Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 2 - Chương 313: Thủy hình
Anh không biết đã bao lâu, bộ não và hệ thống thần kinh khởi động lại giống như máy tính, bắt đầu tải từ từ các tính năng cao cấp, anh bắt đầu tỉnh tảo, khôi phục lại thần trí.
Mùi của nước biển bay vào khoang mũi của Lưu Tiến Giang, tiếp đó là ánh mặt trời chói mắt, rồi sau đó là gió biển hòa trộn với hơi nóng, anh phát hiện ra mình đang ngồi trên một chiếc ca-nô, phần đuôi của chiếc ca-nô này được lắp đặt 6 động cơ Yamaha, thân tàu thon dài, độ sâu ngậm nước của thân tàu rất sâu, không gian có phần hẹp, Lưu Tiến Giang biết rằng loại ca-nô này là tàu buôn lậu thịnh hành của vùng Oman, chúng hoạt động với hình thức bán công khai từ biển Đỏ tới bờ biển hẹp dài của các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất, phần lớn thời gian là di chuyển men theo tuyến hàng hải dọc bờ biển, cho dù các nước Ả Rập bên bờ biển đã mua rất nhiều tàu tuần tra vũ trang gần bờ “Kẻ Săn Mồi” từ người Mỹ, nhưng dưới sự tấn công đồng loạt của vũ khí Euro và USD, những “Kẻ Săn Mồi” này biến thành những con cừu non đã được thuần phục trên biển. Rất nhiều phần tử cực đoan cấu kết với tội phạm buôn lậu, lợi dùng những chiếc ca-nô này để đưa phần tử cực đoan từ Oman tới Dubai, rồi lại từ thành phố vùng vịnh không đêm này đi máy bay tới Mỹ, châu Âu, châu Á, châu Phi.
Tay chân của anh bị dây nilon buộc chặt, miệng bị dán băng keo, mắt liếc nhìn thấy hai người đàn ông râu ria xồm xoàm ăn vận theo kiểu bộ lạc vùng núi đang ngồi ở hai bên, súng trường Kalashnikov đeo lỏng lẻo trên người, anh cảm thấy rất kì lạ, người vùng núi trên thuyền chòng chành không hề say sóng, xem ra đây là phương tiện giao thông bình thường của họ.
Mũi tàu có một người đàn ông mặc áo dài, đi chân đất ngồi tùy ý trên sàn tàu lái tàu, còn có một người cũng ăn vận tương tự ở bên cạnh chỉ phương hướng, họ có lúc trao đổi vài câu, Lưu Tiến Giang nghe ra những người này nói bằng tiếng Tunisia.
Tàu nhỏ bắt đầu giảm tốc, người trên tàu bắt đầu vẫy tay về phía xa, miệng không ngừng phát ra tiếng:
“Ya la, ya la!”
Lưu Tiến Giang không thể xoay người, khi tàu nhỏ chuyển hướng, anh nhìn thấy một chiếc tàu lớn bên trên xây dựng 6, 7 tầng, toàn thân màu trắng, đó là một chiếc du thuyền sang trọng di chuyển trên đại dương.
Tàu nhỏ sau khi chuyển hướng, động cơ một lần nữa lại phát ra tiếng gầm do vận chuyển tốc độ nhanh, Lưu Tiến Giang nhìn thấy phần đuôi của tàu biển đang từ từ hạ xuống một đoạn dốc giống như một tàu đổ bộ quân sự.
“Vù”, hai bên tàu nhỏ tóe lên sóng nước lớn, cả thân tàu bay lên giống như cá heo, dựa vào quán tính xông vào khoang tàu khổng lồ đang sáng đèn.
Lưu Tiến Giang bị bị mắt, anh cảm thấy mình bị lôi qua một lối đi, đi thang máy lên một lúc, anh muốn đứng dậy, cảm giác đau đớn truyền tới từ khớp gối, ngăn cản sự cố gắng của anh.
Anh không thử lại nữa, mặc kệ mấy bàn tay kéo mình, phản kháng sẽ không có ích lợi gì cho cảnh ngộ của mình cả.
Trước mắt Lưu Tiến Giang sáng bừng, một bàn chân đi bốt khiến hai đầu gối anh mền nhũn, quỳ xuống một mảnh thảm dày, mềm mại.
Anh nhìn thấy mình đang ở trong không gian khổng lồ xung quanh toàn là kính, đây nhất định là tầng trên cùng của du thuyền, một số hải đảo ở phía xa từ từ lướt qua.
Một người đàn ông mặc áo dài, đeo kính râm, đeo Talika ngồi trên sofa ở chính giữa, tay trái kẹp một điếu xì gà to, một con chim ưng im lặng đậu trên cổ tay phải của ông ta, đôi mắt lóe lên ánh mắt màu đen nhìn chằm chặp vào Lưu Tiến Giang.
“Mục tiêu của anh là gì? Anh nhìn thấy gì?” Người đàn ông mặc áo dài phả khói xì gà màu xanh nhạt, tiếng Anh của ông ta tiêu chuẩn, mang theo khẩu âm London.
Lưu Tiến Giang nhìn ông ta, đột nhiên cười ha ha.
“Mục tiêu của tôi chính là khiến hành động của ông không thể thực hiện.” Anh trả lời bằng tiếng Anh.
“Bốp”, mặt anh bị đánh một báng súng, máu chảy lênh láng ra theo miệng vết thương.
“Tôi biết anh là người, tôi có tin tức của mình, chính là ở trong số bạn bè người Pakistan của anh.” Người đàn ông nói tiếp.
“Anh có lẽ đã phát giác, người, đặc công Pakistan cùng anh hành động là người của tôi, đối với tôi – Tariman mà nói, đức Allah ban cho tôi quyền lợi quan sát mọi thứ.”
“Cậu sẽ chết, không có gì phải nghi ngờ cả, nhưng nếu như cậu trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ rút ngắn quá trình tử vong, hãy để chúng ta ca tụng sự nhân từ của đức Allah!” Tariman giống như thợ săn đang đùa giỡn con mồi của mình.
Lưu Tiến Giang không trả lời, giống như trong doanh trại của phần tử vũ trang Altair. Điều nằm ngoài dự liệu của anh là không hề có thêm báng súng đập xuống mặt anh, Tariman vuốt ve chim ưng, giơ tay ra hiệu một vệ binh.
Một lát sau, Lưu Tiến Giang nghe thấy tiếng xiềng xích va vào nhau leng keng, hai người đàn ông lực lưỡng cởi trần kéo một người toàn thân bê bết máu bước ra từ trong thang máy.
Anh quay mặt qua nhìn theo tiếng nói, là một cô gái vóc dáng cao ráo, có đặc điểm của người Đông Âu rõ rệt, nhưng gương mặt rất thanh tú, thấp thoáng có một vài nét của người Đông Á.
Trên người cô gái không một vật che thân, một tấm thảm bẩn thỉu bao bọc lấy cô, xem ra đã bị hành hạ một thời gian rồi.
“A, tôi quên mất hôm nay vẫn còn một vị khách nữa.” Tariman lại gần cô gái, đi một vòng giống như đang xem động vật.
“Tôi, tại sao anh lại làm thế này, tôi không có tiền.” Cô gái dùng tiếng Anh khẩu âm Đông Âu khẽ nói, xen lẫn với tiếng ho và thở dốc.
Lưu Tiến Giang lắc đầu, qua tiếng nói trống rỗng anh biết rằng cô gái đáng thương này có một lá phổi bị thương, rất có thể là do một thời gian dài bị ép buộc nín thở một cách thô lỗ, anh nghĩ tới một từ.
“Thủy hình.”
Tariman ngồi trên sofa, cầm khăn tay bịt mũi, như thể che đi mùi khó ngửi.
“Tín ngưỡng của tôi không cho phép đối xử thô lỗ như vậy với nữ giới, trừ khi họ không thành thực, cô chỉ cần nói cho tôi biết tại sao lại tiếp cận tôi, cô đã làm những gì, đồng bọn của cô ở đâu, cô sẽ được tha lỗi, cô Talia.”
Lưu Tiến Giang nhìn thấy cô gái không ngừng lắc đầu, dùng giọng nói rất thấp nói:
“Tôi là người Ukraine, tới Dubai du lịch, tôi là diễn viên, tôi, tôi…”
“A, cô gái ngu ngốc, hai tiếng rồi, có phải cô không muốn được tha thứ không?”
Tariman giơ tay vuốt tới vuốt lui lông của chim ưng, đột nhiên tay phải ông duỗi về phía trước, chim ưng bay đi giống như một tia sét.
“A!” Tiếng kêu thét khiến Lưu Tiến Giang giật mình.
Anh nhìn thấy con chim này dùng móng vuốt sắc nhọn móc hai mắt trên gương mặt sưng húp của Talia ra, nuốt xuống bụng giống như thịt khô.
Xích sắt trên người Talia không ngừng va đập vào nhau, cơ thịt đau đớn co rút.
Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn tỉnh táo, Lưu Tiến Giang nghĩ những người này đã tiêm adrenalin cho cô gái này.
Một nhân viên phục vụ áo trắng đưa điện thoại vệ tinh cho Tariman, người thương nhân giàu có này cầm lấy, dùng tiếng Nhật không tiêu chuẩn nhưng khá lưu loát nói vào ống nghe.
Lưu Tiến Giang nghe hiểu một chút, là Tariman đang đảm bảo sự thành công của hành động nào đó, anh nghe thấy tên một địa danh quan trọng - Tokyo.
Anh biết, những người này chắc chắn có hành động gì đó đáng sợ, nhưng anh không thể truyền tin đi, hiện đang ở trên biển bao la, không có khả năng bỏ trốn.
Ông ta kết thúc cuộc gọi, dùng tiếng Tunisia lớn tiếng dặn dò mấy câu.
Mùi của nước biển bay vào khoang mũi của Lưu Tiến Giang, tiếp đó là ánh mặt trời chói mắt, rồi sau đó là gió biển hòa trộn với hơi nóng, anh phát hiện ra mình đang ngồi trên một chiếc ca-nô, phần đuôi của chiếc ca-nô này được lắp đặt 6 động cơ Yamaha, thân tàu thon dài, độ sâu ngậm nước của thân tàu rất sâu, không gian có phần hẹp, Lưu Tiến Giang biết rằng loại ca-nô này là tàu buôn lậu thịnh hành của vùng Oman, chúng hoạt động với hình thức bán công khai từ biển Đỏ tới bờ biển hẹp dài của các tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất, phần lớn thời gian là di chuyển men theo tuyến hàng hải dọc bờ biển, cho dù các nước Ả Rập bên bờ biển đã mua rất nhiều tàu tuần tra vũ trang gần bờ “Kẻ Săn Mồi” từ người Mỹ, nhưng dưới sự tấn công đồng loạt của vũ khí Euro và USD, những “Kẻ Săn Mồi” này biến thành những con cừu non đã được thuần phục trên biển. Rất nhiều phần tử cực đoan cấu kết với tội phạm buôn lậu, lợi dùng những chiếc ca-nô này để đưa phần tử cực đoan từ Oman tới Dubai, rồi lại từ thành phố vùng vịnh không đêm này đi máy bay tới Mỹ, châu Âu, châu Á, châu Phi.
Tay chân của anh bị dây nilon buộc chặt, miệng bị dán băng keo, mắt liếc nhìn thấy hai người đàn ông râu ria xồm xoàm ăn vận theo kiểu bộ lạc vùng núi đang ngồi ở hai bên, súng trường Kalashnikov đeo lỏng lẻo trên người, anh cảm thấy rất kì lạ, người vùng núi trên thuyền chòng chành không hề say sóng, xem ra đây là phương tiện giao thông bình thường của họ.
Mũi tàu có một người đàn ông mặc áo dài, đi chân đất ngồi tùy ý trên sàn tàu lái tàu, còn có một người cũng ăn vận tương tự ở bên cạnh chỉ phương hướng, họ có lúc trao đổi vài câu, Lưu Tiến Giang nghe ra những người này nói bằng tiếng Tunisia.
Tàu nhỏ bắt đầu giảm tốc, người trên tàu bắt đầu vẫy tay về phía xa, miệng không ngừng phát ra tiếng:
“Ya la, ya la!”
Lưu Tiến Giang không thể xoay người, khi tàu nhỏ chuyển hướng, anh nhìn thấy một chiếc tàu lớn bên trên xây dựng 6, 7 tầng, toàn thân màu trắng, đó là một chiếc du thuyền sang trọng di chuyển trên đại dương.
Tàu nhỏ sau khi chuyển hướng, động cơ một lần nữa lại phát ra tiếng gầm do vận chuyển tốc độ nhanh, Lưu Tiến Giang nhìn thấy phần đuôi của tàu biển đang từ từ hạ xuống một đoạn dốc giống như một tàu đổ bộ quân sự.
“Vù”, hai bên tàu nhỏ tóe lên sóng nước lớn, cả thân tàu bay lên giống như cá heo, dựa vào quán tính xông vào khoang tàu khổng lồ đang sáng đèn.
Lưu Tiến Giang bị bị mắt, anh cảm thấy mình bị lôi qua một lối đi, đi thang máy lên một lúc, anh muốn đứng dậy, cảm giác đau đớn truyền tới từ khớp gối, ngăn cản sự cố gắng của anh.
Anh không thử lại nữa, mặc kệ mấy bàn tay kéo mình, phản kháng sẽ không có ích lợi gì cho cảnh ngộ của mình cả.
Trước mắt Lưu Tiến Giang sáng bừng, một bàn chân đi bốt khiến hai đầu gối anh mền nhũn, quỳ xuống một mảnh thảm dày, mềm mại.
Anh nhìn thấy mình đang ở trong không gian khổng lồ xung quanh toàn là kính, đây nhất định là tầng trên cùng của du thuyền, một số hải đảo ở phía xa từ từ lướt qua.
Một người đàn ông mặc áo dài, đeo kính râm, đeo Talika ngồi trên sofa ở chính giữa, tay trái kẹp một điếu xì gà to, một con chim ưng im lặng đậu trên cổ tay phải của ông ta, đôi mắt lóe lên ánh mắt màu đen nhìn chằm chặp vào Lưu Tiến Giang.
“Mục tiêu của anh là gì? Anh nhìn thấy gì?” Người đàn ông mặc áo dài phả khói xì gà màu xanh nhạt, tiếng Anh của ông ta tiêu chuẩn, mang theo khẩu âm London.
Lưu Tiến Giang nhìn ông ta, đột nhiên cười ha ha.
“Mục tiêu của tôi chính là khiến hành động của ông không thể thực hiện.” Anh trả lời bằng tiếng Anh.
“Bốp”, mặt anh bị đánh một báng súng, máu chảy lênh láng ra theo miệng vết thương.
“Tôi biết anh là người, tôi có tin tức của mình, chính là ở trong số bạn bè người Pakistan của anh.” Người đàn ông nói tiếp.
“Anh có lẽ đã phát giác, người, đặc công Pakistan cùng anh hành động là người của tôi, đối với tôi – Tariman mà nói, đức Allah ban cho tôi quyền lợi quan sát mọi thứ.”
“Cậu sẽ chết, không có gì phải nghi ngờ cả, nhưng nếu như cậu trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ rút ngắn quá trình tử vong, hãy để chúng ta ca tụng sự nhân từ của đức Allah!” Tariman giống như thợ săn đang đùa giỡn con mồi của mình.
Lưu Tiến Giang không trả lời, giống như trong doanh trại của phần tử vũ trang Altair. Điều nằm ngoài dự liệu của anh là không hề có thêm báng súng đập xuống mặt anh, Tariman vuốt ve chim ưng, giơ tay ra hiệu một vệ binh.
Một lát sau, Lưu Tiến Giang nghe thấy tiếng xiềng xích va vào nhau leng keng, hai người đàn ông lực lưỡng cởi trần kéo một người toàn thân bê bết máu bước ra từ trong thang máy.
Anh quay mặt qua nhìn theo tiếng nói, là một cô gái vóc dáng cao ráo, có đặc điểm của người Đông Âu rõ rệt, nhưng gương mặt rất thanh tú, thấp thoáng có một vài nét của người Đông Á.
Trên người cô gái không một vật che thân, một tấm thảm bẩn thỉu bao bọc lấy cô, xem ra đã bị hành hạ một thời gian rồi.
“A, tôi quên mất hôm nay vẫn còn một vị khách nữa.” Tariman lại gần cô gái, đi một vòng giống như đang xem động vật.
“Tôi, tại sao anh lại làm thế này, tôi không có tiền.” Cô gái dùng tiếng Anh khẩu âm Đông Âu khẽ nói, xen lẫn với tiếng ho và thở dốc.
Lưu Tiến Giang lắc đầu, qua tiếng nói trống rỗng anh biết rằng cô gái đáng thương này có một lá phổi bị thương, rất có thể là do một thời gian dài bị ép buộc nín thở một cách thô lỗ, anh nghĩ tới một từ.
“Thủy hình.”
Tariman ngồi trên sofa, cầm khăn tay bịt mũi, như thể che đi mùi khó ngửi.
“Tín ngưỡng của tôi không cho phép đối xử thô lỗ như vậy với nữ giới, trừ khi họ không thành thực, cô chỉ cần nói cho tôi biết tại sao lại tiếp cận tôi, cô đã làm những gì, đồng bọn của cô ở đâu, cô sẽ được tha lỗi, cô Talia.”
Lưu Tiến Giang nhìn thấy cô gái không ngừng lắc đầu, dùng giọng nói rất thấp nói:
“Tôi là người Ukraine, tới Dubai du lịch, tôi là diễn viên, tôi, tôi…”
“A, cô gái ngu ngốc, hai tiếng rồi, có phải cô không muốn được tha thứ không?”
Tariman giơ tay vuốt tới vuốt lui lông của chim ưng, đột nhiên tay phải ông duỗi về phía trước, chim ưng bay đi giống như một tia sét.
“A!” Tiếng kêu thét khiến Lưu Tiến Giang giật mình.
Anh nhìn thấy con chim này dùng móng vuốt sắc nhọn móc hai mắt trên gương mặt sưng húp của Talia ra, nuốt xuống bụng giống như thịt khô.
Xích sắt trên người Talia không ngừng va đập vào nhau, cơ thịt đau đớn co rút.
Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn tỉnh táo, Lưu Tiến Giang nghĩ những người này đã tiêm adrenalin cho cô gái này.
Một nhân viên phục vụ áo trắng đưa điện thoại vệ tinh cho Tariman, người thương nhân giàu có này cầm lấy, dùng tiếng Nhật không tiêu chuẩn nhưng khá lưu loát nói vào ống nghe.
Lưu Tiến Giang nghe hiểu một chút, là Tariman đang đảm bảo sự thành công của hành động nào đó, anh nghe thấy tên một địa danh quan trọng - Tokyo.
Anh biết, những người này chắc chắn có hành động gì đó đáng sợ, nhưng anh không thể truyền tin đi, hiện đang ở trên biển bao la, không có khả năng bỏ trốn.
Ông ta kết thúc cuộc gọi, dùng tiếng Tunisia lớn tiếng dặn dò mấy câu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook