Chu Hạ Hạ một bên chờ xe, một bên đang suy nghĩ cách để giải thích với Tụng Ân như thế nào, không hề chú ý tới cửa xe Maybach cách đó không xa mở ra, một tên lưu manh bước xuống. Hôm nay xe buýt chậm chạp chưa tới, cho cô có nhiều thời gian suy nghĩ hơn. Cô muốn nói với Tụng Ân, cô là cô, Chu Dần Khôn là Chu Dần Khôn, bọn họ không có quan hệ gì.

Nếu như có bất kỳ mối quan hệ nào thì đó chính là quan hệ kẻ thù, bởi vì Chu Dần Khôn đánh cha cô, đánh rất nghiêm trọng.

Cô thậm chí còn muốn báo cảnh sát bắt anh.

Cho nên, cô sẽ không gọi Chu Dần Khôn là chú út, lại càng không thừa nhận anh trong lòng. Nhưng Tụng Ân sẽ tin sao? Hoặc là nói, cậu ấy sẵn lòng tin tưởng sao? Xét đến cùng, người làm hại cậu là họ Chu. Mặc dù đều cùng họ Chu, nhưng cũng đâu có nghĩa bọn họ là người giống nhau.

Chu Hạ Hạ càng nghĩ càng ủy khuất: “Chu Dần Khôn là người xấu, là đồ thối tha.

Nhưng mình không phải nha.” Cô cúi đầu, không biết làm thế nào để vãn hồi tình bạn kéo dài hơn mười năm này.


Vừa lo lắng lại khổ sở, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi. “Chu Hạ Hạ.” Bỗng nhiên có người gọi tên cô, cô thoáng chốc nhìn qua. Đập vào mắt đầu tiên chính là chiếc áo sơ mi in hoa kia, mặt trên còn lưu lại vài đốm máu lẻ tẻ, rồi lại tự nhiên hoàn toàn phù hợp với hoa văn có sẵn của quần áo, nhìn không ra chút sai lệch nào.

Quần áo đi xuống, là một đôi chân dài mạnh mẽ khỏe khoắn.

Phía trên, là khuôn mặt tuấn tú đẹp đến mê hoặc lòng người kia. Lúc bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cô gái chợt chấn động.

Cô muốn chạy, nhưng hai chân như nhũn ra, không thể cử động. Chu Dần Khôn nhìn thấy sự kinh hãi và hoảng sợ trên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đó, giọng nói tràn đầy nghiền ngẫm: “Cháu mới vừa nói ai là đồ thối tha?” Xung quanh không có người, nhiệt độ nóng rực thiêu đốt mặt đất, mắt thấy người đàn ông rảo bước tiến lên bóng cây phản chiếu trên mặt đất, cô lảo đảo lui về phía sau một bước, áp lưng vào vách tường thành nóng hầm hập.

Nghe thấy lời của Chu Dần Khôn nói, lòng của cô lại càng lạnh, hai tay giấu ở sau lưng, ngón út mơ hồ có cảm giác đau. Anh quá cao, Chu Hạ Hạ lại cúi đầu, nhìn như vậy, cô không khác gì một con thỏ run lẩy bẩy núp dưới chân tường. Chu Dần Khôn chống một tay lên tường, khom lưng tới gần bên tai Chu Hạ Hạ, gần như áp lên khuôn mặt trắng nõn kia: “Đang hỏi cháu đấy.” A Diệu mua thuốc lá xong quay về, thấy trên ghế sau không có ai, anh ta giật mình, nhìn xung quanh.

Sau đó liếc mắt nhìn thấy dưới bóng cây phía sau trạm xe buýt, có một người đàn ông cao lớn cùng một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn. Người đàn ông không đứng thẳng, nhìn sang theo cách này, khóe môi anh cong lên ý cười, đang nói gì đó với cô gái.

Mặt cô gái bị mái tóc dài tản ra che khuất, có thể thấy rõ ràng làn váy màu trắng hơi đong đưa của cô cùng với đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp kia. Chỉ trong vòng năm, sáu phút, anh Khôn đã nhìn trúng một người phụ nữ mới.

A Diệu không có biểu cảm gì, hiển nhiên là đã sớm thành thói quen.

Mặc dù bên trong xe đang bật điều hòa, nhưng Chu Dần Khôn không quay lại, vì vậy anh ta chỉ chờ ở bên ngoài xe. Chu Dần Khôn lại ngửi thấy mùi kem, ngọt không ngọt sữa không sữa. Anh liếc cổ cô gái, cô khẽ run rẩy, mùi thơm nhàn nhạt kia giống như là từ trong quần áo phất ra. Hạ Hạ cắn môi không nói lời nào.

Sợ thì cực kỳ sợ, nhưng muốn cô phủ nhận lời vừa rồi, cô cũng không cam lòng.


Tụng Ân cái gì cũng không làm sai, anh dựa vào cái gì đối với Tụng Ân như vậy? Tại sao lại phá hỏng tình bạn của họ như thế? Loại không cam lòng cùng rối rắm này, giống như lúc trước khi cô biết ông nội và cha mình buôn bán thuốc phiện, nhưng đâu có giống như trong sách giáo khoa trường học nói sẽ bị cảnh sát bắt đi rồi bị trừng trị.

Chu Dần Khôn vô cớ đả thương người, nhưng vì sao anh còn có thể tốt lành đứng ở chỗ này chứ? Vừa sợ vừa bướng bỉnh. Chu Dần Khôn đứng thẳng dậy, góc nhìn từ trên cao nhìn xuống khiến anh rất dễ dàng nhìn thấy cảnh xuân trước ngực cô gái.

Chiếc áo lót trắng tinh của cô gái ôm lấy hai khối thịt nhỏ mềm mại, dây vai mảnh khảnh hằn lên bờ vai trắng nõn non nớt. Quả nhiên là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Xem ra là vết thương của Chu Diệu Huy ngày đó làm cô sợ hãi, lúc này gặp mặt vừa không cười với anh, cũng không gọi chú út, còn trực tiếp biến thành đồ thối tha. Người xấu, đồ thối tha, đây chính là lời mắng chửi thấp kém nhất mà cô có thể nghĩ ra sao? Cũng đúng, loại hèn nhát như Chu Diệu Huy và vợ ông, có thể nuôi ra đứa nhỏ có chí khí mới gọi là lạ. A Diệu ở bên cạnh xe đợi một lát, cảm thấy không thích hợp. Chu Dần Khôn luôn thiếu kiên nhẫn, trời nóng như vậy, mặc cho điều hòa trong xe đang mở, anh tự nhiên lại ở bên ngoài gần mười phút.

Sau đó, anh ta nhìn thấy người đàn ông bên kia cử động, trong nháy mắt anh nghiêng người, A Diệu đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái. Là cô gái ngày hôm qua gặp ở biệt thự của Chu Diệu Huy, con gái của Chu Diệu Huy. “Cháu, cháu không đi.” Chu Hạ Hạ nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng nặn ra câu đầu tiên. Bởi vì Chu Dần Khôn nói, muốn dẫn cô đi ăn ngon. Mà cô nhớ kỹ lời của cha mẹ, nhìn thấy anh phải đi vòng qua, cách thật xa.

Anh đả thương cha, lại tùy tiện chặt đứt ngón tay người khác, hiện tại lại nói muốn dẫn cô đi ăn ngon, Chu Hạ Hạ tuy rằng tuổi còn nhỏ lại nghe lời, nhưng không có nghĩa là cô ngốc đến loại trình độ này. “Không đi?” Chu Dần Khôn cười: “Vậy được rồi, tôi đưa cháu về nhà.” Vừa nghe về nhà, Chu Hạ Hạ hoảng sợ ngẩng đầu, anh lại muốn đến nhà cô sao? Cha mẹ đều ở nhà, sao có thể để anh quay lại nữa? Cô rưng rưng nước mắt lắc đầu: “Cháu có thể tự về...” Chu Dần Khôn chưa từng dắt theo đứa nhỏ nào, nhưng rất lâu trước đây từng nuôi chó, con chó kia sợ anh, vừa nhìn thấy anh cũng nghẹn ngào nức nở hai tiếng như vậy, làm ổ ở bên chân anh không dám lộn xộn.

Lúc tâm trạng anh tốt liền trêu chọc hai cái, lúc tâm trạng không tốt liền một cước đá văng.

Con chó này anh nuôi bảy năm, cuối cùng chết.


Từ đó về sau không còn nuôi con vật nào khác. Anh nuôi chó, anh trai anh thì nuôi con.

Nuôi mười mấy năm, mới nuôi lớn như vậy một chút.

Nhưng hình như......!Thú vị hơn nuôi chó. Ví dụ như bây giờ, cô đang cố gắng bảo vệ cha mẹ mình, cự tuyệt đề nghị của anh. Chu Dần Khôn cũng không giận, thời tiết quá nóng, anh lười lãng phí thời gian.

Xoay người bước đi. Chu Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm. “Vậy cháu tự về đi, nghe nói đầu Chu Diệu Huy bị thương rất nặng, phải đi thăm một chút mới được.” Cô gái phía sau nghe nói như thế, lòng chợt vùng dậy. Cách đó không xa, A Diệu không nghe thấy hai người cụ thể nói cái gì, chỉ thấy Chu Dần Khôn tâm tình không tệ đi trở về, mà cô gái đang khóc lóc đi theo phía sau anh. A Diệu mở cửa xe, Chu Dần Khôn ngồi lên, khí lạnh phả vào mặt.

Cửa xe chưa kịp đóng lại, A Diệu quay đầu nhìn Chu Hạ Hạ. “Cậu muốn nóng chết tôi à?” Chu Dần Khôn cầm thuốc lá trên tay, anh xé gói ra: “Đóng cửa lại.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương