Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta
Chương 9: Xin lỗi, em nghe không hiểu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Long Quả

Biên tập: Iris

7cb6bd90jw1extoo7bwyuj21n215n4qp

No. 43

Có một quãng thời gian, nếu nói tôi không buồn chút nào thì là giả! Chút hưng phấn rẻ tiền khi đỗ vào Chấn Hoa đều tan biến theo mây trời, còn lại chỉ là trơ trọi mình tôi với tôi.

Buổi tối, bố tôi có hỏi về thành tích học tập của tôi, tôi vô cùng xấu hổ đưa cho ông tờ bảng điểm. Tất nhiên là đưa cả hai tờ, sau đó sẽ giải thích rõ cho ông rằng: Thứ nhất, tôi vào trường với số điểm không cao, đứng thứ 37, lơ lửng trong top cuối; thứ hai, đến cả bố tôi cũng phải thừa nhận điểm thi đầu vào của tôi dao động quá lớn so với thực lực. Giờ đây, lược bỏ tất cả những hư vinh giả dối đó, tôi kết quả của tôi đã trở về đúng quỹ đạo, hợp tình hợp lí hơn, và minh chứng chính là thành tích thi cuối kì – đứng thứ 46!

Tất cả đều rất hợp lô-gic mà. Tôi hi vọng khi bố tôi xem kết quả học tập của tôi, có thể hiểu được nỗi lòng của tôi, hiểu cho những khổ tâm mà tôi không thể nói ra bằng lời.

Ấy vậy mà, thực tế còn tốt hơn so với tôi tưởng tượng.

Bố tôi nhầm hai tờ bảng điểm với nhau, lại còn hết sức xúc động, ông cảm thán: Con xem này, con tiến bộ những 9 bậc cơ đấy!

Tôi nghĩ rằng tôi phải tốt với bố tôi hơn nữa. Thật sự là như vậy, người bố tốt đến thế, bạn có không cơ chứ?

Chỉ có điều, tôi – kẻ duy nhất biết hết chân tướng sự việc hết sức thương cảm nhìn cuốn thơ Đường Tống toàn tập trên mặt bàn bố tôi. Gió mát nào biết mặt chữ, cớ gì còn loạn lật trang thơ? Hơn nữa, lại còn lật đúng vào trang thơ của bạn học Lý Thương Ẩn, người thích viết những bài thơ vô đề…

“Hằng Nga ứng hối thâu linh dược, Bích Hải thanh thiên dạ dạ tâm.”

(Hằng Nga hối trót ăn linh dược, Tẻ lạnh trời cao đêm lại đêm)

Thật ra, tôi không biết rốt cuộc hai câu thơ này có ý gì nhưng trong chốc lát vô cùng kích động. Người xưa thật là quá lợi hại, dẫu họ thật sự muốn nói gì đi chăng nữa, thậm chí một dòng nhiều nhất chỉ có 7 chữ một hàng, vậy mà lại hàm ẩn nhiều ý nghĩa đến vậy, có đủ không gian cho người đọc mặc sức nghĩ sao thì nghĩ.

Tôi thấy mình thật sự đã thảm bại trước Chấn Hoa của người khác rồi. Nơi cao khó địch nổi cái lạnh, tôi đã sớm dự cảm được tương lai băng giá của bản thân rồi.

Chuyện duy nhất tôi không nên làm đó là khi nấu cháo điện thoại với mẹ đã lỡ lời nhắc đến chuyện này. Bà hoàn toàn không thể hiểu được lí lẽ lắt léo, vòng vo đó của tôi, bà hét lớn: “Đã như vậy thì nên vì thế mà phấn đấu nâng cao thành tích, như con nói thì tức là đã đến nhầm chỗ rồi, vậy hẳn là không còn chút triển vọng nào rồi? Mẹ hỏi mày, vậy mày muốn đi đâu nào?”

Mẹ nó, trở mình ngủ tiếp, Chấn Hoa khốn khiếp!

No. 44

Phong ba của kì thi cuối kì qua đi, chính thức vào tháng chín.

Tháng chín mới tuyệt vời làm sao, thời tiết thoáng mát, không khí trong lành, Châu Kiệt Luân ra album mới.

Nếu không phải bất kì lễ chào cờ nào người chủ trì đều lải nhải mấy lời lãng nhách “Kim thu cửu nguyệt, thu cao khí sảng, kim phong tống sảng” (Mùa thu tháng chín, khí hậu thoáng đãng, làn gió tiễn đưa mọi sai trái), nhưng cũng phải thừa nhận, trời thu quang đãng, tất cả sự vật đều tươi đẹp biết bao, hô hấp của tôi cũng đặc biệt sảng khoái. Nằm trườn ra bàn phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa sổ ngắm cảnh ánh dương rực rỡ, thiên hạ thái bình.

Song không thể phủ nhận, điều tồi tệ nhất mà tháng chín mang lại, đó là học kì mới. Chương trình học đối với tôi mà nói, thật sự có chút chút khó khăn.

Cái gọi là “chút chút” đó có nghĩa là: lúc lên lớp, nghe hiểu hết, lúc làm bài, làm sai hết. Tôi thấy tôi rõ ràng đều nghe hiểu những định nghĩa đó, hệ quả của nó nữa, ấy vậy mà tại sao cứ động vào bài tập lại làm ngu rồi?

Chấn Hoa không thống nhất đặt sách bài tập cho tất cả học sinh trong trường, về chuyện này, tôi từng hỏi qua Dư Hoài nhưng kết quả chỉ nhận lại ánh nhìn khinh bỉ của cậu ta.

“Trường học không có nghĩa vụ chỉ định loại sách bài tập cho chúng ta mà. Trên thị trường nhiều như thế, cậu tự xem năng lực của mình đến đâu mà đi mua, thích làm bao nhiêu quyển thì mua bấy nhiêu quyển. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu trường mà chỉ định phải mua sách bài tập nào, mà lại là loại mà tôi không thích thì tôi cũng sẽ không làm, thế chẳng phải là vứt tiền qua cửa sổ hay sao?”

Tôi chỉ biết câm nín.

Nhưng mà mỗi môn các thầy cô cũng đều cho tràng giang đại hải bài tập về nhà, học sinh có hoàn thành đúng thời hạn hay không, thầy cô cũng không quá khắt khe tra hỏi. Khi lên lớp, các thầy sẽ chọn lọc giảng một vài bài trong tờ bài tập về nhà, kiểu như: “Các em chú ý câu số 5, thực ra có cách tính đơn giản hơn, chúng ta giả sử XXX…”

Cũng đồng nghĩa, những câu mà tôi biết làm đều không có trong phạm vi mà thầy cô nhắc nhở đặc biệt chú ý, họ cũng không quan tâm tôi có làm hay không.

No. 44

Cô giáo Địa lí là một cô gái trẻ béo trắng, nghe nói là cô giáo mới. Là một cô giáo của bộ môn luôn bị ban Tự nhiên kì thị là môn phụ (Sử, Địa, Giáo dục), tiết đầu giảng dạy cô ấy đã phải dùng hơn 20 phút chỉ để thay đổi thành kiến của chúng tôi với các môn ban xã hội.

“Có rất nhiều học sinh của Chấn Hoa ngay từ nhỏ đã xác định học ban tự nhiên, không có chút hiểu biết gì về ban xã hội, chỉ cho rằng đó là sự lựa chọn dành cho những người học không bằng bên ban tự nhiên, tôi cho rằng suy nghĩ này vô cùng nông cạn. Ban xã hội học hành cũng không phải dể dàng gì, chỉ có thể nói rằng cái nào có cái khó của cái đấy…”

Tôi ngồi bên dưới điên cuồng gật đầu.

Dư Hoài đang mở phiếu bài tập tiếng Anh ra, nghiêng mặt quẳng cho tôi một ánh nhìn kì lạ: “Cậu muốn học ban xã hội?”

Tôi đứng hình, quả thực chuyện này tôi cũng chưa từng nghĩ qua.

“Chỉ là tôi thấy cô nói rất có lí…”

“Mấy môn xã hội vốn dĩ là dễ hơn các môn tự nhiên, có đạo lí gì cơ chứ?”

Tôi tức điên, tuy không biết mình bực mình vì cái gì nữa, ban xã hội cũng chẳng phải mẹ tôi, vậy mà tôi lại cứ ra sức để bảo vệ nó làm quái gì?

“Dễ thế thì sao cậu không đi học đi?”

Giản Đơn ngồi phía bên trái quay bàn trên nghe ngóng được gì đó cũng xuống nhìn tôi, tôi vội vàng cười với cô ấy, ý chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.

“Bởi vì tôi muốn biết chơi **, chuyện này cậu cũng muốn quản à?

Tôi… thật sự quản không nổi.

Sau đó, tôi nghĩ có lẽ do cùng là kẻ yếu trong Chấn Hoa này, tôi cũng bất giác nảy sinh ra sự đồng cảm sâu sắc với ban xã hội, cảm giác như nâng cao địa vị của ban xã hội cũng đồng nghĩa với nâng cao địa vị của chính tôi vậy.

Logic thật là quái đản mà, một trận chiến vinh nhục khó mà có thể giải thích được.

“Tôi nói thật lòng, đừng học ban xã hội.” Im lặng một thời gian dài, tôi cứ ngỡ cuộc tranh luận đã kết thúc, tự dưng cậu ta lại phun ra câu này.

Tôi cũng không hiểu thế nào lại tiếp lời: “Ừ, không học ban xã hội.”

Sau đó cậu ta cười, không hề nhìn tôi, vì vậy tôi không biết có phải cậu ta đang cười với phiếu bài tập tiếng Anh của cậu ta hay không.

Cậu ta khi tính toán, viết chữ vô cùng đẹp.

No. 45

Sau đó, cô Địa cuối cùng cũng giảng nội dung chính của tiết học: Sự vận động của Trái Đất.

Tôi nghe mà mơ hồ, ù ù cạc cạc.

Tôi không biết vấn đề ở chỉ số IQ của tôi hay ở cách giảng dạy của cô. Tôi phát hiện các môn xã hội quả thực khó hiểu hơn các môn tự nhiên nhiều. Bởi lẽ, tôi nghe hiểu được Vật lí nhưng hoàn toàn không hiểu chút gì về Địa lí.

Giảng đến điểm gần mặt trời nhất và điểm xa mặt trời nhất, cô đột nhiên ngưng lại, cười híp cả mắt, hỏi các học sinh tâm hồn đang trên mây bên dưới lớp: “Chấn Hoa chúng ta có phải có rất nhiều học sinh đi thi giật giải cao không hả, lớp ta có bạn nào học giỏi Lí không, từng biết đến ba định luật Kepler?

Cả lớp im lặng một hồi, sau đó Dư Hoài miễn cưỡng giơ tay (tôi nghĩ rằng bộ dạng miễn cưỡng đó nhất định là giả vờ, nhất định là như thế!)

Cậu ta đặt phiếu bài tập tiếng Anh xuống, đứng dậy nói: “Ba định luật này được Kepler phát biểu vào đầu thế kỉ XVII trong cuốn sách của chính mình. Định luật đầu tiên là định luật quỹ đạo, nó nói rằng tất cả các hành tinh đều quay xung quanh mặt trời theo quỹ đạo hình elip, mặt trời thì nằm ở một tiêu điểm của elip đó.”

Lúc đó tôi rất muốn giật giật tay áo cậu ta hỏi: là Kepler hay là Caoe Town vậy (tôi nghe không rõ), dựa vào cái gì mà có thể nói như thế chứ? Còn nữa, elip… rốt cuộc có mấy tiêu điểm?

“Định luật thứ hai là đinh luật diện tích, cũng chính là muốn nói, đối với bất kì một hành tinh nào, trong một khoảng thời gian tương đương, đường nối giữa nó và mặt trời quét ra một miền diện tích tương đương.”

Nói đến đây, cậu ta liền chạy lên bục giảng, vẽ một hình elip, mặt trời, Trái Đất, nối mấy đường lại.”

“Tưởng tượng một chút, S là mặt trời, E là Trái Đất,chính là trên diện tích này, SAE=SBE’=SCE.”

Cậu ta gãi đầu “Bằng chứng này đề câp đến các vấn đề về xung lượng góc, em không nói thừa thãi nữa…”

Cảm ơn cậu. Tôi lặng lẽ cảm thán.

“Định luật thứ ba được phát hiện vào mấy năm sau đó, được gọi là định luật chu kì. Thương của lập phương nửa trục lớn của tất cả những hành tinh và chu kì quay quanh mặt trời của nó đều bằng nhau.”

Sau đó, những lời cậu ta nói, tôi nghe không hiểu chút nào nữa.

Cứ nhắc đến các công thức toán học, tôi liền bị “đơ máy”.

Khi kết thúc, cậu ta còn tỏ vẻ khiêm tốn: “Có lẽ có rất nhiều bạn biết đến ba định luật này. thực ra ý hiểu của em cũng chưa được toàn diện và đầy đủ, quả là múa rìu qua mắt thợ rồi.”

Mẹ nó.

Sau khi ngồi xuống, cậu ta vẫn tiếp tục làm bài tập tiếng Anh, khuôn mặt hết sức nghiêm túc, làm như không hề nhìn thấy khuôn mặt vừa kích động vừa lập sẵn thế phòng thủ ứng chiến của cô giáo Địa lí trước khi cậu ta lên bục giảng vậy. Cô giáo vô cùng tán dương cậu ta, còn cậu ta thì tỏ ra không hề nghe thấy…

Nhưng tôi đã nhìn thấy cậu ta nhếch mép cười, cố gắng kìm nén để không cười lớn.

“Muốn cười thì cứ cười đi, cậu lúc nãy tuyệt vời lắm!” Tôi nói đầy vẻ quan tâm.

Cuối cùng, cậu ta đỏ hết cả mặt, bò ra bàn: “Cảnh Cảnh, tôi với cậu chưa xong đâu!”

No. 46

Ngày càng tồi tệ hơn.

Chỉ có thể dùng mấy chữ này để hình dung cô giáo Địa khi đó, biểu hiện của Dư Hoài dường như đã dẫm vào công tắc chế độ chiến đấu của cô giáo. Để thể hiện kiến thức chuyên môn không hề thua kém tên nhóc kia, cô ta bắt đầu liên tục bắn ra kiến thức trên trời dưới đất.

“Rốt cuộc thì cô giáo muốn nói gì chứ…” Tôi cảm thán.

“Thật ra, Địa lí là một môn khoa học, nếu khi học đại học có tiếp xúc với Địa lí, thời tiết, khoa học không gian Trái Đất, địa chất, tất cả đều là môn khoan học tự nhiên.” Cậu ta vừa nói vừa xoay bút, tiện thể trả lời một câu hỏi đơn.

Tôi cảm thấy tất cả những việc làm của Dư Hoài đều là đang tuyệt đường sống của tôi.

Nhưng trong hai tuần học ở Chấn Hoa, có chuyện khiến tôi cảm thấy rất bức bối.

Trước đây học ở lớp 13, không khí trên lớp học vô cùng thoải mái (có lẽ do chẳng có mấy người nghe). nếu có chỗ nào nghe không hiểu, chỉ cần bạn chau mày, dùng ánh mắt hơi mơ màng nhìn cô giáo thì chắc chắn cô ấy sẽ giảng lại tường tận một lần nữa.

Nhưng mà giờ đây, tôi không dám to gan giơ tay nói mình không hiểu, lớp học yên ắng đến kì lạ, tôi sợ sự sơ sót, ngu ngốc của mình bị chê cười.

Hành động trẻ con này tôi biết, hơn nữa từ đầu tôi ở lớp học này đã chẳng còn mặt mũi thể diện gì nữa, nhưng tôi vẫn không dám.

Thầy cô trường Chấn Hoa có một đặc điểm là, những thứ ở trong sách thì không giảng,tôi cũng quen chuẩn bị bài trước, đọc trước bài, nhưng khi lên lớp học lôi ra vô vàn những đinh lí và công thức đơn giản, gây cho tôi áp lực rất lớn.

Chưa đến một tháng, tôi phát hiện ra từ chỗ “Tôi đều nghe hiểu” đã biến thành “Tôi nghe đều không hiểu”!

Tôi rất lo lắng. Tuy mới chỉ là hơn một tháng nhưng mùa thu dường như biến thành mùa hành quyết, đao hành hình lúc nào cũng chực nhằm cổ tôi mà chém một nhát.

Tiết Toán của thầy Trương Phong giảng mà không hề quan tâm đến bất kì ai, như mộng du vậy. Tuy Dư Hoài nhận xét thầy giảng cũng được, có lẽ chỉ áp dụng với những tên cùng đẳng cấp với cậu ta, dù sao thì tôi cũng không thích thầy.

Cuối cùng, khi thầy lại một lèo chứng minh xong một định lí nữa, tôi tuyệt vọng đến mức nằm ra bàn, than ngắn thở dài.

Tên Dư Hoài đang ngồi làm bài tập, đầu ngẩng cũng không ngẩng lên, nói to: “Thưa thầy, em không hiểu, thầy có thể chứng minh lại một lần nữa không ạ?”

Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, nghe khộng hiểu? Cậu ta vốn dĩ không hề nghe giảng, được chứ?

Cậu ta không để tâm cười, hình thành lên một hình cánh cung…

Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trương Phong kinh ngạc nhìn cậu ta, trên khuôn mặt trắng bóc đó cuối cùng cũng có chút biểu cảm giống người sống. Sau đó, thầy chầm chậm quay người lại, chứng minh lại tiên đề 3.

Tôi tức tốc chép bài, mắt cũng đỏ lên đôi chút, cũng không biết tại sao, nhưng tôi cũng không nói cảm ơn cậu ta.

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương