Diệu Diệu
-
Chương 57: Rải cẩu lương trong hoàng cung (2)
Lời này của ông ta cũng không phải quát Lê Minh Tuyết.
Lê phu nhân đã thói quen, nhàn nhạt nói, “Minh Tuyết đi về trước đi, Diệu Diệu không có việc gì.”
Lê Minh Tuyết còn muốn nói chuyện, đã bị Lê phu nhân đánh gãy, “Canh gừng Trần ma ma sẽ đưa qua, bị lạnh phụ thân ngươi sẽ thương tâm.”
Khi vừa gả tới đây, bà vẫn rất thiệt tình đối đãi Lê Minh Tuyết, dù sao cũng là cốt nhục của tỷ tỷ lưu lại, tỷ tỷ đối bà cũng rất tốt.
Nhưng không nghĩ tới, Lê Minh Tuyết khi đó khả năng còn nhỏ, mẫu thân lại mất, cho nên đặc biệt xem trọng phụ thân của mình, cơ hồ là vô ý thức, ở trước mắt Lê thị lang biểu hiện sự sợ hãi và không muốn ở với bà…
Lê thị lang người này có chút tự đại, thiên vị nhỏ yếu, lại luôn luôn tự xưng là tình thâm với thê tử đã mất, thấy Lê Minh Tuyết đáng thương như vậy, cơ hồ cái gì cũng nghĩ là bà không đúng, bà giải thích cũng vô dụng, nhiều lần, bà cũng từ bỏ.
Sau đó Lê Minh Tuyết lớn lên cũng hiểu chuyện, cũng giải thích với Lê thị lang, nhưng không có tác dụng gì, Lê phu nhân biết đây là hài tử duy nhất tỷ tỷ lưu lại, mình hẳn nên thân cận, nhưng làm thế nào cũng không thân cận được.
Lê Minh Tuyết cũng không muốn ngốc ở chỗ này, lại dây dưa vài câu liền mang theo sự lo lắng với Diệu Diệu rời đi.
Lê thị lang lúc này mới xoay người hỏi Diệu Diệu, “Cảm thấy thế nào?”
Ông ta luôn luôn tự xưng xử lý mọi chuyện công bằng, đều là nữ nhi của mình, chẳng qua mẫu thân Minh Tuyết đi rồi, Diệu Diệu còn có mẫu thân thương, hơn nữa Minh Tuyết là người mình yêu sinh ra, cho nên chỉ sủng ái Minh Tuyết một chút.
Nhưng tiểu nữ nhi bị đẩy xuống nước, người phụ thân như ông ta vẫn muốn quan tâm một chút.
Diệu Diệu ăn ngay nói thật, “Cảm thấy không tốt lắm.”
Hoàn toàn không có ý lặp lại lần nữa, cũng không có ý để ông ta làm chủ cho mình.
“Vậy thỉnh đại phu đến xem.” Lê thị lang không quan tâm, lệ thường dặn dò một ít lời nói tỏ vẻ quan tâm, ví như uống thuốc đừng ngại thuốc đắng, hai ngày nay cứ ở trong phòng đừng ra ngoài...
Chờ sau khi Lê thị lang đi, Lê phu nhân mới xoay người, ôm Diệu Diệu, “…… Đầu còn đau không?”
Nhịn một chút… Diệu Diệu không thể có mẫu thân bị hưu, bà không thể để hôn sự của nữ nhi rơi xuống trong tay những người khác.
Bà thở dài, “Về sau cách xa tỷ tỷ một chút.”
Bà thốt ra lời này…… Đôi mắt Diệu Diệu sáng rực lên, tựa hồ biết bà suy nghĩ cái gì, “Không cần lo lắng cho con.”
Lê phu nhân đối diện với tâm ắt của nàng, biết nàng đang nói chuyện gì, lại chỉ cười cười, tiếp tục khảy tràng hạt, nhìn qua hoàn toàn không để trong lòng.
“………”
Diệu Diệu cũng không khuyên, ở trên giường lăn một cái, cái đuôi như có như không vung vẩy.
Nàng biết Lê phu nhân khẳng định sẽ không tin. Ở trong tư tưởng của Lê phu nhân, nàng gả chồng là chuyện quan trọng nhất, là bước ngoặt cả đời, tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nàng cần thân phận đích nữ, cần mẫu thân không có vết nhơ, cần phụ thân Lê thị lang không nhúng tay…
Nhưng kỳ thật Diệu Diệu cũng không cần.
Xã hội cổ đại đạo hiếu và hoàng quyền lớn hơn trời, ở đây vẫn luôn áp bách nữ nhân, nữ tử thân ở hậu viện có thể làm không nhiều, hôn sự hoàn toàn đặt trong tay phụ mẫu, chỉ cần hơi phản kháng, hậu quả mang đến không phải bản thân có thể thừa nhận.
Chạy đi…… Bây giờ còn có sơn tặc, rời thành cũng cần dẫn đường, đều là ý nghĩ kỳ lạ.
Diệu Diệu cảm thấy nữ xuyên qua nữ trọng sinh có thể hô mưa gọi gió thật là chuyện khó lường.
Hai ngày này Lê Minh Tuyết cũng không lắc lư trước mặt nàng.
Một phương diện là nàng ta cũng rơi xuống nước, cần dưỡng dưỡng, phương diện khác cũng là vội vã liên hệ với Minh Vương.
Thư phòng.
Lê Minh Tuyết uyển chuyển cùng Lê thị lang biểu đạt Minh Vương muốn tới cầu hôn, nhưng mẫu thân có thể sẽ cự tuyệt tin này.
Lê thị lang hiểu ý nàng ta, nhíu mi, “Minh Vương…”
Đây chính là người trong suốt, “Con thấy thế nào?”
Mẫu thân Minh Tuyết cũng đi rồi, mẫu thân hiện tại tuy rằng dì của nàng ta, nhưng Lê thị luôn luôn không đủ khoan dung rộng lượng, tuy rằng sẽ không hạ độc thủ với Minh Tuyết, nhưng sẽ không thiệt tình suy xét cho nàng ta.
Lê thị lang không muốn thương lượng chuyện này với bà, chỉ có thể trực tiếp hỏi Lê Minh Tuyết.
Lê Minh Tuyết thấp đầu, sắc mặt chợt đỏ, “Con đều nghe phụ thân an bài.”
Ý tứ này rất rõ ràng.
Lê thị lang suy xét một chút, cảm thấy hôn sự này vẫn là khá tốt, Minh Vương cho dù là người trong suốt nhưng cũng là Thân Vương, gả cho hoàng gia, vô luận như thế nào Lê gia đều kiếm lời.
Lê thị lang gật đầu, mỉm cười, “Ánh mắt Minh Tuyết rất tốt.”
Ông ta ý vị thâm trường nói, “Qua không bao lâu cũng nên tuyển tú…… Hoa đào núi Linh Hầu nở rộ, Minh Tuyết đi ra ngoài thắp nén nhang đi.”
Bởi vì thân thể của hoàng đế, cho nên mấy Thân Vương tuyển phi cũng rất quan trọng. Thánh chỉ tuyển tú đã phát, chỉ là hoàng đế không giữ lại tú nữ nào, chỉ để mấy Thân Vương lựa chọn chính phi và trắc phi.
Nếu có thể liên hệ trước với Minh Vương, như vậy sau khi tuyển tú sẽ không có biến cố.
Lê Minh Tuyết ánh mắt lóe lóe, sau tai đỏ ửng. “Vâng, phụ thân.”
Trong thư phòng là hình ảnh phụ tử tình thâm.
Mà bị thông tri hôn sự của Minh Tuyết không cần ngươi nhọc lòng Lê phu nhân cũng không có phản ứng gì, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngày 15 tháng này.
Lê thị lang mang Lê Minh Tuyết đi ra ngoài một chuyến.
“Lê cô nương.”
Thiếu nữ dưới cây hoa đào tựa hồ đang ưu sầu vì một chuyện gì đó,lông mi dài run nhè nhẹ, có hai ba cánh hoa rơi trên váy, kinh diễm người bước tới.
Đỉnh đầu dùng một cây trâm hình con bướm tinh xảo, sinh động như thật.
Minh Vương lên tiếng.
Lê Minh Tuyết tựa hồ bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười thẹn thùng, “Minh Vương điện hạ.”
“………”
Lê Minh Tuyết đi làm gì, phát triển với nam chính tới trình độ nào Diệu Diệu cũng không để ý. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời sáng mà không nóng, hai bồn hoa thược dược trên hành lang đang nở rộ.
Hậu hoa viên, trong đình nhỏ bên cạnh núi giả.
Diệu Diệu để tiểu nha hoàn bên người xoa eo, ngáp một cái, phơi nắng cùng Lê phu nhân, mơ màng sắp ngủ.
“Nô tì không có nói sai đâu, Minh Vương điện hạ xác thật đối tiểu thư…”
“Ngươi nha đầu chết tiệt kia!” Trên mặt còn có chút đỏ ửng Lê Minh Tuyết cùng một nha hoàn đi tới từ cửa sau, hờn dỗi nói, làm thế định đánh nha hoàn kia, “Nói bậy cái gì…”
Đi đến chỗ ngoặt, có thể là phát hiện hai người, bước chân dừng một chút.
Ngọc bội leng keng.
Làn váy màu trắng xuất hiện trong đình, Lê Minh Tuyết thu lại tươi cười, ôn nhu kêu, “Dì, Tam muội muội.”
“………” Lê phu nhân gật gật đầu.
Lê Minh Tuyết thấy Diệu Diệu lông mi đều động lại không mở mắt, lại gọi một tiếng, “Tam muội muội.”
Nàng ta gọi vài lần, chờ khi móng tay thiếu chút nữa véo thịt, Diệu Diệu mới từ từ từ tỉnh lại.
Nàng trở mình, không vui, câu đầu tiên là, “Đại tỷ tỷ, tỷ chắn ánh nắng của ta.” Không có ánh mặt trời sao có thể gọi là phơi nắng… Vị trí đứng cũng quá không đúng rồi nha.
Sắc mặt Lê Minh Tuyết cứng đờ.
Lê Minh Tuyết hít vào một hơi, dịch sang bên cạnh, “Thực xin lỗi, tỷ tỷ không chú ý tới.”
“Đúng rồi, dì…” Như là trong lúc lơ đãng, nàng ta để lộ vòng tay trên cổ tay mình, “Minh… Tuệ Vinh công chúa phát thiệp mời cho Minh Tuyết, mời ta tháng sau đi làm khách, dì muốn cho Diệu Diệu đi với ta không?”
Tuệ Vinh công chúa là muội muội của Minh Vương, vòng tay cũng là Minh Vương cho nàng ta.
Những chuyện này… Là những thứ đời trước Lê Diệu Diệu có được.
Nàng ta đời trước muốn cùng Lê Diệu Diệu đi, đều trực tiếp bị nàng cự tuyệt, nàng ta dùng rất nhiều quan hệ, mới được đi vào, ở trong yến hội này có “giao thoa” với Bảo Thân Vương, mới ở lúc tuyển tú tìm cơ hội, cùng Bảo Thân Vương có da thịt chi thân, vào phủ của Bảo Thân Vương.
Tay Lê phu nhân dừng một chút, còn chưa nói gì, Diệu Diệu liền nâng nâng mắt, rầm rì, “Không đi.”
Có cái này không còn không bằng ngủ một giấc đâu.
Lê Minh Tuyết có chút không tin, nhìn Lê phu nhân cười nói, “Dì không cần khách khí với Minh Tuyết, Minh Tuyết có được thiệp mời này vẫn là…”
Nàng ta có chút ngượng ngùng, tựa hồ là bởi vì nói đến tên nào đó, “Ta có thể thỉnh cầu Minh, Minh Thân Vương lại lấy một tấm thiệp mời…”
Diệu Diệu kỳ thật có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng ta, có tư tình nhi nữ, không nên giấu kín sao? Quan hệ hai người lại không tốt, vì sao muốn khoe ra trước mặt nàng?
Lần này Lê phu nhân chống đẩy.
Lê Minh Tuyết trên mặt tươi cười đều cứng lại.
Diệu Diệu còn tưởng rằng việc này liền dừng lại ở đây, kết quả không nghĩ tới, sau hôm đó, Lê thị lang liền đi vào sân Lê phu nhân mắng bà, cuối cùng quyết định để Diệu Diệu đi theo.
Lúc tiểu nha hoàn tới báo cáo, Diệu Diệu liền không vui.
Nàng hầm hừ, quay đầu liền mang theo người đi tới chỗ Lê Minh Tuyết ╯^╰
Lê Minh Tuyết không có ý tốt, lần này một hai bắt nàng đi yến hội khẳng định không tốt. Nàng sẽ không chờ nàng ta làm gì rồi mới phản kích đâu.
Hơn nữa nàng còn bắt nạt Lê phu nhân……
Lê Minh Tuyết đang ở trong phòng, để nha hoàn trang điểm cho mình, liền thấy cửa phịch một tiếng đẩy ra.
Diệu Diệu đi đến.
Tác giả có lời muốn nói: Suất diễn của nữ xứng và tra cha chỉ có này hai tập moah moah, bởi vì Tần * hôn quân * Trường An chương chương sau muốn lên sân khấu… Hắn vừa ra, các ngươi hiểu được ( ˙-˙)
—— Kỳ thật Diệu Diệu cũng có thể thu thập đám cặn bã này.
Hmmm, đây là một câu chuyện xưa về hôn quân trong tay thiên hạ ta có.
Lê phu nhân đã thói quen, nhàn nhạt nói, “Minh Tuyết đi về trước đi, Diệu Diệu không có việc gì.”
Lê Minh Tuyết còn muốn nói chuyện, đã bị Lê phu nhân đánh gãy, “Canh gừng Trần ma ma sẽ đưa qua, bị lạnh phụ thân ngươi sẽ thương tâm.”
Khi vừa gả tới đây, bà vẫn rất thiệt tình đối đãi Lê Minh Tuyết, dù sao cũng là cốt nhục của tỷ tỷ lưu lại, tỷ tỷ đối bà cũng rất tốt.
Nhưng không nghĩ tới, Lê Minh Tuyết khi đó khả năng còn nhỏ, mẫu thân lại mất, cho nên đặc biệt xem trọng phụ thân của mình, cơ hồ là vô ý thức, ở trước mắt Lê thị lang biểu hiện sự sợ hãi và không muốn ở với bà…
Lê thị lang người này có chút tự đại, thiên vị nhỏ yếu, lại luôn luôn tự xưng là tình thâm với thê tử đã mất, thấy Lê Minh Tuyết đáng thương như vậy, cơ hồ cái gì cũng nghĩ là bà không đúng, bà giải thích cũng vô dụng, nhiều lần, bà cũng từ bỏ.
Sau đó Lê Minh Tuyết lớn lên cũng hiểu chuyện, cũng giải thích với Lê thị lang, nhưng không có tác dụng gì, Lê phu nhân biết đây là hài tử duy nhất tỷ tỷ lưu lại, mình hẳn nên thân cận, nhưng làm thế nào cũng không thân cận được.
Lê Minh Tuyết cũng không muốn ngốc ở chỗ này, lại dây dưa vài câu liền mang theo sự lo lắng với Diệu Diệu rời đi.
Lê thị lang lúc này mới xoay người hỏi Diệu Diệu, “Cảm thấy thế nào?”
Ông ta luôn luôn tự xưng xử lý mọi chuyện công bằng, đều là nữ nhi của mình, chẳng qua mẫu thân Minh Tuyết đi rồi, Diệu Diệu còn có mẫu thân thương, hơn nữa Minh Tuyết là người mình yêu sinh ra, cho nên chỉ sủng ái Minh Tuyết một chút.
Nhưng tiểu nữ nhi bị đẩy xuống nước, người phụ thân như ông ta vẫn muốn quan tâm một chút.
Diệu Diệu ăn ngay nói thật, “Cảm thấy không tốt lắm.”
Hoàn toàn không có ý lặp lại lần nữa, cũng không có ý để ông ta làm chủ cho mình.
“Vậy thỉnh đại phu đến xem.” Lê thị lang không quan tâm, lệ thường dặn dò một ít lời nói tỏ vẻ quan tâm, ví như uống thuốc đừng ngại thuốc đắng, hai ngày nay cứ ở trong phòng đừng ra ngoài...
Chờ sau khi Lê thị lang đi, Lê phu nhân mới xoay người, ôm Diệu Diệu, “…… Đầu còn đau không?”
Nhịn một chút… Diệu Diệu không thể có mẫu thân bị hưu, bà không thể để hôn sự của nữ nhi rơi xuống trong tay những người khác.
Bà thở dài, “Về sau cách xa tỷ tỷ một chút.”
Bà thốt ra lời này…… Đôi mắt Diệu Diệu sáng rực lên, tựa hồ biết bà suy nghĩ cái gì, “Không cần lo lắng cho con.”
Lê phu nhân đối diện với tâm ắt của nàng, biết nàng đang nói chuyện gì, lại chỉ cười cười, tiếp tục khảy tràng hạt, nhìn qua hoàn toàn không để trong lòng.
“………”
Diệu Diệu cũng không khuyên, ở trên giường lăn một cái, cái đuôi như có như không vung vẩy.
Nàng biết Lê phu nhân khẳng định sẽ không tin. Ở trong tư tưởng của Lê phu nhân, nàng gả chồng là chuyện quan trọng nhất, là bước ngoặt cả đời, tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nàng cần thân phận đích nữ, cần mẫu thân không có vết nhơ, cần phụ thân Lê thị lang không nhúng tay…
Nhưng kỳ thật Diệu Diệu cũng không cần.
Xã hội cổ đại đạo hiếu và hoàng quyền lớn hơn trời, ở đây vẫn luôn áp bách nữ nhân, nữ tử thân ở hậu viện có thể làm không nhiều, hôn sự hoàn toàn đặt trong tay phụ mẫu, chỉ cần hơi phản kháng, hậu quả mang đến không phải bản thân có thể thừa nhận.
Chạy đi…… Bây giờ còn có sơn tặc, rời thành cũng cần dẫn đường, đều là ý nghĩ kỳ lạ.
Diệu Diệu cảm thấy nữ xuyên qua nữ trọng sinh có thể hô mưa gọi gió thật là chuyện khó lường.
Hai ngày này Lê Minh Tuyết cũng không lắc lư trước mặt nàng.
Một phương diện là nàng ta cũng rơi xuống nước, cần dưỡng dưỡng, phương diện khác cũng là vội vã liên hệ với Minh Vương.
Thư phòng.
Lê Minh Tuyết uyển chuyển cùng Lê thị lang biểu đạt Minh Vương muốn tới cầu hôn, nhưng mẫu thân có thể sẽ cự tuyệt tin này.
Lê thị lang hiểu ý nàng ta, nhíu mi, “Minh Vương…”
Đây chính là người trong suốt, “Con thấy thế nào?”
Mẫu thân Minh Tuyết cũng đi rồi, mẫu thân hiện tại tuy rằng dì của nàng ta, nhưng Lê thị luôn luôn không đủ khoan dung rộng lượng, tuy rằng sẽ không hạ độc thủ với Minh Tuyết, nhưng sẽ không thiệt tình suy xét cho nàng ta.
Lê thị lang không muốn thương lượng chuyện này với bà, chỉ có thể trực tiếp hỏi Lê Minh Tuyết.
Lê Minh Tuyết thấp đầu, sắc mặt chợt đỏ, “Con đều nghe phụ thân an bài.”
Ý tứ này rất rõ ràng.
Lê thị lang suy xét một chút, cảm thấy hôn sự này vẫn là khá tốt, Minh Vương cho dù là người trong suốt nhưng cũng là Thân Vương, gả cho hoàng gia, vô luận như thế nào Lê gia đều kiếm lời.
Lê thị lang gật đầu, mỉm cười, “Ánh mắt Minh Tuyết rất tốt.”
Ông ta ý vị thâm trường nói, “Qua không bao lâu cũng nên tuyển tú…… Hoa đào núi Linh Hầu nở rộ, Minh Tuyết đi ra ngoài thắp nén nhang đi.”
Bởi vì thân thể của hoàng đế, cho nên mấy Thân Vương tuyển phi cũng rất quan trọng. Thánh chỉ tuyển tú đã phát, chỉ là hoàng đế không giữ lại tú nữ nào, chỉ để mấy Thân Vương lựa chọn chính phi và trắc phi.
Nếu có thể liên hệ trước với Minh Vương, như vậy sau khi tuyển tú sẽ không có biến cố.
Lê Minh Tuyết ánh mắt lóe lóe, sau tai đỏ ửng. “Vâng, phụ thân.”
Trong thư phòng là hình ảnh phụ tử tình thâm.
Mà bị thông tri hôn sự của Minh Tuyết không cần ngươi nhọc lòng Lê phu nhân cũng không có phản ứng gì, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngày 15 tháng này.
Lê thị lang mang Lê Minh Tuyết đi ra ngoài một chuyến.
“Lê cô nương.”
Thiếu nữ dưới cây hoa đào tựa hồ đang ưu sầu vì một chuyện gì đó,lông mi dài run nhè nhẹ, có hai ba cánh hoa rơi trên váy, kinh diễm người bước tới.
Đỉnh đầu dùng một cây trâm hình con bướm tinh xảo, sinh động như thật.
Minh Vương lên tiếng.
Lê Minh Tuyết tựa hồ bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười thẹn thùng, “Minh Vương điện hạ.”
“………”
Lê Minh Tuyết đi làm gì, phát triển với nam chính tới trình độ nào Diệu Diệu cũng không để ý. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời sáng mà không nóng, hai bồn hoa thược dược trên hành lang đang nở rộ.
Hậu hoa viên, trong đình nhỏ bên cạnh núi giả.
Diệu Diệu để tiểu nha hoàn bên người xoa eo, ngáp một cái, phơi nắng cùng Lê phu nhân, mơ màng sắp ngủ.
“Nô tì không có nói sai đâu, Minh Vương điện hạ xác thật đối tiểu thư…”
“Ngươi nha đầu chết tiệt kia!” Trên mặt còn có chút đỏ ửng Lê Minh Tuyết cùng một nha hoàn đi tới từ cửa sau, hờn dỗi nói, làm thế định đánh nha hoàn kia, “Nói bậy cái gì…”
Đi đến chỗ ngoặt, có thể là phát hiện hai người, bước chân dừng một chút.
Ngọc bội leng keng.
Làn váy màu trắng xuất hiện trong đình, Lê Minh Tuyết thu lại tươi cười, ôn nhu kêu, “Dì, Tam muội muội.”
“………” Lê phu nhân gật gật đầu.
Lê Minh Tuyết thấy Diệu Diệu lông mi đều động lại không mở mắt, lại gọi một tiếng, “Tam muội muội.”
Nàng ta gọi vài lần, chờ khi móng tay thiếu chút nữa véo thịt, Diệu Diệu mới từ từ từ tỉnh lại.
Nàng trở mình, không vui, câu đầu tiên là, “Đại tỷ tỷ, tỷ chắn ánh nắng của ta.” Không có ánh mặt trời sao có thể gọi là phơi nắng… Vị trí đứng cũng quá không đúng rồi nha.
Sắc mặt Lê Minh Tuyết cứng đờ.
Lê Minh Tuyết hít vào một hơi, dịch sang bên cạnh, “Thực xin lỗi, tỷ tỷ không chú ý tới.”
“Đúng rồi, dì…” Như là trong lúc lơ đãng, nàng ta để lộ vòng tay trên cổ tay mình, “Minh… Tuệ Vinh công chúa phát thiệp mời cho Minh Tuyết, mời ta tháng sau đi làm khách, dì muốn cho Diệu Diệu đi với ta không?”
Tuệ Vinh công chúa là muội muội của Minh Vương, vòng tay cũng là Minh Vương cho nàng ta.
Những chuyện này… Là những thứ đời trước Lê Diệu Diệu có được.
Nàng ta đời trước muốn cùng Lê Diệu Diệu đi, đều trực tiếp bị nàng cự tuyệt, nàng ta dùng rất nhiều quan hệ, mới được đi vào, ở trong yến hội này có “giao thoa” với Bảo Thân Vương, mới ở lúc tuyển tú tìm cơ hội, cùng Bảo Thân Vương có da thịt chi thân, vào phủ của Bảo Thân Vương.
Tay Lê phu nhân dừng một chút, còn chưa nói gì, Diệu Diệu liền nâng nâng mắt, rầm rì, “Không đi.”
Có cái này không còn không bằng ngủ một giấc đâu.
Lê Minh Tuyết có chút không tin, nhìn Lê phu nhân cười nói, “Dì không cần khách khí với Minh Tuyết, Minh Tuyết có được thiệp mời này vẫn là…”
Nàng ta có chút ngượng ngùng, tựa hồ là bởi vì nói đến tên nào đó, “Ta có thể thỉnh cầu Minh, Minh Thân Vương lại lấy một tấm thiệp mời…”
Diệu Diệu kỳ thật có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng ta, có tư tình nhi nữ, không nên giấu kín sao? Quan hệ hai người lại không tốt, vì sao muốn khoe ra trước mặt nàng?
Lần này Lê phu nhân chống đẩy.
Lê Minh Tuyết trên mặt tươi cười đều cứng lại.
Diệu Diệu còn tưởng rằng việc này liền dừng lại ở đây, kết quả không nghĩ tới, sau hôm đó, Lê thị lang liền đi vào sân Lê phu nhân mắng bà, cuối cùng quyết định để Diệu Diệu đi theo.
Lúc tiểu nha hoàn tới báo cáo, Diệu Diệu liền không vui.
Nàng hầm hừ, quay đầu liền mang theo người đi tới chỗ Lê Minh Tuyết ╯^╰
Lê Minh Tuyết không có ý tốt, lần này một hai bắt nàng đi yến hội khẳng định không tốt. Nàng sẽ không chờ nàng ta làm gì rồi mới phản kích đâu.
Hơn nữa nàng còn bắt nạt Lê phu nhân……
Lê Minh Tuyết đang ở trong phòng, để nha hoàn trang điểm cho mình, liền thấy cửa phịch một tiếng đẩy ra.
Diệu Diệu đi đến.
Tác giả có lời muốn nói: Suất diễn của nữ xứng và tra cha chỉ có này hai tập moah moah, bởi vì Tần * hôn quân * Trường An chương chương sau muốn lên sân khấu… Hắn vừa ra, các ngươi hiểu được ( ˙-˙)
—— Kỳ thật Diệu Diệu cũng có thể thu thập đám cặn bã này.
Hmmm, đây là một câu chuyện xưa về hôn quân trong tay thiên hạ ta có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook