Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 1 - Chương 98: Thỉnh tội (1)
"Tình hình căn bản là như vậy!” Sau khi Diêu Chí Khang dứt lời, nhìn Lý Hương Quân có chút thấp thỏm không yên. Như những gì ông ta nói với Cục trưởng Điền vừa rồi cơ bản chẳng có gì khác biệt, chỉ ngầm giấu đi cuộc gọi của Diêu Kim Tiền với Tôn Cương, Tôn Cương chỉ thị đội phó Triệu thực hiện việc dùng hình ép cung với Tống Triều Dương.
Lý Hương Quân chau mày không lên tiếng, dường như đang suy tư chuyện gì đó. Cục trưởng Điền ngồi ở phòng làm việc, tay kẹp một điếu thuốc, không có ý định xen lời vào lúc này. Thám tử Tiết nhìn Lý Hương Quân, ý bảo cô tự quyết định. Với thân phận của ông, thật tình không thích hợp lên tiếng vào lúc này.
Phòng làm việc một phen tĩnh lặng, sự chú ý của ba người còn lại đều dồn vào người Lý Hương Quân.
Sau khoảng vài phút im lặng, Lý Hương Quân mới chậm rãi mở lời: “Những chuyện như thế, làm cách nào Cục trưởng Diêu biết được vậy!”
Nét mặt của Diêu Chí Khang ngưng đọng, há mồm, không biết làm sao giải thích với Lý Hương Quân. Sự việc xảy ra quá đột ngột, vả lại thời gian gấp rút, Diêu Chí Khang mất đi trí thông minh thường ngày, suy nghĩ cấp bách nhất hiện giờ của ông ta là cố gắng dập tắt cơn lửa giận của mấy người Lý Hương Quân, giảm nhẹ tội của Diêu Kim Tiền, tiện thể đừng liên lụy đến bản thân.
“Có chút manh mối, thật tình thì chúng tôi đã nắm giữ được rồi. Chủ yếu là kẻ tình nghi, chẳng qua ở đám học sinh bao gồm quý công tử trong đó. Sự thật thì trước đó đã tiến hành giám sát bọn họ, nếu có lời khai của quý công tử, bước kế tiếp chắc chắn phải triệu tập đám học sinh đó…” Nói đến đây, Lý Hương Quân ngập ngừng đôi chút.
Ý của Lý Hương Quân rất rõ ràng, cho dù hiện tại Diêu Chí Khang không nói, nhiều việc kế tiếp cũng sẽ được điều tra rõ ràng. Đến nước này, việc che giấu đã không còn nghĩa lý.
Cục trưởng Diêu vỗ trán ủ rũ, bản thân lo lắng làm rối tung mọi chuyện, ngay cả khả năng suy đoán cơ bản cũng biến mất. Diêu Kim Tiền thông qua thư ký của mình để giở trò với Tống Triều Dương, chắc chắn chẳng giấu giếm gì với bốn người khác trong anh em Ngũ Phúc, chỉ cần mấy người này tiếp nhận cuộc thẩm vấn, thì nhất định chẳng giấu được chuyện gì nữa. Mà bản thân lại làm trò dư thừa bảo Tôn Cương đi ổn định cậu Triệu trước, thật là ảo tưởng.
Vả lại Tống Triều Dương đã biết được Tôn Cương thông qua cậu Triệu trong đội phòng chống ma túy, chẳng cần bao lâu, Chi cục khu Bắc và Lý Hương Quân chắc chắn sẽ biết được manh mối này, điều tra Diêu Kim Tiền là chuyện sớm muộn. Nếu ba người này vẫn cứng rắn không khai, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ mình là chủ mưu của vụ việc này.
Diêu Chí Khang quyết định nhẫn tâm một phen, mở lời nói: “Là do thằng nhóc nhà tôi gây ra chuyện này, nó lén liên lạc với thư ký…” Chỉ bằng vài lời ngắn gọn, Diêu Chí Khang đã giải thích rõ ràng nội tình Tống Triều Dương bị dùng hình ép cung.
Lý Hương Quân có chút tức giận, tuy xuất thân của cô không giống với người khác, nhưng dù sao thì cũng được xem là nhân viên trong hệ thống. Đối với những chuyện bỉ ổi trong nội bộ cũng có chút tìm hiểu. Nếu Tống Triều Dương chẳng có chút quan hệ gì với mình, Hứa Tất Thành không xuất hiện, thì rất có khả năng bị vu oan đến cùng, và kết quả, ít nhất cũng sẽ bị tù khoảng mười năm, cuộc đời này về cơ bản coi như đã bị hủy hoại.
Diêu Chí Khang đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trong hệ thống công an nhiều năm nay, bản thân lại có vòng hào quang là Anh hùng chiến đấu, những năm gần đây theo chân Cục trưởng Điền được thăng tiến đều đặn, tương đối được trọng dụng. Bây giờ khép nép trước mặt mình, chẳng qua vì nguyên do gia thế và mối quan hệ của cô nên mới khiến ông ta sinh cảm giác khủng hoảng và bị áp bức. Sợ vì cậu con trai mà làm liên lụy đến mình.
Nhưng Lý Hương Quân vẫn cố gắng chịu đựng không nổi giận. Dù sao thì lời khai tựa như đầu thú của Diêu Chí Khang khiến vụ án có sự tiến triển vượt trội, nghi án Tống Triều Dương giấu ma túy trong người về cơ bản đã được gột rửa sạch sẽ.
Nếu không có sự giải thích về những tình huống này của Diêu Chí Khang, thám tử Tiết chỉ có thể bám chặt mấy tên học sinh đó, từng bước điều tra, kết quả cuối cùng sẽ ra sao cũng chẳng rõ. Vả lại, nếu Diêu Chí Khang quyết tâm bảo vệ cậu con trai của mình, muốn che đậy sự thật, chỉ cần gán tội danh có ác ý đột kích cảnh sát lên người Tống Triều Dương, tội danh dính líu đến vượt ngục, khả năng Lý Hương Quân muốn Chi cục khu Bắc tiếp tục nhúng tay vào vụ án này sẽ vô cùng nhỏ bé.
Lý Hương Quân trâm ngâm vài giây, ngẩng đầu nhìn Diêu Chí Khang nói: “Vậy Cục trưởng Diêu cảm thấy vụ án này nên xử lý như thế nào?”
Trong lòng Diêu Chí Khang chấn động, khuôn mặt liền tỏ vẻ vui mừng, Lý Hương Quân nói vậy, tức là chứng tỏ tin tưởng mình, chí ít không có ý định đeo bám kiếm chuyện với mình.
Cục trưởng Diêu đứng thẳng ưỡn ngực, trịnh trọng nói: “Luật sư Lý, tôi xin bày tỏ thái độ trước, cho dù vụ án này có liên can đến ai, gia thế địa vị thâm sâu ra sao, tôi sẽ tuyệt đối không nhân nhượng. Bao gồm cả con trai của tôi, cần xử ra sao thì xử như thế nấy. Tôi cũng sẽ làm kiểm điểm với lãnh đạo, xử lý ra sao thì xử lý thế nấy!”
Lý Hương Quân nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn Cục trưởng Điền đang ngồi ở ghế bàn làm việc.
Cục trưởng Điền dập tắt điếu thuốc trong tay, nói với Lý Hương Quân: “Yên tâm đi, nha đầu, đến mức độ này, chắc chắn không giấu giếm được bất kỳ mánh lới nào đâu. Những ai cần chịu trách nhiệm, đều sẽ không thể nào thoát tội!”
“Cám ơn chú Điền.” Lý Hương Quân cười nói với Cục trưởng Điền: “Vậy bộ phận thụ lý vụ án…”
“Do Chi cục khu Bắc phụ trách, cậu Tiết đảm nhận đi!” Cục trưởng Điền nhìn thám tử Tiết rồi nói, “Hôm nay giao người cho cậu, yên tâm mạnh dạn điều tra, bất kể ai hỏi thăm cậu, cậu kêu người đó đến đây gặp tôi!”
Thám tử Tiết nhanh nhẹn đứng dậy hành lễ, “Rõ, Cục trưởng Điền!”
Diêu Chí Khang quay đầu, nói với thám tử Tiết: “Có chỗ nào cần hỗ trợ, chúng tôi bảo đảm phối hợp! Bây giờ tôi sẽ bắt thằng con tới, cậu trực tiếp giải về đi!”
“Vậy phiền Cục trưởng Diêu!” Lý Hương Quân mặt không cảm xúc lên tiếng, tuy trái lương tâm, có ấn tượng cực kỳ xấu với Diêu Chí Khang nhưng vẫn cần tỏ điệu bộ phù hợp.
Ngay lúc này, Diêu Kim Tiền đang ngồi trong xe đậu ngay cửa cục thành phố, bên cạnh là tài xế của Cục trưởng Diêu. Nhìn màn đêm dần buông xuống bên ngoài cửa xe, cậu ta đã bị còng tay gần hai tiếng đồng hồ, hai vai cùng với khớp cánh tay đau nhói, khiến cậu ta nằm ngồi không yên.
“Anh Lưu, anh Lưu…” Diêu Kim Tiền uốn éo người vài phát, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ lo lắng nói, “Em thật sự không kiên trì được nữa, anh thả em ra một lát đi, chờ ba em tới anh còng em tiếp cũng được!”
“Cậu bớt bớt đi! Nhịn thêm một lát, tôi mà tháo ra cho cậu, sợ ba cậu đến lại xử lý tôi thôi…”
Trong vòng hai tiếng đồng hồ, nội dung đối thoại như thế cứ liên tục diễn ra, mặc kệ Diêu Kim Tiền cầu xin ra sao, Lưu Hổ không hề nhượng bộ.
Vừa dứt lời, điện thoại của Lưu Hổ đổ chuông, nhìn thấy lãnh đạo gọi, anh ta ra hiệu tay im lặng với Diêu Kim Tiền rồi vội bắt máy.
“Vâng… vâng… tôi biết rồi!” Lưu Hổ gật đầu vâng liền mấy tiếng, cúp máy nói với Diêu Kim Tiền: “Ba cậu bảo tôi dắt cậu lên kia…”
Trong lòng Diêu Kim Tiền căng thẳng, lo lắng bất an hỏi: “Anh Lưu, rốt cuộc ba em định giao em cho ai vậy?”
“Sao tôi biết!” Lưu Hổ choàng áo khoác lên người Diêu Kim Tiền, đỡ nó xuống xe bảo rằng: “Tuy tôi không biết cậu đã làm chuyện gì. Nhưng lần đầu tiên thấy ba cậu đánh cậu ra bộ dạng này, còn cầu xin tới chỗ Cục trưởng Điền, thì chắc chắn họa cậu gây ra không hề nhỏ, ba cậu không che chở được cho cậu đâu. Nên ba cậu bảo cậu làm gì, thì cậu cứ làm theo. Đừng có hòng giở trò, nếu không không những hại cậu, càng hại ba cậu đấy!”
Diêu Kim Tiền ngơ ngác gật đầu, đi theo Lưu Hổ lên lầu.
Lý Hương Quân chau mày không lên tiếng, dường như đang suy tư chuyện gì đó. Cục trưởng Điền ngồi ở phòng làm việc, tay kẹp một điếu thuốc, không có ý định xen lời vào lúc này. Thám tử Tiết nhìn Lý Hương Quân, ý bảo cô tự quyết định. Với thân phận của ông, thật tình không thích hợp lên tiếng vào lúc này.
Phòng làm việc một phen tĩnh lặng, sự chú ý của ba người còn lại đều dồn vào người Lý Hương Quân.
Sau khoảng vài phút im lặng, Lý Hương Quân mới chậm rãi mở lời: “Những chuyện như thế, làm cách nào Cục trưởng Diêu biết được vậy!”
Nét mặt của Diêu Chí Khang ngưng đọng, há mồm, không biết làm sao giải thích với Lý Hương Quân. Sự việc xảy ra quá đột ngột, vả lại thời gian gấp rút, Diêu Chí Khang mất đi trí thông minh thường ngày, suy nghĩ cấp bách nhất hiện giờ của ông ta là cố gắng dập tắt cơn lửa giận của mấy người Lý Hương Quân, giảm nhẹ tội của Diêu Kim Tiền, tiện thể đừng liên lụy đến bản thân.
“Có chút manh mối, thật tình thì chúng tôi đã nắm giữ được rồi. Chủ yếu là kẻ tình nghi, chẳng qua ở đám học sinh bao gồm quý công tử trong đó. Sự thật thì trước đó đã tiến hành giám sát bọn họ, nếu có lời khai của quý công tử, bước kế tiếp chắc chắn phải triệu tập đám học sinh đó…” Nói đến đây, Lý Hương Quân ngập ngừng đôi chút.
Ý của Lý Hương Quân rất rõ ràng, cho dù hiện tại Diêu Chí Khang không nói, nhiều việc kế tiếp cũng sẽ được điều tra rõ ràng. Đến nước này, việc che giấu đã không còn nghĩa lý.
Cục trưởng Diêu vỗ trán ủ rũ, bản thân lo lắng làm rối tung mọi chuyện, ngay cả khả năng suy đoán cơ bản cũng biến mất. Diêu Kim Tiền thông qua thư ký của mình để giở trò với Tống Triều Dương, chắc chắn chẳng giấu giếm gì với bốn người khác trong anh em Ngũ Phúc, chỉ cần mấy người này tiếp nhận cuộc thẩm vấn, thì nhất định chẳng giấu được chuyện gì nữa. Mà bản thân lại làm trò dư thừa bảo Tôn Cương đi ổn định cậu Triệu trước, thật là ảo tưởng.
Vả lại Tống Triều Dương đã biết được Tôn Cương thông qua cậu Triệu trong đội phòng chống ma túy, chẳng cần bao lâu, Chi cục khu Bắc và Lý Hương Quân chắc chắn sẽ biết được manh mối này, điều tra Diêu Kim Tiền là chuyện sớm muộn. Nếu ba người này vẫn cứng rắn không khai, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ mình là chủ mưu của vụ việc này.
Diêu Chí Khang quyết định nhẫn tâm một phen, mở lời nói: “Là do thằng nhóc nhà tôi gây ra chuyện này, nó lén liên lạc với thư ký…” Chỉ bằng vài lời ngắn gọn, Diêu Chí Khang đã giải thích rõ ràng nội tình Tống Triều Dương bị dùng hình ép cung.
Lý Hương Quân có chút tức giận, tuy xuất thân của cô không giống với người khác, nhưng dù sao thì cũng được xem là nhân viên trong hệ thống. Đối với những chuyện bỉ ổi trong nội bộ cũng có chút tìm hiểu. Nếu Tống Triều Dương chẳng có chút quan hệ gì với mình, Hứa Tất Thành không xuất hiện, thì rất có khả năng bị vu oan đến cùng, và kết quả, ít nhất cũng sẽ bị tù khoảng mười năm, cuộc đời này về cơ bản coi như đã bị hủy hoại.
Diêu Chí Khang đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trong hệ thống công an nhiều năm nay, bản thân lại có vòng hào quang là Anh hùng chiến đấu, những năm gần đây theo chân Cục trưởng Điền được thăng tiến đều đặn, tương đối được trọng dụng. Bây giờ khép nép trước mặt mình, chẳng qua vì nguyên do gia thế và mối quan hệ của cô nên mới khiến ông ta sinh cảm giác khủng hoảng và bị áp bức. Sợ vì cậu con trai mà làm liên lụy đến mình.
Nhưng Lý Hương Quân vẫn cố gắng chịu đựng không nổi giận. Dù sao thì lời khai tựa như đầu thú của Diêu Chí Khang khiến vụ án có sự tiến triển vượt trội, nghi án Tống Triều Dương giấu ma túy trong người về cơ bản đã được gột rửa sạch sẽ.
Nếu không có sự giải thích về những tình huống này của Diêu Chí Khang, thám tử Tiết chỉ có thể bám chặt mấy tên học sinh đó, từng bước điều tra, kết quả cuối cùng sẽ ra sao cũng chẳng rõ. Vả lại, nếu Diêu Chí Khang quyết tâm bảo vệ cậu con trai của mình, muốn che đậy sự thật, chỉ cần gán tội danh có ác ý đột kích cảnh sát lên người Tống Triều Dương, tội danh dính líu đến vượt ngục, khả năng Lý Hương Quân muốn Chi cục khu Bắc tiếp tục nhúng tay vào vụ án này sẽ vô cùng nhỏ bé.
Lý Hương Quân trâm ngâm vài giây, ngẩng đầu nhìn Diêu Chí Khang nói: “Vậy Cục trưởng Diêu cảm thấy vụ án này nên xử lý như thế nào?”
Trong lòng Diêu Chí Khang chấn động, khuôn mặt liền tỏ vẻ vui mừng, Lý Hương Quân nói vậy, tức là chứng tỏ tin tưởng mình, chí ít không có ý định đeo bám kiếm chuyện với mình.
Cục trưởng Diêu đứng thẳng ưỡn ngực, trịnh trọng nói: “Luật sư Lý, tôi xin bày tỏ thái độ trước, cho dù vụ án này có liên can đến ai, gia thế địa vị thâm sâu ra sao, tôi sẽ tuyệt đối không nhân nhượng. Bao gồm cả con trai của tôi, cần xử ra sao thì xử như thế nấy. Tôi cũng sẽ làm kiểm điểm với lãnh đạo, xử lý ra sao thì xử lý thế nấy!”
Lý Hương Quân nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn Cục trưởng Điền đang ngồi ở ghế bàn làm việc.
Cục trưởng Điền dập tắt điếu thuốc trong tay, nói với Lý Hương Quân: “Yên tâm đi, nha đầu, đến mức độ này, chắc chắn không giấu giếm được bất kỳ mánh lới nào đâu. Những ai cần chịu trách nhiệm, đều sẽ không thể nào thoát tội!”
“Cám ơn chú Điền.” Lý Hương Quân cười nói với Cục trưởng Điền: “Vậy bộ phận thụ lý vụ án…”
“Do Chi cục khu Bắc phụ trách, cậu Tiết đảm nhận đi!” Cục trưởng Điền nhìn thám tử Tiết rồi nói, “Hôm nay giao người cho cậu, yên tâm mạnh dạn điều tra, bất kể ai hỏi thăm cậu, cậu kêu người đó đến đây gặp tôi!”
Thám tử Tiết nhanh nhẹn đứng dậy hành lễ, “Rõ, Cục trưởng Điền!”
Diêu Chí Khang quay đầu, nói với thám tử Tiết: “Có chỗ nào cần hỗ trợ, chúng tôi bảo đảm phối hợp! Bây giờ tôi sẽ bắt thằng con tới, cậu trực tiếp giải về đi!”
“Vậy phiền Cục trưởng Diêu!” Lý Hương Quân mặt không cảm xúc lên tiếng, tuy trái lương tâm, có ấn tượng cực kỳ xấu với Diêu Chí Khang nhưng vẫn cần tỏ điệu bộ phù hợp.
Ngay lúc này, Diêu Kim Tiền đang ngồi trong xe đậu ngay cửa cục thành phố, bên cạnh là tài xế của Cục trưởng Diêu. Nhìn màn đêm dần buông xuống bên ngoài cửa xe, cậu ta đã bị còng tay gần hai tiếng đồng hồ, hai vai cùng với khớp cánh tay đau nhói, khiến cậu ta nằm ngồi không yên.
“Anh Lưu, anh Lưu…” Diêu Kim Tiền uốn éo người vài phát, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ lo lắng nói, “Em thật sự không kiên trì được nữa, anh thả em ra một lát đi, chờ ba em tới anh còng em tiếp cũng được!”
“Cậu bớt bớt đi! Nhịn thêm một lát, tôi mà tháo ra cho cậu, sợ ba cậu đến lại xử lý tôi thôi…”
Trong vòng hai tiếng đồng hồ, nội dung đối thoại như thế cứ liên tục diễn ra, mặc kệ Diêu Kim Tiền cầu xin ra sao, Lưu Hổ không hề nhượng bộ.
Vừa dứt lời, điện thoại của Lưu Hổ đổ chuông, nhìn thấy lãnh đạo gọi, anh ta ra hiệu tay im lặng với Diêu Kim Tiền rồi vội bắt máy.
“Vâng… vâng… tôi biết rồi!” Lưu Hổ gật đầu vâng liền mấy tiếng, cúp máy nói với Diêu Kim Tiền: “Ba cậu bảo tôi dắt cậu lên kia…”
Trong lòng Diêu Kim Tiền căng thẳng, lo lắng bất an hỏi: “Anh Lưu, rốt cuộc ba em định giao em cho ai vậy?”
“Sao tôi biết!” Lưu Hổ choàng áo khoác lên người Diêu Kim Tiền, đỡ nó xuống xe bảo rằng: “Tuy tôi không biết cậu đã làm chuyện gì. Nhưng lần đầu tiên thấy ba cậu đánh cậu ra bộ dạng này, còn cầu xin tới chỗ Cục trưởng Điền, thì chắc chắn họa cậu gây ra không hề nhỏ, ba cậu không che chở được cho cậu đâu. Nên ba cậu bảo cậu làm gì, thì cậu cứ làm theo. Đừng có hòng giở trò, nếu không không những hại cậu, càng hại ba cậu đấy!”
Diêu Kim Tiền ngơ ngác gật đầu, đi theo Lưu Hổ lên lầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook