó bắt đầu bén rễ nảy mầm, mọc ra những bông hoa kỳ lạ!
Là hoa Ly Hồn! Trần Tinh quay phắt đầu, ánh vào mắt là cả đỉnh núi Nam Bình đã thành biển hoa Ly Hồn, tiếp theo đó, Phùng Thiên Quân giải phóng pháp lực, hoa Ly Hồn trong trận nở bung phấn hoa, đám phấn hoa này nhiều tới mức hắt hơi cũng chẳng đủ hình dung, Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thời chịu kích thích.
“Tách hồn!” Tân Viên Bình quát: “Thi triển pháp trận!”
Tất cả thầy trừ tà đồng thời truyền pháp lực vào trận, ầm một tiếng, phấn hoa hóa thành cuồng phong hấp thu linh khí thế gian, một cột sáng phóng thẳng lên trời!
Trần Tinh ôm chặt Hạng Thuật, chỉ cảm thấy từ cơn lốc phấn hoa có một luồng sức mạnh áp đảo không cách nào kháng cự đang muốn xé toạc cơ thể mình ra thành nhiều mảnh. Hạng Thuật ôm siết lấy Trần Tinh, nôn nóng nói gì đó với cậu, song lại chẳng thể phát ra âm thành nào…
Lại ầm một tiếng, chung quanh bỗng chốc tĩnh lặng như tờ, âm thanh lẫn ánh sáng đồng thời biến mất, hồn phách của Trần Tinh cùng Hạng Thuật lần lượt bị tách ra khỏi cơ thể. Khung cảnh xung quanh như được bao phủ bởi một lớp gió và ánh sáng, thế giới chỉ còn lại hai màu trắng đen. Vào thời khắc này, Trần Tinh đã có thể trông thấy mạch thiên, mạch địa cùng linh lực hữu hình trên người các thầy trừ tà cũng như trong trận pháp đang dâng trào.
Cậu mặc đời chi phối, bị mạch thiên cưỡng chế lôi đi, nhưng đã được Hạng Thuật hóa thành quầng sáng túm chặt cổ tay, kéo cậu về mặt đất, kế đó mọi người đồng thời thảng thốt.
Tầm nhìn của Trần Tinh khá hỗn loạn, cậu trông thấy một quang long bay lên, lượn quanh trên đầu hai người, che chắn sức hút mạnh mẽ của mạch thiên.
“Anh ơi…”
Cậu vừa nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Sơn.
Ở trung tâm trận pháp, toàn bộ pháp lực của Hạng Thuật và Trần Tinh trong trạng thái linh hồn bắt đầu cộng nhiên, quang hỏa bốc ngùn ngụt qua đầu, hòa vào cơ thể quang long. Quang long ngao du quanh mạch thiên địa, giúp họ chống lại lực hút của mạch thiên.
“Tâm Đăng…” Tạ An hét lên.
Trần Tinh ngơ ngác giơ tay lên, ánh sáng trong tay bắn ra tứ phía, hệt như lúc cậu tiến vào ý thức của Chu Chân, Phùng Thiên Dật,… luồng sáng rực rỡ ấy dao động trên tay sau rồi bắn ra khắp mọi nơi như đang chảy trôi.
Hạng Thuật nhẹ nhàng áp một tay còn lại lên tay Trần Tinh, lúc hắn dằn xuống, luồng sáng nhanh chóng tụ lại vào tay cậu, tiếp theo phừng lên thành một ngọn lửa cháy bỏng. Ngay khi Hạng Thuật tiến vào trạng thái linh hồn, chín phù văn trên cánh tay cũng tách rời thể xác, thần tốc xoay quanh toàn bộ trận pháp.
Long lực, phù văn Cửu Tự Chân Ngôn, Tâm Đăng, ngay khi hồn phách rời khỏi cơ thể họ, tất cả sức mạnh khắc vào linh hồn đều được giải phóng vào lúc này.
“Mau thu nó lại!” Hạng Thuật hét với Tạ An.
Tạ An lập tức giơ Tịnh Quang Lưu Ly, Phùng Thiên Quân đột ngột biến sắc, quát to: “Giải trừ pháp trận!”
Tư Mã Vĩ cùng Quỷ vương đang bảo vệ trận đồng thời cúi đầu, sắc mặt của Hạng Thuật cũng lập tức biến đổi.
Linh khí thế gian thình lình bị rút sạch, hóa thành một khuôn mặt khổng lồ đen kịt và trồi lên khỏi mặt đất.
“Cuối cùng cũng đợi được ngươi……”
Tất cả mọi người đồng loạt thu pháp lực, trên đỉnh núi Nam Bình, tế đàn nổ tung, khuôn mặt Xi Vưu ngoi lên từ mặt đất, há mồm rú lên, đồng thời nuốt chửng hồn phách của Trần Tinh và Hạng Thuật!
Hạng Thuật lập tức siết chặt tay Trần Tinh, liều mình ghìm lại Tâm Đăng, Trần Tinh chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh hung hãn đang lôi cậu xuống lòng đất. Giữa tiếng nổ chấn động cùng pháp lực hỗn độn đang dâng trào, cậu như bị ném vào dòng sông chảy xiết.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh gọi.
“Bám chặt ta!” Hạng Thuật quát lớn.
Dòng chảy hỗn loạn dưới mạch địa gần như xé toạc hai người, cuốn họ chao đảo giữa dòng sông xanh hùng vĩ, song hồn phách của Hạng Thuật và Trần Tinh vẫn nắm chặt tay nhau. Ngay sau đó, hai mắt Trần Tinh sáng lên, bị oán khí quấn lấy rồi lôi tuột xuống đất một cách mất tự chủ.
Sấm chớp bổ xuống từ lối ra trên đầu, Hạng Thuật cùng Trần Tinh đồng thời ngẩng đầu lên, dòng chảy hỗn loạn chia cắt họ kéo từng người bay lên, Hạng Thuật cố giữ chặt tay mà hét lớn, tay còn lại cũng túm lấy cổ tay cậu.
Trần Tinh đau đớn kêu lên: “Ta sắp bị… xé nát!”
“Nhìn ta này!” Hạng Thuật quát lớn, sau đó phát hiện trên tay Trần Tinh bất ngờ xuất hiện vòng xoay Triều Tịch!
Trần Tinh và Hạng Thuật vẫn giữ chặt tay nhau, Hạng Thuật lập tức nhìn vào mắt cậu, hai tầm mắt chạm vào nhau, cùng trôi nổi giữa mạch địa. Hạng Thuật nhìn xoáy vào mắt Trần Tinh, gật đầu, tiếp theo dùng tay trái siết chặt cổ tay cậu, còn tay phải đẩy vào lòng bàn tay, để cậu giữ lấy Tâm Đăng.
Kế tiếp Hạng Thuật buông ra, dang rộng hai tay, mặc cho dòng chảy hỗn loạn cuốn đi, quang long từ phía sau lượn tới, chở hắn bay tới tận cùng mạch địa.
Trần Tinh nắm chặt cổ tay, bị lực lượng khổng lồ kia lôi đi, kéo lên, bay tới cung Huyễn Ma ở lối ra của mạch địa.
Đêm khuya sâu thẳm, sau khi bị dòng chảy hỗn loạn của mạch địa oanh tạc, tế đàn trên đỉnh núi Nam Bình sụp đổ, pháp trận nổ tung, cuốn theo phấn hoa Ly Hồn trôi dạt khắp nhân gian, sau cùng Tân Viên Bình hét lớn:
“Đừng lơi lỏng!”
Mọi người đều bị quăng xuống chân núi, Tân Viên Bình trong phút chốc hóa thành giao long, Ôn Triệt đáp xuống đầu giao, điều khiển hắn bay tới chỗ hai Bạt vương đón được họ. Tạ An phóng bùa triệu hồi gió giúp mình lơ lửng trên không, Phùng Thiên Quân kích hoạt Sâm La Vạn Tượng gọi dây leo tuôn ra từ dãy núi, để hắn bám vào chúng.
Tiêu Sơn đạp lên dây leo, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện cơ thể Hạng Thuật bị văng ra sau khi pháp trận nổ tung, đang định qua cứu thì hồn phách phát sáng của Hạng Thuật cũng bay ra từ vụ nổ, bổ nhào về phía cơ thể mình, phóng khoáng xoay người trên không, rồi dang hai tay, nằm lên cơ thể, cuối cùng mở bừng hai mắt tỉnh giấc.
Tiếp đến, Hạng Thuật hóa thành hộ pháp Võ thần, bay một vòng trên không, phóng về phía Trần Tinh đang văng ra ngoài, vững vàng đón được cậu.
Trần Tinh nhắm nghiền mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mọi người lơ lửng trên cao, nhìn chằm chằm vách núi Nam Bình đã bị phá hủy.
____
Vương Hợi ngơ ngác nhìn cô gái ở bên kia vườn hoa, Trần Tinh hiểu ngay cô nương này ắt hẳn là Khương Dao, người yêu cũ được chôn trong ngôi mộ kia của Vương Tử Dạ!
Khương Dao vỗ mạnh đuôi rắn vào mặt nước, pháp lực cuốn theo sóng nước giội ướt cả người Vương Hợi. Sau đó mấy thị nữ đều cười phá lên, Vương Hợi không hề tức giận mà chỉ cúi người, đặt một đóa hoa làm bằng bảo thạch óng ánh trong suốt xuống bờ sông, cuối cùng phóng ngựa rời đi.
“Đã lâu lắm rồi…” Vương Tử Dạ nói: “Lâu đến mức ngay cả bản thân cũng sắp quên mất. Không ngờ trước khi chết còn được nhìn thấy cảnh này.”
Giọng của Vương Tử Dạ vang vọng trong ký ức.
“Ta từng là một vị thần cai quản núi biển.” Vương Tử Dạ tiếp tục kể.
Xưa kia trên đầu Vương Hợi có một cặp sừng như chạc cây, trên ngọn mọc nhiều loại hoa, gã giục ngựa tới đâu, vạn vật trên đất sinh sôi nảy nở tới đó, dưới dòng nước chảy là bầy cá óng ánh bơi nhảy tung tăng.
Hai tay gã cầm huyên(*), hai chân kẹp bụng ngựa, người lắc lư tiến về trước, nai, bò, cừu, sói, thú và chim muông trùng trùng điệp điệp theo sau gã.
Gã như một vị thần ban tặng cho vùng đất này, mượn Tây Vương Mẫu từ dãy núi Côn Lôn sức mạnh để cảm hóa và thai nghén vạn vật, gã đang đến thần cung bên bờ Tứ Thủy để bái kiến thần vương của nơi đây.
“Ngày hôm đó, ta đến nước Hữu Dịch đón quốc quân của họ.” Vương Tử Dạ tiếp tục lầm bầm.
Trong cung điện, ngồi thẳng nơi kia là dáng người oai hùng của quốc vương nước Hữu Dịch, hắn cầm trường đao làm bằng sừng rồng, thân đao lập lóe ánh chớp, mà người đang dựa vào hắn chính là Khương Dao.
Trên tóc Khương Dao cài hoa đá mà Vương Hợi đã tặng.
Vào một đêm sấm chớp, Vương Hợi đuổi theo Khương Dao, đi qua lớp lớp màn tơ nhẹ lay trong cung điện, họ đến dưới hai gốc cây, đuôi rắn Khương Dao khẽ động đậy, nàng không còn chỗ để trốn, chỉ đành quay đầu sang chỗ khác.
Tuy nhiên, Vương Hợi còn chưa kịp tới gần thì đã bị thị vệ nước Hữu Dịch giữ chặt rồi dẫn đi.
“Thế là, quốc quân nước Hữu Dịch đã chặt ngươi thành nhiều khúc…” Trần Tinh tiếp lời: “và chôn ở khắp nhân gian.”
“Đúng vậy.” Vương Tử Dạ thấp giọng: “Mục Thần cai quản sinh mệnh núi biển cứ thế mà chết đi. Ta thậm chí còn chẳng phản kháng, chỉ vì nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ, rằng nếu ta chết vì A Ngọc, liệu từ nay nàng có vĩnh viễn ghi tạc hình bóng của ta không? Nàng đã gả cho quốc quân, dĩ nhiên sẽ không theo ta, vậy thì cứ để nàng nhớ rằng, đời này có một người chết vì nàng, vĩnh viễn ở trong lòng nàng, vẫn tốt hơn nhiều so với khổ sở buồn thương, cầu mà không được.”
Bóng tối vô biên ập tới, Trần Tinh chuẩn bị thi pháp, cậu thắp sáng Tâm Đăng, cũng lường được thứ khó nhằn kia sắp đến. Quả nhiên sâu trong u tối, máu Ma thần tụ tập từ mọi hướng, ra sức giành giật cơ thể của Vương Hợi.
Giọng nói khản đặc của Xi Vưu cất lên: “Vùng dậy đi, số mệnh của ngươi chưa tận, mọi thứ vẫn có thể xoay…”
“Gã không hề lợi dụng oán hận của ngươi.” Trần Tinh nói.
“Đúng vậy.” Vương Tử Dạ hạ giọng: “Chỉ vì lúc chết, ta không hận gì cả.”
Trần Tinh phóng thích Tâm Đăng, Hạng Thuật đứng bên cạnh nắm tay cậu, Vương Tử Dạ khẽ nói tiếp: “Gã chỉ nói với ta, nếu có khả năng quay trở lại, ta có bằng lòng tỉnh giấc từ lòng đất tăm tối này nữa không?”
“Hãy lui đi!” Trần Tinh hét lên, Tâm Đăng hóa thành kết giới, máu Ma thần đâu đâu cũng có nhanh chóng tụ lại, biến thành hình người của Xi Vưu, gã đối mặt với Trần Tinh, giận dữ rống thét.
Ánh sáng trong tay Trần Tinh bùng lên dữ dội, chúng vây kín máu Ma thần, Xi Vưu điên tiết gào rống, chìm vào ba hồn của Vương Tử Dạ, máu Ma thần giày vò gã gần ngàn năm qua bắt đầu tan rã, hóa thành tro tàn rồi dần dần tiêu tán. Thế gian dấy lên một cơn lốc sánh sáng, dạt về phía chân trời như bão tuyết.
Trong quầng sáng ấy, Vương Tử Dạ mờ mịt, trở về với dáng vẻ Mục Thần ban đầu, gã đứng trước mặt Hạng Thuật và Trần Tinh, chân thành bảo: “Vậy thì hai vị, xin hãy nói ta biết.”
“Để viết lại số mệnh của quá khứ, theo đuổi ái tình, khiến đất trời hồi tưởng.” Vương Tử Dạ nói: “Ta cũng từng khổ sở truy tìm năm tháng vĩnh hằng này, thế thì chấp niệm của chúng ta có gì khác nhau?”
Trần Tinh muốn nói rằng bọn ta vì bảo vệ nhân gian, còn ngươi thì giết hàng trăm vạn người vô tội, song cậu biết đây không phải là đáp án mà Vương Tử Dạ mong muốn, suy cho cùng, thứ chấp niệm ấy âu cũng là thường tình. Vương Tử Dạ sai ở chỗ mặc cho máu Ma thần thao túng, phạm nhiều tội ác tày trời.
“Nếu xét từ chấp niệm…” Hạng Thuật đáp: “thì không có gì khác biệt, nhưng hành vi của ngươi không được lẽ Trời dung thứ.”
Vương Tử Dạ thở dài, mỉm cười bảo: “Cảm tạ.”
Tiếp đến, tay Vương Tử Dạ biến ra một chiếc cành đơm lá xanh tươi, gã đưa nó cho hai người, và bảo: “Giao cho các ngươi, coi như đây là sự ăn năn trước khi ta rời đi.”
Và rồi, các đốm sáng lần lượt bay lên trời, ở trên không, Vương Tử Dạ khẽ xoay người lại.
Thế giới trong ý thức lập tức chồng lên pháp trận giam hồn, trong nháy mắt, mọi người trở lại núi Nam Bình, linh hồn Vương Tử Dạ phát sáng, hóa thành những đốm sáng trên không, sau cùng thong thả bay lên trời.
Cành cây mà Vương Tử Dạ trao cho Trần Tinh cũng biến mất.
Mọi người đều ngước lên nhìn trời.
“Không Nhi.” Hạng Ngữ Yên nhẹ nhàng gọi.
Trận giam hồn được tháo gỡ, bóng dáng Hạng Ngữ Yên cũng nhạt nhòa dần, Hạng Thuật lập tức quay đầu, cất tiếng gọi tha thiết: “A mẫu.”
“Ta cũng nên đi rồi.” Hạng Ngữ Yên nói thật nghiêm túc.
Hạng Thuật xoay người tiến về phía Hạng Ngữ Yên, đưa tay muốn ôm mẹ mình, khẽ nói: “Ngày người qua đời, ta bị đưa đến bộ Nhu Nhiên, a phụ không muốn để ta, gặp người…”
“Suỵt.” Hạng Ngữ Yên cười bảo: “Gặp được con, ta rất vui.”
Hạng Ngữ Yên quan sát cánh tay Hạng Thuật, chín phù văn như hình xăm đang tản ra ánh sáng mong manh.
“Đây là Cửu Tự Chân Ngôn ư?” Hạng Ngữ Yên nhẹ nhàng nói: “Con xem, cho dù mất đi Bất Động Như Sơn, phù văn chân ngôn vẫn quay về.”
Bà khẽ sờ lên phù văn chân ngôn trên tay Hạng Thuật, bà vuốt đến đâu, chân ngôn dần sáng tới đó.
“Bất Động Như Sơn…” Hạng Ngữ Yên thấp giọng: “chính là thần binh mà Minh Vương giao cho Hạng gia, nhưng nó không chỉ phụ thuộc vào kiếm. Nó chính là niềm tin của binh đao thiên hạ, được truyền thừa bởi Hiên Viên thị. Khi mọi người đều biết mình đang chiến đấu vì điều gì, nó sẽ xuất hiện một lần nữa.”
Nói đoạn, Hạng Ngữ Yên quay sang nhìn Trần Tinh, cười nói: “Tâm Đăng không xuất hiện ở thời đại của ta, mà nay hiện thế, ắt do số mệnh an bài. Mong các con bên nhau trăm năm, suốt đời vô tư không buồn lo, phóng khoáng tự do.”
Dứt lời, Hạng Ngữ Yên cũng hóa thành những đốm sáng, nhẹ nhàng bay lên trời.
“A mẫu, vĩnh biệt.” Hạng Thuật ngước lên thì thầm.
Trên pháp trận giam hồn, pháp lực đã thu hồi, mọi người đồng loạt thở hắt ra.
“Gã đã đưa các đệ thứ gì vậy?” Tạ An hỏi.
“Ta không biết nữa…” Trần Tinh đáp: “Hạng Thuật nhận ấy.”
Trần Tinh mờ mịt, xòe tay ra cho họ xem: “Có gì đâu.”
“Nhưng rõ ràng gã đưa cho ngươi rồi mà.” Tiêu Sơn cũng nói.
Phùng Thiên Quân: “Ta cũng thấy.”
“Sao ta biết được!” Trần Tinh điên tiết lên: “Lần nào cùng thế, vòng xoay Triều Tịch lần trước cũng là ta nhận, thế mà sau đó lại biến mất! Các ngươi cố tình hố ta hả?”
Hạng Thuật: “Không có thì thôi, đừng hỏi nữa!”
“Ngươi nhìn phù văn này…” Ôn Triệt bảo: “sau khi nhận được sẽ hiện ra.”
Trần Tinh hỏi: “Nhưng làm sao ta biết được?”
“Đủ rồi!” Hạng Thuật quát, cả đám lập tức im lặng.
Hạng Thuật: “Cũng đâu phải y cố tình giấu giếm, không có thì thôi, còn muốn thế nào nữa?”
Mọi người thầm nghĩ cũng phải, nhưng rất có thể thứ Vương Tử Dạ đưa cho họ vào phút chót vô cùng quan trọng đối với trận chiến sau cùng với Xi Vưu. Tạ An còn chưa bỏ cuộc, kêu Trần Tinh thử tìm lại nữa xem sao, song Tân Viên Bình đã kịp thời ngăn cản, bảo: “Tiếp theo là chuẩn bị tách hồn.”
Trần Tinh: “Đột nhiên ta thấy hơi mệt, có thể tạm nghỉ một lúc không?”
Ôn Triệt: “Được chứ, bọn ta còn phải chuẩn bị trận pháp, lát nữa mới xong, các ngươi nghỉ ngơi đi.”
Một cơn gió thổi qua, những đám mây tản ra, sao trời ló dạng, Tân Viên Bình ngửa đầu nhìn sao Bắc Đẩu, đoạn bảo: “Chúng ta vẫn còn thời gian, vừa qua giờ Tý canh ba, không cần nóng vội.”
Tuyết đã ngừng rơi, giữa trời đông rét buốt, cả bọn chẳng có lấy một ngụm trà nóng, đành phải mạnh ai nấy tìm chỗ nghỉ tạm.
Trần Tinh liếc trái ngó phải nhưng không tìm được chỗ để ngồi, thế là định đứng cùng Hạng Thuật, song Hạng Thuật đã dắt cậu tới một nơi khuất gió không tuyết trước vách núi, rồi ngồi dang hai chân, vỗ nhẹ vào phần đất ở giữa, ý là Trần Tinh qua đây ngồi này.
Trần Tinh liền ngồi giữa hai chân Hạng Thuật, dựa vào lòng hắn, Hạng Thuật cởi áo choàng bao lấy cả hai. Trần Tinh khẽ xoay người, cuộn mình trong vòng tay Hạng Thuật, cùng hắn dựa vào nhau, Hạng Thuật như một lò sưởi hình người, thoáng cái đã làm cậu ấm lên.
Tiêu Sơn đi tới, hết nhìn Hạng Thuật rồi lại ngó Trần Tinh.
Hạng Thuật làm mặt lạnh: “Hết chỗ rồi.”
Tiêu Sơn đành phải bỏ cuộc, dợm ngồi xuống bên cạnh.
Thác Bạt Diễm đang ngồi dưới gốc cây, thấy thế thì gọi: “Tiêu Sơn tới đây không?”
Dường như Thác Bạt Diễm đã coi Tiêu Sơn là con nuôi hoặc em trai của Lục Ảnh, nên yêu ai yêu cả đường đi, luôn quan tâm chăm sóc Tiêu Sơn. Thế nhưng Tiêu Sơn chẳng buồn cảm kích mà còn ném một đụn tuyết qua đập vô mặt Thác Bạt Diễm, mọi người được dịp cười một trận. Tạ An ngồi ôm lò sưởi cũng chịu không nổi, dù gì thì y cũng già rồi, Phùng Thiên Quân thì ngồi dưới gốc cây trước mặt Thác Bạt Diễm, hai người thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện với nhau.
Tiêu Sơn điều chỉnh tư thế, nằm nghiêng gối đầu lên đùi Hạng Thuật, nhìn Ôn Triệt và Tân Viên Bình đang nghiên cứu pháp trận.
Trần Tinh khẽ nói: “Binh chủ đang tìm hồn thứ ba…”
“Suỵt.” Hạng Thuật thình lình nhắc nhở, Trần Tinh nghe vậy thì không nói nữa.
Hạng Thuật chỉ xuống đất, Trần Tinh bắt đầu hoài nghi, có lẽ dù họ có nói gì thì Xi Vưu cũng sẽ biết được thông qua mạch địa. Trước khi đi, Vương Tử Dạ vẫn tiết lộ cho họ rất nhiều thông tin – đầu tiên, Xi Vưu đã thâm nhập vào mạch thiên địa, điều này cũng giải thích vì sao quạ đen mà Vương Tử Dạ từng dùng để theo dõi không còn nữa, thay vào đó là Xi Vưu bất ngờ hiện thân mấy lần.
Trần Tinh còn nhớ rất rõ ngày ở Tạp La Sát, vào lúc cậu xua đuổi máu Ma thần trong người Lục Ảnh thì Xi Vưu đã phát động tấn công trước, may mà lần đó có Trùng Minh chặn đầu gã.
Cũng tức là, Xi Vưu cũng biết họ đang thiết lập pháp trận ở đây.
Biết rõ sẽ khiến Xi Vưu cảnh giác, nhưng họ vẫn hành động lộ liễu thế này, liệu có phải đây cũng là một phần trong kế hoạch của Hạng Thuật hay không?
Tiêu Sơn vẫn còn hơi lạnh, bèn xoay người ôm chân Hạng Thuật, bắt đầu run rẩy.
Hạng Thuật: “Chẳng phải ngươi không sợ lạnh à?”
Tiêu Sơn: “…”
Trần Tinh giở áo choàng của Hạng Thuật ra một tí để Tiêu Sơn chen vào, nhưng người nó hơi to, hai chân lộ hẳn ra ngoài, còn thân trên được Trần Tinh ôm lấy, thế là thành Hạng Thuật ôm Trần Tinh, Trần Tinh ôm Tiêu Sơn.
Trần Tinh chợt thấy buồn cười, Tiêu Sơn chợt nhớ ra điều gì, bèn bảo: “Nếu luân hồi chuyển thế, vậy thì ta không còn là ta, mà Lục Ảnh cũng chẳng còn là Lục Ảnh.”
“Ừ.” Hạng Thuật đáp.
“Ba hồn bảy phách là gì?” Tiêu Sơn quay đầu hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh giải thích: “Đó là sức mạnh mà mạch thiên địa giao cho chúng ta kể từ lúc sinh ra…”
Hạng Thuật hiểu câu hỏi của Tiêu Sơn, thế là nói: “Ý nó hỏi vì sao thế giới này lại cho chúng ta hồn phách.”
Trần Tinh khó thể trả lời được câu hỏi này, cũng giống như “Vì sao ta là ta” cùng “Tại sao người là người”, điều mà Tiêu Sơn thắc mắc là một câu hỏi mà ngay cả các vị thần thời viễn cổ cũng không trả lời được.
“Sao các ngươi biết nhiều thế?” Tiêu Sơn hồ nghi: “Mấy thứ như hồn phách, là ai nói vậy?”
“Trần Tinh dạy.” Hạng Thuật đáp.
“Ta không có.” Trần Tinh cười.
“Đệ có nhé.” Hạng Thuật nhắc nhở: “Ngày đầu tới Kiến Khang.”
“Ơ?” Được gợi nhắc, Trần Tinh cũng nhớ ra thật lâu về trước, lâu tới mức tưởng chừng như đã là chuyện kiếp trước, lần đầu đặt chân đến Kiến Khang, cậu cùng một đám con cháu Sĩ tộc đã tranh luận với nhau học thuyết về người và hồn phách. Giờ ngẫm nghĩ lại, lần đó họ đã thảo luận rất nhiều, như thể từ trong sâu xa có số mệnh sắp đặt, chỉ lối cậu tới tận nơi đây.
“Đệ nghĩ Tâm Đăng đang ở hồn nào của mình?” Hạng Thuật hỏi.
“Ta không biết.” Trần Tinh nhíu mày: “Có lẽ trong thiên hồn, hoặc có lẽ trong… nhân hồn chăng? Mong rằng không phải thiên hồn, bằng không sẽ khó khăn lắm.”
Hồn đầu tiên cũng tức là thiên hồn, là căn nguyên của “Ta”, Trần Tinh chưa bao giờ cho rằng mình là Tâm Đăng, cho nên điều đó rất khó xảy ra.
“Lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì.” Hạng Thuật bảo.
“Biết rồi.” Trần Tinh mơ hồ dự cảm rằng Hạng Thuật có kế hoạch gì đó, không chừng lần này sẽ phản đòn lại Xi Vưu, cậu quả quyết: “Tuyệt đối, tin tưởng hộ pháp của ta hết lòng.”
“Được rồi.” Tân Viên Bình nói với hai người: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Chúng ta bắt đầu thôi.”
Trần Tinh dợm ngồi dậy, Hạng Thuật liền đẩy Tiêu Sơn, Tiêu Sơn rề rà đứng dậy, Hạng Thuật bất ngờ đạp nó sang một bên để nó tách khỏi hai người.
Trần Tinh bật cười, đúng lúc này, Hạng Thuật chợt ôm chặt Trần Tinh vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu thật mãnh liệt.
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh muốn đẩy Hạng Thuật ra, ở đây nhiều người thế kia, thực sự ngại lắm đấy! Nhưng khác với những nụ hôn trước, lần này Hạng Thuật không quấn lưỡi cậu, mà chỉ lặng lẽ môi chạm môi, giữ nguyên tư thế này, như muốn gửi gắm tới cậu điều gì đó.
Sau đó, Trần Tinh nhận ra có giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi lên mặt mình.
Khi hai đôi môi tách ra, Trần Tinh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Hạng Thuật, khẽ chạm vào hắn, Hạng Thuật liền quay đầu đi, nắm tay cậu rồi đứng dậy.
“Bắt đầu thôi.” Ôn Triệt ra hiệu.
Trần Tinh và Hạng Thuật đứng ở trung tâm pháp trận tách hồn, Tân Viên Bình thay đổi một vài phù văn, Tạ An cầm Tịnh Quang Lưu Ly. Mọi người đổi vị trí, Tân Viên Bình, Thác Bạt Diễm, Tiêu Sơn và Ôn Triệt lần lượt đứng ở đông nam tây bắc, hai Bạt vương đứng ở vị trí âm và dương, Phùng Thiên Quân đứng ở bên cạnh, còn Tạ An ở ngoài trận, chuẩn bị tách Tâm Đăng.
Tân Viên Bình: “Chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhưng thời gian thi pháp rất ngắn.” Sau đó, hắn dặn dò mọi người: “Khi ta kêu dừng thì phải dừng ngay, hồn phách không thể tách rời quá lâu.”
“Tách hồn quá lâu sẽ xảy ra chuyện gì?” Trần Tinh không nhịn được mà hỏi: “Liệu có mất trí nhớ không?”
Ôn Triệt: “Đầu tiên là hồn phách tách ra khỏi cơ thể, sau đó ba hồn cũng tách ra. Nếu tiếp tục chia tách, pháp lực bị cưỡng chế phân tán sẽ xé nát ba hồn của ngươi thành nhiều mảnh.”
Tân Viên Bình: “Chỉ cần kiểm soát tốt thế lửa, chuyện này sẽ không xảy ra.”
“Bọn ta chẳng phải mới vào nghề.” Hạng Thuật nhíu mày.
Trần Tinh mỉm cười, câu nói của Hạng Thuật đã giúp cậu vơi đi phần nào cảm giác lo lắng.
Ôn Triệt lại hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Đã sẵn sàng.” Trần Tinh nói với họ.
“Ta ôm đệ.” Hạng Thuật bảo.
“Huynh cũng sẽ rất khó chịu.” Trần Tinh biết quá trình tách hồn chắc hẳn sẽ rất đau đớn.
Hạng Thuật giữ im lặng, đứng song song với Trần Tinh ở trong trận, đồng thời ôm chặt cậu.
“Thiên Quân.” Tạ An ra hiệu với Phùng Thiên Quân.
Phùng Thiên Quân gật đầu, cởi chiếc túi nhỏ cột ngay eo, đặt trên tay mình. Vô vàn đốm sáng tím bay ra khỏi túi, dọc theo hoa văn trận pháp rồi hòa vào trận.
Trần Tinh cúi đầu nhìn đốm sáng, Hạng Thuật xoay mặt cậu qua, cứng rắn ép cậu nhìn mình.
Ngay sau đó, Phùng Thiên Quân xoay song đao, niệm chú, tiếp theo vung đao, hét lên: “Bắt đầu thôi!”
Ánh xanh lục trên Sâm La Vạn Tượng xoay tròn, khơi dậy linh khí chung quanh, vẩy lên trận pháp như mưa trút xuống, tại phần đất nơi lấp lánh phấn sáng trước đó bắt đầu bén rễ nảy mầm, mọc ra những bông hoa kỳ lạ!
Là hoa Ly Hồn! Trần Tinh quay phắt đầu, ánh vào mắt là cả đỉnh núi Nam Bình đã thành biển hoa Ly Hồn, tiếp theo đó, Phùng Thiên Quân giải phóng pháp lực, hoa Ly Hồn trong trận nở bung phấn hoa, đám phấn hoa này nhiều tới mức hắt hơi cũng chẳng đủ hình dung, Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thời chịu kích thích.
“Tách hồn!” Tân Viên Bình quát: “Thi triển pháp trận!”
Tất cả thầy trừ tà đồng thời truyền pháp lực vào trận, ầm một tiếng, phấn hoa hóa thành cuồng phong hấp thu linh khí thế gian, một cột sáng phóng thẳng lên trời!
Trần Tinh ôm chặt Hạng Thuật, chỉ cảm thấy từ cơn lốc phấn hoa có một luồng sức mạnh áp đảo không cách nào kháng cự đang muốn xé toạc cơ thể mình ra thành nhiều mảnh. Hạng Thuật ôm siết lấy Trần Tinh, nôn nóng nói gì đó với cậu, song lại chẳng thể phát ra âm thành nào…
Lại ầm một tiếng, chung quanh bỗng chốc tĩnh lặng như tờ, âm thanh lẫn ánh sáng đồng thời biến mất, hồn phách của Trần Tinh cùng Hạng Thuật lần lượt bị tách ra khỏi cơ thể. Khung cảnh xung quanh như được bao phủ bởi một lớp gió và ánh sáng, thế giới chỉ còn lại hai màu trắng đen. Vào thời khắc này, Trần Tinh đã có thể trông thấy mạch thiên, mạch địa cùng linh lực hữu hình trên người các thầy trừ tà cũng như trong trận pháp đang dâng trào.
Cậu mặc đời chi phối, bị mạch thiên cưỡng chế lôi đi, nhưng đã được Hạng Thuật hóa thành quầng sáng túm chặt cổ tay, kéo cậu về mặt đất, kế đó mọi người đồng thời thảng thốt.
Tầm nhìn của Trần Tinh khá hỗn loạn, cậu trông thấy một quang long bay lên, lượn quanh trên đầu hai người, che chắn sức hút mạnh mẽ của mạch thiên.
“Anh ơi…”
Cậu vừa nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Sơn.
Ở trung tâm trận pháp, toàn bộ pháp lực của Hạng Thuật và Trần Tinh trong trạng thái linh hồn bắt đầu cộng nhiên, quang hỏa bốc ngùn ngụt qua đầu, hòa vào cơ thể quang long. Quang long ngao du quanh mạch thiên địa, giúp họ chống lại lực hút của mạch thiên.
“Tâm Đăng…” Tạ An hét lên.
Trần Tinh ngơ ngác giơ tay lên, ánh sáng trong tay bắn ra tứ phía, hệt như lúc cậu tiến vào ý thức của Chu Chân, Phùng Thiên Dật,… luồng sáng rực rỡ ấy dao động trên tay sau rồi bắn ra khắp mọi nơi như đang chảy trôi.
Hạng Thuật nhẹ nhàng áp một tay còn lại lên tay Trần Tinh, lúc hắn dằn xuống, luồng sáng nhanh chóng tụ lại vào tay cậu, tiếp theo phừng lên thành một ngọn lửa cháy bỏng. Ngay khi Hạng Thuật tiến vào trạng thái linh hồn, chín phù văn trên cánh tay cũng tách rời thể xác, thần tốc xoay quanh toàn bộ trận pháp.
Long lực, phù văn Cửu Tự Chân Ngôn, Tâm Đăng, ngay khi hồn phách rời khỏi cơ thể họ, tất cả sức mạnh khắc vào linh hồn đều được giải phóng vào lúc này.
“Mau thu nó lại!” Hạng Thuật hét với Tạ An.
Tạ An lập tức giơ Tịnh Quang Lưu Ly, Phùng Thiên Quân đột ngột biến sắc, quát to: “Giải trừ pháp trận!”
Tư Mã Vĩ cùng Quỷ vương đang bảo vệ trận đồng thời cúi đầu, sắc mặt của Hạng Thuật cũng lập tức biến đổi.
Linh khí thế gian thình lình bị rút sạch, hóa thành một khuôn mặt khổng lồ đen kịt và trồi lên khỏi mặt đất.
“Cuối cùng cũng đợi được ngươi……”
Tất cả mọi người đồng loạt thu pháp lực, trên đỉnh núi Nam Bình, tế đàn nổ tung, khuôn mặt Xi Vưu ngoi lên từ mặt đất, há mồm rú lên, đồng thời nuốt chửng hồn phách của Trần Tinh và Hạng Thuật!
Hạng Thuật lập tức siết chặt tay Trần Tinh, liều mình ghìm lại Tâm Đăng, Trần Tinh chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh hung hãn đang lôi cậu xuống lòng đất. Giữa tiếng nổ chấn động cùng pháp lực hỗn độn đang dâng trào, cậu như bị ném vào dòng sông chảy xiết.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh gọi.
“Bám chặt ta!” Hạng Thuật quát lớn.
Dòng chảy hỗn loạn dưới mạch địa gần như xé toạc hai người, cuốn họ chao đảo giữa dòng sông xanh hùng vĩ, song hồn phách của Hạng Thuật và Trần Tinh vẫn nắm chặt tay nhau. Ngay sau đó, hai mắt Trần Tinh sáng lên, bị oán khí quấn lấy rồi lôi tuột xuống đất một cách mất tự chủ.
Sấm chớp bổ xuống từ lối ra trên đầu, Hạng Thuật cùng Trần Tinh đồng thời ngẩng đầu lên, dòng chảy hỗn loạn chia cắt họ kéo từng người bay lên, Hạng Thuật cố giữ chặt tay mà hét lớn, tay còn lại cũng túm lấy cổ tay cậu.
Trần Tinh đau đớn kêu lên: “Ta sắp bị… xé nát!”
“Nhìn ta này!” Hạng Thuật quát lớn, sau đó phát hiện trên tay Trần Tinh bất ngờ xuất hiện vòng xoay Triều Tịch!
Trần Tinh và Hạng Thuật vẫn giữ chặt tay nhau, Hạng Thuật lập tức nhìn vào mắt cậu, hai tầm mắt chạm vào nhau, cùng trôi nổi giữa mạch địa. Hạng Thuật nhìn xoáy vào mắt Trần Tinh, gật đầu, tiếp theo dùng tay trái siết chặt cổ tay cậu, còn tay phải đẩy vào lòng bàn tay, để cậu giữ lấy Tâm Đăng.
Kế tiếp Hạng Thuật buông ra, dang rộng hai tay, mặc cho dòng chảy hỗn loạn cuốn đi, quang long từ phía sau lượn tới, chở hắn bay tới tận cùng mạch địa.
Trần Tinh nắm chặt cổ tay, bị lực lượng khổng lồ kia lôi đi, kéo lên, bay tới cung Huyễn Ma ở lối ra của mạch địa.
Đêm khuya sâu thẳm, sau khi bị dòng chảy hỗn loạn của mạch địa oanh tạc, tế đàn trên đỉnh núi Nam Bình sụp đổ, pháp trận nổ tung, cuốn theo phấn hoa Ly Hồn trôi dạt khắp nhân gian, sau cùng Tân Viên Bình hét lớn:
“Đừng lơi lỏng!”
Mọi người đều bị quăng xuống chân núi, Tân Viên Bình trong phút chốc hóa thành giao long, Ôn Triệt đáp xuống đầu giao, điều khiển hắn bay tới chỗ hai Bạt vương đón được họ. Tạ An phóng bùa triệu hồi gió giúp mình lơ lửng trên không, Phùng Thiên Quân kích hoạt Sâm La Vạn Tượng gọi dây leo tuôn ra từ dãy núi, để hắn bám vào chúng.
Tiêu Sơn đạp lên dây leo, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện cơ thể Hạng Thuật bị văng ra sau khi pháp trận nổ tung, đang định qua cứu thì hồn phách phát sáng của Hạng Thuật cũng bay ra từ vụ nổ, bổ nhào về phía cơ thể mình, phóng khoáng xoay người trên không, rồi dang hai tay, nằm lên cơ thể, cuối cùng mở bừng hai mắt tỉnh giấc.
Tiếp đến, Hạng Thuật hóa thành hộ pháp Võ thần, bay một vòng trên không, phóng về phía Trần Tinh đang văng ra ngoài, vững vàng đón được cậu.
Trần Tinh nhắm nghiền mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mọi người lơ lửng trên cao, nhìn chằm chằm vách núi Nam Bình đã bị phá hủy.
____
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook