Diệu Diệu
-
Chương 70: Rải cẩu lương trong hoàng cung (15)
"Diệu Diệu!" Tần Trường An đột nhiên đứng lên, thiếu chút nữa đánh nghiêng bàn, vội vàng vỗ vỗ lưng nàng, "Có sao không?"
Diệu Diệu nôn một lát, liền cảm thấy đỡ hơn một chút.
Cầm cốc nước trong tay hắn súc miệng, có hơi suy yếu, khó chịu vùi đầu trong ngực hắn, dùng sức chui vào bên trong, rầm rì, "Khó chịu..."
Vừa buồn nôn vừa đói, muốn ăn lại không thể ăn, thật là khó chịu.
Nàng dùng sức ngửi hương vị trên người hắn, che chắn mùi tanh trên bàn.
Rầm rì, vẫn là hương bị trên người Trường An dễ ngửi.
Tần Trường An đau lòng, lửa giận trong nháy mắt tăng vọt, một bên vỗ lưng nàng, một bên tức giận, "Nhìn cái gì mà nhìn, còn chưa cút đi tìm thái y tới, đồ ăn này ai làm? Đi tìm Ngự Thiện Phòng tới đây! Có phải chọn thịt cá không tươi mới?!"
Tiểu thái giám bên cạnh bùm bùm quỳ đầy đất.
An Văn Hải cũng rùng mình, tâm tư lại không đặt trên mặt này, ông ở trong cung nhiều năm như vậy cũng biết nhiều ít...
Bệnh trạng này......
Ông vội vàng một bên tống cổ người đi tìm thái y, một bên tiến đến gần Tần Trường An...
Phía dưới cũng yên tĩnh, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đột nhiên đứng lên, lại có mấy người không nhìn qua, vốn dĩ cho rằng đã xảy ra chuyện gì, có thể thấy được Hoàng Hậu nương nương buồn nôn, những người ở đây đều run lên.
Bộ dáng này, bộ dáng này, không phải là mang thai đi.
Cái ly trong tay Lê Minh Tuyết kẽo kẹt rung động, rượu đều bị đổ ra, không, thể, nào.
Quả nhiên, sau khi An Văn Hải nói bên tai Hoàng Thượng mấy câu, sự tức giận trên mặt Hoàng Thượng cứng lại, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Hậu, trong mắt lập tức mừng như điên.
Sao đó không nói hai lời, trực tiếp ôm Hoàng Hậu đi.
Lưu lại An Văn Hải, nói thân thể Hoàng Hậu nương nương không khoẻ, Hoàng Thượng hồi cung trước, các vị đại thần tiếp tục yến tiệc, không cần để ý.
Các đại thần nâng ly, tiếp tục uống rượu.
Được được được, không cần để ý, không cần để ý...
......Mẹ, không cần để ý bà nội ngươi! Lúc này mẹ nó ai còn có tâm tình tiếp tục yến tiệc?!
Mấy lão thần tay đều đang run, liếc nhau, đều thấy được sự kích động trong mắt đối phương, nếu có thai thì đó chính là đích trưởng tử!
Đích trưởng tử có nghĩa là gì các ngươi hiểu không?
Đây là Thái Tử, kia cái gì hoàng thái đệ, cái gì chọn thân vương đều là giả, mẹ nó là không thể nào!
Hoàng Thượng có thể sinh ai còn muốn hoàng thái đệ a!
Chỉ cần có đứa nhỏ này, Bảo Thân Vương và Minh Thân Vương muốn thượng vị, đó chính là thiên nan vạn nan, cơ hồ không có khả năng.
Chỉ cần bọn họ dám, đó chính là soán vị, là mưu nghịch! Là phản tặc! Là danh không chính ngôn không thuận! Là người bị thiên hạ gièm pha!
Hơn nữa đây là chính thống.
Phải biết rằng, người đọc sách trong thiên hạ duy trì đều là chính thống.
Vài lão thần đã thành tinh trong lòng sóng gió mãnh liệt, uống rượu, hôm nay, cũng nên thay đổi.
Không khí trong yến hội thay đổi trong nháy mắt, không ít người đều bắt đầu trộm đánh giá vài vị thân vương, xem sắc mặt bọn họ.
Trên mặt Minh Thân Vương không bất luận cái gì không ổn, có hơi kinh ngạc, còn có chút vui vẻ vì Hoàng Thượng, nhìn qua chính là một đệ đệ tốt.
Bảo Thân Vương lại sửng sốt trong chốc lát, trên mặt có chút chua xót, uống cạn rượu trong tay.
Có lẽ có người sẽ tự hỏi, Thái Tử trưởng thành mất mười mấy năm, mười mấy năm có thể phát sinh rất nhiều biến cố, ít nhất thế lực của Bảo Thân Vương và Minh Thân Vương đã ăn sâu bén rễ, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Nhưng trong mắt các lão thần khôn khéo, lại bất đồng, hoàn toàn là đại cục đã định.
- - hiện tại trên bàn cân không phải là Thái Tử và thân vương, mà là Hoàng Thượng và thân vương, chuyện này để lộ ra một tin tức quan trọng -- những lời đồn trước kia đều là bịa đặt, thân thể của Hoàng Thượng không sao.
Một khi đã như vậy, bây giờ Hoàng Thượng mới hơn 20 tuổi, sống thêm vài thập niên tuyệt đối không thành vấn đề......
Loại tình huống này bọn họ còn cần chia phe phái?
Không vội, hoàn toàn không vội.
Hoàng Thượng mấy năm trước đăng cơ, hiện tại ngồi mấy năm ở vị trí kia, càng cao thâm khó đoán không ai hiểu, còn có thể sống tám mươi năm, bọn họ những người này không cần nghĩ thêm gì nữa, thành thật kiên định làm việc cho hoàng đế là được.
Thái Tử hoặc là hoàng thái đệ mấy thứ này hoàn toàn không cần suy xét.
...... Hiện tại yêu cầu duy nhất phải suy xét chính là, Hoàng Hậu có mang thai hay không...
Các vị đại thần đều khẩn trương, cũng không có người nào có tâm tư đi điều tiết cái này, đều đang chờ tin tức.
Tử Thần Điện.
Tần Trường An ôm Diệu Diệu ngồi trên giường, nhìn chằm chằm thái y, kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, "Hoàng Hậu thế nào?"
Một đám thái giám cùng cung nữ cũng nôn nóng chờ đợi đáp án.
Thái y là người vẫn luôn chữa bệnh cho Hoàng Thượng, bị tầm mắt của mọi người nhìn chằm chằm, cũng không áp lực, ngón tay giật giật, trợn mắt, "Chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương có tin vui!"
"Tốt!" Tần Trường An ôm lấy Diệu Diệu, mặt mày hớn hở, vui sướng không biết làm như thế nào, liên tục hôn lên mặt nàng, "Diệu Diệu, nàng nghe thấy không? Nàng nghe thấy không?!"
Diệu Diệu cũng vui vẻ, khẽ hôn lại hắn, lăn lộn trong ngữ hắn, sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, "Bên trong có tiểu Trường An sao?"
"Ân, tiểu Trường An!" Tần Trường An liên tục gật đầu. "Có lẽ là tiểu Diệu Diệu..."
"Vậy chàng thích tiểu Trường An hay là tiểu Diệu Diệu nha?" Diệu Diệu tùy ý lăn một cái, ôm cổ hắn, có chút tò mò.
Tần Trường An cười ha ha, mày kiếm tà phi, ôm nàng vào trong lòng, hôn một cái, "Thích nhất đương nhiên là Lê thị Diệu Diệu."
Ngoại trừ Diệu Diệu còn có thể có ai?
Diệu Diệu: "...... Meo."
... Nàng vùi khuôn mặt đắc ý dào dạt vào trong ngực hắn, meo một tiếng, kia nhiều ngượng ngùng nha.
Thái y mắt xem mũi mũi xem tim, không dám nói gì.
Chờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương nị oai xong, mới ngẩng đầu, có một nói một, "Nương nương và tiểu hoàng tử rất khỏe, không cần lo lắng, vi thần kê hai đơn thuốc bổ dưỡng thân thể......"
"Ngoài ra, ẩm thực cũng phải chú ý, những điểm này vi thần sẽ viết lại..."
Tần Trường An cầm tờ giấy ghi những điều cần chú ý, đọc nghiêm túc hơn cả khi phê tấu chương, nhớ kỹ tất cả mới vừa lòng nói, "Một năm nay ngươi không cần phải làm gì cả, ở trong cung, tùy thời chờ mệnh lệnh, chờ tiểu hoàng tử bình an sinh ra lại ra cung."
Thái y không cẩn thận giật đứt hai sợi râu, lừa quỷ đi, khi không sinh ra sợ vạn nhất, mình ở đây chăm sóc, chờ sau khi sinh, sợ hài tử ra gió chịu lạnh gì đó, chắc vẫn còn phải ở đây!
Nhưng ai bảo người ta là hoàng đế đâu.
Chờ thái ý ra ngoài, trong điện nháy mắt nở nụ cười, An Văn Hải thấu tới, "Chúc mừng Hoàng Thượng chúc mừng Hoàng Thượng!"
Các cung nữ cũng theo sát, trên mặt mỗi người đều là ý cười, cũng nói, "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương!"
Tần Trường An bị chọc cười, "Rất tốt, thưởng! Mỗi người đều có thưởng!"
Tin tức này bọn họ cũng không cần giấu, La thái phi còn ở trong cung nghe nói việc này, trong tay cầm hạt châu bùm bùm rơi xuống đất.
Bà ngẩn ra trong chốc lát, mới lấy lại tinh thần, lần này là... Thật sự không có cơ hội tranh.
Các đại thần đợi một đêm, ai cũng không dám chợp mắt, trời chưa sáng đã có người báo ti, không sai, không sai, Hoàng Hậu đã mang thai gần hai tháng!
Toàn bộ kinh thành đều bị kinh động.
Tin tức lấy tốc độ cực nhanh từ hoàng thành khuếch tán, một đường ra bên ngoài.
Dân chúng khua chiêng gõ trống, còn náo nhiệt hơn cả năm mới, Hoàng Thượng của bọn họ thật sự có hậu!
Thật sự không sao! Hiện tại các bá tánh đều thuần phác, Hoàng Thượng tốt với họ, trong lòng họ cũng chỉ hướng về Hoàng Thượng, cao hứng hơn cả khi mình có con trai, một đám hỉ khí dương dương.
Không ít người còn lên núi cầu nguyện.
"Tiểu ca, hồ lô này bao nhiêu tiền một xâu? Cho ta hai xâu" Một lão hán hỉ khí dương dương, hôm nay vui vẻ, Hoàng Hậu nương nương mang thai.
Người bán hàng rong nắm luôn lấy mấy xâu, "Cho ngươi!"
"Này không đúng rồi!" Lão hán chỉ đủ tiền mua hai xâu.
Người bán hàng rong cũng vui vẻ ra mặt, "Hôm nay đại hỉ, xâu này coi như tặng không, chúc mừng một chút."
Lão hán đã hiểu, lại cầm mấy tiền đồng nhét vào trong ngực người bán rong. "Ha ha ha! Lão hán cũng vui vẻ!"
Nhưng Minh Vương phủ lại không có âm thanh, yên lặng đến đáng sợ.
Quạ đen đậu trên nóc thư phòng, sung sướng chải vuốt lông chim của mình, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói nặng nề của một người nam nhân, mang theo sát khí, quạ đen như bị dọa, phành phạch cánh vội vàng bay đi.
Lê Minh Tuyết nghe tin tức truyền tới, trên mặt đất toàn bộ là mảnh vỡ, bọn nha hoàn quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
"Không có khả năng!"
"Không có khả năng!"
Vì sao Lê Diệu Diệu lại mang thai?!
Nàng ta ôm đầu, cơ hồ sắp hỏng mất. "Này không đúng! Cái gì cũng không đúng!"
Rõ ràng Hoàng Thượng lập tức băng hà, sao có thể càng ngày càng khỏe mạnh, sao có thể có hài tử?!
Nếu thân thể của Hoàng Thượng tốt, vậy nàng ta tính là cái gì?! Minh Vương còn có thể thành hoàng đế sao?!
P/s: Ủng hộ hố mới của bạn edit dễ thương chăm chỉ nào, hôm nay post chương đầu tiên😕
Diệu Diệu nôn một lát, liền cảm thấy đỡ hơn một chút.
Cầm cốc nước trong tay hắn súc miệng, có hơi suy yếu, khó chịu vùi đầu trong ngực hắn, dùng sức chui vào bên trong, rầm rì, "Khó chịu..."
Vừa buồn nôn vừa đói, muốn ăn lại không thể ăn, thật là khó chịu.
Nàng dùng sức ngửi hương vị trên người hắn, che chắn mùi tanh trên bàn.
Rầm rì, vẫn là hương bị trên người Trường An dễ ngửi.
Tần Trường An đau lòng, lửa giận trong nháy mắt tăng vọt, một bên vỗ lưng nàng, một bên tức giận, "Nhìn cái gì mà nhìn, còn chưa cút đi tìm thái y tới, đồ ăn này ai làm? Đi tìm Ngự Thiện Phòng tới đây! Có phải chọn thịt cá không tươi mới?!"
Tiểu thái giám bên cạnh bùm bùm quỳ đầy đất.
An Văn Hải cũng rùng mình, tâm tư lại không đặt trên mặt này, ông ở trong cung nhiều năm như vậy cũng biết nhiều ít...
Bệnh trạng này......
Ông vội vàng một bên tống cổ người đi tìm thái y, một bên tiến đến gần Tần Trường An...
Phía dưới cũng yên tĩnh, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đột nhiên đứng lên, lại có mấy người không nhìn qua, vốn dĩ cho rằng đã xảy ra chuyện gì, có thể thấy được Hoàng Hậu nương nương buồn nôn, những người ở đây đều run lên.
Bộ dáng này, bộ dáng này, không phải là mang thai đi.
Cái ly trong tay Lê Minh Tuyết kẽo kẹt rung động, rượu đều bị đổ ra, không, thể, nào.
Quả nhiên, sau khi An Văn Hải nói bên tai Hoàng Thượng mấy câu, sự tức giận trên mặt Hoàng Thượng cứng lại, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Hậu, trong mắt lập tức mừng như điên.
Sao đó không nói hai lời, trực tiếp ôm Hoàng Hậu đi.
Lưu lại An Văn Hải, nói thân thể Hoàng Hậu nương nương không khoẻ, Hoàng Thượng hồi cung trước, các vị đại thần tiếp tục yến tiệc, không cần để ý.
Các đại thần nâng ly, tiếp tục uống rượu.
Được được được, không cần để ý, không cần để ý...
......Mẹ, không cần để ý bà nội ngươi! Lúc này mẹ nó ai còn có tâm tình tiếp tục yến tiệc?!
Mấy lão thần tay đều đang run, liếc nhau, đều thấy được sự kích động trong mắt đối phương, nếu có thai thì đó chính là đích trưởng tử!
Đích trưởng tử có nghĩa là gì các ngươi hiểu không?
Đây là Thái Tử, kia cái gì hoàng thái đệ, cái gì chọn thân vương đều là giả, mẹ nó là không thể nào!
Hoàng Thượng có thể sinh ai còn muốn hoàng thái đệ a!
Chỉ cần có đứa nhỏ này, Bảo Thân Vương và Minh Thân Vương muốn thượng vị, đó chính là thiên nan vạn nan, cơ hồ không có khả năng.
Chỉ cần bọn họ dám, đó chính là soán vị, là mưu nghịch! Là phản tặc! Là danh không chính ngôn không thuận! Là người bị thiên hạ gièm pha!
Hơn nữa đây là chính thống.
Phải biết rằng, người đọc sách trong thiên hạ duy trì đều là chính thống.
Vài lão thần đã thành tinh trong lòng sóng gió mãnh liệt, uống rượu, hôm nay, cũng nên thay đổi.
Không khí trong yến hội thay đổi trong nháy mắt, không ít người đều bắt đầu trộm đánh giá vài vị thân vương, xem sắc mặt bọn họ.
Trên mặt Minh Thân Vương không bất luận cái gì không ổn, có hơi kinh ngạc, còn có chút vui vẻ vì Hoàng Thượng, nhìn qua chính là một đệ đệ tốt.
Bảo Thân Vương lại sửng sốt trong chốc lát, trên mặt có chút chua xót, uống cạn rượu trong tay.
Có lẽ có người sẽ tự hỏi, Thái Tử trưởng thành mất mười mấy năm, mười mấy năm có thể phát sinh rất nhiều biến cố, ít nhất thế lực của Bảo Thân Vương và Minh Thân Vương đã ăn sâu bén rễ, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Nhưng trong mắt các lão thần khôn khéo, lại bất đồng, hoàn toàn là đại cục đã định.
- - hiện tại trên bàn cân không phải là Thái Tử và thân vương, mà là Hoàng Thượng và thân vương, chuyện này để lộ ra một tin tức quan trọng -- những lời đồn trước kia đều là bịa đặt, thân thể của Hoàng Thượng không sao.
Một khi đã như vậy, bây giờ Hoàng Thượng mới hơn 20 tuổi, sống thêm vài thập niên tuyệt đối không thành vấn đề......
Loại tình huống này bọn họ còn cần chia phe phái?
Không vội, hoàn toàn không vội.
Hoàng Thượng mấy năm trước đăng cơ, hiện tại ngồi mấy năm ở vị trí kia, càng cao thâm khó đoán không ai hiểu, còn có thể sống tám mươi năm, bọn họ những người này không cần nghĩ thêm gì nữa, thành thật kiên định làm việc cho hoàng đế là được.
Thái Tử hoặc là hoàng thái đệ mấy thứ này hoàn toàn không cần suy xét.
...... Hiện tại yêu cầu duy nhất phải suy xét chính là, Hoàng Hậu có mang thai hay không...
Các vị đại thần đều khẩn trương, cũng không có người nào có tâm tư đi điều tiết cái này, đều đang chờ tin tức.
Tử Thần Điện.
Tần Trường An ôm Diệu Diệu ngồi trên giường, nhìn chằm chằm thái y, kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, "Hoàng Hậu thế nào?"
Một đám thái giám cùng cung nữ cũng nôn nóng chờ đợi đáp án.
Thái y là người vẫn luôn chữa bệnh cho Hoàng Thượng, bị tầm mắt của mọi người nhìn chằm chằm, cũng không áp lực, ngón tay giật giật, trợn mắt, "Chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương có tin vui!"
"Tốt!" Tần Trường An ôm lấy Diệu Diệu, mặt mày hớn hở, vui sướng không biết làm như thế nào, liên tục hôn lên mặt nàng, "Diệu Diệu, nàng nghe thấy không? Nàng nghe thấy không?!"
Diệu Diệu cũng vui vẻ, khẽ hôn lại hắn, lăn lộn trong ngữ hắn, sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, "Bên trong có tiểu Trường An sao?"
"Ân, tiểu Trường An!" Tần Trường An liên tục gật đầu. "Có lẽ là tiểu Diệu Diệu..."
"Vậy chàng thích tiểu Trường An hay là tiểu Diệu Diệu nha?" Diệu Diệu tùy ý lăn một cái, ôm cổ hắn, có chút tò mò.
Tần Trường An cười ha ha, mày kiếm tà phi, ôm nàng vào trong lòng, hôn một cái, "Thích nhất đương nhiên là Lê thị Diệu Diệu."
Ngoại trừ Diệu Diệu còn có thể có ai?
Diệu Diệu: "...... Meo."
... Nàng vùi khuôn mặt đắc ý dào dạt vào trong ngực hắn, meo một tiếng, kia nhiều ngượng ngùng nha.
Thái y mắt xem mũi mũi xem tim, không dám nói gì.
Chờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương nị oai xong, mới ngẩng đầu, có một nói một, "Nương nương và tiểu hoàng tử rất khỏe, không cần lo lắng, vi thần kê hai đơn thuốc bổ dưỡng thân thể......"
"Ngoài ra, ẩm thực cũng phải chú ý, những điểm này vi thần sẽ viết lại..."
Tần Trường An cầm tờ giấy ghi những điều cần chú ý, đọc nghiêm túc hơn cả khi phê tấu chương, nhớ kỹ tất cả mới vừa lòng nói, "Một năm nay ngươi không cần phải làm gì cả, ở trong cung, tùy thời chờ mệnh lệnh, chờ tiểu hoàng tử bình an sinh ra lại ra cung."
Thái y không cẩn thận giật đứt hai sợi râu, lừa quỷ đi, khi không sinh ra sợ vạn nhất, mình ở đây chăm sóc, chờ sau khi sinh, sợ hài tử ra gió chịu lạnh gì đó, chắc vẫn còn phải ở đây!
Nhưng ai bảo người ta là hoàng đế đâu.
Chờ thái ý ra ngoài, trong điện nháy mắt nở nụ cười, An Văn Hải thấu tới, "Chúc mừng Hoàng Thượng chúc mừng Hoàng Thượng!"
Các cung nữ cũng theo sát, trên mặt mỗi người đều là ý cười, cũng nói, "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương!"
Tần Trường An bị chọc cười, "Rất tốt, thưởng! Mỗi người đều có thưởng!"
Tin tức này bọn họ cũng không cần giấu, La thái phi còn ở trong cung nghe nói việc này, trong tay cầm hạt châu bùm bùm rơi xuống đất.
Bà ngẩn ra trong chốc lát, mới lấy lại tinh thần, lần này là... Thật sự không có cơ hội tranh.
Các đại thần đợi một đêm, ai cũng không dám chợp mắt, trời chưa sáng đã có người báo ti, không sai, không sai, Hoàng Hậu đã mang thai gần hai tháng!
Toàn bộ kinh thành đều bị kinh động.
Tin tức lấy tốc độ cực nhanh từ hoàng thành khuếch tán, một đường ra bên ngoài.
Dân chúng khua chiêng gõ trống, còn náo nhiệt hơn cả năm mới, Hoàng Thượng của bọn họ thật sự có hậu!
Thật sự không sao! Hiện tại các bá tánh đều thuần phác, Hoàng Thượng tốt với họ, trong lòng họ cũng chỉ hướng về Hoàng Thượng, cao hứng hơn cả khi mình có con trai, một đám hỉ khí dương dương.
Không ít người còn lên núi cầu nguyện.
"Tiểu ca, hồ lô này bao nhiêu tiền một xâu? Cho ta hai xâu" Một lão hán hỉ khí dương dương, hôm nay vui vẻ, Hoàng Hậu nương nương mang thai.
Người bán hàng rong nắm luôn lấy mấy xâu, "Cho ngươi!"
"Này không đúng rồi!" Lão hán chỉ đủ tiền mua hai xâu.
Người bán hàng rong cũng vui vẻ ra mặt, "Hôm nay đại hỉ, xâu này coi như tặng không, chúc mừng một chút."
Lão hán đã hiểu, lại cầm mấy tiền đồng nhét vào trong ngực người bán rong. "Ha ha ha! Lão hán cũng vui vẻ!"
Nhưng Minh Vương phủ lại không có âm thanh, yên lặng đến đáng sợ.
Quạ đen đậu trên nóc thư phòng, sung sướng chải vuốt lông chim của mình, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói nặng nề của một người nam nhân, mang theo sát khí, quạ đen như bị dọa, phành phạch cánh vội vàng bay đi.
Lê Minh Tuyết nghe tin tức truyền tới, trên mặt đất toàn bộ là mảnh vỡ, bọn nha hoàn quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
"Không có khả năng!"
"Không có khả năng!"
Vì sao Lê Diệu Diệu lại mang thai?!
Nàng ta ôm đầu, cơ hồ sắp hỏng mất. "Này không đúng! Cái gì cũng không đúng!"
Rõ ràng Hoàng Thượng lập tức băng hà, sao có thể càng ngày càng khỏe mạnh, sao có thể có hài tử?!
Nếu thân thể của Hoàng Thượng tốt, vậy nàng ta tính là cái gì?! Minh Vương còn có thể thành hoàng đế sao?!
P/s: Ủng hộ hố mới của bạn edit dễ thương chăm chỉ nào, hôm nay post chương đầu tiên😕
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook