Diệp
-
Chương 3
Thấy dáng vẻ thờ ơ không mấy quan tâm của người đàn ông Chi càng thêm nóng ruột, anh ta là đàn ông thì không nói làm gì, nhưng cô thì sợ. Sợ cái kiểu đánh ghen táo tợn của mấy mụ vợ, họ đánh đập rồi nhiếc móc kinh khủng lắm, dù chưa bị lần nào song hôm nay có người đến tận nhà gọi cửa khiến cô hoang mang thực sự. Bật công tắc đèn lên, ánh sáng đỏ lòm không đủ chiếu sáng mọi ngóc ngách trong nhà, Chi luống cuống vơ quần áo và mặc vào, lòng vẫn chưa nguôi lo sợ, đến bên giường cô điên lên rồi cấu vào chân người đàn ông một cái.
Á á á!! Em điên à? Anh đang ngủ làm sao lại đánh anh? Trời ơi cấu đau thế không biết?
Người đàn ông bị cấu bất ngờ tỉnh giấc và ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy chân khẽ suýt xoa nhưng nhà bé, cửa nẻo cũng chẳng kín đáo nên tiếng kêu ồm ồm của anh ta vang vọng cả ra ngoài. Từ giây phút nghe thấy giọng của người đàn ông trong nhà, Hương gục ngã hoàn toàn, không ai khác giọng nói ấy là của Trí - chồng cô.
Mày thấy chưa? Chị mày nói có sai đâu? Thằng chó đẻ nó đang ở trong nhà đấy, mày còn bênh nó được không?
Chị Hà cất giọng quát lớn, vờ mắng Hương nhưng thực chất là đánh động người ở bên trong nhà. Hương cứ như khúc gỗ, tay ôm con, khóe mi lệ tuôn ầm ầm, cô không nói được gì, đầu óc nổ tung vì cú sốc bất ngờ này. Ở trong nhà, Trí nghe thấy giọng Hà liền giật thót, thôi bỏ mẹ rồi, đúng là vợ đến tận đây để tìm rồi, nhưng làm sao mà cô ấy biết chuyện được nhỉ?
Khi nãy mạnh mồm là vậy nhưng từ lúc nghe giọng của Hà, Trí run rẩy như đi ăn trộm, luống cuống lấy quần áo mặc vào, mắt long lanh đảo đi đảo lại xem phải xử lý mọi chuyện ra sao. Thất biểu hiện ấy của Trí, Chi đoán mười mươi hai người phụ nữ ngoài kia chắc chắn có một người là vợ anh nên càng sợ.
Em kệ anh đấy, chị ấy mà vào đây anh phải bảo vệ cho em!
Nói rồi Chi chạy biến ra phía sau nhà ẩn núp, lo ngại chuyện ầm ĩ không hay xảy ra. Thấy bên trong yên tĩnh không phát ra tiếng động gì Hà sôi máu đạp chân vào cửa quát to:
Bây giờ chúng mày có ra không hay để tao đạp cửa xông vào?
Nghe tiếng quát hùng hổ ấy Trí vội vã mở then cài và lù đù đi ra, nom bộ dạng như kẻ ăn trộm bị bắt quả tang, mà đúng thế còn gì, nhà cửa vợ con đàng hoàng không về, ru rú ở cái chốn này, không ăn vụng ăn trộm thì là gì chứ? Trí xấu hổ không dám ngửng mặt lên, không ngờ có gan đi tào lao bậy bạ mà ngay cả cái dũng khí đối mặt với vợ cũng không dám. Mặt cúi gằm xuống đất, Trí biết trước mặt là người vợ nhu mì đang đứng đó nhưng không dám nhìn trực diện, im lặng như pho tượng.
Từ giây phút nhìn thấy chồng bước ra chút niềm tin cuối cùng dành cho anh đã tuột khỏi tâm trí Hương. Cô thất vọng hoàn toàn, có lẽ đã đến lúc cô phải dứt khoát một lần rồi. Nhưng không hiểu sao, hận lắm, đau lắm... Hương chỉ biết khóc thôi, nước mắt cứ rơi và nhìn người đàn ông bội bạc ấy. Cô muộn con nhẽ chẳng phải do anh sao? Bác sỹ bảo khả năng có con của Trí là rất thấp, biết là vậy nhưng Hương vẫn kiên trì, có khi nào bỏ cuộc đâu? Tại sao anh lại vô lý đến thế? Đổ hết tội lỗi lên đầu cô rồi mua vui ở bên ngoài? Hóa ra bao lâu nay sự hy sinh, cố gắng của Hương đã thành công cốc mất rồi.
Thằng chó này, thằng chó đẻ này! Tao đập chết cha mày, cái loại mất dạy! Vợ đẹp con ngoan thế này mày không thích, lại đi chui đầu vào mấy con hàng thiên hạ. Ngu! Ngu lắm!
Hà không chịu được cái dáng vẻ ấy của Trí, thêm cái vẻ như nhược, bất lực của Hương cô càng điên, lao vào đấm liên hoàn lên người Trí rồi tru tréo lên, buông ra những lời lẽ thô tục. Trí ban đầu còn đứng yên chịu đòn vì có cảm giác tội lỗi nhưng sau anh ta cùn lên, hai mắt đỏ ngầu, chạm đến ngưỡng giới hạn cho phép nên Trí điên đú, lật ngược tình thế, sức đàn ông áp đảo lại sự yếu mềm của phụ nữ. Trí gườm gườm cái mặt, tay giữ chặt cánh tay của Hà, mồm hằm hè đe dọa:
Con đĩ này, đến lượt mày dạy đời bố mày à? Hả? Hả?
Nói rồi Trí tát bôm bốp vào mặt chị Hà, bị phản đòn bất ngờ Hà kêu la oai oái, nhà hàng xóm họ kéo nhau ra xem kịch hay. Không ai vào bênh vực cả, vì khu này ai chẳng biết Chi là "gái bán hoa"? Những chuyện không liên quan đến mình tốt nhất là không nên nhúng tay vào, nhưng họ vẫn tò mò muốn xem để còn có chuyện thêu dệt sau này. Số đông vẫn nghĩ Hà mới là vợ Trí, vì họ cho rằng Cô vợ ghen tuông nên mới không kìm chế được và xả giận lên chồng.
Sự im lặng của Hương mọi người cho rằng cô chỉ là chị em đi cùng Hà mà thôi. Bé Diệp chưa đầy 6 tháng tuổi không hiểu chuyện gì cứ ngơ ngác nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt. Con bé đói quá, mút đỏ cả ngón tay lên, nước dãi chảy ướt cả áo nhưng mẹ nó chẳng hề hay biết, tâm hồn của Hương đang lơ lửng đâu đó, tay ôm chặt con nhưng người nhũn ra như bún, có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Tao đập chết mẹ mày thằng dê gái!
Chị Hà hét lên, co gối đạp thẳng vào hạ bộ của Trí, bị đòn hiểm Trí kêu rống lên như con lợn bị cắt tiết, hai tay ôm lấy háng rồi nằm quắp queo giữa hiên nhà. Hà được đà tiếp tục đấm đá lên người anh ta, mồm miệng không ngừng sỉ vả. Chi ở trong nhà sợ quá không dám thò mặt ra ngoài, nghe Trí kêu la oai oái lại càng sợ, anh ta là đàn ông còn bị hạ gục như thế, sức cô mà lộ diện bây giờ chỉ có nát mặt. Mặt Chi tái nhợt đi, tay chân luống cuống, thần trí hỗn loạn không biết phải làm sao.
Mọi người không ngừng bàn tán, có người thấy chị Hà manh động quá liền góp ý:
Đánh vậy được rồi, cô chú dắt nhau về nhà giải quyết... chứ giữa đường giữa chợ thế này... làm thế không hay!
Chị Hà bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn vẫn lao vào đấm đá túi bụi, Trí chỉ biết cố thủ giữ khư khư của quý và gào mồm kêu. Cùng với những đòn tay chân, Hà liên tiếp trút giận bằng những lời sỉ vả thay cho Hương. Mãi rồi đuối sức, Hà hả hê, đưa tay lên trán lau mồ hôi rồi thong thả:
Lên xe chị đưa về! Nhanh lên!
Đau thật đấy, thất vọng lắm đấy nhưng Hương vẫn ngoan ngoãn nghe lời Hà bế con ngồi lên xe đạp, cả ba người lặng lẽ rời đi. Đám đông hãy còn đó nhưng chẳng có ai chạy đến hỏi han xem Trí có bị đau lắm hay không? Anh ta nằm đó vờ bất động, hai mắt nhắm lại vì thẹn với mọi người, chờ đám đông tản đi hết mới lồm cồm bò dậy lết thân xác vào trong nhà. Chi trốn ở bên dưới rón rén đi lên, trông gương mặt bầm tím của Trí cô ta õng ẹo:
Eo ôi, khiếp thế? Gì mà đánh người ta bầm dập thế này?
Trí nghe không vừa tai, nếu như bình thường vui vẻ, những lời nói này anh sẽ rất thích bởi nó dịu dàng và ngọt làm sao? Nhưng bây giờ thì không, anh cảm thấy nó giả tạo vô cùng, trong khi mình anh chịu đau, cô ta lại bỏ đi đâu mất... giờ còn ỉ ôi thương xót nỗi gì chứ?
Cô tránh ra đi. Đừng động vào tôi!
Trí gạt tay Chi ra một cách phũ phàng. Ngày thường Chi chiều chuộng Trí như ông hoàng, là bởi, Trí dân tàu bè lắm tiền, mỗi lần trở về sau chuyến ra khơi tiền bạc cứ gọi là rủng rỉnh. Chỉ cần khéo nịnh, nhún nhường là anh cứ xuống tay không tiếc. Lúc này thì hay rồi, cô ta chỉ biết lo thân mình chứ không hề yêu thương và lo lắng cho anh qua những lời nói đầu môi mỗi khi ân ái. Trí không muốn nghe nữa....
Sao anh lại cáu với em?
Chi làm mặt phụng phịu, cố tỏ ra mình là người vô tội.
Cô im đi!
Tại sao tôi phải im?
Chi lớn giọng, nhẹ nhàng không được, dường như anh ấy không có vẻ gì thoải mái cả, cái kiểu nói chuyện này giống như muốn khiêu chiến với cô. Thích thì Chi cũng chiều luôn!
Tại sao thấy người ta đánh tôi cô không bênh?
Tại sao tôi phải bênh anh? Là tự anh tìm đến đây chứ tôi ép anh à? Tôi ra đấy cho vợ anh nó tẩn tôi nát xương à? Ngu gì?
Mà cái loại người như anh, đường đường cao to khỏe mạnh mà chịu thua một con đàn bà?
Chi bĩu môi. Lời nói vừa dứt liền bị Trí tặng cho cái bạt tai đau điếng.
Câm mồm! Con đĩ này, mày lấy tiền của ông chưa đủ à? Không có ông mày đây thì mày lấy gì đổ vào mồm hả con đĩ?
Chi gào lên điên đú, bị đánh kiểu này mới tức làm sao.
Đkm thằng chó đẻ, mày đi chơi gái bị vợ đánh giờ lại đổ lên đầu bà mày à? Mày có gan làm mà không có gan chịu? Đi chết mẹ mày đi thằng ML...
Chi chống nạnh và buông ra những lời lẽ thô tục, đến bây giờ Trí mới thấy, thì ra đây mới thực sự là con người thật của ả đàn bà lẳng lơ này. Hóa ra bao lâu nay cô ta chỉ vì túi tiền của anh mà ngọt nhạt đưa đẩy, phũ phàng quá! Trí ngậm ngùi nghĩ lại, khi nãy từ đầu đến cuối Hương chỉ lặng lẽ đứng nhìn, một câu cũng không nói. Một người phụ nữ như vậy tại sao anh có thể phản bội cô được chứ?
Bốppp!
Trí cay cú đứng dậy tặng cho Chi một cái tát như trời giáng, cô ta kêu gào như bị cắt tiết.
Ăn nói mất dạy, không ngậm mồm lại tao giết!!
Vừa hứng một trận đòn thay bữa sáng nên cả người ê ẩm đau nhức, thêm nữa lại nhận ra được bộ mặt thật của ả cave nên Trí thất thần, cảm giác bực tức xen lẫn hối lỗi, anh lặng thinh không cãi vã gì thêm. Chi thấy Trí khùng lên cũng sợ không dám láo toét nữa, biết thân phận là một cô gái bán hoa, xung quanh cũng chẳng ai ưa gì, nếu lỡ mồm thêm vài câu chắc chẳng có ai bênh vực cho được. Khi trong lòng đã nguôi cơn giận, ngó nghiêng thấy hàng xóm đã tản về hết, Trí lặng lẽ rời khỏi nhà Chi.
- --
Chập choạng tối, Hương vừa bế Diệp vừa cặm cụi nấu cơm, cái bếp than bốc khói trắng xóa, thỉnh thoảng bé Diệp hít phải mùi khói ho khụ khụ như bà cụ non.
Ngoan nào, ngồi yên để mẹ nấu cho xong rồi lên nhà, khói quá con ơi!
Hương nhắc nhở Diệp để con không quậy nữa nhưng nó còn bé xíu, đâu hiểu được lời mẹ đang nói là gì? Tay chân cứ quờ linh tinh khắp nơi thỉnh thoảng lại đưa lên mặt khiến hai má lem luốc toàn màu than đen xì.
Tối mờ mờ nên Trí đứng ở ngoài sân mà Hương không hề hay biết, nấu nướng xong đâu đấy cô vội vã lên nhà thì bất ngờ khựng lại khi trông thấy anh. Kể từ hôm bắt tận tay anh ở nhà Chi bên phố hoa, một tuần rồi nay Trí mới về nhà. Không phải là điệu bộ hung hăng như bữa nọ, trông Trí như một con người khác, lạnh lùng và trầm ngâm. Hương không phải mẫu ngươi phụ nữ ồn ào, dẫu có nhiều tâm sự song ít khi cô thể hiện ra ngoài. Ngay cả lúc này cũng vậy, dù rất rất giận và buồn về chồng nhưng Hương vẫn làm bộ mặt tỉnh bơ, khẽ lách qua lối Trí đang đứng bế vội bé Diệp đi vào nhà.
Trí lặng lẽ bước theo sau, trong nhà tối thui vì Hương không thắp đèn, vì cô tiết kiệm. Từ bữa gặp Trí ở nhà gái bán hoa cộng thêm sự tác động tư tưởng của chị Hà - cô đã sẵn sàng tâm lý để bỏ chồng. Cuộc sống lâu nay đều do anh chu cấp, nếu như đường ai nấy bước thì mẹ con phải tự thân vận động, vì thế, Hương tiết kiệm, không dám thắp đèn sáng, đỡ được khoản nào hay khoản đó, chưa kể bé Diệp còn nhỏ, muốn quay trở lại làm việc ở nhà máy là vất vả vô cùng.
Trời tối rồi sao hai mẹ con không bật đèn sáng lên? Muỗi cắn con bé thì sao?
Trí vừa nói vừa với tay bật công tắc đèn, cái bóng tròn tròn đỏ lòm chiếu sáng cả ba người. Hương im lặng không nói gì, thực sự cô không muốn nhìn thấy anh thêm phút giây nào nữa, bé Diệp thấy Trí thì ngọ nguậy, nó sợ Trí. Vì anh ít khi về nhà, nhìn lạ lạ Diệp cứ chúi đầu vào lòng mẹ rấm rứt khóc.
Mẹ yêu... mẹ yêu, đừng sợ, mẹ đây mà...
Mẹ quạt cho em nhé, nóng quá cơ, xem này, trán con đổ mồ hôi rồi!
Giọng Hương lạc đi như khóc, cô phẩy phẩy cái quạt giấy cho bé Diệp, cứ nghĩ mình sẽ mạnh mẽ lắm ai ngờ thấy Trí về trái tim cô lại xốn xang, chộn rộn hết cả. Thực lòng là vì quá hận, không chấp nhận nổi sự thật nghiệt ngã ấy nên cô mới có ý định bỏ chồng chứ thực ra, tình cảm cô dành cho anh rất nhiều...
Trí biết mình đã sai, thêm nữa thấy biểu hiện lúc này của Hương, anh thẹn không dám nói thêm câu gì. Căn nhà im lặng chỉ có tiếng ọ ọe của Diệp và tiếng quạt giấy phe phẩy. Ngồi mãi cũng phải ăn bữa tối, Hương đứng dậy đi dọn cơm, Trí nhanh nhẩu:
Em để anh làm!
Hương bế con đứng chơ lơ giữa nhà, thú thực từ lúc anh về cô lại ngập tràn tâm sự, chẳng thiết tha gì nữa. Mâm cơm đơn giản bày lên bàn, hai vợ chồng và đứa nhỏ lặng lẽ ăn, không khí buồn đến nao lòng, thỉnh thoảng Hương lén nhìn chồng xem mấy ngày qua trông anh thế nào? Có gầy đi nhiều không? Rồi cô lại tự trách mình mềm yếu? Tại sao phải lo lắng cho anh ấy trong khi ảnh đối xử với mình không ra gì? Lắm khi muốn gắp thức ăn cho chồng nhưng Hương lại sợ, nếu mình cứ thể hiện tình cảm như vậy.. e là không có cách nào đề buông bỏ được anh.
Đêm đến, khi vạn vật đã chìm đắm trong giấc ngủ thì cả Hương, cả Trí đều không ai chợp mắt nổi. Hương vẫn nằm ở buồng trong với bé Diệp như mọi khi, Trí nằm ở ngoài nhà, cách một bức vách thôi mà như xa ngàn dặm. Thú thực, đối diện với chuyện ly hôn, lúc Trí vắng nhà Hương còn kiên quyết được chứ lúc này, anh về nhà, kèm theo đó là thái độ như ăn năn... khiến cô mềm lòng. Hơn cả, ở quê, người ta vẫn hay dị nghị chuyện vợ chồng ly hôn, coi đó là một điều tối kỵ, xấu xa lắm nên cô vẫn rất sợ khi phải đối diện với chuyện ly hôn.
Nhưng mà, cứ nghĩ đến chuyện anh lang chạ với người phụ nữ khác ở bên ngoài lại khiến cô ghê tởm, điều đó như sát muối vào tấm chân tình của cô vậy. Vừa yêu lại vừa hận.... cảm giác này thật tồi tệ làm sao... bé Diệp ngủ ngon lành, thỉnh thoảng cựa mình nhưng không hề tỉnh giấc chỉ có tiếng thở dài của Trí thỉnh thoảng lại vọng từ bên ngoài vào mà thôi.
Trăn trở mãi rồi giấc ngủ cũng chịu tìm đến, Hương đang mơ màng thì giật mình tỉnh giấc vì dường như có ai đó đang chạm lên người cô. Một cảm giác rất quen mà lâu lắm rồi nay cô mới lại thấy. Đó chính là bàn tay của Tri-chồng cô, thì ra anh không ngủ được nên vào đánh thức vợ vào giờ này? Nhưng để làm gì chứ? Chẳng phải cô đang giận anh sao? Làm sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy được? Anh bỏ mặc cô mấy tháng trời, ngang nhiên ôm ấp người phụ nữ khác... bây giờ lại mang bộ mặt ăn năn ấy về... muốn tha thứ là tha thứ được ngay sao? Không thể nào... Hương tự đặt ra những ý nghĩ trong đầu và cho rằng nó hoàn toàn thuyết phục.
Anh muốn nói chuyện với em!
Trí thì thầm khe khẽ nhưng Hương sợ Diệp giật mình, cô vội ngồi dậy và bịt mồm anh lại, không cho chồng nói thêm.
Em không có chuyện gì đề nói với anh cả, khuya rồi anh đi nghỉ đi!
Hương ghé vào tai chồng nói nhỏ, giọng điệu có vẻ lạnh lùng vậy chứ thực ra anh xuống nước thế này cô mừng lắm, đến khổ vì cái tật hay mềm lòng, người ta mắc lỗi lớn vậy mà chỉ cần ăn năn chút cũng dễ dàng bỏ qua được. Thật là....
Em chưa ngủ được, đúng không?
Trí hỏi ngược lại Hương.
Em ngủ hay không anh quan tâm làm gì?
Không ngủ thì ra đây với anh!
Nói rồi Trí bế thốc Hương lên cao, từ từ đi ra nhà ngoài, cố gắng không phát ra tiếng động nào sợ bé Diệp tỉnh giấc. Hương vờ giãy giụa, phản kháng:
Thả em xuống, em không muốn nói chuyện với anh!
Anh xin... nói bé thôi kẻo con dậy bây giờ đấy!
Trí ngọt nhạt, Hương mềm nhũn người khi nghe anh nói ra những lời đó, cảm giác giống một gia đình thực sự, giống như anh rất quan tâm và yêu mến con bé vậy. Hương nằm xuống giường, Trí nằm bên cạnh, anh ôm khư khư vợ vào lòng, cử chỉ thân mật, có lẽ mấy ngày qua anh đã suy nghĩ thông mọi chuyện, nhận ra được lỗi lầm của mình nên lúc này anh muốn được vợ tha thứ.
Em giận anh nhiều không?
Trí nhẹ nhàng.
Sao anh không đi luôn đi?
Hương ngúng nguẩy, rõ là... hơn 30 tuổi đầu rồi có ít gì nhưng nhiều lúc cô cảm giác mình mãi không lớn được, nhất là ở bên chồng như thế này. Cô không trả lời anh rằng mình giận ít hay nhiều, hoặc không giận? Thay vào đó là một câu hỏi thể hiện sự hờn dỗi vu vơ. Sao anh không đi luôn đi? Tức là anh về cô rất thích...? Trí cảm giác gánh nặng giảm đi đáng kể, cơ hội được tha thứ là rất cao. Nhân cơ hội đó, Trí chồm lên người Hương chủ động hôn môi cô, hy vọng sự hờn dỗi này có thể hóa giải được bằng cuộc yêu mãnh liệt.
Á á á!! Em điên à? Anh đang ngủ làm sao lại đánh anh? Trời ơi cấu đau thế không biết?
Người đàn ông bị cấu bất ngờ tỉnh giấc và ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy chân khẽ suýt xoa nhưng nhà bé, cửa nẻo cũng chẳng kín đáo nên tiếng kêu ồm ồm của anh ta vang vọng cả ra ngoài. Từ giây phút nghe thấy giọng của người đàn ông trong nhà, Hương gục ngã hoàn toàn, không ai khác giọng nói ấy là của Trí - chồng cô.
Mày thấy chưa? Chị mày nói có sai đâu? Thằng chó đẻ nó đang ở trong nhà đấy, mày còn bênh nó được không?
Chị Hà cất giọng quát lớn, vờ mắng Hương nhưng thực chất là đánh động người ở bên trong nhà. Hương cứ như khúc gỗ, tay ôm con, khóe mi lệ tuôn ầm ầm, cô không nói được gì, đầu óc nổ tung vì cú sốc bất ngờ này. Ở trong nhà, Trí nghe thấy giọng Hà liền giật thót, thôi bỏ mẹ rồi, đúng là vợ đến tận đây để tìm rồi, nhưng làm sao mà cô ấy biết chuyện được nhỉ?
Khi nãy mạnh mồm là vậy nhưng từ lúc nghe giọng của Hà, Trí run rẩy như đi ăn trộm, luống cuống lấy quần áo mặc vào, mắt long lanh đảo đi đảo lại xem phải xử lý mọi chuyện ra sao. Thất biểu hiện ấy của Trí, Chi đoán mười mươi hai người phụ nữ ngoài kia chắc chắn có một người là vợ anh nên càng sợ.
Em kệ anh đấy, chị ấy mà vào đây anh phải bảo vệ cho em!
Nói rồi Chi chạy biến ra phía sau nhà ẩn núp, lo ngại chuyện ầm ĩ không hay xảy ra. Thấy bên trong yên tĩnh không phát ra tiếng động gì Hà sôi máu đạp chân vào cửa quát to:
Bây giờ chúng mày có ra không hay để tao đạp cửa xông vào?
Nghe tiếng quát hùng hổ ấy Trí vội vã mở then cài và lù đù đi ra, nom bộ dạng như kẻ ăn trộm bị bắt quả tang, mà đúng thế còn gì, nhà cửa vợ con đàng hoàng không về, ru rú ở cái chốn này, không ăn vụng ăn trộm thì là gì chứ? Trí xấu hổ không dám ngửng mặt lên, không ngờ có gan đi tào lao bậy bạ mà ngay cả cái dũng khí đối mặt với vợ cũng không dám. Mặt cúi gằm xuống đất, Trí biết trước mặt là người vợ nhu mì đang đứng đó nhưng không dám nhìn trực diện, im lặng như pho tượng.
Từ giây phút nhìn thấy chồng bước ra chút niềm tin cuối cùng dành cho anh đã tuột khỏi tâm trí Hương. Cô thất vọng hoàn toàn, có lẽ đã đến lúc cô phải dứt khoát một lần rồi. Nhưng không hiểu sao, hận lắm, đau lắm... Hương chỉ biết khóc thôi, nước mắt cứ rơi và nhìn người đàn ông bội bạc ấy. Cô muộn con nhẽ chẳng phải do anh sao? Bác sỹ bảo khả năng có con của Trí là rất thấp, biết là vậy nhưng Hương vẫn kiên trì, có khi nào bỏ cuộc đâu? Tại sao anh lại vô lý đến thế? Đổ hết tội lỗi lên đầu cô rồi mua vui ở bên ngoài? Hóa ra bao lâu nay sự hy sinh, cố gắng của Hương đã thành công cốc mất rồi.
Thằng chó này, thằng chó đẻ này! Tao đập chết cha mày, cái loại mất dạy! Vợ đẹp con ngoan thế này mày không thích, lại đi chui đầu vào mấy con hàng thiên hạ. Ngu! Ngu lắm!
Hà không chịu được cái dáng vẻ ấy của Trí, thêm cái vẻ như nhược, bất lực của Hương cô càng điên, lao vào đấm liên hoàn lên người Trí rồi tru tréo lên, buông ra những lời lẽ thô tục. Trí ban đầu còn đứng yên chịu đòn vì có cảm giác tội lỗi nhưng sau anh ta cùn lên, hai mắt đỏ ngầu, chạm đến ngưỡng giới hạn cho phép nên Trí điên đú, lật ngược tình thế, sức đàn ông áp đảo lại sự yếu mềm của phụ nữ. Trí gườm gườm cái mặt, tay giữ chặt cánh tay của Hà, mồm hằm hè đe dọa:
Con đĩ này, đến lượt mày dạy đời bố mày à? Hả? Hả?
Nói rồi Trí tát bôm bốp vào mặt chị Hà, bị phản đòn bất ngờ Hà kêu la oai oái, nhà hàng xóm họ kéo nhau ra xem kịch hay. Không ai vào bênh vực cả, vì khu này ai chẳng biết Chi là "gái bán hoa"? Những chuyện không liên quan đến mình tốt nhất là không nên nhúng tay vào, nhưng họ vẫn tò mò muốn xem để còn có chuyện thêu dệt sau này. Số đông vẫn nghĩ Hà mới là vợ Trí, vì họ cho rằng Cô vợ ghen tuông nên mới không kìm chế được và xả giận lên chồng.
Sự im lặng của Hương mọi người cho rằng cô chỉ là chị em đi cùng Hà mà thôi. Bé Diệp chưa đầy 6 tháng tuổi không hiểu chuyện gì cứ ngơ ngác nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt. Con bé đói quá, mút đỏ cả ngón tay lên, nước dãi chảy ướt cả áo nhưng mẹ nó chẳng hề hay biết, tâm hồn của Hương đang lơ lửng đâu đó, tay ôm chặt con nhưng người nhũn ra như bún, có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Tao đập chết mẹ mày thằng dê gái!
Chị Hà hét lên, co gối đạp thẳng vào hạ bộ của Trí, bị đòn hiểm Trí kêu rống lên như con lợn bị cắt tiết, hai tay ôm lấy háng rồi nằm quắp queo giữa hiên nhà. Hà được đà tiếp tục đấm đá lên người anh ta, mồm miệng không ngừng sỉ vả. Chi ở trong nhà sợ quá không dám thò mặt ra ngoài, nghe Trí kêu la oai oái lại càng sợ, anh ta là đàn ông còn bị hạ gục như thế, sức cô mà lộ diện bây giờ chỉ có nát mặt. Mặt Chi tái nhợt đi, tay chân luống cuống, thần trí hỗn loạn không biết phải làm sao.
Mọi người không ngừng bàn tán, có người thấy chị Hà manh động quá liền góp ý:
Đánh vậy được rồi, cô chú dắt nhau về nhà giải quyết... chứ giữa đường giữa chợ thế này... làm thế không hay!
Chị Hà bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn vẫn lao vào đấm đá túi bụi, Trí chỉ biết cố thủ giữ khư khư của quý và gào mồm kêu. Cùng với những đòn tay chân, Hà liên tiếp trút giận bằng những lời sỉ vả thay cho Hương. Mãi rồi đuối sức, Hà hả hê, đưa tay lên trán lau mồ hôi rồi thong thả:
Lên xe chị đưa về! Nhanh lên!
Đau thật đấy, thất vọng lắm đấy nhưng Hương vẫn ngoan ngoãn nghe lời Hà bế con ngồi lên xe đạp, cả ba người lặng lẽ rời đi. Đám đông hãy còn đó nhưng chẳng có ai chạy đến hỏi han xem Trí có bị đau lắm hay không? Anh ta nằm đó vờ bất động, hai mắt nhắm lại vì thẹn với mọi người, chờ đám đông tản đi hết mới lồm cồm bò dậy lết thân xác vào trong nhà. Chi trốn ở bên dưới rón rén đi lên, trông gương mặt bầm tím của Trí cô ta õng ẹo:
Eo ôi, khiếp thế? Gì mà đánh người ta bầm dập thế này?
Trí nghe không vừa tai, nếu như bình thường vui vẻ, những lời nói này anh sẽ rất thích bởi nó dịu dàng và ngọt làm sao? Nhưng bây giờ thì không, anh cảm thấy nó giả tạo vô cùng, trong khi mình anh chịu đau, cô ta lại bỏ đi đâu mất... giờ còn ỉ ôi thương xót nỗi gì chứ?
Cô tránh ra đi. Đừng động vào tôi!
Trí gạt tay Chi ra một cách phũ phàng. Ngày thường Chi chiều chuộng Trí như ông hoàng, là bởi, Trí dân tàu bè lắm tiền, mỗi lần trở về sau chuyến ra khơi tiền bạc cứ gọi là rủng rỉnh. Chỉ cần khéo nịnh, nhún nhường là anh cứ xuống tay không tiếc. Lúc này thì hay rồi, cô ta chỉ biết lo thân mình chứ không hề yêu thương và lo lắng cho anh qua những lời nói đầu môi mỗi khi ân ái. Trí không muốn nghe nữa....
Sao anh lại cáu với em?
Chi làm mặt phụng phịu, cố tỏ ra mình là người vô tội.
Cô im đi!
Tại sao tôi phải im?
Chi lớn giọng, nhẹ nhàng không được, dường như anh ấy không có vẻ gì thoải mái cả, cái kiểu nói chuyện này giống như muốn khiêu chiến với cô. Thích thì Chi cũng chiều luôn!
Tại sao thấy người ta đánh tôi cô không bênh?
Tại sao tôi phải bênh anh? Là tự anh tìm đến đây chứ tôi ép anh à? Tôi ra đấy cho vợ anh nó tẩn tôi nát xương à? Ngu gì?
Mà cái loại người như anh, đường đường cao to khỏe mạnh mà chịu thua một con đàn bà?
Chi bĩu môi. Lời nói vừa dứt liền bị Trí tặng cho cái bạt tai đau điếng.
Câm mồm! Con đĩ này, mày lấy tiền của ông chưa đủ à? Không có ông mày đây thì mày lấy gì đổ vào mồm hả con đĩ?
Chi gào lên điên đú, bị đánh kiểu này mới tức làm sao.
Đkm thằng chó đẻ, mày đi chơi gái bị vợ đánh giờ lại đổ lên đầu bà mày à? Mày có gan làm mà không có gan chịu? Đi chết mẹ mày đi thằng ML...
Chi chống nạnh và buông ra những lời lẽ thô tục, đến bây giờ Trí mới thấy, thì ra đây mới thực sự là con người thật của ả đàn bà lẳng lơ này. Hóa ra bao lâu nay cô ta chỉ vì túi tiền của anh mà ngọt nhạt đưa đẩy, phũ phàng quá! Trí ngậm ngùi nghĩ lại, khi nãy từ đầu đến cuối Hương chỉ lặng lẽ đứng nhìn, một câu cũng không nói. Một người phụ nữ như vậy tại sao anh có thể phản bội cô được chứ?
Bốppp!
Trí cay cú đứng dậy tặng cho Chi một cái tát như trời giáng, cô ta kêu gào như bị cắt tiết.
Ăn nói mất dạy, không ngậm mồm lại tao giết!!
Vừa hứng một trận đòn thay bữa sáng nên cả người ê ẩm đau nhức, thêm nữa lại nhận ra được bộ mặt thật của ả cave nên Trí thất thần, cảm giác bực tức xen lẫn hối lỗi, anh lặng thinh không cãi vã gì thêm. Chi thấy Trí khùng lên cũng sợ không dám láo toét nữa, biết thân phận là một cô gái bán hoa, xung quanh cũng chẳng ai ưa gì, nếu lỡ mồm thêm vài câu chắc chẳng có ai bênh vực cho được. Khi trong lòng đã nguôi cơn giận, ngó nghiêng thấy hàng xóm đã tản về hết, Trí lặng lẽ rời khỏi nhà Chi.
- --
Chập choạng tối, Hương vừa bế Diệp vừa cặm cụi nấu cơm, cái bếp than bốc khói trắng xóa, thỉnh thoảng bé Diệp hít phải mùi khói ho khụ khụ như bà cụ non.
Ngoan nào, ngồi yên để mẹ nấu cho xong rồi lên nhà, khói quá con ơi!
Hương nhắc nhở Diệp để con không quậy nữa nhưng nó còn bé xíu, đâu hiểu được lời mẹ đang nói là gì? Tay chân cứ quờ linh tinh khắp nơi thỉnh thoảng lại đưa lên mặt khiến hai má lem luốc toàn màu than đen xì.
Tối mờ mờ nên Trí đứng ở ngoài sân mà Hương không hề hay biết, nấu nướng xong đâu đấy cô vội vã lên nhà thì bất ngờ khựng lại khi trông thấy anh. Kể từ hôm bắt tận tay anh ở nhà Chi bên phố hoa, một tuần rồi nay Trí mới về nhà. Không phải là điệu bộ hung hăng như bữa nọ, trông Trí như một con người khác, lạnh lùng và trầm ngâm. Hương không phải mẫu ngươi phụ nữ ồn ào, dẫu có nhiều tâm sự song ít khi cô thể hiện ra ngoài. Ngay cả lúc này cũng vậy, dù rất rất giận và buồn về chồng nhưng Hương vẫn làm bộ mặt tỉnh bơ, khẽ lách qua lối Trí đang đứng bế vội bé Diệp đi vào nhà.
Trí lặng lẽ bước theo sau, trong nhà tối thui vì Hương không thắp đèn, vì cô tiết kiệm. Từ bữa gặp Trí ở nhà gái bán hoa cộng thêm sự tác động tư tưởng của chị Hà - cô đã sẵn sàng tâm lý để bỏ chồng. Cuộc sống lâu nay đều do anh chu cấp, nếu như đường ai nấy bước thì mẹ con phải tự thân vận động, vì thế, Hương tiết kiệm, không dám thắp đèn sáng, đỡ được khoản nào hay khoản đó, chưa kể bé Diệp còn nhỏ, muốn quay trở lại làm việc ở nhà máy là vất vả vô cùng.
Trời tối rồi sao hai mẹ con không bật đèn sáng lên? Muỗi cắn con bé thì sao?
Trí vừa nói vừa với tay bật công tắc đèn, cái bóng tròn tròn đỏ lòm chiếu sáng cả ba người. Hương im lặng không nói gì, thực sự cô không muốn nhìn thấy anh thêm phút giây nào nữa, bé Diệp thấy Trí thì ngọ nguậy, nó sợ Trí. Vì anh ít khi về nhà, nhìn lạ lạ Diệp cứ chúi đầu vào lòng mẹ rấm rứt khóc.
Mẹ yêu... mẹ yêu, đừng sợ, mẹ đây mà...
Mẹ quạt cho em nhé, nóng quá cơ, xem này, trán con đổ mồ hôi rồi!
Giọng Hương lạc đi như khóc, cô phẩy phẩy cái quạt giấy cho bé Diệp, cứ nghĩ mình sẽ mạnh mẽ lắm ai ngờ thấy Trí về trái tim cô lại xốn xang, chộn rộn hết cả. Thực lòng là vì quá hận, không chấp nhận nổi sự thật nghiệt ngã ấy nên cô mới có ý định bỏ chồng chứ thực ra, tình cảm cô dành cho anh rất nhiều...
Trí biết mình đã sai, thêm nữa thấy biểu hiện lúc này của Hương, anh thẹn không dám nói thêm câu gì. Căn nhà im lặng chỉ có tiếng ọ ọe của Diệp và tiếng quạt giấy phe phẩy. Ngồi mãi cũng phải ăn bữa tối, Hương đứng dậy đi dọn cơm, Trí nhanh nhẩu:
Em để anh làm!
Hương bế con đứng chơ lơ giữa nhà, thú thực từ lúc anh về cô lại ngập tràn tâm sự, chẳng thiết tha gì nữa. Mâm cơm đơn giản bày lên bàn, hai vợ chồng và đứa nhỏ lặng lẽ ăn, không khí buồn đến nao lòng, thỉnh thoảng Hương lén nhìn chồng xem mấy ngày qua trông anh thế nào? Có gầy đi nhiều không? Rồi cô lại tự trách mình mềm yếu? Tại sao phải lo lắng cho anh ấy trong khi ảnh đối xử với mình không ra gì? Lắm khi muốn gắp thức ăn cho chồng nhưng Hương lại sợ, nếu mình cứ thể hiện tình cảm như vậy.. e là không có cách nào đề buông bỏ được anh.
Đêm đến, khi vạn vật đã chìm đắm trong giấc ngủ thì cả Hương, cả Trí đều không ai chợp mắt nổi. Hương vẫn nằm ở buồng trong với bé Diệp như mọi khi, Trí nằm ở ngoài nhà, cách một bức vách thôi mà như xa ngàn dặm. Thú thực, đối diện với chuyện ly hôn, lúc Trí vắng nhà Hương còn kiên quyết được chứ lúc này, anh về nhà, kèm theo đó là thái độ như ăn năn... khiến cô mềm lòng. Hơn cả, ở quê, người ta vẫn hay dị nghị chuyện vợ chồng ly hôn, coi đó là một điều tối kỵ, xấu xa lắm nên cô vẫn rất sợ khi phải đối diện với chuyện ly hôn.
Nhưng mà, cứ nghĩ đến chuyện anh lang chạ với người phụ nữ khác ở bên ngoài lại khiến cô ghê tởm, điều đó như sát muối vào tấm chân tình của cô vậy. Vừa yêu lại vừa hận.... cảm giác này thật tồi tệ làm sao... bé Diệp ngủ ngon lành, thỉnh thoảng cựa mình nhưng không hề tỉnh giấc chỉ có tiếng thở dài của Trí thỉnh thoảng lại vọng từ bên ngoài vào mà thôi.
Trăn trở mãi rồi giấc ngủ cũng chịu tìm đến, Hương đang mơ màng thì giật mình tỉnh giấc vì dường như có ai đó đang chạm lên người cô. Một cảm giác rất quen mà lâu lắm rồi nay cô mới lại thấy. Đó chính là bàn tay của Tri-chồng cô, thì ra anh không ngủ được nên vào đánh thức vợ vào giờ này? Nhưng để làm gì chứ? Chẳng phải cô đang giận anh sao? Làm sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy được? Anh bỏ mặc cô mấy tháng trời, ngang nhiên ôm ấp người phụ nữ khác... bây giờ lại mang bộ mặt ăn năn ấy về... muốn tha thứ là tha thứ được ngay sao? Không thể nào... Hương tự đặt ra những ý nghĩ trong đầu và cho rằng nó hoàn toàn thuyết phục.
Anh muốn nói chuyện với em!
Trí thì thầm khe khẽ nhưng Hương sợ Diệp giật mình, cô vội ngồi dậy và bịt mồm anh lại, không cho chồng nói thêm.
Em không có chuyện gì đề nói với anh cả, khuya rồi anh đi nghỉ đi!
Hương ghé vào tai chồng nói nhỏ, giọng điệu có vẻ lạnh lùng vậy chứ thực ra anh xuống nước thế này cô mừng lắm, đến khổ vì cái tật hay mềm lòng, người ta mắc lỗi lớn vậy mà chỉ cần ăn năn chút cũng dễ dàng bỏ qua được. Thật là....
Em chưa ngủ được, đúng không?
Trí hỏi ngược lại Hương.
Em ngủ hay không anh quan tâm làm gì?
Không ngủ thì ra đây với anh!
Nói rồi Trí bế thốc Hương lên cao, từ từ đi ra nhà ngoài, cố gắng không phát ra tiếng động nào sợ bé Diệp tỉnh giấc. Hương vờ giãy giụa, phản kháng:
Thả em xuống, em không muốn nói chuyện với anh!
Anh xin... nói bé thôi kẻo con dậy bây giờ đấy!
Trí ngọt nhạt, Hương mềm nhũn người khi nghe anh nói ra những lời đó, cảm giác giống một gia đình thực sự, giống như anh rất quan tâm và yêu mến con bé vậy. Hương nằm xuống giường, Trí nằm bên cạnh, anh ôm khư khư vợ vào lòng, cử chỉ thân mật, có lẽ mấy ngày qua anh đã suy nghĩ thông mọi chuyện, nhận ra được lỗi lầm của mình nên lúc này anh muốn được vợ tha thứ.
Em giận anh nhiều không?
Trí nhẹ nhàng.
Sao anh không đi luôn đi?
Hương ngúng nguẩy, rõ là... hơn 30 tuổi đầu rồi có ít gì nhưng nhiều lúc cô cảm giác mình mãi không lớn được, nhất là ở bên chồng như thế này. Cô không trả lời anh rằng mình giận ít hay nhiều, hoặc không giận? Thay vào đó là một câu hỏi thể hiện sự hờn dỗi vu vơ. Sao anh không đi luôn đi? Tức là anh về cô rất thích...? Trí cảm giác gánh nặng giảm đi đáng kể, cơ hội được tha thứ là rất cao. Nhân cơ hội đó, Trí chồm lên người Hương chủ động hôn môi cô, hy vọng sự hờn dỗi này có thể hóa giải được bằng cuộc yêu mãnh liệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook