Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 2 - Chương 315: Chạy thoát
Lưu Tiến Giang hét lớn một tiếng, hai tay bị trói chặt sau lưng, đứng vụt dậy bằng tốc độ và quyết tâm dứt khoát khó có thể hình dung được, lao về phía lỗ hổng, cố hết sức tung người nhảy xuống biển rộng.
Hơn một tiếng trước, sau khi nghe thấy Hà Tuệ Vân run rẩy nói ra kết quả phiên dịch được, Đại Tiện lập tức lôi di động vệ tinh ra gọi cho phi đội Challenger 605 vẫn đang chờ ở sân bay, người nhận điện chính là cơ trưởng lão Dương.
“Anh có thể cho một chiếc máy bay trực thăng đến bãi đỗ của tầng thượng khách sạn Hilton được không?” Đại Tiện hỏi.
“Được, lúc nào?”
“Lập tức, ngay lập tức.” Đại Tiện lớn tiếng trả lời.
Chu Đình Na là một nhân viên phục vụ hàng không toàn năng, cô chạy thẳng tới “Câu lạc bộ Bluesky Gentlemen” cách khu phục vụ của sân bay không xa, dùng 10.000 Euro để nhanh chóng thuê được một chiếc máy bay trực thăng mà không phải làm bất cứ thủ tục nào.
Câu lạc bộ có đầy đủ loại hình phổ biến từ Eurocopter Dolphin, EC135 châu Âu, Sikorsky S92, Russian Mission – 17,… Vừa đúng lúc có một chiếc biệt kích Bell vừa mới được nạp nhiên liệu đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng để cất cánh, nhưng người thuê nó lại đến chậm một chút.
Chu Đình Na lại bỏ thêm 10.000 Euro nữa, nhân viên quản lý bụng phệ kia bèn đưa chìa khóa của chiếc máy bay cho cô, dù sao bọn họ vẫn còn thời gian chuẩn bị thêm một chiếc nữa.
Lão Dương không hiểu quá rõ tình hình đường không xung quanh Dubai, nên trong lúc chờ đợi ở sân bay anh ta cũng không quên nghiên cứu bản đồ hàng hải, tìm hiểu các tiêu chí hướng dẫn hàng không khu vực phụ cận, các chỉ dẫn ra vào đường hàng không. Hiện giờ, những thứ đã được chuẩn bị này có đất dụng võ rồi.
Mấy phút sau, chiếc biệt kích Bell thuận lợi đáp xuống bãi đậu của tầng cao nhất Hilton. Đại Tiện, Đại Vương và Hà Tuệ Vân leo lên máy bay bên trong dòng khí lưu được tạo ra bởi cánh quạt chính của chiếc trực thăng.
“Chúng ta đi đâu?” Lão Dương chờ mấy người bọn họ đeo tai nghe liên lạc nội bộ của máy bay xong liền hỏi.
“Phía tây cầu tàu Fahd chừng 30 hải lý.” Đại Tiện lớn tiếng hô.
“Chỗ đó là biển, chẳng có cái quái gì hết.” Lão Dương khó hiểu hỏi.
Đại Tiện dùng sức lắc đầu.
“Tôi không chắc lắm, sau khi tới đó rồi chúng ta lại tìm kiếm.”
Lão Dương không lên tiếng, anh ta mở phanh, gia tăng công suất động cơ, nhẹ nhàng kéo cần lái, bay về phía mà Đại Tiện đã ra lệnh.
Lúc đang chờ máy bay trực thăng, Đại Tiện thành công xâm nhập mạng máy tính của cơ quan hành chính công Dubai, anh ta kiểm tra số liệu đăng ký thuyền biển tư nhân, lại tra cứu đối chiếu với cả ghi chép xuất cảng ngày hôm nay, phát hiện có một chiếc thuyền du lịch tư nhân cỡ lớn có tên là “Thiên Đường Vinh Quang” vừa mới được lái rời khỏi cửa cảng, có điều chủ thuyền đăng ký của nó lại là một người Ấn Độ, không phải Tariman, nhưng anh ta cũng chỉ có thể đánh cược vận may một lần.
Vận may của tổ sao Thủy vẫn không phải quá tệ, lúc gần tới địa điểm được chỉ định, Đại Vương và Đại Tiện chia ra sử dụng ống nhòm quan sát ở hai bên mạn trái phải của chiếc máy bay trực thăng, Đại Tiện đã phát hiện ra kiến trúc cao cấp của chiếc thuyền du lịch trước tiên. Giờ phút này, nó đang chậm rãi chạy vòng quanh với tốc độ chưa tới 2km, ánh mặt trời chiếu lên trên thân tàu trắng bóc, từ rất xa đã có thể nhìn thấy được tia sáng phản quang.
Đại Vương lấy trong túi trang bị khẩu súng trường PSG-1SD đã được chuẩn bị trước đó, đặt dựa lên trên hai bao cát, gác báng súng rất dài vào chỗ cửa sổ đang mở của mạn máy bay, điều chỉnh độ phóng của ống ngắm vào vạch 3x, như vậy anh ta có thể có được tầm nhìn trong phạm vi lớn nhất, nhưng Đại Vương vẫn không biết rõ anh ta sẽ phải bắn vào chỗ nào.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một người rơi từ khoảng tầng thứ 7 trên tòa kiến trúc cao cấp kia xuống, tốc độ rất nhanh, nhưng với ánh mắt nhạy cảm của một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, Đại Vương vẫn nhắm được ‘vật thể’ kia một cách chuẩn xác, trái tim anh ta khẽ đập thịch, miệng phát ra một câu.
“Là Talia.”
Anh ta đã xác định được phương vị, đôi tay có lực nghiêm túc khống chế thân súng nặng nề của PSG-1, tay phải nhanh chóng điều chỉnh ống nhắm, mở chốt an toàn, đẩy viên đạn đầu tiên vào trong nòng súng.
Cho dù công ty HK đã đẩy độ chính xác của súng bắn lên cao hết mức, để cho trọng lượng súng rỗng khoảng chừng 8kg, bình thường điều này đủ để duy trì được sự ổn định của thân súng, nhưng hiện giờ anh ta đang ở trên mặt biển khoảng chừng 100m, máy bay và mục tiêu đều đang chuyển động, dòng khí lưu nóng lạnh giao nhau khiến cho nhân viên biệt kích dao động lên xuống.
Từ trước tới giờ Đại Vương chưa bao giờ bắn tỉa trong tình huống như thế này, anh ta không biết những kinh nghiệm có được trước đó liệu có còn phù hợp với tình hình này hay không.
“Lão Dương, giữ ổn định.” Anh ta lớn tiếng nói với cơ trưởng.
“Cậu cầm chắc súng, tôi ổn định trực thăng.” Lão Dương đáp lời anh ta.
Ánh mắt của Đại Vương nhìn xuyên qua ống ngắm, từ từ ổn định tinh thần, anh ta cảm giác được độ rung lắc của phi cơ cũng đang giảm bớt dần.
Lực độ khoảng 1,5kg thông qua ngón tay ấn vào cò súng, trái tim anh ta cảm nhận được một tiếng ‘thịch’, hành trình đến cò súng đầu tiên đã xong, anh ta ngừng thở, thêm khoảng hai nhịp tim sau đó lại dứt khoát thực hiện lần thêm lực thứ hai.
Viên đạn đầu tiên bắn ra khỏi nòng, anh ta nhìn thấy một điểm sáng chui vào vách khoang bên phải, phát đầu tiên lệch phải mất rồi.
Hơi điều chỉnh lại vị trí ống ngắm, anh ta lại bóp cò lần thứ hai.
Sau khi bắn xong 5 phát của băng đạn đầu tiên, anh ta nhìn thấy một người đàn ông chủ động nhảy xuống biển.
“Đại Tiện, có hi vọng, mau xuống dưới tìm kiếm.”
Đại Tiện và Hà Tuệ Vân mặc nguyên bộ trang bị lặn dưới nước, đây không phải là loại trang bị chuyên dụng, hệ thống bộ kia cần phải chỉnh lại thì mới có thể sử dụng lần thứ hai, còn bộ đồ hiện tại chính là thứ được thuê từ Câu lạc bộ những người yêu lặn của khách sạn Hilton, nó không thể giấu được hơi thở, nhưng quả thật vẫn có thể lặn xuống nước được.
Chiếc phi cơ Bell hạ xuống đến độ cao khoảng 20m so với mặt biển, Đại Tiện và Hà Tuệ Vân một trước một sau nhảy xuống biển, Lão Dương kéo mạnh cần gạt, đạp mạnh chân đà, chiếc máy bay lượn một vòng, bắt đầu bay lên cao.
Đại Vương đổi sang băng đạn thứ hai, bắt đầu bắn yểm trợ có tiết tấu.
Hà Tuệ Vân có kinh nghiệm lặn rất phong phú, chứng chỉ chuyên nghiệp khi còn ở Anh của cô không hề uổng phí, nước biển được ánh mặt trời khúc xạ nên tầm nhìn khá tốt, cô nhìn thấy được người đang không ngừng giãy dụa trong nước biển, Hà Tuệ Vân tăng tốc khua chân vịt, chỉ một lát, cô đã tiến tới gần mục tiêu, dựa theo chương trình học cứu hộ mà Trường huấn luyện lặn đã dạy, cô cắm chiếc bình oxy dự trữ cho người rơi xuống nước, kẹp chặt mũi cho anh ta, dùng dây thừng cứu hộ cố định người được cứu lại, dần dần mang theo anh ta lặn tới gần chỗ chiếc thuyền du lịch.
Đại Tiện tìm một lúc lâu nhưng vẫn không thấy Talia, lượng dưỡng khí dự trữ đã sắp cạn tới vạch vàng, anh ta không thể không bơi ngược lên trên.
Một chiếc du thuyền nhỏ rẽ sóng lao tới, Chu Đình Na hướng dẫn Tiểu Hà và Đại Tiện leo lên du thuyền, hai người họ và người được cứu vừa mới chạm vào boong thuyền, Chu Đình Na liền tăng thêm mã lực, chạy về phía chỗ cầu tàu công cộng.
Hai mươi phút sau, chiếc thuyền đỗ vào bến, Chu Đình Na lấy hòm cứu hộ mang theo bên mình, bắt đầu xử lý vết thương toàn thân cho người được cứu, cô phát hiện tuy người đàn ông này bị thương rất nặng nhưng hầu hết đều là vết thương ngoài da.
“Gã này may mắn đấy.” Cô tiêm cho người đàn ông một mũi adrenalin.
Lưu Tiến Giang được cứu ngay trong lúc chấp chới bên bờ vực cái chết, thần trí của anh đã không còn rõ ràng, điều duy nhất có thể làm được lúc này chỉ là tự lẩm bẩm trong miệng.
“Số hiệu nhận biết: 2J3360.”
“Anh nói cái gì?” Đại Tiện ở bên cạnh nắm chặt lấy tay anh.
“Số hiệu nhận biết 2J3360.” Lưu Tiến Giang lặp lại một lần nữa.
Lúc anh tỉnh lại lần nữa thì đã phát hiện mình ở trên một chiếc xe ô tô đang chạy nhanh, Chu Đình Na chăm chú nhìn người đàn ông như sắt thép này với vẻ dịu dàng.
Hơn một tiếng trước, sau khi nghe thấy Hà Tuệ Vân run rẩy nói ra kết quả phiên dịch được, Đại Tiện lập tức lôi di động vệ tinh ra gọi cho phi đội Challenger 605 vẫn đang chờ ở sân bay, người nhận điện chính là cơ trưởng lão Dương.
“Anh có thể cho một chiếc máy bay trực thăng đến bãi đỗ của tầng thượng khách sạn Hilton được không?” Đại Tiện hỏi.
“Được, lúc nào?”
“Lập tức, ngay lập tức.” Đại Tiện lớn tiếng trả lời.
Chu Đình Na là một nhân viên phục vụ hàng không toàn năng, cô chạy thẳng tới “Câu lạc bộ Bluesky Gentlemen” cách khu phục vụ của sân bay không xa, dùng 10.000 Euro để nhanh chóng thuê được một chiếc máy bay trực thăng mà không phải làm bất cứ thủ tục nào.
Câu lạc bộ có đầy đủ loại hình phổ biến từ Eurocopter Dolphin, EC135 châu Âu, Sikorsky S92, Russian Mission – 17,… Vừa đúng lúc có một chiếc biệt kích Bell vừa mới được nạp nhiên liệu đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng để cất cánh, nhưng người thuê nó lại đến chậm một chút.
Chu Đình Na lại bỏ thêm 10.000 Euro nữa, nhân viên quản lý bụng phệ kia bèn đưa chìa khóa của chiếc máy bay cho cô, dù sao bọn họ vẫn còn thời gian chuẩn bị thêm một chiếc nữa.
Lão Dương không hiểu quá rõ tình hình đường không xung quanh Dubai, nên trong lúc chờ đợi ở sân bay anh ta cũng không quên nghiên cứu bản đồ hàng hải, tìm hiểu các tiêu chí hướng dẫn hàng không khu vực phụ cận, các chỉ dẫn ra vào đường hàng không. Hiện giờ, những thứ đã được chuẩn bị này có đất dụng võ rồi.
Mấy phút sau, chiếc biệt kích Bell thuận lợi đáp xuống bãi đậu của tầng cao nhất Hilton. Đại Tiện, Đại Vương và Hà Tuệ Vân leo lên máy bay bên trong dòng khí lưu được tạo ra bởi cánh quạt chính của chiếc trực thăng.
“Chúng ta đi đâu?” Lão Dương chờ mấy người bọn họ đeo tai nghe liên lạc nội bộ của máy bay xong liền hỏi.
“Phía tây cầu tàu Fahd chừng 30 hải lý.” Đại Tiện lớn tiếng hô.
“Chỗ đó là biển, chẳng có cái quái gì hết.” Lão Dương khó hiểu hỏi.
Đại Tiện dùng sức lắc đầu.
“Tôi không chắc lắm, sau khi tới đó rồi chúng ta lại tìm kiếm.”
Lão Dương không lên tiếng, anh ta mở phanh, gia tăng công suất động cơ, nhẹ nhàng kéo cần lái, bay về phía mà Đại Tiện đã ra lệnh.
Lúc đang chờ máy bay trực thăng, Đại Tiện thành công xâm nhập mạng máy tính của cơ quan hành chính công Dubai, anh ta kiểm tra số liệu đăng ký thuyền biển tư nhân, lại tra cứu đối chiếu với cả ghi chép xuất cảng ngày hôm nay, phát hiện có một chiếc thuyền du lịch tư nhân cỡ lớn có tên là “Thiên Đường Vinh Quang” vừa mới được lái rời khỏi cửa cảng, có điều chủ thuyền đăng ký của nó lại là một người Ấn Độ, không phải Tariman, nhưng anh ta cũng chỉ có thể đánh cược vận may một lần.
Vận may của tổ sao Thủy vẫn không phải quá tệ, lúc gần tới địa điểm được chỉ định, Đại Vương và Đại Tiện chia ra sử dụng ống nhòm quan sát ở hai bên mạn trái phải của chiếc máy bay trực thăng, Đại Tiện đã phát hiện ra kiến trúc cao cấp của chiếc thuyền du lịch trước tiên. Giờ phút này, nó đang chậm rãi chạy vòng quanh với tốc độ chưa tới 2km, ánh mặt trời chiếu lên trên thân tàu trắng bóc, từ rất xa đã có thể nhìn thấy được tia sáng phản quang.
Đại Vương lấy trong túi trang bị khẩu súng trường PSG-1SD đã được chuẩn bị trước đó, đặt dựa lên trên hai bao cát, gác báng súng rất dài vào chỗ cửa sổ đang mở của mạn máy bay, điều chỉnh độ phóng của ống ngắm vào vạch 3x, như vậy anh ta có thể có được tầm nhìn trong phạm vi lớn nhất, nhưng Đại Vương vẫn không biết rõ anh ta sẽ phải bắn vào chỗ nào.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một người rơi từ khoảng tầng thứ 7 trên tòa kiến trúc cao cấp kia xuống, tốc độ rất nhanh, nhưng với ánh mắt nhạy cảm của một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, Đại Vương vẫn nhắm được ‘vật thể’ kia một cách chuẩn xác, trái tim anh ta khẽ đập thịch, miệng phát ra một câu.
“Là Talia.”
Anh ta đã xác định được phương vị, đôi tay có lực nghiêm túc khống chế thân súng nặng nề của PSG-1, tay phải nhanh chóng điều chỉnh ống nhắm, mở chốt an toàn, đẩy viên đạn đầu tiên vào trong nòng súng.
Cho dù công ty HK đã đẩy độ chính xác của súng bắn lên cao hết mức, để cho trọng lượng súng rỗng khoảng chừng 8kg, bình thường điều này đủ để duy trì được sự ổn định của thân súng, nhưng hiện giờ anh ta đang ở trên mặt biển khoảng chừng 100m, máy bay và mục tiêu đều đang chuyển động, dòng khí lưu nóng lạnh giao nhau khiến cho nhân viên biệt kích dao động lên xuống.
Từ trước tới giờ Đại Vương chưa bao giờ bắn tỉa trong tình huống như thế này, anh ta không biết những kinh nghiệm có được trước đó liệu có còn phù hợp với tình hình này hay không.
“Lão Dương, giữ ổn định.” Anh ta lớn tiếng nói với cơ trưởng.
“Cậu cầm chắc súng, tôi ổn định trực thăng.” Lão Dương đáp lời anh ta.
Ánh mắt của Đại Vương nhìn xuyên qua ống ngắm, từ từ ổn định tinh thần, anh ta cảm giác được độ rung lắc của phi cơ cũng đang giảm bớt dần.
Lực độ khoảng 1,5kg thông qua ngón tay ấn vào cò súng, trái tim anh ta cảm nhận được một tiếng ‘thịch’, hành trình đến cò súng đầu tiên đã xong, anh ta ngừng thở, thêm khoảng hai nhịp tim sau đó lại dứt khoát thực hiện lần thêm lực thứ hai.
Viên đạn đầu tiên bắn ra khỏi nòng, anh ta nhìn thấy một điểm sáng chui vào vách khoang bên phải, phát đầu tiên lệch phải mất rồi.
Hơi điều chỉnh lại vị trí ống ngắm, anh ta lại bóp cò lần thứ hai.
Sau khi bắn xong 5 phát của băng đạn đầu tiên, anh ta nhìn thấy một người đàn ông chủ động nhảy xuống biển.
“Đại Tiện, có hi vọng, mau xuống dưới tìm kiếm.”
Đại Tiện và Hà Tuệ Vân mặc nguyên bộ trang bị lặn dưới nước, đây không phải là loại trang bị chuyên dụng, hệ thống bộ kia cần phải chỉnh lại thì mới có thể sử dụng lần thứ hai, còn bộ đồ hiện tại chính là thứ được thuê từ Câu lạc bộ những người yêu lặn của khách sạn Hilton, nó không thể giấu được hơi thở, nhưng quả thật vẫn có thể lặn xuống nước được.
Chiếc phi cơ Bell hạ xuống đến độ cao khoảng 20m so với mặt biển, Đại Tiện và Hà Tuệ Vân một trước một sau nhảy xuống biển, Lão Dương kéo mạnh cần gạt, đạp mạnh chân đà, chiếc máy bay lượn một vòng, bắt đầu bay lên cao.
Đại Vương đổi sang băng đạn thứ hai, bắt đầu bắn yểm trợ có tiết tấu.
Hà Tuệ Vân có kinh nghiệm lặn rất phong phú, chứng chỉ chuyên nghiệp khi còn ở Anh của cô không hề uổng phí, nước biển được ánh mặt trời khúc xạ nên tầm nhìn khá tốt, cô nhìn thấy được người đang không ngừng giãy dụa trong nước biển, Hà Tuệ Vân tăng tốc khua chân vịt, chỉ một lát, cô đã tiến tới gần mục tiêu, dựa theo chương trình học cứu hộ mà Trường huấn luyện lặn đã dạy, cô cắm chiếc bình oxy dự trữ cho người rơi xuống nước, kẹp chặt mũi cho anh ta, dùng dây thừng cứu hộ cố định người được cứu lại, dần dần mang theo anh ta lặn tới gần chỗ chiếc thuyền du lịch.
Đại Tiện tìm một lúc lâu nhưng vẫn không thấy Talia, lượng dưỡng khí dự trữ đã sắp cạn tới vạch vàng, anh ta không thể không bơi ngược lên trên.
Một chiếc du thuyền nhỏ rẽ sóng lao tới, Chu Đình Na hướng dẫn Tiểu Hà và Đại Tiện leo lên du thuyền, hai người họ và người được cứu vừa mới chạm vào boong thuyền, Chu Đình Na liền tăng thêm mã lực, chạy về phía chỗ cầu tàu công cộng.
Hai mươi phút sau, chiếc thuyền đỗ vào bến, Chu Đình Na lấy hòm cứu hộ mang theo bên mình, bắt đầu xử lý vết thương toàn thân cho người được cứu, cô phát hiện tuy người đàn ông này bị thương rất nặng nhưng hầu hết đều là vết thương ngoài da.
“Gã này may mắn đấy.” Cô tiêm cho người đàn ông một mũi adrenalin.
Lưu Tiến Giang được cứu ngay trong lúc chấp chới bên bờ vực cái chết, thần trí của anh đã không còn rõ ràng, điều duy nhất có thể làm được lúc này chỉ là tự lẩm bẩm trong miệng.
“Số hiệu nhận biết: 2J3360.”
“Anh nói cái gì?” Đại Tiện ở bên cạnh nắm chặt lấy tay anh.
“Số hiệu nhận biết 2J3360.” Lưu Tiến Giang lặp lại một lần nữa.
Lúc anh tỉnh lại lần nữa thì đã phát hiện mình ở trên một chiếc xe ô tô đang chạy nhanh, Chu Đình Na chăm chú nhìn người đàn ông như sắt thép này với vẻ dịu dàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook