Diệu Diệu
-
Chương 103: Rải cẩu lương trong game online thực tế ảo (16)
Edit: Ư Ư
Cái vòng cổ kia là của Công Chúa Lê, Công Chúa Lê lại là họ Lê, lại cẩn thận nghĩ lại, người năm đó cứu hắn ta, ăn mặc không phải người bình thường có thể mua được, mà Lý Thanh Thanh... Cha Lý Thanh Thanh thích đánh bạc, gia cảnh bần cùng, nhìn kiểu gì cũng không phải chị gái nhỏ năm đó.
Lúc trước hắn ta không nghĩ nhiều như vậy, cho rằng chị gái nhỏ họ Lý, không khác Lê nhiều lắm, là do năm đó hắn ta nghe nhầm, nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả đều chỉ vỉ kết quả mà hắn ta không thể không thừa nhận.
Sắc mặt Kỷ Phong khó xem, không nói hai lời trực tiếp offline.
Nhìn bang chủ đột nhiên offline, mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Sao lại thế này?"
"...Thôi kệ đi, mình chơi của mình." Mấy cô gái vừa nói chuyện nhún vai, "Tôi muốn đi làm nhiệm vụ chính ở làng chai nhỏ, có ai đi cùng không?"
"Đi đi đi, cùng nhau."
Các bang chúng hi hi ha ha đi ra ngoài.
Kỷ Phong nhanh như chớp chạy về biệt thự.
"A Phong," Biệt thự, Lý Thanh Thanh nhìn người đàn ông sắc mặt tối tăm, sửng sốt, vội vàng đứng dậy đi tới, "Sao hôm nay lại tới đây? Không phải trong bang có việc à?"
"Vòng cổ của cô đâu." Ánh mắt Kỷ Phong âm trầm hỏi.
Lý Thanh Thanh hơi sửng sốt, trong lòng trầm xuống, nở một nụ cười, "Anh hỏi cái này làm gì vậy? Em sợ làm hỏng nên cất đi rồi."
"Lấy ra đây cho tôi xem." Kỷ Phong không phản ứng cô ta, ngữ khí âm trầm.
Lý Thanh Thanh nắm chặt tay, vuốt vuốt tóc, "Được rồi."
Cô ta thoạt nhìn rất tự nhiên đi lên tầng, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong phòng, trong hộp đặt một cái vòng cổ, sáng lấp lánh.
"Đây." Gần đây cô ta hơi bận, không chú ý tới chuyện trên mạng, ôn nhu hỏi, "Muốn giúp em đeo sao?"
Kỷ Phong chậm rãi duỗi tay cầm lấy vòng cổ, nắm trong tay, "Thanh Thanh."
Hắn ta càng nắm càng chặt, đột nhiên ném vòng cổ lên mặt cô ta, âm điệu đột nhiên cất cao, "Cô nghĩ tôi là thằng ngốc à?!"
"Đây là phiên bản giởi hạn của R năm đó, chỉ cần là của R, trên dây xích đều được đánh số, số trên dây xích đâu?!"
"Cô coi tôi là kẻ ngốc mà lừa gạt..." Hắn ta nhớ tới lúc trước mình đã đối như như thế nào với Công Chúa Lê...... Nếu không phải cô ta lừa hắn ta, sao hắn ta lại đối xử với Công Chúa Lê như vậy?!
Có phải, bây giờ người ở bên cạnh Công Chúa đã là hắn ta?
"A Phong, anh làm sao vậy?" Lý Thanh Thanh nhặt vòng cổ lên, giống như không hiểu hắn ta đang nói gì, có chút vô thố nói, "Anh đang nói gì vậy, em không hiểu?"
Cô ta nhìn vòng cổ, "Từ nhỏ em đã đeo cái vòng cổ này a."
Nói xong cô ta lại có chút cẩn thận, "Nhà em không có tiền, lúc trước thấy em quá thích cái vòng cổ này, cho nên mẹ em mới mua một cái giả cho em...... Anh ghét bỏ em vì nhà em nghèo sao?"
"Ghét bỏ cô..." Kỷ Phong đột nhiên cười lạnh, "Đm bây giờ cô còn muốn giả vờ với ông nữa à?"
Hắn ta hít vào một hơi, bình tĩnh lại, lấy điện thoại ta, "Tự cô đọc đi!"
Là hắn ta sai, nhưng lúc trước hắn ta hỏi cô ta có còn nhớ rõ chuyện lúc hai người còn nhỏ không, cô ta đã nói là mình nhớ rõ...
Giả vờ làm bạch liên hoa làm gì?
Lúc thích cô ta đầu óc bị làm cho mơ hồ, nhưng nghĩ lại, những thủ đoạn của cô ta không đủ chơi trước mặt hắn ta, nói như thế nào hắn ta cũng là người trong hào môn.
Lý Thanh Thanh mở ra, nụ cười ôn nhu trên mặt chậm rãi trở nên kinh hoảng.
"Thế nào, còn muốn giả vờ nữa sao?"
"Chỉ là do em thích anh..." Cô ta giữ chặt ống tay áo hắn ta.
Kỷ Phong kéo tay co ta xuống, "TNM(*) thích chính là lừa tôi? Bang hội bởi vì cô mà trở thành như vậy, tôi cũng đối xử với ân nhân của mình..."
Sắc mặt của hắn ta càng ngày càng dữ tợn.
"Câm miệng!" Phảng phất là bởi vì hắn ta nhắc tới Diệu Diệu, Lý Thanh Thanh nguyên bản còn hoa lê dính hạt mưa lập tức vặn vẹo lên, thét chói tai, "Đừng đẩy tất cả mọi lỗi lầm cho tôi!"
"Anh nghĩ Lê Diệu Diệu sẽ coi trọng anh sao?"
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đều là một cái phòng ngủ, Lê Diệu Diệu là công chúa nhỏ, tất cả mọi người thích cô, mà cô ta lại bị mọi người khinh thường?!
"Anh không sai sao?! Lúc trước ở bên nhau là do anh theo đuổi tôi, đuổi giết Lê Diệu Diệu cũng là anh hạ lệnh, chính anh là ngươi sai còn muốn đẩy tất cả tội lỗi lên đầu tôi, cái gì thích hay không thích, nếu thích thật còn sẽ nhận sai người?
Đừng tìm những lý do ghê tởm đó! Anh chỉ thích bản thân mình mà thôi, anh nghĩ Lê Diệu Diệu sẽ mắt mù coi trọng người như anh sao?"
Kỷ Phong cũng bị chọc trúng chỗ đau. "Lý Thanh Thanh!"
"......"
Không biết qua bao lâu, cửa rầm một tiếng bị đóng lại, Lý Thanh Thanh mới bình tĩnh lại.
Cô ta lau mặt, môi phát run, không nhìn rõ biểu tình.
"Đừng trách tôi..." Anh bất nhân tôi cũng bất nghĩa.
Diệu Diệu cũng không chú ý tới chuyện của bọn họ.
—— Khoang trò chơi cho vợ chồng cũng được ra mắt, nhưng đời thứ nhất có rất nhiều nơi cần cải tiến, ví dụ như không gian thật sự khá nhỏ, hơi chật chội.
Tần Trường An hưởng tuần trăng mật trở về, sau khi sử dụng cảm thấy rất không vừa lòng. Vì thế nghĩ ra một ý tưởng, khoang trò chơi có thể kết nối với giường.
Mỗi ngày giữa trưa gọi điện thoại cho Diệu Diệu, không biết xấu hổ làm nũng nói hắn rất đói, làm Diệu Diệu đưa cơm tới cho hắn, lôi kéo cô ngủ trưa.
Diệu Diệu cảm thấy chính mình mệt.
Ngủ trưa là vì mệt, nhưng mà cuối cùng lại càng mệt...... Diệu Diệu ôm chăn, trừng mắt nhìn Tần Trường An ngoài cửa, hừ một tiếng, khóa cửa phòng lại.
Tần Trường An đang hâm sữa bò bên ngoài ngốc.
"Diệu Diệu? Bảo bối? Mở cửa cho anh."
Diệu Diệu cuốn chăn quay lại giường, "Đừng nói chuyện với em! Diệu Diệu tạm thời không muốn nói chuyện với anh!"
Tuyệt giao... Một tiếng, không, vẫn là ba mươi phút đi.
Tần Trường An ho một tiếng, không dám cười, "Diệu Diệu, anh sai rồi..."
Vừa nghe đã biết là không có thành ý ╯^╰! Diệu Diệu ngáp một cái, mở khoang trò chơi ta, đăng nhập 《 Dị giới 》.
Gần đây cô cũng online, chẳng qua do quá nhiều người biết đến, cho nên gần nhất trong khoảng thời gian này cô đều không đi tới nơi nhiều người, mà là đi làm cái nhiệm vụ lúc trước.
Nhiệm vụ kia đã có chút manh mối, cho nên trong khoảng thời gian này Diệu Diệu đều ở làng chài nhỏ, xem thử có thể có được tin tức gì từ trong miệng NPC không.
Hôm nay cô ở đây, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện.
"Công Chúa!" Kỷ Phong có chút kích động.
Ngày đó đã biết nhận sai người hắn ta vẫn luôn muốn giải thích với cô, nhưng ở trong hiện thực, hắn ta không thể gặp cô, ở trong trò chơi cũng không thấy cô.
Lần này cuối cùng cũng gặp được cô.
Hắn ta không biết vì sao có chút luống cuống, ho một tiếng, hỏi, "Chị còn nhớ em không? Em là đứa bé khi nhỏ chị đã từng cứu, anh thích em..."
"??"Diệu Diệu bị hắn ta làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa meo một tiếng, nhưng mà nghe vậy có chút khó hiểu, không phải hắn ta có bạn gái rồi à?
Có thể là do hiểu được suy nghĩ của cô, ánh mắt Kỷ Phong sáng lên, vội vàng trấn định giải thích, "Em chỉ nhận sai người, Lý Thanh Thanh lừa em, nói vòng cổ kia là của cô ta, em bị cô ta lừa."
"...Ồ." Diệu Diệu đáp, "Vậy thì cậu thật ngu."
Y! Một người to như vậy cũng có thể nhận nhầm.
Kỷ Phong sửng sốt.
Diệu Diệu lười biếng ngáp một cái, meo một tiếng, không thể hiểu được...... Còn không bằng trở về với Tần Trường An.
Được rồi, vậy ba mươi phút sửa thành hai mươi phút, làm xong nhiệm vụ rồi off luôn.
Nha, Diệu Diệu thật là thiện lương săn sóc (*/ω\*)
Thấy cô xoay người muốn đi, Kỷ Phong duỗi tay muốn ngăn, "Chị không có gì muốn nói với em sao?" Hắn ta thích cô a... Hắn ta chỉ bị lừa... Cô không muốn tỏ vẻ gì sao?
Diệu Diệu nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn ra suy nghĩ trong ánh mắt hắn ta.
Cô quay người, không chút báo trước, trực tiếp cầm lấy chủy thủ, cho hắn ta một kỹ năng vào đầu
Ẩn núp
Xoay người
Đâm
Bạo kích!
Hai phút, Diệu Diệu cầm một cái dây thừng, trên mặt đất chỉ còn lại một cái thi thể không thể hồi sinh
Cô đá đá hắn ta, nhặt chủy thủ lên, "Đây là điều tôi muốn nói."
Diệu Diệu rất khó hiểu, thật ra cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao lại có loại chuyện nhận sai người này. Nếu hắn ta muốn báo đáp...... Vậy ai cho hắn ta tự tin, cho rằng ở bên nhau là báo đáp? Hắn ta nghĩ mình quá tốt đẹp, nói thật, cô tình nguyện muốn ít tiền.
Nếu là bởi vì thích, vậy càng buồn cười, không nhận ra người mình thích? Còn muốn dựa vào một cái vòng cổ? Cho nên hắn ta thích người hay là thích vòng côt?
Quan trọng nhất là, nói chuyện này với cô làm gì nha, cô lại không quan tâm, còn nghĩ khi cô nghe " hắn ta thích cô ", sau đó cảm động cho hắn ta xem sao? Đầu óc có bệnh nha! o(^`)o
Giữa bọn họ còn có thù oán đó!
Diệu Diệu đại nhân đại lượng không muốn so đo, hắn ta không xuất hiện trước mặt cô là được, còn không có ánh mắt, nghĩ mình là ai?
Ai quan tâm tới chuyện của hắn ta a!
Diệu Diệu lại đá một chân, "Thấy cậu là phiền, lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ bảo Tần Trường An đánh cậu!"
Đánh sưng mặt hắn ta!
Làm hắn ta rụng hết răng!
Hù chết hắn ta!
Hừ!
Kỷ Phong trợn to hai mắt, vẫn không dám tin tưởng.
(*) Thảo nê mã 草泥马, tiếng Việt là ĐMM
Lịch đăng truyện anh sẽ up trong phần thông báo nhé!!!
Cái vòng cổ kia là của Công Chúa Lê, Công Chúa Lê lại là họ Lê, lại cẩn thận nghĩ lại, người năm đó cứu hắn ta, ăn mặc không phải người bình thường có thể mua được, mà Lý Thanh Thanh... Cha Lý Thanh Thanh thích đánh bạc, gia cảnh bần cùng, nhìn kiểu gì cũng không phải chị gái nhỏ năm đó.
Lúc trước hắn ta không nghĩ nhiều như vậy, cho rằng chị gái nhỏ họ Lý, không khác Lê nhiều lắm, là do năm đó hắn ta nghe nhầm, nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả đều chỉ vỉ kết quả mà hắn ta không thể không thừa nhận.
Sắc mặt Kỷ Phong khó xem, không nói hai lời trực tiếp offline.
Nhìn bang chủ đột nhiên offline, mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Sao lại thế này?"
"...Thôi kệ đi, mình chơi của mình." Mấy cô gái vừa nói chuyện nhún vai, "Tôi muốn đi làm nhiệm vụ chính ở làng chai nhỏ, có ai đi cùng không?"
"Đi đi đi, cùng nhau."
Các bang chúng hi hi ha ha đi ra ngoài.
Kỷ Phong nhanh như chớp chạy về biệt thự.
"A Phong," Biệt thự, Lý Thanh Thanh nhìn người đàn ông sắc mặt tối tăm, sửng sốt, vội vàng đứng dậy đi tới, "Sao hôm nay lại tới đây? Không phải trong bang có việc à?"
"Vòng cổ của cô đâu." Ánh mắt Kỷ Phong âm trầm hỏi.
Lý Thanh Thanh hơi sửng sốt, trong lòng trầm xuống, nở một nụ cười, "Anh hỏi cái này làm gì vậy? Em sợ làm hỏng nên cất đi rồi."
"Lấy ra đây cho tôi xem." Kỷ Phong không phản ứng cô ta, ngữ khí âm trầm.
Lý Thanh Thanh nắm chặt tay, vuốt vuốt tóc, "Được rồi."
Cô ta thoạt nhìn rất tự nhiên đi lên tầng, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong phòng, trong hộp đặt một cái vòng cổ, sáng lấp lánh.
"Đây." Gần đây cô ta hơi bận, không chú ý tới chuyện trên mạng, ôn nhu hỏi, "Muốn giúp em đeo sao?"
Kỷ Phong chậm rãi duỗi tay cầm lấy vòng cổ, nắm trong tay, "Thanh Thanh."
Hắn ta càng nắm càng chặt, đột nhiên ném vòng cổ lên mặt cô ta, âm điệu đột nhiên cất cao, "Cô nghĩ tôi là thằng ngốc à?!"
"Đây là phiên bản giởi hạn của R năm đó, chỉ cần là của R, trên dây xích đều được đánh số, số trên dây xích đâu?!"
"Cô coi tôi là kẻ ngốc mà lừa gạt..." Hắn ta nhớ tới lúc trước mình đã đối như như thế nào với Công Chúa Lê...... Nếu không phải cô ta lừa hắn ta, sao hắn ta lại đối xử với Công Chúa Lê như vậy?!
Có phải, bây giờ người ở bên cạnh Công Chúa đã là hắn ta?
"A Phong, anh làm sao vậy?" Lý Thanh Thanh nhặt vòng cổ lên, giống như không hiểu hắn ta đang nói gì, có chút vô thố nói, "Anh đang nói gì vậy, em không hiểu?"
Cô ta nhìn vòng cổ, "Từ nhỏ em đã đeo cái vòng cổ này a."
Nói xong cô ta lại có chút cẩn thận, "Nhà em không có tiền, lúc trước thấy em quá thích cái vòng cổ này, cho nên mẹ em mới mua một cái giả cho em...... Anh ghét bỏ em vì nhà em nghèo sao?"
"Ghét bỏ cô..." Kỷ Phong đột nhiên cười lạnh, "Đm bây giờ cô còn muốn giả vờ với ông nữa à?"
Hắn ta hít vào một hơi, bình tĩnh lại, lấy điện thoại ta, "Tự cô đọc đi!"
Là hắn ta sai, nhưng lúc trước hắn ta hỏi cô ta có còn nhớ rõ chuyện lúc hai người còn nhỏ không, cô ta đã nói là mình nhớ rõ...
Giả vờ làm bạch liên hoa làm gì?
Lúc thích cô ta đầu óc bị làm cho mơ hồ, nhưng nghĩ lại, những thủ đoạn của cô ta không đủ chơi trước mặt hắn ta, nói như thế nào hắn ta cũng là người trong hào môn.
Lý Thanh Thanh mở ra, nụ cười ôn nhu trên mặt chậm rãi trở nên kinh hoảng.
"Thế nào, còn muốn giả vờ nữa sao?"
"Chỉ là do em thích anh..." Cô ta giữ chặt ống tay áo hắn ta.
Kỷ Phong kéo tay co ta xuống, "TNM(*) thích chính là lừa tôi? Bang hội bởi vì cô mà trở thành như vậy, tôi cũng đối xử với ân nhân của mình..."
Sắc mặt của hắn ta càng ngày càng dữ tợn.
"Câm miệng!" Phảng phất là bởi vì hắn ta nhắc tới Diệu Diệu, Lý Thanh Thanh nguyên bản còn hoa lê dính hạt mưa lập tức vặn vẹo lên, thét chói tai, "Đừng đẩy tất cả mọi lỗi lầm cho tôi!"
"Anh nghĩ Lê Diệu Diệu sẽ coi trọng anh sao?"
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đều là một cái phòng ngủ, Lê Diệu Diệu là công chúa nhỏ, tất cả mọi người thích cô, mà cô ta lại bị mọi người khinh thường?!
"Anh không sai sao?! Lúc trước ở bên nhau là do anh theo đuổi tôi, đuổi giết Lê Diệu Diệu cũng là anh hạ lệnh, chính anh là ngươi sai còn muốn đẩy tất cả tội lỗi lên đầu tôi, cái gì thích hay không thích, nếu thích thật còn sẽ nhận sai người?
Đừng tìm những lý do ghê tởm đó! Anh chỉ thích bản thân mình mà thôi, anh nghĩ Lê Diệu Diệu sẽ mắt mù coi trọng người như anh sao?"
Kỷ Phong cũng bị chọc trúng chỗ đau. "Lý Thanh Thanh!"
"......"
Không biết qua bao lâu, cửa rầm một tiếng bị đóng lại, Lý Thanh Thanh mới bình tĩnh lại.
Cô ta lau mặt, môi phát run, không nhìn rõ biểu tình.
"Đừng trách tôi..." Anh bất nhân tôi cũng bất nghĩa.
Diệu Diệu cũng không chú ý tới chuyện của bọn họ.
—— Khoang trò chơi cho vợ chồng cũng được ra mắt, nhưng đời thứ nhất có rất nhiều nơi cần cải tiến, ví dụ như không gian thật sự khá nhỏ, hơi chật chội.
Tần Trường An hưởng tuần trăng mật trở về, sau khi sử dụng cảm thấy rất không vừa lòng. Vì thế nghĩ ra một ý tưởng, khoang trò chơi có thể kết nối với giường.
Mỗi ngày giữa trưa gọi điện thoại cho Diệu Diệu, không biết xấu hổ làm nũng nói hắn rất đói, làm Diệu Diệu đưa cơm tới cho hắn, lôi kéo cô ngủ trưa.
Diệu Diệu cảm thấy chính mình mệt.
Ngủ trưa là vì mệt, nhưng mà cuối cùng lại càng mệt...... Diệu Diệu ôm chăn, trừng mắt nhìn Tần Trường An ngoài cửa, hừ một tiếng, khóa cửa phòng lại.
Tần Trường An đang hâm sữa bò bên ngoài ngốc.
"Diệu Diệu? Bảo bối? Mở cửa cho anh."
Diệu Diệu cuốn chăn quay lại giường, "Đừng nói chuyện với em! Diệu Diệu tạm thời không muốn nói chuyện với anh!"
Tuyệt giao... Một tiếng, không, vẫn là ba mươi phút đi.
Tần Trường An ho một tiếng, không dám cười, "Diệu Diệu, anh sai rồi..."
Vừa nghe đã biết là không có thành ý ╯^╰! Diệu Diệu ngáp một cái, mở khoang trò chơi ta, đăng nhập 《 Dị giới 》.
Gần đây cô cũng online, chẳng qua do quá nhiều người biết đến, cho nên gần nhất trong khoảng thời gian này cô đều không đi tới nơi nhiều người, mà là đi làm cái nhiệm vụ lúc trước.
Nhiệm vụ kia đã có chút manh mối, cho nên trong khoảng thời gian này Diệu Diệu đều ở làng chài nhỏ, xem thử có thể có được tin tức gì từ trong miệng NPC không.
Hôm nay cô ở đây, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện.
"Công Chúa!" Kỷ Phong có chút kích động.
Ngày đó đã biết nhận sai người hắn ta vẫn luôn muốn giải thích với cô, nhưng ở trong hiện thực, hắn ta không thể gặp cô, ở trong trò chơi cũng không thấy cô.
Lần này cuối cùng cũng gặp được cô.
Hắn ta không biết vì sao có chút luống cuống, ho một tiếng, hỏi, "Chị còn nhớ em không? Em là đứa bé khi nhỏ chị đã từng cứu, anh thích em..."
"??"Diệu Diệu bị hắn ta làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa meo một tiếng, nhưng mà nghe vậy có chút khó hiểu, không phải hắn ta có bạn gái rồi à?
Có thể là do hiểu được suy nghĩ của cô, ánh mắt Kỷ Phong sáng lên, vội vàng trấn định giải thích, "Em chỉ nhận sai người, Lý Thanh Thanh lừa em, nói vòng cổ kia là của cô ta, em bị cô ta lừa."
"...Ồ." Diệu Diệu đáp, "Vậy thì cậu thật ngu."
Y! Một người to như vậy cũng có thể nhận nhầm.
Kỷ Phong sửng sốt.
Diệu Diệu lười biếng ngáp một cái, meo một tiếng, không thể hiểu được...... Còn không bằng trở về với Tần Trường An.
Được rồi, vậy ba mươi phút sửa thành hai mươi phút, làm xong nhiệm vụ rồi off luôn.
Nha, Diệu Diệu thật là thiện lương săn sóc (*/ω\*)
Thấy cô xoay người muốn đi, Kỷ Phong duỗi tay muốn ngăn, "Chị không có gì muốn nói với em sao?" Hắn ta thích cô a... Hắn ta chỉ bị lừa... Cô không muốn tỏ vẻ gì sao?
Diệu Diệu nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn ra suy nghĩ trong ánh mắt hắn ta.
Cô quay người, không chút báo trước, trực tiếp cầm lấy chủy thủ, cho hắn ta một kỹ năng vào đầu
Ẩn núp
Xoay người
Đâm
Bạo kích!
Hai phút, Diệu Diệu cầm một cái dây thừng, trên mặt đất chỉ còn lại một cái thi thể không thể hồi sinh
Cô đá đá hắn ta, nhặt chủy thủ lên, "Đây là điều tôi muốn nói."
Diệu Diệu rất khó hiểu, thật ra cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao lại có loại chuyện nhận sai người này. Nếu hắn ta muốn báo đáp...... Vậy ai cho hắn ta tự tin, cho rằng ở bên nhau là báo đáp? Hắn ta nghĩ mình quá tốt đẹp, nói thật, cô tình nguyện muốn ít tiền.
Nếu là bởi vì thích, vậy càng buồn cười, không nhận ra người mình thích? Còn muốn dựa vào một cái vòng cổ? Cho nên hắn ta thích người hay là thích vòng côt?
Quan trọng nhất là, nói chuyện này với cô làm gì nha, cô lại không quan tâm, còn nghĩ khi cô nghe " hắn ta thích cô ", sau đó cảm động cho hắn ta xem sao? Đầu óc có bệnh nha! o(^`)o
Giữa bọn họ còn có thù oán đó!
Diệu Diệu đại nhân đại lượng không muốn so đo, hắn ta không xuất hiện trước mặt cô là được, còn không có ánh mắt, nghĩ mình là ai?
Ai quan tâm tới chuyện của hắn ta a!
Diệu Diệu lại đá một chân, "Thấy cậu là phiền, lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ bảo Tần Trường An đánh cậu!"
Đánh sưng mặt hắn ta!
Làm hắn ta rụng hết răng!
Hù chết hắn ta!
Hừ!
Kỷ Phong trợn to hai mắt, vẫn không dám tin tưởng.
(*) Thảo nê mã 草泥马, tiếng Việt là ĐMM
Lịch đăng truyện anh sẽ up trong phần thông báo nhé!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook