Điểu Đại Hữu Thí Dụng
-
Chương 30: Ch*m cũng muốn ăn tết…
Chm cũng muốn ăn Tết, vậy phải làm sao để Tết rồi vẫn có tính phúc đây.
Đêm 30 tôi vẫn không ngủ được, đầu năm vừa thức dậy lại thấy hơi ngẩn ngơ. Khoác áo khoác đi nhà vệ sinh xả nước xong thì chẳng còn chút nào buồn ngủ nữa, đành nằm sô pha mở ti vi xem. Tết âm năm nào ti vi cũng chiếu không dứt quảng cáo mấy công ty XXX cung chúc mọi người vạn sự như ý tân xuân khoái nhạc, chẳng biết có gì mà thú vị nữa.
Còn có mấy quảng cáo mấy người nước ngoài làm thế pose chữ V nói: “Happy to you.”.
Two, two, two… Cứ two không ngừng, cũng quái dị quá đi. Bọn họ không nói, lúc trước tôi cũng không để ý thì ra năm thỏ có thể two như vậy. (1)
Hơn sáu giờ, tôi chuyển qua đài Hongkong xem tin tức sáng Hongkong. Người Hồng Kông luôn có vẻ biểu hiện khách quan với mọi chuyện, nhưng là loại cảm giác khoan dung tiến bộ của thành thị. Nhưng đó cũng coi như một nét đặc sắc đi, như CCTV thì cứ thích chiếu mấy cái quảng cáo hại não (2) hay mấy tin tức nhân dân cả nước đang bình yên hạnh phúc, đài địa phương thì thích chiếu quảng cáo hại não kia với mấy phim truyền hình chẳng biết của nước nào. Nói tóm lại, tôi thì thích xem đài Hồng Kông hơn, dù sao bình thường tôi cũng chỉ xem thời sự thôi.
Được một lúc, truyền hình cáp tự dưng như đổi kênh, nhoáng một cái, thời sự Hồng Kông bị cắt, biến thành quảng cáo vạn sự như ý. Mẹ, truyền hình cáp mắc rồi cũng không yên?! Dân người ta muốn xem ti vi mỗi tháng còn phải nộp hai mươi tám đồng tiền truyền hình cáp, bằng không mua ti vi cũng chẳng xem được.
Thu phí truyền hình cáp cũng không sao, nhưng bọn họ lại luôn tự đổi chương trình trên kênh chính thức thành mấy cái quảng cáo địa phương thế này thì thật con mẹ nó ghê tởm. Từ khi có truyền hình cáp, tôi chưa bao giờ được xem hết kênh Hồng Kông một cách tử tế. Quảng cáo Hồng Kông biến hết thành quảng cáo công ích, không có đến một cái quảng cáo nhàn tạp nào thời sự Hồng Kông cũng bị cắt thành quảng cáo của đài địa phương hết. Vậy mà kì diệu thay, mấy cái phim truyền hình dài tập vớ vẩn này lại chẳng hề hấn gì.
Cái gì gọi là tiền mất tật mang? Có truyền hình cáp tuyệt đối chính là một trong những minh chứng tiêu biểu nhất.
Tôi đổi kênh, lại là quảng cáo vạn sự như ý, không phải vạn sự như ý cũng là Xuân vãn (3). Lại đổi, quảng cáo hại não, lại đổi, vạn sự như ý… Đổi vài kênh xong lúc sau lại thấy có thời sự, nhìn thấy là kênh của thành phố, xem ra hẳn sẽ không cắt nữa, kênh ngoài họ có thể cắt chứ kênh của mình chắc hẳn không cắt rồi, chủ nghĩa bảo hộ địa phương vẫn còn tốt chán.
Xem mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của thành phố xong rốt cuộc cũng có một ít tin tức tử tế, người dẫn chương trình nói nửa đêm qua khu núi XX phát sinh cháy rừng, thành phố ta mấy ngàn cảnh sát tham gia cứu hỏa, sau đó chiếu một đoạn phim. Phim nhìn rất mờ, nhưng có thể thấy được thế lửa rất lớn, có rất nhiều người đang cứu hỏa.
Rõ ràng phim nhìn vừa tối vừa mờ, thế mà tôi lại thấy được một thân ảnh quen thuộc, thân ảnh kia chỉ thấy bóng dáng, hiện lên màn ảnh chưa đến nửa giây nhưng tôi đã thấy rõ, đó là Tiết Đồng. Trong lúc vô ý thấy anh, trong lòng đột nhiên lại nhộn nhạo lên.
Cửa phòng mở ra, Uyển Uyển khoác áo khoác ra đi vệ sinh, nhìn đến dáng vẻ tôi, thật khinh bỉ nói: ”Anh chỉ xem thời sự cũng hưng phấn được thế kia à? Dục cầu bất mãn đến vậy sao?”.
Tôi bị cô nói đến đỏ cả mặt, vội kéo cái gối ôm qua che con chm bởi tâm thần nhộn nhạo mà đã hưng phấn lên. Trời ạ, tôi đói khát đến vậy hay sao? Chỉ là nhìn thấy bóng dáng Tiết Đồng thôi tôi đã muốn nhào vào ti vi mà lột sạch anh ra làm.
Bởi tối qua mọi người đều ngủ muộn, Uyển Uyển đi vệ sinh xong lại về phòng sách ngủ, tôi về phòng cũng thấy Tô Nam đang ngủ như heo. Vậy nhưng tôi lại chẳng ngủ được chút nào, vì thế thay xong quần áo tôi lại ra xem mấy chương trình nhàm chán trên ti vi.
Ngồi không biết bao lâu, tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa, lấy di động ra gọi cho Tiết Đồng.
“Này…” Bên kia bắt máy tôi lại không biết phải nói gì, ngay cả tên Tiết Đồng tôi cũng không gọi lên được.
“A Đình… Sao thế…” Nghe giọng Tiết Đồng có thể thấy anh vô cùng mệt mỏi, giọng thật khàn, nhưng nghe vào tai tôi lại thấy thật gợi cảm, chm kia lại có chút rục rịch.
“Anh sao rồi? Không bị thương chứ?” Tôi lấy gối ôm ấn chặt con chm không nghe chỉ huy kia, tránh cho lát nữa lại có ai đi ra, bị Uyển Uyển thấy còn chưa tính, nếu bị Tô Nam thấy được cũng không phải chuyện tốt.
“Ừm, cũng tạm, chỉ mệt thôi, hơn năm giờ mới về được.” Tiết Đồng trong điện thoại vừa nói vừa ngáp một cái.
“Anh đang ở đâu?”
“Ở kí túc trong cục cảnh sát, anh cũng biết mà.”
Ừ, tôi cũng biết Tiết Đồng ở kí túc trong cục cảnh sát, nhưng nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa từng tới. Hiện tại, tôi lại vô cùng muốn gặp anh: “Kí túc của anh ở chỗ nào, tôi đi tìm anh!”
“A!!!” Giọng Tiết Đồng rất kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức nói ra địa chỉ.
Tôi cúp máy, cầm chìa khóa liền xông ra ngoài, khởi động xe xong, ngay cả làm nóng máy cũng quên, vội vàng lên đường.
Đồn của Tiết Đồng ở ngay gần bệnh viện tôi làm trước đây, lúc trước lái xe đi làm cũng hay đi qua, tôi rất quen thuộc. Bởi đầu năm mới, trên đường hầu như chẳng có xe cộ gì, đi thẳng một mạch là tới.
Đến lúc đứng trước cửa phòng Tiết Đồng tôi mới đần ra. Tôi nóng đầu vội chạy tới đây.
Vậy mà… Ngay cả bao cũng quên mang rồi.
Không không không, tôi muốn nói không phải là bao, mà là tôi muốn tới quan tâm Tiết Đồng một chút… Được rồi, tôi sai rồi, tôi tới là muốn lăn lên giường với Tiết Đồng, được rồi, thì vô cùng muốn!!!
Đang lúc tôi rối rắm thì cửa phòng mở ra, Tiết Đồng vừa ngáp vừa mở cửa, bảo tôi: “Tới rồi thì vào đi, ngay cả cửa cũng không gõ, đứng ngoài đây làm gì?”
Tóc anh rất ngắn, cũng không rõ rối hay không, nhưng râu ria lại dài ra, cằm cứ xanh xanh. Anh bên trong mặc quần đùi, bên ngoài khoác áo cảnh sát, hai cái chân lông lá lộ ra bên ngoài. Cho dù là vậy, tôi vẫn cứ nghĩ muốn bổ nhào vào. Nhưng tôi sợ kí túc là kí túc tập thể, vạn nhất bị ai nhìn thấy cũng phiền.
Tôi cẩn thận đi vào, đóng cửa cẩn thận. Lúc này, Tiết Đồng đã vào phòng ngủ rồi.
Đó là một căn phòng kiểu một phòng một sảnh, ngoài sảnh chỉ có một bộ salon bằng gỗ với một máy lọc nước. Trên salon toàn là báo, gạt tàn trên bàn đầy tàn thuốc. Sau sảnh là ban công, nhưng trống trơn, chỉ có một thùng rác đầy mì ăn liền với ly nước đã dùng. Cạnh cửa nhỏ đi vào là nhà vệ sinh, bên cạnh là một hành lang, đi ra là phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng đơn giản như phòng khách, ngoài giường với tủ quần áo cùng cái tủ đầu giường thì chẳng còn gì khác, nhưng còn may, trong phòng còn có điều hòa đang mở hệ thống sưởi hơi, vừa vào là lập tức thấy ấm áp.
Nhìn căn phòng chừng bốn mươi mét vuông, ngoài Tiết Đồng với tôi ra cũng không còn ai khác, tôi hỏi: “Ở đây chỉ có mình anh ở thôi à?”
“Ừ, sao thế?” Tiết Đồng vừa trả lời vừa cởi áo khoác chui ngay vào chăn, trong chăn thật ấm áp, làm tôi vừa vào mí mắt đã trĩu xuống muốn ngủ. Tiết Đồng nhìn tôi như vậy liền đẩy đẩy tôi bảo: “Anh tới chỉ là để tìm tôi ngủ hả?”
“Ừm…” Tôi đã có chút nửa tỉnh nửa mê, tối qua không sao ngủ ngon được, còn cứ nằm mơ, mệt muốn chết. Bất luận lúc trước muốn tới làm gì giờ đều quên sạch, giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi.
“Vậy anh cũng phải cởi đồ ra đã.” Tiết Đồng vươn tay cởi quần áo tôi, tôi mơ mơ màng màng ừ một tiếng, để anh giúp tôi cởi. Cởi đồ xong, chúng tôi lại cùng bọc trong chăn, tôi cảm giác được tiếng tim anh đập, cảm thấy vô cùng an tâm, liền ngủ đi.
Đến lúc tôi ngủ dậy đã đói muốn chết, thế là lập tức từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người còn độc cái quần đùi. Nhưng trong phòng bật sưởi nên cũng không thấy lạnh.
Tôi quay đầu, thấy Tiết Đồng còn đang ngủ bên cạnh, râu trên cằm càng xanh. Sờ cằm mình một chút, sáng nay dậy quên cạo râu, nhưng chỉ hơi ram ráp thôi, cũng không rõ ràng như anh.
Tôi lại chui vào ổ chăn, nhìn mặt Tiết Đồng gần trong gang tấc, đưa tay sờ lên mặt anh. Khuôn mặt anh chính trực, khi ngủ trông rất có mị lực. Tôi sán lại nhẹ nhàng hôn lên cằm anh, kết quả tay anh đè sau đầu tôi, cùng tôi có một nụ hôn ướt át.
Hôn hôn một chút tôi đã khó kìm lòng nổi bắt đầu sờ lên ngực anh, chm cũng bắt đầu có chút hưng phấn.
Hôn xong, anh buông tôi ra, tôi cúi đầu cắn cắn hầu kết, lại bị anh đẩy ra.
“Này, A Đình, anh không đói bụng sao?”
E hèm, cũng đúng, tôi thực cũng có chút đói.
Tiết Đồng mặc quần đùi nhảy xuống giường, khoác áo đi ra ngoài, qua khoảng một phút đã bưng hai bát mì đi vào.
Hự, nhìn hai bát mì bò kho tàu X sư phó, tôi câm nín. Bình thường cứ thấy quảng cáo mì ăn liền rách này trong ti vi tôi đã muốn đổi kênh, chỉ ăn một bát mì ăn liền mà thôi, cũng không phải tỏ ra hạnh phúc như mười năm đói cơm thế chứ, chúng ta cũng có phải người Hàn Quốc thiếu thốn tài nguyên vậy đâu.
Nhưng giờ tôi rất đói bụng, ra ngoài ăn thì đang đầu năm mới, mười hàng thì tám hàng không mở cửa, đúng là chỉ có thể ăn mì ăn liền thôi.
Mấy phút sau, mì chín, tôi với Tiết Đồng mỗi người một bát, hai người ngồi bên giường ăn mấy cái đã xong. Đã lâu lắm rồi không ăn mì ăn liền, bình thường tôi đều tự thích nấu mì, cho dù trực ban cũng ăn no rồi mang ít điểm tâm đi. Giờ ăn lại thấy hương vị cũng được, ít nhất cũng ở mức chấp nhận được.
Ăn mì xong, Tiết Đồng lại cầm bát ra ngoài, khỏi phải nói, chắc chắn là đem ném ở thùng rác ngoài ban công kia rồi.
Mắc tiểu quá, tôi vào nhà vệ sinh xả nước, Tiết Đồng cũng vào, anh đã cởi áo khoác, giống tôi cũng chỉ mặc độc cái quần đùi. Anh chỉnh nước ấm ở vòi sen, bảo tôi: “Tắm cùng chứ?”
Cảm giác thấy trong lời nói của anh có nhiều chỗ đen tối, lòng tôi lại nhộn nhạo lên, vội thưa có.
Phòng tắm này trống trơn, chỉ có bồn cầu, vòi sen, bồn rửa với ít xô chậu. Có khăn mặt nhưng chỉ có hai cái nhỏ, xem ra một cái để rửa mặt, một cái để lau chân. Anh chỉnh nước ấm xong bảo tôi tới tắm trước, tôi cởi cái quần đùi duy nhất ra treo vào mắc sau cánh cửa, đi qua nhận vòi sen bắt đầu tắm. Tiết Đồng ở cạnh cũng cởi quần đùi treo lên, tới cùng tắm với tôi.
“Anh biết hậu quả khi đến chỗ tôi chứ?” Anh đặt vòi sen lên giá, lấy chút dầu tắm xoa lên người tôi, giúp tôi tắm.
“Ừ.” Nơi anh sờ qua thôi đều nóng cháy, khiến tôi không chịu nổi cũng sờ lại. Da anh bình thường, nhưng cũng không thô ráp lắm, dưới làn da vạm vỡ mà rắn chắc, sờ rồi là không muốn buông tay.
Anh kéo tay tôi xuống dưới, bảo: “Giúp tôi rửa chỗ này đi, phía sau cũng phải rửa.”
Phụt, tôi cảm giác muốn phun máu, nhưng dù sao cũng không phun ra, bởi máu đã tập trung hết lên mặt rồi.
Hai người chúng tôi trong phòng tắm tắm nửa ngày mới người đầy hơi nước như sủi cảo chui ra, nghiêng ngả lảo đảo vào phòng ngủ.
Bởi trong phòng tắm đã giúp anh rửa, vừa ngã lên giường, tôi đã muốn vào ngay, anh bảo tôi chờ chút, rồi mở tủ đầu giường, lấy ra cái hộp màu đỏ, nói là quà năm mới
tặng tôi.
Tôi mở hộp, thấy bên trong là một tá bao màu đỏ. Hự, bây giờ bao cũng đóng màu đỏ nữa. Rõ là ở trên viết “tiếng chm” (4), lại muốn làm theo hơi hướm Trung Quốc như vậy. Xem ra Tết đến chẳng những người mặc quần áo mới, ngay cả chm cũng có đồ mới mặc.
Trong lòng tôi thấy quái lạ, nhưng chm tôi thì đã chờ không nổi nữa, vội xé một cái muốn đeo vào. Cái bao kia đo đỏ, đeo vào trông không khác gì chân giò hun khói, xấu muốn chết.
“Trông cứ như chân giờ hun khói ấy.” Tôi không nhịn được nói một câu.
Tiết Đồng bổ sung: “Lòng nướng tỏi.”
Tôi thiếu chút lại muốn hộc máu, nhưng vào lúc này lại thấy chm nong nóng. Mẹ, cái mũ đo đỏ này không phải là vị tê cay đi? Trong lòng tôi nghĩ.
Tiết Đồng chuẩn bị xong chờ tôi đi vào, thấy tôi đang ngây ra liền nói: “Đây là kiểu cơ tình như lửa, ở trong có bỏ mấy thứ làm hưng phấn nữa.”
Hự, còn có cả mũ chuyên sưởi ấm chm nữa hả.
Tôi nhìn chm Tiết Đồng cũng đã kích động đứng lên, chờ đợi an ủi, lúc này mới nghĩ đến tôi bình thường đều không hay đối mặt với tiểu tử kia, cảm thấy băn khoăn lại lấy một cái mũ bọc lên nó, nói: “Đây, cho cả chm anh mặc đồ mới nữa.” Tuy bộ đồ mới này hơi lớn hơn so với chm anh, nhưng nhìn nó cũng biến thành chân giò hun khói, trong lòng tôi lại cân bằng, cảm thấy mũ này cũng đáng yêu đấy chứ.
Tiết Đồng mặc kệ tôi nghĩ gì, chỉ thấp giọng kêu:”Mẹ, ông đây chân mở nửa ngày rồi, rốt cuộc ông có vào không đây? Hay là còn nhớ chuyện hôm trước, nghĩ đến đi vào là xìu xuống?”
Tôi đè trên người anh nói:”Không có gì, chỉ cần nhìn thấy anh sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa.”
“Đệch, ông rốt cuộc có làm không đây, không làm thì tôi đè ông luôn đấy.”
Mẹ, ai bảo không làm chứ, tôi lập tức bắt đầu triển khai công kích với hoa cúc của anh, chứng minh cho anh thấy tôi đã phấn chấn lên từ chuyện kia rồi.
Tiết Đồng này, khiến tôi muốn dịu dàng với anh ta cũng không được.
Lần này làm thật đúng là sướng, không biết là do mũ hay là vừa được tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, hoặc do đã cả tuần tôi chưa tiến vào anh, giờ đi vào cảm thấy bên trong anh nóng đến sắp khiến chm tôi tan chảy.
Nóng quá, chặt quá, sướng quá.
Đến lúc dùng hết nửa tá mũ chúng tôi cũng mệt đến chẳng muốn nhúc nhích, ôm nhau ngủ trong căn phòng còn tràn ngập mùi vị sau màn tình ái. Lần này ngủ vô cùng sâu, không mộng mị tí nào.
Nói tóm lại, Tết này qua thật cũng không tồi.
(1) Nhìn hình và bợn sẽ hiểu vì sao mà two,
Ở đây chơi chữ, “to” với “two” đồng âm, chỗ “quái” thực ra nguyên văn là “nhị điểm” (=two), trong ngôn ngữ mạng TQ có nghĩa là ngốc, quái gở
(3) Xuân vãn
là tên gọi tắt của chương trình giao thừa của Đài truyền hình trung ương Trung Quốc. Nó có quy mô rất lớn, được mấy cái kỉ lục Guiness cơ.
(4) “tiếng chm”: cách Tàu khựa gọi tiếng Tây =))
Đêm 30 tôi vẫn không ngủ được, đầu năm vừa thức dậy lại thấy hơi ngẩn ngơ. Khoác áo khoác đi nhà vệ sinh xả nước xong thì chẳng còn chút nào buồn ngủ nữa, đành nằm sô pha mở ti vi xem. Tết âm năm nào ti vi cũng chiếu không dứt quảng cáo mấy công ty XXX cung chúc mọi người vạn sự như ý tân xuân khoái nhạc, chẳng biết có gì mà thú vị nữa.
Còn có mấy quảng cáo mấy người nước ngoài làm thế pose chữ V nói: “Happy to you.”.
Two, two, two… Cứ two không ngừng, cũng quái dị quá đi. Bọn họ không nói, lúc trước tôi cũng không để ý thì ra năm thỏ có thể two như vậy. (1)
Hơn sáu giờ, tôi chuyển qua đài Hongkong xem tin tức sáng Hongkong. Người Hồng Kông luôn có vẻ biểu hiện khách quan với mọi chuyện, nhưng là loại cảm giác khoan dung tiến bộ của thành thị. Nhưng đó cũng coi như một nét đặc sắc đi, như CCTV thì cứ thích chiếu mấy cái quảng cáo hại não (2) hay mấy tin tức nhân dân cả nước đang bình yên hạnh phúc, đài địa phương thì thích chiếu quảng cáo hại não kia với mấy phim truyền hình chẳng biết của nước nào. Nói tóm lại, tôi thì thích xem đài Hồng Kông hơn, dù sao bình thường tôi cũng chỉ xem thời sự thôi.
Được một lúc, truyền hình cáp tự dưng như đổi kênh, nhoáng một cái, thời sự Hồng Kông bị cắt, biến thành quảng cáo vạn sự như ý. Mẹ, truyền hình cáp mắc rồi cũng không yên?! Dân người ta muốn xem ti vi mỗi tháng còn phải nộp hai mươi tám đồng tiền truyền hình cáp, bằng không mua ti vi cũng chẳng xem được.
Thu phí truyền hình cáp cũng không sao, nhưng bọn họ lại luôn tự đổi chương trình trên kênh chính thức thành mấy cái quảng cáo địa phương thế này thì thật con mẹ nó ghê tởm. Từ khi có truyền hình cáp, tôi chưa bao giờ được xem hết kênh Hồng Kông một cách tử tế. Quảng cáo Hồng Kông biến hết thành quảng cáo công ích, không có đến một cái quảng cáo nhàn tạp nào thời sự Hồng Kông cũng bị cắt thành quảng cáo của đài địa phương hết. Vậy mà kì diệu thay, mấy cái phim truyền hình dài tập vớ vẩn này lại chẳng hề hấn gì.
Cái gì gọi là tiền mất tật mang? Có truyền hình cáp tuyệt đối chính là một trong những minh chứng tiêu biểu nhất.
Tôi đổi kênh, lại là quảng cáo vạn sự như ý, không phải vạn sự như ý cũng là Xuân vãn (3). Lại đổi, quảng cáo hại não, lại đổi, vạn sự như ý… Đổi vài kênh xong lúc sau lại thấy có thời sự, nhìn thấy là kênh của thành phố, xem ra hẳn sẽ không cắt nữa, kênh ngoài họ có thể cắt chứ kênh của mình chắc hẳn không cắt rồi, chủ nghĩa bảo hộ địa phương vẫn còn tốt chán.
Xem mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của thành phố xong rốt cuộc cũng có một ít tin tức tử tế, người dẫn chương trình nói nửa đêm qua khu núi XX phát sinh cháy rừng, thành phố ta mấy ngàn cảnh sát tham gia cứu hỏa, sau đó chiếu một đoạn phim. Phim nhìn rất mờ, nhưng có thể thấy được thế lửa rất lớn, có rất nhiều người đang cứu hỏa.
Rõ ràng phim nhìn vừa tối vừa mờ, thế mà tôi lại thấy được một thân ảnh quen thuộc, thân ảnh kia chỉ thấy bóng dáng, hiện lên màn ảnh chưa đến nửa giây nhưng tôi đã thấy rõ, đó là Tiết Đồng. Trong lúc vô ý thấy anh, trong lòng đột nhiên lại nhộn nhạo lên.
Cửa phòng mở ra, Uyển Uyển khoác áo khoác ra đi vệ sinh, nhìn đến dáng vẻ tôi, thật khinh bỉ nói: ”Anh chỉ xem thời sự cũng hưng phấn được thế kia à? Dục cầu bất mãn đến vậy sao?”.
Tôi bị cô nói đến đỏ cả mặt, vội kéo cái gối ôm qua che con chm bởi tâm thần nhộn nhạo mà đã hưng phấn lên. Trời ạ, tôi đói khát đến vậy hay sao? Chỉ là nhìn thấy bóng dáng Tiết Đồng thôi tôi đã muốn nhào vào ti vi mà lột sạch anh ra làm.
Bởi tối qua mọi người đều ngủ muộn, Uyển Uyển đi vệ sinh xong lại về phòng sách ngủ, tôi về phòng cũng thấy Tô Nam đang ngủ như heo. Vậy nhưng tôi lại chẳng ngủ được chút nào, vì thế thay xong quần áo tôi lại ra xem mấy chương trình nhàm chán trên ti vi.
Ngồi không biết bao lâu, tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa, lấy di động ra gọi cho Tiết Đồng.
“Này…” Bên kia bắt máy tôi lại không biết phải nói gì, ngay cả tên Tiết Đồng tôi cũng không gọi lên được.
“A Đình… Sao thế…” Nghe giọng Tiết Đồng có thể thấy anh vô cùng mệt mỏi, giọng thật khàn, nhưng nghe vào tai tôi lại thấy thật gợi cảm, chm kia lại có chút rục rịch.
“Anh sao rồi? Không bị thương chứ?” Tôi lấy gối ôm ấn chặt con chm không nghe chỉ huy kia, tránh cho lát nữa lại có ai đi ra, bị Uyển Uyển thấy còn chưa tính, nếu bị Tô Nam thấy được cũng không phải chuyện tốt.
“Ừm, cũng tạm, chỉ mệt thôi, hơn năm giờ mới về được.” Tiết Đồng trong điện thoại vừa nói vừa ngáp một cái.
“Anh đang ở đâu?”
“Ở kí túc trong cục cảnh sát, anh cũng biết mà.”
Ừ, tôi cũng biết Tiết Đồng ở kí túc trong cục cảnh sát, nhưng nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa từng tới. Hiện tại, tôi lại vô cùng muốn gặp anh: “Kí túc của anh ở chỗ nào, tôi đi tìm anh!”
“A!!!” Giọng Tiết Đồng rất kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức nói ra địa chỉ.
Tôi cúp máy, cầm chìa khóa liền xông ra ngoài, khởi động xe xong, ngay cả làm nóng máy cũng quên, vội vàng lên đường.
Đồn của Tiết Đồng ở ngay gần bệnh viện tôi làm trước đây, lúc trước lái xe đi làm cũng hay đi qua, tôi rất quen thuộc. Bởi đầu năm mới, trên đường hầu như chẳng có xe cộ gì, đi thẳng một mạch là tới.
Đến lúc đứng trước cửa phòng Tiết Đồng tôi mới đần ra. Tôi nóng đầu vội chạy tới đây.
Vậy mà… Ngay cả bao cũng quên mang rồi.
Không không không, tôi muốn nói không phải là bao, mà là tôi muốn tới quan tâm Tiết Đồng một chút… Được rồi, tôi sai rồi, tôi tới là muốn lăn lên giường với Tiết Đồng, được rồi, thì vô cùng muốn!!!
Đang lúc tôi rối rắm thì cửa phòng mở ra, Tiết Đồng vừa ngáp vừa mở cửa, bảo tôi: “Tới rồi thì vào đi, ngay cả cửa cũng không gõ, đứng ngoài đây làm gì?”
Tóc anh rất ngắn, cũng không rõ rối hay không, nhưng râu ria lại dài ra, cằm cứ xanh xanh. Anh bên trong mặc quần đùi, bên ngoài khoác áo cảnh sát, hai cái chân lông lá lộ ra bên ngoài. Cho dù là vậy, tôi vẫn cứ nghĩ muốn bổ nhào vào. Nhưng tôi sợ kí túc là kí túc tập thể, vạn nhất bị ai nhìn thấy cũng phiền.
Tôi cẩn thận đi vào, đóng cửa cẩn thận. Lúc này, Tiết Đồng đã vào phòng ngủ rồi.
Đó là một căn phòng kiểu một phòng một sảnh, ngoài sảnh chỉ có một bộ salon bằng gỗ với một máy lọc nước. Trên salon toàn là báo, gạt tàn trên bàn đầy tàn thuốc. Sau sảnh là ban công, nhưng trống trơn, chỉ có một thùng rác đầy mì ăn liền với ly nước đã dùng. Cạnh cửa nhỏ đi vào là nhà vệ sinh, bên cạnh là một hành lang, đi ra là phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng đơn giản như phòng khách, ngoài giường với tủ quần áo cùng cái tủ đầu giường thì chẳng còn gì khác, nhưng còn may, trong phòng còn có điều hòa đang mở hệ thống sưởi hơi, vừa vào là lập tức thấy ấm áp.
Nhìn căn phòng chừng bốn mươi mét vuông, ngoài Tiết Đồng với tôi ra cũng không còn ai khác, tôi hỏi: “Ở đây chỉ có mình anh ở thôi à?”
“Ừ, sao thế?” Tiết Đồng vừa trả lời vừa cởi áo khoác chui ngay vào chăn, trong chăn thật ấm áp, làm tôi vừa vào mí mắt đã trĩu xuống muốn ngủ. Tiết Đồng nhìn tôi như vậy liền đẩy đẩy tôi bảo: “Anh tới chỉ là để tìm tôi ngủ hả?”
“Ừm…” Tôi đã có chút nửa tỉnh nửa mê, tối qua không sao ngủ ngon được, còn cứ nằm mơ, mệt muốn chết. Bất luận lúc trước muốn tới làm gì giờ đều quên sạch, giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi.
“Vậy anh cũng phải cởi đồ ra đã.” Tiết Đồng vươn tay cởi quần áo tôi, tôi mơ mơ màng màng ừ một tiếng, để anh giúp tôi cởi. Cởi đồ xong, chúng tôi lại cùng bọc trong chăn, tôi cảm giác được tiếng tim anh đập, cảm thấy vô cùng an tâm, liền ngủ đi.
Đến lúc tôi ngủ dậy đã đói muốn chết, thế là lập tức từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người còn độc cái quần đùi. Nhưng trong phòng bật sưởi nên cũng không thấy lạnh.
Tôi quay đầu, thấy Tiết Đồng còn đang ngủ bên cạnh, râu trên cằm càng xanh. Sờ cằm mình một chút, sáng nay dậy quên cạo râu, nhưng chỉ hơi ram ráp thôi, cũng không rõ ràng như anh.
Tôi lại chui vào ổ chăn, nhìn mặt Tiết Đồng gần trong gang tấc, đưa tay sờ lên mặt anh. Khuôn mặt anh chính trực, khi ngủ trông rất có mị lực. Tôi sán lại nhẹ nhàng hôn lên cằm anh, kết quả tay anh đè sau đầu tôi, cùng tôi có một nụ hôn ướt át.
Hôn hôn một chút tôi đã khó kìm lòng nổi bắt đầu sờ lên ngực anh, chm cũng bắt đầu có chút hưng phấn.
Hôn xong, anh buông tôi ra, tôi cúi đầu cắn cắn hầu kết, lại bị anh đẩy ra.
“Này, A Đình, anh không đói bụng sao?”
E hèm, cũng đúng, tôi thực cũng có chút đói.
Tiết Đồng mặc quần đùi nhảy xuống giường, khoác áo đi ra ngoài, qua khoảng một phút đã bưng hai bát mì đi vào.
Hự, nhìn hai bát mì bò kho tàu X sư phó, tôi câm nín. Bình thường cứ thấy quảng cáo mì ăn liền rách này trong ti vi tôi đã muốn đổi kênh, chỉ ăn một bát mì ăn liền mà thôi, cũng không phải tỏ ra hạnh phúc như mười năm đói cơm thế chứ, chúng ta cũng có phải người Hàn Quốc thiếu thốn tài nguyên vậy đâu.
Nhưng giờ tôi rất đói bụng, ra ngoài ăn thì đang đầu năm mới, mười hàng thì tám hàng không mở cửa, đúng là chỉ có thể ăn mì ăn liền thôi.
Mấy phút sau, mì chín, tôi với Tiết Đồng mỗi người một bát, hai người ngồi bên giường ăn mấy cái đã xong. Đã lâu lắm rồi không ăn mì ăn liền, bình thường tôi đều tự thích nấu mì, cho dù trực ban cũng ăn no rồi mang ít điểm tâm đi. Giờ ăn lại thấy hương vị cũng được, ít nhất cũng ở mức chấp nhận được.
Ăn mì xong, Tiết Đồng lại cầm bát ra ngoài, khỏi phải nói, chắc chắn là đem ném ở thùng rác ngoài ban công kia rồi.
Mắc tiểu quá, tôi vào nhà vệ sinh xả nước, Tiết Đồng cũng vào, anh đã cởi áo khoác, giống tôi cũng chỉ mặc độc cái quần đùi. Anh chỉnh nước ấm ở vòi sen, bảo tôi: “Tắm cùng chứ?”
Cảm giác thấy trong lời nói của anh có nhiều chỗ đen tối, lòng tôi lại nhộn nhạo lên, vội thưa có.
Phòng tắm này trống trơn, chỉ có bồn cầu, vòi sen, bồn rửa với ít xô chậu. Có khăn mặt nhưng chỉ có hai cái nhỏ, xem ra một cái để rửa mặt, một cái để lau chân. Anh chỉnh nước ấm xong bảo tôi tới tắm trước, tôi cởi cái quần đùi duy nhất ra treo vào mắc sau cánh cửa, đi qua nhận vòi sen bắt đầu tắm. Tiết Đồng ở cạnh cũng cởi quần đùi treo lên, tới cùng tắm với tôi.
“Anh biết hậu quả khi đến chỗ tôi chứ?” Anh đặt vòi sen lên giá, lấy chút dầu tắm xoa lên người tôi, giúp tôi tắm.
“Ừ.” Nơi anh sờ qua thôi đều nóng cháy, khiến tôi không chịu nổi cũng sờ lại. Da anh bình thường, nhưng cũng không thô ráp lắm, dưới làn da vạm vỡ mà rắn chắc, sờ rồi là không muốn buông tay.
Anh kéo tay tôi xuống dưới, bảo: “Giúp tôi rửa chỗ này đi, phía sau cũng phải rửa.”
Phụt, tôi cảm giác muốn phun máu, nhưng dù sao cũng không phun ra, bởi máu đã tập trung hết lên mặt rồi.
Hai người chúng tôi trong phòng tắm tắm nửa ngày mới người đầy hơi nước như sủi cảo chui ra, nghiêng ngả lảo đảo vào phòng ngủ.
Bởi trong phòng tắm đã giúp anh rửa, vừa ngã lên giường, tôi đã muốn vào ngay, anh bảo tôi chờ chút, rồi mở tủ đầu giường, lấy ra cái hộp màu đỏ, nói là quà năm mới
tặng tôi.
Tôi mở hộp, thấy bên trong là một tá bao màu đỏ. Hự, bây giờ bao cũng đóng màu đỏ nữa. Rõ là ở trên viết “tiếng chm” (4), lại muốn làm theo hơi hướm Trung Quốc như vậy. Xem ra Tết đến chẳng những người mặc quần áo mới, ngay cả chm cũng có đồ mới mặc.
Trong lòng tôi thấy quái lạ, nhưng chm tôi thì đã chờ không nổi nữa, vội xé một cái muốn đeo vào. Cái bao kia đo đỏ, đeo vào trông không khác gì chân giò hun khói, xấu muốn chết.
“Trông cứ như chân giờ hun khói ấy.” Tôi không nhịn được nói một câu.
Tiết Đồng bổ sung: “Lòng nướng tỏi.”
Tôi thiếu chút lại muốn hộc máu, nhưng vào lúc này lại thấy chm nong nóng. Mẹ, cái mũ đo đỏ này không phải là vị tê cay đi? Trong lòng tôi nghĩ.
Tiết Đồng chuẩn bị xong chờ tôi đi vào, thấy tôi đang ngây ra liền nói: “Đây là kiểu cơ tình như lửa, ở trong có bỏ mấy thứ làm hưng phấn nữa.”
Hự, còn có cả mũ chuyên sưởi ấm chm nữa hả.
Tôi nhìn chm Tiết Đồng cũng đã kích động đứng lên, chờ đợi an ủi, lúc này mới nghĩ đến tôi bình thường đều không hay đối mặt với tiểu tử kia, cảm thấy băn khoăn lại lấy một cái mũ bọc lên nó, nói: “Đây, cho cả chm anh mặc đồ mới nữa.” Tuy bộ đồ mới này hơi lớn hơn so với chm anh, nhưng nhìn nó cũng biến thành chân giò hun khói, trong lòng tôi lại cân bằng, cảm thấy mũ này cũng đáng yêu đấy chứ.
Tiết Đồng mặc kệ tôi nghĩ gì, chỉ thấp giọng kêu:”Mẹ, ông đây chân mở nửa ngày rồi, rốt cuộc ông có vào không đây? Hay là còn nhớ chuyện hôm trước, nghĩ đến đi vào là xìu xuống?”
Tôi đè trên người anh nói:”Không có gì, chỉ cần nhìn thấy anh sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa.”
“Đệch, ông rốt cuộc có làm không đây, không làm thì tôi đè ông luôn đấy.”
Mẹ, ai bảo không làm chứ, tôi lập tức bắt đầu triển khai công kích với hoa cúc của anh, chứng minh cho anh thấy tôi đã phấn chấn lên từ chuyện kia rồi.
Tiết Đồng này, khiến tôi muốn dịu dàng với anh ta cũng không được.
Lần này làm thật đúng là sướng, không biết là do mũ hay là vừa được tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, hoặc do đã cả tuần tôi chưa tiến vào anh, giờ đi vào cảm thấy bên trong anh nóng đến sắp khiến chm tôi tan chảy.
Nóng quá, chặt quá, sướng quá.
Đến lúc dùng hết nửa tá mũ chúng tôi cũng mệt đến chẳng muốn nhúc nhích, ôm nhau ngủ trong căn phòng còn tràn ngập mùi vị sau màn tình ái. Lần này ngủ vô cùng sâu, không mộng mị tí nào.
Nói tóm lại, Tết này qua thật cũng không tồi.
(1) Nhìn hình và bợn sẽ hiểu vì sao mà two,
Ở đây chơi chữ, “to” với “two” đồng âm, chỗ “quái” thực ra nguyên văn là “nhị điểm” (=two), trong ngôn ngữ mạng TQ có nghĩa là ngốc, quái gở
(3) Xuân vãn
là tên gọi tắt của chương trình giao thừa của Đài truyền hình trung ương Trung Quốc. Nó có quy mô rất lớn, được mấy cái kỉ lục Guiness cơ.
(4) “tiếng chm”: cách Tàu khựa gọi tiếng Tây =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook