Diệp Vô Khuyết Truyền Kỳ
Chương 15: Có gì hơn người chứ!

Tại khu vực luyện võ nhà họ Mộ Dung.

Những người thuộc gia tộc Mộ Dung, từ tộc trưởng Mộ Dung Trường Thanh và các đại trưởng lão đến các thành viên trẻ tuổi thuộc lứa con cháu họ Mộ Dung đều đã có mặt đầy đủ.

Thành viên trẻ tuổi lứa con cháu nhà Mộ Dung thoạt trông có vẻ kinh ngạc, tứúm năm tụm ba bàn tán sôi nổi, dường như đã phát sinh chuyện gì khiến họ hưng phấn không thôi. Bọn họ vừa bàn tán lại vừa liên tục liếc nhìn về phía một bóng người đang ngồi ngay ngắn trên sàn luyện võ, ánh mắt tràn đầy hâm mộ và kích động.

Mộ Dung Băng Lan được mọi người vây xung quanh cũng chăm chú nhìn về phía bóng dáng kia, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

“Diệp Vô Khuyết, dám sỉ nhục ta à! Tên phế vật nhà ngươi, cứ chờ xem, hôm nay sẽ là ngày Thiên ca đạp ngươi xuống. đất!”

Bóng người kia ngồi ngay ngắn và đơn độc, sau lưng là một phách nguyệt màu bạc đang phập phù chìm nổi, hơi thở hùng hồn cuồn cuộn không dừng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt khép hờ, khóe miệng lại hơi nhếch lên, người đó chính là Mộ Dung Thiên.

Vào thời khäc này, lòng Mộ Dung Thiên cũng đang hừng hực kích động và khát vọng!

“Thật không thể ngờ! Thật không dám nghĩ, vốn tưởng còn phải đợi thêm một năm nữa, nhưng trận đại chiến bách thành ba năm mới đến một lần đã kéo dài suốt gần trăm năm qua lại đến sớm, ta là thiên tài số một của nhà họ Mộ Dung thuộc thành chính Long Quang, lần này trong danh sách đại diện cho Long Quang tham gia cuộc đại chiến bách thành nhất định sẽ có Mộ Dung Thiên ta đây!”

“Theo ta được biết, trong trăm thành chính, bất cứ ai tham dự đại chiến bách thành này đều sẽ nhận được một lần bồi dưỡng dốc toàn lực từ phía thành chủ của thành chính ấy khiến cho thực lực trước khi tham chiến được tiến thêm một bước, nếu như có được thành tích tốt trong đại chiến bách thành này thì còn thu được phần thưởng lớn không tưởng!”

Nghĩ tới đây, dù là một người tâm cơ không tầm thường như Mộ Dung Thiên cũng nhịn không được, thân thể khẽ run, đôi mắt đang nhắm chặt chợt mở bừng, nơi đáy mắt tràn đầy mừng rỡ, nhưng dường như vừa nghĩ tới điều gì, ánh mắt Mộ Dung Thiên thoáng thay đổi, trở nên tàn độc âm u.

“Đã một tháng kể từ khi gã Diệp Vô Khuyết vô dụng kia hẹn ta đấu một trận, bất kể hẳn có xuất hiện hay không, ta nhất định phải lấy được ngọc Huyết Long, đợi khi ta chiếm được cơ may bên trong ngọc Huyết Long rồi, lại được thành chủ Long Quang bồi dưỡng, cảnh giới và chiến lực của ta nhất định sẽ tăng vọt lần nữa! Một gia tộc Mộ Dung nho nhỏ có là gì? Đại chiến bách thành lần này chính là thời khäc cho Mộ. Dung Thiên ta đây dương danh khắp Đông Thổi”

Không giống như Mộ Dung Thiên đang hết sức kích động ở phía trước, Mộ Dung Trường Thanh đang ngồi ngay ngắn sau sàn luyện võ cùng mấy vị đại trưởng lão, chỉ có điều, sắc mặt mỗi người lại không giống nhau.

Mộ Dung Bạch Thạch với gương mặt khô quắt, đôi mắt nhìn về phía cháu mình là Mộ Dung Thiên đang ngồi trên sàn luyện võ, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Gia chủ nhà Mộ Dung là Mộ Dung Trường Thanh tuy trông sắc mặt bình thản nhưng trong lòng cũng đang dậy sóng gió.

“Việc hệ trọng bậc nhất của Đông Thổ là đại chiến bách thành ba năm một lần, vì sao lần này lại cử hành sớm? Ba ngày trước ta mới nhận được tin từ thành chủ Long Quang. truyền lại, nói rõ ba ngày sau sẽ ghé thăm nhà Mộ Dung ta, xem ra danh sách lần này không thể thiếu Mộ Dung Thiên rồi”.

Mộ Dung Trường Thanh là gia chủ nhà Mộ Dung, con cháu trong tộc mình có tư cách tham gia đại chiến bách thành, tất nhiên ông ấy sẽ rất vui mừng, nhưng khi nghĩ đến một chuyện khác, sự mừng vui trong lòng Mộ Dung Trường Thanh đã tan biến rất nhiều.

Một tháng trước, Diệp Vô Khuyết đã hẹn ngày đấu với Mộ Dung Thiên, lấy ngọc Huyết Long làm vật đặt cược thắng thua, trùng hợp làm sao, hôm nay chính là ngày đấu võ.

“Vô Khuyết, rốt cuộc trong lòng ngươi đang nghĩ gì”.

Mộ Dung Trường Thanh âm thầm thở dài một tiếng, tuy rất yêu thương đứa nhỏ được nhà Mộ Dung thu nhận và nuôi dưỡng từ bé là Diệp Vô Khuyết này, nhưng thân là gia chủ nhà Mộ Dung, sau lưng có biết bao ánh mắt đang ngó chằm chäm, có một số việc ông ấy không thể dùng sự yêu thích của mình để định đoạt.

Mộ Dung Trường Thanh nhớ lại những lời người nọ đã nói với mình và các vị trưởng lão nhà Mộ Dung trước khi đi.

“Ngọc này gọi là ngọc Huyết Long, là vật có thể khiến tu sĩ vừa đột phá cảnh giới Tẩy Phàm nhận được một cơ may không tưởng, đây là thứ ta để lại cho Vô Khuyết, xin nhờ gia chủ Mộ Dung đây giao lại cho nó khi nó mười tám tuổi hoặc khi nó đột phá cảnh giới Tẩy Phàm”.

Nói xong câu ấy, người nọ liền tiêu sái rời đi.

“Nếu như ngươi nói riêng với ta có phải tốt hơn không, vì sao phải nói ra trước mặt bao người, hay trong lòng ngươi, cậu nhóc cực kỳ ưu tú khi ấy tất nhiên sẽ thuận lợi lấy được ngọc này, nhưng thường ở đời này, trời không chiều lòng người, ai có thể ngờ đứa nhỏ Vô Khuyết này lại...”

Thở dài mấy tiếng, Mộ Dung Trường Thanh càng thêm thương xót Diệp Vô Khuyết, nhưng ông ấy không cách nào giữ lại miếng ngọc Huyết Long đó cho Diệp Vô Khuyết được.

Hiển nhiên, đối với cuộc chiến giữa Diệp Vô Khuyết và Mộ Dung Thiên sắp tới đây, Mộ Dung Trường Thanh không xem trọng lắm.

.. Trên bầu trời, nơi cách nhà Mộ Dung vài dặm, có hai người đang lướt nhanh trong không trung, trong đó có một người đàn ông trung niên trông đầy khí thế, toàn thân tản ra sự uy nghiêm khó lường, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt bình lặng, trong vòng ba trượng quanh người còn quấn một quầng sáng nguyên lực.

Trong phạm vi quầng sáng này, một thiếu nữ có dung nhan tuyệt sắc, vẻ ngoài lạnh băng đang theo sát phía sau.

Mục đích của họ chính là nhà Mộ Dung.

.. Cách hai người ngoài trăm dặm, trên không trung, một con chim cực lớn đang giang cánh bay thẳng, trên lưng nó có hai bóng người trẻ tuổi đang ngồi ngay ngăn.

Ngồi phía trước là một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu, thiếu niên này vận bộ đồ sang trọng màu xanh, viền áo thêu một áng mây màu xanh, đôi mắt khép hờ, quanh người là một vòng nguyên lực màu xanh cực kì mạnh mẽ, theo từng hơi thở phun nuốt nguyên lực của đất trời, một uy lực cuồn cuộn phóng lên cao.

ột tiếng ngân vang, thiếu niên áo xanh đột nhiên đứng

phắt dậy trên lưng con chim, vầng nguyên lực màu xanh lượn lờ quanh người chậm rãi tan đi, để lộ khuôn mặt cực kì ngạo

nghễ kiên cường, ánh mắt sáng quắc như sao, bên trong lấp

lóe ánh sáng, thân mình dong dỏng cao và đầy mạnh mẽ.

Lúc này, người đang ngồi ngay ngắn sau lưng thiếu niên áo xanh kia cũng mở mắt.

Đó là một cô gái kì lạ, thoạt nhìn dường như cũng chừng. mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng toàn thân lại tản ra một hơi thở nhẹ nhàng, phảng phất như đến từ chín tầng trời, ánh mắt thiếu nữ nọ bình lặng vô song, chỉ khi liếc qua thiếu niên mới thoáng hiện một tia xao động.

“Ong!”

Dưới ánh nhìn của cô gái phía sau, hơi thở của thiếu niên áo xanh đột nhiên vọt tới cực hạn, tiếp đó, không khí quanh thân run lên, một vòng sáng ánh kim như vành trăng đột nhiên xuất hiện phía sau thiếu niên.

Ngay khi sau lưng thiếu niên xuất hiện vành trăng ánh kim, trên lưng chim đột nhiên lại xuất hiện một bóng người già nua, người này vận bộ võ bào màu vàng nhạt, vóc người bình thường, hình dạng bình thường, chỉ là, trong đôi mắt thoạt nhìn tĩnh lặng dường như đang loang loáng ánh sáng.

Ánh mắt ông lão nọ nhìn về phía thiếu niên áo xanh, đáy mắt không che giấu nổi sự tán thưởng và thán phục.

“Bảy đại cảnh giới trong Tẩy Phàm, Liệt thiếu gia năm nay mới mười lăm tuổi mà đã bước chân vào tầng cảnh giới thứ bảy, cảnh giới Thiên Xung, quả không hổ là một trong những đệ tử mạnh nhất thế hệ này của Thần Cung! Nếu chuyến này thuận lợi, đợi Liệt thiếu gia đi tới cảnh giới kia, khả năng chắc. chắn lại càng nhiều hơn chút rồi”.

“Ong!”

Con chim lớn giương cánh, tốc độ lao đi cực nhanh, thiếu niên áo xanh đứng chắp tay, ánh mắt nhìn xuống vùng đất mênh mông bên dưới, đột nhiên hắn thoáng nheo mắt, một hơi thở xa lạ khiến thiếu nữ nhẹ nhàng sau lưng có thể cảm nhận được đang chậm rãi tiết ra.

“Mười năm, chẳng thể ngờ được ta lại một lần nữa tới Đông Thổ, trận chiến năm ấy khiến ta khắc ghi trong xương tủy, chỉ có điều, thật không ngờ ngươi lại suy bại, thật làm ta thất vọng”.

.. Thời gian chậm rãi trôi đi, người của nhà Mộ Dung lại không hề để lộ sự thiếu kiên nhẫn, vẫn tiếp tục lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt Mộ Dung Trường Thanh chợt dao động, ánh mắt phóng về nơi xa, sau đó vội đứng lên, mấy vị trưởng lão cũng gần như đồng loạt phát hiện, đồng thời đứng dậy.

Một tiếng cười hiền hòa của nam giới chừng tuổi trung niên đột nhiên vang vọng bên tai từng vị con cháu nhà Mộ Dung có mặt ở đây.

“Gia chủ Mộ Dung, đã lâu không gặp, thành chủ ta đây. mạo muội tới thăm, xin gia chủ Mộ Dung lượng thứ, ha ha ha ha...

Tiếng cười vừa dứt, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện nơi khu vực luyện võ, gật đầu với Mộ Dung Trường Thanh một cái.

“Ha ha ha ha... Tê thành chủ nói thế thật khiến nhà Mộ Dung ta sợ hãi, Tê thành chủ tới thăm nhà Mộ Dung ta chính là khiến kẻ hèn này được nở mày nở mặt rồi!”

Mộ Dung Trường Thanh chắp tay thi lễ, người đàn ông trung niên trước mắt này chính là thành chủ Tê Thế Long của thành chính Long Quang.

Ngay khi Tê Thế Long và Mộ Dung Trường Thanh đang hàn huyên, toàn bộ thế hệ trẻ của nhà Mộ Dung lại đồn mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ tuyệt sắc và lạnh nhạt đi cùng 'Tề Thế Long kia.

“Trời đất, cô gái đó là ai nhỉ? Trông xinh đẹp đến thế”.

“Đám người các ngươi thật thiếu kiến thức, nàng đó mà cũng không biết sao, đó chính là tiểu thư Lâm Anh Lạc nhà họ Lâm, một trong ba gia tộc lớn ở thành chính Long Quang đó!”

“Lâm Anh Lạc? Đó chính là Lâm Anh Lạc, người đạt tới Đoàn Thể đại viên mãn đã lấy một địch ba người cùng cấp bậc, cuối cùng giành được thăng lợi đó sao?”

“Thực lực hùng mạnh, dung mạo cũng không thua kém tiểu thư Băng Lan, thật đúng là nữ thần!”

Mộ Dung Băng Lan đang được đông đảo con cháu họ Mộ Dung vây quanh cũng nghe thấy những lời này, bèn đưa mắt nhìn vị Lâm Anh Lạc lạnh nhạt xa cách kia, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, dường như đã ghen tị.

“Có gì hơn người chứ! Hừi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương