Diệu Diệu
Chương 73: Rải cẩu lương trong hoàng cung (18)

Tử Thần Điện.

Cung nữ ra ra vào vào, bất quá bởi vì đã luyện tập nhiều lần, nên cũng không hoảng loạn, đâu vào đấy làm việc của mình.

Mấy ma ma trầm ổn đứng ở cửa điện chỉ huy.

Tần Trường An trực tiếp chạy nhanh trở về, “Tình huống như thế nào? Hoàng Hậu thế nào?!”

Ám vệ nữ quan biết chuyện quá khẩn cấp, cũng không lãng phí thời gian hành cái gì lễ, “Hoàng Hậu vẫn tốt, tử cung đã mở hai ngón tay, lập tức có thể…”

An Văn Hải qua thật lâu mới cùng một đám tiểu thái giám chạy tới, mệt hồng hộc, lau mồ hôi, lúc này Tử Thần Điện đã bị vây quanh, tiếng kêu đau đớn như ẩn như hiện truyền ra, Hoàng Thượng anh minh thần võ tựa như con lừa đang bị buộc lại, không đầu không đuôi đi tới đi lui quanh cửa điện……

Ông không dám mở miệng, cung kính đứng thẳng phía sau Hoàng Thượng.

Chỉ hy vọng Minh Thân Vương đừng ngu ngốc tại thời điểm này, bằng không có toàn thây hay không còn chưa biết.

Ánh trăng bàng bạc đột nhiên bị mây đen bao phủ.

Các đại thần ngồi trong yến hội có chút lo lắng, “Sao lại thế này? Không biết Hoàng Hậu nương nương có thể bình an sinh Thái Tử điện hạ không.”

“Câm miệng! Không muốn sống nữa! Hoàng Hậu nương nương là thần phượng hóa thân, đều có long khí phù hộ, tiểu hoàng tử cùng nương nương nhất định đều bình an không có việc gì.” Các đại thần đều run rẩy, còn cố tình muốn làm bộ làm tịch giống như không có việc gì uống rượu.

Toàn bộ đại điện, đôi mắt của Lê Minh Tuyết có chút không bình thường.

Kinh thành.

Nguyên bản ban đêm yên tĩnh, đột nhiên bị tiếng vó ngựa đánh vỡ.

Thị vệ tuần tra cảnh giác đi qua, lại bị hắc y nhân không biết từ đâu tới bỗng nhiên bịt kín miệng, hít phải khói mê, giây tiếp theo bất tỉnh nhân sự, bị kéo vào trong bóng tối.

Cùng lúc đó, hắc y nhân không tiếng động thổi thứ gì đó, đen nhánh, một đội binh mã từ xa tới gần, từ bên này đi qua, đi về phía hoàng thành.

Khi cửa thành bị tiếp quản, hắc y nhân lại xuất hiện một lần nữa.

Hết thảy đều tiến hành trong im lặng.

Trong yến hội, mọi người nóng lòng như lửa đốt, có chút nôn nóng uống rượu, tiếng nói chuyện cũng không tự giác nhỏ xuống.

Nhưng vào lúc này, nhóm vũ cơ lui xuống, đổi thành một loại vũ đạo khác! Thịch thịch thịch! Tiếng trống vang lên, ở giữa, một vũ cơ tuyệt sắc xuất hiện, eo như cành liễu, sóng mắt như nước, hương khí bí ẩn phát tán trong không khí.

Đa số người chóp mũi giật giật, đột nhiên cảm thấy bản thân nhũn người, có võ tướng phản ứng lại, bỗng nhiên đứng lên, “Không tốt! Đừng hít thở!”

Nhưng lời này đã chậm.

Hương khí bỗng nhiên trở nên nồng đậm, các nữ quyến sợ tới mức thét chói tai, thân thể một người tiếp một người ngã xuống, các đại thần cũng không kiên trì được lâu, cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể nhũn ra…

Bùm bùm, tiếng chén đĩa rơi trên mặt đất nối liền không dứt, trong ánh mắt những người còn tỉnh, là không dám tin tưởng.

Đây chính là hoàng cung a, đại nội cao thủ như mây, khi nào để người khác dễ dàng vào như vậy?

Các nữ quyến kinh hoảng thất thố thét chói tai, theo lý mà nói hẳn là làm hoàng cung đều sôi trào lên, nhưng nếu có người có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện, toàn bộ hoàng cung ngoại trừ Tử Thần Điện, đều đã lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Có lẽ là dược hiệu không đủ, không bao lâu, mọi người đã tỉnh lại.

Các lão thần tỉnh lại đầu tiên, phát hiện bọn họ lúc này đã bị nhốt trong cung điện, binh lính cầm vũ khó đang vây quanh bọn họ.

Mấy đại thần bắt đầu đánh giá hoàn cảnh trước mắt, mọi người cơ hồ đều ở, trừ bỏ nữ quyến… Cùng với, Bảo Thân Vương phủ.

“Hoàng huynh!!” Minh Thân Vương nằm trên mặt đất ngón tay giật giật, đột nhiên ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Vài vị đại thần cũng không nói gì, nhìn binh lính, ý bảo Minh Thân Vương nhìn tình huống xung quanh, bảo vệ bản thân.

Minh Thân Vương thoạt nhìn cũng nhạy bén, lập tức thu lại biểu tình, bất động thanh sắc đánh giá tình huống trước mắt, rồi sau đó nhìn vị trí của Bảo Thân Vương, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên và tức giận.

Như là hiểu ra.

“Súc sinh.” Hắn ta mắng.

Vài vị đại thần hít sâu một hơi, nhìn binh lính, trực tiếp cứng đờ, nôn nóng nhìn bên kia, Minh Thân Vương!

Minh Thân Vương bị đánh một trận, gương mặt có chút sưng đỏ, nhìn vài vị lão thần lắc lắc đầu, ý bảo hắn ta không sao, hơn nữa tìm cơ hội ám chỉ không biết Hoàng Thượng thế nào, muốn đi cứu Hoàng Thượng.

Các lão thần gật gật đầu, không tiếng động chắp tay, bọn họ đương nhiên phải đi cứu Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng còn… Vậy hoàn mỹ, nếu Hoàng Thượng không ở…… Các lão thần nhất trí suy nghĩ, vậy cũng tuyệt đối không thể làm loạn thần tặc tử thượng vị!

Bọn họ tình nguyện lựa chọn Minh Thân Vương!

Bất quá kỳ thật, sườn điện bên kia, cũng đang trình diễn tình cảnh giống vậy.

Có thể ngồi ở chỗ này đều là mệnh phụ cùng tông phụ, không nói cái khác, ít nhất trên mặt đều bình ổn, không có một người bị dọa khóc thút thít.

Lê Minh Tuyết nhạy bén phát hiện Bảo Thân Vương phi biến mất không thấy, nàng ta không ngu ngốc, tự nhiên hiểu Minh Thân Vương muốn làm gì, không nói hai lời đứng lên, nói Bảo Thân Vương phi biến mất không thấy.

Thị vệ canh giữ bọn họ, bởi vì là nữ quyến, cho nên cách khá xa, Lê Minh Tuyết nhiệt tình tràn đầy, bắt đầu lòng đầy căm phẫn, châm ngòi ly gián.

Nàng ta như đã thấy cảnh tượng ngày mai mình mặc phượng bào……

Mọi người đều thần phục dưới chân nàng ta……

Thời gian qua thật sự nhanh.

Rất nhanh đã vượt qua cả đêm, đại đa số thần tử một đêm đều không nhắm mắt, chờ đợi tin tức bên ngoài truyền đến.

Lê Minh Tuyết và Minh Thân Vương thấy không đúng là khi sắc trời bắt đầu sáng, thị vệ bên cạnh đột nhiên bắt lấy bọn họ.

“…………” Minh Thân Vương nắm chặt tay, khuôn mặt giả vờ cứng đờ lần này biến thành thật sự.

Sự tình, không đúng lắm.

Thị vệ rõ ràng hẳn là người của hắn ta……

Bảo Thân Vương chậm rì rì đi vào, trào phúng nhìn về phía hắn ta, đương nhiên không đúng.

Hắn ta cho rằng cả thiên hạ đều là kẻ ngốc sao? Hoàng Thượng năm đó năng lực áp mọi người, bọn họ vài người liên thủ cũng không có tác dụng, mà bây giờ lại thua hắn ta?

“Hoàng Hậu bình an, mẫu tử bình an.” Cậu nói.

Lời này ý tứ là……

Lê Minh Tuyết đang trong mộng đẹp chợt thanh tỉnh, “…… Ngươi lặp lại lần nữa?!” Nàng ta kỳ thật hiểu, nhưng lại hoàn toàn không thể tiếp thu, không có khả năng!

Không phải đã nói không thể để Hoàng Hậu sống sót, Lê Diệu Diệu đêm nay nhất định sẽ một thi hai mệnh sao?

“………” Minh Thân Vương trầm mặc một hồi, a một tiếng, cũng không giả vờ, “Hoàng Thượng đã sớm phát hiện?”

Kế hoạch của hắn ta đã tính mọi mặt, tuy rằng sẽ có một số lỗ hổng nhỏ, nhưng ngay cả khi trong lòng đều rõ ràng, cũng sẽ không có người bắt lấy không bỏ, nếu thành công, đến lúc đó hắn ta danh chính ngôn thuận đăng cơ tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng……

Có thể trở thành như vậy, chỉ có một lời giải thích, đó chính là Hoàng Thượng đã sớm phát hiện.

“…Cần gì phải hỏi vấn đề không có ý nghĩa này?” Bảo Thân Vương cười.

Dù sao hắn ta đều phải chết.

“Không!” Lê Minh Tuyết thét chói tai, “Không nên như vậy!”

Không ai phản ứng nàng ta.

Kỳ thật thời gian Diệu Diệu sinh cũng không lâu, gần một canh giờ, nhưng Tần Trường An quầng thâm mắt đều xuất hiện, sống một giây như sống một năm, phảng phất đã qua vô số thời đại, sàn nhà đều bị hắn mài một tầng.

Tâm tư của hắn toàn bộ đều ở trên người Diệu Diệu, cho nên tạm thời cũng không quan tâm tới Minh Thân Vương, khi hắn sắp không chịu đựng nổi, một trận tiếng khóc lảnh lót vang lên ——

Tần Trường An thả lỏng, “Diệu Diệu!”

Hắn xông đi, ở trên giường nhìn thoáng qua, lại chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hoảng hốt, “Thái y! Thái y đâu! Hoàng Hậu sao lại thế này?”

Diệu Diệu nằm trên giường đầy máu, nhắm mắt lại, thậm chí ngay cả hơi thở cũng rất yếu ớt.

Nữ quan sửng sốt, còn chưa kịp ngăn Hoàng Thượng lại, đã thấy sắc mặt Hoàng Thượng trở nên trắng bệch, sau đó phản ứng lại, cũng bất chấp Hoàng Thượng vào phòng sinh không may mắn, vội vàng nói, “Hoàng Thượng yên tâm, nương nương chỉ là mệt quá nên ngủ mất.”

“…… Thật sự?” Lúc này Tần Trường An mới nhẹ nhàng thở ra, chân có hơi nhũn ngồi trên giường, vùi đầu trên người nàng, ngón tay nhẹ nhàng ôm nàng.

Hắn ôm nàng trong chốc lát, không biết suy nghĩ chuyện gì, thật lâu sau mới ngẩng đầu, hôn hôn trán, rầm rì một tiếng, không sinh.

Không bao giờ sinh.

Chỉ một đứa là đủ.

Hắn cầm khăn của cung nữ bên cạnh, dùng nước ấm lau người cho Diệu Diệu, rồi sau đó đổi đệm chăn sạch sẽ, ôm Diệu Diệu rời phòng sinh, làm xong mọi chuyện, lúc này mới nhớ tới hài tử của bọn họ.

Hôn hôn nàng, đi ra ngoài, nhỏ giọng, “Hài tử đâu?”

Ma ma ôm một cái bọc nhỏ, trên mặt hỉ khí dương dương, “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương sinh một tiểu hoàng tử! Mẫu tử bình an!”

Đứa bé bên trong rất đẹp, trắng trắng nộn nộn, không giống những đứa bé khác khi vừa mới sinh ra, vừa hồng vừa nhăn.

“Tốt.” Tần Trường An vẫy vẫy tay, lộ ra một gương mặt tươi cười, “Thưởng, đều có thưởng.”

“Hoàng Thượng có muốn ôm Đại hoàng tử không?” Ma ma thấy hắn nhìn chằm chằm vào, thật cẩn thận hỏi.

Tần Trường An trong lòng vừa động, nhận lấy. “… Được.”

Tiểu hài tử rất mềm, cơ hồ chỉ nho nhỏ một cục, không lớn hơn bàn tay hắn bao nhiêu, Tần Trường An có chút cứng đờ mà ôm vào trong lòng.

Hắn đặt hài tử lên giường cùng Diệu Diệu, —— một lớn một nhỏ hai khuôn mặt nhỏ dựa vào nhau, ngủ ngon phun phun, ấm áp đáng yêu.

Tần Trường An nhìn trong chốc lát, kéo chăn cho hai người, mày kiếm mắt sáng, hôn hai người mỗi người một cái.

Ân, đáng yêu như vậy…

Đều là của ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương