Diệp Vô Khuyết Truyền Kỳ
-
Chương 45: Không phụ sự kì vọng
“Cửu Thiên Thánh Liên Hoa?”
Cảm thụ được đóa hoa sen chín cánh vừa xuất hiện trong đầu, Diệp Vô Khuyết sửng sốt giây lát, ánh mắt chợt lóe lên, như thể vừa nghĩ tới điều gì.
Trận quyết đấu chấn động lòng người vừa rồi khiến Diệp Vô Khuyết được mở rộng tầm mắt, tuy hình ảnh đã kết thúc nhưng cảm giác chấn động này vẫn nấn ná nơi đáy lòng, không thế biến mất.
Ba người đuổi giết hắn và Phúc bá đó, mỗi người đều mạnh khủng khiếp, khiến người ta nghẹt thở, nhất là đại sát thuật mà ba người đó đánh ra.
Diệp Vô Khuyết biết rõ, cảnh tượng mà hắn vừa thấy được khi vượt qua thời không là một cảnh tượng trong vũ trụ, một chốn lạnh lẽo, cô quạnh như thế, chưa nói đến chuyện đánh giết, tu sĩ bình thường có khi còn chẳng có tư cách sống sót ở đó.
Nhưng ba người kia vẩn có thể đánh ra sát thuật như thế, chí có thể nói tu vi ba người này đã mạnh đến một cảnh giới cực cao, đủ để khiến họ băng qua vũ trụ, hái sao bắt trăng.
Ba đại sát thuật huy hoàng như những chiêu thức diệt thế khiến Diệp Vô Khuyết hồi lâu không sao quên được, mặc dù vậy, Phúc bá vẫn có thể một mình chặn lại ba đại sát thuật đó một cách hoàn mỹ, bản thân còn không dính bất kì thương tích nào.
Tu vỉ của Phúc bá còn mạnh hơn ba người kia.
“Hoàng Phủ Hoang… đây hẳn là tên thật của Phúc bá nhỉ?”
Người vàng vận kim giáp trong bức họa đã gọi lên cái tên đó, Diệp Vô Khuyết mới biết, có lẽ đây chính là tên thật của Phúc bá.
Thở ra một hơi dài, Diệp Vô Khuyết đứng dậy, lên giường ngồi xếp bằng, nhắm hal mắt lại, trầm tư suy nghĩ.
“Không, cảnh tượng vừa rồi ngươi có thấy được không?”
Diệp Vô Khuyết lặng lẽ đặt câu hỏi trong lòng.
“Không thấy, khi sinh vật giống như Huyết Long từ trong phách nguyệt của ngươi chui ra tuần tra thì ta liền cảm nhận được một sức mạnh kh ủng bố hết sức cực đoan ẩn chứa trong đó. Đến lúc ta muốn nhắc nhở ngươi thì lại phát hiện đã muộn, thần hồn của ngươỉ đã bị sức mạnh đáng sợ đó vây lấy, sau đó liền lâm vào một trạng thái kì dị. Nhưng sau đấy ta lại nhận ra sức mạnh đó dường như không có ác ý với ngươi, cho nên bèn mặc nó, không can thiệp”.
Đối với những chuyện vừa phát sinh, Khỏng cũng rất bất ngờ, trong ngọc Huyết Long chứa một sức mạnh hùng hậu, hoàn toàn vượt xa dự tính của Không, Không cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra khi sức mạnh kh ủng bố đó bao vây Diệp vỏ Khuyết, chỉ có điều, vừa rồi, trong thần hồn của Diệp Vô Khuyết đột nhiên xuất hiện một đóa hoa sen chín cánh khiến Không hiểu được, Diệp Vô Khuyết lại nhận được lợi ích gì đó.
Nhận được lời hồi đáp từ Không, Diệp Vô Khuyết không hề do dự, kể lại toàn bộ những điều hắn vừa thấy cho Không nghe.
Đối với Không, Diệp Vô Khuyết thấy mình không cần giấu giếm điều gì.
Sau khỉ hắn nói xong, căn phòng trở nên tĩnh lặng, những điều Diệp Vô Khuyết nói đã khiến Không phải trầm tư suy ngẩm.
Hồi lâu sau, Không mới cất tiếng.
“Lấy một miếng ngọc Huyết Long làm vật dẩn, lưu giữ những chuyện phát sinh trong vàỉ chục năm cùng với pháp lực cực mạnh trong đó, bảo tồn đoạn kí ức này đến nay, còn có thể cho ngươi thấy. Như vậy xem ra, Phúc bá của ngươi còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của ta”.
Tuy chưa tận mắt chứng kiến cảnh tượng nọ nhưng thông qua cách Diệp Vô Khuyết miêu tả, Không cũng hiểu được cảnh tượng đó có ý nghĩa gì.
Diệp Vô Khuyết nheo mắt, nhớ lại cảm giác khủng hoảng khi ba người kia truy đuổi Phúc bá và mình lúc nhỏ, hắn nói: “Nghe giọng điệu của người thân vàng vận giáp vàng ấy nól thì dường như họ đã đuối giết Phúc bá suốt ba năm, như vậy, nếu tính thời gian ba năm trước cảnh tượng ấy thì đó là khỉ ta vừa mới ra đời”.
Đáy mắt Diệp Vô Khuyết lóe lên một tia sáng khác thường: “Không, vậy tức là, ta vừa sinh ra liền bị Phúc bá mang đi, sau đó bị ba người có tu vỉ đáng sợ đó đuối giết, mà trong chuyện này, rất có thế có liên quan đến cha mẹ ruột của ta…”
Giọng hắn như vương vấn chút ưu thương khl nhắc tới cha mẹ chưa từng đế lại bất cứ hồi ức nào của mình.
“Có điều, sự an nguy của Phúc bá hẳn không cần lo nhiều lắm, theo như lời ngươi nói, thời gian trong bức họa là hơn chục năm trước, đó là khi ngươi chưa tới nhà họ Mộ Dung, điều này chứng tỏ, khỉ đó Phúc bá của ngươi đã mang ngươi chạy thoát khỏi sự truy đuổi của ba người kia”.
Diệp Vô Khuyết nhẹ nhàng gật đầu, điểm này hắn cũng đã nghĩ cẩn thận, nhưng sau đó hắn lại nhướng mày: “Không, trước kia ta vốn còn đang rất nghi hoặc về việc Phúc bá gửi ta ở lại nhà Mộ Dung rồi một mình rời đi, nhưng nay xem ra, có lẽ chuyện đó có liên quan đến ba kẻ đáng sợ kia”.
Những điều thấy được và cảm nhận được từ trong ngọc Huyết Long đã khiến những suy đoán trước đây của Diệp Vô Khuyết được chứng thực phần nào, việc Phúc bá bỏ hắn lại đó, một mình ra đi, nhất định có mối liên hệ nào đó với ba kẻ kh ủng bố kia.
Diệp Vô Khuyết xoa nhẹ lên miếng ngọc Huyết Long, xúc cảm nơi tay vẫn rất trơn nhẵn, nhưng hắn biết, cơ duyên đặc biệt trong đó đã không còn, lúc này, ngọc Huyết Long đã biến thành một miếng ngọc bình thường.
“Không, ta nghĩ Phúc bá lưu lại đoạn kí ức này trong ngọc Huyết Long để ta thấy được, ngoài mục đích muốn cho ta biết chút tin tức thì còn một mục đích lớn hơn, đó là truyền thụ cho ta một thền thông… cửu Thiên Thánh Liên Hoa”.
Chín chín quỵ về một, bước bước nở hoa sen.
Đóa sen chín cánh, nở rộ giữa hư không, Phúc bá giở chiêu thức cửu Thiên Thánh Liên Hoa này liền chặn đứng được đại sát thuật của ba người nọ, nguyên nhân có thế do bản thân tu vi của Phúc bá đã cao cường đến mức bí hiểm, nhưng điều đó cũng chứng minh Cửu Thiên Thánh Liên Hoa này thần kì và mạnh mẽ chừng nào.
Đóa hoa sen chín cánh trong không gian thần hồn mặc dù chỉ là một ảo ảnh nhưng khi Diệp Vô Khuyết huy động thần hồn của mình để tiếp cận nó, có một ý niệm cực kì huyền ảo chợt xuất hiện trong đầu hắn. Sau nửa canh giờ, Diệp Vô Khuyết lại mở mắt, đáy mắt toát lên vẻ vui sướng và chấn động không thế che giấu.
“Cửu Thiên Thánh Liên Hoa… Lấy ý hoa sen chín cánh, một cánh hoa sen một nguồn lực, chín cánh tề tựu, tỏa sáng hư không, ẩn chứa một sự huyền diệu vô thượng, vừa công lại vừa phòng, cỏng giết đại thuật, phòng hộ bảo thuật. Chỉ bằng một tuyệt học này thêm vào tu vi của bản thân, có thế đạt tới cảnh giới tiên thiên sừng sững bất bại… Quả là một môn tuyệt học cực mạnh!”
Diệp Vô Khuyết tán thán, uy năng của Cửu Thiên Thánh Liên Hoa mà Phúc bá để lại cho hắn quả thật không cách nào tường tượng được, có thể nói, nó đã vượt khỏi phạm trù tuyệt học rồi.
‘Vô Khuyết, dùng tuyệt học để hình dung Cửu Thiên Thánh Liên Hoa này có khác gì làm nhục nó, nếu ta đoán không sai, cửu Thiên Thánh Liẽn Hoa là một loại thần thông!”
“Thần thông?”
Lời Không nhắc nhở khiến Diệp Vô Khuyết sửng sốt, nhưng hắn không phản bác, bởi vì đối với những thường thức trong tu luyện, quả thực hẳn không rõ lắm, trong ấn tượng của hắn, tuyệt học thượng phẩm là thứ có đắng cấp cao nhất hẳn từng tiếp xúc, nhưng uy lực của Cửu Thiên Thánh Liẽn Hoa này không nằm trong phạm trù mà tuyệt học có thể phát huy ra được.
“Ngươi hiện nay đã có Địa Sát Hổ Bí Quyền, nhưng đó chí là tuyệt học trung phẩm, Thiên Cương Du Long Thủ của gia tộc Mộ Dung cũng chỉ là tuyệt học thượng phẩm mà thôi, nhưng thế gian này rộng lớn cỡ nào? số lượng tuyệt học chiến đấu mà tu sĩ tập luyện luôn vượt xa như thế. Trên tuyệt học thượng phẩm còn có bốn cấp độ tuyệt học chiến đấu lớn là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, tuyệt học cấp Hoàng, dù chỉ là loại kém thì uy lực của nó cũng phải gấp cả chục lần tuyệt học thượng phẩm rồl, càng chưa nói đến cấp cao hơn như cấp Huyền. Còn về cấp Địa, hoặc là cấp Thiên, uy lực của nó càng đáng sợ đến không tưởng nổi, dời non lấp biến cũng không phải là không thể, chỉ có những thế lực siêu cấp mới sở hữu hai loại tuyệt học chiến đấu ở đẳng cấp này. Trong khi đó, cửu Thiên Thánh Liên Hoa phải được gọl là thần
thông, thần thông là gì? Thủ đoạn của thần gọi là thần thông, vì thế, thần thông còn vượt trên cả cấp Thiên, phạm vi các tuyệt học chiến đấu đã không thể hình dung được nó. Phúc bá của ngươi để lại cho ngươi một chiêu thức thần thông này, thật chẳng khác nào để lại một cơ duyên cực lớn. ông ấy đã đặt hết niềm tin vào ngươi đó!”
Không nói những lời này với một giọng điệu khá kì lạ, khiến Diệp Vô Khuyết chấn động trong lòng, hắn cũng hiểu được thần thông cửu Thiên Thánh Liên Hoa này quý giá và cao cường đến cỡ nào, càng hiếu Phúc bá đã kì vọng vào mình ra sao.
“Phúc bá, xin yên tâm, con nhất định sẽ khỏng phụ sự kì vọng của ngài…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook