Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 2 - Chương 287: Tiếp xúc
Nhưng hiện giờ ông có một phiền phức nho nhỏ, người Nga yêu cầu tăng phí dịch vụ phóng tên lửa, điều này có nghĩa là lợi nhuận của công ty sẽ giảm xuống, đối với cá nhân ông mà nói, Hans sẽ phải đối mặt với sự bất mãn và chỉ trích của các cổ đông. Ông sẽ không thể nhẫn nhịn những điều này, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý với yêu cầu của người Nga, điều này có nghĩa là hợp đồng còn lại trong năm nay sẽ khó mà thực hiện được, nhưng đây không phải là việc gì quá to tát, Hans vẫn là Hans, ông mua được một giàn giếng dầu tiêu chuẩn trên biến với mức giá gần như là mua sắt vụ của một công ty dầu lửa Bắc Hải nước Anh, yêu cầu duy nhất của giá thấp là không được dùng để tiếp tục khai thác dầu lửa nữa.
Công ty “Tiến Thủ” không cần giếng dầu trên biển, kỹ sư đã cải tạo nó thành một bệ phóng không gian trên biển có thể di động xung quanh, hôm nay, CEO của công ty Hans Meyer tới đây để giám sát việc bàn giao một số tên lửa liên lục địa SS-9 vừa được công ty mua, những tên lửa này mấy tuần trước đã được tháo gỡ ở bệ phóng dưới lòng đất gần bãi phóng Plesetsk, chuyển tới xửng kỹ thuật của căn cứ, chúng sẽ được tháo gỡ ra ở đây, lắp vào thùng sau đó vận chuyển tới cửa khẩu, rồi được đưa tới Mỹ.
Đối vưới Hans Meyer, đây không phải là mục đích thực sự của chuyến đi này, ông tới đây để gặp người cha kính yêu trong sinh mạng và thế giới tinh thần của ông, người thuyết pháp của khu vực Caucasus và Chechnya.
Nơi đóng quân của Abu Tigriv cách thủ phủ Arkhangelsk chừng 10km, đi ra khỏi một đoạn đường nối trên đường cao tốc, Lamborghini chạy trên một con đường trải nhựa đường gồ ghề, đi được chừng 5km, đường phía trước mặt liền trở thành một con đường nhỏ thôn quê với bùn nhão trộn với đất cứng, bạch dương ở hai bên đường cao và rậm rạp, mấy căn nhà gỗ nhỏ có hoa văn cỏ cây nằm rải rác trong rừng cây.
Một người đàn ông đội mũ trượt tuyết màu đen bất ngờ xuất hiện từ trong rừng cây, tay cầm súng săn hai nòng kiểu cũ cảnh giác chĩa về phía chiếc xe thể thao, anh ta là một trong số những người canh gác lưu động.
Hans Meyer bước xuống khỏi Lamborghini, hai tay giơ cao trên đỉnh đầu, mỉm cười nói với lính gác một câu, dùng tiếng Ả Rập.
“Kiếm báo thù của đức Allah!”
Lính gác lại quan sát ông một lát, lấy ra một chiếc bộ đàm nói nhỏ gì đó, sau đó vẫy tay cho qua.
Tổng giám đốc trẻ tuổi đi vào trong rừng bạch dương, bước chân ông không nhanh không chậm, giống như đi trên đường về nhà, đoạn đường này đi mất 30 phút, ông không gặp bất cứ rào cản nào nữa, nhưng ông biết, chí ít có năm trạm gác phân bố trong rừng, những người này đều là chiến sỹ tác chiến nhiều năm của Caucasus và Chechnya, họ biết ẩn nấp thế nào, chỉ xuất hiện lúc cần thiết, hoặc bất ngờ nổ súng.
Trước mặt là một căn nhà gỗ rất bình thường, không hề khác biệt là bao với nhà ở của thợ săn và gác rừng, Hans Meyer chú ý tới ống khói trên nóc nhà không bốc khói, thậm chí không hề có tia lửa nào cả.
Một ông lão ngồi trên ghế gỗ bên ngoài nhà, hình như đang suy nghĩ, sắc mặt vô cùng hiền từ, bình tĩnh. Meyer đi chậm lại, sợ làm ông lão giật mình.
“Chào anh, Hans Benlyz!” Ông lão chủ động đứng dậy đi về phía Meyer.
“Chào ngài, Abu Caucasus!” Meyer ôm ông lão.
Ông lão đôn hậu mà Hans gọi là Abu Caucasus chính là Abu Tigriv học rộng biết nhiều, giỏi lập kế hoạch khủng bố, ông ta còn có một biệt hiệu là “Rắn Caucasus”, tội phạm truy nã hàng đầu của cục an ninh quốc gia liên bang Nga.
Một người phụ nữ toàn thân mặc áo dài màu đen bước ra từ trong nhà, dâng lên trái cây và một hũ sữa chua, sau đó nhanh chóng quay vào lại nhà, không xuất hiện nữa.
“Con của ta, anh đi đường thuận lợi không? Không bị chó ác quấy rầy đấy chứ?” Ông lão nói tiếng Đức, mặc dù vẫn có chút khẩu âm.
“Không, Abu, cha của con, mọi chuyện đều thuận lợi, chó ác không ngửi thấy mùi của con.” Hans Meyer cũng mỉm cười.
“Ta, không, sự nghiệp của chúng ta cần có sự giúp đỡ của con.” Ông lão mỉm cười.
“Cần gì vậy? Là tiền sao? Con có thể dâng hiến tất cả.” Hans Meyer nói.
Hans Meyer là một người có tín ngưỡng kiên định, nên nói là thời đại học của ông ta hoàn toàn không liên quan gì tới chính trị và tín ngưỡng, khi đó ông chỉ tin vào khoa học, tất cả mọi thứ thay đổi khi ông nghỉ việc ở Nasa, đi du lịch vòng quanh thế giới, ở Pakistan, ở Thổ Nhĩ Kỳ, ở Iran, mỗi khi ông nhìn thấy nhà thờ Hồi giáo tráng lệ, trong lòng lại dấy lên cảm giác khó nói. Đó là loại cảm giác quay về, khi tham quan nhà thờ Hồi giáo Blue Mosque nổi tiếng ở Thổ Nhĩ Kỳ, thần sắc đặc biệt của ông đã được một ông lão chú ý tới, ông ta mời Hans uống trà, dùng tiếng Anh trôi chảy giới thiệu cho ông nghe về sự vĩ đại của đức Allah, ông lão đúng là một người thầy xuất sắc, sau mấy tiếng đồng hồ, Hans cảm thấy mình đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời, ông đề xuất muốn quy y, có điều do thân phận người Do Thái của mình khiến mọi thứ không thể trở thành hiện thực.
Là Abu Caucasus, cũng là Abu Tigriv, cũng là “Rắn Caucasus”, người già hiền từ, trí tuệ này chấp nhận ông, điều kiện duy nhất là bảo mật, ông không được tiết lộ với bất kỳ ai rằng mình đã quy y đức Allah, cũng không được phép tiếp cận quần thể của họ, thậm chí không được thảo luận về tín ngưỡng của mình.
Hans Meyer đã đồng ý, ông biết rồi sẽ có một ngày vì sự cống hiến của mình, ông sẽ được người được biết tới, khi đó thân phận của ông sẽ có thể công khai.
Một tuần trước, ông nhận được một cuộc điện thoại gọi tới từ điện thoại dùng một lần trên phố Cairo, cần ông tới gặp người cha tinh thần của mình, hiện giờ ông đang trò chuyện cùng với cha hiền từ.
“Chúng ta không cần tiền của con, cho dù chúng ta rất cần tiền.” Câu trả lời của Caucasus khiến Meyer mơ hồ.
“Ta nghe nói công ty của con phóng tên lửa, đúng không vậy?”
“Đúng vậy, tên lửa vận chuyển dân dụng!”
“Con có thể đưa một món đồ tới một nơi bất kỳ trên thế giới, có phải vậy không?” Điều Tigriv nói khiến Hans Meyer cảm thấy khó hiểu.
“Đúng, truyền tải vào không gian, trên lý thuyết là có thể đưa tới trái đất, đó là công việc của tên lửa, có điều từ bản chất, hai việc này không có khác biệt căn bản.” Hans giải thích.
“Vậy, có thể đưa một đầu đạn hạt nhân tới nơi cần thiết không?”
“A?” Hans Meyer biết rồi, giọng ông run rẩy vì kinh ngạc.
“Đúng, trên lý thuyết là vậy.” Hans không giải thích làm như vậy sẽ cần phải thiết kế lại quỹ đạo, còn cần tải phù hợp, cần phương tiện vận chuyển cần thiết để quay lại bầu khí quyển, và còn cần rất nhiều thứ mà ông cũng không biết, nhưng ông không muốn người cha tinh thần của mình thất vọng.
“Đúng vậy, con có thể, nhưng con cần biết chi tiết, ví dụ như mục tiêu, loại hình đầu đạn, kích cỡ, còn cần giải quyết rất nhiều vấn đề kĩ thuật, nhưng con xin thề là có thể thực hiện.” Ông nói vô cùng chắc chắn.
“Con sẽ biết mọi thứ, con có thời gian không?”
Công ty “Tiến Thủ” không cần giếng dầu trên biển, kỹ sư đã cải tạo nó thành một bệ phóng không gian trên biển có thể di động xung quanh, hôm nay, CEO của công ty Hans Meyer tới đây để giám sát việc bàn giao một số tên lửa liên lục địa SS-9 vừa được công ty mua, những tên lửa này mấy tuần trước đã được tháo gỡ ở bệ phóng dưới lòng đất gần bãi phóng Plesetsk, chuyển tới xửng kỹ thuật của căn cứ, chúng sẽ được tháo gỡ ra ở đây, lắp vào thùng sau đó vận chuyển tới cửa khẩu, rồi được đưa tới Mỹ.
Đối vưới Hans Meyer, đây không phải là mục đích thực sự của chuyến đi này, ông tới đây để gặp người cha kính yêu trong sinh mạng và thế giới tinh thần của ông, người thuyết pháp của khu vực Caucasus và Chechnya.
Nơi đóng quân của Abu Tigriv cách thủ phủ Arkhangelsk chừng 10km, đi ra khỏi một đoạn đường nối trên đường cao tốc, Lamborghini chạy trên một con đường trải nhựa đường gồ ghề, đi được chừng 5km, đường phía trước mặt liền trở thành một con đường nhỏ thôn quê với bùn nhão trộn với đất cứng, bạch dương ở hai bên đường cao và rậm rạp, mấy căn nhà gỗ nhỏ có hoa văn cỏ cây nằm rải rác trong rừng cây.
Một người đàn ông đội mũ trượt tuyết màu đen bất ngờ xuất hiện từ trong rừng cây, tay cầm súng săn hai nòng kiểu cũ cảnh giác chĩa về phía chiếc xe thể thao, anh ta là một trong số những người canh gác lưu động.
Hans Meyer bước xuống khỏi Lamborghini, hai tay giơ cao trên đỉnh đầu, mỉm cười nói với lính gác một câu, dùng tiếng Ả Rập.
“Kiếm báo thù của đức Allah!”
Lính gác lại quan sát ông một lát, lấy ra một chiếc bộ đàm nói nhỏ gì đó, sau đó vẫy tay cho qua.
Tổng giám đốc trẻ tuổi đi vào trong rừng bạch dương, bước chân ông không nhanh không chậm, giống như đi trên đường về nhà, đoạn đường này đi mất 30 phút, ông không gặp bất cứ rào cản nào nữa, nhưng ông biết, chí ít có năm trạm gác phân bố trong rừng, những người này đều là chiến sỹ tác chiến nhiều năm của Caucasus và Chechnya, họ biết ẩn nấp thế nào, chỉ xuất hiện lúc cần thiết, hoặc bất ngờ nổ súng.
Trước mặt là một căn nhà gỗ rất bình thường, không hề khác biệt là bao với nhà ở của thợ săn và gác rừng, Hans Meyer chú ý tới ống khói trên nóc nhà không bốc khói, thậm chí không hề có tia lửa nào cả.
Một ông lão ngồi trên ghế gỗ bên ngoài nhà, hình như đang suy nghĩ, sắc mặt vô cùng hiền từ, bình tĩnh. Meyer đi chậm lại, sợ làm ông lão giật mình.
“Chào anh, Hans Benlyz!” Ông lão chủ động đứng dậy đi về phía Meyer.
“Chào ngài, Abu Caucasus!” Meyer ôm ông lão.
Ông lão đôn hậu mà Hans gọi là Abu Caucasus chính là Abu Tigriv học rộng biết nhiều, giỏi lập kế hoạch khủng bố, ông ta còn có một biệt hiệu là “Rắn Caucasus”, tội phạm truy nã hàng đầu của cục an ninh quốc gia liên bang Nga.
Một người phụ nữ toàn thân mặc áo dài màu đen bước ra từ trong nhà, dâng lên trái cây và một hũ sữa chua, sau đó nhanh chóng quay vào lại nhà, không xuất hiện nữa.
“Con của ta, anh đi đường thuận lợi không? Không bị chó ác quấy rầy đấy chứ?” Ông lão nói tiếng Đức, mặc dù vẫn có chút khẩu âm.
“Không, Abu, cha của con, mọi chuyện đều thuận lợi, chó ác không ngửi thấy mùi của con.” Hans Meyer cũng mỉm cười.
“Ta, không, sự nghiệp của chúng ta cần có sự giúp đỡ của con.” Ông lão mỉm cười.
“Cần gì vậy? Là tiền sao? Con có thể dâng hiến tất cả.” Hans Meyer nói.
Hans Meyer là một người có tín ngưỡng kiên định, nên nói là thời đại học của ông ta hoàn toàn không liên quan gì tới chính trị và tín ngưỡng, khi đó ông chỉ tin vào khoa học, tất cả mọi thứ thay đổi khi ông nghỉ việc ở Nasa, đi du lịch vòng quanh thế giới, ở Pakistan, ở Thổ Nhĩ Kỳ, ở Iran, mỗi khi ông nhìn thấy nhà thờ Hồi giáo tráng lệ, trong lòng lại dấy lên cảm giác khó nói. Đó là loại cảm giác quay về, khi tham quan nhà thờ Hồi giáo Blue Mosque nổi tiếng ở Thổ Nhĩ Kỳ, thần sắc đặc biệt của ông đã được một ông lão chú ý tới, ông ta mời Hans uống trà, dùng tiếng Anh trôi chảy giới thiệu cho ông nghe về sự vĩ đại của đức Allah, ông lão đúng là một người thầy xuất sắc, sau mấy tiếng đồng hồ, Hans cảm thấy mình đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời, ông đề xuất muốn quy y, có điều do thân phận người Do Thái của mình khiến mọi thứ không thể trở thành hiện thực.
Là Abu Caucasus, cũng là Abu Tigriv, cũng là “Rắn Caucasus”, người già hiền từ, trí tuệ này chấp nhận ông, điều kiện duy nhất là bảo mật, ông không được tiết lộ với bất kỳ ai rằng mình đã quy y đức Allah, cũng không được phép tiếp cận quần thể của họ, thậm chí không được thảo luận về tín ngưỡng của mình.
Hans Meyer đã đồng ý, ông biết rồi sẽ có một ngày vì sự cống hiến của mình, ông sẽ được người được biết tới, khi đó thân phận của ông sẽ có thể công khai.
Một tuần trước, ông nhận được một cuộc điện thoại gọi tới từ điện thoại dùng một lần trên phố Cairo, cần ông tới gặp người cha tinh thần của mình, hiện giờ ông đang trò chuyện cùng với cha hiền từ.
“Chúng ta không cần tiền của con, cho dù chúng ta rất cần tiền.” Câu trả lời của Caucasus khiến Meyer mơ hồ.
“Ta nghe nói công ty của con phóng tên lửa, đúng không vậy?”
“Đúng vậy, tên lửa vận chuyển dân dụng!”
“Con có thể đưa một món đồ tới một nơi bất kỳ trên thế giới, có phải vậy không?” Điều Tigriv nói khiến Hans Meyer cảm thấy khó hiểu.
“Đúng, truyền tải vào không gian, trên lý thuyết là có thể đưa tới trái đất, đó là công việc của tên lửa, có điều từ bản chất, hai việc này không có khác biệt căn bản.” Hans giải thích.
“Vậy, có thể đưa một đầu đạn hạt nhân tới nơi cần thiết không?”
“A?” Hans Meyer biết rồi, giọng ông run rẩy vì kinh ngạc.
“Đúng, trên lý thuyết là vậy.” Hans không giải thích làm như vậy sẽ cần phải thiết kế lại quỹ đạo, còn cần tải phù hợp, cần phương tiện vận chuyển cần thiết để quay lại bầu khí quyển, và còn cần rất nhiều thứ mà ông cũng không biết, nhưng ông không muốn người cha tinh thần của mình thất vọng.
“Đúng vậy, con có thể, nhưng con cần biết chi tiết, ví dụ như mục tiêu, loại hình đầu đạn, kích cỡ, còn cần giải quyết rất nhiều vấn đề kĩ thuật, nhưng con xin thề là có thể thực hiện.” Ông nói vô cùng chắc chắn.
“Con sẽ biết mọi thứ, con có thời gian không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook