Diệp Vô Khuyết Truyền Kỳ
-
Chương 4: Một tháng sau có dám đánh một trận không?
Mộ Dung Bạch Thạch thấy Mộ Dung Trường Thanh không nói gì thì tiếp tục: “Gia chủ, lão phu vẫn cho rằng không có thực lực tương ứng thì không có tư cách nhận được một vài thứ, hiện tại Vô Khuyết chỉ là Đoàn Thể tầng năm, đưa ngọc Huyết Long cho hẳn không phải phúc còn là hoạ, nói không chừng còn sẽ vì thế dẫn tới hoạ sát thân đất
Bầu không khí lạnh lẽo bao trùm vì lời nói của Mộ Dung Bạch Thạch, sắc mặt Mộ Dung Trường Thanh cũng thay đổi.
“Tam trưởng lão nói đúng, vẫn nên đưa ngọc Huyết Long cho Thiên Nhi thì ổn hơn”.
“Đúng thế, dù đưa ngọc Huyết Long cho Diệp Vô Khuyết thì hän ta cũng không giữ được”.
“Lòng người hiểm ác, lão phu cũng cho rằng nên đưa viên ngọc này cho Thiên Nhi”.
Lúc này cuối cùng mấy vị trưởng lão ngồi trên ghế đá cũng lên tiếng.
“Đủ rồi! Chuyện này ta quyết định bằng quyền của gia chủ, ngọc Huyết Long thuộc về Diệp Vô Khuyết, không ai được nhắc lại!"
Sắc mặt Mộ Dung Trường Thanh trở nên lạnh lẽo, ông ta trầm giọng quát lên!
Thấy Mộ Dung Trường Thanh nói thế, sắc mặt Mộ Dung Bạch Thạch hơi thay đổi, ông ta kìm nén cơn giận trong lòng, nhìn qua Mộ Dung Thiên.
Hai ông cháu nhìn vào mắt nhau, trong lòng Mộ Dung Thiên chợt như có một tia chớp lướt qua.
Dưới ánh nhìn của Diệp Vô Khuyết, Mộ Dung Thiên xoay người nhìn thẳng vào hẳn băng ánh mắt lạnh lùng, Diệp Vô Khuyết không hề tránh né, nhìn lại hắn ta bằng ánh mắt bình tĩnh.
“Diệp Vô Khuyết, ngọc Huyết Long là của ngươi thì sao chứ? Ngươi bây giờ có gì để nhận lấy nó, được gia chủ ban cho ư? Dù ngươi lấy được nó thì sao? Ngươi có năng lực giữ nó không? Ngươi... có bản lĩnh này sao?”
“Đoàn Thể tầng năm? Ha ha, trong mắt Mộ Dung Thiên †a, tu vi như thế còn không có tư cách xách giày cho ta ấy chứ! Diệp Vô Khuyết! Mộ Dung Thiên ta có năng lực giữ ngọc Huyết Long này! Ngươi có năng lực đó không?”
“Nếu có thì ngươi chứng minh cho mọi người xem đi”.
Những câu nói vô cùng lạnh lùng vang lên từ trong miệng Mộ Dung Thiên, sau đó vang vọng khắp sàn luyện võ, cũng truyền thẳng vào tai Diệp Vô Khuyết.
“Đúng thế! Phế Vô Khuyết kia có tư cách gì nhận lấy ngọc. Huyết Long chứ”
“Mộ Dung Thiên mới là thiên tài của nhà Mộ Dung chúng tai"
“Nhà Mộ Dung muốn trở nên huy hoàng đều phải dựa vào Mộ Dung Thiên! Phế Vô Khuyết chẳng những không thể tu
luyện mà còn muốn chống lại Mộ Dung Thiên nữa!”
“Phế Vô Khuyết đúng là không biết điều!”
Vô số giọng nói xì xào liên tục vang lên, cuối cùng con cháu nhà Mộ Dung ở xung quanh cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu bàn tán.
Thấy tình huống này, Mộ Dung Bạch Thạch thầm cười trong lòng, Mộ Dung Thiên cũng cong môi.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Thanh hơi thay đổi, sao ông ấy có thể không hiểu ý đồ của Mộ Dung Thiên được.
Khích tướng!
Mộ Dung Thiên đang nói khích Diệp Vô Khuyết, câu nói “chứng minh cho mọi người xem” là có ý gì?
Chẳng phải là muốn khích cho Diệp Vô Khuyết đấu một trận với hẳn ta hay sao?
“Nhóc con nhất định phải giữ bình tĩnh đấy!”
Mộ Dung Trường Thanh không thể ngăn cản hành động của Mộ Dung Thiên được, dù ông ấy đối xử rất tốt với Diệp Vô Khuyết, nhưng dù gì ông ấy cũng vẫn là gia chủ nhà Mộ Dung.
Mà Mộ Dung Thiên là tương lai của nhà Mộ Dung!
“Hừ! Diệp Vô Khuyết, nếu còn chịu đựng thì ngươi sẽ bị toàn bộ con cháu nhà Mộ Dung khinh bỉ, nếu ngươi bị ta khích tướng thì đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng!”
Trong lòng Mộ Dung Thiên là những suy nghĩ quay cuồng, hắn ta nhìn chăm chằm Diệp Vô Khuyết.
Hắn ta muốn xem Diệp Vô Khuyết sẽ lựa chọn thế nào.
Cảm nhận ánh mắt nhìn tới từ bốn phương tám hướng và lời chất vấn sắc bén của Mộ Dung Thiên, Diệp Vô Khuyết bật cười khanh khách.
Trên khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi tràn đầy ý cười, nhưng nụ cười này lại như che giấu... sự nổi bật dường như phủ bụi đã lâu!
Diệp Vô Khuyết chậm rãi duõi hai tay, ánh mắt trở nên thâm thuý, ngón tay từ từ nảm lại thành quả đấm, hẳn tự lẩm bẩm: “Dù khích tướng thì sao chứ? Đồ của mình thì đương nhiên là phải giữ rồi!”
Mái tóc đen dài tung bay theo gió, vào khoảnh khắc hắn siết chặt tay, một khí thế mạnh mẽ dâng trào trên người hẳn một cách rõ ràng, đây không phải sự dao dộng đến từ tu vi mà là nguồn lực mạnh mẽ đến từ ý chí và tâm hồn của hẳn!
“Ha ha ha ha... Mộ Dung Thiên! Nếu đã vậy thì cứ theo ý ngươi đi, một tháng sau có dám đánh một trận không? Nếu ta thua ta sẽ đưa ngọc Huyết Long cho ngươi, nếu ta thắng, từ giờ thấy ta ngươi phải ĐI ĐƯỜNG VÒNG!”
Lời nói ngông cuồng vang lên từ trong miệng thiếu niên đã im lặng mười năm, tựa như một thanh kiếm sắc bén năm trong vỏ mười năm cuối cùng cũng thể hiện sự sắc bén của nó một lần nữa.
Lời nói của Diệp Vô Khuyết như gió mạnh thổi qua, thoáng chốc truyền khắp sàn luyện võ, con cháu nhà Mộ Dung đang có mặt cũng cho rằng mình nghe lầm, gần như vô thức giơ tay lên móc lỗ tai.
Khiếp sợ, ngạc nhiên, khó tin hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi người.
“Ta không nghe lầm chứ? Phế Vô Khuyết hẹn đấu với Mộ Dung Thiên?”
“Một tháng sau dám đánh một trận không? Phế Vô Khuyết này là... là giận đến mức điên rồi à?”
“Chậc chậc! Bây giờ ta lại thấy hơi khâm phục sự can đảm của tên Phế Vô Khuyết này!”
Sắc mặt Mộ Dung Hải thay đổi, sau đó hắn ta cười khinh thường, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Băng Lan lạnh tựa như băng, trong lòng nàng ta thầm đưa ra một quyết định.
Lời nói của Diệp Vô Khuyết cũng khiến Mộ Dung Thiên rất ngạc nhiên, hắn ta cho rằng Diệp Vô Khuyết sẽ im lặng trước lời khích tướng của mình, hoặc là quay đầu đi mất, nhưng không ngờ Diệp Vô Khuyết lại dám hẹn đấu với mình.
Một tháng sau có dám đánh một trận hay không?
“Được được được! Diệp Vô Khuyết, quả nhiên là ngươi vẫn có chút hiếu chiến, nếu ngươi đã mở lời thì ta sẽ tôn trọng cái gọi là tôn nghiêm trong lòng ngươi, một tháng sau ngay tại đây, Mộ Dung Thiên ta sẽ đánh một trận với ngươi!”
Dù tình huống phát triển vượt ngoài dự đoán của Mộ Dung Thiên, nhưng còn tốt hơn kết quả mà hẳn dự đoán.
“Diệp Vô Khuyết, ngươi tự tìm đường chết thì đừng trách ta! Mộ Dung Thiên ta nhất định phải lấy được ngọc Huyết Long”.
“Trường Thanh thúc thúc, xin ngài làm chứng chuyện này, Vô Khuyết vô cùng biết ơn, Vô Khuyết xin cáo lui trước”.
Thiếu niên lại trở về vẻ bình tĩnh chắp tay hành lễ với Mộ Dung Trường Thanh đang mang nét mặt phức tạp, sau đó không nán thêm, hắn xoay người rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng kiêu ngạo vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Ong...”
Diệp Vô Khuyết nhanh chóng biến mất ở sàn diễn võ chợt đỏ mặt, nhiệt độ cơ thể cao đến mức đáng sợ, lúc này hẳn đã sắp không thể kìm nén sự thay đổi đang sôi trào trong cơ thể nữa rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook