Đỉnh Cấp Rể Quý
-
Chương 79: Thiếu nữ ngạo kiều
Do thời gian gấp rút nên Trần Dật Thần và A Hào không có mua vé nằm, chỉ mua được vé ngồi.
Sau khi lên xe, Trần Dật Thần ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
A Hào rất tự giác mà ngồi ở chỗ cạnh lối đi.
Xe lửa cọ vào đường ray phát ra tiếng kêu ken két, Trần Dật Thần ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay bổng, anh ở thành phố Thương Châu đã ba năm, chưa từng rời thành phố Thương Châu nửa bước, lần này đi tới Kim Lăng, cũng là lần đầu tiên anh đi xa.
Sau khi đến ga Tấn Châu, xe lửa ngừng lại một lúc, một người đàn ông trung niên mặc vest với cái bụng bự bước vào toa.
Người đàn ông trung niên vừa bước lên xe thì liền bịt mũi lại, vẻ mặt đầy ý ghét bỏ.
Sau khi đi đến bên cạnh Trần Dật Thần và A Hào, người đàn ông trung niên cầm vé lên, nhìn một cái rồi mới ngồi ở đối diện của Trần Dật Thần.
Sau khi ngồi xuống, người đàn ông trung niên đặt chiếc cặp màu đen của mình lên bàn, liếc nhìn Trần Dật Thần và A Hào một cái, nhìn thấy quần áo của Trần Dật Thần và A Hào cộng lại còn không đắt bằng cái áo sơ mi của mình, người đàn ông trung niên liền khinh miệt mà hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhắm mắt lại, cũng lười bắt chuyện với Trần Dật Thần và A Hào.
Lại qua vài phút sau, một luồng hương thơm xộc vào mũi, một bóng ảnh xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đây là một phụ nữ trẻ mặc một chiếc áo Gucci màu hồng và mang một chiếc túi Chanel.
Người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng nõn, cơ thể cao gầy xinh đẹp, khí chất thanh lãnh xuất trần, trong đôi mắt linh động mỹ lệ, còn có vài phần kiêu ngạo bất phàm.
Cũng giống như người đàn ông trung niên ngồi đối diện với Trần Dật Thần, sau khi người phụ nữ bước vào toa xe, nhìn thấy hoàn cảnh hỗn loạn dơ bẩn bên trong, đôi mày liễu của người phụ nữ cũng nhíu lại một cái, nhưng biểu hiện không có rõ ràng như người đàn ông trung niên.
Sau đó cô gái nhấc đôi chân xinh đẹp thon dài lên, đi về phía Trần Dật Thần, sau khi đi đến bên cạnh A Hào, cô gái cầm vé xe lên, nhìn số ghế của mình một cái, liền bất mãn mà bĩu đôi môi anh đào của mình lên.
Sau đó cô gái lại quét nhìn người đàn ông trung niên có vẻ mặt như anh Trư và Trần Dật Thần một cái, thấy hai người đều ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cô gái liền dời ánh mắt lên Trần Dật Thần, chỉ vào Trần Dật Thần ra lệnh: “Anh, đổi chỗ với tôi đi!”
Trần Dật Thần ngay cả đầu cũng không quay lại lấy một cái, cứ mãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thấy Trần Dật Thần ngó lơ mình, cô gái lập tức có chút xấu hổ lẫn tức giận, thanh âm giòn giã nói: “Con người anh có biết lịch sự không vậy, không biết thân sĩ với con gái một chút sao?”
Trần Dật Thần lúc này mới quay đầu lại, liếc nhìn cô gái một cái, nhàn nhạt nói: “Không biết.”
“Anh…” Cô gái tức giận.
“Người đẹp người đẹp, đừng chấp nhặt với loại người này, tôi đổi với cô, cô qua chỗ tôi ngồi đi.” Người đàn ông trung niên với cái bụng bia lập tức đứng dậy, vẻ mặt nở nụ cười nịnh hót, tỏ vẻ ân cần.
Kể từ khi Liễu Y Y bước vào toa xe thì ông ta đã bắt đầu nhìn chằm chằm rồi, body ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ, loại mỹ nữ này, không thua kém gì mấy ngọc nữ minh tinh kia đâu.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Liễu Y Y này, rõ ràng vẫn là một sinh viên đại học chân ướt chân ráo, chỉ cần ông ta thi triển thủ đoạn, tuyệt đối có thể dễ dàng tóm được.
“Không cần!” Liễu Y Y chán ghét mà nhìn người đàn ông trung niên một cái, lạnh giọng nói, so với Trần Dật Thần, cô ta càng ghét loại đàn ông trung niên bóng dầu như ông ta, kể từ khi cô ta vào toa xe thì đã nhìn chằm chằm vào cô ta rồi, giống như là hận không thể cởi đồ cô ta ra luôn vậy.
“Vậy cô ngồi đó đi, cũng không thể cứ đứng như vậy a.” Người đàn ông trung niên mặt dày, vẫn cười nịnh mà nói.
“Cần ông quan tâm chắc!” Liễu Y Y trừng người đàn ông trung niên một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, đối diện với chỗ của A Hào, chỉ là đôi con ngươi xinh đẹp của cô ta, vẫn cứ trừng Trần Dật Thần, giống như muốn ăn tươi nuốt sồng Trần Dật Thần vậy.
Trần Dật Thần nhàn nhạt cười một cái, quay đầu qua, tiếp tục nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cũng không có ý quan tâm đến Liễu Y Y.
“Hừ, giở trò lạt mềm buột chặt trước mặt bà đây nữa chứ! Bà đây xem thử anh có thể chơi được bao lâu!” Trong lòng Liễu Y Y cười lạnh, loại người giống như Trần Dật Thần cô ta đã thấy nhiều rồi, muốn trực tiếp theo đuổi cô ta, sợ cô ta từ chối, cho nên cố ý bày ra bộ dạng cao lãnh không quan tâm đến mình.
Loại người này, chỉ cần thờ ơ một lát, đến cuối cùng, anh ta cũng sẽ quỳ đến liếm chân mình giống như những người theo đuổi khác mà thôi.
Liễu Y Y rất có tự tin.
“Người đẹp, tôi tên Trang Hách Nhân, cô tên gì vậy.” Người đàn ông trung niên nở nụ cười nịnh bợ mà hỏi, ông ta nhất định phải túm được Liễu Y Y trước khi xuống xe lửa.
“Cút!” Liễu Y Y không nhìn Trang Hách Nhân lấy một cái.
Tuy bị mắng, nhưng Trang Hách Nhân cũng không tức giận, tiếp tục cười híp mắt nói: “Người đẹp, cô muốn đến Đại học Kim Lăng sao, bên Kim Lăng tôi rất quen thuộc, tôi ở bên đó có đến mấy công ty…”
“Liên quan cái rắm gì đến tôi!” Liễu Y Y chán ghét mà nhìn Trang Hách Nhân một cái, có đến mấy công ty, mà ông lại chạy đến đây ngồi xe lửa sao.
Trang Hách Nhân cười ngại ngùng, con nhỏ này sao lại nóng nảy như vậy, giống như ăn phải thuốc súng rồi vậy.
“Người đẹp, cô nói như vậy là không đúng rồi, sao có thể không liên quan gì cô chứ, thêm một người bạn thì có thêm một con đường. Nếu như cô làm bạn với Trang Hách Nhân tôi, thì sau này chuyện của cô cũng chính là chuyện của tôi, cô có khó khăn gì, đều có thể tìm tôi giúp đỡ, đặc biệt là về kinh tế, chỉ cần cô thiếu tiền, cứ gọi điện thoại cho tôi, mấy trăm triệu đều không thành vấn đề, tôi sẽ chuyển cho cô mà chả nhíu mày lấy một cái, người đẹp, đây là danh thiếp của tôi, sau này thường xuyên liên lạc nha.” Trang Hách Nhân mỉm cười mà lấy danh thiếp mạ vàng của mình ra, đưa đến trước mặt của Liễu Y Y.
Ai ngờ Liễu Y Y nhận lấy danh thiếp, chả nhìn lấy một cái mà vứt vào trong thùng rác.
“Tên nhà quê, ông cảm thấy bà đây thiếu mấy trăm triệu đó của ông lắm sao?” Liễu Y Y cười lạnh, cô ta thật sự không ngờ, ra ngoài một chuyến, lại có thể gặp phải tên ngốc tự cho mình là đúng như Trang Hách Nhân, cô ta là hoa khôi Đại học Kim Lăng, trong mấy người theo đuổi cô ta, tuỳ tiện chọn ra một người cũng có gia sản ngàn tỷ rồi, hơn nữa còn là thanh niên tuấn dật, loại nhà giàu mới nổi như Trang Hách Nhân, ngay cả tư cách xách dép cho đám thanh niên đẹp trai đó cũng chả có nữa.
“Người đẹp, cô như vậy là có hơi quá đáng rồi đó.” Bị mỉa mai liên tục, Trang Hách Nhân cuối cùng cũng có chút không nhịn nổi nữa, sắc mặt khó coi mà nói: “Nếu như cô không thiếu tiền, sao lại đến ngồi xe lửa?”
“Bà đây có tiền, nhưng bà đây thích ngồi xe lửa, ông quản được chắc?” Lưu Y Y cao ngạo mà nói, trong lòng lại có chút hối hận, đáng lẽ nên nghe lời mẹ, để tài xế đưa mình đến Kim Lăng, cô ta sở dĩ ngồi xe lửa, vốn không phải là không có tiền mua vé máy bay, mà là cô ta muốn trải nghiệm cảm giác ngồi xe lửa là như thế nào một chút thôi, cô ta lớn như vậy rồi, chưa ngồi xe lửa qua lần nào hết.
Nhưng không ngờ, lần đầu tiên ngồi xe lửa, lại gặp phải loại cấp phẩm như Trang Hách Nhân, còn có tên giả vờ giả vịt Trần Dật Thần kia nữa.
“Tôi không quản được, cô ngầu lắm, được rồi chứ.” Trang Hách Nhân mỉa mai nói.
“Biết bà đây ngầu, thì mau ngậm cái mồm thối của ông lại đi!” Vẻ mặt Liễu Y Y đắc ý, giống như là một con gà mái nhỏ cao ngạo vậy.
Trang Hách Nhân hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
Trần Dật Thần ngồi ở đối diện hai người lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, con nhỏ này, vừa nhìn là biết là đứa con mà người nhà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ rồi, chưa có trải qua những nhơ bẩn của xã hội, cũng là do Trang Hách Nhân gan bé, nếu đổi lại là một tên to gan, nói không chừng đã dấy lên tâm tư xấu gì với con nhỏ này rồi a.
Sau khi lên xe, Trần Dật Thần ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
A Hào rất tự giác mà ngồi ở chỗ cạnh lối đi.
Xe lửa cọ vào đường ray phát ra tiếng kêu ken két, Trần Dật Thần ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay bổng, anh ở thành phố Thương Châu đã ba năm, chưa từng rời thành phố Thương Châu nửa bước, lần này đi tới Kim Lăng, cũng là lần đầu tiên anh đi xa.
Sau khi đến ga Tấn Châu, xe lửa ngừng lại một lúc, một người đàn ông trung niên mặc vest với cái bụng bự bước vào toa.
Người đàn ông trung niên vừa bước lên xe thì liền bịt mũi lại, vẻ mặt đầy ý ghét bỏ.
Sau khi đi đến bên cạnh Trần Dật Thần và A Hào, người đàn ông trung niên cầm vé lên, nhìn một cái rồi mới ngồi ở đối diện của Trần Dật Thần.
Sau khi ngồi xuống, người đàn ông trung niên đặt chiếc cặp màu đen của mình lên bàn, liếc nhìn Trần Dật Thần và A Hào một cái, nhìn thấy quần áo của Trần Dật Thần và A Hào cộng lại còn không đắt bằng cái áo sơ mi của mình, người đàn ông trung niên liền khinh miệt mà hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhắm mắt lại, cũng lười bắt chuyện với Trần Dật Thần và A Hào.
Lại qua vài phút sau, một luồng hương thơm xộc vào mũi, một bóng ảnh xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đây là một phụ nữ trẻ mặc một chiếc áo Gucci màu hồng và mang một chiếc túi Chanel.
Người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng nõn, cơ thể cao gầy xinh đẹp, khí chất thanh lãnh xuất trần, trong đôi mắt linh động mỹ lệ, còn có vài phần kiêu ngạo bất phàm.
Cũng giống như người đàn ông trung niên ngồi đối diện với Trần Dật Thần, sau khi người phụ nữ bước vào toa xe, nhìn thấy hoàn cảnh hỗn loạn dơ bẩn bên trong, đôi mày liễu của người phụ nữ cũng nhíu lại một cái, nhưng biểu hiện không có rõ ràng như người đàn ông trung niên.
Sau đó cô gái nhấc đôi chân xinh đẹp thon dài lên, đi về phía Trần Dật Thần, sau khi đi đến bên cạnh A Hào, cô gái cầm vé xe lên, nhìn số ghế của mình một cái, liền bất mãn mà bĩu đôi môi anh đào của mình lên.
Sau đó cô gái lại quét nhìn người đàn ông trung niên có vẻ mặt như anh Trư và Trần Dật Thần một cái, thấy hai người đều ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cô gái liền dời ánh mắt lên Trần Dật Thần, chỉ vào Trần Dật Thần ra lệnh: “Anh, đổi chỗ với tôi đi!”
Trần Dật Thần ngay cả đầu cũng không quay lại lấy một cái, cứ mãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thấy Trần Dật Thần ngó lơ mình, cô gái lập tức có chút xấu hổ lẫn tức giận, thanh âm giòn giã nói: “Con người anh có biết lịch sự không vậy, không biết thân sĩ với con gái một chút sao?”
Trần Dật Thần lúc này mới quay đầu lại, liếc nhìn cô gái một cái, nhàn nhạt nói: “Không biết.”
“Anh…” Cô gái tức giận.
“Người đẹp người đẹp, đừng chấp nhặt với loại người này, tôi đổi với cô, cô qua chỗ tôi ngồi đi.” Người đàn ông trung niên với cái bụng bia lập tức đứng dậy, vẻ mặt nở nụ cười nịnh hót, tỏ vẻ ân cần.
Kể từ khi Liễu Y Y bước vào toa xe thì ông ta đã bắt đầu nhìn chằm chằm rồi, body ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ, loại mỹ nữ này, không thua kém gì mấy ngọc nữ minh tinh kia đâu.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Liễu Y Y này, rõ ràng vẫn là một sinh viên đại học chân ướt chân ráo, chỉ cần ông ta thi triển thủ đoạn, tuyệt đối có thể dễ dàng tóm được.
“Không cần!” Liễu Y Y chán ghét mà nhìn người đàn ông trung niên một cái, lạnh giọng nói, so với Trần Dật Thần, cô ta càng ghét loại đàn ông trung niên bóng dầu như ông ta, kể từ khi cô ta vào toa xe thì đã nhìn chằm chằm vào cô ta rồi, giống như là hận không thể cởi đồ cô ta ra luôn vậy.
“Vậy cô ngồi đó đi, cũng không thể cứ đứng như vậy a.” Người đàn ông trung niên mặt dày, vẫn cười nịnh mà nói.
“Cần ông quan tâm chắc!” Liễu Y Y trừng người đàn ông trung niên một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, đối diện với chỗ của A Hào, chỉ là đôi con ngươi xinh đẹp của cô ta, vẫn cứ trừng Trần Dật Thần, giống như muốn ăn tươi nuốt sồng Trần Dật Thần vậy.
Trần Dật Thần nhàn nhạt cười một cái, quay đầu qua, tiếp tục nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cũng không có ý quan tâm đến Liễu Y Y.
“Hừ, giở trò lạt mềm buột chặt trước mặt bà đây nữa chứ! Bà đây xem thử anh có thể chơi được bao lâu!” Trong lòng Liễu Y Y cười lạnh, loại người giống như Trần Dật Thần cô ta đã thấy nhiều rồi, muốn trực tiếp theo đuổi cô ta, sợ cô ta từ chối, cho nên cố ý bày ra bộ dạng cao lãnh không quan tâm đến mình.
Loại người này, chỉ cần thờ ơ một lát, đến cuối cùng, anh ta cũng sẽ quỳ đến liếm chân mình giống như những người theo đuổi khác mà thôi.
Liễu Y Y rất có tự tin.
“Người đẹp, tôi tên Trang Hách Nhân, cô tên gì vậy.” Người đàn ông trung niên nở nụ cười nịnh bợ mà hỏi, ông ta nhất định phải túm được Liễu Y Y trước khi xuống xe lửa.
“Cút!” Liễu Y Y không nhìn Trang Hách Nhân lấy một cái.
Tuy bị mắng, nhưng Trang Hách Nhân cũng không tức giận, tiếp tục cười híp mắt nói: “Người đẹp, cô muốn đến Đại học Kim Lăng sao, bên Kim Lăng tôi rất quen thuộc, tôi ở bên đó có đến mấy công ty…”
“Liên quan cái rắm gì đến tôi!” Liễu Y Y chán ghét mà nhìn Trang Hách Nhân một cái, có đến mấy công ty, mà ông lại chạy đến đây ngồi xe lửa sao.
Trang Hách Nhân cười ngại ngùng, con nhỏ này sao lại nóng nảy như vậy, giống như ăn phải thuốc súng rồi vậy.
“Người đẹp, cô nói như vậy là không đúng rồi, sao có thể không liên quan gì cô chứ, thêm một người bạn thì có thêm một con đường. Nếu như cô làm bạn với Trang Hách Nhân tôi, thì sau này chuyện của cô cũng chính là chuyện của tôi, cô có khó khăn gì, đều có thể tìm tôi giúp đỡ, đặc biệt là về kinh tế, chỉ cần cô thiếu tiền, cứ gọi điện thoại cho tôi, mấy trăm triệu đều không thành vấn đề, tôi sẽ chuyển cho cô mà chả nhíu mày lấy một cái, người đẹp, đây là danh thiếp của tôi, sau này thường xuyên liên lạc nha.” Trang Hách Nhân mỉm cười mà lấy danh thiếp mạ vàng của mình ra, đưa đến trước mặt của Liễu Y Y.
Ai ngờ Liễu Y Y nhận lấy danh thiếp, chả nhìn lấy một cái mà vứt vào trong thùng rác.
“Tên nhà quê, ông cảm thấy bà đây thiếu mấy trăm triệu đó của ông lắm sao?” Liễu Y Y cười lạnh, cô ta thật sự không ngờ, ra ngoài một chuyến, lại có thể gặp phải tên ngốc tự cho mình là đúng như Trang Hách Nhân, cô ta là hoa khôi Đại học Kim Lăng, trong mấy người theo đuổi cô ta, tuỳ tiện chọn ra một người cũng có gia sản ngàn tỷ rồi, hơn nữa còn là thanh niên tuấn dật, loại nhà giàu mới nổi như Trang Hách Nhân, ngay cả tư cách xách dép cho đám thanh niên đẹp trai đó cũng chả có nữa.
“Người đẹp, cô như vậy là có hơi quá đáng rồi đó.” Bị mỉa mai liên tục, Trang Hách Nhân cuối cùng cũng có chút không nhịn nổi nữa, sắc mặt khó coi mà nói: “Nếu như cô không thiếu tiền, sao lại đến ngồi xe lửa?”
“Bà đây có tiền, nhưng bà đây thích ngồi xe lửa, ông quản được chắc?” Lưu Y Y cao ngạo mà nói, trong lòng lại có chút hối hận, đáng lẽ nên nghe lời mẹ, để tài xế đưa mình đến Kim Lăng, cô ta sở dĩ ngồi xe lửa, vốn không phải là không có tiền mua vé máy bay, mà là cô ta muốn trải nghiệm cảm giác ngồi xe lửa là như thế nào một chút thôi, cô ta lớn như vậy rồi, chưa ngồi xe lửa qua lần nào hết.
Nhưng không ngờ, lần đầu tiên ngồi xe lửa, lại gặp phải loại cấp phẩm như Trang Hách Nhân, còn có tên giả vờ giả vịt Trần Dật Thần kia nữa.
“Tôi không quản được, cô ngầu lắm, được rồi chứ.” Trang Hách Nhân mỉa mai nói.
“Biết bà đây ngầu, thì mau ngậm cái mồm thối của ông lại đi!” Vẻ mặt Liễu Y Y đắc ý, giống như là một con gà mái nhỏ cao ngạo vậy.
Trang Hách Nhân hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
Trần Dật Thần ngồi ở đối diện hai người lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, con nhỏ này, vừa nhìn là biết là đứa con mà người nhà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ rồi, chưa có trải qua những nhơ bẩn của xã hội, cũng là do Trang Hách Nhân gan bé, nếu đổi lại là một tên to gan, nói không chừng đã dấy lên tâm tư xấu gì với con nhỏ này rồi a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook