Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 1 - Chương 83: Đổ tội
"Đội trưởng, thật sự không tài nào phân biệt được. Cổ tay của nghi phạm thực chất không có cử động, chỉ có ngón tay cử động thôi. Mà nghi phạm cố tình che giấu, vốn không thấy được nét vẽ của cậu ta…” Chuyên gia phân tích dấu vết xem đi xem lại video Tống Triều Dương viết chữ, mặt mày đau khổ mà nói.
Tay trái đội trưởng Hàn đặt lên cánh tay phải, tay phải miết cằm, lông mày nhíu chặt, không ngừng đi qua đi lại trong phòng giám sát.
“Không đúng, đội trưởng!” Cảnh sát bên cạnh thực hiện trích lục camera trước đó nói: “Cùng là cảnh sát, tại sao thằng nhóc này phải giấu chúng ta, gửi thông tin cho cảnh sát Chi cục khu Bắc, trong đó có khi nào có sơ hở gì không, không thì chúng ta thẩm tra lần nữa?”
“Vô dụng thôi!” Đội trưởng Hàn lắc đầu nói rằng: “Thằng nhóc này rõ ràng không tin tưởng chúng ta, hoàn toàn không hỏi được gì đâu!”
Cảnh sát bên cạnh đảo mắt, sáp lại phía trước đội trưởng Hàn nói: “Hay là chúng ta giở chút thủ đoạn…”
“Cậu bị điên rồi à!” Đội trưởng Hàn trợn mắt mắng rằng: “Người của Chi cục khu Bắc lúc này chỉ mong sao bên chúng ta xảy ra chuyện, nhân tiện có cớ thả thằng nhóc đó đi, cậu không giúp đỡ thì thôi đi, còn gây thêm phiền phức…”
“Nhưng rốt cuộc thằng nhóc này viết cái gì vậy, tại sao phải giấu chúng ta? Với danh tiếng xưa nay và phong cách làm việc của thám tử Tiết, nhất định sẽ không vì thằng nhóc này mà làm chuyện trái với lệ thường, những gì nó viết trên giấy nhất định là thông tin liên quan đến vụ án…”
Đội trưởng Hàn lẩm bẩm một mình…
Đội trưởng Hàn bước ra khỏi phòng giám sát, vừa đúng lúc gặp phải phó đội trưởng Triệu đang bước tới.
“Đội trưởng, vừa nãy hình như tôi gặp thám tử Tiết của chi cục khu Bắc! Ông ta đến chỗ chúng ta làm gì thế, vả lại còn đi thẩm tra nghi phạm chúng ta vừa mới mang về?” Phó đội trưởng Triệu hỏi.
“Không có gì, có người báo cảnh sát bảo rằng có học sinh chơi ma túy trong trường, vừa đúng cùng một nghi phạm…” Đội trưởng Hàn nói qua loa cho xong chuyện.
“Tôi còn tưởng thằng nhóc này tìm cứu binh đến nữa chứ!” Phó đội trưởng Triệu cười nói rằng: “Thằng nhóc đó khai báo ra chưa?”
“Chưa, chỉ đơn giản là thăm dò thôi, thằng nhóc này không hợp tác cho lắm!” Đội trưởng Hàn nói.
“Đội trưởng à, hay là cho tôi vào thử?” Phó đội trưởng Triệu ân cần cười nói.
Trong đầu đội trưởng Hàn cứ như có một tia chớp lóe qua vậy, bỗng nhiên cứng đơ tại chỗ.
Sau khi mang Tống Triều Dương từ trường về trong đội, anh ta đã nghi ngờ hành động của đội trưởng Triệu. Xưa nay biểu hiện của phó đội trưởng Triệu đối với các vụ án là có thể miễn được thì miễn, nhưng hôm nay lại đặc biệt tích cực, dường như đến trường chỉ sau mình, thái độ cũng vô cùng nghiêm túc. Mà biểu hiện của Tống Triều Dương trong phòng điều tra cũng vô cùng quái dị, dường như vốn dĩ không tin vào cảnh sát vậy. Chẳng lẽ bên trong có chuyện gì mà mình không biết.
Đội trưởng Hàn nhìn phó đội trưởng Triệu, sau đó rũ mi mắt xuống nói: “Bận rộn cả ngày, hay là chúng ta đi ăn cơm trước?”
“Đội trưởng, anh đi đi! Tôi mới vừa ăn xong!” Phó đội trưởng Triệu cười mà nói: “Hơn nữa trong đội cũng phải có người canh chừng!”
“Cũng được, vậy kêu luôn những anh em vừa nãy ra ngoài thi hành nhiệm vụ, thức ăn trong đội quả thật có chút tệ, e rằng chưa ai no cả!” Đội trưởng Hàn nói như không có chuyện gì.
“Có cần để lại vài người cho cậu không?” Đội trưởng Hàn lại hỏi.
“Để Tiểu Vũ ở lại giúp đỡ là được!” Phó đội trưởng Triệu nói. Tiểu Vũ là người của phó đội trưởng Triệu dẫn theo khi qua đây, khá thân thiết với phó đội trưởng Triệu, buổi trưa lúc ở trường người túc trực phòng học chính là cậu ta, đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện xảy ra trong phòng y tế.
“Vậy được, chúng tôi đi trước đây!” Sau khi đợi người đến đủ, đội trưởng Hàn dẫn theo một đoàn người bước ra khỏi văn phòng đội phòng chống ma túy.
Bước vào một nhà hàng ở gần đội phòng chống ma túy, đội trưởng Hàn đặt một phòng riêng, sau khi gọi món xong liền đuổi nhân viên phục vụ ra ngoài.
“Vụ án hôm nay các cậu có nói nhiều ở trong đội không!” Đội trưởng Hàn lạnh lùng nhìn lướt qua đội viên đang ngồi tại chỗ, ngoại trừ phó đội trưởng Triệu và Tiểu Vũ ra, tất cả những người từng có mặt tại hiện trường ở trường đều ngồi tại đây.
“Đội trưởng, phép tắc thường ngày của sếp đặt ra, sao chúng tôi không biết được!” Một đội viên trong đó lập tức kêu oan.
Chi tiết liên quan đến vụ án và hiện trường, dựa theo quy định là tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, bao gồm cả đồng nghiệp của mình. Bởi vì tính đặc thù của nghề nghiệp, đội trưởng Hàn rất nghiêm khắc về vấn đề này.
“Vậy cậu Triệu có biết chuyện xảy ra trong phòng y tế không?” Đội trưởng Hàn tiếp tục lạnh mặt hỏi, “Đừng nói dối, cho dù trước kia có người từng nói với cậu Triệu cũng không sao!”
Đặc điểm lớn nhất của phó đội trưởng Triệu chính là có mối quan hệ tốt với lãnh đạo cấp trên, đối với tình tiết vụ án và cấp dưới không quá nhiệt tình. Cho nên ở trong lòng cấp dưới, danh tiếng cũng không cao lắm. Lại thêm thời gian không dài, cho nên những người tại đây về cơ bản đều có mối quan hệ chính thống với đội trưởng Hàn.
“Không có…”
“Chưa từng nói qua…”
“Không có nói qua…”
Đội trưởng Hàn nhìn vào từng người, không có ai từng đề cập qua chuyện này với phó đội trưởng Triệu cả.
“Vậy được, chuyện trước kia các cậu đừng nhắc đến nữa, cứ xem như chưa từng xảy ra…” Đội trưởng Hàn nghiêm túc dặn dò.
Tuy các đội viên đều không hiểu vì sao, nhưng cũng rất nghiêm túc mà gật đầu. Bọn họ không biết được, đội trưởng Hàn đã đào một cái bẫy thật lớn cho phó đội trưởng Triệu.
Ngồi trong xe, thám tử Tiết cầm tờ giấy phác họa suy nghĩ chốc lát bèn nói với trợ lý ngồi trên ghế lái phụ rằng: “Bảo trong cục đi điều tra quan hệ xã hội của Diêu Kim Tiền, điều kiện chỉ định đặc biệt là học sinh của trưởng Trung học Thực Nghiệm số 4!”
Trên giấy là ba chữ Tống Triều Dương dùng móng tay vẽ ra: Ngũ Phúc Diêu.
Lúc trừng trị anh em Ngũ Phúc trong nhà vệ sinh, anh em Ngũ Phúc từng nói qua, cha của Diêu Kim Tiền là Cục trưởng công an. Cho nên bây giờ Tống Triều Dương rất trực quan nghi ngờ rằng, tàng trữ và chơi ma túy, có người tố giác, rồi đến bắt mình, trong đó thời gian nhiều nhất cũng chỉ trong vòng một tiết học, cho nên bây giờ cậu cũng không tin tưởng cảnh sát lắm, mà đối với thám tử Tiết, cũng là bởi vì nguyên nhân của Lý Hương Quân.
Trong quá trình trần thuật trước đây, thám tử Tiết đương nhiên cũng nhớ Ngũ Phúc mà Tống Triều Dương nghi ngờ trong đó có một học sinh họ Diêu. Vừa nhìn đã biết Tống Triều Dương muốn biểu đạt ý gì, là muốn bảo mình điều tra học sinh họ Diêu này.
Có thể khiến Tống Triều Dương nghiêm túc đến nỗi dùng phương thức giấu giếm như vậy để truyền đạt thông tin, dựa theo sự nghi ngờ của Tống Triều Dương, Diêu Kim Tiền chắc sẽ phát huy tác dụng rất quan trọng trong vụ án này.
“Sao vậy?” Lý Hương Quân ở bên cạnh nghi hoặc hỏi. Vừa nãy cô ở trong phòng điều tra cũng không phát hiện hành động truyền đạt thông tin giữa thám tử Tiết và Tống Triều Dương.
“Vẫn chưa biết!” Thám tử Tiết trả lời, “Đợi kết quả điều tra đi, xem có manh mối gì không.”
Chỉ với thời gian hai, ba phút, trợ lý bên cạnh bèn nhận được kết quả điều tra.
“Tổ trưởng, ngài xem!” Trợ lý bên cạnh đưa điện thoại cho ông.
“Cục trưởng Diêu?” Khi thấy quan hệ xã hội của Diêu Kim Tiền, trên mặt thám tử Tiết rõ ràng bộc lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cục trưởng Diêu gì cơ?” Lý Hương Quân sáp đầu qua hỏi.
“Diêu Kim Tiền trong Ngũ Phúc, là con trai của Cục trưởng Chi cục khu Tây…” Thám tử Tiết nói.
“Chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy?” Lý Hương Quân bỗng chốc phản ứng lại, kinh ngạc mà hỏi, “Cục trưởng Diêu cũng tham gia sao?”
Lý Hương Quân nghi ngờ là Tống Triều Dương ức hiếp Ngũ Phúc quá dữ dằn, Diêu Kim Tiền thông qua cha mình tiến hành trả thù với Tống Triều Dương.
“Chắc không đến nỗi!” Sau khi thám tử Tiết suy nghĩ phút chốc bèn nói: “Cục trưởng Diêu ở trong giới cảnh sát cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ. Hai mươi năm trước vẫn chỉ là một cảnh sát vũ trang, bởi vì có biểu hiện xuất sắc trong trận lũ lụt ở trước thế kỉ, được đánh giá là anh hùng chiến đấu của thời đại hòa bình, sau đó một bước lên mây, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng nghe qua ông ta có hành động gì trái với lệ thường.”
“Vậy tại sao xảy ra chuyện ở khu Bắc, Tống Triều Dương lại bị người của khu Tây bắt đi?” Lý Hương Quân lại hỏi.
“Bởi vì có người gọi điện báo cảnh sát bên khu Tây, bởi vì là vụ án liên quan đến chất cấm, cho nên do cảnh sát khu Tây bắt đi cũng không được tính là vi phạm nguyên tắc…” Trợ lý bên cạnh của thám tử Tiết giải thích.
“Bên trong nhất định có sơ hở!” Lý Hương Quân miết huyệt thái dương nói, “Sự xuất hiện của thầy giáo thể dục và bác sĩ quá kỳ lạ rồi, phong cách làm việc và thủ đoạn quá cao siêu, rõ ràng không phải là người bình thường!”
Thám tử Tiết đương nhiên hiểu hàm ý ẩn giấu trong lời nói của Lý Hương Quân. Lý Hương Quân nghi ngờ hai người này rất có thể chính là do Cục trưởng Diêu cử đến.
Nhưng thám tử Tiết lại không cho là vậy, ở thời đại bây giờ, nơi như Kinh Thành này, Cục trưởng Diêu có thể có được vị trí này, đầu óc tuyệt đối tỉnh táo hơn người bình thường, làm sao có thể vì chuyện đánh nhau của bọn trẻ mà tự phá hủy tương lai của mình một cách ngu ngốc như vậy.
Tay trái đội trưởng Hàn đặt lên cánh tay phải, tay phải miết cằm, lông mày nhíu chặt, không ngừng đi qua đi lại trong phòng giám sát.
“Không đúng, đội trưởng!” Cảnh sát bên cạnh thực hiện trích lục camera trước đó nói: “Cùng là cảnh sát, tại sao thằng nhóc này phải giấu chúng ta, gửi thông tin cho cảnh sát Chi cục khu Bắc, trong đó có khi nào có sơ hở gì không, không thì chúng ta thẩm tra lần nữa?”
“Vô dụng thôi!” Đội trưởng Hàn lắc đầu nói rằng: “Thằng nhóc này rõ ràng không tin tưởng chúng ta, hoàn toàn không hỏi được gì đâu!”
Cảnh sát bên cạnh đảo mắt, sáp lại phía trước đội trưởng Hàn nói: “Hay là chúng ta giở chút thủ đoạn…”
“Cậu bị điên rồi à!” Đội trưởng Hàn trợn mắt mắng rằng: “Người của Chi cục khu Bắc lúc này chỉ mong sao bên chúng ta xảy ra chuyện, nhân tiện có cớ thả thằng nhóc đó đi, cậu không giúp đỡ thì thôi đi, còn gây thêm phiền phức…”
“Nhưng rốt cuộc thằng nhóc này viết cái gì vậy, tại sao phải giấu chúng ta? Với danh tiếng xưa nay và phong cách làm việc của thám tử Tiết, nhất định sẽ không vì thằng nhóc này mà làm chuyện trái với lệ thường, những gì nó viết trên giấy nhất định là thông tin liên quan đến vụ án…”
Đội trưởng Hàn lẩm bẩm một mình…
Đội trưởng Hàn bước ra khỏi phòng giám sát, vừa đúng lúc gặp phải phó đội trưởng Triệu đang bước tới.
“Đội trưởng, vừa nãy hình như tôi gặp thám tử Tiết của chi cục khu Bắc! Ông ta đến chỗ chúng ta làm gì thế, vả lại còn đi thẩm tra nghi phạm chúng ta vừa mới mang về?” Phó đội trưởng Triệu hỏi.
“Không có gì, có người báo cảnh sát bảo rằng có học sinh chơi ma túy trong trường, vừa đúng cùng một nghi phạm…” Đội trưởng Hàn nói qua loa cho xong chuyện.
“Tôi còn tưởng thằng nhóc này tìm cứu binh đến nữa chứ!” Phó đội trưởng Triệu cười nói rằng: “Thằng nhóc đó khai báo ra chưa?”
“Chưa, chỉ đơn giản là thăm dò thôi, thằng nhóc này không hợp tác cho lắm!” Đội trưởng Hàn nói.
“Đội trưởng à, hay là cho tôi vào thử?” Phó đội trưởng Triệu ân cần cười nói.
Trong đầu đội trưởng Hàn cứ như có một tia chớp lóe qua vậy, bỗng nhiên cứng đơ tại chỗ.
Sau khi mang Tống Triều Dương từ trường về trong đội, anh ta đã nghi ngờ hành động của đội trưởng Triệu. Xưa nay biểu hiện của phó đội trưởng Triệu đối với các vụ án là có thể miễn được thì miễn, nhưng hôm nay lại đặc biệt tích cực, dường như đến trường chỉ sau mình, thái độ cũng vô cùng nghiêm túc. Mà biểu hiện của Tống Triều Dương trong phòng điều tra cũng vô cùng quái dị, dường như vốn dĩ không tin vào cảnh sát vậy. Chẳng lẽ bên trong có chuyện gì mà mình không biết.
Đội trưởng Hàn nhìn phó đội trưởng Triệu, sau đó rũ mi mắt xuống nói: “Bận rộn cả ngày, hay là chúng ta đi ăn cơm trước?”
“Đội trưởng, anh đi đi! Tôi mới vừa ăn xong!” Phó đội trưởng Triệu cười mà nói: “Hơn nữa trong đội cũng phải có người canh chừng!”
“Cũng được, vậy kêu luôn những anh em vừa nãy ra ngoài thi hành nhiệm vụ, thức ăn trong đội quả thật có chút tệ, e rằng chưa ai no cả!” Đội trưởng Hàn nói như không có chuyện gì.
“Có cần để lại vài người cho cậu không?” Đội trưởng Hàn lại hỏi.
“Để Tiểu Vũ ở lại giúp đỡ là được!” Phó đội trưởng Triệu nói. Tiểu Vũ là người của phó đội trưởng Triệu dẫn theo khi qua đây, khá thân thiết với phó đội trưởng Triệu, buổi trưa lúc ở trường người túc trực phòng học chính là cậu ta, đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện xảy ra trong phòng y tế.
“Vậy được, chúng tôi đi trước đây!” Sau khi đợi người đến đủ, đội trưởng Hàn dẫn theo một đoàn người bước ra khỏi văn phòng đội phòng chống ma túy.
Bước vào một nhà hàng ở gần đội phòng chống ma túy, đội trưởng Hàn đặt một phòng riêng, sau khi gọi món xong liền đuổi nhân viên phục vụ ra ngoài.
“Vụ án hôm nay các cậu có nói nhiều ở trong đội không!” Đội trưởng Hàn lạnh lùng nhìn lướt qua đội viên đang ngồi tại chỗ, ngoại trừ phó đội trưởng Triệu và Tiểu Vũ ra, tất cả những người từng có mặt tại hiện trường ở trường đều ngồi tại đây.
“Đội trưởng, phép tắc thường ngày của sếp đặt ra, sao chúng tôi không biết được!” Một đội viên trong đó lập tức kêu oan.
Chi tiết liên quan đến vụ án và hiện trường, dựa theo quy định là tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, bao gồm cả đồng nghiệp của mình. Bởi vì tính đặc thù của nghề nghiệp, đội trưởng Hàn rất nghiêm khắc về vấn đề này.
“Vậy cậu Triệu có biết chuyện xảy ra trong phòng y tế không?” Đội trưởng Hàn tiếp tục lạnh mặt hỏi, “Đừng nói dối, cho dù trước kia có người từng nói với cậu Triệu cũng không sao!”
Đặc điểm lớn nhất của phó đội trưởng Triệu chính là có mối quan hệ tốt với lãnh đạo cấp trên, đối với tình tiết vụ án và cấp dưới không quá nhiệt tình. Cho nên ở trong lòng cấp dưới, danh tiếng cũng không cao lắm. Lại thêm thời gian không dài, cho nên những người tại đây về cơ bản đều có mối quan hệ chính thống với đội trưởng Hàn.
“Không có…”
“Chưa từng nói qua…”
“Không có nói qua…”
Đội trưởng Hàn nhìn vào từng người, không có ai từng đề cập qua chuyện này với phó đội trưởng Triệu cả.
“Vậy được, chuyện trước kia các cậu đừng nhắc đến nữa, cứ xem như chưa từng xảy ra…” Đội trưởng Hàn nghiêm túc dặn dò.
Tuy các đội viên đều không hiểu vì sao, nhưng cũng rất nghiêm túc mà gật đầu. Bọn họ không biết được, đội trưởng Hàn đã đào một cái bẫy thật lớn cho phó đội trưởng Triệu.
Ngồi trong xe, thám tử Tiết cầm tờ giấy phác họa suy nghĩ chốc lát bèn nói với trợ lý ngồi trên ghế lái phụ rằng: “Bảo trong cục đi điều tra quan hệ xã hội của Diêu Kim Tiền, điều kiện chỉ định đặc biệt là học sinh của trưởng Trung học Thực Nghiệm số 4!”
Trên giấy là ba chữ Tống Triều Dương dùng móng tay vẽ ra: Ngũ Phúc Diêu.
Lúc trừng trị anh em Ngũ Phúc trong nhà vệ sinh, anh em Ngũ Phúc từng nói qua, cha của Diêu Kim Tiền là Cục trưởng công an. Cho nên bây giờ Tống Triều Dương rất trực quan nghi ngờ rằng, tàng trữ và chơi ma túy, có người tố giác, rồi đến bắt mình, trong đó thời gian nhiều nhất cũng chỉ trong vòng một tiết học, cho nên bây giờ cậu cũng không tin tưởng cảnh sát lắm, mà đối với thám tử Tiết, cũng là bởi vì nguyên nhân của Lý Hương Quân.
Trong quá trình trần thuật trước đây, thám tử Tiết đương nhiên cũng nhớ Ngũ Phúc mà Tống Triều Dương nghi ngờ trong đó có một học sinh họ Diêu. Vừa nhìn đã biết Tống Triều Dương muốn biểu đạt ý gì, là muốn bảo mình điều tra học sinh họ Diêu này.
Có thể khiến Tống Triều Dương nghiêm túc đến nỗi dùng phương thức giấu giếm như vậy để truyền đạt thông tin, dựa theo sự nghi ngờ của Tống Triều Dương, Diêu Kim Tiền chắc sẽ phát huy tác dụng rất quan trọng trong vụ án này.
“Sao vậy?” Lý Hương Quân ở bên cạnh nghi hoặc hỏi. Vừa nãy cô ở trong phòng điều tra cũng không phát hiện hành động truyền đạt thông tin giữa thám tử Tiết và Tống Triều Dương.
“Vẫn chưa biết!” Thám tử Tiết trả lời, “Đợi kết quả điều tra đi, xem có manh mối gì không.”
Chỉ với thời gian hai, ba phút, trợ lý bên cạnh bèn nhận được kết quả điều tra.
“Tổ trưởng, ngài xem!” Trợ lý bên cạnh đưa điện thoại cho ông.
“Cục trưởng Diêu?” Khi thấy quan hệ xã hội của Diêu Kim Tiền, trên mặt thám tử Tiết rõ ràng bộc lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cục trưởng Diêu gì cơ?” Lý Hương Quân sáp đầu qua hỏi.
“Diêu Kim Tiền trong Ngũ Phúc, là con trai của Cục trưởng Chi cục khu Tây…” Thám tử Tiết nói.
“Chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy?” Lý Hương Quân bỗng chốc phản ứng lại, kinh ngạc mà hỏi, “Cục trưởng Diêu cũng tham gia sao?”
Lý Hương Quân nghi ngờ là Tống Triều Dương ức hiếp Ngũ Phúc quá dữ dằn, Diêu Kim Tiền thông qua cha mình tiến hành trả thù với Tống Triều Dương.
“Chắc không đến nỗi!” Sau khi thám tử Tiết suy nghĩ phút chốc bèn nói: “Cục trưởng Diêu ở trong giới cảnh sát cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ. Hai mươi năm trước vẫn chỉ là một cảnh sát vũ trang, bởi vì có biểu hiện xuất sắc trong trận lũ lụt ở trước thế kỉ, được đánh giá là anh hùng chiến đấu của thời đại hòa bình, sau đó một bước lên mây, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng nghe qua ông ta có hành động gì trái với lệ thường.”
“Vậy tại sao xảy ra chuyện ở khu Bắc, Tống Triều Dương lại bị người của khu Tây bắt đi?” Lý Hương Quân lại hỏi.
“Bởi vì có người gọi điện báo cảnh sát bên khu Tây, bởi vì là vụ án liên quan đến chất cấm, cho nên do cảnh sát khu Tây bắt đi cũng không được tính là vi phạm nguyên tắc…” Trợ lý bên cạnh của thám tử Tiết giải thích.
“Bên trong nhất định có sơ hở!” Lý Hương Quân miết huyệt thái dương nói, “Sự xuất hiện của thầy giáo thể dục và bác sĩ quá kỳ lạ rồi, phong cách làm việc và thủ đoạn quá cao siêu, rõ ràng không phải là người bình thường!”
Thám tử Tiết đương nhiên hiểu hàm ý ẩn giấu trong lời nói của Lý Hương Quân. Lý Hương Quân nghi ngờ hai người này rất có thể chính là do Cục trưởng Diêu cử đến.
Nhưng thám tử Tiết lại không cho là vậy, ở thời đại bây giờ, nơi như Kinh Thành này, Cục trưởng Diêu có thể có được vị trí này, đầu óc tuyệt đối tỉnh táo hơn người bình thường, làm sao có thể vì chuyện đánh nhau của bọn trẻ mà tự phá hủy tương lai của mình một cách ngu ngốc như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook