“Vú Trương, cô nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi biết được chân tướng sự việc, đôi vợ chồng vô cùng tức giận, “Sao cô có thể độc ác như vậy? Không ngờ cô để chúng tôi nuôi không công con gái cô!”

Tuy sự việc đã bị bại lộ nhưng Trương Lan Vân không những không hổ thẹn mà còn rất đắc ý, nói: “Phương Cánh Đình, từ lúc anh ruồng bỏ tôi để cưới người đàn bà này, anh có từng hối hận không? Tôi không thể vào được nhà họ Phương các người nhưng con gái của tôi có thể. Nếu không phải tên kia bán đứng tôi thì cả đời này, các người đều bị tôi đùa bỡn.”

Khuôn mặt của Phương Cánh Đình vặn vẹo vì tức giận: “Trương Lan Vân! Lúc đầu mắt tôi bị mù mà! Cô mau mang theo dã chủng của cô cút khỏi đây ngay!”

Dã chủng, cô là dã chủng. Cô bé mười ba tuổi yên lặng nghe ba người lớn cãi vã chỉ có thể khắc sâu sự thật ấy, nhớ mãi không quên.

Cô thở dài, xoay người rời đi.

“Đứng lại,” Phương Chi Liệt kéo tay cô, “Chưa nói rõ ràng, em không được đi.”

Cô ngạc nhiên: “Nói rõ ràng? Nói gì cơ?”

Cô cảm thấy mình không cần thiết phải nói gì cả, vì cho dù có đấu võ mồm thắng Phương Thanh Đàn thì mọi chuyện vẫn như cũ, sự thật không thể thay đổi, Đỗ Phương Phỉ cô vẫn là con gái của bảo mẫu Trương Vân Lan.

“Lời của tôi ngày hôm đó không lọt vào tai em đúng không?” Phương Chi Liệt đột nhiên tức giận, gương mặt nghiêm túc lạ thường, nhưng sắc mặt lại tái nhợt.

“Tôi không nhảy ở quán bar nữa là được chứ gì.” Cô nhấn mạnh, không ngần ngại nhượng bộ anh, chỉ muốn thoát khỏi nơi đang xì xào bàn tán chuyện của cô càng nhanh càng tốt. Hóa giải được chính là duyên, không hóa giải được thì chỉ còn là nút thắt, cô không muốn cả đời này bị cột vào nút thắt ấy.

“Không phải câu này, là câu trước đó!” Anh rất tức giận nắm chặt tay cô làm cô hơi đau. Nhìn cô mờ mịt, khó hiểu, mắt anh như long lên sồng sộc: “Em quên rồi đúng không? Tôi đã nói một lần nhưng em lại quên?”

“Đã nói một lần? Là gì?”

Cô đang muốn nói rõ ràng với anh thì bị lời nói của Phương Thanh Đàn chen ngang.

Phương Thanh Đàn nói: “Anh hai, anh có biết anh đang làm gì không? Chẳng lẽ em gái của anh lại không bằng cô ta?”

Đúng thế, cô không là gì của anh cả, ngay cả khi làm em gái của anh cũng chưa bao giờ nghe lời anh. Nếu vậy cô có làm gì thì anh đâu thể nào xen vào.

Bốn người dây dưa khiến mọi người xung quanh bàn lận xôn xao dẫn tới sự chú ý của cô dâu chú rể. Đỗ Phương Phỉ thầm than không ổn, càng muốn rời khỏi đây nhưng Phương Chi Liệt không chịu buông tay cô, Phương Thanh Đàn thì cố ý làm to chuyện, còn Dư Nhiên lại thêm dầu vào lửa… Rốt cuộc, An Chỉ Dương và Thời Mang Mang không thể không ra mặt can thiệp.

“Tiểu Phỉ, không giới thiệu với chúng tôi à?” An Chỉ Dương lịch sự hỏi.

Không hổ là công tử nho nhã của nhà họ An, cô cảm kích nhìn anh rồi quay đầu nói: “Anh Phương Chi Liệt, em gái của anh ấy – cô Phương Thanh Đàn và anh Dư Nhiên.”

“Tôi là An Chỉ Dương, còn đây là vợ tôi – Thời Mang Mang.” An Chỉ Dương mỉm cười giới thiệu, sau đó khẽ đẩy Thời Mang Mang ý bảo cô ấy chào hỏi khách khứa.

“Xin chào.” Thời Mang Mang khéo léo bắt tay với Phương Thanh Đàn, Dư Nhiên, cuối cùng là Phương Chi Liệt.

Quả là Thời Mang Mang nhã nhặn mà An Chỉ Dương nho nhã yêu say đắm, cô chưa từng thích Thời Mang Mang nhiều như bây giờ.

Không hiểu Phương Chi Liệt định làm gì, những cảm xúc lúc trước đột nhiên biến mất, anh nói: “Xin chào vợ của An Chỉ Dương, tôi là Phương Chi Liệt – anh trai của Đỗ Phương Phỉ.”

Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại vì sáu chữ anh nói. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trừ người đã nói ra câu đó.

Người tỉnh táo đầu tiên là Phương Thanh Đàn, cô ta hét một tiếng “Anh hai” làm những người khác đều giật mình tỉnh lại.

Có phải Phương Chi Liệt uống nhiều rượu quá rồi không? Sao có thể nói những lời ấy chứ? Cô rất nghi ngờ hôm nay Ông Trời hồi xuân.

“Anh trai?” Thời Mang Mang tiếp tục cười tao nhã, ánh sáng trong mắt không ngừng chuyển động.

Cô mơ hồ cảm thấy không ổn, An Chỉ Dương cũng cảm nhận được điều đó nhưng đã muộn một bước.

“Mang Mang!” Cô kêu to, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Mang Mang tát mạnh lên gương mặt điển trai của Phương Chi Liệt. Mọi người ở đại sảnh đều ngẩn ra, chỉ trừ người vừa hành động.

Giọng nói sắc bén của Thời Mang Mang vang vọng: “Anh chính là tên khốn kiếp đó sao? Làm hại Đỗ Phương Phỉ chưa đủ nên muốn tiếp tục dây dưa hả?”

“Cô kia, không hiểu gì thì thôi lại còn tùy tiện đánh người khác. Ai dây dưa với cô ta? Chúng tôi không truy cứu việc cô ta phá hoại gia đình chúng tôi đã là nhân từ lắm rồi.” Phương Thanh Đàn bị chọc tức khiến dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn thường ngày biến mất hoàn toàn, hiện giờ chỉ là một người chua ngoa bảo vệ lợi ích của mình.

“Thanh Đàn, đừng nói nữa.” Phương Chi Liệt quát em gái đang kích động của mình rồi quay sang nhìn cô, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

“Anh nhìn cái gì!” Thời Mang Mang ngăn tầm mắt của anh, che chở cô như gà mẹ: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết bụng dạ xấu xa của anh. Người ác độc như anh sao có thể sống trên thế giới này được nhỉ?”

An Chỉ Dương vươn tay định ngăn lại nhưng bị Thời Mang Mang hất ra: “An Chỉ Dương, chẳng phải lúc trước anh rất tức giận, rất căm hận sao? Giờ anh quên rồi à? Còn cậu nữa,” Thời Mang Mang chỉ vào cô, “Tại sao lại đối xử khách khí với loại người như thế?”

Cô hoàn toàn không biết phải nói gì khi bị chỉ trích như vậy, đành ngơ ngác nhìn Thời Mang Mang và Phương Thanh Đàn tiếp tục tranh cãi, nhìn mọi chuyện trượt khỏi đường ray… Chát! Phương Thanh Đàn cho Dư Nhiên một cái tát vì anh ta muốn ngăn cô ta lại.

Cô nhớ có một cái tát rất đau. Cô vẫn luôn là bảo bối, nào có ai dám đánh cô? Ấm ức, đau đớn, tất cả ùa tới rất đột ngột. Trong nháy mắt, cô cảm thấy tim mình hụt hẫng. Sau này cô mới hiểu cảm giác đó không phải là hụt hẫng mà là trống rỗng, chỗ trống không bao giờ có thể lấp đầy.

Chát! Lại thêm một cái bạt tai! Rốt cuộc mọi người cũng yên tĩnh, mờ mịt nhìn bàn tay đang giơ cao của Đỗ Phương Phỉ và… gương mặt ngơ ngác của An Chỉ Dương.

“Rốt cuộc có thể nghe tôi nói chưa?” Cô áy náy nhìn An Chỉ Dương, nói: “Xin lỗi, An Chỉ Dương. Tôi chỉ muốn nói vài lời thôi. Mang Mang, anh Phương Chi Liệt đây chỉ nói đùa thôi, anh ta không phải là anh trai của tớ. Anh trai của tớ họ Đỗ, tên là Đỗ Nguyện Đình. Tớ nghĩ mọi người hiểu lầm rồi. Còn nữa, tớ rất vui vì hôm nay đã được biểu diễn ở đây. Nếu không xảy ra chuyện gì thì tớ sẽ nhanh chóng đi Pháp du học. Tạm biệt, gặp lại mọi người sau.”

Cô xoay người, nước mắt cũng lập tức rơi xuống gò má, hệt như lần xoay người rời đi vào mười năm trước.

“Phương Chi Phỉ.” Phương Chi Liệt gọi cô nhưng cô không quay đầu lại. Bây giờ gọi cô còn ý nghĩa gì nữa chứ? Nếu gọi cô sớm hơn mười năm, năm năm, có lẽ cô sẽ òa khóc vì cảm kích lòng thương hại, nhân từ của anh. Cuối cùng cô vẫn rời khỏi đó mà không một lần ngoảnh đầu, chỉ để lại cho những người ở đó một tấm lưng kiên cường nhưng cũng rất cô đơn.

Tình cảm của anh với cô đã thay đổi từ lúc nào? Phương Chi Liệt không trả lời được. Hồi nhỏ chỉ là quan hệ anh em không quá tốt đẹp, nhưng sau đó khi Thanh Đàn xâm nhập vào cuộc sống của anh, anh mới cảm thấy hóa ra có một cô em gái thích tranh cãi cũng không tệ chút nào. Lúc gặp lại cô là khi cô đang học cấp ba. Hôm đó anh vừa tốt nghiệp đại học, cùng bạn học đến nhà hát xem biểu diễn. Một bóng dáng nhỏ bé vừa ngây ngô vừa tỏa sáng nhẹ nhàng nhảy múa ở một góc sân khấu làm rung động trái tim anh. Anh chưa từng thấy cô tập trung và dồn hết tâm trí vào điệu múa như thế. Hình ảnh quen thuộc với anh là cô hồn nhiên nhí nhảnh, còn hình ảnh hiện tại của cô khiến anh cảm thấy xa lạ.

Từ đó, cô theo đuổi ước mơ sân khấu, còn anh âm thầm đuổi theo bóng hình cô. Cô tốt nghiệp trung học, cô nhập học trường múa, lần biểu diễn đầu tiên của cô, sở thích của cô, thói quen của cô… Từ lúc xa lạ cho đến khi thân thuộc, lúc đầu nhớ cô vì mối quan hệ anh em trước đây, nhưng sau này đã trở thành thói quen lúc nào không hay, là thói quen trong sinh hoạt chứ không đơn thuần chỉ là thói quen ở trong lòng. Đến khi phát hiện ra thì anh đã đắm chìm vào bóng hình nhảy múa trên sân khấu, hoàn toàn không có lối thoát. Cô không biết khi cô ngắm nhìn chính mình trong tấm gương lớn ở sàn tập thì anh ở nơi mà cô không biết âm thầm nuôi dưỡng tình cảm của mình. Anh thỏa mãn với những điều đó, cho đến khi Dư Nhiên hỏi về cô trong quán bar vào ngày hôm đó, anh cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, không kiềm được suy nghĩ muốn giữ lấy cô. Cô không thể nào biết được khi cô nói anh là Yoon Joon Suh, linh hồn anh đã run rẩy kịch liệt như thế nào.

Cô sẽ được ra nước ngoài. Đỗ Phương Phỉ cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng giấc mơ nhảy múa của cô cũng đã có một bước tiến lớn. Tại sân bay hối hả, cô mong đợi vào tương lai, cảm thấy quá khứ như đã rời xa. Song, thời khắc nhìn thấy Phương Chi Liệt, cô ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn anh đến gần, cúi xuống ôm lấy cô, mạnh mẽ hôn cô, sau đó nói vào tai phải cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa lưu luyến:

“Đêm đó, ở quán bar, anh rất muốn làm thế này. Đỗ Phương Phỉ, nếu em đã kiên quyết thì anh sẽ gọi em như vậy. Hôm đó anh đã nói ngay từ lúc đầu em đã mang họ Phương. Phương Đỗ Phương Phỉ, đừng để anh nói đến lần thứ ba.”

Đúng thế, hôm đó cô không nghe được lần đầu tiên anh nói câu ấy là vì tai trái của cô không nghe được, tất cả là do bạt tai mà Đỗ Nguyện Đình đã tặng cô khi mẹ hai người qua đời trên giường bệnh. Cô cứng đờ nhìn người đang ôm chặt mình, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào. Hôm nay Ông Trời quên uống thuốc sao?

***

Sân bay là nơi diễn ra rất nhiều chuyện. Chuyện của cô cũng diễn ra ở đây. Ba năm trước, cô mong đợi vào tương lai, nhưng lúc này, cô hy vọng vào hiện tại.

Cô kéo hành lý đi ra cửa, trên người vẫn còn hương vị của nước Pháp.

Cô nhìn quanh, sau đó sự mệt mỏi cũng không thể làm mờ nhạt nụ cười tươi tắn trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Cô đi thẳng về phía có bóng hình điển trai quen thuộc.

HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương