“Mày cũng hay thật, mày rõ ràng là đang thèm muốn gia sản của nhà này” – Bà Tuyết quát thẳng mặt Quỳnh Anh.
Trước sự chất vấn của bà Tuyết cộng thêm cái tát vừa rồi khiến đầu óc cô trống rỗng, cô thực sự không hiểu có chuyện gì.
“Con…con không có, con thực sự không có” – Quỳnh Anh lắp bắp nói, cả người cô run rẩy chỉ biết cuối mặt xuống đất, không dám nhìn thẳng bà Tuyết.
“Mày đừng có giả vờ, mày đang muốn bước chân vào công ty để âm mưu gây dựng thế lực sau đó đá mẹ con tao ra khỏi đây chứ gì?! Nên nhớ mày chỉ là một đứa con hoang, được nuôi dưỡng ở đây đã là phúc của mày rồi, bản thân nên biết an phận.

Nếu mày dám có ý nghĩ gì khác, tao nhất định sẽ không tha cho mày.” - Bà Tuyết đanh thép tuyên bố những lời cay độc sau đó bỏ đi.
Quỳnh Anh vẫn đứng bất động ở đó, cô đưa tay lau nước mắt.

Vốn đã quá quen với cảm giác này, nhưng tại sao lần nào cô cũng cảm thấy đau đớn thất vọng.

Sâu trong tâm can cô luôn xem họ là gia đình, dù họ yêu thương hay la mắng xem thường cô, cô cũng không lần nào oán than.

Bà Tuyết trước mặt ông Hoàng là một người vợ người mẹ hiền từ nhưng sau lưng lại là một người toan tính… tất cả những điều đó Quỳnh Anh đều biết… và cũng cố gắng chịu đựng.
Không gian đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông điện thoại.


Quỳnh Anh lấy ra chiếc điện thoại trong túi, màn hình hiện một cái tên quen thuộc cô liền không chần chừ mà nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo, Quỳnh Anh, em chuẩn bị xong chưa, anh đang đậu xe trước nhà em nè.

” - Người này là Võ Trọng Khánh, là bạn trai của Quỳnh Anh.

Nghe giọng nói quen thuộc từ người mình yêu ở đầu dây bên kia khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn một chút, Quỳnh Anh nhanh chóng lau đi nước mắt sau đó đáp.
“Em chuẩn bị xong rồi, em xuống ngay đây.”
__
Trọng Khánh lái chiếc xe Audi màu trắng đến trước một quán café sau đó dừng trước cửa quán.
“Em vào trong tìm chỗ trước đi, anh đi đỗ xe rồi vào sau.”
“Dạ.” – Quỳnh Anh mở cửa xe bước vào quán.
Quán café mang tông đen huyền bí với thiết kế mang phong cách Soho, hiện đại nhưng vẫn có chút ấm cúng với ánh đèn vàng.

Không gian bên trong rộng rãi được bố trí khá đa dạng các loại bàn ghế, trần cao, tường kính bên ngoài tạo cảm giác không gian bao la hơn và còn rất thoáng.
Quỳnh Anh đi đến chiếc bàn trống gần cửa sổ, vị trí mà cô thích nhất.

Phục vụ sau đó cũng mang menu bước đến chào hỏi, cô nhận lấy cuốn menu.
“Tôi đợi bạn trai, một chút nữa sẽ gọi thức uống sau.”
“Vâng.”
Trong lúc cô chăm chú xem cuốn menu một người đàn ông mặc vest đen bước tới.
“Cô Quỳnh Anh” - Anh ta cất tiếng gọi bất chợt khiến cô giật mình.

Khi nhìn lên thì thấy một thanh niên mặc vest đen sang trọng, khuôn mặt điển trai với mái tóc đen, đôi mắt cũng đen trông sâu thẳm khiến cho người ta có cảm giác không thể nhìn thấu được người nam nhân trước mắt này.
Anh ta cứ nhìn cô khiến cô có chút ngại ngùng, đôi má trắng xinh đã ửng hồng lên cả, cô vội quay mặt sang chỗ khác.

Quỳnh Anh khẽ ho khang một tiếng, sau đó cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
“Anh là ai, sao lại biết tên tôi? ”

“Em không nhớ tôi sao, năm trước trong bữa tiệc tất niên của công ty ba em, tôi có tham dự với tư cách đối tác ” – Giọng nói trầm thấp lại có chút quyến rũ khiến cô cảm thấy đầu óc có chút tê dại, nhưng cô vẫn bình tĩnh nhớ lại, người này là Triệu Chí Thanh, dù còn khá trẻ nhưng đã là chủ tịch của một công ty, lại còn là đối tác thân thiết của ba mình.

Kiểu gì cũng không thể đắt tội.

Vẫn nên khách sáo một chút.
“Tôi nhớ ra rồi, xin thứ lỗi vì đã thất lễ ạ” – Quỳnh Anh đứng dậy lịch sự cuối đầu với Triệu Chí Thanh.

“Không cần phải như vậy đâu...” – vẫn muốn nói thêm điều gì nhưng đột nhiên anh ta như phát hiện ra thứ gì đó.

Anh tiến lại gần hơn, bàn tay nhẹ nhàng nhấc cằm xoay mặt của Quỳnh Anh qua để nhìn rõ hơn phần má bên trái.
“Mặt em là ai đánh?” - Hắn lạnh giọng hỏi, câu hỏi của hắn không khỏi khiến cô bất ngờ, rõ ràng cô đã trang điểm rất kỹ để che giấu vết đỏ do bị mẹ đánh, nhưng tại sao anh ta chỉ nhìn qua là thấy vết đỏ, còn biết do bị đánh.
“Không… không phải là bị đánh, hôm qua tôi nằm ngủ bị cấn thôi, cũng tại mặt tôi trắng…nên...” – Quỳnh Anh vừa đáp vừa đẩy tay Chí Thanh ra sau đó giữ khoảng cách với anh.
Khuôn mặt tươi của anh ta đã trở nên lạnh lùng, anh biết rõ là cô đang nói dối nhưng cũng không muốn vạch trần cô.
Đúng lúc này ngoài cửa Trọng Khánh cũng bước vào, Chí Thanh thấy thế cũng nói lời tạm biệt với Quỳnh Anh sau đó rời đi.
Triệu Chí Thanh đi lướt qua Trọng Khánh sắc mặt lại càng không tốt, lúc này Trọng Khánh bước tới bàn, ngồi xuống đối diện cô.
“Ai vậy em?” – anh ta nhàn nhạt cất câu hỏi sau đó cầm lên cuốn menu lật xem.
“Là đối tác của ba em, tình cờ gặp anh ấy lại chào hỏi thôi.”
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
*Triệu Chí Thanh:

Năm nay 25 tuổi.
Chủ tịch hội đồng quản trị công ty tự thành lập, là đối tác của công ty ba Quỳnh Anh
Ba mẹ mất sớm do tai nạn, từng là đàn anh của Quỳnh Anh.

Yêu thầm cô từ khi còn đi học.
Ngày sinh 31/5
Đặc điểm: tóc đen, luôn được cắt gọn gàng, đi làm mặc vet, bình thường mặc áo sơ mi quần tây
Tính cách: quyết đoán, thông minh
*Võ Trọng Khánh:
Bạn trai của Quỳnh Anh
Đặc điểm: tóc nhuộm màu nâu, thường mặc áo thun màu sắc
Tính cách: vô tâm.

HẾT.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương