Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 2 - Chương 320: Trốn chạy (1)
"Phụt phụt phụt phụt” Vũ khí tự động được lắp thêm dụng cụ giảm thanh phát ra thứ tiếng động trầm nặng đặc trưng, thanh nẹp không quá dày trên cửa chính lập tức xuất hiện một loạt lỗ thủng chỉnh tề, Kosnwich mập mạp trì độn đã đánh mất năng lực chuyên nghiệp, ông ta bỗng phát hiện ra thân thể của mình có số mệnh giống hệt cánh cửa, bên dưới mấy lỗ đạn, máu tươi đang không ngừng trào ra.
Ông ta chửi mắng bằng thứ tiếng mẹ đẻ của mình, rất nhanh đã bắt đầu ho khan, chất lỏng màu đỏ tựa như con giun sống phun ra từ trong khoang miệng theo đường khí quản.
“Nhớ kỹ, Tu viện Thánh Catarina, căn phòng xưng tội thứ ba.” Giọng nói khá nhỏ bằng tiếng Đức vang lên.
Lâm Trung Minh nhớ kỹ địa danh này trong lòng, tiếng Đức của ông rất tốt, hồi trẻ đã từng học tại Dresden, hồi đó, thành phố này thuộc về Cộng hòa Dân chủ Đức.
Ông nhanh chóng lăn đến phía tay vịn bên trái chiếc sofa, dùng cả vai chống đỡ, di chuyển cái thứ nặng nề này về phía bên phải phòng khách mấy bước, như vậy ông liền tạo ra được một chướng ngại vật thô sơ, ít nhất cũng có thể giúp ông tranh thủ thêm được vài giây đồng hồ.
Mục tiêu của Lâm Trung Minh là nhà vệ sinh nhỏ phía sau phòng khách, bên dưới cửa sổ thông khí của nhà vệ sinh là một đường ống dẫn nước bằng gang, chỉ cần bò xuống theo đường ống dẫn này mấy mét là có thể nhảy vào cầu thang phòng cháy nhiều năm không được tu sửa, thông qua cầu thang, ông có thể thoát thân khỏi nhà trọ.
Trước khi lên tầng ông đã quan sát tỉ mỉ kiến trúc của cả căn nhà, cũng đã phác họa được đường chạy trốn trong đầu, hiện giờ là thời điểm thực hiện rồi.
Ông cúi thấp người, nhanh chóng lao vào trong phòng vệ sinh, trở tay đóng cửa lại, nhân tiện tìm một cây lau nhà sạch sẽ, bẻ gãy nó chặn lại phía sau cánh cửa.
Ông nghe thấy tiếng búa phá cửa, kèm theo tiếng di chuyển chướng ngại vật phía sau cánh cửa, tạo tiếng động rất lớn trong căn nhà kiểu cũ này.
Cũng có thể các gia đình trong căn nhà sẽ báo cảnh sát, như vậy hành động của kẻ địch sẽ càng nhanh chóng hơn.
Lâm Trung Minh đứng trong bồn tắm bẩn thỉu, lúc đẩy cửa sổ thông khí ra, ông kinh ngạc phát hiện cửa sổ này đã từng được sửa chữa, chủ nhân muốn nhận được sự thông gió thoáng mát và nhiều ánh sáng hơn nên đã làm bệ cửa sổ tương đối thấp, hai cánh tay ông khẽ chống lên, nửa người nhẹ nhàng ló ra bên ngoài.
Đường ống dẫn nước trông có vẻ đã lâu chưa được sửa chữa, rỉ sắt và vết bẩn két lại bên trong đường ống tròn. Lâm Trung Minh hi vọng đường ống này đủ chắc, thân người mình đủ nhẹ, đến ngần này tuổi đầu, ông đã mất đi sự tự tin trên những phương diện này rồi.
Chỉ một lát ông đã biết được đáp án.
Cho dù rỉ sắt bám đầy nhưng đường ống vẫn chống chịu được lực nhảy vọt lần thứ nhất, đây là một hiện tượng tốt, cho thấy năm xưa kiến trúc sư đã xây dựng căn nhà trọ này khá chắc chắn.
Phần lớn kiến trúc Đông Âu đều như vậy, một trong những hệ quả tốt của việc không tính toán về mặt kinh tế.
Ông không kịp thở gấp, dùng cả tay lẫn chân bò xuống dưới theo đường ống dẫn, chỉ một lát, ông đã nhìn thấy cầu thang phòng cháy lung lay có vẻ như sắp đổ.
“Được rồi, để tao xem mày có còn khỏe mạnh không nào?” Lâm Trung Minh khẽ lẩm bẩm một câu rồi kéo căng bắp thịt, khẽ nhích người mình lên trước một chút, nhẹ nhàng buông tay, đặt chân xuống bậc trên cùng của cầu thang.
Cầu thang sắt phát ra tiếng động ‘kẽo kẹt, kẽo kẹt’, không ngừng rung lắc, Lâm Trung Minh nắm lấy lan can, đung đưa cùng với cầu thang.
Tai ông nghe thấy tiếng mắng mỏ của người phụ nữ lớn tuổi, tiếng khóc của trẻ con, tiếng người đàn ông đe dọa, điều này cho thấy kẻ đuổi theo ông đã phá được cửa, thời gian của ông không còn nhiều nữa.
Ông đứng thẳng người dậy, đong đưa theo sự chuyển động của cái thang, cố giữ vững bước chân. Mấy giây sau, Lâm Trung Minh bắt đầu leo xuống bên dưới cầu thang phòng cháy.
Cách mặt đất không còn xa nữa, còn có một đoạn đường cong cuối cùng, ông đang đứng trên đoạn thang chắc chắn nhất.
Một bóng hình xuất hiện bên dưới, là một người đàn ông đầu trọc cầm khẩu súng máy “Bọ Cạp” trong tay, trên cánh tay còn có hình xăm mang dấu hiệu Nazi to đùng.
Hai người đều cần thời gian phản ứng, thần kinh của Lâm Trung Minh dường như mẫn cảm hơn, hai tay ông nắm lấy lan can của cái thang, tung người ra bên cạnh chiếc thang, dùng sức đạp về phía trước.
Người đàn ông đầu trọc mất thăng bằng, lùi lại một bước ngã về phía sau.
Chốt bảo vệ của súng máy được mở, trong quá trình ngã xuống, tay người đàn ông đã bóp chặt vào cò súng.
“Pằng pằng pằng pằng” Theo một loạt tiếng nổ, đầu của người đàn ông đầu trọc như quả cà chua bị bóp nát, khắp nơi là chất lỏng màu đỏ.
Lâm Trung Minh nặng nề rơi xuống mặt đất, ông muốn đứng dậy, chạy đến con đường cái phía sau, nhưng đột nhiên đầu gối bỗng mềm nhũn, một lần nữa khuỵu xuống trên đống bùn đất.
Ông cảm thấy choáng váng, đùi phải đau nhức kịch liệt, vừa sờ tay vào đó, chất lỏng màu đỏ ấm nóng lập tức chảy đầy trên tay.
Bắp đùi của Lâm Trung Minh đã trúng đạn.
Lâm Trung Minh biết mình không còn nhiều thời gian để phí phạm nữa, ông cố gắng chống đỡ thân người bằng một chân, tìm tòi trên người gã đàn ông đầu trọc, có 3 băng đạn cho súng tiểu liên “Bò Cạp” 30 viên và một chiếc chìa khóa xe với một quả lựu đạn cầm tay của Mỹ, nhưng không có bộ đàm.
Ông nạp một băng đạn vào súng tiểu liên, nhét khẩu súng vào trong áo khoác rộng, kéo chốt bảo vệ của quả lựu đạn, lấy thân thể của gã trọc để dẫn lửa, ông thực hiện một loạt bẫy booby thô sơ, đây là trò vặt mà ông học được trong lúc vượt biên khi còn giữ chức sĩ quan tình báo tiền tuyến vào mấy chục năm trước.
Tất cả những việc này không tốn quá hai mươi giây, ông đã cảm nhận được kẻ đuổi theo mình đang đến gần cái thang phòng cháy.
Đứng thẳng người dậy, lê cái chân bị thương, ông nhanh chóng bước về phía cửa sau của nhà trọ, vừa đi vừa tiện tay giật một chiếc áo lông cỡ lớn đang phơi nắng trên cỏ rồi mặc nó lên người.
Con đường gần cửa sau nhà trọ có những chiếc xe hơi đang đỗ, phần lớn đều là Benz hoặc Volkswagen đời cũ, chỉ có một chiếc Ford Focus, đất nước này không có nhiều loại xe mới.
Chìa khóa xe Lâm Trung Minh lấy được là chìa của chiếc xe Focus, ông gần như cũng kết luận chính là chiếc xe này.
Ông không lập tức tới gần chiếc xe mà tỉ mỉ quan sát một lượt, phần lớn cửa sổ của những chiếc xe đang đỗ đều đóng chặt, không tản ra chút hơi nóng nào, chỉ có đúng một chiếc Toyota Corolla kiểu cũ đang đỗ tại lề đường bên phải, tuy rằng cửa xe đang đóng chặt, nhưng động cơ lại không ngừng phát ra hơi nóng.
Ông kết luận đây chính là một chiếc xe dự bị tiếp ứng.
Lâm Trung Minh không một tiếng động tiến lại gần chiếc xe Toyota từ phía sau, lúc còn cách khoảng 2m, ông nhìn thấy trong xe có hai người đàn ông đầu trọc, trên cổ có hình xăm Nazi.
Ông lôi súng tiểu liên ra, kéo chốt súng máy, mở chốt bảo vệ, tiếp cận từ bên cạnh, bóp cò.
“Pằng pằng pằng pằng” Hơn mười phát đạn hướng vào trong xe, hai người đàn ông mất mạng trong giây lát.
“Uỳnh!” Một tiếng nổ mạnh truyền tới, nhánh cây rung lắc nghiêng ngả, người đuổi theo đã dính bẫy do Lâm Trung Minh thiết kế.
Ông không hề quay đầu lại, bước nhanh đến bên cạnh chiếc xe Ford, khởi động động cơ bằng chiếc điều khiển từ xa, mở cửa xe rồi ngồi lên vị trí lái, đạp chân ga xuống, lái thẳng chiếc xe lên đường cái.
Lâm Trung Minh cảm thấy cái chân bị thương của mình càng lúc càng tê dại đi, dường như thần kinh của ông không còn cảm nhận được sự đau đớn, đây không phải là một dấu hiệu tốt, nó cho thấy vết thương đang chuyển biến xấu.
“Đau đớn chính là bạn của ngươi, đau đớn cho thấy ngươi vẫn còn sống.” Lâm Trung Minh nhớ rõ câu nói này, lần trước ông cũng bị trúng đạn, là đạn của một khẩu súng trường AKM của Liên Xô cũ, đó là trong chiến tranh biên giới Trung Việt hơn 20 năm trước.
Ông ta chửi mắng bằng thứ tiếng mẹ đẻ của mình, rất nhanh đã bắt đầu ho khan, chất lỏng màu đỏ tựa như con giun sống phun ra từ trong khoang miệng theo đường khí quản.
“Nhớ kỹ, Tu viện Thánh Catarina, căn phòng xưng tội thứ ba.” Giọng nói khá nhỏ bằng tiếng Đức vang lên.
Lâm Trung Minh nhớ kỹ địa danh này trong lòng, tiếng Đức của ông rất tốt, hồi trẻ đã từng học tại Dresden, hồi đó, thành phố này thuộc về Cộng hòa Dân chủ Đức.
Ông nhanh chóng lăn đến phía tay vịn bên trái chiếc sofa, dùng cả vai chống đỡ, di chuyển cái thứ nặng nề này về phía bên phải phòng khách mấy bước, như vậy ông liền tạo ra được một chướng ngại vật thô sơ, ít nhất cũng có thể giúp ông tranh thủ thêm được vài giây đồng hồ.
Mục tiêu của Lâm Trung Minh là nhà vệ sinh nhỏ phía sau phòng khách, bên dưới cửa sổ thông khí của nhà vệ sinh là một đường ống dẫn nước bằng gang, chỉ cần bò xuống theo đường ống dẫn này mấy mét là có thể nhảy vào cầu thang phòng cháy nhiều năm không được tu sửa, thông qua cầu thang, ông có thể thoát thân khỏi nhà trọ.
Trước khi lên tầng ông đã quan sát tỉ mỉ kiến trúc của cả căn nhà, cũng đã phác họa được đường chạy trốn trong đầu, hiện giờ là thời điểm thực hiện rồi.
Ông cúi thấp người, nhanh chóng lao vào trong phòng vệ sinh, trở tay đóng cửa lại, nhân tiện tìm một cây lau nhà sạch sẽ, bẻ gãy nó chặn lại phía sau cánh cửa.
Ông nghe thấy tiếng búa phá cửa, kèm theo tiếng di chuyển chướng ngại vật phía sau cánh cửa, tạo tiếng động rất lớn trong căn nhà kiểu cũ này.
Cũng có thể các gia đình trong căn nhà sẽ báo cảnh sát, như vậy hành động của kẻ địch sẽ càng nhanh chóng hơn.
Lâm Trung Minh đứng trong bồn tắm bẩn thỉu, lúc đẩy cửa sổ thông khí ra, ông kinh ngạc phát hiện cửa sổ này đã từng được sửa chữa, chủ nhân muốn nhận được sự thông gió thoáng mát và nhiều ánh sáng hơn nên đã làm bệ cửa sổ tương đối thấp, hai cánh tay ông khẽ chống lên, nửa người nhẹ nhàng ló ra bên ngoài.
Đường ống dẫn nước trông có vẻ đã lâu chưa được sửa chữa, rỉ sắt và vết bẩn két lại bên trong đường ống tròn. Lâm Trung Minh hi vọng đường ống này đủ chắc, thân người mình đủ nhẹ, đến ngần này tuổi đầu, ông đã mất đi sự tự tin trên những phương diện này rồi.
Chỉ một lát ông đã biết được đáp án.
Cho dù rỉ sắt bám đầy nhưng đường ống vẫn chống chịu được lực nhảy vọt lần thứ nhất, đây là một hiện tượng tốt, cho thấy năm xưa kiến trúc sư đã xây dựng căn nhà trọ này khá chắc chắn.
Phần lớn kiến trúc Đông Âu đều như vậy, một trong những hệ quả tốt của việc không tính toán về mặt kinh tế.
Ông không kịp thở gấp, dùng cả tay lẫn chân bò xuống dưới theo đường ống dẫn, chỉ một lát, ông đã nhìn thấy cầu thang phòng cháy lung lay có vẻ như sắp đổ.
“Được rồi, để tao xem mày có còn khỏe mạnh không nào?” Lâm Trung Minh khẽ lẩm bẩm một câu rồi kéo căng bắp thịt, khẽ nhích người mình lên trước một chút, nhẹ nhàng buông tay, đặt chân xuống bậc trên cùng của cầu thang.
Cầu thang sắt phát ra tiếng động ‘kẽo kẹt, kẽo kẹt’, không ngừng rung lắc, Lâm Trung Minh nắm lấy lan can, đung đưa cùng với cầu thang.
Tai ông nghe thấy tiếng mắng mỏ của người phụ nữ lớn tuổi, tiếng khóc của trẻ con, tiếng người đàn ông đe dọa, điều này cho thấy kẻ đuổi theo ông đã phá được cửa, thời gian của ông không còn nhiều nữa.
Ông đứng thẳng người dậy, đong đưa theo sự chuyển động của cái thang, cố giữ vững bước chân. Mấy giây sau, Lâm Trung Minh bắt đầu leo xuống bên dưới cầu thang phòng cháy.
Cách mặt đất không còn xa nữa, còn có một đoạn đường cong cuối cùng, ông đang đứng trên đoạn thang chắc chắn nhất.
Một bóng hình xuất hiện bên dưới, là một người đàn ông đầu trọc cầm khẩu súng máy “Bọ Cạp” trong tay, trên cánh tay còn có hình xăm mang dấu hiệu Nazi to đùng.
Hai người đều cần thời gian phản ứng, thần kinh của Lâm Trung Minh dường như mẫn cảm hơn, hai tay ông nắm lấy lan can của cái thang, tung người ra bên cạnh chiếc thang, dùng sức đạp về phía trước.
Người đàn ông đầu trọc mất thăng bằng, lùi lại một bước ngã về phía sau.
Chốt bảo vệ của súng máy được mở, trong quá trình ngã xuống, tay người đàn ông đã bóp chặt vào cò súng.
“Pằng pằng pằng pằng” Theo một loạt tiếng nổ, đầu của người đàn ông đầu trọc như quả cà chua bị bóp nát, khắp nơi là chất lỏng màu đỏ.
Lâm Trung Minh nặng nề rơi xuống mặt đất, ông muốn đứng dậy, chạy đến con đường cái phía sau, nhưng đột nhiên đầu gối bỗng mềm nhũn, một lần nữa khuỵu xuống trên đống bùn đất.
Ông cảm thấy choáng váng, đùi phải đau nhức kịch liệt, vừa sờ tay vào đó, chất lỏng màu đỏ ấm nóng lập tức chảy đầy trên tay.
Bắp đùi của Lâm Trung Minh đã trúng đạn.
Lâm Trung Minh biết mình không còn nhiều thời gian để phí phạm nữa, ông cố gắng chống đỡ thân người bằng một chân, tìm tòi trên người gã đàn ông đầu trọc, có 3 băng đạn cho súng tiểu liên “Bò Cạp” 30 viên và một chiếc chìa khóa xe với một quả lựu đạn cầm tay của Mỹ, nhưng không có bộ đàm.
Ông nạp một băng đạn vào súng tiểu liên, nhét khẩu súng vào trong áo khoác rộng, kéo chốt bảo vệ của quả lựu đạn, lấy thân thể của gã trọc để dẫn lửa, ông thực hiện một loạt bẫy booby thô sơ, đây là trò vặt mà ông học được trong lúc vượt biên khi còn giữ chức sĩ quan tình báo tiền tuyến vào mấy chục năm trước.
Tất cả những việc này không tốn quá hai mươi giây, ông đã cảm nhận được kẻ đuổi theo mình đang đến gần cái thang phòng cháy.
Đứng thẳng người dậy, lê cái chân bị thương, ông nhanh chóng bước về phía cửa sau của nhà trọ, vừa đi vừa tiện tay giật một chiếc áo lông cỡ lớn đang phơi nắng trên cỏ rồi mặc nó lên người.
Con đường gần cửa sau nhà trọ có những chiếc xe hơi đang đỗ, phần lớn đều là Benz hoặc Volkswagen đời cũ, chỉ có một chiếc Ford Focus, đất nước này không có nhiều loại xe mới.
Chìa khóa xe Lâm Trung Minh lấy được là chìa của chiếc xe Focus, ông gần như cũng kết luận chính là chiếc xe này.
Ông không lập tức tới gần chiếc xe mà tỉ mỉ quan sát một lượt, phần lớn cửa sổ của những chiếc xe đang đỗ đều đóng chặt, không tản ra chút hơi nóng nào, chỉ có đúng một chiếc Toyota Corolla kiểu cũ đang đỗ tại lề đường bên phải, tuy rằng cửa xe đang đóng chặt, nhưng động cơ lại không ngừng phát ra hơi nóng.
Ông kết luận đây chính là một chiếc xe dự bị tiếp ứng.
Lâm Trung Minh không một tiếng động tiến lại gần chiếc xe Toyota từ phía sau, lúc còn cách khoảng 2m, ông nhìn thấy trong xe có hai người đàn ông đầu trọc, trên cổ có hình xăm Nazi.
Ông lôi súng tiểu liên ra, kéo chốt súng máy, mở chốt bảo vệ, tiếp cận từ bên cạnh, bóp cò.
“Pằng pằng pằng pằng” Hơn mười phát đạn hướng vào trong xe, hai người đàn ông mất mạng trong giây lát.
“Uỳnh!” Một tiếng nổ mạnh truyền tới, nhánh cây rung lắc nghiêng ngả, người đuổi theo đã dính bẫy do Lâm Trung Minh thiết kế.
Ông không hề quay đầu lại, bước nhanh đến bên cạnh chiếc xe Ford, khởi động động cơ bằng chiếc điều khiển từ xa, mở cửa xe rồi ngồi lên vị trí lái, đạp chân ga xuống, lái thẳng chiếc xe lên đường cái.
Lâm Trung Minh cảm thấy cái chân bị thương của mình càng lúc càng tê dại đi, dường như thần kinh của ông không còn cảm nhận được sự đau đớn, đây không phải là một dấu hiệu tốt, nó cho thấy vết thương đang chuyển biến xấu.
“Đau đớn chính là bạn của ngươi, đau đớn cho thấy ngươi vẫn còn sống.” Lâm Trung Minh nhớ rõ câu nói này, lần trước ông cũng bị trúng đạn, là đạn của một khẩu súng trường AKM của Liên Xô cũ, đó là trong chiến tranh biên giới Trung Việt hơn 20 năm trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook