Điểu Đại Hữu Thí Dụng
-
Chương 49: Chiêm bất lực hả? để tôi giúp (thượng)…
Cung Tiêu năm nay ba mươi mốt tuổi, lần đầu tiên mới thấy đời mình sao mà phức tạp như thế này.
Trước kia anh chưa từng thấy cuộc sống mình có gì khác với mọi người, từ nhỏ cũng học hành nghiêm chỉnh, rồi đi làm, kết hôn, sinh con…
Vợ anh là bạn học hồi đại học, hai người từ lúc quen nhau đến lúc kết hôn cũng qua mười mấy năm. Lúc đầu ở đại học là bạn bè bình thường, sau ra đi làm lại được phân cùng đơn vị, lúc này khoảng cách hai người mới kéo gần lại, nhưng cũng chỉ ở mức bạn thân, người yêu thì còn chưa đến.
Vợ anh là người phụ nữ rất cá tính, cởi mở, ngay thẳng như đàn ông. Dù thường hay xưng huynh gọi đệ với Cung Tiêu nhưng dù sao cũng là phụ nữ, lúc hai bảy hai tám bị người nhà thúc lấy chồng liền hỏi anh có bị thúc giục gì không, anh nói có. Cô cười bảo hay là hai chúng ta kết hôn đi, dù sao cũng không chán ghét gì nhau, sao lại không đến với nhau.
Anh ngẫm cũng phải, ngày nay, gần như không còn cái chuyện yêu nhau chân thành rồi sống hạnh phúc với nhau cả đời nữa rồi.
Anh và cô đều đã trải qua vài cuộc tình, đến lúc cần kết hôn lại chỉ còn có hai người họ, có lẽ đây cũng là duyên phận. Kết hôn, chính là gặp được đúng người, đúng lúc, hai người bọn họ chính là như vậy.
Họ lấy nhau, sống chung mấy năm đều rất hòa hợp, được cơ quan xưng làm cặp đôi mẫu mực. Đến lúc bị cả hai nhà thúc giục muốn bế cháu, họ mới lên kế hoạch sinh con.
Sau đó, Cung Khả Oánh sinh ra. Vì bé mà hai người đều thật hạnh phúc, thế nhưng cha mẹ hai bên vẫn chưa thỏa mãn, nói nhất định phải sinh được con trai.
Hai người không nói gì nhưng sau lưng thì rủa thầm, mấy ông bà già rốt cuộc nghĩ gì thế không biết, đến tuổi kết hôn bọn họ kết hôn, kết hôn xong lại muốn sinh cháu, sinh xong rồi còn đòi nhất định phải có con trai, thế con gái không tốt hay sao.
Nhưng dù sao, bởi có bố mẹ vợ giúp nuôi bé, hai người sống cũng rất thoải mái. Kết quả cũng bởi tình trạng này mà kinh nghiệm nuôi con nhỏ của họ cơ hồ bằng không.
Vốn nghĩ cuộc đời mình cứ thế bình thường trôi qua, vậy mà một tai nạn xe hơi lại gây ra biến chuyển lớn cho cuộc đời anh.
Hôm đó, hai vợ chồng anh đi dự hôn lễ một đồng nghiệp, lúc về anh đã có chút men say nên tự giác xuống ngồi phía sau, để cô lái xe.
Đến lúc tỉnh lại giữa cơn đau đớn mới biết cô bởi tránh một chiếc xe mất lái mà bị một chiếc xe khác đâm phải, sự cố tám chiếc xe va chạm liên hoàn lần đó khiến ba người chết, năm người bị thương. Cô đã chết, còn anh cũng gãy xương nhiều chỗ, phải nằm viện mất mấy tháng.
Lúc anh có thể về nhà, bố mẹ vợ đem bé con giao lại cho anh, về quê gặm nhấm nỗi đau. Ba mẹ anh muốn tới chăm sóc nhưng anh nói tự mình có thể chăm sóc tốt cho hai cha con.
Ngồi với con gái một mình trong phòng anh mới nhận ra cuộc sống trước đây của mình mỹ mãn thế nào.
Lúc trước cảm tình của anh với cô không phải là tình yêu, nhưng so với tình yêu còn chắc chắn hơn. Cô giống như một “anh” khác, dường như đã trở thành một bộ phận trên cơ thể anh. Giờ không có cô, anh mới cảm thấy mình thiếu đi thứ gì.
Dù thân thể còn chút đau đớn, nhưng con gái cần được chăm sóc, anh tự nhủ phải kiên cường lên.
Anh cố gắng học cách chăm sóc bé con, nhưng chẳng hiệu quả bao nhiêu, hơn nữa, trên người còn thương tích, bất đắc dĩ lại phải thuê một bảo mẫu về giúp nuôi con. Bảo mẫu kia ngoài bốn mươi, theo lời bà ta nói đã sinh ba đứa con nên rất thông thạo chăm sóc trẻ nhỏ, điều này cũng khiến anh yên lòng hơn.
Nghỉ ngơi một thời gian, khi thương thế đã khá ổn, công ty hỏi anh đã có thể đi làm được chưa. Vì tiền sữa của con, anh lại trở lại làm việc.
Chiều nào tan ca trở về cũng mệt muốn chết mà chỉ cần nhìn nụ cười đáng yêu của Tiểu Oánh một lúc là thấy tim như tan chảy. Vợ không còn, nhưng anh vẫn muốn sống thật tốt cùng bé con.
Có một điều anh không chú ý từ đầu, để đến khi để ý thấy thì đã là chuyện sau tai nạn kia nửa năm. Đó là… mỗi buổi sáng thức dậy cũng không thấy hiện tượng sinh lý đặc trưng của đàn ông kia.
Lúc đầu anh còn nghĩ là do tai nạn, sau lại cảm thấy có khi do mệt mỏi, nhưng nửa năm qua một lần cũng không thấy, cũng lạ quá đi. Anh thử tự làm, lại phát hiện dù có vuốt ve thế nào, nó cũng đều không “lên” nổi.
Thử vài lần Cung Tiêu mới bất hạnh phát hiện ra mình bất lực, không biết là do di chứng sau tai nạn kia hay cái chết của cô cũng mang dục vọng của anh đi mất. Tuy vậy, bình thường anh không phải loại người quá ham muốn, giờ cũng không nghĩ tìm mẹ kế cho Tiểu Oánh nên tạm không quá lo lắng về tình trạng này nữa.
Sắp Tết đến nơi rồi, trời rất lạnh, nhưng tim anh còn lạnh hơn. Mấy năm nay đã quen có một người ở bên, giờ vợ đã đi, anh mới thấy cô đơn dường nào. Không khí Tết có nhộn nhịp thế nào cũng hoàn toàn không cảm giác được, chỉ thấy đau xót vô cùng.
Đã nghĩ như vậy là quá đau khổ rồi, ai ngờ ngày kia anh về nhà lại không thấy cả bảo mẫu lẫn Tiểu Oánh đâu. Từ đầu còn nghĩ bảo mẫu mang Tiểu Oánh ra ngoài mua đồ ăn, nhưng đợi đến tám chín giờ tối mới phát hiện ra xảy ra chuyện – bảo mẫu nhà mình bế Tiểu Oánh chạy trốn mất rồi.
Cung Tiêu thiếu chút là phát điên, con gái của anh, đứa con gái duy nhất của anh!!! Bị người ta bắt cóc mất rồi. Những chuyện buôn người này vẫn thường thấy trong bản tin nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với mình.
Dù đã báo cảnh sát nhưng lòng anh vẫn nóng như lửa đốt. Luôn nghĩ đến những điều tồi tệ xảy đến với bọn trẻ được đưa tin trên chuyên mục pháp chế. Gì mà bị bán nội tạng, rồi bị đầu độc cho bị câm bắt lên cầu vượt đòi tiền chuộc, bị bán về nông thôn làm con dâu nuôi từ bé… Vừa nghĩ đã muốn phát điên rồi. Ngày nào cũng chạy qua đồn cảnh sát, trong đồn không thấy lại chạy khắp phố.
Lúc này anh hận lũ buôn người biết bao, hận không thể cho tất cả bọn chúng đi ăn lạc hết cả đi. (1)
Tết, trong đồn cảnh sát vẫn bình bình như thường, thành phố lại vô cùng náo nhiệt. Xung quanh đều là sắc đỏ hân hoan, người người tràn ra ngã tư đường, nhìn những khuôn mặt tươi cười xung quanh anh mới cảm nhận được mình bi thảm đến thế nào, giống như bị Thế giới này vứt bỏ vậy.
Anh cứ như vậy đứng ở đầu phố, lệ rơi đầy mặt.
Đã hết năm mà không có tin tức gì của Tiểu Oánh, đến lúc anh cơ hồ đã tuyệt vọng bỗng lại nghe tin hồi Tết có mấy em bé ở thành phố bên cạnh được giải cứu, có thể có con gái anh trong số đó.
Nhìn thấy con gái trong viện phúc lợi nhi đồng kia, anh dường như quên hết tất cả, chỉ biết ôm Tiểu Oánh thật chặt, nước mắt nước mũi ròng ròng khóc như một đứa trẻ. Cảm giác mất đi lại tìm thấy thật sự là rất tuyệt vời. Vợ đã không còn, con gái không thể cũng làm mất được, nếu không sau này chết đi anh biết ăn nói thế nào với cô ấy đây?
“Đàn ông đàn ang mà khóc lóc vậy, anh không mất mặt sao?” Đang lúc khóc lóc vật vã thì bên cạnh truyền tới một giọng đàn ông, tiếp theo đã bị người kia kéo sang một bên ngồi. Người kia đưa khăn tay cho anh lau mặt, anh một tay ôm con, một tay lau lung tung, người kia liền ôm bé giúp anh.
Tiểu Oánh lúc trước bị anh ôm rồi cũng khóc theo bố, tới tay người kia thì kì diệu sao mà nín bặt, thậm chí chẳng bao lâu đã cười khanh khách. Lúc này anh mới quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, người này rất cao, ít nhất phải hơn anh tầm nửa cái đầu. Thân hình vạm vỡ nhanh nhẹn, diện mạo chính trực, nhìn qua đúng là rất chính phái.
Lúc đầu anh còn tưởng đối phương là cảnh sát, mà càng nhìn càng thấy không giống. Nhung động tác anh ta ôm bé Tiểu Oánh đúng là rất dịu dàng, khiến anh thế mà lại hoa mắt, cảm thấy đối phương như vậy trông rất giống bà xã mình.
Anh lau kính cẩn thận, lau xong lại đeo lên, người kia vẫn là một ông đàn ông sờ sờ.
Xong rồi, anh nhớ cô ấy quá rồi sao? Làm sao nhìn người này thành bà xã được chứ. Đúng là anh đã cô đơn lâu quá rồi mới có thể cảm thấy chỉ cần người tốt với Tiểu Oánh là trông đều thuận mắt.
Tiểu Oánh mập mạp trắng trẻo, đôi mắt to đen láy liên tục ngó nghiêng nhìn khắp xung quanh, ai nhìn cũng thích nên lúc đó bảo mẫu kia mới bị đồng hương dụ dỗ mà tính đem Tiểu Oánh bán đi. Còn may hồi Tết đang thắt chặt chiến dịch, thế nên Tiểu Oánh mới không bị người ta vì tám ngàn tệ mà bán đi cả vận mệnh.
Đến lúc Cung Tiêu bình tĩnh lại, nói lời cảm ơn, muốn nhận lại Tiểu Oánh từ tay đối phương, người kia mới nói: “Anh tên Cung Tiêu phải không? Xin chào, tôi là Vương Khải.”
Cung Tiêu sửng sốt, nhưng vẫn lịch sự đáp: “Chào anh, Vương tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Oánh.” Vương Khải nhìn Cung Tiêu mỉm cười, nói: “Không phải khách khí, đây là việc tôi nên làm.”
Lúc xong xuôi thủ tục thì trời đã tối, trời tháng hai lạnh lẽo vô cùng, Cung Tiêu định mang Tiểu Oánh đi khách sạn ngủ tạm một đêm, lại được Vương Khải mời mọc nhiệt tình.
Lúc làm thủ tục, từ chỗ mấy nhân viên làm việc ở đó mới biết vị Vương tiên sinh này trong khoảng thời gian Tiểu Oánh bị đưa đến viện phúc lợi ngày nào cũng đến thăm bé, để tỏ lòng biết ơn, Cung Tiêu định mời Vương Khải đi ăn một bữa.
Phòng ăn của khách sạn, trong một phòng riêng, anh cảm ơn Vương Khải lần nữa, Vương Khải lại nói người một nhà không cần khách khí làm gì. Điều này khiến Cung Tiêu sửng sốt, ai là người một nhà với anh ta chứ? Tên họ Vương này có bệnh à?
Đang lúc không hiểu ra sao, Tiểu Oánh trong lòng bỗng khóc lên, dọa Cung Tiêu phải vội vàng kiểm tra xem bé bị sao. Mà Vương Khải bên cạnh lại vô cùng tự nhiên nói: “Không có gì, nhóc con thấy chúng ta ăn cơm cũng đói bụng thôi.” Sau đó, từ trong cái túi bên mình lôi ra hết sữa lại bình, thuần thục rót nước, pha sữa đưa cho Cung Tiêu.
Cung Tiêu đỏ mặt, cảm thấy mình đúng là một người cha thất bại, người xa lạ còn biết Tiểu Oánh nhà mình muốn gì, vậy mà người làm cha như anh lại không biết. Anh đón lấy bình sữa từ tay Vương Khải liền nhét vào miệng Tiểu Oánh, Tiểu Oánh ra sức hút, lại bị sặc, cứ ho mãi. Cung Tiêu bị dọa sợ, ngay lập tức cũng chưa biết phải làm sao. Anh vẫn là tay mơ, dù Tiểu Oánh đã sắp được một tuổi nhưng thời gian anh thực sự chăm bé cũng không được bao nhiêu, tay chân vụng về, chẳng làm tốt được.
Vương Khải thấy Tiểu Oánh bị sặc, vội đoạt lấy bé từ tay Cung Tiêu, vuốt bụng cho bé, mãi Tiểu Oánh mới hết ho, lại bắt đầu khóc. Anh đùa bé một lúc, sau đó một tay ôm nhóc con, một tay duỗi tới chỗ Cung Tiêu muốn lấy bình sữa.
Cung Tiêu nhìn bé con vừa trên tay Vương Khải đã trở nên ngoan ngoãn, lòng không khỏi chua xót. Anh làm cha mà không thể chăm sóc tốt cho con, còn để một người xa lạ đến chăm giúp.
Tiểu Oánh ăn no là lại cười toe, rồi ngủ ngay trong lòng Vương Khải. Cung Tiêu đón lấy bé, Vương Khải lại không chịu buông tay.
“Vương tiên sinh, cảm ơn anh, xin trả Tiểu Oánh lại cho tôi.”
“Không phải khách khí thế, người một nhà cả.” Vương Khải lão luyện một tay ôm bé, một tay gắp rau ăn.
Với Vương Khải vô lại này, Cung Tiêu cũng thấy kì kì, người này luôn giành phần chăm sóc con anh, không phải là muốn mua Tiểu Oánh nhà anh chứ? Đột nhiên nghĩ đến Tiểu Oánh bị lừa bán nghe nói là bởi có người muốn mua một bé gái. Nhìn Vương Khải thế này, không phải chính là người muốn mua kia chứ? Bởi mua không được nên mới muốn lừa bé từ chỗ anh đi.
Bỗng chốc, cái nhìn của Cung Tiêu với Vương Khải cũng xấu đi.
“Vương tiên sinh, Tiểu Oánh là con gái tôi, không phải của anh.” Anh trừng mắt với Vương Khải, nghiêm túc nói.
Vương Khải nhìn anh, nở nụ cười: “Tôi biết là con gái anh, nhưng mà cũng là vợ bé nhỏ của tôi đó, tôi không tốt với bé thì ai tốt với bé nữa chứ.”
Vợ bé nhỏ???!!!! Ba chữ này như tiếng sấm bên tai đánh cháy xem ruột gan Cung Tiêu. Nếu Tiểu Oánh nhà anh năm nay mười tám tuổi, Vương Khải nói lời này anh còn hiểu được,nhưng giờ Tiểu Oánh còn chưa đầy một tuổi, hay là… anh gặp phải dạng luyến đồng vẫn nghe người ta nói? Không đúng, đây phải là luyến anh (2) mới đúng.
Cung Tiêu nhảy dựng lên, muốn cướp lấy Tiểu Oánh từ tay Vương Khải nhưng với thân thủ của anh ta, anh sao mà đoạt được. Vài lần không được, anh bực không thở nổi, hét vào mặt Vương Khải: “Đồ biến thái này, muốn làm gì Tiểu Oánh nhà tôi? Mau trả lại cho tôi, tôi mới là ba của nó!! Không trả lại tôi báo công an đấy!”
Vương Khải một tay lão luyện, đột nhiên như phát hiện ra món đồ chơi hay ho, nhìn anh cười quỷ dị, liền đem bé con trong ngực đặt lại trên tay anh. Cung Tiêu tay chân luống cuống ôm bé, ai ngờ Tiểu Oánh trong tay Vương Khải còn ngủ ngon lành, vừa đến tay anh liền khóc oa oa, khiến anh quên cả chuyện mắng Vương Khải, tập trung dỗ Tiểu Oánh.
Vương Khải ở cạnh nhìn Cung Tiêu, trong mắt nghiền ngẫm. Ha ha, vốn đang hứng trò nuôi cô dâu từ bé, nhưng vừa rồi mới phát hiện người đàn ông trông vẻ ngoài bình thường, lúc tức giận mặt mũi đỏ bừng, nóng nảy cứ như con mèo bị giẫm phải đuôi này mới đáng yêu làm sao.
So với nuôi cô dâu bé, giờ anh lại muốn chơi trò bẻ cong trai thẳng hơn, làm sao bây giờ? Cái thú xấu xa của anh lại phát tác rồi. (:| biến thái chính hiệu, thích chơi game búp bê, luyến anh, giờ chuyển sang thú vui tao nhã này nữa =)))
“Lão Cung, đừng nóng, tôi chỉ nói đùa vậy thôi… Tiểu Oánh còn bé xíu, tôi sao có ý gì với bé. Mà anh… có cần một bảo mẫu không?”
Vương Khải cười gian, trong lòng bắt đầu tính toán kế sách đối phó với anh chàng tạc mao trước mắt này.
Sau đó, Cung Tiêu hoàn toàn không thể ngờ, chính tên biến thái họ Vương tên Khải này từ nay sẽ bước vào cuộc đời… cùng thân thể mình.
(1)Đi ăn lạc (去吃花生米): tại hạ bất tài không tìm ra được, có lẽ kiểu cho đi bóc lịch chăng?? Cao nhân nào hiểu hem nào, mong được chỉ giáo:3 –> “Có khi là đi ăn “đạn sắt” (tử hình)” – Một cao nhân cho biết Cảm ơn bác nhé!:)
(2)Luyến đồng = yêu trẻ con (đồng)
Luyến anh = yêu trẻ sơ sinh (anh)
Trước kia anh chưa từng thấy cuộc sống mình có gì khác với mọi người, từ nhỏ cũng học hành nghiêm chỉnh, rồi đi làm, kết hôn, sinh con…
Vợ anh là bạn học hồi đại học, hai người từ lúc quen nhau đến lúc kết hôn cũng qua mười mấy năm. Lúc đầu ở đại học là bạn bè bình thường, sau ra đi làm lại được phân cùng đơn vị, lúc này khoảng cách hai người mới kéo gần lại, nhưng cũng chỉ ở mức bạn thân, người yêu thì còn chưa đến.
Vợ anh là người phụ nữ rất cá tính, cởi mở, ngay thẳng như đàn ông. Dù thường hay xưng huynh gọi đệ với Cung Tiêu nhưng dù sao cũng là phụ nữ, lúc hai bảy hai tám bị người nhà thúc lấy chồng liền hỏi anh có bị thúc giục gì không, anh nói có. Cô cười bảo hay là hai chúng ta kết hôn đi, dù sao cũng không chán ghét gì nhau, sao lại không đến với nhau.
Anh ngẫm cũng phải, ngày nay, gần như không còn cái chuyện yêu nhau chân thành rồi sống hạnh phúc với nhau cả đời nữa rồi.
Anh và cô đều đã trải qua vài cuộc tình, đến lúc cần kết hôn lại chỉ còn có hai người họ, có lẽ đây cũng là duyên phận. Kết hôn, chính là gặp được đúng người, đúng lúc, hai người bọn họ chính là như vậy.
Họ lấy nhau, sống chung mấy năm đều rất hòa hợp, được cơ quan xưng làm cặp đôi mẫu mực. Đến lúc bị cả hai nhà thúc giục muốn bế cháu, họ mới lên kế hoạch sinh con.
Sau đó, Cung Khả Oánh sinh ra. Vì bé mà hai người đều thật hạnh phúc, thế nhưng cha mẹ hai bên vẫn chưa thỏa mãn, nói nhất định phải sinh được con trai.
Hai người không nói gì nhưng sau lưng thì rủa thầm, mấy ông bà già rốt cuộc nghĩ gì thế không biết, đến tuổi kết hôn bọn họ kết hôn, kết hôn xong lại muốn sinh cháu, sinh xong rồi còn đòi nhất định phải có con trai, thế con gái không tốt hay sao.
Nhưng dù sao, bởi có bố mẹ vợ giúp nuôi bé, hai người sống cũng rất thoải mái. Kết quả cũng bởi tình trạng này mà kinh nghiệm nuôi con nhỏ của họ cơ hồ bằng không.
Vốn nghĩ cuộc đời mình cứ thế bình thường trôi qua, vậy mà một tai nạn xe hơi lại gây ra biến chuyển lớn cho cuộc đời anh.
Hôm đó, hai vợ chồng anh đi dự hôn lễ một đồng nghiệp, lúc về anh đã có chút men say nên tự giác xuống ngồi phía sau, để cô lái xe.
Đến lúc tỉnh lại giữa cơn đau đớn mới biết cô bởi tránh một chiếc xe mất lái mà bị một chiếc xe khác đâm phải, sự cố tám chiếc xe va chạm liên hoàn lần đó khiến ba người chết, năm người bị thương. Cô đã chết, còn anh cũng gãy xương nhiều chỗ, phải nằm viện mất mấy tháng.
Lúc anh có thể về nhà, bố mẹ vợ đem bé con giao lại cho anh, về quê gặm nhấm nỗi đau. Ba mẹ anh muốn tới chăm sóc nhưng anh nói tự mình có thể chăm sóc tốt cho hai cha con.
Ngồi với con gái một mình trong phòng anh mới nhận ra cuộc sống trước đây của mình mỹ mãn thế nào.
Lúc trước cảm tình của anh với cô không phải là tình yêu, nhưng so với tình yêu còn chắc chắn hơn. Cô giống như một “anh” khác, dường như đã trở thành một bộ phận trên cơ thể anh. Giờ không có cô, anh mới cảm thấy mình thiếu đi thứ gì.
Dù thân thể còn chút đau đớn, nhưng con gái cần được chăm sóc, anh tự nhủ phải kiên cường lên.
Anh cố gắng học cách chăm sóc bé con, nhưng chẳng hiệu quả bao nhiêu, hơn nữa, trên người còn thương tích, bất đắc dĩ lại phải thuê một bảo mẫu về giúp nuôi con. Bảo mẫu kia ngoài bốn mươi, theo lời bà ta nói đã sinh ba đứa con nên rất thông thạo chăm sóc trẻ nhỏ, điều này cũng khiến anh yên lòng hơn.
Nghỉ ngơi một thời gian, khi thương thế đã khá ổn, công ty hỏi anh đã có thể đi làm được chưa. Vì tiền sữa của con, anh lại trở lại làm việc.
Chiều nào tan ca trở về cũng mệt muốn chết mà chỉ cần nhìn nụ cười đáng yêu của Tiểu Oánh một lúc là thấy tim như tan chảy. Vợ không còn, nhưng anh vẫn muốn sống thật tốt cùng bé con.
Có một điều anh không chú ý từ đầu, để đến khi để ý thấy thì đã là chuyện sau tai nạn kia nửa năm. Đó là… mỗi buổi sáng thức dậy cũng không thấy hiện tượng sinh lý đặc trưng của đàn ông kia.
Lúc đầu anh còn nghĩ là do tai nạn, sau lại cảm thấy có khi do mệt mỏi, nhưng nửa năm qua một lần cũng không thấy, cũng lạ quá đi. Anh thử tự làm, lại phát hiện dù có vuốt ve thế nào, nó cũng đều không “lên” nổi.
Thử vài lần Cung Tiêu mới bất hạnh phát hiện ra mình bất lực, không biết là do di chứng sau tai nạn kia hay cái chết của cô cũng mang dục vọng của anh đi mất. Tuy vậy, bình thường anh không phải loại người quá ham muốn, giờ cũng không nghĩ tìm mẹ kế cho Tiểu Oánh nên tạm không quá lo lắng về tình trạng này nữa.
Sắp Tết đến nơi rồi, trời rất lạnh, nhưng tim anh còn lạnh hơn. Mấy năm nay đã quen có một người ở bên, giờ vợ đã đi, anh mới thấy cô đơn dường nào. Không khí Tết có nhộn nhịp thế nào cũng hoàn toàn không cảm giác được, chỉ thấy đau xót vô cùng.
Đã nghĩ như vậy là quá đau khổ rồi, ai ngờ ngày kia anh về nhà lại không thấy cả bảo mẫu lẫn Tiểu Oánh đâu. Từ đầu còn nghĩ bảo mẫu mang Tiểu Oánh ra ngoài mua đồ ăn, nhưng đợi đến tám chín giờ tối mới phát hiện ra xảy ra chuyện – bảo mẫu nhà mình bế Tiểu Oánh chạy trốn mất rồi.
Cung Tiêu thiếu chút là phát điên, con gái của anh, đứa con gái duy nhất của anh!!! Bị người ta bắt cóc mất rồi. Những chuyện buôn người này vẫn thường thấy trong bản tin nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với mình.
Dù đã báo cảnh sát nhưng lòng anh vẫn nóng như lửa đốt. Luôn nghĩ đến những điều tồi tệ xảy đến với bọn trẻ được đưa tin trên chuyên mục pháp chế. Gì mà bị bán nội tạng, rồi bị đầu độc cho bị câm bắt lên cầu vượt đòi tiền chuộc, bị bán về nông thôn làm con dâu nuôi từ bé… Vừa nghĩ đã muốn phát điên rồi. Ngày nào cũng chạy qua đồn cảnh sát, trong đồn không thấy lại chạy khắp phố.
Lúc này anh hận lũ buôn người biết bao, hận không thể cho tất cả bọn chúng đi ăn lạc hết cả đi. (1)
Tết, trong đồn cảnh sát vẫn bình bình như thường, thành phố lại vô cùng náo nhiệt. Xung quanh đều là sắc đỏ hân hoan, người người tràn ra ngã tư đường, nhìn những khuôn mặt tươi cười xung quanh anh mới cảm nhận được mình bi thảm đến thế nào, giống như bị Thế giới này vứt bỏ vậy.
Anh cứ như vậy đứng ở đầu phố, lệ rơi đầy mặt.
Đã hết năm mà không có tin tức gì của Tiểu Oánh, đến lúc anh cơ hồ đã tuyệt vọng bỗng lại nghe tin hồi Tết có mấy em bé ở thành phố bên cạnh được giải cứu, có thể có con gái anh trong số đó.
Nhìn thấy con gái trong viện phúc lợi nhi đồng kia, anh dường như quên hết tất cả, chỉ biết ôm Tiểu Oánh thật chặt, nước mắt nước mũi ròng ròng khóc như một đứa trẻ. Cảm giác mất đi lại tìm thấy thật sự là rất tuyệt vời. Vợ đã không còn, con gái không thể cũng làm mất được, nếu không sau này chết đi anh biết ăn nói thế nào với cô ấy đây?
“Đàn ông đàn ang mà khóc lóc vậy, anh không mất mặt sao?” Đang lúc khóc lóc vật vã thì bên cạnh truyền tới một giọng đàn ông, tiếp theo đã bị người kia kéo sang một bên ngồi. Người kia đưa khăn tay cho anh lau mặt, anh một tay ôm con, một tay lau lung tung, người kia liền ôm bé giúp anh.
Tiểu Oánh lúc trước bị anh ôm rồi cũng khóc theo bố, tới tay người kia thì kì diệu sao mà nín bặt, thậm chí chẳng bao lâu đã cười khanh khách. Lúc này anh mới quan sát kĩ người đàn ông trước mặt, người này rất cao, ít nhất phải hơn anh tầm nửa cái đầu. Thân hình vạm vỡ nhanh nhẹn, diện mạo chính trực, nhìn qua đúng là rất chính phái.
Lúc đầu anh còn tưởng đối phương là cảnh sát, mà càng nhìn càng thấy không giống. Nhung động tác anh ta ôm bé Tiểu Oánh đúng là rất dịu dàng, khiến anh thế mà lại hoa mắt, cảm thấy đối phương như vậy trông rất giống bà xã mình.
Anh lau kính cẩn thận, lau xong lại đeo lên, người kia vẫn là một ông đàn ông sờ sờ.
Xong rồi, anh nhớ cô ấy quá rồi sao? Làm sao nhìn người này thành bà xã được chứ. Đúng là anh đã cô đơn lâu quá rồi mới có thể cảm thấy chỉ cần người tốt với Tiểu Oánh là trông đều thuận mắt.
Tiểu Oánh mập mạp trắng trẻo, đôi mắt to đen láy liên tục ngó nghiêng nhìn khắp xung quanh, ai nhìn cũng thích nên lúc đó bảo mẫu kia mới bị đồng hương dụ dỗ mà tính đem Tiểu Oánh bán đi. Còn may hồi Tết đang thắt chặt chiến dịch, thế nên Tiểu Oánh mới không bị người ta vì tám ngàn tệ mà bán đi cả vận mệnh.
Đến lúc Cung Tiêu bình tĩnh lại, nói lời cảm ơn, muốn nhận lại Tiểu Oánh từ tay đối phương, người kia mới nói: “Anh tên Cung Tiêu phải không? Xin chào, tôi là Vương Khải.”
Cung Tiêu sửng sốt, nhưng vẫn lịch sự đáp: “Chào anh, Vương tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Oánh.” Vương Khải nhìn Cung Tiêu mỉm cười, nói: “Không phải khách khí, đây là việc tôi nên làm.”
Lúc xong xuôi thủ tục thì trời đã tối, trời tháng hai lạnh lẽo vô cùng, Cung Tiêu định mang Tiểu Oánh đi khách sạn ngủ tạm một đêm, lại được Vương Khải mời mọc nhiệt tình.
Lúc làm thủ tục, từ chỗ mấy nhân viên làm việc ở đó mới biết vị Vương tiên sinh này trong khoảng thời gian Tiểu Oánh bị đưa đến viện phúc lợi ngày nào cũng đến thăm bé, để tỏ lòng biết ơn, Cung Tiêu định mời Vương Khải đi ăn một bữa.
Phòng ăn của khách sạn, trong một phòng riêng, anh cảm ơn Vương Khải lần nữa, Vương Khải lại nói người một nhà không cần khách khí làm gì. Điều này khiến Cung Tiêu sửng sốt, ai là người một nhà với anh ta chứ? Tên họ Vương này có bệnh à?
Đang lúc không hiểu ra sao, Tiểu Oánh trong lòng bỗng khóc lên, dọa Cung Tiêu phải vội vàng kiểm tra xem bé bị sao. Mà Vương Khải bên cạnh lại vô cùng tự nhiên nói: “Không có gì, nhóc con thấy chúng ta ăn cơm cũng đói bụng thôi.” Sau đó, từ trong cái túi bên mình lôi ra hết sữa lại bình, thuần thục rót nước, pha sữa đưa cho Cung Tiêu.
Cung Tiêu đỏ mặt, cảm thấy mình đúng là một người cha thất bại, người xa lạ còn biết Tiểu Oánh nhà mình muốn gì, vậy mà người làm cha như anh lại không biết. Anh đón lấy bình sữa từ tay Vương Khải liền nhét vào miệng Tiểu Oánh, Tiểu Oánh ra sức hút, lại bị sặc, cứ ho mãi. Cung Tiêu bị dọa sợ, ngay lập tức cũng chưa biết phải làm sao. Anh vẫn là tay mơ, dù Tiểu Oánh đã sắp được một tuổi nhưng thời gian anh thực sự chăm bé cũng không được bao nhiêu, tay chân vụng về, chẳng làm tốt được.
Vương Khải thấy Tiểu Oánh bị sặc, vội đoạt lấy bé từ tay Cung Tiêu, vuốt bụng cho bé, mãi Tiểu Oánh mới hết ho, lại bắt đầu khóc. Anh đùa bé một lúc, sau đó một tay ôm nhóc con, một tay duỗi tới chỗ Cung Tiêu muốn lấy bình sữa.
Cung Tiêu nhìn bé con vừa trên tay Vương Khải đã trở nên ngoan ngoãn, lòng không khỏi chua xót. Anh làm cha mà không thể chăm sóc tốt cho con, còn để một người xa lạ đến chăm giúp.
Tiểu Oánh ăn no là lại cười toe, rồi ngủ ngay trong lòng Vương Khải. Cung Tiêu đón lấy bé, Vương Khải lại không chịu buông tay.
“Vương tiên sinh, cảm ơn anh, xin trả Tiểu Oánh lại cho tôi.”
“Không phải khách khí thế, người một nhà cả.” Vương Khải lão luyện một tay ôm bé, một tay gắp rau ăn.
Với Vương Khải vô lại này, Cung Tiêu cũng thấy kì kì, người này luôn giành phần chăm sóc con anh, không phải là muốn mua Tiểu Oánh nhà anh chứ? Đột nhiên nghĩ đến Tiểu Oánh bị lừa bán nghe nói là bởi có người muốn mua một bé gái. Nhìn Vương Khải thế này, không phải chính là người muốn mua kia chứ? Bởi mua không được nên mới muốn lừa bé từ chỗ anh đi.
Bỗng chốc, cái nhìn của Cung Tiêu với Vương Khải cũng xấu đi.
“Vương tiên sinh, Tiểu Oánh là con gái tôi, không phải của anh.” Anh trừng mắt với Vương Khải, nghiêm túc nói.
Vương Khải nhìn anh, nở nụ cười: “Tôi biết là con gái anh, nhưng mà cũng là vợ bé nhỏ của tôi đó, tôi không tốt với bé thì ai tốt với bé nữa chứ.”
Vợ bé nhỏ???!!!! Ba chữ này như tiếng sấm bên tai đánh cháy xem ruột gan Cung Tiêu. Nếu Tiểu Oánh nhà anh năm nay mười tám tuổi, Vương Khải nói lời này anh còn hiểu được,nhưng giờ Tiểu Oánh còn chưa đầy một tuổi, hay là… anh gặp phải dạng luyến đồng vẫn nghe người ta nói? Không đúng, đây phải là luyến anh (2) mới đúng.
Cung Tiêu nhảy dựng lên, muốn cướp lấy Tiểu Oánh từ tay Vương Khải nhưng với thân thủ của anh ta, anh sao mà đoạt được. Vài lần không được, anh bực không thở nổi, hét vào mặt Vương Khải: “Đồ biến thái này, muốn làm gì Tiểu Oánh nhà tôi? Mau trả lại cho tôi, tôi mới là ba của nó!! Không trả lại tôi báo công an đấy!”
Vương Khải một tay lão luyện, đột nhiên như phát hiện ra món đồ chơi hay ho, nhìn anh cười quỷ dị, liền đem bé con trong ngực đặt lại trên tay anh. Cung Tiêu tay chân luống cuống ôm bé, ai ngờ Tiểu Oánh trong tay Vương Khải còn ngủ ngon lành, vừa đến tay anh liền khóc oa oa, khiến anh quên cả chuyện mắng Vương Khải, tập trung dỗ Tiểu Oánh.
Vương Khải ở cạnh nhìn Cung Tiêu, trong mắt nghiền ngẫm. Ha ha, vốn đang hứng trò nuôi cô dâu từ bé, nhưng vừa rồi mới phát hiện người đàn ông trông vẻ ngoài bình thường, lúc tức giận mặt mũi đỏ bừng, nóng nảy cứ như con mèo bị giẫm phải đuôi này mới đáng yêu làm sao.
So với nuôi cô dâu bé, giờ anh lại muốn chơi trò bẻ cong trai thẳng hơn, làm sao bây giờ? Cái thú xấu xa của anh lại phát tác rồi. (:| biến thái chính hiệu, thích chơi game búp bê, luyến anh, giờ chuyển sang thú vui tao nhã này nữa =)))
“Lão Cung, đừng nóng, tôi chỉ nói đùa vậy thôi… Tiểu Oánh còn bé xíu, tôi sao có ý gì với bé. Mà anh… có cần một bảo mẫu không?”
Vương Khải cười gian, trong lòng bắt đầu tính toán kế sách đối phó với anh chàng tạc mao trước mắt này.
Sau đó, Cung Tiêu hoàn toàn không thể ngờ, chính tên biến thái họ Vương tên Khải này từ nay sẽ bước vào cuộc đời… cùng thân thể mình.
(1)Đi ăn lạc (去吃花生米): tại hạ bất tài không tìm ra được, có lẽ kiểu cho đi bóc lịch chăng?? Cao nhân nào hiểu hem nào, mong được chỉ giáo:3 –> “Có khi là đi ăn “đạn sắt” (tử hình)” – Một cao nhân cho biết Cảm ơn bác nhé!:)
(2)Luyến đồng = yêu trẻ con (đồng)
Luyến anh = yêu trẻ sơ sinh (anh)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook