Diệu Diệu
Chương 16: Rải cẩu lương những năm 70 (16)

Tần Trường An kích động điên rồi.

Tần Thắng Lợi nhìn anh như vậy, có hơi xấu hổ, "Ai, đừng vội cao hứng, còn, còn chưa xác định đâu."

"........."

Nói là từ thiên đường rớt xuống địa ngục cũng chỉ như thế, ánh mắt Tần Trường An nhìn cậu như muốn giết người.

Tần Thắng Lợi cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng... "Em cảm thấy giống, nhưng em lại không phải là bác sĩ, anh mang chị ấy đi bệnh viện khám là được..."

Nếu cậu đoán sai cũng không thể trách cậu.

Trước kia cậu thấy chị dâu cậu mang thai cũng là như vậy, ngay từ đầu cũng cho rằng bị bệnh, được mẹ nói mới biết đây là dấu hiệu mang thai. Là đúng hay sai...... Phải để bác sĩ kiểm tra mới bảo đảm được chứ.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Tần Trường An được nhắc nhở, "Diệu Diệu, chúng ta đi bệnh viện!"

Vốn dĩ anh đã định mang Diệu Diệu đi bệnh viện, mang thai hay không thì nói sau, chỉ cần Diệu Diệu không có bệnh gì là được.

Tần Thắng Lợi nhẹ nhàng thở ra, cười nói, "Thế là được, hôm nay nóng, xe bò nhà em hôm nay rảnh rỗ, anh lấy mà đi lên trấn trên."

Kỳ thật ở nhà bọn họ, lúc chị dâu của cậu mang thai, cậu cũng muốn nói phải đi bệnh viện khám, anh trai với chị dâu lại nói có gì để mẹ xem là được.

Nhưng lão Tần quân tâm tức phụ mình như thế...... Nói không cần đi anh còn không vui đấy chứ.

"Được, vậy cảm ơn cậu." Tần Trường An rất cảm kích, nói làm là làm, đi vào phòng lấy mũ cho Diệu Diệu, còn muốn rót hai bình nước mang theo, tiền cũng phải mang đủ.

Sau đó quay đầu liền thúc giục Tần Thắng Lợi, "Cậu ăn xong chưa? Mau ăn, chúng ta phải đi."

"Thôi thôi," Tần Trường An gắp hết đồ ăn vào bát cậu, "Cầm ra ngoài tràng ăn đi"

Nông thôn đều có cái tràng, dùng để phơi lúa mạch, bên cạnh trồng cây, đến mùa hè, người lớn tuổi trong thôn đều thích ngồi xổm ăn ở đó.

Tần Thắng Lợi cười đến một nửa thì cứng đờ:...... Đợi lát nữa!

Biến sắc mặt cũng quá nhanh đi.

Mới vừa không phải còn cảm ơn cậu??

"........."

Một người nhìn xe bò lộc cộc lộc cộc đi xa, Tần Thắng Lợi bưng bát cơm, đứng dưới ánh nắng mặt trời, thật lâu sau mới hiểu được đã xảy ra cái gì.

Còn chưa qua sông mà đã gãy cầu...... Này mẹ nó, là việc mà người làm?

Trường An không dám chạy nhanh, sợ Diệu Diệu bị lảo đảo, lúc tới bệnh viện, đã là 4 giờ chiều, trời không nóng, nhưng cả mặt đều là mồ hôi.

"Xin chào, đồng chí," anh có chút khẩn trương, "Thế nào, tức phụ của tôi không có chuyện gì chứ."

Bác sĩ còn trẻ, cầm cục sắt không biết là cái quỷ gì di chuyển trên tức phụ anh, cũng không nói gì, nhưng còn không phải là cố ý làm người ta lo lắng sao.

"Không có việc gì, yên tâm." Bác sĩ cười một chút, lắc lắc đầu, "Mang thai hơn một thái, hai người cẩn thận một chút."

Cái này mà nói là không có việc gì? Đây chính là việc lớn nhất a!

Bọn họ có con...

Bảo bảo của bọn họ mới hơn một tháng!

Bảo bải... Tần Trường An cuối cùng mới an tâm, vui sướng bị đè xuống vèo một tiếng bay lên... Trái tim bùm bùm.

Thật sự mang thai!

Tần Trường An cao hứng điên rồi, lần này cuối cùng cũng không nói lắp, "Vậy, vậy tôi nên làm gì?"

Đầu năm nay vẫn là lần đầu tiên có người hỏi nên làm gì,, mang thai không phải đều là chuyện của phụ nữ sao, bác sĩ cũng bị anh hỏi sửng sốt, nghĩ nghĩ, "Đừng để cô ấy làm nhiều việc, sau đó bổ sung dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai."

Hiện tại phụ nữ dưới nông thôn đều phải làm việc, hắn thấy không ít, làm việc nặng như vậy...... Còn không có nhiều dinh dưỡng, như vậy sao được?

Thấy anh còn trẻ, sợ anh không coi trọng, nhiều lời hai câu, "Làm việc nặng có khả năng sẽ bị sinh non."

Tần Trường An bị hắn dọa tới, cảm giác da đầu một trận tê dại, tóc trong nháy mắt đều dựng lên, "Sinh non?!"

"A, đúng vậy," bác sĩ sửng sốt, "Ân, anh cũng không cần phản ứng lớn thế, nói như vậy......"

"Em đừng nhúc nhích!" Hắn còn chưa nói xong, Trường An thấy Diệu Diệu từ trên ghế đứng dậy Trường An đã bùng nổ, bước nhanh đi qua đó, bế cô lên mới nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt ngưng trọng, "Không thể hoạt động mạnh."

Diệu Diệu ách một tiếng, "Em đứng lên một chút, lượng vận động không lớn đi..."

Tần Trường An nghiêm túc ôm cô, "Không được, bác sĩ đã nói, chúng ta nghe lời."

"Được rồi." Diệu Diệu chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nga một tiếng, cọ cọ ngực anh.

—— bị ôm thì bị ôm thôi,, Trường An ôm thật thoải mái.

Bác sĩ nhìn bọn họ mà trợn mắt há mồm, thiết bị cầm trong tay thiếu chút nữ rơi xuống chân, không phải, đồng chí, anh có phải hiểu lầm với cái từ hoạt động mạnh này không vậy?

Tần Trường An buông tâm tiếp tục hỏi, "Còn có, bác sĩ, vợ tôi gần đây rất thích ngủ, còn muốn nôn thì phải làm sao? Có phải có chuyện gì không? Như thế nào mới có thể đỡ hơn một chút?"

"Đây đều là hiện tượng bình thường, thai phụ hơn một tháng sẽ có cảm giác muốn nôn, cũng mẫn cảm với mùi thức ăn, có thể mua một ít đồ chua...... Sau bảy tám tháng sẽ có hiện tượng chân rút gân, chú ý tiến hành mát xa cho cô ấy."

Bác sĩ hỏi đáp vẫn rất chuyên nghiệp, chính là nhìn bọn họ, trả lời xong liền nhịn không được, xấu hổ nói, "Chính là, cái kia cái gì......"

Ánh mắt hắn có chút không nỡ nhìn thẳng, "Tôi nói không được hoạt động mạnh, không phải nói chuyện gì cũng không thể làm."

...... Chỉ đứng dậy đi một đoạn ngắn như vậy, không cần phải ôm.

"Được được được." Tần Trường An có lệ gật đầu, tiếp tục hỏi, "Vậy thì cụ thể mẫn cảm với mùi gì?"

Bác sĩ: "......... Cá, còn có..."

Tần Trường An hỏi hết những điều mình muốn biết, xác định không còn vấn đề gì, "Được, cảm ơn bác sĩ!" Anh thỏa mãn ôm Diệu Diệu, cẩn thận ôm ra ngoài.

Mơ chua đúng không... Trở về liền mua!

Bác sĩ: "........."

Không phải, đồng chí, cánh tay không mệt sao?

Diệu Diệu cũng đang hỏi vấn đề này.

"Đương nhiên không!" Tần Trường An trả lời không chút do dự, cả người đều vui sướng "Ôm em sao có thể mệt?" Ước gì ôm cả đời đâu.

Diệu Diệu được có câu trả lời khẳng định, hôn anh một cái, ánh mắt đắc ý nhìn thai phụ gần đó.

Việc là như thế này, bọn họ đi một đường trên hành lang bệnh viện, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt đều sắp rớt, còn có một thai phụ đang nói, chắc cô bị đau chân, để chồng ôm sẽ không bị ngã...

Cô đều nghe được!

Diệu Diệu ngẩng đầu lên, nhìn về phía thai phụ bên kia, thần khí mười phần, Trường An của cô lo lắng cô đấy! Trường An nguyện ý ôm cô, ôm bao lâu đều không mệt!

Hâm mộ đi! Hâm mộ muốn khóc đi?

Muốn khóc cũng không ai ôm! ~

Thai phụ: "........."

Đậu má!

.........

Sau khi báo tin cho cha mẹ biết, hai ông bà vui đều sắp nhảy lên.

Cháu trai!

Tần Trường An sáng sớm hôm sau đã sang nhà báo tin cho hai ông bà biết, sau đó chưa đến buổi tối, bà đã đi trấn trên về, ôm một đống lớn đồ.

Có sữa bột, vải dệt, còn có nhiều đồ linh tinh khác.

Vải dệt là dùng để làm chăn nhỏ và tã, trong nhà không có nguyên liệu, trẻ con trong thôn đều dùng đồ của những người khác giặt đi giặt lại, nhưng bà không muốn.

Con của con trai bà!

Cháu trai bụ bẫm!

Sao có thể dùng lại đồ của người khác, phải dùng thứ tốt nhất a!

Bà lại gọi Tần Trường An đến dặn dò, Tần Trường An nghe nghiêm túc, không có một chút không kiên nhẫn nào.

Hai mẹ con nói đến miệng khô lưỡi khô, mắt thấy trời đã sắp tối, bà mới chuẩn bị về nhà.

Tần Trường An còn có hơi không nỡ, nhỡ anh không nhớ kỹ mà không tốt cho Diệu Diệu và con.

"Đúng rồi!" Bà nghĩ ra một việc, đột nhiên quay đầu lại, "Còn có một việc!"

Tần Trường An giật mình, "Mẹ nói đi!" Anh tuyệt đối làm được!

Bà nhìn xung quanh, kéo người vào trong góc, "... Gần đây không thể cùng giường với vợ biết không," trong ba tháng tuyệt đối không được.

Tần Trường An a? Một tiếng, cả người hưng phấn đột nhiên biến mất, không nghĩ tin tưởng, "... Có ý gì?"

Tự nhiên có dự cảm không tốt lắm.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trường An: Hình như...... mang thai cũng không vui lắm.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương