Điệu Valse Của Những Kẻ Cặn Bã
-
Chương 35
Vạn Mộng Nhã ở Đông Phong, cùng tòa nhà với Lâm Lập An, hai người cùng nhau quay trở về. Sau khi gặp Ninh Thừa Nghiệp xong, Lâm Lập An chìm trong thế giới của riêng mình, Vạn Mộng Nhã thức thời không nói câu nào.
Đi qua rừng cây gần siêu thị, ánh mắt Lâm Lập An chợt lóe lên, kéo Vạn Mộng Nhã đi đường vòng.
“Đi siêu thị mua ít đồ với mình đi, đi đường này.”
Vạn Mộng Nhã ngoan ngoãn theo cậu tới siêu thị nhỏ.
Tay Lâm Lập An lựa chọn thực phẩm đặt trên kệ, nhưng tâm tư lại ở nơi đâu.
Người kia, không nghi ngờ gì nữa, chính là Hàn Nhược.
Bị đè vào tường, hôn say đắm.
Tuy chỉ liếc mắt nhìn, nhưng Lâm Lập An thấy rõ biểu tình mê đắm trên mặt Hàn Nhược.
Nhưng đấy không phải trọng điểm, trọng điểm là người hôn cậu ta kia, là một người con trai.
Dường như cứ thấy đồ có màu sắc là Lâm Lập An thuận tay bỏ vào giỏ đồ, Vạn Mộng Nhã kéo cậu ra khỏi suy nghĩ, “Lâm Lập An! Cậu là heo hay sao mà mua nhiều vậy? Cái giỏ không đựng nổi nữa kìa!”
Lâm Lập An cúi đầu, lúc này mới phát hiện trong giỏ chứa đầy đồ ăn, mấy hộp bánh quy trong giỏ bị đè đến méo mó.
Lâm Lập An cười cười, đi tới quầy thu ngân tính tiền, cậu vào siêu thị nhỏ mà mua hơn 500 tệ.
Đến tầng bảy Đông Phong, cậu tiện tay đưa túi đồ cho Vạn Mộng Nhã.
Vạn Mộng Nhã mở to mắt, “Cậu mua nhiều như vậy, cho mình hết sao?”
Lâm Lập An gật đầu trong vô thức, ánh mắt hướng về phía dưới sân, chàng trai anh tuấn nho nhã đứng bên chiếc Passat màu bạc không biết đang nói gì với Hàn Nhược.
Sườn mặt Hàn Nhược sắc nét mà đẹp đẽ, tựa như viên kim cương lấp lánh, nét mặt vô cùng rạng ngời.
Gương mặt thất thần của Lâm Lập An, trong mắt Vạn Mộng Nhã lại mang theo một hàm nghĩa khác.
Lúc này ánh mắt cậu ẩn nhẫn mà lạnh lẽo, nhưng khóe môi không tự chủ cong lên lại toát lên vẻ ngượng ngùng ôn hòa, lớp sương mờ khiến đôi mắt to tròn trở nên mơ màng, làm người ta cảm thấy trên người chàng trai này toát lên thứ mỹ cảm kì lạ. Gió xuân thoảng qua, hương cỏ cây thơm ngát trên người cậu quẩn quanh chóp mũi.
Cậu hơi nghiêng đầu, phía sau là cả rừng cây tĩnh mịch, ánh hoàng hôn đổ dài kéo bóng hai người họ sít lại một chỗ.
Lâm Lập An thu hồi đường mắt, quay đầu nhìn Vạn Mộng Nhã, còn chưa kịp cất lời, giọng nói hoạt bát của Vạn Mộng Nhã đã vang lên, “Hào phóng ghê cơ, phải cảm ơn cậu rồi!” Cô nàng cười cười nhận lấy hai túi đồ ăn vặt lớn đi tới cửa.
Lâm Lập An tiến lên trước giúp cô quét thẻ mở cửa.
Cậu không đợi Vạn Mộng Nhã cảm ơn, như có điều cần suy nghĩ mà đi về phòng mình, trong lòng suy tính, cũng không thấy khó xử.
Thật lâu sau này, khi Vạn Mộng Nhã đã trở thành vợ người khác, là mẹ của những đứa nhỏ khác, cô vẫn còn nhớ rõ một khắc ấy, Lâm Lập An cách cô rất gần, vẫn nhớ rõ vị gió xuân thoảng mùi cỏ thơm, nhớ rõ góc áo sơ mi kẻ caro khẽ bay lên trong gió của Lâm Lập An, chàng trai ấy anh tuấn là vậy, dưới ánh chiều tà, làn da lúa mạch như ánh lên tia sáng ấm.
Nghe tin Ninh Thừa Nghiệp đi tới tìm Lâm Lập An, Nghê Hiển Hách vừa tháo khẩu trang xuống, tâm tình vui vẻ đã bị phá hủy hoàn toàn.
Hắn cau mày hỏi, “Cậu tìm cậu ấy làm gì?”
Ninh Thừa Nghiệp nói, “Làm gì là làm gì? Chuyện nhà cậu cậu còn không để ý, tôi đâu còn cách nào, phải tới tìm cậu ta thôi.”
Ninh Thừa Nghiệp ngồi xuống bên cạnh hắn, còn kéo một tay hắn ôm vào lòng, khiến Nghê Hiển Hách thấy gai người, “Buồn nôn, có thể lăn ra xa một chút được hay không?”
Ninh Thừa Nghiệp dứt khoát nhảy xuống, tránh đòn công kích của Nghê Hiển Hách. Ngày nhỏ hai người được bố mẹ đưa đi học thuật phòng thân. Nghê Hiển Hách học quyền anh, hắn không tùy tiện đánh người, nhưng một khi đã đánh thì nắm đấm vừa nhanh lại vừa chuẩn xác. Ninh Thừa Nghiệp học tán đả, lực công kích không tập trung, nhưng ứng biến rất mau lẹ.
Nghê Hiển Hách cũng lười nô đùa cùng cậu ta, thời đại học, hắn chỉ kết giao với một người bằng hữu, chính là Tô Như Xuân.
Vốn là, bạn của Nghê Hiển Hách, bất kể là Ninh Thừa Nghiệp, Thiệu Vĩnh Chi hay Hình Vị Vũ, đều được khí hậu phương bắc dưỡng ra cái tính ngông nghênh càn rỡ, ngoài mặt nho nho nhã nhã là vậy, nhưng trong người đều chảy dòng máu và hào khí của người phương Bắc. Cha của Thiệu Vĩnh Chi muốn con trai tu thân dưỡng tính nên sắp xếp cho hắn luyện bắn cung, kiếm đạo, karate, thuật bắn súng, còn mời giáo viên nước ngoài về dạy con trai.
Thiệu Vĩnh Chi thường đi tới đơn vị bộ đội 65XXX gần trường học luyện bắn súng, mỗi phát bắn tốn không quá nhiều tiền.
Nghê Hiển Hách đánh với Ninh Thừa Nghiệp, tuy mỗi người đều có một thế mạnh riêng, nhưng người chiếm thế thượng phong vẫn luôn là hắn.
Nhưng đánh với Thiệu Vĩnh Chi thì chỉ có thua, cho nên tới bây giờ Nghê Hiển Hách vẫn chưa động thủ với Thiệu Vĩnh Chi một lần nào.
Tô Như Xuân thì khác, cậu ta được vùng sông nước Giang Nam dưỡng ra khí chất ôn nhuận như ngọc, nhĩ nhã như lan, vô cùng khiêm tốn.
Nếu hỏi điều gì khiến Nghê Hiển Hách cảm thấy kinh ngạc, có lẽ là vị Mr.Right mà Tô Như Xuân tìm được không ngờ lại chính là cái cậu Hàn Nhược mà Lâm Lập An luôn miệng nhắc tên.
Ngấm ngầm công khai so đo cùng tên kia lâu như vậy, nghe cậu ấy nhắc đến cái tên Hàn Nhược kia không dưới một trăm lần, nhưng chắc cậu ngốc ấy không biết người ta đã có người để thân thân mật mật rồi đi?
Nghê Hiển Hách biết vui khi người khác gặp nạn là sai, nhưng khi trông thấy bộ dạng đau đến rã rời của Hàn Nhược, tâm tình không khỏi tốt lên.
Ninh Thừa Nghiệp hỏi, “Nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?”
Nghê Hiển Hách lắc đầu, “Cậu nói cho tôi biết trước, cậu tìm cậu ấy để làm gì?”
Ninh Thừa Nghiệp bĩu môi một cái, “Cậu ta là vàng là bạc hay là kim cương vậy? Tôi đi nhìn một tí cũng không được sao? Hơn nữa, người ta ngọt ngọt ngào ngào thân thân ái ái với bạn gái như vậy rồi, cậu còn bảo vệ cậu ta làm gì nữa?”
Nghê Hiển Hách sửng sốt, thể như chưa nghe rõ, “Cậu nói gì cơ, bạn gái?”
Ninh Thừa Nghiệp nói, “Đúng vậy, bạn gái. Nhưng mà mắt nhìn người của Lâm Lập An mỗi lúc một tệ, mấy em trước kia.. gì thì gì cũng toàn mỹ nữ, sao bây giờ lại móc đâu ra cái em ngực không mông trống…”
Nghê Hiển Hách nhíu mày thật chặt, “Câm miệng!”
Ninh Thừa Nghiệp bị vẻ mặt lạnh căm của hắn dọa sợ đến nỗi không dám nói thêm câu nào nữa.
Tiễn Ninh Thừa Nghiệp đi rồi, Nghê Hiển Hách cởi áo blouse trắng. Bác sĩ hướng dẫn hắn là một phụ nữ trung niên, trước khi tan tầm có đi qua chào hắn một tiếng, nhắc hắn nên về sớm.
Nghê Hiển Hách mỉm cười đáp lại, xoay người lại, mệt mỏi lau mặt một cái.
Ninh Thừa Nghiệp chỉ nói một câu, nhưng lại tiết lộ tin tức khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
Đương nhiên Nghê Hiển Hách sẽ không ngây thơ cho rằng người kia gặp khốn cảnh cùng mình anh anh tôi tôi, tình thâm như biển, rồi thực sự nguyện ý ở bên mình tới già.
Cậu ấy đi, hắn ngồi suốt một đêm, nhưng không hề sợ.
Đương nhiên khi có một người con gái khác xuất hiện bên cạnh cậu ấy, hắn cũng không sợ hãi.
Chỉ là khó tránh khỏi để ý.
Thích một người rất dễ, nhưng yêu thì lại khác.
Từng có không ít người con gái xuất hiện bên đời Lâm Lập An, ai cũng thanh thuần mỹ lệ, không chỗ nào là không hấp dẫn, giống như một món đồ chơi mới lạ, một bình hoa trân quý, nhưng thích một món đồ chơi, không phải lúc nào cũng sẽ đem theo bên người, thích một bình hoa, cùng lắm cũng chỉ để ở một nơi dễ thấy trong nhà mà thôi.
Nhưng, một cô gái bình thường không gì mới lạ xuất hiện bên cạnh cậu ấy, tuyệt đối không phải bình hoa hay đồ chơi.
Lâm Lập An dẫn Vạn Mộng Nhã đi ăn đồ nướng cùng Hàn Nhược, địa điểm là quán đồ nướng đối diện trường học.
Hàn Nhược hỏi, “Cậu dẫn bạn gái đi ăn, còn dẫn tới nơi đó, được sao?”
Lâm Lập An nhìn cậu ta một cái, “Ế, quán đồ nướng ở cổng phía Đông không phải là nơi cậu thích nhất sao? Sao tự nhiên kén chọn vậy?”
Hàn Nhược nghiêm mặt, “Cậu hiểu ý tôi mà.”
Lâm Lập An cũng thu giọng điệu đùa giỡn lại, “Cậu yên tâm, cô ấy không phải loại người như vậy đâu.”
Lúc này Hàn Nhược mới có thể yên tâm.
Lâm Lập An biết Hàn Nhược rất quan tâm tới mình, trải qua chuyện của Tuyết Tĩnh, cậu ấy vẫn luôn nhắc cậu phải chọn bạn gái cẩn thận, đồng thời coi cô ta như mây thoáng qua, gặp gái xinh liền nói thẳng, huynh đệ chúng tôi như thể chân tay, bốn năm đại học thà thiếu cũng không để anh em lẻ loi cô độc.
Hàn Nhược thu dọn sách trên bàn, cười nói, “Cậu có bạn gái thì liên quan gì tới tôi?”
Lâm Lập An muốn cho cậu ấy gặp để yên tâm, nhưng lời như vậy sao có thể nói ra?
Cậu tùy tiện phất tay, liếc mắt nhìn Hàn Nhược, “Tôi sợ cậu tỏa ra hormone nam tính câu dẫn bạn gái của mình!”
Nói xong lời này, bất tri bất giác nhớ tới Nghê Hiển Hách.
Đương nhiên Hàn Nhược sẽ không tranh đoạt bạn gái với cậu, lúc đi ăn cơm với bạn gái cùng lớp, để tránh khỏi nghi ngờ, Hàn Nhược còn cố ý tránh đối phương. Đoạt bạn gái của cậu, chỉ có Nghê Hiển Hách mà thôi.
Nhưng cậu không hề oán hận hắn, thậm chí chính miệng mình từng nói thương hắn.
Nhưng yêu là gì, rời căn phòng kia rồi, thoát khỏi bóng ma SARS kia rồi, hai thằng con trai yêu nhau, chẳng khác gì truyện cười.
Thậm chí, trong mắt những người lớn tuổi như Lâm Phương Hào, vợ chồng đã kết hôn thân thân mật mật ngoài đường cũng khó tránh khỏi bị cười chê.
Nói gì đến hai thằng con trai ở cùng một chỗ.
Lâm Lập An gặp Vạn Mộng Nhã, hai người đều đã qua cái độ thiếu nam thiếu nữ, Vạn Mộng Nhã luôn lên kế hoạch và suy tính chu toàn cho tương lai, đã yêu là sẽ hướng tới kết hôn, mà Lâm Lập An cũng vậy.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, ở với Nghê Hiển Hách, cậu không thể nhìn thấy tương lai.
Nhưng với Vạn Mộng Nhã thì có thể, cô ấy giống như ánh dương hé ra giữa bầu trời đầy mây đen u tối, mang ánh sáng tới cho cậu. Thứ ánh sáng đấy không hề hư huyễn mà ngược lại, thật thật tại tại, gần trong gang tấc.
Cho nên một ngày nào đó, lúc đi chúc mừng Vạn Mộng Nhã thi GRE xong, Vạn Mộng Nhã uống chút ít bia, gương mặt phớt hồng, mơ hồ nghe thấy Lâm Lập An hỏi, “Cậu thích mình sao?”
Lâm Lập An hỏi một câu không đầu không cuối, thiếu chút nữa Vạn Mộng Nhã tưởng mình uống say nên xuất hiện ảo giác, Lâm Lập An ngồi bên kia nắm lấy tay Vạn Mộng Nhã, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc nhìn vào mắt cô, “Cậu thích mình sao?”
Câu hỏi của Lâm Lập An đến là lạ, cậu không nói ‘mình thích cậu’, ‘mình yêu cậu’. Cậu chỉ hỏi, cậu thích mình sao?
Thoáng cái, Vạn Mộng Nhã tỉnh lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô nghe thấy thanh âm của mình, “Nếu mình thích cậu thì thế nào? Không thích thì làm sao?”
Lâm Lập An nói, “Nếu thích, cậu ở lại Bắc Kinh công tác, mình ở lại cùng cậu. Cậu xuất ngoại du học, mình cũng đi cùng cậu. Chúng ta cùng ở một chỗ. Nếu không thích, coi như mình chưa từng nói những lời này.”
Vạn Mộng Nhã đột nhiên đứng lên, hôn chụt lên mặt Lâm Lập An một cái, sau đó chạy đi.
Lâm Lập An nhìn bóng lưng cô, cảm giác mình vừa ra một quyết định quan trọng.
Lại có cảm giác, thứ đồ đạc gần trong gang tấc, sắp chộp vào lòng bàn tay, nhưng không hề cảm thấy cao hứng mà các dây thần kinh đang căng cứng, dần được thả lỏng ra, thấy thư thái.
Ăn đồ nướng xong, ba người trở về phòng. Nhìn cửa sổ phòng Vạn Mộng Nhã mở rộng ở tầng trên xong, Hàn Nhược kéo vai Lâm Lập An về phòng ngủ, cậu vòng vèo hỏi về chàng trai anh tuấn nho nhã hôn cậu ta trong rừng cây ngày hôm ấy.
Cậu ta nói, “Đại đầu, cậu không nghĩ nhầm đâu, đó chính là người mà tôi thích, chỉ là không khéo lại là đàn ông.”
Thừa nhận thẳng thừng như vậy, trái lại khiến Lâm Lập An trầm mặc, một lát sau, cậu cất tiếng: “Đàn ông cũng có thể thật lòng thật dạ thích đàn ông sao? Đàn ông có thể yêu nhau dài lâu sao? Hai thằng đàn ông có thể ở bên nhau cả đời sao?”
Tuy là hỏi cậu ấy, nhưng tựa như đang phát tiết tâm tình mình.
“Có thể.” Hàn Nhược lặng lẽ đứng bên cạnh Lâm Lập An, nắm lấy bờ vai cậu, “Thích thật lòng sẽ chẳng toan tính được nhiều như vậy đâu. Tôi từng gặp một người đàn ông thích một người cùng giới suốt chín năm, thích đến mức khi người anh ta yêu bất lực nhất, anh ta vẫn ở bên cẩn thận chăm sóc chiếu cố thân thể người ấy, thích đến mức khi người ấy gặp phiền phức, anh ta lấy hết số tiền tiết kiệm của mình ra giúp người ấy trả nợ, thích đến mức khi người ấy gặp tai nạn xe bị biến chứng không làm được cái gì, anh ta luôn túc trực bên cạnh chăm sóc người ấy. Thích đến mức nhìn người ấy kết hôn sinh con, anh ta giữ chặt tâm ý mình trong lòng không nói một câu nào. Tôi cũng không biết tại sao một người có thể thích một người nhiều đến như vậy, nhưng nếu đến yêu cũng không thể dài lâu thì chuyện gì mới có thể tính là lâu dài?”
Lâm Lập An cúi đầu, bảy năm ngứa ngáy, tám năm kháng chiến, chín năm thâm tình, thật khiến con người ta cảm động. Dùng phép toán đơn giản thử tính, như vậy cậu và Nghê Hiển Hách quen nhau từ năm sáu tuổi, đến bây giờ hai mươi ba, vậy là đã được mười bảy năm. Mười bảy năm, nhưng vậy thì sao chứ?
Buổi tối mà Nghê Hiển Hách đứng đợi ấy, tiết trời mát lạnh hiếm thấy giữa mùa hè oi ả.
Hắn đợi thật lâu thật lâu, không thấy mệt, chỉ thấy hơi lành lạnh.
Buổi tối, Thiệu Vĩnh Chi giữ hắn đến tận khuya, thư ký của bộ trưởng Thiệu có việc bận, Nghê Hiển Hách tan làm xong lại phải đến nơi ấy. Cả đêm ăn uống linh đình, mấy em gái tiếp rượu còn rất trẻ, hắn lại không có hứng thú nhìn. Bộ trưởng Thiệu thông cảm hắn còn trẻ tuổi, tăng cuối không cần hắn bồi, chỉ cần chúc rượu đối phương, hơn năm mươi cốc bia xuống bụng, cuối cùng gục dưới một vị trưởng phòng.
Dạ dày nóng rực, dưới gió đêm lại tương phản mạnh mẽ, khiến hắn thấy lạnh, lạnh vô cùng.
So với đám người kia, hắn chỉ như một ‘thánh nhân’, không muốn ôm ấp mấy em gái dịu dàng, nhưng lúc này lại đứng lặng dưới ký túc xá đợi một nam sinh.
Lần này, thoạt nhìn Lâm Lập An rất thật lòng, nhu tình mật ý như vậy, say mê chân thành như vậy. Hắn trông thấy bóng ba người thân thiết đi về, Lâm Lập An lưu luyến bịn rịn không muốn tạm biệt nữ sinh kia, còn hôn lên má cô ta trước mặt Hàn Nhược. Sau đó Hàn Nhược ôm vai nói chuyện với cậu vô cùng thân thiết, vui vẻ không gì sánh bằng. Những hình ảnh này lọt vào mắt hắn thể như một giấc mơ không chân thực.
Lâm Lập An lấy thẻ ra chuẩn bị mở cửa, ánh đèn xanh lóe lên trong nháy mắt, một cánh tay trắng nõn đè người cậu không di chuyển nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa mở ra lại đóng vào.
Cả người nặng mùi rượu.
Nghê Hiển Hách lạnh lùng nhìn cậu.
Lâm Lập An rút tay mình ra, cất thẻ vào trong ví.
Chiếc ví màu vàng ngà, có logo Lacoste nho nhỏ, bởi vì đã dùng nhiều năm mà có vẻ cũ. Học kỳ hai năm thứ nhất đại học, hắn nhờ người đưa tặng nhân dịp sinh nhật cậu. Khi đó bởi vì một nụ hôn mà hai người không gặp nhau thật lâu, không ngờ đến giờ cậu vẫn dùng.
Lòng ứ đọng, khẽ thở phào một hơi.
Lâm Lập An cúi đầu né tránh hơi thở hắn, mi mắt rũ xuống theo.
“Ra ngoài ăn?”
“Ừ.” Lâm Lập An đưa lưng về phía Nghê Hiển Hách, đi tới vườn cây tử đằng giữa nhà sáu và nhà bảy, tìm một băng đá ngồi xuống.
Bước chân Nghê Hiển Hách vẫn ổn trọng, theo cậu đi tới, hắn tiến lên phía trước muốn nhìn vẻ mặt cậu, nhưng Lâm Lập An vẫn cúi đầu.
Nghê Hiển Hách kiên nhẫn hỏi, “Gần đây ổn chứ?”
“Tạm được.” Lâm Lập An nhìn chằm chằm mặt đất đáp.
“Không muốn kể cho tôi một chút sao?”
“Không muốn.”
Nghê Hiển Hách rất muốn giơ tay nắm cằm siết cổ cậu, hắn cố bình tĩnh, nói tiếp, “Tối nay có vẻ lạnh nhỉ.”
“Ừ.”
“Sao không mặc nhiều lên một chút?”
“Mặc rồi.” Lâm Lập An sờ sờ bả vai mình, chợt nhớ tới áo khoác đã đưa Vạn Mộng Nhã khoác về phòng ngủ, lại cười một cái, nói: “Tôi da thô thịt dày, không sợ lạnh.”
Vậy chỉ người da mỏng thịt non mới sợ lạnh sao?
Nghê Hiển Hách cười nhạt, Lâm Lập An ở bên kia vẫn cúi đầu như cũ, chỉ có điều đã đứng lên, tựa như muốn tìm lý do quay trở lại.
Nghê Hiển Hách đứng lên, túm lấy mái tóc ngắn của Lâm Lập An, buộc cậu ngẩng mặt lên, hỏi, “Cậu để tôi cắn câu, đã ngủ rồi, giờ lại muốn quăng tất cả đi sao?”
Lâm Lập An cũng uống vài chai bia, đầu óc nhuốm men say, tóc bị Nghê Hiển Hách túm lấy, cậu đẩy ***g ngực Nghê Hiển Hách ra, “Nhìn rõ xem, người bị đè là tôi! Bị ‘ngủ’ cũng là tôi! Cậu muốn tôi phải làm sao? Phía trước có đường sao? Đi được sao? Cậu dựa vào cái gì mà muốn lão tử cùng cậu một đi không trở về chứ? Dựa vào cái gì chứ?”
Nghê Hiển Hách đè cậu vào cột đá phía bên cạnh, không nói lời nào, cố chấp nhìn chòng chọc.
Lâm Lập An nhắm mắt lại, hắn cách gần quá, tim đập nhanh hơn vài phần. Cậu nghe thấy tiếng mình nói, “Hiển Hách, chúng ta cứ luôn rối rắm như vậy, đáng lẽ ra không phải như thế. Sau này chúng ta còn phải kết hôn, sinh con, còn có thể ở sát vách, chúng ta ——”.
Nghê Hiển Hách cắn môi cậu, chính là cắn, hai phiến môi bị cắn cùng một chỗ. Lâm Lập An không nói lời nào, đạp một cước tới.
Nghê Hiển Hách không chút lưu tình, hắn vô cùng tức giận, đấm Lâm Lập An rồi lại đè cậu vào tường.
Hắn cứ cắn nghiến như vậy suốt mấy phút mới thở hồng hộc buông ra.
Miệng Lâm Lập An đau rát, cười lạnh nói, “Thiệu Vĩnh Chi có thể tặng gái cho cậu, hiển nhiên cũng có thể tặng trai cho. Nếu như cậu muốn, tôi có thể mua giúp cậu mấy người, không kém tôi đâu.”
Nghê Hiển Hách lại đấm cậu ngã xuống đất.
Lâm Lập An nằm trên nền xi măng, không có ý định đáp trả.
Nghê Hiển Hách còn muốn đánh thêm một cái nữa, cuối cùng lại thu tay về, “Cậu nghĩ tôi tốn nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, chỉ để ngủ với cậu sao?” Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Lập An nằm dưới đất, “Nếu cậu quý giá như vậy, cậu nghĩ cậu bồi thường tôi nổi sao?”
Lâm Lập An nén đau, từ dưới đất đứng lên, không nói lời nào đi qua Nghê Hiển Hách.
-x-
Xe Passat
low, tuning, and vw image
Đi qua rừng cây gần siêu thị, ánh mắt Lâm Lập An chợt lóe lên, kéo Vạn Mộng Nhã đi đường vòng.
“Đi siêu thị mua ít đồ với mình đi, đi đường này.”
Vạn Mộng Nhã ngoan ngoãn theo cậu tới siêu thị nhỏ.
Tay Lâm Lập An lựa chọn thực phẩm đặt trên kệ, nhưng tâm tư lại ở nơi đâu.
Người kia, không nghi ngờ gì nữa, chính là Hàn Nhược.
Bị đè vào tường, hôn say đắm.
Tuy chỉ liếc mắt nhìn, nhưng Lâm Lập An thấy rõ biểu tình mê đắm trên mặt Hàn Nhược.
Nhưng đấy không phải trọng điểm, trọng điểm là người hôn cậu ta kia, là một người con trai.
Dường như cứ thấy đồ có màu sắc là Lâm Lập An thuận tay bỏ vào giỏ đồ, Vạn Mộng Nhã kéo cậu ra khỏi suy nghĩ, “Lâm Lập An! Cậu là heo hay sao mà mua nhiều vậy? Cái giỏ không đựng nổi nữa kìa!”
Lâm Lập An cúi đầu, lúc này mới phát hiện trong giỏ chứa đầy đồ ăn, mấy hộp bánh quy trong giỏ bị đè đến méo mó.
Lâm Lập An cười cười, đi tới quầy thu ngân tính tiền, cậu vào siêu thị nhỏ mà mua hơn 500 tệ.
Đến tầng bảy Đông Phong, cậu tiện tay đưa túi đồ cho Vạn Mộng Nhã.
Vạn Mộng Nhã mở to mắt, “Cậu mua nhiều như vậy, cho mình hết sao?”
Lâm Lập An gật đầu trong vô thức, ánh mắt hướng về phía dưới sân, chàng trai anh tuấn nho nhã đứng bên chiếc Passat màu bạc không biết đang nói gì với Hàn Nhược.
Sườn mặt Hàn Nhược sắc nét mà đẹp đẽ, tựa như viên kim cương lấp lánh, nét mặt vô cùng rạng ngời.
Gương mặt thất thần của Lâm Lập An, trong mắt Vạn Mộng Nhã lại mang theo một hàm nghĩa khác.
Lúc này ánh mắt cậu ẩn nhẫn mà lạnh lẽo, nhưng khóe môi không tự chủ cong lên lại toát lên vẻ ngượng ngùng ôn hòa, lớp sương mờ khiến đôi mắt to tròn trở nên mơ màng, làm người ta cảm thấy trên người chàng trai này toát lên thứ mỹ cảm kì lạ. Gió xuân thoảng qua, hương cỏ cây thơm ngát trên người cậu quẩn quanh chóp mũi.
Cậu hơi nghiêng đầu, phía sau là cả rừng cây tĩnh mịch, ánh hoàng hôn đổ dài kéo bóng hai người họ sít lại một chỗ.
Lâm Lập An thu hồi đường mắt, quay đầu nhìn Vạn Mộng Nhã, còn chưa kịp cất lời, giọng nói hoạt bát của Vạn Mộng Nhã đã vang lên, “Hào phóng ghê cơ, phải cảm ơn cậu rồi!” Cô nàng cười cười nhận lấy hai túi đồ ăn vặt lớn đi tới cửa.
Lâm Lập An tiến lên trước giúp cô quét thẻ mở cửa.
Cậu không đợi Vạn Mộng Nhã cảm ơn, như có điều cần suy nghĩ mà đi về phòng mình, trong lòng suy tính, cũng không thấy khó xử.
Thật lâu sau này, khi Vạn Mộng Nhã đã trở thành vợ người khác, là mẹ của những đứa nhỏ khác, cô vẫn còn nhớ rõ một khắc ấy, Lâm Lập An cách cô rất gần, vẫn nhớ rõ vị gió xuân thoảng mùi cỏ thơm, nhớ rõ góc áo sơ mi kẻ caro khẽ bay lên trong gió của Lâm Lập An, chàng trai ấy anh tuấn là vậy, dưới ánh chiều tà, làn da lúa mạch như ánh lên tia sáng ấm.
Nghe tin Ninh Thừa Nghiệp đi tới tìm Lâm Lập An, Nghê Hiển Hách vừa tháo khẩu trang xuống, tâm tình vui vẻ đã bị phá hủy hoàn toàn.
Hắn cau mày hỏi, “Cậu tìm cậu ấy làm gì?”
Ninh Thừa Nghiệp nói, “Làm gì là làm gì? Chuyện nhà cậu cậu còn không để ý, tôi đâu còn cách nào, phải tới tìm cậu ta thôi.”
Ninh Thừa Nghiệp ngồi xuống bên cạnh hắn, còn kéo một tay hắn ôm vào lòng, khiến Nghê Hiển Hách thấy gai người, “Buồn nôn, có thể lăn ra xa một chút được hay không?”
Ninh Thừa Nghiệp dứt khoát nhảy xuống, tránh đòn công kích của Nghê Hiển Hách. Ngày nhỏ hai người được bố mẹ đưa đi học thuật phòng thân. Nghê Hiển Hách học quyền anh, hắn không tùy tiện đánh người, nhưng một khi đã đánh thì nắm đấm vừa nhanh lại vừa chuẩn xác. Ninh Thừa Nghiệp học tán đả, lực công kích không tập trung, nhưng ứng biến rất mau lẹ.
Nghê Hiển Hách cũng lười nô đùa cùng cậu ta, thời đại học, hắn chỉ kết giao với một người bằng hữu, chính là Tô Như Xuân.
Vốn là, bạn của Nghê Hiển Hách, bất kể là Ninh Thừa Nghiệp, Thiệu Vĩnh Chi hay Hình Vị Vũ, đều được khí hậu phương bắc dưỡng ra cái tính ngông nghênh càn rỡ, ngoài mặt nho nho nhã nhã là vậy, nhưng trong người đều chảy dòng máu và hào khí của người phương Bắc. Cha của Thiệu Vĩnh Chi muốn con trai tu thân dưỡng tính nên sắp xếp cho hắn luyện bắn cung, kiếm đạo, karate, thuật bắn súng, còn mời giáo viên nước ngoài về dạy con trai.
Thiệu Vĩnh Chi thường đi tới đơn vị bộ đội 65XXX gần trường học luyện bắn súng, mỗi phát bắn tốn không quá nhiều tiền.
Nghê Hiển Hách đánh với Ninh Thừa Nghiệp, tuy mỗi người đều có một thế mạnh riêng, nhưng người chiếm thế thượng phong vẫn luôn là hắn.
Nhưng đánh với Thiệu Vĩnh Chi thì chỉ có thua, cho nên tới bây giờ Nghê Hiển Hách vẫn chưa động thủ với Thiệu Vĩnh Chi một lần nào.
Tô Như Xuân thì khác, cậu ta được vùng sông nước Giang Nam dưỡng ra khí chất ôn nhuận như ngọc, nhĩ nhã như lan, vô cùng khiêm tốn.
Nếu hỏi điều gì khiến Nghê Hiển Hách cảm thấy kinh ngạc, có lẽ là vị Mr.Right mà Tô Như Xuân tìm được không ngờ lại chính là cái cậu Hàn Nhược mà Lâm Lập An luôn miệng nhắc tên.
Ngấm ngầm công khai so đo cùng tên kia lâu như vậy, nghe cậu ấy nhắc đến cái tên Hàn Nhược kia không dưới một trăm lần, nhưng chắc cậu ngốc ấy không biết người ta đã có người để thân thân mật mật rồi đi?
Nghê Hiển Hách biết vui khi người khác gặp nạn là sai, nhưng khi trông thấy bộ dạng đau đến rã rời của Hàn Nhược, tâm tình không khỏi tốt lên.
Ninh Thừa Nghiệp hỏi, “Nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?”
Nghê Hiển Hách lắc đầu, “Cậu nói cho tôi biết trước, cậu tìm cậu ấy để làm gì?”
Ninh Thừa Nghiệp bĩu môi một cái, “Cậu ta là vàng là bạc hay là kim cương vậy? Tôi đi nhìn một tí cũng không được sao? Hơn nữa, người ta ngọt ngọt ngào ngào thân thân ái ái với bạn gái như vậy rồi, cậu còn bảo vệ cậu ta làm gì nữa?”
Nghê Hiển Hách sửng sốt, thể như chưa nghe rõ, “Cậu nói gì cơ, bạn gái?”
Ninh Thừa Nghiệp nói, “Đúng vậy, bạn gái. Nhưng mà mắt nhìn người của Lâm Lập An mỗi lúc một tệ, mấy em trước kia.. gì thì gì cũng toàn mỹ nữ, sao bây giờ lại móc đâu ra cái em ngực không mông trống…”
Nghê Hiển Hách nhíu mày thật chặt, “Câm miệng!”
Ninh Thừa Nghiệp bị vẻ mặt lạnh căm của hắn dọa sợ đến nỗi không dám nói thêm câu nào nữa.
Tiễn Ninh Thừa Nghiệp đi rồi, Nghê Hiển Hách cởi áo blouse trắng. Bác sĩ hướng dẫn hắn là một phụ nữ trung niên, trước khi tan tầm có đi qua chào hắn một tiếng, nhắc hắn nên về sớm.
Nghê Hiển Hách mỉm cười đáp lại, xoay người lại, mệt mỏi lau mặt một cái.
Ninh Thừa Nghiệp chỉ nói một câu, nhưng lại tiết lộ tin tức khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
Đương nhiên Nghê Hiển Hách sẽ không ngây thơ cho rằng người kia gặp khốn cảnh cùng mình anh anh tôi tôi, tình thâm như biển, rồi thực sự nguyện ý ở bên mình tới già.
Cậu ấy đi, hắn ngồi suốt một đêm, nhưng không hề sợ.
Đương nhiên khi có một người con gái khác xuất hiện bên cạnh cậu ấy, hắn cũng không sợ hãi.
Chỉ là khó tránh khỏi để ý.
Thích một người rất dễ, nhưng yêu thì lại khác.
Từng có không ít người con gái xuất hiện bên đời Lâm Lập An, ai cũng thanh thuần mỹ lệ, không chỗ nào là không hấp dẫn, giống như một món đồ chơi mới lạ, một bình hoa trân quý, nhưng thích một món đồ chơi, không phải lúc nào cũng sẽ đem theo bên người, thích một bình hoa, cùng lắm cũng chỉ để ở một nơi dễ thấy trong nhà mà thôi.
Nhưng, một cô gái bình thường không gì mới lạ xuất hiện bên cạnh cậu ấy, tuyệt đối không phải bình hoa hay đồ chơi.
Lâm Lập An dẫn Vạn Mộng Nhã đi ăn đồ nướng cùng Hàn Nhược, địa điểm là quán đồ nướng đối diện trường học.
Hàn Nhược hỏi, “Cậu dẫn bạn gái đi ăn, còn dẫn tới nơi đó, được sao?”
Lâm Lập An nhìn cậu ta một cái, “Ế, quán đồ nướng ở cổng phía Đông không phải là nơi cậu thích nhất sao? Sao tự nhiên kén chọn vậy?”
Hàn Nhược nghiêm mặt, “Cậu hiểu ý tôi mà.”
Lâm Lập An cũng thu giọng điệu đùa giỡn lại, “Cậu yên tâm, cô ấy không phải loại người như vậy đâu.”
Lúc này Hàn Nhược mới có thể yên tâm.
Lâm Lập An biết Hàn Nhược rất quan tâm tới mình, trải qua chuyện của Tuyết Tĩnh, cậu ấy vẫn luôn nhắc cậu phải chọn bạn gái cẩn thận, đồng thời coi cô ta như mây thoáng qua, gặp gái xinh liền nói thẳng, huynh đệ chúng tôi như thể chân tay, bốn năm đại học thà thiếu cũng không để anh em lẻ loi cô độc.
Hàn Nhược thu dọn sách trên bàn, cười nói, “Cậu có bạn gái thì liên quan gì tới tôi?”
Lâm Lập An muốn cho cậu ấy gặp để yên tâm, nhưng lời như vậy sao có thể nói ra?
Cậu tùy tiện phất tay, liếc mắt nhìn Hàn Nhược, “Tôi sợ cậu tỏa ra hormone nam tính câu dẫn bạn gái của mình!”
Nói xong lời này, bất tri bất giác nhớ tới Nghê Hiển Hách.
Đương nhiên Hàn Nhược sẽ không tranh đoạt bạn gái với cậu, lúc đi ăn cơm với bạn gái cùng lớp, để tránh khỏi nghi ngờ, Hàn Nhược còn cố ý tránh đối phương. Đoạt bạn gái của cậu, chỉ có Nghê Hiển Hách mà thôi.
Nhưng cậu không hề oán hận hắn, thậm chí chính miệng mình từng nói thương hắn.
Nhưng yêu là gì, rời căn phòng kia rồi, thoát khỏi bóng ma SARS kia rồi, hai thằng con trai yêu nhau, chẳng khác gì truyện cười.
Thậm chí, trong mắt những người lớn tuổi như Lâm Phương Hào, vợ chồng đã kết hôn thân thân mật mật ngoài đường cũng khó tránh khỏi bị cười chê.
Nói gì đến hai thằng con trai ở cùng một chỗ.
Lâm Lập An gặp Vạn Mộng Nhã, hai người đều đã qua cái độ thiếu nam thiếu nữ, Vạn Mộng Nhã luôn lên kế hoạch và suy tính chu toàn cho tương lai, đã yêu là sẽ hướng tới kết hôn, mà Lâm Lập An cũng vậy.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, ở với Nghê Hiển Hách, cậu không thể nhìn thấy tương lai.
Nhưng với Vạn Mộng Nhã thì có thể, cô ấy giống như ánh dương hé ra giữa bầu trời đầy mây đen u tối, mang ánh sáng tới cho cậu. Thứ ánh sáng đấy không hề hư huyễn mà ngược lại, thật thật tại tại, gần trong gang tấc.
Cho nên một ngày nào đó, lúc đi chúc mừng Vạn Mộng Nhã thi GRE xong, Vạn Mộng Nhã uống chút ít bia, gương mặt phớt hồng, mơ hồ nghe thấy Lâm Lập An hỏi, “Cậu thích mình sao?”
Lâm Lập An hỏi một câu không đầu không cuối, thiếu chút nữa Vạn Mộng Nhã tưởng mình uống say nên xuất hiện ảo giác, Lâm Lập An ngồi bên kia nắm lấy tay Vạn Mộng Nhã, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc nhìn vào mắt cô, “Cậu thích mình sao?”
Câu hỏi của Lâm Lập An đến là lạ, cậu không nói ‘mình thích cậu’, ‘mình yêu cậu’. Cậu chỉ hỏi, cậu thích mình sao?
Thoáng cái, Vạn Mộng Nhã tỉnh lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô nghe thấy thanh âm của mình, “Nếu mình thích cậu thì thế nào? Không thích thì làm sao?”
Lâm Lập An nói, “Nếu thích, cậu ở lại Bắc Kinh công tác, mình ở lại cùng cậu. Cậu xuất ngoại du học, mình cũng đi cùng cậu. Chúng ta cùng ở một chỗ. Nếu không thích, coi như mình chưa từng nói những lời này.”
Vạn Mộng Nhã đột nhiên đứng lên, hôn chụt lên mặt Lâm Lập An một cái, sau đó chạy đi.
Lâm Lập An nhìn bóng lưng cô, cảm giác mình vừa ra một quyết định quan trọng.
Lại có cảm giác, thứ đồ đạc gần trong gang tấc, sắp chộp vào lòng bàn tay, nhưng không hề cảm thấy cao hứng mà các dây thần kinh đang căng cứng, dần được thả lỏng ra, thấy thư thái.
Ăn đồ nướng xong, ba người trở về phòng. Nhìn cửa sổ phòng Vạn Mộng Nhã mở rộng ở tầng trên xong, Hàn Nhược kéo vai Lâm Lập An về phòng ngủ, cậu vòng vèo hỏi về chàng trai anh tuấn nho nhã hôn cậu ta trong rừng cây ngày hôm ấy.
Cậu ta nói, “Đại đầu, cậu không nghĩ nhầm đâu, đó chính là người mà tôi thích, chỉ là không khéo lại là đàn ông.”
Thừa nhận thẳng thừng như vậy, trái lại khiến Lâm Lập An trầm mặc, một lát sau, cậu cất tiếng: “Đàn ông cũng có thể thật lòng thật dạ thích đàn ông sao? Đàn ông có thể yêu nhau dài lâu sao? Hai thằng đàn ông có thể ở bên nhau cả đời sao?”
Tuy là hỏi cậu ấy, nhưng tựa như đang phát tiết tâm tình mình.
“Có thể.” Hàn Nhược lặng lẽ đứng bên cạnh Lâm Lập An, nắm lấy bờ vai cậu, “Thích thật lòng sẽ chẳng toan tính được nhiều như vậy đâu. Tôi từng gặp một người đàn ông thích một người cùng giới suốt chín năm, thích đến mức khi người anh ta yêu bất lực nhất, anh ta vẫn ở bên cẩn thận chăm sóc chiếu cố thân thể người ấy, thích đến mức khi người ấy gặp phiền phức, anh ta lấy hết số tiền tiết kiệm của mình ra giúp người ấy trả nợ, thích đến mức khi người ấy gặp tai nạn xe bị biến chứng không làm được cái gì, anh ta luôn túc trực bên cạnh chăm sóc người ấy. Thích đến mức nhìn người ấy kết hôn sinh con, anh ta giữ chặt tâm ý mình trong lòng không nói một câu nào. Tôi cũng không biết tại sao một người có thể thích một người nhiều đến như vậy, nhưng nếu đến yêu cũng không thể dài lâu thì chuyện gì mới có thể tính là lâu dài?”
Lâm Lập An cúi đầu, bảy năm ngứa ngáy, tám năm kháng chiến, chín năm thâm tình, thật khiến con người ta cảm động. Dùng phép toán đơn giản thử tính, như vậy cậu và Nghê Hiển Hách quen nhau từ năm sáu tuổi, đến bây giờ hai mươi ba, vậy là đã được mười bảy năm. Mười bảy năm, nhưng vậy thì sao chứ?
Buổi tối mà Nghê Hiển Hách đứng đợi ấy, tiết trời mát lạnh hiếm thấy giữa mùa hè oi ả.
Hắn đợi thật lâu thật lâu, không thấy mệt, chỉ thấy hơi lành lạnh.
Buổi tối, Thiệu Vĩnh Chi giữ hắn đến tận khuya, thư ký của bộ trưởng Thiệu có việc bận, Nghê Hiển Hách tan làm xong lại phải đến nơi ấy. Cả đêm ăn uống linh đình, mấy em gái tiếp rượu còn rất trẻ, hắn lại không có hứng thú nhìn. Bộ trưởng Thiệu thông cảm hắn còn trẻ tuổi, tăng cuối không cần hắn bồi, chỉ cần chúc rượu đối phương, hơn năm mươi cốc bia xuống bụng, cuối cùng gục dưới một vị trưởng phòng.
Dạ dày nóng rực, dưới gió đêm lại tương phản mạnh mẽ, khiến hắn thấy lạnh, lạnh vô cùng.
So với đám người kia, hắn chỉ như một ‘thánh nhân’, không muốn ôm ấp mấy em gái dịu dàng, nhưng lúc này lại đứng lặng dưới ký túc xá đợi một nam sinh.
Lần này, thoạt nhìn Lâm Lập An rất thật lòng, nhu tình mật ý như vậy, say mê chân thành như vậy. Hắn trông thấy bóng ba người thân thiết đi về, Lâm Lập An lưu luyến bịn rịn không muốn tạm biệt nữ sinh kia, còn hôn lên má cô ta trước mặt Hàn Nhược. Sau đó Hàn Nhược ôm vai nói chuyện với cậu vô cùng thân thiết, vui vẻ không gì sánh bằng. Những hình ảnh này lọt vào mắt hắn thể như một giấc mơ không chân thực.
Lâm Lập An lấy thẻ ra chuẩn bị mở cửa, ánh đèn xanh lóe lên trong nháy mắt, một cánh tay trắng nõn đè người cậu không di chuyển nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa mở ra lại đóng vào.
Cả người nặng mùi rượu.
Nghê Hiển Hách lạnh lùng nhìn cậu.
Lâm Lập An rút tay mình ra, cất thẻ vào trong ví.
Chiếc ví màu vàng ngà, có logo Lacoste nho nhỏ, bởi vì đã dùng nhiều năm mà có vẻ cũ. Học kỳ hai năm thứ nhất đại học, hắn nhờ người đưa tặng nhân dịp sinh nhật cậu. Khi đó bởi vì một nụ hôn mà hai người không gặp nhau thật lâu, không ngờ đến giờ cậu vẫn dùng.
Lòng ứ đọng, khẽ thở phào một hơi.
Lâm Lập An cúi đầu né tránh hơi thở hắn, mi mắt rũ xuống theo.
“Ra ngoài ăn?”
“Ừ.” Lâm Lập An đưa lưng về phía Nghê Hiển Hách, đi tới vườn cây tử đằng giữa nhà sáu và nhà bảy, tìm một băng đá ngồi xuống.
Bước chân Nghê Hiển Hách vẫn ổn trọng, theo cậu đi tới, hắn tiến lên phía trước muốn nhìn vẻ mặt cậu, nhưng Lâm Lập An vẫn cúi đầu.
Nghê Hiển Hách kiên nhẫn hỏi, “Gần đây ổn chứ?”
“Tạm được.” Lâm Lập An nhìn chằm chằm mặt đất đáp.
“Không muốn kể cho tôi một chút sao?”
“Không muốn.”
Nghê Hiển Hách rất muốn giơ tay nắm cằm siết cổ cậu, hắn cố bình tĩnh, nói tiếp, “Tối nay có vẻ lạnh nhỉ.”
“Ừ.”
“Sao không mặc nhiều lên một chút?”
“Mặc rồi.” Lâm Lập An sờ sờ bả vai mình, chợt nhớ tới áo khoác đã đưa Vạn Mộng Nhã khoác về phòng ngủ, lại cười một cái, nói: “Tôi da thô thịt dày, không sợ lạnh.”
Vậy chỉ người da mỏng thịt non mới sợ lạnh sao?
Nghê Hiển Hách cười nhạt, Lâm Lập An ở bên kia vẫn cúi đầu như cũ, chỉ có điều đã đứng lên, tựa như muốn tìm lý do quay trở lại.
Nghê Hiển Hách đứng lên, túm lấy mái tóc ngắn của Lâm Lập An, buộc cậu ngẩng mặt lên, hỏi, “Cậu để tôi cắn câu, đã ngủ rồi, giờ lại muốn quăng tất cả đi sao?”
Lâm Lập An cũng uống vài chai bia, đầu óc nhuốm men say, tóc bị Nghê Hiển Hách túm lấy, cậu đẩy ***g ngực Nghê Hiển Hách ra, “Nhìn rõ xem, người bị đè là tôi! Bị ‘ngủ’ cũng là tôi! Cậu muốn tôi phải làm sao? Phía trước có đường sao? Đi được sao? Cậu dựa vào cái gì mà muốn lão tử cùng cậu một đi không trở về chứ? Dựa vào cái gì chứ?”
Nghê Hiển Hách đè cậu vào cột đá phía bên cạnh, không nói lời nào, cố chấp nhìn chòng chọc.
Lâm Lập An nhắm mắt lại, hắn cách gần quá, tim đập nhanh hơn vài phần. Cậu nghe thấy tiếng mình nói, “Hiển Hách, chúng ta cứ luôn rối rắm như vậy, đáng lẽ ra không phải như thế. Sau này chúng ta còn phải kết hôn, sinh con, còn có thể ở sát vách, chúng ta ——”.
Nghê Hiển Hách cắn môi cậu, chính là cắn, hai phiến môi bị cắn cùng một chỗ. Lâm Lập An không nói lời nào, đạp một cước tới.
Nghê Hiển Hách không chút lưu tình, hắn vô cùng tức giận, đấm Lâm Lập An rồi lại đè cậu vào tường.
Hắn cứ cắn nghiến như vậy suốt mấy phút mới thở hồng hộc buông ra.
Miệng Lâm Lập An đau rát, cười lạnh nói, “Thiệu Vĩnh Chi có thể tặng gái cho cậu, hiển nhiên cũng có thể tặng trai cho. Nếu như cậu muốn, tôi có thể mua giúp cậu mấy người, không kém tôi đâu.”
Nghê Hiển Hách lại đấm cậu ngã xuống đất.
Lâm Lập An nằm trên nền xi măng, không có ý định đáp trả.
Nghê Hiển Hách còn muốn đánh thêm một cái nữa, cuối cùng lại thu tay về, “Cậu nghĩ tôi tốn nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, chỉ để ngủ với cậu sao?” Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Lập An nằm dưới đất, “Nếu cậu quý giá như vậy, cậu nghĩ cậu bồi thường tôi nổi sao?”
Lâm Lập An nén đau, từ dưới đất đứng lên, không nói lời nào đi qua Nghê Hiển Hách.
-x-
Xe Passat
low, tuning, and vw image
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook