Chỉ trong vòng hai ba phút đã có hai cô gái khỏa thân được mua đi. Cổ tay của Hạ Hạ đã mài rách da ra máu, nhưng cô dường như đã mất đi cảm giác, rụt người vào góc tối, cái khung phía sau lưng đã rỉ sét, cô cố gắng dùng sức để hai tay bị trói xuyên qua cái khung, sau đó dùng sức giãy xuống phía dưới, máu từ cổ tay lan ra theo khuỷu tay chảy xuống, nhưng mà dùng sức mượn cái thanh sắt rỉ sét quả thực có hiệu quả, dây thừng vốn bị siết rất chặt đã nới ra một chút khe hở. Cổ tay cô gái vốn mảnh khảnh nên khi cô co tay lại hết mức có thể, kéo ra từng chút một như nới lỏng một chiếc đinh vít.

Sợi dây thừng từ từ trượt đến vị trí hổ khẩu, toàn thân Hạ Hạ ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong lòng dâng lên hy vọng.


Mồ hôi đã thấm ướt hai bên tóc mai của cô, chảy dọc theo chiếc cổ len lỏi vào trong quần áo. * hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) Rồi sẽ ổn thôi, rồi sẽ ổn thôi, cô biết lại có cô gái bị kéo đi nữa rồi. Không thể gấp gáp, không thể gấp gáp, nước mắt dần dần làm tầm mắt mờ đi. Cổ tay và cánh tay của cô đều bắt đầu run rẩy, cô muốn một bên dùng sức kéo căng dây thừng, một bên chuyển động cổ tay từ trong dây thừng trượt ra, cộng thêm sự gấp gáp và nỗi sợ hãi tột độ, cô biết sức lực của mình sắp cạn kiệt rồi. Nhưng vào lúc này người đàn ông chợt rống to một tiếng, Hạ Hạ sợ tới mức run lên, cô cảm giác được người đàn ông hung mãnh kia đang đi tới, cả người cô run rẩy, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Lại là một tiếng kêu thảm thiết, Hạ Hạ lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái không lớn tuổi lắm bị kéo lên, nặng nề đập xuống đất. Dây thừng trên tay cô ấy không biết được cởi ra như thế nào, một giây sau khi cô ấy bị ném xuống đất, người đàn ông liền hung hăng giẫm một cước lên, một cước này, toàn bộ lồng kính đều run theo, âm thanh xương cốt vỡ vụn thoáng chốc tràn ngập trong lồng, tất cả cô gái đã bị dọa điên rồi, nhưng nhóm người đàn ông bên ngoài chỉ im lặng trong phút chốc, rồi ngược lại càng hưng phấn gầm rú tăng giá. Cô gái bị giẫm gãy tay tựa như một con búp bê vải rách nát, vẻ mặt của cô ấy đau đến vặn vẹo, còn bị xách lên lột sạch, Hạ Hạ nhìn thấy cô ấy, nhìn thấy bàn tay biến dạng kia, thật giống như nhìn thấy chính mình. Cô chết lặng giật mình tại chỗ, không biết làm sao.

Cởi dây ra thì sao? Bên ngoài nhiều người như vậy, cô cũng đâu thể trốn thoát được. Cơ thể trần trụi trước mắt, đám người bên ngoài đông nghịt tùy ý vui đùa nhục nhã, toàn bộ dần dần trở nên mờ ảo quay cuồng, ánh đèn chói mắt khiến đầu óc người ta choáng váng, những cô gái còn lại không ngừng chen chúc trong góc, dẫn đến Hạ Hạ ở tận cùng bên trong bị đè ép đến khó thở, gần như muốn ngất đi. Nếu như chết đi, ít ra không cần phải chịu nhục nhã nữa đúng không? Nhưng mà...!cô yếu ớt, hoàn toàn dựa vào bản năng dùng hai chân và hai tay chống lại áp lực ngày càng gia tăng, cô không muốn chết, cha mẹ còn đang chờ cô trở về, cô còn chưa thi đậu đại học mình muốn, cô còn chưa gặp lại Tụng Ân một lần...!Nếu cô nói cô là con gái của Chu Diệu Huy thì sẽ thế nào?! Sẽ không ai tin. Hy vọng mới dâng lên nhanh chóng dập tắt. Đừng nói thân phận của cha không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho dù ông có là vua của Thái Lan, làm sao người khác có thể tin tưởng được, bên cạnh con gái của nhân vật lớn này lại không có vệ sĩ nào? Cô gái bị đạp gãy tay đã bị mua đi. Trong lồng đã mất đi hai người.


Hạ Hạ tuyệt vọng nghĩ, sắp đến chỗ cô rồi. Vừa lúc đó, khi cô đang tuyệt vọng nhìn cô gái bị một người đàn ông béo ú hôn và vuốt ve ở trước mặt mọi người — một bóng người lọt vào tầm mắt cô. Đôi mắt cô gái vốn đang đờ đẫn mà chết lặng, bỗng nhiên sáng rực lên. Chiều cao và diện mạo cực kỳ ưu việt của người đàn ông, cho dù ở trong đám đông tối tăm này cũng vô cùng nổi bật.

Bên cạnh anh còn có một người đàn ông cao không thua kém gì, cánh tay tràn đầy hình xăm, đầu cạo trọc, mặt vẫn vô cảm trước cảnh tượng dâm mỹ tục tĩu này. Chu Hạ Hạ không ngờ tới lại nhìn thấy Chu Dần Khôn ở chỗ này. Anh vẫn mặc áo sơ mi in hoa như thường lệ, rộng thùng thình, cả người lười biếng tùy ý, chỉ là cách ăn mặc tùy ý này căn bản không che được dáng người cao ngất vai rộng eo hẹp rắn chắc kia.


Anh còn nhìn thoáng qua hướng bên này, nhưng không có ý đi về phía đây, biểu cảm trên mặt như là cực kỳ khinh thường, giống như là nhìn thấy thứ rác rưởi gì đó. “Keng!” Một tiếng, thanh sắt rỉ sét bị cô dùng để thoát khỏi sợi dây thừng bởi vì biến hóa mà đứt đoạn, cùng lúc đó, cánh tay phải của cô gái cũng thuận lợi rút ra khỏi sợi dây bị nới lỏng. Cách đó không xa Chu Dần Khôn và mấy người đi theo bên cạnh anh đã xuống cầu thang, chuẩn bị đi ngược hướng phía lồng kính. Mà lúc này người đàn ông thô kệch hung mãnh kia một lần nữa đẩy cửa lồng ra, xách một cô gái Hàn Quốc lên.

Hạ Hạ không biết từ đâu sinh ra dũng khí to lớn, tự nói với chính mình phải mạo hiểm.


Cô căn bản không biết có thể thành công hay không, chỉ biết người đàn ông sắp đi mất là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô. Nếu như không thể nắm lấy cơ hội thoáng qua này, vậy cô sẽ bị giẫm gãy tay, bị lột sạch nhục nhã trước mặt mọi người sau đó lại bị bán đi. Xét đến cùng, không trốn, hoặc là chạy trốn thất bại, kỳ thật đều là kết cục giống nhau. Bởi vì thường xuyên ra vào, cửa kính cũng không hoàn toàn đóng kỹ, Hạ Hạ không biết ngoài cửa có thể có người hay không, cô lại nhìn về phía Chu Dần Khôn. Sắp rồi, anh lập tức sẽ đi xuống hai bậc thang cuối cùng, nơi đó chính là nơi gần lồng kính nhất. Cô biết mình chạy không được bao xa, trong lòng cô thầm cầu nguyện chờ đợi, ngay khi người đàn ông trong lồng kia quay lưng đưa cô gái mới cho người bên ngoài xem, Hạ Hạ dùng hết sức túm lấy vách kính từ trong lồng, chen ra từ trong đống cô gái, chạy về phía cửa chưa được đóng chặt. Những người đàn ông bên ngoài lồng kính phấn khích như thể con mồi của họ đã trốn thoát, đập mạnh kính để thông báo cho người đàn ông vạm vỡ bên trong. Người đàn ông to lớn bỏ lại cô gái Hàn Quốc kia liền sải bước đi tới, phía sau phẫn nộ gầm rú làm cho hai chân Hạ Hạ mềm nhũn, lúc đẩy cửa chạy ra suýt nữa ngã sấp xuống. Có lẽ những người đàn ông này cực kỳ tự tin, không nghĩ rằng cô gái bị bắt có thể chạy trốn dưới tầm mắt của họ, hoặc có lẽ là các cô gái bị bắt tới nay chưa từng chạy trốn qua, ngoài cửa cũng chẳng có tên đàn ông thô kệch như trong tưởng tượng của Hạ Hạ, nhưng người phía sau đã đuổi theo, Hạ Hạ bất chấp mọi thứ, một khi bị bắt được, kết cục của cô sẽ cực kỳ thê thảm. Một cô gái ngoan từ nhỏ đến lớn chưa từng đỏ mặt với người khác, trong lòng mặc niệm nguyền rủa nhất định phải đập trúng, đem thứ nắm chặt trong tay ném về phía người đằng sau — “A!” Người đàn ông kia vốn đâu nghĩ tới trên người cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này thế mà lại ẩn giấu thứ gì đó, thứ kia đập vào giữa mắt trái người đàn ông, anh ta đột nhiên giận dữ, dùng tiếng Thái nói những lời hạ lưu ác độc nhất, rồi lao đến không một chút do dự. Vài giây khi bị một nửa ống sắt rỉ sét đập vào mắt tên đó, đã giúp Hạ Hạ có thời gian chạy trốn, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ngập ngừng mở miệng, thế nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Nhưng cô đã nhìn thấy Chu Dần Khôn, ngay ở phía trước! “Chú út!” Cuối cùng cô cũng kêu lên được. Không ai thấy cô lao tới như thế nào, đó là tốc độ và sức mạnh của bản năng sinh tồn bộc phát, Hạ Hạ lao tới ôm chặt lấy chân của người đàn ông, run rẩy kêu lên: “Chú út, cứu cháu với, xin chú cứu cháu!” Trong một lúc, hàng ngàn cặp mắt từ dưới tầng hầm nhìn sang, mà người bị đập trúng mắt trái cũng đang đuổi theo. Thấy ông chủ cũng ở đây, tên thô bạo che mắt và nói xin lỗi, A Khẳng tặc lưỡi một tiếng, ý tứ trách cứ, sau đó hất cằm, bảo anh ta bắt cô gái trốn thoát này về. Tên vạm vỡ tiếp tục muốn đi lên. “Khoan đã.” Chu Dần Khôn bỗng nhiên lên tiếng, khiến A Khẳng khó hiểu nhìn qua, chẳng lẽ anh bỗng nhiên lại có hứng thú với kiểu dáng này? Thật không ngờ, trên đời này có thể dùng giọng nói này để gọi chú út, cũng chỉ có một người duy nhất. A Khẳng thấy Chu Dần Khôn hứng thú ngồi xổm xuống, lại còn giơ tay nâng khuôn mặt cô gái kia lên. “Ơ, cháu gọi ai là chú út đây?” Khuôn mặt tràn đầy nước mắt cùng với mồ hôi còn đang vô cùng tái nhợt được nâng lên.

Chu Hạ Hạ nhìn thấy khuôn mặt không thể chê vào đâu được của người đàn ông kia. Thấy cô ngây ngốc, Chu Dần Khôn nhướng mày. Chu Hạ Hạ chậm nửa nhịp mới cảm thấy có gì đó không đúng, ngửa đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện chân mình ôm lấy không phải là của Chu Dần Khôn, mà là người bên cạnh anh — khuôn mặt A Diệu vốn vô cảm, lúc này đang hơi nhíu mày cúi đầu nhìn cô, dường như rất khó hiểu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương