Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 1 - Chương 48: Lật bài
Ởđầu đường là một sòng bài, một gã cạo đầu trọc, chừng hai bảy hai tám tuổi móc trong túi ra một chiếc điện thoại đang đổ chuông. Vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, gã đầu trọc liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn qua cửa sổ, vừa hay bắt gặp nhóm ba người Mã Như Long đi qua.
Gã đầu trọc liền cầm điện thoại, tay còn lại vứt đại một lá bài.
“Điểm pháo, tam phiên…” Thím mập ngồi đối diện với gã đầu trọc hào hứng thét lên, đẩy đổ con bài trước mặt mình.
“Mẹ kiếp, đúng lúc quan trọng thì có điện thoại, không đánh nữa…” Gã đầu trọc ném tiền lên mặt bàn, cầm điện thoại ra khỏi sòng bài.
Ba người đang đứng ở đầu đường bắt taxi, có năm sáu xe chạy qua nhưng không có chiếc taxi nào chủ động dừng lại. Mỗi lần nhìn thấy trang phục của Châu Văn Phi và Vương Thanh, tài xế vốn định dừng lại lại lập tức đạp ga, taxi lao vút đi…
“Anh Long, anh thử xem!” Vương Thanh kéo Châu Văn Phi lùi lại vài bước, nhường cho Mã Văn Long ăn mặc giống người hơn ra bắt xe.
Quả nhiên, chưa đầy một phút đã có một chiếc taxi dừng lại. Mã Như Long vừa kéo cửa xe bên ghế lái phụ ra, Vương Thanh liền kéo Châu Văn Phi vội vàng bước tới ghế sau.
“Này, này này, sao lại ăn mặc như vậy đã lên xe…” Tài xế chừng hơn bốn mươi tuổi, quay đầu lại nhìn thấy cách ăn mặc của hai người, bất mãn nói.
“Bác tài, ngoài tiền xe ra tôi sẽ tăng thêm cho anh 100 tệ nữa, đủ để rửa xe rồi nhỉ!” Mã Như Long rút ra hai tờ 50 tệ đặt lên bảng táp lô taxi.
Tài xế quay đầu lại nhìn Mã Như Long, cầm hai tờ tiền lên, lấy tay sờ qua, sau đó lại soi qua ánh nắng ngoài cửa chiếu vào, hài lòng gật đầu, hòa nhã nói: “Mấy người anh em định đi đâu?”
“Tìm tiệm massage tốt nhất, gột bỏ xui xẻo!” Châu Văn Phi tựa lưng vào ghế ngồi, tìm tư thế dễ chịu, hào khí nói.
“Được thôi, anh đợi nhé!” Tài xế đáp một tiếng, khởi động xe taxi.
Gã đầu trọc vừa rồi ngồi trong sòng bài bước vội ra đầu ngõ, miệng vẫn còn ngậm một điếu thuốc, một tay cầm điện thoại, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Mục tiêu có ba người, toàn bộ đều lên chiếc xe được chỉ định từ trước…”
“Nhận được!” Trong điện thoại vọng ra tiếng đáp lời của nhân viên chỉ huy.
Trong một gara dân dụng cách đầu đường không xa có một chiếc bus Iveco loại vừa đang đậu, nhân viên kĩ thuật xử lý hình chụp được trong xe taxi, dùng giọng khẳng định nói: “Đúng là ba kẻ tình nghi!”
Chỉ huy mặc thường phục gật đầu, cầm thiết bị liên lạc trong xe lên: “Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, mục tiêu đã rời động thành công, mục tiêu đã rời động thành công. Điểm đến là tiệm massage Nhân Hòa, tiệm massage Nhân Hòa. Thực hiện nhiệm vụ theo kế hoạch đã định, chú ý không được kinh động mục tiêu…”
Trong thiết bị liên lạc vọng ra câu trả lời của các cán bộ trinh sát.
Tiệm mát xa Nhân Hòa tuy nằm ở huyện ngoại ô nhưng quy mô rất lớn. Ba người cởi trần nằm trong bồn tắm riêng biệt, không có nhân viên phục vụ.
“Bên trên nói sao?” Châu Văn Phi cầm một cốc nước ướp lạnh, uống một hớp, rên lên một tiếng sáng khoái.
“Đại ca nói rồi, bảo rằng sau khi ra tới Kinh Thành gặp đại ca, Vương Thanh huynh đệ cũng đi.” Mã Như Long cười gật đầu nói với Vương Thanh.
Sau một tháng cùng chung hoạn nạn, Mã Như Long về cơ bản đã không còn nghi ngờ Vương Thanh. Châu Văn Phi thì khỏi phải nói, vì Vương Thanh cứu mạng hắn, hắn chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của Vương Thanh.
Cuối cùng cũng đã vào được vòng trong! Coi như không uổng công chịu khổ suốt một tháng qua. Trong lòng Vương Thanh thầm thở phào, nhưng trên mặt vẫn giả bộ tỏ ra kinh ngạc: “Bên trên của hai anh vẫn còn có đại ca cai quản sao?”
Châu Văn Phi đang định nói thì Mã Như Long đưa mắt ra hiệu, mỉm cười nói với Vương Thanh: “Việc làm ăn của anh và anh Châu không giống với những việc trước đây Vương Thanh huynh đệ làm. Đợi gặp được đại ca rồi, chú sẽ biết!”
Vương Thanh phì cười một tiếng, không quá bận tâm. Nhân vật hắn ta đang vào vai là một kẻ cướp hung hãn thật sự, trong tay có mấy mạng người, việc làm ăn nào mà chẳng dám làm!
“Vậy các huynh đệ bị bắt thì sao?” Vương Thanh liếc mắt nhìn Mã Như Long.
Mã Như Long suýt chút nữa phun hết nước uống ra bồn tắm, hắng giọng vài tiếng, vỗ ngực, Mã Như Long dở khóc dở cười nói: “Vương Thanh huynh đệ, đại ca bên trên làm kinh doanh, không phải mở đồn cảnh sát, có thể hủy bỏ lệnh truy nã có hai đứa đã phải nợ rất nhiều tình nghĩa rồi, trời mới biết được phải trả cái giá thế nào, đám huynh đệ đã bị tóm e rằng khó lôi ra được…”
Vương Thanh không phải mới ngày đầu gia nhập giang hồ, đương nhiên hiểu được ý Mã Như Long chưa nói. Đổi là mình cũng không thể tốn công tốn sức vì mấy tên tiểu lâu la.
Sắc mặt Vương Thanh có phần khó coi, đứng thẳng người, cởi trần bước ra khỏi bồn tắm, nói như thể ăn đạn vậy: “Em tắm xong rồi!”
Vương Thanh không biết ông chủ của Châu Văn Phi và Mã Như Long là ai, nhưng có thể rút lại lệnh truy nã đã ban bố, quan hệ này trong mắt hắn ta đã là rất lợi hại rồi.
Đại ca bên trên sở dĩ chịu cứu Châu Văn Phi, theo suy đoán của Vương Thanh, không nằm ngoài hai nguyên nhân. Một là Châu Văn Phi và Mã Như Long nắm được chứng cứ chí mạng của đại ca bên trên, khiến đại ca bên trên ném chuột sợ vỡ bình, không dám diệt khẩu, lại còn nhất định phải cứu. Hai là hai người này có tác dụng lớn đối với đại ca, đáng phung phí cái giá lớn thế này.
Nhìn bóng lưng Vương Thanh rời đi, Châu Văn Phi chỉ biết lắc đầu nói: “Gã Vương Thanh này cũng là người có tình có nghĩa…”
“Khiếp…” Mã Như Long phì cười một tiếng: “Giao phó sống chết cho nhau mới gọi là huynh đệ, với mấy thằng trộm vặt thì quan tâm nghĩa khí làm gì…”
Ngẩng đầu nhìn cảnh quan xung quanh, Châu Văn Phi hạ giọng nói: “Phải tới Kinh Thành thật sao? Sao tôi cứ có cảm giác lành ít dữ nhiều!”
“Yên tâm đi!” Mã Như Long lại nằm xuống, chỉ để lộ đầu ra khỏi mặt nước, “Bên trên căn bản không có người dùng, rời khỏi tôi và anh, việc làm ăn này của đại ca trong thời gian ngắn sẽ không làm được gì cả. Nhưng trong thời gian ngắn sao có thể tìm được người mà hắn có thể tín nhiệm và còn chuyên nghiệp được chứ. Chí ít cũng phải mất vài năm, vì thế không cần phải sợ. Bên trên giờ đang thiếu những người chuyên nghiệp như tôi và anh, đáng tin tưởng, tiền công lại thấp.”
“Mẹ kiếp, nghĩ tới đây tôi lại bực!” Mã Như long đập mạnh xuống mặt nước bồn tắm, nước bắn lên tung tóe.
“Bất luận là trong giới thương mại hay là trong chính phủ, chúng ta đều không có quan hệ với những người có chuyên môn, căn bản không biết được giá trị của những thứ lấy được là bao nhiêu, giống như lần này vậy, đồ đáng giá hàng mấy trăm tỷ đô la Mỹ, nhưng thằng khốn đó chỉ cho chúng ta một triệu nhân dân tệ…”
“Được rồi, đừng oán thán nữa!” Châu Văn Phi bình tĩnh nói: “Bất cứ ngành nghề nào, nắm bắt nguồn thông tin là quan trọng nhất, nằm ở đỉnh điểm của nguồn thông tin, lợi nhuận đương nhiên cũng gấp vô số lần. So với mấy tên bị bắt, chúng ta coi như là may mắn lắm rồi…”
“Không được, phải nghĩ cách nắm thêm thóp của tên khốn này, làm thế nào cũng phải khiến hắn nâng giá lên một chút…” Mã Như Long bực tức nói.
“Tuyệt đối đừng…” Châu Văn Phi lập tức ngắt lời Mã Như Long, “Cũng đừng nghĩ tới điều đó nữa, vạn nhất đại ca phát giác được anh có ý định đó, hắn sẽ ngay lập tức lấy mạng của tôi và anh. Đừng ép hắn có suy nghĩ giết người diệt khẩu.”
Châu Văn Phi chậm rãi nói: “Tôi và anh đều do hắn dẫn vào đường dây này, mấy chiêu của chúng ta không là gì khi ở trước mặt hắn đâu. Cảm thấy giá tiền thấp, sau khi gặp hắn hãy nói thật với hắn là được. Nếu thực sự không muốn làm nữa thì chúng ta lặng lẽ bỏ đi…”
Mã Như Long bình tĩnh lại, quả thực cảm thấy lời Châu Văn Phi nói rất có lý, đành chỉ có thể thở dài.
Hứa Tất Thành ngồi trong phòng làm việc, cả căn phòng giống như bốc hỏa, khói mù mịt, trên bàn làm việc có vứt hai hộp thuốc lá trống trơn, đầu thuốc trong gạt tàn giống như một kim tự tháp mini.
Hứa Tất Thành dường như đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, anh ta ngồi bật dậy, ấn mạnh đầu thuốc xuống gạt tàn, dùng điện thoại của mình gọi vào số điện thoại của Chung Phi.
“Sở trưởng, anh tìm tôi!” Chung Phi đứng trước mặt Hứa Tất Thành, ngạc nhiên nhìn lãnh đạo của mình. Chỉ trong vòng hai ba tiếng ngắn ngủi không gặp mặt, Hứa Tất Thành như thể già đi mấy tuổi, cằm lún phún râu, mắt đầy tia máu.
“Anh đi đầu thú đi!” Hứa Tất Thành ngả người ra sô pha, mệt mỏi nói.
Chung Phi người cứng đơ, đầu giống như bị đánh một cú trời giáng, trống rỗng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Không khí trong phòng làm việc tương đối ngột ngạt, nặng nề, không khí giống như ngưng tụ. Không biết mất bao lâu, Chung Phi mới bất ngờ rùng mình, bất giác, mồ hôi lạnh vã ra ướt cả người.
“Tại… tại sao vậy?” Chung Phi mấp máy đôi môi khô cong, kìm nén những bức bối trong lòng, không dám tin hỏi.
“Vì năm trăm nghìn kia…” Hứa Tất Thành có phần mệt mỏi nói.
Chu Phi cảm thấy trước mắt sa sầm, cảm giác choáng váng bất ngờ xông lên não bộ, cơ thể lảo đảo mất tự chủ, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Sợ rồi hả!” Hứa Tất Thành lạnh lùng hỏi.
“Ha ha ha…” Chung Phi bất ngờ rùng mình, cố gắng giữ vững tinh thần, sau đó như thế nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian, bật cười điên cuồng.
“Năm trăm nghìn tệ… chỉ có năm trăm nghìn tệ…” Gương mặt vốn nho nhã trở nên dữ tợn đáng sợ, Chung Phi cúi người, hai tay chống xuống bàn, nhìn vào mắt Hứa Tất Thành, trong ánh mắt ánh lên vẻ điên cuồng.
“Chỉ vì có năm trăm nghìn tệ, nửa đời sau của tôi sẽ bị hủy hoại như vậy?”
“Chủ động tự thú, tích cực trả lại tang vật, kết quả xấu nhất là hai ba năm sau có thể ra tù!” Hứa Tất Thành không hề né tránh ánh mắt sắc lạnh của Chung Phi, lạnh lùng nói.
“Hai ba năm…” Chung Phi lẩm bẩm nói một câu, “Những năm qua, tôi thức khuya dậy sớm, vào sinh ra tử…”
“Bốp…” Một tiếng vang vọng khắp phòng làm việc, Hứa Tất Thành giống như một con dã thú nổi giận, đứng bật người dậy, tát mạnh một cái vào mặt Chung Phi.
“Mẹ kiếp, anh hiểu cho rõ ràng, là anh phạm tội hay tôi phạm tội. Trong tổ chức không bao giờ có kiểu lấy công bù tội, sai là sai…” Hứa Tất Thành trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, mỗi một từ nói ra đều giống như được rít ra từ kẽ răng.
Chung Phi bị tát một cái, cơ thể giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, ngồi bệt xuống ghế trước bàn làm việc của Hứa Tất Thành như một đống bùn nhão.
Hứa Tất Thành lại châm một điếu thuốc, hít hai hơi thật sâu, ghé đầu tới sát mắt Chung Phi, trong mắt ánh lên ánh sáng sắc lạnh nhiếp phách, giống như hai lưỡi kiếm sắc đâm thẳng vào mắt Chung Phi.
Chung Phi bất giác rùng mình, co người lùi lại sau theo bản năng, giống như dê dưới vuốt cọp.
Hứa Tất Thành nhìn vào mắt Chung Phi, dùng giọng điệu lạnh lùng âm u nói: “Ngoan ngoãn vào ngồi tù, đừng nghĩ ngợi nhiều, người nhà anh tôi sẽ giúp chăm sóc…”
Chung Phi máy móc gật đầu, đáy mắt ánh lên nỗi sợ hãi vô tận.
Gã đầu trọc liền cầm điện thoại, tay còn lại vứt đại một lá bài.
“Điểm pháo, tam phiên…” Thím mập ngồi đối diện với gã đầu trọc hào hứng thét lên, đẩy đổ con bài trước mặt mình.
“Mẹ kiếp, đúng lúc quan trọng thì có điện thoại, không đánh nữa…” Gã đầu trọc ném tiền lên mặt bàn, cầm điện thoại ra khỏi sòng bài.
Ba người đang đứng ở đầu đường bắt taxi, có năm sáu xe chạy qua nhưng không có chiếc taxi nào chủ động dừng lại. Mỗi lần nhìn thấy trang phục của Châu Văn Phi và Vương Thanh, tài xế vốn định dừng lại lại lập tức đạp ga, taxi lao vút đi…
“Anh Long, anh thử xem!” Vương Thanh kéo Châu Văn Phi lùi lại vài bước, nhường cho Mã Văn Long ăn mặc giống người hơn ra bắt xe.
Quả nhiên, chưa đầy một phút đã có một chiếc taxi dừng lại. Mã Như Long vừa kéo cửa xe bên ghế lái phụ ra, Vương Thanh liền kéo Châu Văn Phi vội vàng bước tới ghế sau.
“Này, này này, sao lại ăn mặc như vậy đã lên xe…” Tài xế chừng hơn bốn mươi tuổi, quay đầu lại nhìn thấy cách ăn mặc của hai người, bất mãn nói.
“Bác tài, ngoài tiền xe ra tôi sẽ tăng thêm cho anh 100 tệ nữa, đủ để rửa xe rồi nhỉ!” Mã Như Long rút ra hai tờ 50 tệ đặt lên bảng táp lô taxi.
Tài xế quay đầu lại nhìn Mã Như Long, cầm hai tờ tiền lên, lấy tay sờ qua, sau đó lại soi qua ánh nắng ngoài cửa chiếu vào, hài lòng gật đầu, hòa nhã nói: “Mấy người anh em định đi đâu?”
“Tìm tiệm massage tốt nhất, gột bỏ xui xẻo!” Châu Văn Phi tựa lưng vào ghế ngồi, tìm tư thế dễ chịu, hào khí nói.
“Được thôi, anh đợi nhé!” Tài xế đáp một tiếng, khởi động xe taxi.
Gã đầu trọc vừa rồi ngồi trong sòng bài bước vội ra đầu ngõ, miệng vẫn còn ngậm một điếu thuốc, một tay cầm điện thoại, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Mục tiêu có ba người, toàn bộ đều lên chiếc xe được chỉ định từ trước…”
“Nhận được!” Trong điện thoại vọng ra tiếng đáp lời của nhân viên chỉ huy.
Trong một gara dân dụng cách đầu đường không xa có một chiếc bus Iveco loại vừa đang đậu, nhân viên kĩ thuật xử lý hình chụp được trong xe taxi, dùng giọng khẳng định nói: “Đúng là ba kẻ tình nghi!”
Chỉ huy mặc thường phục gật đầu, cầm thiết bị liên lạc trong xe lên: “Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, mục tiêu đã rời động thành công, mục tiêu đã rời động thành công. Điểm đến là tiệm massage Nhân Hòa, tiệm massage Nhân Hòa. Thực hiện nhiệm vụ theo kế hoạch đã định, chú ý không được kinh động mục tiêu…”
Trong thiết bị liên lạc vọng ra câu trả lời của các cán bộ trinh sát.
Tiệm mát xa Nhân Hòa tuy nằm ở huyện ngoại ô nhưng quy mô rất lớn. Ba người cởi trần nằm trong bồn tắm riêng biệt, không có nhân viên phục vụ.
“Bên trên nói sao?” Châu Văn Phi cầm một cốc nước ướp lạnh, uống một hớp, rên lên một tiếng sáng khoái.
“Đại ca nói rồi, bảo rằng sau khi ra tới Kinh Thành gặp đại ca, Vương Thanh huynh đệ cũng đi.” Mã Như Long cười gật đầu nói với Vương Thanh.
Sau một tháng cùng chung hoạn nạn, Mã Như Long về cơ bản đã không còn nghi ngờ Vương Thanh. Châu Văn Phi thì khỏi phải nói, vì Vương Thanh cứu mạng hắn, hắn chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của Vương Thanh.
Cuối cùng cũng đã vào được vòng trong! Coi như không uổng công chịu khổ suốt một tháng qua. Trong lòng Vương Thanh thầm thở phào, nhưng trên mặt vẫn giả bộ tỏ ra kinh ngạc: “Bên trên của hai anh vẫn còn có đại ca cai quản sao?”
Châu Văn Phi đang định nói thì Mã Như Long đưa mắt ra hiệu, mỉm cười nói với Vương Thanh: “Việc làm ăn của anh và anh Châu không giống với những việc trước đây Vương Thanh huynh đệ làm. Đợi gặp được đại ca rồi, chú sẽ biết!”
Vương Thanh phì cười một tiếng, không quá bận tâm. Nhân vật hắn ta đang vào vai là một kẻ cướp hung hãn thật sự, trong tay có mấy mạng người, việc làm ăn nào mà chẳng dám làm!
“Vậy các huynh đệ bị bắt thì sao?” Vương Thanh liếc mắt nhìn Mã Như Long.
Mã Như Long suýt chút nữa phun hết nước uống ra bồn tắm, hắng giọng vài tiếng, vỗ ngực, Mã Như Long dở khóc dở cười nói: “Vương Thanh huynh đệ, đại ca bên trên làm kinh doanh, không phải mở đồn cảnh sát, có thể hủy bỏ lệnh truy nã có hai đứa đã phải nợ rất nhiều tình nghĩa rồi, trời mới biết được phải trả cái giá thế nào, đám huynh đệ đã bị tóm e rằng khó lôi ra được…”
Vương Thanh không phải mới ngày đầu gia nhập giang hồ, đương nhiên hiểu được ý Mã Như Long chưa nói. Đổi là mình cũng không thể tốn công tốn sức vì mấy tên tiểu lâu la.
Sắc mặt Vương Thanh có phần khó coi, đứng thẳng người, cởi trần bước ra khỏi bồn tắm, nói như thể ăn đạn vậy: “Em tắm xong rồi!”
Vương Thanh không biết ông chủ của Châu Văn Phi và Mã Như Long là ai, nhưng có thể rút lại lệnh truy nã đã ban bố, quan hệ này trong mắt hắn ta đã là rất lợi hại rồi.
Đại ca bên trên sở dĩ chịu cứu Châu Văn Phi, theo suy đoán của Vương Thanh, không nằm ngoài hai nguyên nhân. Một là Châu Văn Phi và Mã Như Long nắm được chứng cứ chí mạng của đại ca bên trên, khiến đại ca bên trên ném chuột sợ vỡ bình, không dám diệt khẩu, lại còn nhất định phải cứu. Hai là hai người này có tác dụng lớn đối với đại ca, đáng phung phí cái giá lớn thế này.
Nhìn bóng lưng Vương Thanh rời đi, Châu Văn Phi chỉ biết lắc đầu nói: “Gã Vương Thanh này cũng là người có tình có nghĩa…”
“Khiếp…” Mã Như Long phì cười một tiếng: “Giao phó sống chết cho nhau mới gọi là huynh đệ, với mấy thằng trộm vặt thì quan tâm nghĩa khí làm gì…”
Ngẩng đầu nhìn cảnh quan xung quanh, Châu Văn Phi hạ giọng nói: “Phải tới Kinh Thành thật sao? Sao tôi cứ có cảm giác lành ít dữ nhiều!”
“Yên tâm đi!” Mã Như Long lại nằm xuống, chỉ để lộ đầu ra khỏi mặt nước, “Bên trên căn bản không có người dùng, rời khỏi tôi và anh, việc làm ăn này của đại ca trong thời gian ngắn sẽ không làm được gì cả. Nhưng trong thời gian ngắn sao có thể tìm được người mà hắn có thể tín nhiệm và còn chuyên nghiệp được chứ. Chí ít cũng phải mất vài năm, vì thế không cần phải sợ. Bên trên giờ đang thiếu những người chuyên nghiệp như tôi và anh, đáng tin tưởng, tiền công lại thấp.”
“Mẹ kiếp, nghĩ tới đây tôi lại bực!” Mã Như long đập mạnh xuống mặt nước bồn tắm, nước bắn lên tung tóe.
“Bất luận là trong giới thương mại hay là trong chính phủ, chúng ta đều không có quan hệ với những người có chuyên môn, căn bản không biết được giá trị của những thứ lấy được là bao nhiêu, giống như lần này vậy, đồ đáng giá hàng mấy trăm tỷ đô la Mỹ, nhưng thằng khốn đó chỉ cho chúng ta một triệu nhân dân tệ…”
“Được rồi, đừng oán thán nữa!” Châu Văn Phi bình tĩnh nói: “Bất cứ ngành nghề nào, nắm bắt nguồn thông tin là quan trọng nhất, nằm ở đỉnh điểm của nguồn thông tin, lợi nhuận đương nhiên cũng gấp vô số lần. So với mấy tên bị bắt, chúng ta coi như là may mắn lắm rồi…”
“Không được, phải nghĩ cách nắm thêm thóp của tên khốn này, làm thế nào cũng phải khiến hắn nâng giá lên một chút…” Mã Như Long bực tức nói.
“Tuyệt đối đừng…” Châu Văn Phi lập tức ngắt lời Mã Như Long, “Cũng đừng nghĩ tới điều đó nữa, vạn nhất đại ca phát giác được anh có ý định đó, hắn sẽ ngay lập tức lấy mạng của tôi và anh. Đừng ép hắn có suy nghĩ giết người diệt khẩu.”
Châu Văn Phi chậm rãi nói: “Tôi và anh đều do hắn dẫn vào đường dây này, mấy chiêu của chúng ta không là gì khi ở trước mặt hắn đâu. Cảm thấy giá tiền thấp, sau khi gặp hắn hãy nói thật với hắn là được. Nếu thực sự không muốn làm nữa thì chúng ta lặng lẽ bỏ đi…”
Mã Như Long bình tĩnh lại, quả thực cảm thấy lời Châu Văn Phi nói rất có lý, đành chỉ có thể thở dài.
Hứa Tất Thành ngồi trong phòng làm việc, cả căn phòng giống như bốc hỏa, khói mù mịt, trên bàn làm việc có vứt hai hộp thuốc lá trống trơn, đầu thuốc trong gạt tàn giống như một kim tự tháp mini.
Hứa Tất Thành dường như đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, anh ta ngồi bật dậy, ấn mạnh đầu thuốc xuống gạt tàn, dùng điện thoại của mình gọi vào số điện thoại của Chung Phi.
“Sở trưởng, anh tìm tôi!” Chung Phi đứng trước mặt Hứa Tất Thành, ngạc nhiên nhìn lãnh đạo của mình. Chỉ trong vòng hai ba tiếng ngắn ngủi không gặp mặt, Hứa Tất Thành như thể già đi mấy tuổi, cằm lún phún râu, mắt đầy tia máu.
“Anh đi đầu thú đi!” Hứa Tất Thành ngả người ra sô pha, mệt mỏi nói.
Chung Phi người cứng đơ, đầu giống như bị đánh một cú trời giáng, trống rỗng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Không khí trong phòng làm việc tương đối ngột ngạt, nặng nề, không khí giống như ngưng tụ. Không biết mất bao lâu, Chung Phi mới bất ngờ rùng mình, bất giác, mồ hôi lạnh vã ra ướt cả người.
“Tại… tại sao vậy?” Chung Phi mấp máy đôi môi khô cong, kìm nén những bức bối trong lòng, không dám tin hỏi.
“Vì năm trăm nghìn kia…” Hứa Tất Thành có phần mệt mỏi nói.
Chu Phi cảm thấy trước mắt sa sầm, cảm giác choáng váng bất ngờ xông lên não bộ, cơ thể lảo đảo mất tự chủ, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Sợ rồi hả!” Hứa Tất Thành lạnh lùng hỏi.
“Ha ha ha…” Chung Phi bất ngờ rùng mình, cố gắng giữ vững tinh thần, sau đó như thế nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian, bật cười điên cuồng.
“Năm trăm nghìn tệ… chỉ có năm trăm nghìn tệ…” Gương mặt vốn nho nhã trở nên dữ tợn đáng sợ, Chung Phi cúi người, hai tay chống xuống bàn, nhìn vào mắt Hứa Tất Thành, trong ánh mắt ánh lên vẻ điên cuồng.
“Chỉ vì có năm trăm nghìn tệ, nửa đời sau của tôi sẽ bị hủy hoại như vậy?”
“Chủ động tự thú, tích cực trả lại tang vật, kết quả xấu nhất là hai ba năm sau có thể ra tù!” Hứa Tất Thành không hề né tránh ánh mắt sắc lạnh của Chung Phi, lạnh lùng nói.
“Hai ba năm…” Chung Phi lẩm bẩm nói một câu, “Những năm qua, tôi thức khuya dậy sớm, vào sinh ra tử…”
“Bốp…” Một tiếng vang vọng khắp phòng làm việc, Hứa Tất Thành giống như một con dã thú nổi giận, đứng bật người dậy, tát mạnh một cái vào mặt Chung Phi.
“Mẹ kiếp, anh hiểu cho rõ ràng, là anh phạm tội hay tôi phạm tội. Trong tổ chức không bao giờ có kiểu lấy công bù tội, sai là sai…” Hứa Tất Thành trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, mỗi một từ nói ra đều giống như được rít ra từ kẽ răng.
Chung Phi bị tát một cái, cơ thể giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, ngồi bệt xuống ghế trước bàn làm việc của Hứa Tất Thành như một đống bùn nhão.
Hứa Tất Thành lại châm một điếu thuốc, hít hai hơi thật sâu, ghé đầu tới sát mắt Chung Phi, trong mắt ánh lên ánh sáng sắc lạnh nhiếp phách, giống như hai lưỡi kiếm sắc đâm thẳng vào mắt Chung Phi.
Chung Phi bất giác rùng mình, co người lùi lại sau theo bản năng, giống như dê dưới vuốt cọp.
Hứa Tất Thành nhìn vào mắt Chung Phi, dùng giọng điệu lạnh lùng âm u nói: “Ngoan ngoãn vào ngồi tù, đừng nghĩ ngợi nhiều, người nhà anh tôi sẽ giúp chăm sóc…”
Chung Phi máy móc gật đầu, đáy mắt ánh lên nỗi sợ hãi vô tận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook