Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ
-
45: Tiêu Tiền
Nhiệt độ lành lạnh như băng đặt vào lòng bàn tay cô gái.
A Diệu tắt điều hòa, hạ cửa sổ xe bên trái xuống, rồi nhìn Chu Hạ Hạ: “Bên kia cũng hạ xuống đi.”“À, được được.” Lúc Hạ Hạ hạ cửa sổ xe xuống, xe đã tiếp tục chạy.Cô yên tâm, đặt nước lên đùi, trước tiên xé giấy gói kem ra, cắn một miếng nhỏ.
Đây trùng hợp là nhãn hiệu cô thường mua, kem hòa tan ở đầu lưỡi, ngọt mà không ngấy, mùi sữa nồng đậm.
Sau khi xe vận tải tăng tốc thì gió lùa vào trong xe, Hạ Hạ cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, không còn oi bức khó chịu nữa.Lại ăn một miếng, cô mới nhớ tới mình vừa rồi quên nói cảm ơn.Cô nghiêng đầu nhìn về phía người lái xe, mặt anh ta vẫn không chút thay đổi giống như cũ, nhưng bây giờ lại có cảm giác cũng không dọa người như vậy.“Cảm ơn.” Giọng cô gái không lớn, giọng điệu chân thành tha thiết.Nghe thấy tiếng cảm ơn này, A Diệu nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.Hạ Hạ cẩn thận ăn kem, không cho nước kem nhỏ xuống làm bẩn váy màu trắng.“Tiền váy, sau khi trở về em có thể trả lại cho anh.
Vậy em phải trả anh thế nào đây, là tiền mặt hay là cách khác?”A Diệu nói: “Không cần trả.”“Như vậy sao được.” Hạ Hạ biết giá của chiếc váy.“Tiền là của anh Khôn, nếu cô muốn trả thì có thể trả lại.”“Cái gì?” Trên môi Hạ Hạ dính kem cũng quên lau.“Tiền của tôi, đều là của anh Khôn.
Bao gồm điểm tâm sáng, váy, phòng mới của cô ở khách sạn.” A Diệu nói: “Anh Khôn sẽ không để ý chút tiền này, cho nên không cần trả.”Hạ Hạ muốn nói lại thôi, Chu Dần Khôn ngay cả một tách hồng trà nhỏ cũng tính tiền, cô muốn mượn chút tiền mua váy, anh cũng chẳng thèm để ý đến cô.Nhưng mà, lúc cô mặc váy mới lên xe, anh cũng không nói gì.
Thế nghĩa là sao?Cô có chút khó hiểu.“Chuyện tiền bạc không tính là gì.” A Diệu cũng không biết tại sao mình phải nhiều lời: “Hành tung của anh Khôn không thể tùy tiện tiết lộ.
Đã từng chỉ vì một cuộc điện thoại, xe của chúng tôi bị người ta âm thầm cài bom, nếu không phải anh Khôn nhạy bén ngửi thấy mùi không đúng, chúng tôi đã bị nổ chết ngay tại chỗ.”Giọng nói của A Diệu bình tĩnh, nhưng trong lòng Hạ Hạ lại mãnh liệt dâng lên gợn sóng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.“Sau đó, người gọi điện thoại vô tình tiết lộ hành tung của anh Khôn, thêm người cài bom, đều bị bóp miệng bắt nuốt bom mini xuống, từng người từng người bị nổ đến nát ruột.”A Diệu nói đến đây thì ngưng, ngụ ý chính là đêm nay Chu Hạ Hạ giữ được một mạng.Hạ Hạ biết rõ mình đã làm sai chuyện, cũng hiểu được vì sao Chu Dần Khôn lại tức giận như vậy.Nhưng cô thật sự không muốn hại anh, cô chỉ gọi điện thoại báo bình an cho cha.Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, cha em là anh ruột của chú, bọn họ là anh ruột, cho dù cha biết, cũng đâu có khả năng đi hại chú như vậy.”A Diệu trầm mặc hai giây, sau đó mở miệng: “Nhưng lúc ở tháp Sathorn, ông ấy cũng vì cô mà chĩa súng lên đầu anh Khôn.”Hạ Hạ im lặng.“Khó biết được ai sẽ nảy sinh lòng ác.” A Diệu nói: “Người biết tướng mạo của anh Khôn thật ra không nhiều lắm, cho dù là anh ở trước mắt, những người đó cũng không nhất định dám chắc đó là anh Khôn.
Nhưng nếu như biết chính xác hành tung của anh thì chính là một chuyện khác.”Hạ Hạ nghe hiểu, cô cúi đầu, nói một câu: “Xin lỗi.”“Lời này cô vẫn là tự mình nói với anh ấy đi.”Mắt thấy nước kem muốn nhỏ xuống, Hạ Hạ vội vàng ăn một miếng.
Nghe thấy lời này của A Diệu, cô cũng có chút bất đắc dĩ, cô sợ Chu Dần Khôn, Chu Dần Khôn cũng thấy cô rất phiền, ban nãy cũng đã nói, bảo cô không nên lắc lư trước mắt anh.Lúc đến khách sạn còn chưa tới mười hai giờ, hoàn toàn có thể bắt kịp khóa học trại hè ngày hôm sau.
Sau khi Hạ Hạ xuống xe, A Diệu đưa cho cô mấy tờ tiền mặt.Hạ Hạ biết đây là tiền của Chu Dần Khôn, nhất thời không dám nhận.
Còn chưa tới hai ngày, cô đã nợ một đống tiền.“Cầm đi.”A Diệu nhét tiền vào tay cô, liền xoay người chuẩn bị lên xe quay về.Hạ Hạ vội mở miệng: “Cảm ơn!”A Diệu nghe thấy, nhưng không dừng lại, đóng cửa xe đánh tay lái, quay đầu trở về.Một lần nữa trở lại khách sạn trại hè, Hạ Hạ có chút muốn khóc.
Cô đến quầy lễ tân nói rõ tình huống của mình, nhận một tấm thẻ phòng khác, lúc vào thang máy vừa vặn gặp được giáo viên.Giáo viên sắc mặt nghiêm túc, giọng nói lại lộ ra tràn đầy sự lo lắng, hỏi Hạ Hạ vì sao bỗng nhiên mất liên lạc, có phải đi ra ngoài chơi đến quên mất chừng mực hay không.Những lời phê bình lo lắng như vậy khiến Hạ Hạ cảm thấy uất ức thêm bội phần, thái độ của cô xin lỗi với giáo viên chân thành, cuối cùng giáo viên tự mình đưa cô trở về phòng.Tiếp theo sẽ là một loạt các khóa học và kỳ thi.
Hạ Hạ một lần nữa tắm rửa sạch sẽ rồi thay áo ngủ, ngồi ở trước bàn chải chuốt ổn định lại tâm lý, cuối cùng mới tắt đèn lên giường, dự định dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón các chương trình học cùng với cuộc thi trong tương lai.Khi A Diệu trở về, toàn bộ kiểm soát giao thông trên biển, trên không của Pattaya đã được giải phóng, sớm hơn dự tính một ngày.
Chu Dần Khôn không trì hoãn nhiều, trực tiếp đi sân bay quân dụng U Tapao, ngồi chuyến bay quân dụng bảo mật bay tới Singapore.Chuyến đi này chính là để kiểm chứng quỹ Hoàng gia Phaya Thái có thật sự do Ngô Bang Kỳ sử dụng hay không, là ai ở sau lưng giúp hắn thao tác, khoản tiền lưu động vì sao có thể thần không biết quỷ không hay, tra không ra manh mối, đương nhiên những thứ này ở Thái Lan là không có khả năng tra ra được.
Chỉ có thể đi một chuyến đến trụ sở sáng lập của cơ quan quản lý quỹ.Máy bay cất cánh, A Diệu hỏi từ Singapore trở về, có muốn quay lại đảo Koh Samet hay không.Chu Dần Khôn nhíu mày: “Quay về đó làm gì, trực tiếp đến Mae Sai.”Mae Sai là một thị trấn nhỏ ở cực bắc Thái Lan, nằm ở biên giới Thái Lan – Myanmar, là nơi phải đi qua để vào Tam Giác Vàng.
Ông cụ Tái Bồng bây giờ định cư ở nơi đó.Muốn biết rõ chuyện của tiền quỹ, cần thêm một khoảng thời gian ở lại Singapore, bảo đảm nắm được mạch máu của Ngô Bang Kỳ, bảo đảm việc làm ăn sau này sẽ không xảy ra vấn đề, đồng thời cũng là nguyên nhân mạnh nhất dùng để thuyết phục ông cụ.
Sinh nhật của Tái Bồng vào cuối tháng sáu, từ Singapore trở về trực tiếp đi qua, thời gian cũng vừa vặn thích hợp.A Diệu gật đầu một cái, anh ta nhìn Chu Dần Khôn, nhắc nhở: “Cô Tạp Na còn đang chờ ở đảo Koh Samet.”Nếu anh ta không nói, Chu Dần Khôn thật đúng là không nhớ tới việc này, thuận miệng nói: “Bảo cô ấy trực tiếp về Bangkok.”“Được.”Chu Dần Khôn nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc.
Nhắm mắt chưa được mấy giây, anh lại mở ra.A Diệu đang gửi tin nhắn, liên lạc với các cô gái của anh Khôn, anh ta đều dùng tin nhắn truyền đạt ý tứ của anh Khôn.
Tin nhắn gửi xong rất nhanh nhận được phản hồi, Tạp Na bảo A Diệu nhắc nhở Chu Dần Khôn ít uống rượu lại.Loại chuyện này, A Diệu sẽ không truyền đạt.
Anh Khôn ghét nhất là có người quản anh, có uống rượu hay không, uống bao nhiêu trong lòng anh biết rõ.Làm xong chuyện này, anh ta ngẩng đầu, thấy Chu Dần Khôn đang liếc anh ta.Ánh mắt này...!A Diệu không hiểu lắm.
“Trên người cậu có mùi gì?”Nghe vậy, A Diệu theo bản năng giơ cánh tay mình lên ngửi.Hình như......!có mùi kem? Nhưng không quá giống, mùi kem làm sao lưu lại lâu như vậy.Anh ta nói: “Có thể là mùi trên người Chu Hạ Hạ, sữa tắm và mùi kem.”“Cậu còn mua đồ ăn cho cô ấy?” Chu Dần Khôn ôm ngực: “Cậu tiêu tiền của tôi cũng rất hào phóng.
Váy kia tôi bảo cậu mua cho cô ấy à?”Thành thật mà nói, A Diệu hoàn toàn không hiểu cần gì phải tính toán, vì vậy ăn ngay nói thật: “Anh Khôn, chỉ là một bộ quần áo mà thôi.”“Cậu thì biết cái quái gì.” Chu Dần Khôn hất cằm, A Diệu đưa điếu thuốc và bật lửa bên cạnh qua.Người đàn ông châm thuốc: “Chu Hạ Hạ là ai của tôi? Là người phụ nữ của tôi sao?”A Diệu lắc đầu.
Tất nhiên là không rồi.“Vậy tôi chính là có tiền không có chỗ tiêu, nhất định phải nuôi con cho Chu Diệu Huy, còn mua đồ ăn và mua váy, vậy có bị coi thường không chứ?”Thì ra là như vậy.
A Diệu hoàn toàn hiểu được, Chu Hạ Hạ ở bên cạnh anh Khôn, thân phận quả thật không được người ta chào đón, nhìn thấy cô sẽ nhớ tới Chu Diệu Huy, tiêu tiền cho cô trong lòng sẽ không thoải mái.A Diệu cúi đầu: “Xin lỗi anh Khôn, lần sau sẽ không.
Nhưng Chu Hạ Hạ nói sẽ trả tiền.”Chu Dần Khôn nghe thấy cái tên kia liền không kiên nhẫn: “Bảo cô ấy ít xuất hiện trước mắt tôi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook