Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ
-
21: Từ Thiện
“Là như vậy đây, muốn tìm cậu mua hàng không phải tôi, một chủ hộ lẻ tẻ như tôi làm sao có được nhiều tiền như vậy, những người lấy hàng với tôi đều không mua nổi đồ tốt.
Là có người theo tôi hỏi thăm cậu, nghe nói trước đây chúng ta từng ở Myanmar —” “Chậc, nói trọng điểm đi.” Tạp Na cắt xong hoa quả đưa tới bên miệng anh, Chu Dần Khôn cắn một miếng, ướp lạnh thanh ngọt, bây giờ anh chỉ muốn thưởng thức người đẹp cảnh đẹp. “Là Ngô Bang Trực, cậu ta muốn tôi ở giữa làm mối giới thiệu.” Cái tên này nghe quen tai, Chu Dần Khôn nhớ lại hai giây: “Là người nào của Ngô Bang Kỳ?” Thượng tướng Ngô Bang Kỳ, Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát Quốc gia Thái Lan. “Là em trai hắn, Ngô Bang Kỳ tổng cộng có ba người em trai, đây là người nhỏ nhất.
Trong tay có một công ty hóa chất, làm rất tệ, trong bốn anh em thì cậu ta kém cỏi nhất.
Nhưng biết đâu là được dựa lưng vào đại thụ ‘hóng mát’, cái vỏ rỗng của công ty hóa chất bán không ít tiền, bây giờ muốn lấy hàng với cậu, kiếm tiền nhanh.” “Việc này Ngô Bang Kỳ biết?” Bên kia dừng một chút, không dám lên tiếng. “Con mẹ nó anh có bệnh phải không? Gió thổi hướng nào còn chưa hiểu đã tới nói chuyện với tôi?” Chu Dần Khôn không kiên nhẫn: “Cút cút cút, bảo nó về nhà uống sữa đi.” “Đừng đừng đừng A Khôn! Cậu nghe tôi nói hết đã! Ngô Bang Trực cùng với Ngô Bang Kỳ là một mẹ sinh ra, có cậu ta cậu còn lo cái gì? Nếu có sơ suất gì, Ngô Bang Trực này không phải là bia ngắm tốt nhất sao, anh trai cậu ta cũng sẽ không đứng nhìn cậu ta gặp chuyện không may, cho nên cuối cùng vẫn phải bao che cho cậu ta đó thôi.
Đây không phải là bưng bít thịt mỡ đưa tới cửa sao?” “Được rồi, đừng nói nhảm, Ngô Bang Kỳ là người như thế nào tôi so với anh còn hiểu rõ hơn, Chu Diệu Huy muốn lôi kéo hắn, lôi kéo hai năm cũng chẳng lôi ra được một cái buồi nào, em trai hắn mỗi ngày làm gì hắn có thể không biết sao?” “Đúng vậy nha, hắn đều biết, sao không đe dọa từ chỗ tôi nhỉ, tôi đã gọi điện thoại cho cậu một tuần rồi, Ngô Bang Kỳ muốn cảnh cáo tôi thì đã có thể cảnh cáo tám trăm lần rồi, sao hắn lại không có động tĩnh gì chứ!” Tháp Tang ở bên kia thần thần bí bí nói: “Nghe nói Ngô Bang Kỳ cũng sắp xuống, không biết sau này có ở Thái Lan hay không nhỉ.
Thừa dịp còn chưa lui xuống, vét một khoản lớn trước khi rời đi cũng được.” Tin tức này thật mới mẻ, Chu Dần Khôn ôm chiếc eo mảnh khảnh của Tạp Na, hưởng thụ hoa quả mà cô đút cho, đầu ngón tay nghịch nghịch mái tóc rủ xuống bên hông cô: “Muốn làm cũng được, bảo Ngô Bang Kỳ trực tiếp nói chuyện với tôi.
Nếu hắn núp ở phía sau Ngô Bang Trực ngồi chờ nhận hàng, vậy việc này miễn bàn đi.” “A...” Bên kia nghe xong khó xử: “A Khôn, hắn còn chưa xuống mà.” Chu Dần Khôn trực tiếp cúp điện thoại. Ba ngày sau, Tháp Tang lại gọi tới, nói Ngô Bang Kỳ đồng ý.
Nhưng hiện tại hắn không ở Bangkok, ở Pattaya tham gia Hội nghị Thượng đỉnh Liên minh chống khủng bố không thể đi qua. Ngược lại cũng không có việc gì, Chu Dần Khôn dù sao cũng chán ở đảo Koh Samet rồi, ngày hôm sau liền mang theo A Diệu đến Pattaya. Hoạt động bán hàng từ thiện của trại hè được tổ chức tại Quảng trường Vườn hoa Hoàng Gia Pattaya. Xung quanh trung tâm thương mại lớn đều được dựng cờ trại hè từ thiện, sinh viên tham gia hoạt động có thể tiến hành chế tác tại cửa hàng thủ công trong trung tâm thương mại, sau đó mang hàng thủ công mỹ nghệ, thức ăn ngon hoặc là đồ uống làm được ra các quầy hàng bên ngoài tiến hành bán hàng từ thiện. Hàng từ thiện mà Hạ Hạ bán là cơm hộp (cơm bento) do chính tay mình làm ra, ngay cả hộp đóng gói bảo vệ môi trường cũng là do chính tay cô gấp lại và trang trí, trên mỗi hộp đều viết lời chúc phúc bằng tiếng Thái, cuối cùng chỗ miệng hộp còn có một miếng dán nhỏ, là một cô gái tóc hồng phấn.. Quầy hàng của cô đối diện với bãi biển, đến mua cơm hộp của cô phần lớn đều là du khách bãi biển, được lợi từ tủ lạnh nhỏ do bên tổ chức cung cấp, cơm hộp trái cây ướp lạnh của cô rất nhanh đã bán hết toàn bộ, cũng may hiện tại đã không phải là tháng nóng nhất Thái Lan, Hạ Hạ trông coi mấy phần cơm trưa còn chưa bán hết, vừa lau mồ hôi bên tóc mai, vừa đẩy hộp cơm đang phơi nắng về phía bóng râm của ô che nắng. Lúc này xe thức ăn của trại hè tới, mỗi học sinh tham gia hoạt động đều nhận được một phần cơm trưa dinh dưỡng đặc chế.
Hạ Hạ đứng lên nhận lấy cơm trưa từ chỗ giáo viên đưa cơm, dùng tiếng Thái tiêu chuẩn nói cám ơn. Giáo viên đi rồi cô mở hộp cơm ra, bên trong có rau dưa, cơm, hải sản còn có thịt được phối hợp rất vừa vặn, nhưng Hạ Hạ rất hiếm khi ở trong hoàn cảnh nóng bức thế này lâu như vậy, mặc dù bữa cơm trưa đầy đủ màu sắc hương vị nhưng cô vẫn chẳng có khẩu vị nào. Đang muốn đậy nắp lại, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt đang dừng trên người mình. Hạ Hạ nhìn qua, không biết từ lúc nào trong góc quầy có một đứa trẻ đi ra, dáng vẻ khoảng bốn năm tuổi, chỉ cao hơn so với quầy hàng một chút, một đôi mắt trông có vẻ u ám. Hạ Hạ chống lại cặp mắt kia, mới phát hiện tầm mắt của đứa bé cũng không phải dừng lại trên người cô, mà là — cơm trưa trong tay cô. Bốn mắt nhìn nhau, vẫn là người lớn tuổi hơn một chút mở miệng trước. “Em muốn qua đây ngồi chứ?” Hạ Hạ dùng tiếng Thái nói. Cậu bé kia không nói gì, cậu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, bám vào một góc quầy hàng, nhìn bữa trưa trong tay cô. “Em muốn ăn thì cứ lại đây ngồi đi.” Cô vẫy tay với cậu bé. Cậu bé dường như không tin có loại chuyện tốt này, nghe Hạ Hạ nói xong, ánh mắt từ khát vọng trở nên thăm dò. “Hộp cơm này phải thu hồi, nếu em muốn ăn, cũng chỉ có thể ăn ở đây.” Hạ Hạ rất kiên nhẫn: “Em muốn ăn không?” Cậu bé cuối cùng cũng gật đầu, Hạ Hạ vừa muốn đứng dậy đi mở hàng rào của quầy hàng cho cậu đi vào, lại không ngờ tới cậu bé kia lại đi trước một bước, trực tiếp dùng tay chân từ dưới quầy hàng chui vào, tới bên chân Chu Hạ Hạ. Hạ Hạ mở to hai mắt nhìn cái đầu bên chân, cậu bé vừa ngẩng đầu, rất giống một con chó nhỏ đáng yêu. Chu Hạ Hạ phì cười đi ra, ngay sau đó đưa tay về phía cậu, tay cô không lớn, làn da vừa mịn vừa trắng, thế cho nên khi bàn tay của đứa bé hơi đen hơi nâu còn bẩn thỉu đặt lên, hình thành sự đối lập rõ ràng. Chính đứa bé cũng nhận ra, sau khi nó bị kéo lên liền lập tức thu tay về, lại thử nhìn Hạ Hạ một cái, dường như sợ cô chê nó quá bẩn, sẽ đổi ý không cho nó ăn. Hạ Hạ thì lấy khăn giấy ướt từ trong cặp sách bên cạnh ra cho cậu, còn lấy nước khoáng mình mang đến từ tủ lạnh, cùng với hộp cơm đặt trước mặt cậu bé. Cậu bé lúc này mới yên lòng, cậu cầm lấy nĩa ăn từng ngụm từng ngụm cơm hộp, Hạ Hạ kinh ngạc, cậu ấy nhỏ như vậy lại có thể ăn nhiều như thế, không tới mười phút, hộp cơm đã sạch sẽ. “Em ăn no chưa?” Cậu bé nghe thấy cô hỏi như vậy, lập tức gật gật đầu, dùng cánh tay khô gầy lau vết dầu trên miệng, nhếch miệng cười với Hạ Hạ, ý là ăn rất no. Hạ Hạ xoa xoa đầu cậu: “Vậy em mau trở về đi.” Cậu bé đầu tiên là gật gật đầu, thấy Hạ Hạ mở hàng rào quầy hàng, cậu đi về phía trước hai bước, do dự dừng lại. “Có chuyện gì vậy?” Cậu bé giơ tay lên, chỉ về một hướng nào đó trên bãi biển và nói với Hạ Hạ bằng tiếng Thái: “Họ cũng không có cơm ăn.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook