Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ
-
17: Tính Kế
Tuy rằng anh em bất hòa, nhưng suy cho cùng Chu Diệu Huy vẫn hiểu rõ Chu Dần Khôn. Ví dụ như, anh ăn mềm không ăn cứng.
Chẳng hạn như về phương diện phụ nữ thì anh không bao giờ để ý đến. Anh năm lần bảy lượt nắm lấy Hạ Hạ không buông, không phải bởi vì anh sẽ có hứng thú gì với một cô gái nhỏ như vậy, mà là bởi vì Chu Hạ Hạ là con gái của Chu Diệu Huy ông. Ông càng che chở con gái, Chu Dần Khôn sẽ càng hào hứng. Vì thế Chu Diệu Huy nói: “Hạ Hạ cũng đang nghỉ hè, nếu con bé muốn, có thể đến chỗ chú ở vài ngày.” Đáp án này ngược lại nằm ngoài dự liệu của Chu Dần Khôn, cũng nằm ngoài dự liệu của Chu Hạ Hạ, cô bĩu môi lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn đi. Chu Diệu Huy nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của con gái, ông đau ở trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện nửa phần.
Điều quan trọng trước mắt hơn là không thể để cho Chu Dần Khôn và Thác Sa trở mặt, càng không thể gây ra sự kiện bắn giết nhau dưới tầm mắt chính phủ Thái Lan. Ông nhìn đám người Thác Sa, cũng biết tay súng bắn tỉa bên ngoài dùng ống ngắm Red-dot (chấm đỏ), chẳng có gì ngạc nhiên khi thứ này vốn đã được các quốc gia sử dụng với số lượng hàng loạt trong vũ khí quân sự, xuyên thấu qua ống ngắm chấm đỏ với tầm ngắm chuẩn, có thể nâng cao độ bắn chính xác trong khi dịch chuyển với tốc độ cao và cơ thể lắc lư. Nói cách khác, đám người Thác Sa muốn chạy trốn, mặc dù động tác có nhanh hơn nữa cũng chẳng thể tránh được đạn bắn tỉa. Thác Sa thì không nghĩ tới Chu Diệu Huy sẽ đến.
Thấy ông nhìn qua, Thác Sa nói: “Diệu Huy, không nghĩ đến là cậu có thể tới.
Cậu đã tới rồi thì không biết có thể hay không bán cho chú một phần thể diện, để cho thuộc hạ của chú những anh em này rời đi?” Cho dù Thác Sa không nói, Chu Diệu Huy cũng phải bảo vệ. Dựa vào giao tình mấy chục năm của Thác Sa và Tái Bồng, nếu để cho người ta biết Thác Sa cuối cùng chết trong tay con trai của Tái Bồng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của ông cụ, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn sau này.
Thậm chí cứ cho là gạt bỏ những chuyện này sang một bên, ông gọi Thác Sa bằng “chú” nhiều năm như vậy, cũng không thể trơ mắt nhìn ông ấy chết ở trong tay Chu Dần Khôn. Chu Diệu Huy gật đầu với Thác Sa, lại nhìn về phía Chu Dần Khôn. Người phía sau đang nghịch một lọn tóc của Chu Hạ Hạ, đặt ở chóp mũi ngửi mùi thơm. Chu Hạ Hạ thấy cha đi tới, lập tức muốn đi sang, Chu Dần Khôn ôm eo cô kéo về phía sau, Chu Hạ Hạ ở phía sau người đàn ông, bị bóng lưng của anh che khuất. Chu Diệu Huy đứng cách Chu Dần Khôn không xa, cũng gần như là đứng ở giữa Chu Dần Khôn và Thác Sa.
Trong lúc ông đi tới, người mà nòng súng của A Diệu đang ngắm từ Thác Sa cũng biến thành Chu Diệu Huy. Chu Diệu Huy nhìn A Diệu một cái, đối với họng súng đen ngòm không có nửa phần sợ hãi. “Cậu muốn cái gì?” Ông hỏi thẳng vào vấn đề. “Đến lâu như vậy cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, Chu Dần Khôn hất cằm: “Người ta muốn mạng của tôi, anh nói xem tôi muốn cái gì?” “Đổi cái khác.” Chu Diệu Huy nói: “Việc này cha đã biết, cậu giết ông ấy chọc giận ông cụ, có thể được lợi gì? Chỉ cần cậu đồng ý thả ông ấy một mạng, cũng đừng động đến cháu trai Tụng Ân của ông ấy nữa, muốn tiền muốn súng tùy cậu.” Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng: “Vậy trước hết để chú ấy quỳ xuống dập đầu mười cái đi, đây không phải là văn hóa truyền thống ưu tú của chúng ta sao.” Chu Diệu Huy nhíu mày. “Được rồi, được rồi.” Chu Dần Khôn nói: “Anh cả đã tự mình tới, dù thế nào cũng phải nể mặt anh.
A Diệu, tránh ra đi.
Đừng cầm súng chĩa vào anh trai tôi.” Đây là lần đầu tiên Chu Diệu Huy thấy Chu Dần Khôn dễ nói chuyện như vậy, lúc nghe thấy lời này, còn chần chờ vài giây. Theo lẽ thường tình mà nói, đối với loại truy sát lấy mạng anh lần này, Chu Dần Khôn không có khả năng cứ như vậy quên đi, nhưng giết Thác Sa và người của bang Hồng Ngõa, chẳng qua chỉ là được thêm vài cái xác chết, Chu Dần Khôn thực sự không đạt được bất kỳ lợi ích nào, truyền đến bên tai ông già, càng không có kết cục tốt. Vì thế Chu Diệu Huy lại nhìn về phía Thác Sa. “Chú, chú dùng một mạng đi đổi với một ngón tay cũng là trái với quy tắc.
Giao tình mấy chục năm của chú với cha cháu, nếu ông ấy biết chú muốn giết con trai ông ấy, sẽ có hậu quả gì?” Chu Diệu Huy nói: “Chuyện này đã qua rồi, đừng nên nhắc lại nữa.” “Được.” Thác Sa đáp lời, lại nhìn về phía Chu Dần Khôn: “Chỉ cần cậu không động đến cháu trai tôi nữa, chuyện hôm nay cậu cứ việc nhớ kỹ, ngày nào đó muốn đòi thì tùy theo thời thế mà quyết định.” Chu Diệu Huy cũng đang nhìn anh, Chu Dần Khôn cười rạng rỡ: “Được, chú.” Chu Hạ Hạ trong lòng run sợ khi nghe màn đối thoại của những người đó, càng nghe thấy tiếng Chu Dần Khôn mang theo ý cười, cô lại càng cảm thấy hoảng hốt.
Cho đến khi nhìn anh giơ tay lên, chấm đỏ trên đầu đám người đó lập tức biến mất, cô mới tin tưởng anh xác thực sẽ không giết người. Thác Sa trước khi lên xe, dừng lại một chút: “A Huy.” Chu Diệu Huy xoay người đi, đối mặt với Thác Sa. “Cảm ơn.” Chu Diệu Huy cười một tiếng, nhìn đám người Thác Sa lên xe. Chu Hạ Hạ hoàn toàn yên lòng, nhưng không thấy người đàn ông trước mặt cô thu lại nụ cười, tầm mắt dừng lại trên người Chu Diệu Huy. Tay phải anh nâng lên, họng súng ung dung thản nhiên nhắm ngay sau lưng Chu Diệu Huy.
Nhìn như thế này, giống như đang nhắm vào Chu Diệu Huy, cũng giống như đang nhắm vào Thác Sa đang muốn lên xe.
Nhưng mà nếu anh muốn giết Thác Sa thì ban nãy đã làm rồi — Chu Hạ Hạ kinh hãi, người anh muốn giết căn bản chính là cha cô! “Bùm!” Một tiếng, ngay khi ba chiếc xe màu đen của bang Hồng Ngõa vừa rời đi, một tiếng súng vang vọng cả tháp Sathorn. Chu Diệu Huy quay đầu lại, nhìn thấy một khẩu súng rơi trên mặt đất.
Mà con gái ngoan ngoãn của ông chẳng biết từ lúc nào mà từ phía sau Chu Dần Khôn lao ra hung hăng cắn bàn tay phải của anh. Đều không ngờ đến, còn có bản thân Chu Dần Khôn bị cắn. Anh không nghĩ đến nhìn thấy anh thì liền run rẩy, ngay cả tiếng nói Chu Hạ Hạ cũng không dám lớn tiếng, thế mà lại nhào tới cắn anh.
Chỉ trong vòng một giây, ngay cả A Diệu cũng không kịp phản ứng, viên đạn của Chu Dần Khôn lệch, không bắn trúng Chu Diệu Huy. Nói chính xác là Chu Hạ Hạ cắn mạnh vào chỗ gần cổ tay, đó là lòng bàn tay phía dưới ngón tay cái.
Miệng cô cắn đến đầy máu, gần như muốn kéo ra mất một miếng thịt. Cảm giác đau đớn và lửa giận của Chu Dần Khôn đồng thời tăng vọt, tay trái anh bóp chặt cằm cô gái, sức lực lớn đến mức gần như bóp nát xương hàm dưới của cô, Chu Hạ Hạ lập tức đau đến há miệng, ngay sau đó chiếc cổ căng ra, tay phải đẫm máu đầm đìa của Chu Dần Khôn bóp cổ cô, trực tiếp đập mạnh người vào thân xe. Cơn đau kéo tới, Chu Hạ Hạ chỉ cảm thấy xương cốt sau lưng đều bị dập nát. Chỉ qua vài giây, cô gái bị cảm giác hít thở không thông khủng bố kia làm cho sắc mặt xanh tím, Chu Diệu Huy giành trước một bước bắn một phát vào A Diệu, trong lúc A Diệu né tránh, súng của Chu Diệu Huy đã đặt ở trên đầu Chu Dần Khôn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook