Điệp Viên Kỳ Quái
Quyển 2 - Chương 311: Truyền tin (3)

Không khí lạnh lẽo ẩm ướt của Balkan phả vào mặt, Lâm Trung Minh nhìn chăm chú vào những vết sẹo do cuộc không kích ở thành phố này vào năm 1999 để lại, một ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên nảy ra trong đầu ông, là một câu hỏi lớn.

Tình báo này quá rõ ràng, đến quá đột ngột, cũng quá thuận lợi, có phải là một hành động “Ngụy Kỳ” hay không?

Trong sự nghiệp mấy chục năm nay, ông gần như đã nắm bắt được tinh túy của nghề này, nghĩa là phức tạp chưa chắc chính xác, đơn giản có thể chính là sai, bất kể khi nào, tình báo gửi đến trước mắt mình, khả năng ngụy trang rất lớn, nhưng cũng không phải quơ đũa cả nắm.

Ông già nửa nghỉ hưu quyết định lợi dụng một số mối quan hệ cũ, làm rõ từng câu hỏi mà không phải báo cáo đơn giản.

Một căn phòng trên tầng năm của cánh phía tây khách sạn Hilton Dubai đối diện với căn biệt thự nhìn ra biển sang trọng của ngài Tariman, từ kính ngắm của máy chụp hình tiêu cự dài ở phía sau bức tường kính, nhóm sao Thủy có thể nhìn thấy xe và nhân viên ra vào biệt thự, họ chụp hình từng chiếc xe và từng người, hi vọng đào được thông tin có giá trị từ trong đó.

Robot giám sát ẩn nấp trong ống khói lò sưởi luôn ở trạng thái chờ lệnh, micro ghi lại cuộc trò chuyện của các nhân viên, mỗi cách 2 phút chủ động gửi tín hiệu âm thanh được ghi lại, họ chỉ liên tục thu được âm thanh, hình ảnh khi nhân viên giám sát nhận thấy rằng cuộc trò chuyện của mục tiêu có giá trị, và truyền đến bộ thu đầu cuối, như vậy có thể tiết kiệm năng lượng trong pin Lithium-Ion Polymer.

Công việc giám sát của nhóm có hiệu quả rõ ràng, họ phát hiện ít nhất vài dàn khách đang ở trong biệt thự, một dàn trong đó ngoại trừ tiếng Ả Rập ra, còn nói tiếng Nga trộn lẫn khẩu âm rất kỳ lạ, Talia cho rằng những người này là người Nga ở gần Bắc Cực và người Kavkaz ở vùng Nizhny Tagil, còn có một người bất kể là tiếng Nga hay tiếng Ả Rập đều mang đậm giọng Mỹ, người nói giọng Mỹ này cứ giống như một giáo viên giải thích về những thuật ngữ hàng không vũ trụ như sức chịu đựng hiệu quả, chiều cao của quỹ đạo, thay đổi quỹ đạo v.v...

“Những kẻ này có phải muốn phá hoại vụ phóng vũ trụ hoặc cướp tàu vũ trụ và trạm vũ trụ hay không?” Đại Tiện cảm thấy tình thế nghiêm trọng.

Họ quyết định đánh thức thiết bị camera trên người robot, đó là một camera mini được gắn trong ống sợi quang giúp mở rộng tầm nhìn và chuyển đối tượng trong phạm vi nhất định.

Một khuôn mặt trắng bệch, gầy gò, có vài phần giống một kẻ thần kinh xuất hiện trước bộ phận cảm biến quang của camera, nhóm sao Thủy có được một bức ảnh chất lượng cao tương tự với hình ảnh tiêu chuẩn.

Đại Tiện kết nối với hệ thống cơ sở dữ liệu của trung tâm an ninh bắt đầu tìm kiếm, nhưng kết quả thật đáng thất vọng, không có kết quả nào có giá trị.

“Xem ra còn phải có được một số thông tin sinh học có giá trị.” Đại Vương nói.

“Tiếp xúc trực tiếp với nhau một lần đi?” Đại Tiện nhìn chằm chằm vào máy tính hỏi.

Talia nhón chân lên, nhẹ nhàng bước qua, mỹ nữ đa chủng tộc hoạt bát này đôi khi giống như một cô gái nhỏ đáng yêu.

“Tôi thử xem, có lẽ tôi có thể tiếp xúc với người đàn ông đến từ Mỹ này.”

Mấy người bọn họ cười, cô gái này quả thật là người phù hợp nhất.

“Cô chú ý an toàn, đừng miễn cưỡng.”

Talia trao một nụ hôn gió cho từng đồng nghiệp.

“нетупроблем” (*không vấn đề gì)

Dứt lời, cô bước vào phòng bên trong thay một bộ đồ bơi bikini, cầm theo một chiếc túi nhỏ rồi liền ra ngoài, trông không khác gì với những du khách phương tây sống ở đây.

Một lúc sau, Đại Tiện thấy Talia trải một tấm thảm lớn trên khu đất trống của du khách dùng để tắm nắng trên bờ biển đảo Palm, đeo kính râm, bắt chéo chân, vừa nghe nhạc vừa uống nước, trông vừa hoạt bát đáng yêu, lại vừa quyến rũ mặn mà.

Đôi mắt của cô thỉnh thoảng nhìn về cửa chính biệt thự cách đó không xa, cố gắng tìm một cơ hội tiếp xúc trực tiếp.

Trong bóng râm trên ban công tầng hai của biệt thự, tài xế của Tariman đang uống trà, đôi mắt đen thỉnh thoảng chú ý đến những cơ thể tuyệt đẹp trên bờ biển, đôi khi phát ra một tiếng than nhỏ bằng tiếng Tunisia.

Đột nhiên, đôi mắt của ông để ý đến một bóng dáng xinh đẹp, hình bóng đó anh vừa gặp qua vài ngày trước, tài xế bắt đầu nhớ lại, trực giác nói với anh rằng, cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên nếu xuất hiện trên hai lần, như vậy ngoại trừ sự sắp xếp của Thiên Chúa, chắc chắn là kế hoạch do con người tạo ra.

Sở dĩ anh ta được gọi là tài xế của Tariman, ngoại trừ do hai người thuộc cùng một bộ tộc, điều quan trọng hơn, anh ta là một con chó săn có tính cảnh giác cực cao.

Anh ta đứng dậy rời khỏi tổ ấm của mình, bước vào một căn phòng khách trên lầu chỉ dành cho thân tín ra vào, báo cáo với chủ nhân về sự phát hiện của mình.

“Cảm ơn Thiên Chúa, xem ra công cụ tra tấn đáng yêu của ngài Sharifa lại có đất dụng võ rồi.”

Tariman gọi quản gia đến, dặn dò sự sắp xếp của mình.

Áo bành tô chất liệu Anh, áo khoác vest phẳng phiu sáng màu, mũ dạ mềm mại tiện lợi, bộ trang phục này khiến Lâm Trung Minh trông giống như một người giàu nghỉ hưu nước ngoài có chút tiền để không trong túi, dưới cánh tay ông đang kẹp một chiếc cặp màu đen, đeo kính màu nâu cổ điển, tư thế đi bộ ung dung, dáng vẻ nhàn nhã thong dong.

Bây giờ là 3 giờ chiều, thành phố này giống như hầu hết các thành phố nổi tiếng ở châu Âu, sau 2 giờ nữa tất cả cửa hàng sẽ dừng bán, vì vậy ông phải tranh thủ thời gian hoàn thành việc của mình.

Ông dừng lại ở con phố mua sắm cách chợ cũ không xa, đứng trên con đường nhựa cũ, ông đưa mắt nhìn xung quanh, như đang lựa chọn thứ gì đó, vài phút sau, ông đi vào một con hẻm chật hẹp, quay đầu nhìn lại cửa tiệm ánh đèn ảm đạm, trông có chút cũ và ẩm ướt, đi thẳng vào trong cửa hàng.

Ông chủ là một người trung niên để râu dài, cách ăn mặc và kiểu tóc của ông ta đều không khác gì người Serbia truyền thống nhất, trông giống như một “người Bolkiah” kỳ cựu, nhưng Lâm Trung Minh vừa nhìn đã nhận ra, ông ta là một người Do Thái Balkan chính gốc, dân tộc này sau nhiều năm hỗn loạn, trên vùng đất này tổng số không vượt quá một vạn người.

Ông chủ thấy có khách vào cửa nhưng không lên chào hỏi, chỉ dùng đôi mắt nâu quan sát kỹ người bước vào.

Lâm Trung Minh chủ động lên tiếng.

“Lão Husni vẫn khỏe chứ?”

Người trung niên nghe được câu này lập tức thay đổi khuôn mặt nhiệt tình, nhưng sau khuôn mặt tràn đầy nụ cười ấy cũng mang theo vài nét cảnh giác.

“Cha tôi đã qua đời vào năm ngoái, cảm ơn ngài đã quan tâm.”

“À, nguyện linh hồn của ông ta trở về Canaan” Lâm Trung Minh gửi lời hỏi thăm.

Ông chủ lễ phép bày tỏ lòng biết ơn của mình, trong mắt vẫn tràn đầy nghi vấn.

“Tôi muốn gửi một món đồ” Lâm Trung Minh lấy một cái hộp nhỏ ra, bên ngoài hộp có bọc một lớp vải nhung.

“Tất nhiên, tất nhiên” Ông chủ quan sát cái hộp đó, không đưa tay ra nhận lấy, chỉ gọi một đứa trẻ 14, 15 tuổi ra trông tiệm, tỏ ý khách hàng đi vào căn phòng nhỏ ở phía sau cửa hàng với ông.

20 phút sau, Lâm Trung Minh bước ra khỏi ngôi nhà cũ kỹ, âm u này từ cửa sau, tâm trạng của ông thoải mái hơn, bước chân cũng nhẹ đi không ít.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương