Điều Kiện Để Yêu
-
26: Chương 25
Fly to sky hôm nay lại có thêm một nhân viên phục vụ mới- Lâm Huyền Nguyên.
Vương Tiểu Vũ thấy Lâm Huyên Nguyên chào hỏi hắn, còn hoài nghi mình hoa mắt! Chờ sau khi hắn xác nhận chính là Lâm Huyền Nguyên, hưng phấn kéo Tiểu Vũ qua một bên, "Chị Vũ! Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này, cảm ơn cô."
Tiểu Vũ hiểu được ý của hắn, lắc đầu nói: "Không phải tôi đem cậu ấy tới, là tự cậu ấy muốn tới."
"Vậy cô ấy đến đây làm gì?" Vương Tiểu Vũ cân nhắc, Lâm Huyền Nguyên không phải loại người giàu có lại càng không thích âm nhạc, lại không thiếu tiền, đến đây làm việc gì đây?
"Không biết." Tiểu Vũ lạnh lùng nói, "Trải nghiệm cuộc sống đi, còn chuyển sang tầng hầm sống với Thành Tây, ai biết cậu ấy muốn làm gì." Nói xong chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng đi được mấy bước liền nhớ cái gì đó, xay người cau mày nhìn Vương Tiểu Vũ, "Anh có phải chưa từ bỏ ý định với Lâm Huyền Nguyên chứ?"
"Duyên phận." Vương Tiểu Vũ cao thâm khó lường nói.
"Sao anh lại thích cậu ấy? Vẫn còn nhung nhớ vậy, tôi có thể biết lý do không?"
"Duyên Phận." Vương Tiểu Vũ vẫn chỉ có hai chữ này.
Trong quán bar, Lâm Huyền Nguyên cầm danh sách rượu hít sâu một hơi.
"Cố lên." Lâm Huyền Nguyên cổ vũ chính mình sau đó liền đi tới một khách nhân, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, "Xin chào, xin hỏi ngài muốn dùng gì?"
Vị khách kia vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Lâm Huyền Nguyên, chỉ chỉ vào menu trên tay Lâm Huyền Nguyên, "Cô không đưa tôi menu tôi biết gọi thế nào?"
"Đúng rồi, xin lỗi!" Lâm Huyền Nguyên bối rối lo sợ, xin lỗi và đưa menu cho vị khách kia, sau đó run rẩy viết xuống những gì họ cần.
"Người mới?", một người đàn ông cùng bàn với vị khách kia nắm lấy tay Lâm Huyền Nguyên, "Trước kia làm ở đâu?"
Lâm Huyền Nguyên rõ ràng cảm giác được thân thể mình đang run rẩy, sợ hãi đến mức không biết phản kháng như thế nào, Tiểu Vũ bên cạnh nhìn không nổi liền tới nắm lấy tay Lâm Huyền Nguyên, cười nói với mấy vị khách kia: "Thực xin lỗi, chúng tôi sẽ đổi phục vụ."
"Không được." Bắt được Lâm Huyền Nguyên, người đàn ông kia dùng lực lớn hơn nắm chặt, "Tôi muốn cô ấy."
"Cô ấy thu phí, hơn nữa rất cao." Tiểu Vũ cười nói xong câu đó, người kia quả nhiên buông Lâm Huyền Nguyên ra.
Tiểu Vũ không nói hai lời kéo Lâm Huyền Nguyên đi vào phòng trang điểm mắng to, "Cậu bị ngốc hả? Không biết phản kháng sao?"
"Tớ.." lâm Huyền Nguyên ủy khuất nói, "Tớ muốn phản kháng.." Nhưng lại sợ mất đi công việc này, đương nhiên Lâm Huyền Nguyên không nói ra mấy lời này.
"Nhất định phải làm ở đây?" Tiểu Vũ không kiên nhẫn nói với Lâm Huyền Nguyên, "Ngoan ngoãn thi nghiên cứu sinh của cậu đi, nhanh chóng lăn trở về." Tiểu Vũ thật sự nghĩ không ra tại sao cô ấy khi không lại náo loạn ở đây, rõ ràng là gái nhà lành lại chạy tới loại địa phương này làm gì?
Lâm Huyền Nguyên cắn môi suy nghĩ, không biết có nên nói cho Tiểu Vũ chuyện của mình hay không, cảm giác từ công chúa trở thành kẻ hầu, cho dù là bạn tốt nhất cũng làm cô có cảm giác tự ti tận đáy lòng.
Tiểu Vũ thấy Lâm Huyền Nguyên không có ý định buông tha, chỉ có thể lắc đầu nói: "Tùy cậu, tớ phải biểu diễn đây, cậu chiếu cố bản thân cho tốt, có chuyện thì kiếm chị Ngô bảo là tớ nhờ chị ấy, chị ấy sẽ giúp cậu." Sau đó rời đi.
Nước mắt Lâm Huyền Nguyên rơi xuống sau khi Tiểu Vũ xoay người rời đi, cảm thấy bản thân cô thật vô dụng.
Luôn luôn có sự trùng hợp ngẫu nhiên trên đời.
Buổi chiều hôm đó Vương Tiểu Vũ như thường lệ vừa đi vừa ngâm nga bài hát sắp biểu diễn ở Fly to sky, một bóng người ngồi ở nhà hàng gần đó làm anh khẩn cấp phanh.
A không đúng, là hai người!
Tiểu Vũ là một, còn người kia hắn đã từng gặp qua, bạn trai cũ của Tiểu Vũ!
Kinh ngạc mở to mắt, Vương Tiểu Vũ trốn vào vách tường lén lút nhìn hai người, hành động này rơi vào ánh mắt người qua đường lại như một tên thần kinh.
Nhân Tri vẻ mặt rất nghiêm túc, Tiểu Vũ không biết Nhân Tri tìm cô có chuyện gì, nhưng cô lại nghĩ đến Lâm Huyền Nguyên, anh ta không đến đây để hỏi về tình địch ở Fly to sky chứ?
Lúc này Vương Tiểu Vũ ở bên ngoài đang khẩn trương thị sát thế cục, còn lẩm bẩm: "Nghiêm túc như vậy? Chẳng lẽ nói về tái hợp, Simon phải làm sao?"
Nhân Tri uống một ngụm nước, "Tiểu vũ, hôm nay anh tìm em không phải nói chuyện tình cảm, không cần khẩn trương như vậy."
"Hả?" Tiểu Vũ nghi hoặc ngẩn đầu, "Anh không phải muốn cứu tôi ra khỏi hố lửa sao?"
"Nghĩ lại." Nhân Tri không chút do dự, "Nhưng không phải bây giờ, hiện tại anh không có năng lực cho em cuộc sống mà em muốn, cho nên anh đang cố gắng đợi đến khi anh có thể cho chính mình cuộc sống đầy đủ, mặc kệ bên cạnh em có ai anh cũng không do dự mà cướp em về."
"Oh." Tiểu Vũ trêu chọc nói, "Rất biết nói nha, ai biến thành như vậy? Trương Bội Từ?"
"Đừng nhắc đến cô ta." Nhắc đến Trương Bội Từ, Nhân tri lại lộ ra vẻ chán ghét, "Cô ấy dạy anh chỉ một chuyện, không thể ngoại tình." Nhân Tri nghiêm túc nói.
Tiểu Vũ sặc tới cười thành tiếng, không kiên trì tái hợp với Nhân Tri nữa, kì thật làm bạn bè cũng không tệ.
Vương Tiểu Vũ ở bên ngoài thấy tình huống này, lại thấy Tiểu Vũ cười nghiêng ngả tự hồ xác định bọn họ nói về chuyện tái hợp, hơn nữa là đàm phán thuận lợi.
Nhịn không được lấy điện thoại ra cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng lại gọi cho một người không liên quan--Lý Lâm.
Tên này ít nói, có chút tự kỉ, việc này nói với hắn nhất định sẽ không bị truyền ra, hơn nữa thuận tiện để hắn đưa ra chủ ý, nếu như không nói Vương Tiểu Vũ kia sẽ nghẹn chết mất.
Đây chỉ là ý tưởng của Vương Tiểu Vũ.
Lúc nhận được điện thoại của Vương Tiểu Vũ, Lý Lâm đang ở cùng Hoshino.
Vương Tiểu Vũ thêm mắm dặm muối nói cho Lý Lâm, còn thần thần bí bí một câu: "Việc này ngàn vạn lần đừng nói cho Hoshino, hắn mà biết liền kể cho Simon, tiêu đời."
Anh ta xong rồi! Hoshino đang ở bên cạnh lắng nghe, không hiểu tại sao tiếng trung của anh không nghe rõ ràng, nhưng chuyện này lại nghe liền hiểu.
Vì vậy buồn
Vương Tiểu Vũ không biết, còn tiếp tục ẩn nấp, lúc này Nhân Tri nói xong chuyện của Lâm Huyền Nguyên cho Tiểu Vũ.
"Trách không được cậu ấy lại muốn tới chỗ tôi làm." Tiểu Vũ nhớ tới thái độ của mình đối với Lâm Huyền Nguyên tối qua có chút tự trách, "Sao cậu ấy không nói sớm với tôi, cũng không phải loại chuyện mất mặt gì."
"Có thể là không các em lo lắng đi." Nhân Tri nói xong rót cho Tiểu Vũ một chén trà, sau đó hai người lâm vào trầm tư.
Một chiếc Sulli từ trên đường phóng tới, dừng lại bên cạnh Vương Tiểu Vũ, một bóng người đi tới bên cạnh tay khoác lên vai Vương Tiểu Vũ.
"Đừng rộn." Vương Tiểu Vũ quay đầu nhìn thoáng qua không vui, "Tôi đang bân, mẹ ơi!"
Người đó không ai khác, là Simon.
"Simon, anh, anh, sao lại ở đây?" Trái tim Vương Tiểu Vũ muốn nhảy ra ngoài, chỉ có thể lấy tay che lại.
"Bắt gian!" Simon nói xong xắn tay áo đi vào.
"Ấy ấy ấy.." Vương Tiểu Vũ vội vàng đi theo phía sau Simon.
"Tiểu Vũ!" Simon bước vào, trước tiên trừng mắt hô to làm mọi người trong nhà hàng đặt ánh mắt lên người hắn, đương nhiên bao gồm cả Tiểu Vũ và Nhân Tri.
Tiểu Vũ rất bực bội nhíu mày, Simon lập lập tức biết mình phạm phải sai lầm, vì thế biến phẫn nộ thành vui vẻ, lập tức tươi cười chào hỏi: "Thật trùng hợp, em cũng ở đây?"
Vương Tiểu Vũ trợn to mắt, hắn ở đó không biết làm gì, Tiểu Vũ giãn mày ra liếc một ánh mắt về phía Simon sau đó quay đầu làm như không quen biết.
Simon cơ hồ nhảy tới bên cạnh Tiểu Vũ, không để ý tới ánh mắt lạnh lùng cô cùng khuôn mặt không vui vẻ gì của Nhân Tri, "Tiểu Vũ, lần trước em chọn quà tặng cho mẹ tôi bà ấy rất thích."
Nhân Tri lại rót cho mình một chén trà, Vương Tiểu Vũ cứng ngắc xấu hổ cũng tiến lại gần, dùng ánh mắt chào hỏi Nhân Tri, Nhân Tri đáp lại anh ta bằng một nụ cười biểu hiện xem như thân thiện.
Simon thấy Nhân Tri không có phản ứng, tiếp tục nói những lời mập mờ, "Đúng rồi, lần trước em qua đêm ở nhà tôi còn để quên nội y."
Nhân Tri phun một ngụm trà ra áo quần của Vương Tiểu Vũ, liên tục xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi lau giúp anh, ai da thật xin lỗi.." Vương Tiểu Vũ rộng lượng cười bảo không sao, nghĩ thầm đây đại khái là hình phạt giành cho mình.
Simon thấy chiến lược của mình có thành quả, mặc kệ mặt Tiểu Vũ đã đen lại, đắc ý nói tiếp: "Lần trước chúng ta đi xem phim cũng không tệ, còn có hôm đó chúng ta đi ăn cơm cũng rất tốt, gần đây tôi phát hiện bộ phim khá hay nhất định em sẽ thích, ha ha, đừng hỏi tại sao tôi biết, tôi hiểu em rõ mà, dù sao cũng ở cùng nhau lâu như vậy.." Simon nói xong đặt tay lên vai Tiểu Vũ, như muốn thông báo cho cả thế giới rằng mối quan hệ của anh và cô không có kẽ hở để kẻ khác chui vào được, "Tôi quá hiểu em, thậm chí còn hơn cả bản thân tôi.."
Tiểu Vũ bắt đầu không nhanh không chậm tìm cây gậy, cô cười phất phất tay gọi nhân viên phục vụ đang cười trộm một bên: "Cho hỏi ở đây có cây dậy dài cứng hay không?"
"Xin lỗi ngài muốn gì?" Nhân viên phục vụ nhìn lại ý cười, bày ra vẻ mặt bình tĩnh.
"Quên đi." Tiểu Vũ nhìn ra ý tứ của nhân viên phục vụ vì thế phất tay nói, "Tôi tự mình đi kiếm." Cô ôn nhu cầm lấy tay Simon, sau đó mọi người đều không biết chuyện giù sảy ra, Tiểu Vũ xoay người nhanh chóng lật ngược ghế của Simon.
Chờ tất cả mọi người bình tĩnh lại, Tiểu Vũ bình tĩnh nói: "Hiểu tôi như vậy, vậy có biết tôi đã từng học qua Taekwondo và Judo không?"
Nhân Tri sửng sốt, Vương Tiểu Vũ nuốt nước miếng, nếu Tiểu Vũ biết được hắn mách lẻo vậy hắn thực sự tiêu đời rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook