Chu Hạ Hạ cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, nghiêng đầu lại, thấy Chu Dần Khôn cái gì cũng không nói, giống như là chỉ tùy ý liếc sang bên này một cái, cô suy nghĩ một chút, chủ động mở miệng: “Chú út?” Chu Dần Khôn một tay gõ tay vịn ghế, tay kia nghịch điện thoại di động: “Nói.” Hạ Hạ đứng dậy đi tới, ngồi xổm bên cạnh ghế mây: “Ngày mốt là sinh nhật ông nội rồi, cháu muốn gọi điện thoại cho cha mẹ, hỏi xem khi nào họ đến.” Dừng một chút, cô hỏi: “Có được không ạ?” Lần trước chính là bởi vì một cuộc điện thoại, anh nổi giận một trận lớn, thế cho nên ở trước mặt anh gọi điện thoại cô có chút rụt rè. Người đàn ông ngửi được mùi sữa ngọt kia, nghiêng đầu lại.

Chu Hạ Hạ ngồi xổm bên tay anh, trông mong nhìn anh.

Nhìn như vậy, hình như so với lúc trước cũng thuận mắt hơn vài phần.

Hơn nữa tâm tình không tệ, Chu Dần Khôn: “Ừ” một tiếng. Chỉ với một chữ như vậy, trên mặt Hạ Hạ ngay lập tức thể hiện sự phấn khích, ân cần lại đi rót một ly coca lạnh tới, sau đó mới cầm điện thoại di động trở về phòng của mình. Chân trước cô vừa đi, di động của Chu Dần Khôn liền vang lên. Chờ mấy ngày nay, điện thoại cuối cùng cũng tới. Anh bắt máy: “Thế nào?” Bên kia là giọng nói của A Diệu: “Anh Khôn, bên Singapore kiểm chứng không hợp với bên Thái Lan, Ngô Bang Kỳ có một tình nhân, là quản lý của Hội đồng từ thiện Thái Lan, do cô ta quản lý, đi qua sổ sách của Hội đồng sự vụ, cho nên trên sổ sách tra không ra vấn đề nào.


Nhưng nếu tiếp tục điều tra xuống dưới, vấn đề sẽ xuất hiện.” Chu Dần Khôn giễu cợt nói: “Có phải đã đi vòng một đường lớn, cuối cùng mới chuyển đến tài khoản nước ngoài của anh em nhà Ngô Bang?” “Đúng.

Công ty hóa chất của em trai Ngô Bang Trực chính là bán cho hội đồng từ thiện, do hội đồng treo tên hạng mục từ thiện, tiền liền trực tiếp nhập sổ, nhưng nhà máy hóa chất vẫn đang tiếp tục vận hành, tiền kiếm được cũng đều thuộc về anh em nhà họ Ngô.” “Có bao nhiêu.” Bên kia A Diệu trả lời: “Bắt đầu từ năm ngoái, mỗi năm không ít hơn 300 triệu đô la Mỹ.

Sau này sẽ chỉ có nhiều hơn.” Quả nhiên là tài chính dư thừa, mới dám mở miệng đòi lượng lớn như vậy, hơn nữa còn là quanh năm hợp tác.

Tâm tình của Chu Dần Khôn càng tốt: “Hắn rốt cuộc định đi đâu?” “Colombia.” Bên này Chu Dần Khôn nhướng mày: “Hèn gì.” Cộng hòa Colombia là một quốc gia gồm cả biển và đất liền nằm ở phía bắc Nam Mỹ, phía đông giáp Venezuela và Brazil, phía nam giáp Ecuador và Peru, phía tây giáp Thái Bình Dương, phía tây bắc giáp Panama, phía bắc giáp biển Caribe.

Có thể nói bốn phương thông suốt rất nhiều con đường, là trạm trung chuyển buôn lậu tốt nhất. Quan trọng hơn, đây là thiên đường của Cocain(e). * Còn được gọi là coke, là một chất kích thích mạnh thường được sử dụng như một loại thuốc giải trí. “Ông ta muốn tập hợp hàng hóa Nam Mỹ và hàng hóa châu Á lại với nhau, vận chuyển từ Colombia, đi qua Venezuela và Caribe để bán sang Mỹ và châu Âu. A Diệu cũng không rõ lắm, chỉ lấp lửng đáp lại anh: “Hẳn là vậy.” Chu Dần Khôn nở nụ cười.


Đối với hành vi chạy đi chịu chết này của Ngô Bang Kỳ cảm thấy không có thuốc nào cứu được. Có một hoàng đế ngầm ở Colombia tên là Esco.

Vào những năm 1990, người này đã kiểm soát 80% lượng cocaine được bán ở Colombia sang Hoa Kỳ, lão Esco tuy rằng tám năm trước đã chết, nhưng hiện tại chiếm cứ ở bên kia chính là con riêng của Esco, người này thủ đoạn còn tàn nhẫn so với người cha già của hắn, Ngô Bang Kỳ căn bản không phải đối thủ của hắn. Có điều là......!Ngô Bang kỳ có chết hay không thì liên quan gì đến anh? Có dính líu với anh chính là, chỉ cần phái người đi nhìn theo dõi Ngô Bang Kỳ, sẽ không lo không mở được con đường Âu Mỹ bên kia.

Đến lúc đó Ngô Bang Kỳ chết ngược lại càng bớt việc. “Được rồi, trở về đi.” Chu Dần Khôn nói xong liền cúp điện thoại. Sau đó liếc mắt nhìn thời gian, lúc này giấc ngủ trưa của Tái Bồng cũng gần kết thúc. Đi tới cửa, thì nhìn thấy ông cụ đang bày bàn cờ, bày cờ tướng Trung Quốc chính tông. “Cha.” Chu Dần Khôn đi vào: “Nói với cha chuyện này.” Tái Bồng thấy anh đến, vẫy tay: “Đang chuẩn bị gọi cậu đấy, lại đây chơi hai ván.” Chu Dần Khôn đi qua ngồi xuống, lúc này trong phòng không mát mẻ như bên ngoài. “Có thể mở điều hòa không?” Tái Bồng chậc một tiếng, lúc xoay người đi lấy quạt hương bồ thì thuận tay mở quạt, thổi về phía con trai: “Được rồi chứ? Đừng có nhiều tật xấu như vậy.” Chu Dần Khôn lười tranh luận, Tái Bồng ngồi xuống đối diện hắn, đi nước cờ đầu tiên.

Pháo đầu tiên bắt đầu, đang tấn công trung tốt đối diện.


Chu Dần Khôn đi theo bước tiếp theo, nhảy ngựa, công pháo. Cùng lúc đó còn nói thêm: “Cha, Ngô Bang Kỳ ở sở cảnh sát, muốn Băng và số 4. Băng và số 4, cái trước chỉ Methamphetamin (ma t.ú.y đá), cái sau đề cập đến He-ro-in. Tái Bồng nghe xong lời này cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm bàn cờ, nước cờ tiếp theo là phi tướng. “Việc này nói với anh trai cậu là được.” Chu Dần Khôn biết trước sẽ nhận được một câu như vậy, đi theo Tái Bồng một bước.

Đánh ra quân tốt (chốt), không thay đổi toàn bộ ván cờ lắm. “Chuyện này còn phải do ông chủ như ngài gật đầu trước, Ngô Bang Kỳ muốn lượng lớn, hơn nữa là quanh năm hợp tác.” “Lượng lớn?” Tái Bồng không cho là đúng, giọng điệu tùy ý: “Bao nhiêu?” “Hai thứ cộng lại, mỗi năm ít nhất bảy trăm kg.” Nghe vậy, Tái Bồng ngước mắt. Một đôi mắt đục ngầu dường như nhấp nháy: “Hắn chỉ là phó cục trưởng, ở đâu ra tiền?” “Hắn lấy công quỹ của quỹ từ thiện, nhưng sổ sách sạch sẽ, tiền ở tài khoản nước ngoài.

Muốn tra cũng không tra ra được gì.

Xem ý tứ kia, đoán chừng là bị người ta bắt được nhược điểm, rớt đài liền trốn ra nước ngoài, hàng không bán ở thị trường của chúng ta.” Tái Bồng lại cúi đầu, đi nước cờ.

Trầm mặc hai giây, thúc giục anh: “Đến lượt cậu.” Chu Dần Khôn nhẫn nại bước thêm một bước, ra xe. “Có hỏi thăm chuẩn bị bán ở đâu không?” “Người đi Colombia, hàng thì đi Mỹ.” Tái Bồng gật đầu, tỏ vẻ đã biết: “Thằng nhóc bên cạnh cậu bây giờ không đi theo, chính là làm những thứ này đúng không.” Chu Dần Khôn không có gì phải giấu diếm: “Đúng.” “Ừ.


Colombia bên kia......!có một thằng nhỏ của Esco.

Ngô Bang Kỳ không có vũ trang, không ra được bên ngoài.

Nếu hắn dám đi, chẳng lẽ không điều tra xem phía sau dựa vào ai? Hắn có ngu hơn nữa, cũng không đến mức đi xa chịu chết.” Nói xong, pháo trong tay Tái Bồng, ăn luôn quân tốt của Chu Dần Khôn đối diện.

Mà hai lần bay trước đó, khiến cho quân ngựa của Chu Dần Khôn nhảy lúc nãy không thể đánh trả quả pháo của Tái Bồng đối diện. Ván cờ hơi có vẻ bị động. Nhưng mà tâm tư Chu Dần Khôn không đặt ở việc đánh cờ, bị ăn thịt cũng không tức giận, như cũ tùy tiện đi một bước: “Việc này có thể từ từ tra, không chậm trễ giao dịch đầu tiên.” Dứt lời anh ngước mắt nhìn Tái Bồng, lại gọi một tiếng: “Cha.” “Ừ, cũng đúng.” Tái Bồng cắt ngang: “Vậy việc này giao cho anh trai cậu làm, bên Nam Mỹ nó cũng quen thuộc.” Quân cờ Chu Dần Khôn vừa mới cầm lên, đáp lại rơi về chỗ cũ. “Dựa vào cái gì?” Tái Bồng không nhanh không chậm, suy nghĩ một lát, giơ tay chuẩn bị ăn “xe” của anh. “Cậu giật dây bắc cầu, có thể chia nhau ra.” “Việc làm ăn này là của con.” Chu Dần Khôn giữ chặt tay Tái Bồng muốn ăn quân cờ của anh. Tái Bồng ngẩng đầu, cặp mắt kia nhìn chằm chằm anh: “Cậu nói chuyện làm ăn này, quan trọng nhất là cái gì?” Không cần Tái Bồng nhắc nhở anh cũng biết, thuốc phiện vĩnh viễn không thiếu người mua, thiếu chính là nguồn cung cấp chất lượng thượng thừa.

Nếu không thì Ngô Bang Kỳ cũng sẽ không tung ra những loại thuốc phiện ở vùng biển Nam Mỹ. Bởi vì không được, nhất định phải bỏ gần tìm xa, tìm Chu Dần Khôn mua hàng trong tay Tái Bồng. “Cho nên Khôn, cái gì là của cậu? Nguồn hàng ở trong tay ai thì việc làm ăn chính là của người đó.” Tái Bồng cầm quạt hương bồ gõ gõ mu bàn tay Chu Dần Khôn, bàn tay này đang đại nghịch bất đạo giữ chặt tay cha cậu. “Còn có lần sau, cũng không cần lấy nữa.” Nói xong, Tái Bồng vẫn ăn sạch quân cờ của Chu Dần Khôn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương