Sau khi Lâm Huyền Nguyên đem chuyện của mình khóc lóc kể lể cho Nhân Tri nghe, Nhân Tri mang theo một thùng rượu.
Anh ta không biết anh ta dễ sảy ra chuyện sau khi say rượu sao? Tiểu Vũ không phải là vì uống quá nhiều chút nữa sảy ra chuyện sao? Ồ, phải, anh ta không biết.
Lâm Huyền Nguyên một hơi rót vài chai bia, tóc rối loạn, ánh mắt mê mang, bộ dáng này của cô làm cho Nhân Tri nhớ tới u hồn thiện nữ, nhưng không phải Niếp Tiểu Thiến do Vương Tổ Hiền diễn mà là con quỷ Núi Đen năm xưa.
Lâm Huyền Nguyền Nguyên lúc này đã không để ý đến hình tượng gì, cô chỉ muốn phát tiết vì thế lại rót một chai rượu.
"Cô đừng quá thương tâm." Nhân Tri an ủi, "Nếu đã biết chuyện thì nên cố gắng phấn đấu hơn."
"Đúng." Lâm Huyền Nguyên thần trí không minh mẫn gật gật đầu, "Tôi không thi nghiên cứu sinh! Bằng cấp là gì chứ, không bằng kiếm tiền!"
"Nói rất hay." Nhân tri giơ rượu lên, "Cạn ly!"
"Cạn!" Lâm Huyền Nguyên cứ như vậy làm thêm một bình, cô cũng không biết mình có thể uống như vậy!
Nhân Tri buông chai rượu xuống bắt đầu kể chuyện: "Thật ra tôi và cô có thời thơ ấu tương tự, ách..

kinh nghiệm tương tự.

Nhiều bạn bè của tôi sau tốt nghiệp họ sẽ đi du lịch sau đó mới bắt đầu làm việc, tôi lại không thể chờ đợi mà lao đầu vào xã hội, cô biết tại sao không?"

"Vì Tiểu Vũ?" Lâm Huyền Nguyên mơ mơ màng màng nói.
"Không riêng gì Tiểu Vũ." Nhân Tri lại mở thêm một chai rượu, giống như vừa uống vừa tán gẫu với bạn thân, "Con người sống không phải chỉ có tình yêu, ngoài nó ra còn rất nhiều thứ khác, ví dụ như tình cảm gia đình, tình bạn, một ví dụ khác là tình yêu và công lý."
"Phốc!" Lâm Huyền Nguyên bị sặc rượu không ngừng ho khan, "Khụ khụ khụ..

anh, ha ha ha ha khụ khụ, chỉ có anh khụ khụ, yêu, khụ khụ, còn công lý, khụ khụ.."
"Cô ngược lại nên từ từ chút đi." Nhân Tri lảo đảo đứng lên muốn đi qua vỗ lưng Lâm Huyền Nguyên ai ngờ lại vấp bình rượu ngã xuống, lại đè lên người Lâm Huyền Nguyên, trong nháy mắt tỉnh rượu hơn phân nửa, Nhân Tri hốt hoảng vội vàng ngồi dậy xấu hổ xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Lâm Huyền Nguyên không biết là uống say hay là vì quá tịch mịch, cô ôm lấy Nhân Tri.
Trong không khí mập mờ không rõ, bộ dáng Tiểu Vũ trong đầu Nhân tri bắt đầu không rõ ràng, ngược lại hình ảnh Lâm Huyền Nguyên ngày càng phóng đại, "Không được không được, không đúng.." Nhân Tri lắc lắc đầu, vứt bỏ hình ảnh Lâm Huyền Nguyên trong đầu, "Tôi thích Tiểu Vũ, thích Tiểu Vũ, tôi không thể có lỗi với cô ấy nữa.."
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ." lâm huyền Nguyên mông lung nghe được Nhân Tri kêu tên Tiểu Vũ ý thức của cô cũng có chút thanh tỉnh, cô nghĩ dứt khoát mượn rượu thẳng thắn, vì thế cô ghé vào trên vai Nhân Tri, thấp giọng nói, "Nhân Tri, Tiểu Vũ chưa từng muốn quay lại với anh, cậu ấy, cùng người ngoại quốc kia ở chung rất tốt, thực xin lỗi.." Lâm Huyên Nguyên cứ như vậy tung chiêu.
Nhưng đối mặt với Lâm Huyền Nguyên, Nhân Tri thật sự là không trách cứ nổi: "Được rồi, đừng khóc, đầu tiên bình tĩnh trước, Tiểu Vũ là tôi có lỗi với cô ấy, tôi..

đừng khóc được không."
"Hai chúng ta được chứ." Lâm Huyền Nguyên một câu không đầu không đuôi đột nhiên nói ra.
"Cái gì?" Nhân Tri sợ tới mức đẩy cô ra: "Lý trí một chút! Tỉnh táo lên!"

Lâm Huyền Nguyên cười khanh khách, cô khẽ đấm anh ta một cái, "cùng anh đùa giỡn thôi, anh xem bộ dáng kia của anh."
Nhân tri khoa trương thở dài một hơi, liền tiếp tục lo lắng nghe Lâm Huyền Nguyên cậu được câu mất kể về chuyện của cô, họ đã nói rất nhiều, đem thời điểm trung học của nhau người từng thích của nhau, Lâm Huyền Nguyên còn kể cả mối tình đầu của cô.
Vậy còn phải quay ngược thời gian khi Lâm Huyền Nguyên mới học cao trung, khuôn viên trường vào tháng năm có gió mùa mát mẻ, hai bên đường được phủ bởi hàng ngô đồng cao lớn, ánh mặt trời ban trưa chói chang xuyên qua tán lá dày đặc.
Để tránh nắng, Lâm Huyền Nguyên trốn dưới bóng râm mà đi, bất tri bất giác lại đi vào sân sau của trường, đang định nghỉ ngơi một lát liền nghe phía sau truyền tới tiếng va chạm, ngay sau đó trên đỉnh đầu có tiếng sột soạt, có cái gì đó rơi vào cổ áo cô.
Lâm Huyền Nguyên phẫn nộ tìm nguyên nhân, nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ thể thao chân đang hung hăng đá vào cây ngô đông bên cạnh, vẻ mặt trông tức giận đến tột cùng.
Lâm Huyền Nguyên vươn đầu qua trừng to mắt với cậu ta, thiếu niên nhìn thấy Lâm Huyền Nguyên, đầu tiên mở miệng, vài giây sau hai người đồng loạt giơ ngón trỏ lên "suỵt.."
Sau đó cậu thiếu niên đó nhỏ giọng năn nỉ Lâm Huyền nguyên, "Mau, mau kéo tôi ra." Lâm Huyền Nguyên buồn cười, rốt cục hiểu tại sao cậu lại tức giận tới mức đạp cây, thì ra cậu ta muốn trèo qua cây để nhảy khỏi tường rào, kết quả là hôm qua trời mưa thân cây trơn trượt không dễ để leo qua, hắn liện thẹn quá hóa giận trút lên cái cây vô tội, thật là mắc cười mà.
Phải khó khăn lắm mới kéo được cậu ta từ bên cây ngô đồng qua, mệt đến mức Lâm Huyền Nguyên đặt mông ngồi giữa sân bê tông, cậu thiếu niên đó cũng vịn tay lên đầu gối thở hổn hển, trên trán chảy ra một hàng mồ hôi tinh tế.

Lâm Huyền Nguyên chú ý tới cánh tay cậu ta bị xước cả da, vết máu loang lổ, trên quần thể thao dính đầy rêu xanh biếc.
Nhìn thấy hắn chật vật như thế, Lâm Huyền Nguyên không nhịn được lại cười lớn, cậu ta đen mặt thắc mắc Lâm Huyền Nguyên đang cười cái gì.
"Há há, không ngờ Đường Triết ngày thường ăn mặc sáng sủa như vậy cũng có lúc chật vật như giờ, nhìn dáng vẻ của cậu không phải là trốn học chứ?" Lâm Huyền Nguyên vui sướng khi người gặp họa.


Đối với thiếu niên tên Đường Triết này, Lâm Huyền Nguyên biết hắn, trong lớp là kẻ thích gây sự.
Đường Triết lườm Lâm Huyền Nguyên một cái: "Thì sao hả?"
"Cậu không sợ tớ báo cáo cho ẻo lả sao?"
"Ẻo lả" là chủ nhiệm giáo dục của trường bọ họ làm quản lý ở phương diện kỉ luật học sinh, vì âm thanh nói chuyên the thé cho nên mới bị đặt biệt danh như vậy.
Bị Lâm Huyền Nguyên uy hiếp, Đường Triết yếu ớt gãi đầu vẻ mặt xấu hổ, "Lâm Huyền Nguyên, cậu sẽ không thật sự báo cáo tôi chứ, nếu không tôi mời cậu uống nước?"
Lần Này Lâm Huyền Nguyên thật sự giật mình, mắt trừng tới muốn rớt ra ngoài, "Cậu biết tên tôi?"
Đương Triết tức giận nói: "Không phải cậu cũng biết tên tôi sao? Mặc dù chúng ta không cùng lớp nhưng cũng nghe sự tích anh hùng của cậu từ lâu."
Lâm Huyền Nguyên có thể nghe ra giọng nói của hắn cổ quái, không có biện pháp, sự kiện "anh hùng" đủ để cho mọi người nhớ kĩ đại danh của Lâm Huyền Nguyên.
Đó là một chuyện lớn nhất mà Lâm Huyền Nguyên từng trải, lời nói của Đường Triết đã động đến chỗ đau của cô lập tức mặt Lâm Huyền Nguyên lập tức nóng đến lợi hại, không chút suy nghĩ đem vết thương của Đường triết bóp mạnh.
"..."
Đường Triết kêu lên, "lâm Huyên Nguyên sao lại bóp tôi?" Cậu ta ôm cánh tay, đau tới vặn vẹo, vết thương vừa kết vảy lại nứt ra chảy máu.
Lâm Huyền Nguyên trong lòng hối hận chính mình ra tay quá nặng, miệng lẩm bẩm nói: "Ai bảo cậu nói tôi?
Đường Triết ngẩng đầu phỏng chừng là muốn cùng Lâm Huyền Nguyên lý luận chợt có âm thanh truyền tới một giọng nói ừm ẻo lả:" Sắp tới giờ lên lớp, các cô các cậu ở đây làm cái gì? "
" Trời ạ, ẻo lả! "Lâm Huyền Nguyên cùng Đường Triết kinh hãi thất sắc nhìn ông ta đi đến phía bọn họ, Đường Triết nhanh chóng phủi lớp bùn đất, Lâm Huyền Nguyên cũng điều chỉnh tâm tình.
" Đường Triết, lần này rốt cục cũng bắt được anh trốn học đi, theo tôi đến văn phòng." "Ẻo lả" lớn tiếng răn dạy cậu ta thường ngày đem tới không ít phiền toái.
Đường Triết như nhìn thấy chuột nhìn thấy mèo cúi đầu nhỏ giọng ngụy biện: "Mẹ..


a không, thầy, em không có vắng mặt, thầy không tin có thể hỏi Lâm Huyền Nguyên," Nói xong ném cho Lâm Huyền Nguyên ánh mắt cầu cứu.
Lâm huyền Nguyên ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới mình bị cậu ta kéo xuống nước, bất quá vừa rồi cô còn có suy nghĩ kế thoát thân, thuận tiện giúp cậu ta đi, "Thầy, Đường Triết không vắng mặt, vì tiết học tiếp theo của tụi em là thí nghiệm sinh học, thầy bảo chúng em chuẩn bị tài liệu làm thí nghiệm, Đường triết tới cùng em thu thập nhụy hoa."
"Thì ra là Lâm Huyền Nguyên." sắc mặt của chủ nhiệm giáo dục cuối cùng cũng chuyển tốt hơn một chút, nhìn đám hoa thạch lựu rải rác trên đất xua tan nghi ngờ lòng, "Không vắng mặt là tốt, Đường Triết em nên học hỏi bạn học Lâm Huyền Nguyên biết không, mau về lớp đi."
Đường Triết như gặp được đại xa, gật gật đầu, sau đó cầm lấy hai bông hoa trên đất rồi chạy theo Lâm Huyền Nguyên thoát khỏi tầm mắt của Thầy chủ nhiệm giáo dục.
Chạng vạng sau giờ học, Đường Triết mời Lâm Huyền Nguyên ăn cơm tỏ ý báo đáp ơn cứu mạng của cô.
"Lâm Huyền Nguyên, hôm nay cám ơn cậu, nêu không có cậu tôi khẳng định lại viết kiểm điểm." Đường Triết vẻ mặt biết ơn.
Lâm Huyền Nguyên một bên ngấu nghiến vừa lắp bắp nói, "Cũng không phải, nếu như không có cậu tôi cũng không có biện pháp thoát thân."
"Hả? Tại sao?"
Lâm Huyền Nguyên ném cho cậu ta một ánh mắt khinh thường: "Cậu đúng là không phải ngu ngốc bình thường, ngẫm lại xem, trời nóng nực vậy lại chạy tới tường rào làm gì? Cậu đừng ngây thơ cho rằng tôi thật sự là đi thu thập hoa làm thí nghiệm đi, hặc là cho rằng tôi là quý nhân trong mệnh của cậu khi cậu gặp nguy nan tôi liền bay tới cứu, kì thật chẳng qua tôi cũng như cậu, vừa vặn có thói quen trốn học.."
"Phốc!" Lâm Huyền Nguyên chưa nói hết lời đã thấy người nào đó bị ớt làm sặ, nước mắt nước mũi đua nhau chảy thật ghê tởm.
Trước đó Lâm Huyền Nguyên đúng là biết Đường Triết, chính xác hơn là cô gái nào trong trường cũng biết cậu ta, mỗi cô gái đều có bạch mã hoàng tử trong mơ.
Mặc dù người cưỡi bạch mã không nhất thiết là hoàng tử, còn có thể là đường tăng, nhưng Đường Triết vẫn là dùng vẻ ngoài cực soái cùng khí chất bất phàm khiến giấc mơ của các thiếu nữ trong trường trở thành hiện thực, về phần hắn có phải đường tăng hay không cần phải kiểm chứng thêm bởi vì tới bây giờ cậu chưa từng cùng cô gái nào xảy ra lùm xùm ồn ào cả.
Thiếu niên như vậy nghiễm nhiên trở thành đối tượng được các nữ sinh ái mộ, hơn nữa mỗi tháng đều bị báo cáo phê bình bởi hành vi phản nghịch nên tự nhiên trở thành tiểu thiên vương nổi tiếng trong trường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương