Đỉnh Cấp Rể Quý
Chương 95: Đánh gãy chân ông ta

“Mày là Trần Dật Thần hả?” Người đàn ông lùn không có ảnh Trần Dật Thần, cũng không biết Dương Thái, thấy Dương Thái đứng lên thì cho là Dương Thái chính là Trần Dật Thần.

Dương Thái không trả lời, mà gằn giọng lạnh lùng nói: “Tôi bảo, ai sai các người đến?” Thật ra trong lòng anh ta đã có suy đoán, chắc là người nhà họ Bạch, nhưng lúc này dù biết cũng phải giả vờ như không biết.

“Thằng con hoang này, mày cũng sắp chết đến nơi mà còn dám mạnh miệng.” Người đàn ông lùn cười nham hiểm, ngông cuồng nói: “Muốn biết ai sai ông đây tới à, được thôi, hãy quỳ xuống, dập đầu với ông đây ba cái, ông đây sẽ nói cho mày biết.”

“Tìm…chết!” Dương Thái sắc mặt lạnh băng, lạnh lùng ra lệnh: “Lão Bàng, đánh gãy chân ông ta.”

“Vâng, cậu chủ.”

Dứt lời, một bóng người chợt lóe lên như ma quỷ, người đàn ông lùn chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực nao nao, sau đó cả người lập tức bay vèo ra phía sau.

“Rầm”

Người đàn ông lùn liên tiếp bị đập vào tường khách sạn, người còn chưa rơi xuống đất, đã phun ra một ngụm máu lẫn với mảnh vụn nội tạng.

Nhưng đây còn chưa phải tất cả, bóng dáng ma quỷ của Bàng Đông Kỳ lại tiếp tục xuất hiện trong tầm mắt ông ta, trong ánh mắt hoảng sợ của ông ta, Bàng Đông Kỳ nhẹ nhàng đạp xuống một cái.

Rắc rắc!

Tiếng xương nứt vang lên lanh lảnh, đau đớn xuyên tim từ bắp chân truyền đến, người đàn ông lùn hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, chỉ cảm thấy xương bắp chân của mình đã bị một cước này giẫm cho vỡ vụn.

“Ám kình, ông là võ giả Ám Kình ” Người đàn ông lùn hoảng sợ kêu lên, ánh mắt đầy vẻ khó tin. Khi Lý Thu Yến bảo ông ta đến đây đã vỗ ngực cam đoan với ông ta thực lực người đánh gãy tay Bạch Quảng Nghĩa cùng lắm là Minh Kình trung kỳ.

Với thực lực Minh Kình hậu kỳ của mình, ông ta hoàn toàn có thể nghiền ép, nhưng nào ngờ người bị nghiền ép lại là ông ta, hơn nữa còn là một võ giả Ám Kình. Trên đất Kim Lăng này, võ giả Ám Kình đã là nhân vật lợi hại nhất rồi

Toàn bộ Kim Lăng có hơn mười triệu người, nhưng cùng lắm chỉ có khoảng mười võ giả Ám Kình, mỗi võ giả Ám Kình đều là nhân vật cấp đại sư.

Dù có đánh chết Lý Dĩ thì ông ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp phải loại nhân vật này. “Tiền bối tha mạng!” Lý Dĩ không hề có ý định phản kháng, mà trực tiếp cầu xin tha thứ. Phải biết, giữa võ giả, chỉ cần chênh lệch một cấp thì thực lực đã khác nhau trời long đất lở rồi, một võ giả Minh Kình trung kỳ, hoàn toàn có thể đánh mười võ giả Minh Kình sơ kỳ.

Sự chênh lệch giữa Minh Kình và Ám Kình là một trời một vực, đã không phải là có thể dùng số lượng để áp đảo. Cho dù có mười võ giả Minh Kình hậu kỳ cũng đừng hòng làm bị thương võ giả Ám Kình.

Ông lão lưng còng trước mắt này là võ giả Ám Kình, hơn nữa rất có thể còn là võ giả Ám Kình trung kỳ.

“Giờ đã có thể nói là ai đã phái ông tới chưa?” Dương Thái lạnh lùng hỏi.

“Lý Thu Yến, là Lý Thu Yến, cậu Trần, là Lý Thu Yến phái tôi tới, cậu Trần, tôi cũng là nghe lệnh người ta mà làm việc, xin cậu Trần tha tôi một mạng…” Lý Dĩ cầu xin tha thứ, ông ta tu luyện bốn mươi bảy năm mới tu luyện đến Minh Kình hậu kỳ, ông ta không muốn vì sơ sẩy nhất thời mà mất trắng tu vi suốt đời.

“Lý Thu Yến?” Dương Thái nhíu mày, nói: “Là người vợ ngu xuẩn của Bạch Cửu Linh sao?”

“Vâng, cậu Trần, chính là bà ta, cậu Trần, cậu đánh gãy một tay của con trai bà ta…”

“Tôi là Dương Thái, vị này mới là cậu Trần.” Dương Thái ngắt lời nói. Sở dĩ anh ta muốn hỏi rõ kẻ sai khiến Lý Dĩ là vì muốn làm dáng trước mặt Trần Dật Thần một chút, để Trần Dật Thần hiểu Lý Dĩ không phải do anh ta phái tới, mà là một người hoàn toàn khác. Theo hướng tay Dương Thái chỉ, Lý Dĩ nhìn thấy một gương mặt cười như không cười, đây mới là người ông ta phải tìm ư?

Nói cách khác, ngay từ đầu ông ta đã tìm sai người, Lý Dĩ suýt chút nữa thì thổ huyết, đáy lòng càng oán hận Lý Thu Yến, nếu Lý Thu Yến có thể đưa cho ông ta một tấm hình thì cũng sẽ không phát sinh chuyện đen đủi này, nói không chừng chân của ông ta cũng không bị phế, không đúng, Dương Thái.

Lý Dĩ lập tức hồi phục tinh thần, người thanh nhiên ngồi cùng một chỗ với Trần Dật Thần là Dương Thái, thái tử gia Kim Lăng.

Chẳng trách, ông lão lưng còng này lại lợi hại như vậy, nếu ông ta đoán không sai, ông lão này chắc là cao thủ đệ nhất nhà họ Dương, Bàng Đông Kỳ.

Lý Dĩ hối hận phát điên, ông ta hận bản thân có mắt không tròng, nhưng ông ta càng hận Lý Thu Yến hơn. Người phụ nữ ngu xuẩn này còn chưa tìm hiểu rõ nội tình đã bảo ông ta ra tay.

Không thấy được ngay cả cao thủ Ám Kình trung kỳ Dương Thái cũng không dám gây phiền phức với Trần Dật Thần sao, Lý Thu Yến bà dựa vào cái gì chứ?

“Cậu Trần, kẻ hèn này có mắt không tròng, mong cậu Trần hãy tha cái mạng chó này cho tôi.” Lý Dĩ lê mạnh đôi chân đã bị phế một cái, quỳ xuống trước mặt Trần Dật Thần, cầu xin tha thứ. Ông ta thấy cường giả phía sau Trần Dật Thần chắc chắn kinh khủng hơn, thậm chí còn có khả năng đã đạt đến Hóa Kình.

“Tha mạng?” Trần Dật Thần mỉa mai, cười một tiếng, nói: “Giờ đã biết kêu tha mạng rồi sao, nếu như thực lực tôi không bằng ông, e là người lúc này quỳ trên mặt đất chính là tôi rồi.”

“Hãy bảo người sau lưng ông đến đây đi, nếu bọn họ tới, tôi lập tức bỏ qua cho ông.” Trần Dật Thần thản nhiên nói. Anh không hề sợ người tên Lý Thu Yến trả thù, nhưng anh lại sợ phiền phức, nên có một số việc, cứ giải quyết gọn trong một lần là tốt nhất.

“Vâng, cậu Trần, tôi sẽ gọi điện thoại.” Lý Dĩ như bắt được cây cỏ cứu mạng, vội lấy điện thoại ra.

Lúc này, trong phòng bệnh, Lý Thu Yến đang cho Bạch Quảng Nghĩa ăn cháo. Vẻ mặt Lý Thu Yến tràn đầy tự tin, Bạch Quảng Nghĩa nói A Hào- đàn em của Trần Dật Thần suýt chút nữa thì bị đánh bại bởi Cao Hùng -võ giả Minh Kình sơ kỳ, nên thực lực của A Hào cùng lắm cũng chỉ là Minh Kình trung kỳ, mà Lý Dĩ lại là Minh Kình hậu kỳ, là một trong ba đại cao thủ mà nhà mẹ đẻ bà ta cung phụng. Ở Kim Lăng, chỉ cần chưa qua được Ám Kình thì võ giả Minh Kình hậu kỳ như Lý Dĩ hoàn toàn có thể đánh bại.

“Mẹ, chú Lý còn chưa làm được việc sao?” Bạch Quảng Nghĩa có chút nóng nảy. Vì sợ nói thật toàn bộ mọi chuyện thì Bạch Cửu Linh và Lý Thu Yến sẽ không báo thù cho anh ta, nên anh ta đã giấu đi một phần câu chuyện, tất nhiên bao gồm cả thực lực của Trần Dật Thần.

Vì vậy anh ta cũng rất thấp thỏm, sợ ngay cả Lý Dĩ không phải đối thủ của Trần Dật Thần.

“Con trai, đừng lo lắng, Trần Dật Thần đó cùng lắm cũng chỉ là Minh Kình trung kỳ, chú Lý của con hoàn toàn có thể ứng phó. Con hãy đợi nghe được tin tốt của chú Lý con đi, bây giờ con nên nghĩ xem, lát nữa khi chú Lý đưa thằng con hoang kia đến thì con phải tra tấn nó thế nào mới có thể hả giận.” Lý Thu Yến hung ác nói, nếu Bạch Quảng Nghĩa không xả được cơn giận này, tất nhiên sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, nửa đời sau sẽ sống không thoải mái.

Nghe Lý Thu Yến cam đoan như vậy, rốt cuộc Bạch Quảng Nghĩa cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Mẹ, trước tiên con muốn thằng con hoang đó quỳ xuống trước con, dập đầu nhận lỗi, sau đó con sẽ đạp nát từng xương cốt trên người nó, con muốn khiến nó sống, cũng, như, chết.” Bạch Quảng Nghĩa vẻ mặt hoang tưởng thù hận nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương