Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ
-
47: Làm Việc
của ta còn chưa ăn cơm trưa.
Nào, đi theo ông nội.” Lúc Hạ Hạ xuống xe cũng đã qua một giờ chiều, Tái Bồng vui mừng chỉ lo khoe khoang, cũng không hỏi Hạ Hạ có đói bụng hay không.
Hạ Hạ vốn muốn thẳng thắn, học tập của mình không tốt như ông nội tưởng tượng đâu, vừa vặn Tái Bồng nói lời này chuyển hướng, cô liền gật đầu theo câu chuyện. Tái Bồng dẫn cô đến quán cá nướng đối diện, còn mở quạt bên trong: “Hạ Hạ chờ đó, ông nội làm đồ ăn ngon cho cháu.” Nói xong Tái Bồng lại vẫy quạt đi vào phòng bếp bên trong, Hạ Hạ thì ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, cẩn thận đánh giá cửa hàng cô chưa từng tới này. Chỗ này không lớn, chỉ có thể bày bốn năm cái bàn, nếu ngồi đầy chắc chắn rất chật chội.
Khó trách người ăn cá nướng đều ngồi ở vị trí rộng rãi bên bờ sông bên ngoài.
Thực đơn trong quán dán trên tường, đều là món ăn thường thấy ở Thái Lan, món cá nướng đứng nhất lại là công thức bí truyền được cải tiến độc nhất vô nhị của Tái Bồng. Đến đây trong chốc lát, cô phát hiện trong quán cũng chỉ có ông nội và Mai Kim là hai người, Mai Kim thoạt nhìn không biết nấu ăn, như vậy, tất cả đồ ăn đều là ông nội tự mình cầm dao làm sao? Nghĩ tới đây, Hạ Hạ bất chợt đứng dậy, đi tới cửa phòng bếp. Bên trong cũng không lớn, cũng chỉ chứa được một người đi quanh đi lại, tất cả mọi thứ đều được lau chùi sạch sẽ, sắp xếp cũng gọn gàng, Tái Bồng khuấy nồi sôi sùng sục, Hạ Hạ mới vừa đi tới cửa, ông liền quay đầu lại: “Hạ Hạ chờ sốt ruột sao, chẳng mấy chốc là xong ngay!” Trong phòng bếp cũng rất nóng, Hạ Hạ thấy ông nội dùng khăn mặt lau mồ hôi, trong lòng có chút không đành lòng, vội nói: “Ông nội cháu không vội.
Ông tùy tiện cho cháu chút gì ăn là được.” Vừa nói xong, Tái Bồng đã tắt lửa, cà ri bò xào vàng óng được cho vào đĩa, mùi thơm nồng đậm xông vào mũi. “Sao có thể tùy tiện chứ? Ngồi xuống nếm thử đi, khi cháu còn bé mỗi lần trở về ông nội đều làm món này.” Hạ Hạ rửa tay xong đi theo ông ngồi xuống bên cạnh bàn. “Hạ Hạ tự mình cầm đũa đi.” Tái Bồng vừa nói vừa điều chỉnh quạt lại. “Dạ.” Cô cầm đũa, nếm thử một miếng, ký ức vốn không rõ ràng lập tức ùa về.
Mùi vị này rất quen thuộc, giống hệt mùi vị lúc nhỏ đã từng ăn qua. “Ông nội.” Hạ Hạ ngẩng đầu: “Món này ăn ngon quá.” Dáng vẻ vừa chân thành vừa nghiêm túc kia, chọc cho Tái Bồng cười ha ha: “Cái này thì tính là cái gì, cá buổi sáng đều bán hết rồi, nếu không ông nội khẳng định sẽ cho cháu một con cá ngon.
Buổi trưa tạm được thôi, chờ cá buổi chiều tới, buổi tối ông nội làm cho cháu ăn.” Thật ra khi nãy Hạ Hạ đã tò mò mùi vị cá nướng, ông nội nói muốn đặc biệt làm cho cô, trong lòng cô vừa ấm áp vừa vui vẻ, không nhăn nhó gật đầu: “Cháu có thể ăn hết.” Tái Bồng vừa nghe cũng không tin, tỉ mỉ đếm xem khi còn bé cô ăn cái gì mà tựa như con mèo nhỏ, đút một muỗng dỗ nửa ngày, dạ dày còn không tốt, ăn cái gì cũng bắt bẻ. Hạ Hạ cười ha hả, nói mấy năm nay mẹ dựa theo lời dặn của bác sĩ điều trị cho cô, đã tốt hơn nhiều so với khi còn bé. Hai ông cháu chênh lệch mấy chục tuổi, nhưng nói không hết lời, Hạ Hạ mau chóng ăn xong một đĩa cà ri bò, vừa buông đũa xuống, Mai Kim vẫn luôn bận rộn bên ngoài liền đi vào. Hai giờ rưỡi chiều, lại có một đống cá tươi sống mới mẻ được giao tới. Thấy Hạ Hạ tò mò, Tái Bồng còn dẫn cô ra bờ sông xem, ước chừng có bảy hoặc tám thùng chứa đầy những con cá lớn dài hơn cẳng tay của một người đàn ông, Mai Kim đang kiểm kê, sau khi kiểm kê xong sẽ chuyển cá đi. Người đưa cá chỉ cần giao hàng, đẩy xuống thuyền liền lên bờ uống trà trốn ánh mặt trời, Hạ Hạ thấy ông nội lớn tuổi, lại chỉ có một người là Mai Kim, vì thế xung phong nhận việc muốn giúp đỡ. Tái Bồng nhìn cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn của cô, làm sao có thể di chuyển cái thùng nặng như vậy, ông cụ tiêu sái nâng quạt lên, chỉ về một hướng nào đó: “Đường vô nhà còn nhớ không?” “Nhớ rõ, ông nội.” Hạ Hạ giờ mới phát hiện, cửa hàng này thật ra nối liền với chỗ ở của ông nội, chính là dùng kho hàng trước kia đổi thành cửa hàng mà thôi. “Vậy là được.” Tái Bồng nói: “Cháu không chuyển được mấy thứ này đâu, trở về gọi chú lười biếng của cháu dậy chuyển cá, cứ nói đi!” Hạ Hạ ngẩn ra: “Chú?” “Đúng.
Chú cháu cũng tới, chỉ biết nằm lười ở nhà ngủ, nói không chừng ngày nào đó sẽ ngủ chết.
Cháu đi đi, gọi chú ấy dậy làm việc, lười chết chú ấy rồi.” Chu Hạ Hạ làm sao ngờ được, Chu Dần Khôn hiện tại cũng đang ở chỗ này. Lần trước tách ra cực kỳ không vui, nhớ lại ánh mắt dọa người của anh khi đó, bước chân của cô lại càng ngày càng do dự.
Đáng tiếc nơi này chẳng lớn mấy, từ hẻm nhỏ bên trái cửa hàng đi vào liền đến chỗ ở. Nhà ở đều là nhà gỗ hình nón kiểu Thái, được dựng bằng cột gỗ thống nhất một màu, được sử dụng để tản nhiệt, chống ẩm, tránh muỗi và lũ lụt vào mùa mưa.
Hai ngôi nhà gỗ kiểu Thái liền nhau sau cửa hàng, đều là chỗ ở của ông nội. Hạ Hạ dựa theo lời ông nội nói, lên ba bậc thang, rẽ trái, nhìn thấy cửa gỗ hơi mở.
Bên ngoài có thể nghe thấy tiếng quạt điện ù ù đang chạy hết công suất. Vừa nghĩ đến bên trong là ai, cô gái liền bất chợt dừng bước, không dám đi vào. Nhưng mà, cô là một đứa bé nghe lời.
Ông nội bảo cô gọi chú út dậy làm việc, đây cũng không phải là chuyện không làm được. Nhưng...!theo khe hở cửa phòng chưa đóng lại, điều đầu tiên cô nhìn thấy là đôi chân dài gác bên giường, nhìn tư thế là biết còn đang ngủ. Hạ Hạ có chút khó khăn, rất nhiều người tức giận khi rời giường.
Lúc tỉnh táo Chu Dần Khôn cũng đủ đáng sợ, ngộ nhỡ anh cũng tức giận khi rời giường, vậy không phải càng đáng sợ hơn sao? Mặc dù có ông nội ở đây, anh hẳn là sẽ không giống trước kia bóp cổ cô, nhưng trước đó chỉ là ăn một bữa cơm, mà anh đã có thể tra tấn cô như thế, sau lưng Hạ Hạ và trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh. Sinh nhật ông nội còn chưa tới, cha mẹ cũng chưa tới, hai ngày nay cô đều tránh không được, buộc phải chạm mặt Chu Dần Khôn. Tiền lần trước chưa trả, còn bởi vì gọi điện thoại mà chọc anh tức giận, những vấn đề này cũng chưa giải quyết, cô lại tới gọi anh rời giường làm việc...!Nghĩ thế nào cũng cảm giác như là đang tìm chết..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook