Giọng anh hiếm khi dịu dàng được như vậy, nhưng Chu Hạ Hạ nghe xong, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Cô biết Chu Dần Khôn làm được. Cô cắn môi, ngay cả khóc cũng không dám phát ra âm thanh. Nhìn cô quả nhiên ngoan ngoãn nghe lời, cả người còn hơi run lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh, Chu Dần Khôn rất hài lòng: “Tôi hỏi lại cháu một lần nữa, tối hôm qua có nhìn thấy người nào hay không?” Hạ Hạ nhìn anh, chưa trả lời ngay.

Anh chắc chắn đã làm gì đó, nếu không tại sao lại hung hăng đến hỏi cô như vậy? Rốt cuộc là tối hôm qua anh đã nhìn thấy cô, hay là......!chỉ là tới thăm dò cô? Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm cặp mắt kia, bên trong cực kỳ đặc sắc.

Chu Hạ Hạ này, đang cố gắng đánh giá anh. “Nếu cháu không nhớ ra, tôi có thể kể cho cháu nghe một câu chuyện, giúp cháu tìm lại cảm giác.” Hạ Hạ tuyệt nhiên không muốn nghe chuyện xưa. Ngón tay Chu Dần Khôn móc vào một sợi tóc trước ngực cô, quấn quanh đầu ngón tay. “Đêm qua, tôi đã giết một người.” Cô gái lập tức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khiếp sợ. “Cháu cũng biết người này.” Chu Dần Khôn nói: “Cậu ta tên là Mai Kim.” Hạ Hạ lập tức thay đổi sắc mặt: “Cái gì......” “Tối hôm qua lúc tôi trở về, nghe thấy chút động tĩnh, là từ cửa hẹp phía sau tiệm đi vào, cháu đoán xem tôi nhìn thấy cái gì?” Anh lấy sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay gãi gãi khuôn mặt Hạ Hạ: “Cậu ta đang trộm tiền.” “Lúc bị phát hiện, còn muốn dùng đao đâm tôi.

Tôi là người tính tình ra sao cháu cũng biết rồi đó.

Nhưng cậu ta cũng quá yếu rồi, không tới hai dao đã chết.” Hạ Hạ nhìn anh, trong mắt lộ vẻ không tin.


Một là không tin Mai Kim sẽ làm chuyện như vậy, hai là Chu Dần Khôn nói quá mức thờ ơ, thế nên cô không có cách nào xác định lời anh nói rốt cuộc là thật hay giả. Sự khiếp sợ và nghi ngờ trong mắt cô gái rơi vào mắt Chu Dần Khôn chỉ cảm thấy buồn cười, trong mắt cô, trên đời này có lẽ không có người xấu. “Nhưng có một vấn đề nhỏ.” Chu Dần Khôn nói: “Tối hôm qua, tôi rõ ràng thấy có thứ gì đó màu trắng thoáng qua.

Nhưng trên người Mai Kim không có màu trắng, cháu nói xem là gì?” Nghe thấy màu trắng, trong mắt Hạ Hạ hiện lên một tia hoảng loạn, cô vội vàng cúi đầu: “Không, không biết.” “Không biết?” Chu Dần Khôn cười nhéo mặt cô, tầm mắt trượt xuống, rơi vào chân Hạ Hạ. “Đôi dép này của cháu hơi lớn, mang không rơi sao?” Trên chân Hạ Hạ mang một đôi dép màu hồng, hơn nữa còn là của Tát Mã. “Vậy còn đôi màu trắng kia ở đâu, vì sao không mang?” Rõ ràng là giọng điệu chậm rãi, nhưng mỗi lần anh nói thêm một chữ, Hạ Hạ liền cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, cô chỉ mang theo một đôi dép lê, mấy ngày nay vẫn luôn mang, nhưng tối hôm qua lúc trở về chạy mất một chiếc cô cũng không phát hiện, là mẹ nhìn thấy, mới đặt thêm một đôi ở bên giường cho cô. Cô không nghĩ tới một chuyện cực nhỏ như vậy lại khiến anh nghi ngờ. “Chỗ tối hôm qua, đi bên trái chính là cửa hàng của ông cụ, đi bên phải thì không có đường, nhưng mà...!phía dưới nhà rất rộng rãi, chỉ là hơi bẩn một chút, cháu nói xem?” Hạ Hạ mím chặt môi, sống chết không thừa nhận. “Để tôi đoán, có một cô bé mang đôi dép màu trắng đi ra ngoài đi vệ sinh, kết quả không ngờ lại nhìn thấy ma trong sân, cô bé sợ hãi liền lăn xuống dưới nhà trốn, khiến mình bị bẩn thỉu, còn chạy mất một chiếc dép.” Những gì anh nói cứ như là tận mắt nhìn thấy, Hạ Hạ chột dạ cực kỳ.

Nhưng mà nếu như tối hôm qua anh đã phát hiện cô, còn đi vào tiệm làm gì? Nghĩ tới đây, giọng của Hạ Hạ run: “Kia, đôi màu trắng kia......!phơi ở bên ngoài, cháu lấy đưa cho chú xem.” Người đàn ông nhướng mày, buông cô ra. Hạ Hạ cố gắng bình phục hô hấp, bên ngoài không có phơi đôi dép nào.

Nhưng chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, cô liền có cơ hội chạy trốn.

Nghĩ như vậy, ngay cả bước chân cũng không tự chủ được mà nhanh hơn. Nhưng không ngờ còn khoảng hai ba bước đã tới cửa, bỗng nhiên cổ tay bị siết chặt, cả người cô bị một lực mạnh mẽ kéo ngã về phía sau, bắp chân của cô nặng nề đập vào mép giường gỗ, trong nháy mắt đau đến chết lặng, mà đầu của cô cũng bị đụng vào giường, mặc dù có gối và chăn che chở, nhưng đột nhiên ngã như vậy, ngã đến mức cô nhất thời không kịp phản ứng. Chu Dần Khôn đi tới, thuận tay cầm lấy cây kéo trên bàn đầu giường. Hạ Hạ nhìn thấy cây kéo sắc bén kia hiện ra ánh bạc, cô run rẩy ôm chăn trốn vào tận cùng bên trong, giây tiếp theo, chăn trực tiếp bị kéo ra, Hạ Hạ rốt cuộc nhịn không được khóc kêu: “Cha ơi, cha cứu con, cha ơi...” Chu Dần Khôn nắm lấy mắt cá chân của cô kéo người xuống dưới thân, lần nữa nắm lấy cằm của cô, khiến cho cô há miệng. “Chu Hạ Hạ, cháu định đi đâu tìm đôi giày kia của cháu ? Hửm? Trong đó có một chiếc ở trong phòng tôi, là muốn đi qua đó sao? Hay là...” Anh dùng kéo bén nhọn đè lên môi cô: “Chuẩn bị đi tìm cha mẹ vô dụng của cháu à?” Nói thật, tâm tình anh vốn không tệ, nhưng hiện tại không hài lòng rồi. Cháu gái nhỏ của anh không đáng yêu như hai ngày trước, bây giờ năm lần bảy lượt nói dối trước mặt anh.

Anh nhìn chằm chằm người dưới thân, hàm răng cùng với đầu lưỡi đẹp mắt như vậy mà mọc ở trong cái miệng này, thật sự là lãng phí. Hạ Hạ ý thức được anh thật sự muốn nhổ răng của cô, sợ tới mức dùng sức giãy dụa, tay chân vừa đẩy vừa đá, cả cái giường gỗ đều lung lay đến kẽo kẹt chấn động. Đó là một nỗi sợ hãi gấp đôi, cô sợ bị nhổ răng cắt lưỡi, đồng thời cũng sợ cơ thể nóng bỏng và cứng rắn của anh. Khi vừa rồi anh trực tiếp đặt cô ở trên giường, là một cô gái, Hạ Hạ đột nhiên sinh ra một loại sợ hãi khác.


Chu Dần Khôn nắm chặt miệng cô thì cô không lên tiếng được, anh nắm chặt tay cô thì cô căn bản không thoát ra được. Đó là một loại khống chế sức lực tuyệt đối, không thể thoát khỏi.

Nói cách khác, anh muốn làm gì thì làm, mà cô hoàn toàn không có khả năng phản kháng cự tuyệt. Chu Dần Khôn từ trước đến nay không chỉ thiếu kiên nhẫn mà còn thích những điều đi ngược lại với người khác.

Chu Hạ Hạ càng giãy dụa, anh lại càng muốn cô thỏa hiệp. Thỏa hiệp một cách tự nguyện. Cây kéo vốn định bỏ vào miệng cô, “cạch” một tiếng bị ném xuống dưới giường. “Tôi đổi ý rồi.” Lúc này Hạ Hạ mệt chết đi được, trong lòng sợ hãi, thân thể bởi vì giãy dụa nên mất rất nhiều sức lực, sau khi anh buông tay ra, cô hít thở từng ngụm từng ngụm, bộ ngực phập phồng, mùi thơm ngọt không ra ngọt, sữa không ra sữa tràn ngập ở giữa hai người. Tầm mắt người đàn ông không chút kiêng dè từ mặt cô đảo qua cổ cô, trước ngực, cuối cùng tới bụng dưới bằng phẳng trắng nõn.

Trong lúc giãy dụa quần áo cô lộn xộn, vạt áo bị trượt lên bụng, quần thì bị trượt xuống, lộ ra một chút viền quần lót màu hồng nhạt. Loại ánh mắt này khiến Hạ Hạ hoảng hốt, cô lại giãy dụa, vẫn không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh. Lần này vừa cử động thôi đã khiến ánh mắt của Chu Dần Khôn một lần nữa dừng lại trên mặt cô, anh vỗ vỗ mặt của cô: “Còn nhớ rõ lồng kính không?” Hơi thở của cô gái trở nên gấp gáp trong giây phút này. “Tôi nói cho cháu biết giá thị trường gần đây nhé.” Anh sửa sang lại mái tóc rối bù trên mặt cô: “Cô gái khuyết tật dáng người nhỏ nhắn xinh xắn như cháu được ưa chuộng nhất, giống búp bê vải, chơi đùa thú vị, phim quay ra cũng kích thích lắm.

Trên thị trường tranh nhau mua.

Yên tâm, phim của cháu, chú nhất định ủng hộ, mua mấy trăm ngàn bộ, Bangkok mỗi người một bộ, đến lúc đó cháu còn nổi danh hơn cả thần tượng bán mông của cháu.” Cô gái nghe xong tuyệt vọng.


Cô há miệng, bởi vì quá mức căng thẳng, tạm thời không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Chu Dần Khôn kiên nhẫn chờ. Nhìn khoảng cách gần, làn da cô sạch sẽ không tì vết, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, sau khi khóc lông mi ướt nhem, ngay cả mũi cũng hồng hồng.

Môi rất mềm, vừa rồi cũng cảm giác được.

Khuôn mặt rất non nớt, chịu không nổi bị nhéo, đụng một cái liền có dấu đỏ. Cho đến khi cô thừa nhận với giọng nói khàn khàn: “Đêm qua...!là cháu.” Cuối cùng Chu Dần Khôn cũng buông cô ra. Cô gái ngồi dậy, một giọt nước mắt liền rơi xuống, rơi trên đùi in ra một đóa hoa nhỏ.

Cô tự mình xuống giường, nửa người đều chui vào đáy giường, từ bên trong lấy ra một đôi dép lê màu trắng dính đầy bùn và cỏ. Sau đó cô không nói một lời cúi đầu, cầm dép lê trong tay đứng ở bên giường, dáng vẻ như thể mặc cho bị xử lý. Người đàn ông buồn cười nhìn cô: “Sao, không chạy nữa à?” Cô vẫn cúi đầu.

Cô biết mình không thể chạy thoát. Chu Dần Khôn nắm cằm cô, khiến Hạ Hạ ngẩng đầu, hai mắt cô đỏ dữ dội, đầu vai co rúm.

Cô cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi.

Cô biết quá nhiều, người biết quá nhiều đều phải bị diệt khẩu. “Sớm thừa nhận là được rồi.” Người đàn ông buông cô ra, ngồi xuống bên giường, ngoắc ngoắc ngón tay với cô. Hạ Hạ đành phải tiến lên một bước, đến trước mặt anh. “Cháu gái nhỏ, cháu ngoan ngoãn câm miệng, những chuyện khác từ từ nói.” Nghe vậy, con ngươi trong mắt Hạ Hạ khẽ nhúc nhích, cố gắng hiểu ý tứ của những lời này.


Tối hôm qua cô gặp phải anh, còn biết anh giết người, anh thì chỉ cần cô thừa nhận và giữ kín miệng...!Sau đó sẽ buông tha cho cô sao? Chu Dần Khôn nhìn bộ dáng sững sờ của cô, trong lòng khinh thường, xương mềm cộng thêm mẹ của cô, là lợi thế tốt để làm con bài thương lượng với Chu Diệu Huy, đương nhiên là sống hữu dụng hơn chết. “Chỉ cần cháu ngoan ngoãn câm miệng, tối hôm qua nhìn thấy cái gì, hôm nay nghe thấy cái gì, đều không thể có người thứ ba biết, bao gồm cả cha mẹ cháu, nếu không, cháu đoán thử sẽ có kết cục gì?” Lời này làm cho cơ thể Hạ Hạ run lên, bất chợt đối diện với đôi mắt đen kia. Chu Dần Khôn hơi ghé sát lại: “Dáng người mẹ cháu đẹp như vậy, tôi thấy thích hợp để vào lồng kính hơn cháu.” Cô gái mở to mắt không thể tin được. “Về phần cha cháu, vậy thì càng đơn giản.” Cũng không cần Chu Dần Khôn nhắc nhở, Hạ Hạ lập tức nghĩ đến khẩu súng nhắm ngay cha lúc ở tháp Sathorn, còn có những tay súng bắn tỉa không nhìn thấy vị trí, lại có thể bắn tỉa chuẩn xác đến bọn họ. Như vậy nơi này có thể cũng có sao? Hạ Hạ vội vàng mở miệng: “Cháu không nói! Cháu đáp ứng chú cháu sẽ không nói.

Cháu, tối hôm qua cháu luôn ở trong phòng ngủ, cháu chưa từng đi ra, càng không thấy bất kỳ kẻ nào.

Mặc kệ ai hỏi cháu, cháu đều nói như vậy.” Ngữ khí vội vàng lại khẩn cầu. Chu Dần Khôn mỉm cười nhìn cô, thật ra đối với loại cam đoan sau khi bị uy hiếp này cũng chẳng tin.

Nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần hai ngày này khiến miệng của cô ngậm chặt, không làm hỏng chuyện của anh là được rồi. Vì thế anh rộng lượng xoa đầu cô: “Vậy thì tốt rồi, Chu Hạ Hạ.” Cửa phòng, mở ra rồi đóng lại. Cảm giác áp bách cùng hít thở không thông mãnh liệt trong phòng rốt cục biến mất, Hạ Hạ vô lực quỳ ở bên giường, sững sờ nhìn đôi dép trên tay kia. Ngoài phòng, trời đã sáng.

Chu Dần Khôn tâm tình không tệ, đang chuẩn bị xuống cầu thang, không hiểu sao bước chân dừng lại. Anh cúi đầu nhìn chỗ nào đó hơi cứng, đường nét rõ ràng. Sắc trời sáng bừng phản chiếu ra vẻ mặt quỷ dị trên khuôn mặt tuấn tú kia.

Khi nào thì thành như vậy? Chu Dần Khôn quay đầu nhìn. Chắc là do cô giãy dụa như điên, cọ thành như này. “Chậc.” Anh nhíu mày, có chút ghét bỏ. Đến trấn Mae Sai mấy ngày nay quên tìm phụ nữ, thằng nhỏ này có chút đói rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương