Diệu Cốt Sinh Hương
-
Chương 31
Tô Mạch bị Từ công công giáo huấn ba ngày, trực giác nhật nguyệt vô quang, thiên địa biến sắc.
Tô Dự thông minh, mỗi lần đều trốn ra khỏi cửa, cho nên Từ công công đến cái bóng cũng chưa nhìn thấy. Đương nhiên Tô Mạch không phải không chạy trốn, chẳng qua nàng còn chưa đi tới cửa đã bị một thị vệ cao to xách trở lại trước mặt Từ công công.
Tô Mạch không phục, “Hoàng Thượng nếu
muốn thế tử phiên vương học lễ nghi, vì sao ngài không đem Tô Dự tìm trở về?!".
Dựa vào cái gì bắt nàng? Hai người cùng nhau chịu tội, ít nhất có bạn, nàng lẻ loi một mình bị người ta hành hạ làm sao chống lại được? Chẳng lẽ bởi vì nàng không nộp văn chương mà bạo quân ra đề? Nhưng Triệu Nghị cũng không ép nàng viết mà!
Từ công công cười đến đặc biệt âm nhu, tay hoa lan nhếch lên, “Hoàng Thượng nói, Tô đại công tử lễ nghi còn thiếu hiểu biết, yêu cầu đặc biệt dạy dỗ.” Tô Dự kia chẳng qua cũng chỉ làm nền thôi. Nhiều năm ở trong cung như vậy, làm sao Từ công công còn không biết Hoàng Thượng muốn sửa trị ai?
Tô Mạch khóc không ra nước mắt, nhưng đến lúc này nàng cũng không biết mình đã gây ra hoạ gì để chịu ngược đãi của bạo quân. Kinh thành khắp nơi làm gì có chuyện nào không lọt qua khe tường, dưới chân thiên tử, tai mắt đông đảo. Chỉ cần thời gian một ngày, chuyện này có thể truyền khắp trong thành đến ngoài thành. Chỉ cần thời gian ba ngày, cũng đủ bao trùm toàn kinh đô và những vùng lân cận biết.
Tô Mạch bị cấm túc ba ngày lại lần nữa bước ra khỏi viện tiến tấu Tương Nam, ánh mặt trời đều chói chang đến ác liệt.
Vào ngày này trong cung tổ chức đủ loại
quan lại yến nhật tử. Đế quốc Đại Chính có bảy phiên vương, Cảnh Đế tiêu diệt ba, bình Đông Sơn, Đông Sơn vương Phùng Dịch còn chưa có nhi tử, vì thế chân chính đến kinh thành làm con tin cũng chỉ có thế tử của ba phiên vương còn lại.
Cảnh Đế quyết định tổ chức một bữa tiệc long trọng chào mừng bốn vị thế tử.
Ngự tiền thịnh yến tất nhiên phải ăn mặc thật chỉnh tề. Hiểu Nguyệt dường như là đem tất cả quân áo của Tô Mạch đều lôi ra, mới bi ai phát hiện, gia nhà nàng quả thực quá nghèo. Bộ quần áo duy nhất phù hợp với loại yến hội này, có thể mặc được là bộ mà năm trước mừng thọ Tương Nam vương khi ấy còn đang vui mừng vì thân phận mới là quân vương, đều cấp các phòng cho con cái làm quần áo theo yêu cầu.
Tiện phi Từ thị vì chương hiển bản thân là vị chủ mẫu đích thực ở “Hậu cung” Tương Nam, cho nên cũng không thể thiếu “Ưu đãi” cho Tô Mạch, cứ như là cho Tô Mạch ăn mặc chất liệu và thủ công kém cỏi nhất là có thể khẳng định địa vị chủ mẫu của nàng ta là danh chính ngôn thuận.
Xem xét xong bộ quần áo kiểu cách trước đó, Hiểu Nguyệt dựa vào bộ quần áo kia để tiếp tục xe chỉ luồn kim, quần áo vẫn chưa được may xong.
Tô Dự tới đón Tô Mạch cùng nhau đi, vừa nhìn thấy bộ quần áo này, mày liền nhíu lại,
“Không có quần áo sao?”
Tô Mạch cũng có chút buồn bực, “Vẫn chưa may kịp". Thân phận của nàng không giống Tô Dự, một năm bốn mùa một đống nữ nhân thay hắn nhọc lòng vì quần áo. Bên người nàng lúc này cũng chỉ có hai mẹ con Hiểu Nguyệt vừa tìm về.
Hiểu Nguyệt cũng phát hiện, hai anh em đứng chung một chỗ, quả thực là khác nhau như trời với đất. Tô Dự đứng ở đó chính là phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong. Tô Mạch đứng ở cạnh hắn, thân thể thì đơn bạc, chẳng có chút khí thế nào, cảm giác như không tồn tại. Nếu không phải có một khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngon miệng, phỏng chừng, người khác đều có thể tưởng nàng là tùy tùng.
Hiểu Nguyệt thở dài, “Gia, ta đỡ ngươi lên xe ngựa?”
Hiểu Nguyệt thiệt tình cảm thấy Tô Mạch gầy yếu đã tới mức người và thần đều phẫn nộ, trước ngực hai cái vật nhỏ đều còn chưa có to đâu, như thế này mà có thể là huyết thống tốt đẹp của Từ Vương phi hay sao? Nàng đã quyết định, phải bồi dưỡng thân thể nàng ấy thật tốt.
Tô Dự trèo lên xe ngựa trước, trên cao nhìn nhìn Tô Mạch bò lên trên xe, nhịn không được tiến đến kéo nàng lên.
Tô Mạch nhanh tay bắt được cổ áo của mình, ngẩng đầu trừng mắt Tô Dự, “Đừng có mà làm quần áo của ta rối loạn". Vốn dĩ cũng đã đủ cũ.
Sắc mặt Tô Dự trầm tĩnh mà nhìn nàng, “Trở thành nhi tử không được yêu thích, không có gì không tốt.” Như vậy trong mắt triều thần không có giá trị lợi dụng ngược lại dễ dàng bảo đảm bình an.
Tô Mạch không để ý tới hắn, chỉ là sửa sang lại quần áo, quy củ ngồi xuống.
Xe ngựa đi vào Đức Thắng môn, vừa hay gặp ngay một con ngựa lớn chắn đường. Con ngựa kia vừa thấy đó chính là một giống ngựa vô cùng uy phong khó gặp. Nó bất ngờ đá vào ngựa của Tô Mạch, con ngựa bị chấn kinh, lập tức hướng thẳng Thắng Đức môn mà chạy.
Trong cung có quy củ vào đến Thắng Đức môn, tất cả mọi người phải xuống ngựa đi bộ, đừng nói là ngựa ngay cả người cũng có thể tiền trảm hậu tấu.
Con ngựa bị chấn kinh phát điên cứ hướng thẳng phía trước mà chạy. Tim Tô Mạch như muốn nhảy ra ngoài, Tô Dự lao ra khỏi xe cố cầm dây cương mà điều khiển, xe ngựa kịch liệt đong đưa.
Tô Mạch vén mành lên nhìn về phía trước, chỉ thấy trên thành lâu, đen nghìn nghịt một mảnh cung tiễn giương sẵn cài tên, nhắm ngay bọn họ, chỉ chờ nhận được lệnh, là có thể đưa hai người bọn họ cùng con ngựa bắn thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng vào lúc này, không biết từ nơi nào một mũi tên bay tới, ở giữa đầu ngựa, một mũi tên xuyên qua, đem con ngựa giết bỏ đồng thời cũng đem xe ngựa quăng đi.
Ngay khi Tô Mạch chuẩn bị tinh thần bị ném ra khỏi xe ngựa, không biết một lực đạo từ đâu tới đem nàng xách ra. Khi nàng kịp thời tỉnh táo thì người đã hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở cách đó mấy trượng.
Thế tử Lĩnh Tây vương Lãng Hào đem người vứt qua, chán ghét mà vỗ trên tay cũng không có ít tro bụi nào.
Tô Dự đi tới, sắc mặt không tốt, “Lãng thế tử, là ngựa của ngươi nổi điên đá ngựa của chúng ta.”
Lãng Hào không cho là đúng mà nhướng mày, “Thì làm sao hả?” Hôm nay chẳng qua là cho hai tên thế tử gà con ốm yếu chút nhan sắc mà coi thôi.
“Ngươi……” Tô Dự ngăn chận lửa giận, “Lãng thế tử trò đùa này không phải quá lớn hay sao. Kinh thành chứ không phải Lĩnh Tây, mọi việc đều phải có lời giải thích".
Lãng Hào và huynh đệ Tô gia cũng không có hiềm khích, nhưng Lĩnh Tây cùng Tương Nam đã từng là đồng minh, Tương Nam vương quy phục, Lĩnh Tây vương mất chống lưng phía sau, chỉ phải không chiến mà hàng.
Lãng Hào vốn có thể độc bá một phương ở Lĩnh Tây làm tiểu bá vương. Hiềm một nỗi bạo quân lại cố tình thành lập chất tử, làm hắn phải rời quê hương, trở thành nhân thịt cho người ta giày xéo, khẩu khí này, hắn làm sao có thể nuốt trôi.
Đối với sự chỉ trích của Tô Dự, Lãng Hào ngược lại càng thêm khinh bỉ, “Nam nhân Tô gia đúng là giỏi sách vở!”
“Lãng thế tử cũng đọc tam tự kinh?". Tô Mạch cười tủm tỉm mà nhìn hắn, Lãng Hào trừng mắt, thế nhưng Tô Mạch không giống ngày thường sợ hãi run rẩy, ngược lại nhìn như không thấy mà tiếp tục nói: “Không giỏi văn chương mới là lạ. Nam nhi Tô gia, vô luận là học thức tu dưỡng, hay binh pháp chiến thuật, đều không thua với Lĩnh Tây mưu thần, nếu không, năm đó, tại sao Lĩnh Tây lại tới bái kiến đòi kết đồng minh cùng Tương Nam?” Không có Tô gia duy trì, ngươi cùng ta cũng giống nhau cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc người ta xâu xé mà thôi!.
Sắc mặt Lãng Hào khó coi hẳn đi.
Tô Mạch lại rất có hứng thú mà đánh giá hắn, lưng hùm vai gấu, điển hình dáng người của dân tộc du mục. Vừa nhìn thấy chính là một anh chàng lỗ mãng. Ở đất kinh thành mà hắn cũng dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, cứ tưởng đây là thảo nguyên cho ngươi giẫm đạp bọ hung hay sao. Ở nơi này mỗi lần giẫm một chân xuống đều có khả năng đạp phải bẫy.
“Lãng thế tử chất phác như vậy, nhất định nhớ rõ đề phòng tiểu nhân! Chim đầu đàn thường bị xử lý trước, đây chính chân lý muôn đời không thay đổi!".
Mặt Lãng Hào đều tức đến tái xanh, tay bóp chặt đến thầm thì rung động.
Tô Mạch lại rất khách khí mà hướng hắn chắp tay, cầm tay Tô Dự rời đi. Tô Dự nhìn xem vị huynh trưởng ôn hoà hôm nay nổi bão nói:
“Lãng Hào chất phác?”
“Mới vừa rồi ngươi không phát hiện trước cửa Đức Thắng, hắn đứng cạnh ai hay sao?"
“Thi Vinh tu?”
Tô Mạch gật đầu, không hề nhiều lời. Thi Vinh tu này chính là thế tử Giang Hoài vương, so với Lãng Hào khó đối phó hơn nhiều. Không có hắn xúi giục, Lãng Hào còn không có lý trí đến mức ấy mà sinh sự ở hoàng thành, quả thực chính là tìm chết.
Tô Dự thông minh, mỗi lần đều trốn ra khỏi cửa, cho nên Từ công công đến cái bóng cũng chưa nhìn thấy. Đương nhiên Tô Mạch không phải không chạy trốn, chẳng qua nàng còn chưa đi tới cửa đã bị một thị vệ cao to xách trở lại trước mặt Từ công công.
Tô Mạch không phục, “Hoàng Thượng nếu
muốn thế tử phiên vương học lễ nghi, vì sao ngài không đem Tô Dự tìm trở về?!".
Dựa vào cái gì bắt nàng? Hai người cùng nhau chịu tội, ít nhất có bạn, nàng lẻ loi một mình bị người ta hành hạ làm sao chống lại được? Chẳng lẽ bởi vì nàng không nộp văn chương mà bạo quân ra đề? Nhưng Triệu Nghị cũng không ép nàng viết mà!
Từ công công cười đến đặc biệt âm nhu, tay hoa lan nhếch lên, “Hoàng Thượng nói, Tô đại công tử lễ nghi còn thiếu hiểu biết, yêu cầu đặc biệt dạy dỗ.” Tô Dự kia chẳng qua cũng chỉ làm nền thôi. Nhiều năm ở trong cung như vậy, làm sao Từ công công còn không biết Hoàng Thượng muốn sửa trị ai?
Tô Mạch khóc không ra nước mắt, nhưng đến lúc này nàng cũng không biết mình đã gây ra hoạ gì để chịu ngược đãi của bạo quân. Kinh thành khắp nơi làm gì có chuyện nào không lọt qua khe tường, dưới chân thiên tử, tai mắt đông đảo. Chỉ cần thời gian một ngày, chuyện này có thể truyền khắp trong thành đến ngoài thành. Chỉ cần thời gian ba ngày, cũng đủ bao trùm toàn kinh đô và những vùng lân cận biết.
Tô Mạch bị cấm túc ba ngày lại lần nữa bước ra khỏi viện tiến tấu Tương Nam, ánh mặt trời đều chói chang đến ác liệt.
Vào ngày này trong cung tổ chức đủ loại
quan lại yến nhật tử. Đế quốc Đại Chính có bảy phiên vương, Cảnh Đế tiêu diệt ba, bình Đông Sơn, Đông Sơn vương Phùng Dịch còn chưa có nhi tử, vì thế chân chính đến kinh thành làm con tin cũng chỉ có thế tử của ba phiên vương còn lại.
Cảnh Đế quyết định tổ chức một bữa tiệc long trọng chào mừng bốn vị thế tử.
Ngự tiền thịnh yến tất nhiên phải ăn mặc thật chỉnh tề. Hiểu Nguyệt dường như là đem tất cả quân áo của Tô Mạch đều lôi ra, mới bi ai phát hiện, gia nhà nàng quả thực quá nghèo. Bộ quần áo duy nhất phù hợp với loại yến hội này, có thể mặc được là bộ mà năm trước mừng thọ Tương Nam vương khi ấy còn đang vui mừng vì thân phận mới là quân vương, đều cấp các phòng cho con cái làm quần áo theo yêu cầu.
Tiện phi Từ thị vì chương hiển bản thân là vị chủ mẫu đích thực ở “Hậu cung” Tương Nam, cho nên cũng không thể thiếu “Ưu đãi” cho Tô Mạch, cứ như là cho Tô Mạch ăn mặc chất liệu và thủ công kém cỏi nhất là có thể khẳng định địa vị chủ mẫu của nàng ta là danh chính ngôn thuận.
Xem xét xong bộ quần áo kiểu cách trước đó, Hiểu Nguyệt dựa vào bộ quần áo kia để tiếp tục xe chỉ luồn kim, quần áo vẫn chưa được may xong.
Tô Dự tới đón Tô Mạch cùng nhau đi, vừa nhìn thấy bộ quần áo này, mày liền nhíu lại,
“Không có quần áo sao?”
Tô Mạch cũng có chút buồn bực, “Vẫn chưa may kịp". Thân phận của nàng không giống Tô Dự, một năm bốn mùa một đống nữ nhân thay hắn nhọc lòng vì quần áo. Bên người nàng lúc này cũng chỉ có hai mẹ con Hiểu Nguyệt vừa tìm về.
Hiểu Nguyệt cũng phát hiện, hai anh em đứng chung một chỗ, quả thực là khác nhau như trời với đất. Tô Dự đứng ở đó chính là phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong. Tô Mạch đứng ở cạnh hắn, thân thể thì đơn bạc, chẳng có chút khí thế nào, cảm giác như không tồn tại. Nếu không phải có một khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngon miệng, phỏng chừng, người khác đều có thể tưởng nàng là tùy tùng.
Hiểu Nguyệt thở dài, “Gia, ta đỡ ngươi lên xe ngựa?”
Hiểu Nguyệt thiệt tình cảm thấy Tô Mạch gầy yếu đã tới mức người và thần đều phẫn nộ, trước ngực hai cái vật nhỏ đều còn chưa có to đâu, như thế này mà có thể là huyết thống tốt đẹp của Từ Vương phi hay sao? Nàng đã quyết định, phải bồi dưỡng thân thể nàng ấy thật tốt.
Tô Dự trèo lên xe ngựa trước, trên cao nhìn nhìn Tô Mạch bò lên trên xe, nhịn không được tiến đến kéo nàng lên.
Tô Mạch nhanh tay bắt được cổ áo của mình, ngẩng đầu trừng mắt Tô Dự, “Đừng có mà làm quần áo của ta rối loạn". Vốn dĩ cũng đã đủ cũ.
Sắc mặt Tô Dự trầm tĩnh mà nhìn nàng, “Trở thành nhi tử không được yêu thích, không có gì không tốt.” Như vậy trong mắt triều thần không có giá trị lợi dụng ngược lại dễ dàng bảo đảm bình an.
Tô Mạch không để ý tới hắn, chỉ là sửa sang lại quần áo, quy củ ngồi xuống.
Xe ngựa đi vào Đức Thắng môn, vừa hay gặp ngay một con ngựa lớn chắn đường. Con ngựa kia vừa thấy đó chính là một giống ngựa vô cùng uy phong khó gặp. Nó bất ngờ đá vào ngựa của Tô Mạch, con ngựa bị chấn kinh, lập tức hướng thẳng Thắng Đức môn mà chạy.
Trong cung có quy củ vào đến Thắng Đức môn, tất cả mọi người phải xuống ngựa đi bộ, đừng nói là ngựa ngay cả người cũng có thể tiền trảm hậu tấu.
Con ngựa bị chấn kinh phát điên cứ hướng thẳng phía trước mà chạy. Tim Tô Mạch như muốn nhảy ra ngoài, Tô Dự lao ra khỏi xe cố cầm dây cương mà điều khiển, xe ngựa kịch liệt đong đưa.
Tô Mạch vén mành lên nhìn về phía trước, chỉ thấy trên thành lâu, đen nghìn nghịt một mảnh cung tiễn giương sẵn cài tên, nhắm ngay bọn họ, chỉ chờ nhận được lệnh, là có thể đưa hai người bọn họ cùng con ngựa bắn thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng vào lúc này, không biết từ nơi nào một mũi tên bay tới, ở giữa đầu ngựa, một mũi tên xuyên qua, đem con ngựa giết bỏ đồng thời cũng đem xe ngựa quăng đi.
Ngay khi Tô Mạch chuẩn bị tinh thần bị ném ra khỏi xe ngựa, không biết một lực đạo từ đâu tới đem nàng xách ra. Khi nàng kịp thời tỉnh táo thì người đã hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở cách đó mấy trượng.
Thế tử Lĩnh Tây vương Lãng Hào đem người vứt qua, chán ghét mà vỗ trên tay cũng không có ít tro bụi nào.
Tô Dự đi tới, sắc mặt không tốt, “Lãng thế tử, là ngựa của ngươi nổi điên đá ngựa của chúng ta.”
Lãng Hào không cho là đúng mà nhướng mày, “Thì làm sao hả?” Hôm nay chẳng qua là cho hai tên thế tử gà con ốm yếu chút nhan sắc mà coi thôi.
“Ngươi……” Tô Dự ngăn chận lửa giận, “Lãng thế tử trò đùa này không phải quá lớn hay sao. Kinh thành chứ không phải Lĩnh Tây, mọi việc đều phải có lời giải thích".
Lãng Hào và huynh đệ Tô gia cũng không có hiềm khích, nhưng Lĩnh Tây cùng Tương Nam đã từng là đồng minh, Tương Nam vương quy phục, Lĩnh Tây vương mất chống lưng phía sau, chỉ phải không chiến mà hàng.
Lãng Hào vốn có thể độc bá một phương ở Lĩnh Tây làm tiểu bá vương. Hiềm một nỗi bạo quân lại cố tình thành lập chất tử, làm hắn phải rời quê hương, trở thành nhân thịt cho người ta giày xéo, khẩu khí này, hắn làm sao có thể nuốt trôi.
Đối với sự chỉ trích của Tô Dự, Lãng Hào ngược lại càng thêm khinh bỉ, “Nam nhân Tô gia đúng là giỏi sách vở!”
“Lãng thế tử cũng đọc tam tự kinh?". Tô Mạch cười tủm tỉm mà nhìn hắn, Lãng Hào trừng mắt, thế nhưng Tô Mạch không giống ngày thường sợ hãi run rẩy, ngược lại nhìn như không thấy mà tiếp tục nói: “Không giỏi văn chương mới là lạ. Nam nhi Tô gia, vô luận là học thức tu dưỡng, hay binh pháp chiến thuật, đều không thua với Lĩnh Tây mưu thần, nếu không, năm đó, tại sao Lĩnh Tây lại tới bái kiến đòi kết đồng minh cùng Tương Nam?” Không có Tô gia duy trì, ngươi cùng ta cũng giống nhau cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc người ta xâu xé mà thôi!.
Sắc mặt Lãng Hào khó coi hẳn đi.
Tô Mạch lại rất có hứng thú mà đánh giá hắn, lưng hùm vai gấu, điển hình dáng người của dân tộc du mục. Vừa nhìn thấy chính là một anh chàng lỗ mãng. Ở đất kinh thành mà hắn cũng dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, cứ tưởng đây là thảo nguyên cho ngươi giẫm đạp bọ hung hay sao. Ở nơi này mỗi lần giẫm một chân xuống đều có khả năng đạp phải bẫy.
“Lãng thế tử chất phác như vậy, nhất định nhớ rõ đề phòng tiểu nhân! Chim đầu đàn thường bị xử lý trước, đây chính chân lý muôn đời không thay đổi!".
Mặt Lãng Hào đều tức đến tái xanh, tay bóp chặt đến thầm thì rung động.
Tô Mạch lại rất khách khí mà hướng hắn chắp tay, cầm tay Tô Dự rời đi. Tô Dự nhìn xem vị huynh trưởng ôn hoà hôm nay nổi bão nói:
“Lãng Hào chất phác?”
“Mới vừa rồi ngươi không phát hiện trước cửa Đức Thắng, hắn đứng cạnh ai hay sao?"
“Thi Vinh tu?”
Tô Mạch gật đầu, không hề nhiều lời. Thi Vinh tu này chính là thế tử Giang Hoài vương, so với Lãng Hào khó đối phó hơn nhiều. Không có hắn xúi giục, Lãng Hào còn không có lý trí đến mức ấy mà sinh sự ở hoàng thành, quả thực chính là tìm chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook