Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 1 - Chương 33: Lời nhắn
Không gian trong phòng để đồ không lớn lắm, đại khái chỉ chừng vài mét vuông. Chính xác mà nói, sau khi bước qua cánh cửa kim loại đặc chế, chỉ có một lối đi rộng một mét, dài bốn năm mét, hai bên lối đi toàn là tủ cất đồ làm bằng kim loại đặc biệt, mỗi bên có năm cái, tổng cộng là mười tủ cất đồ.
Lâm Ngữ Đường bước tới trước tủ cất đồ số năm, khẽ nhấn nhẹ vào màn hình cảm ứng trơn nhẵn.
Trên màn hình hiện vị trí của hai con mắt, Lâm Ngữ Đường thuần thục ghé sát mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng “tinh” nhẹ vang lên, cánh cửa tủ nặng nề tự động bật ra.
Một luồng khí mát lạnh phả tới, Lâm Ngữ Đường biết rằng đây là thiết bị tự động cân bằng nhiệt độ của thiết bị máy tính thông minh này.
Hơi thở Lâm Ngữ Đường có phần gấp gáp, cậu không biết ông để lại gì cho cậu ở đây, con át chủ bài quyết định vận mạng tốt xấu sau này, rất có thể đang nằm trong chiếc tủ này.
Trong tủ có đặt một túi hồ sơ bình thường. Lâm Ngữ Đường lấy túi hồ sơ ra, bên trong có một vài giấy tờ chứng nhận, trên cùng là một bức thư, trên bì thư không hề đề tên.
Mở phong bì, lấy thư ra, Lâm Ngữ Đường không đọc ngay nội dung thư mà bắt đầu tìm kiếm ở phần để trống. Khi tìm thấy ám hiệu quen thuộc, Lâm Ngữ Đường cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Cách phiên dịch ám hiệu này là do ông dạy cho một mình cậu, cũng chỉ có cậu và ông mới có thể dịch ra được, tới mấy người anh chị em của cậu cũng không biết. Nhìn thấy ám hiệu cũng chứng minh được rằng bức thư này đích thực là ông để lại cho mình.
Có lẽ là vì ông cho rằng nơi này tương đối an toàn, cho nên nội dung thư chỉ dùng những lời lẽ dễ hiểu để viết, không dùng tới mật hiệu và mật mã.
Quỷ nhỏ, con có thể tìm tới được đây, ông rất hài lòng, cũng rất vui mừng, nỗi áy náy trong lòng cũng vơi bớt một chút.
Ông không ngờ được rằng cuối cùng vẫn phải đi tới bước này, là vì sự cố chấp và tự cho là đúng của ông đã khiến con rơi vào hiểm nguy, vì thế ông rất hối hận, cũng rất tự trách mình.
Nếu như ông sớm rời xa con, sớm đổi thân phận cho con thì sẽ không xảy ra việc có người dùng tính mạng của con để uy hiếp ông xuất hiện.
Con bây giờ giống như một chiếc chìa khóa mở ra một kho báu khổng lồ, bất kì ai cũng muốn sở hữu, bởi lẽ ông thực sự có một món đồ có thể khiến người ta giàu có sánh ngang với một nước chỉ trong một đêm. Vì thế, bất cứ người nào xuất hiện trong cuộc sống của con trước đây đều không thể tin tưởng. Nhất định phải nhớ kĩ, không được tin bất cứ ai.
Mặc dù ông nuôi dạy con nhưng không hề mang tới cho con cuộc sống hạnh phúc. Con à, ông thành thực xin lỗi, nếu như thời gian có thể quay lại mười mấy năm về trước, ông nhất định sẽ không lựa chọn thế này.
Có rất nhiều người kì vọng rất lớn vào con, nhưng ông muốn dùng cách của chính mình để dạy dỗ con. Có điều thế giới này đang không ngừng biến đổi. Tới một ngày ông phát hiện ra rằng cách của mình là sai, nhưng ông không có năng lực cứu vãn.
Thời gian không thể quay ngược trở lại, ông chỉ muốn con tách ra khỏi toàn bộ những việc trước đây, nếu như có năng lực, ông càng hi vọng con có thể mất trí hoàn toàn, tách biệt hẳn với toàn bộ những thứ trước đây. Con à, nghe ông nói một câu cuối cùng, hãy quên hết đi tất cả mọi thứ trước đây, làm một người bình thường, sống cuộc sống bình thường. Đây chính là kì vọng của ông, bao gồm tất cả những người quan tâm con, yêu thương con gửi gắm tới con.
Nếu như có một ngày ông thực sự biến mất trong lặng lẽ, con à, con nhất định phải ghi nhớ, đừng đau buồn, đừng căm hận, đừng liên hệ với bất kì ai, bao gồm cả những người mà trước đây con cho rằng là người thân chung của ông và con. Cũng đừng đi tìm kiếm chân tướng sự việc, so với những người này, con chỉ là một hạt cát trong biển cả bao la, bọn họ có thể hủy diệt con bất cứ lúc nào.
Hạt cát ẩn náu trong bãi cát mới là an toàn nhất. Vì thế hãy quên đi tất cả mọi chuyện trước đây, dần dần hòa nhập với mọi người, bắt đầu lại từ đầu, sống cuộc sống bình thường mới là thích hợp với con nhất.
Lang bạt nhiều năm như vậy, tới nay, có lẽ con đã có thể đoán ra thân phận của ông. Ông trải qua chiến tranh loạn lạc, mưa bom bão đạn, cũng từng trải qua đao lạnh tên lén, lừa gạt lẫn nhau. Từng gài bẫy người khác cũng từng bị người khác gài bẫy. Con người quý nhất là tự hiểu mình, ông không quan tâm người khác đánh giá ông ra sao, ông chỉ kiên trì ý chí ban đầu của mình, cho dù chết cũng không hối tiếc.
Con người cần phải có tín niệm để kiên trì, tín ngưỡng kiên định, ý chí để bảo vệ. Đối mặt với núi đao biển lửa, mưa bom bão đạn ông cũng không hề sợ hãi. Cho dù việc đang làm bây giờ bị người người chỉ trích, sỉ vả, sau khi chết cũng để lại tiếng xấu muôn đời, nhưng ông vẫn không hề chùn bước.
Ông không cầu mong mọi người hiểu cho mình, người trong sạch sẽ vẫn trong sạch, kẻ dơ bẩn sẽ vẫn dơ bẩn. Nếu như có một ngày, nếu như có khả năng, ông hi vọng con có thể kiêu hãnh vì ông!
Có một số điều có thể con nghe không hiểu, cũng không nghĩ thông suốt được. Nhất định phải nhớ rằng, trên đời này con không có bất cứ người thân nào cả, cũng không có bất cứ bạn bè nào cả, toàn bộ mọi thứ đều chỉ là một trang giấy trắng.
Quỷ nhỏ, đời này kiếp này đã không thể gặp lại, sau này phải tự dựa vào chính mình, tiếp tục sống cho tốt. Nếu như có một ngày con lấy vợ, sinh một thằng nhóc mập mạp, nhất định hãy nhớ thắp cho ông một nén nhang…
Đôi mắt nhòa lệ, thấm ướt bức thư trên tay rồi rơi xuống đất. Hàng loạt hình ảnh lướt qua trong đầu. Từ khi có kí ức, ông dạy mình luyện công, học chữ…
Tây Cương nóng nực, phương Bắc băng thiên tuyết địa, tuyết sơn tuyết phủ trắng xóa, thảo nguyên mưa dầm liên miên…
Trong bản đồ, hầu hết mọi nơi đều để lại dấu chân của hai ông cháu. Mặc dù rất cực khổ, nhưng từ trước tới giờ cậu không hề có bất cứ lời oán thán nào cả, đôi lúc mặc dù tò mò nhưng cũng không hỏi lời nào.
Chưa từng ngưỡng mộ các bạn học khác có quần áo đẹp, máy chơi game thú vị, đồ ăn vặt ngon, điện thoại phiên bản mới nhất…
Vì mình đã có thứ mà người khác không thể có được, hơn nữa còn khát khao có được. Mình giống như một con sóc trú đông, lén lút giấu quả thông ngon nhất vào trong hang, không cho bất cứ ai phát hiện ra, chỉ tới khi yên tĩnh mới thầm vui mừng tự đắc.
Từ khi ông dạy cậu học cách quan sát, cậu liền hiểu được những sự gửi gắm, hi vọng, tình cảm của ông với mình, cậu không hề cảm nhận được tâm tình bức thiết như vậy ở cha mẹ người thân của các bạn học khác, vì thế Lâm Ngữ Đường càng chăm chỉ, nỗ lực hơn nữa, chỉ vì có thể khiến ông vui vẻ.
Thi thoảng gặp mặt một người trong số bốn anh chị em khác, mặc dù khi đó ông cười nhiều hơn bình thường rất nhiều, nhưng bản thân cậu biết, nụ cười của ông thiếu không ít chân thành. Vì thế trong tiềm thức, Lâm Ngữ Đường chưa bao giờ coi bốn anh chị em còn lại là người thân thực sự của mình.
Có điều người thân cuối cùng trên đời này cũng sắp rời xa mình, thậm chí không rõ sống chết, Lâm Ngữ Đường không biết con đường sau này phải đi ra sao.
Tín ngưỡng ở đâu? Gửi gắm ở đâu? Có thể đi bảo vệ thứ gì…
Lâm Ngữ Đường ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, người run rẩy dựa vào tường, đôi mắt trống rỗng giống như người mất hồn.
“Thời gian của cậu đã hết, hãy rời khỏi đây…” Giọng thông báo lạnh lùng vang lên trong mật thất, Lâm Ngữ Đường lau mắt, ngồi dậy, xé thư thành những mảnh vụn nhỏ nhét vào miệng, nhai thật mạnh, gắng gượng nuốt xuống…
“Cám ơn ông!” Cầm hồ sơ trong két an toàn bước ra khỏi mật thất, Lâm Ngữ Đường mỉm cười với ông lão.
Ông lão người nước ngoài gật đầu: “Sau này nếu cần có thể tới đây bất cứ lúc nào.”
Lâm Ngữ Đường gật đầu, bước ra khỏi phòng làm việc.
Cô gái lễ tân xinh đẹp người nước ngoài mỉm cười càng thêm rạng rỡ, chào hỏi Lâm Ngữ Đường. Lâm Ngữ Đường lịch sự gật đầu mỉm cười, bước vào thang máy mà cô gái lễ tân mở giúp cậu.
Ánh hoàng hôn còn sót lại bao phủ trên thành phố, mặc dù không nhìn thấy toàn bộ diện mạo nhưng có thể chân thực cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là Tống Triều Dương! Đường ở bãi xe của tòa nhà, Lâm Ngữ Đường hít mấy hơi thật sâu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Lâm Ngữ Đường bước tới trước tủ cất đồ số năm, khẽ nhấn nhẹ vào màn hình cảm ứng trơn nhẵn.
Trên màn hình hiện vị trí của hai con mắt, Lâm Ngữ Đường thuần thục ghé sát mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng “tinh” nhẹ vang lên, cánh cửa tủ nặng nề tự động bật ra.
Một luồng khí mát lạnh phả tới, Lâm Ngữ Đường biết rằng đây là thiết bị tự động cân bằng nhiệt độ của thiết bị máy tính thông minh này.
Hơi thở Lâm Ngữ Đường có phần gấp gáp, cậu không biết ông để lại gì cho cậu ở đây, con át chủ bài quyết định vận mạng tốt xấu sau này, rất có thể đang nằm trong chiếc tủ này.
Trong tủ có đặt một túi hồ sơ bình thường. Lâm Ngữ Đường lấy túi hồ sơ ra, bên trong có một vài giấy tờ chứng nhận, trên cùng là một bức thư, trên bì thư không hề đề tên.
Mở phong bì, lấy thư ra, Lâm Ngữ Đường không đọc ngay nội dung thư mà bắt đầu tìm kiếm ở phần để trống. Khi tìm thấy ám hiệu quen thuộc, Lâm Ngữ Đường cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Cách phiên dịch ám hiệu này là do ông dạy cho một mình cậu, cũng chỉ có cậu và ông mới có thể dịch ra được, tới mấy người anh chị em của cậu cũng không biết. Nhìn thấy ám hiệu cũng chứng minh được rằng bức thư này đích thực là ông để lại cho mình.
Có lẽ là vì ông cho rằng nơi này tương đối an toàn, cho nên nội dung thư chỉ dùng những lời lẽ dễ hiểu để viết, không dùng tới mật hiệu và mật mã.
Quỷ nhỏ, con có thể tìm tới được đây, ông rất hài lòng, cũng rất vui mừng, nỗi áy náy trong lòng cũng vơi bớt một chút.
Ông không ngờ được rằng cuối cùng vẫn phải đi tới bước này, là vì sự cố chấp và tự cho là đúng của ông đã khiến con rơi vào hiểm nguy, vì thế ông rất hối hận, cũng rất tự trách mình.
Nếu như ông sớm rời xa con, sớm đổi thân phận cho con thì sẽ không xảy ra việc có người dùng tính mạng của con để uy hiếp ông xuất hiện.
Con bây giờ giống như một chiếc chìa khóa mở ra một kho báu khổng lồ, bất kì ai cũng muốn sở hữu, bởi lẽ ông thực sự có một món đồ có thể khiến người ta giàu có sánh ngang với một nước chỉ trong một đêm. Vì thế, bất cứ người nào xuất hiện trong cuộc sống của con trước đây đều không thể tin tưởng. Nhất định phải nhớ kĩ, không được tin bất cứ ai.
Mặc dù ông nuôi dạy con nhưng không hề mang tới cho con cuộc sống hạnh phúc. Con à, ông thành thực xin lỗi, nếu như thời gian có thể quay lại mười mấy năm về trước, ông nhất định sẽ không lựa chọn thế này.
Có rất nhiều người kì vọng rất lớn vào con, nhưng ông muốn dùng cách của chính mình để dạy dỗ con. Có điều thế giới này đang không ngừng biến đổi. Tới một ngày ông phát hiện ra rằng cách của mình là sai, nhưng ông không có năng lực cứu vãn.
Thời gian không thể quay ngược trở lại, ông chỉ muốn con tách ra khỏi toàn bộ những việc trước đây, nếu như có năng lực, ông càng hi vọng con có thể mất trí hoàn toàn, tách biệt hẳn với toàn bộ những thứ trước đây. Con à, nghe ông nói một câu cuối cùng, hãy quên hết đi tất cả mọi thứ trước đây, làm một người bình thường, sống cuộc sống bình thường. Đây chính là kì vọng của ông, bao gồm tất cả những người quan tâm con, yêu thương con gửi gắm tới con.
Nếu như có một ngày ông thực sự biến mất trong lặng lẽ, con à, con nhất định phải ghi nhớ, đừng đau buồn, đừng căm hận, đừng liên hệ với bất kì ai, bao gồm cả những người mà trước đây con cho rằng là người thân chung của ông và con. Cũng đừng đi tìm kiếm chân tướng sự việc, so với những người này, con chỉ là một hạt cát trong biển cả bao la, bọn họ có thể hủy diệt con bất cứ lúc nào.
Hạt cát ẩn náu trong bãi cát mới là an toàn nhất. Vì thế hãy quên đi tất cả mọi chuyện trước đây, dần dần hòa nhập với mọi người, bắt đầu lại từ đầu, sống cuộc sống bình thường mới là thích hợp với con nhất.
Lang bạt nhiều năm như vậy, tới nay, có lẽ con đã có thể đoán ra thân phận của ông. Ông trải qua chiến tranh loạn lạc, mưa bom bão đạn, cũng từng trải qua đao lạnh tên lén, lừa gạt lẫn nhau. Từng gài bẫy người khác cũng từng bị người khác gài bẫy. Con người quý nhất là tự hiểu mình, ông không quan tâm người khác đánh giá ông ra sao, ông chỉ kiên trì ý chí ban đầu của mình, cho dù chết cũng không hối tiếc.
Con người cần phải có tín niệm để kiên trì, tín ngưỡng kiên định, ý chí để bảo vệ. Đối mặt với núi đao biển lửa, mưa bom bão đạn ông cũng không hề sợ hãi. Cho dù việc đang làm bây giờ bị người người chỉ trích, sỉ vả, sau khi chết cũng để lại tiếng xấu muôn đời, nhưng ông vẫn không hề chùn bước.
Ông không cầu mong mọi người hiểu cho mình, người trong sạch sẽ vẫn trong sạch, kẻ dơ bẩn sẽ vẫn dơ bẩn. Nếu như có một ngày, nếu như có khả năng, ông hi vọng con có thể kiêu hãnh vì ông!
Có một số điều có thể con nghe không hiểu, cũng không nghĩ thông suốt được. Nhất định phải nhớ rằng, trên đời này con không có bất cứ người thân nào cả, cũng không có bất cứ bạn bè nào cả, toàn bộ mọi thứ đều chỉ là một trang giấy trắng.
Quỷ nhỏ, đời này kiếp này đã không thể gặp lại, sau này phải tự dựa vào chính mình, tiếp tục sống cho tốt. Nếu như có một ngày con lấy vợ, sinh một thằng nhóc mập mạp, nhất định hãy nhớ thắp cho ông một nén nhang…
Đôi mắt nhòa lệ, thấm ướt bức thư trên tay rồi rơi xuống đất. Hàng loạt hình ảnh lướt qua trong đầu. Từ khi có kí ức, ông dạy mình luyện công, học chữ…
Tây Cương nóng nực, phương Bắc băng thiên tuyết địa, tuyết sơn tuyết phủ trắng xóa, thảo nguyên mưa dầm liên miên…
Trong bản đồ, hầu hết mọi nơi đều để lại dấu chân của hai ông cháu. Mặc dù rất cực khổ, nhưng từ trước tới giờ cậu không hề có bất cứ lời oán thán nào cả, đôi lúc mặc dù tò mò nhưng cũng không hỏi lời nào.
Chưa từng ngưỡng mộ các bạn học khác có quần áo đẹp, máy chơi game thú vị, đồ ăn vặt ngon, điện thoại phiên bản mới nhất…
Vì mình đã có thứ mà người khác không thể có được, hơn nữa còn khát khao có được. Mình giống như một con sóc trú đông, lén lút giấu quả thông ngon nhất vào trong hang, không cho bất cứ ai phát hiện ra, chỉ tới khi yên tĩnh mới thầm vui mừng tự đắc.
Từ khi ông dạy cậu học cách quan sát, cậu liền hiểu được những sự gửi gắm, hi vọng, tình cảm của ông với mình, cậu không hề cảm nhận được tâm tình bức thiết như vậy ở cha mẹ người thân của các bạn học khác, vì thế Lâm Ngữ Đường càng chăm chỉ, nỗ lực hơn nữa, chỉ vì có thể khiến ông vui vẻ.
Thi thoảng gặp mặt một người trong số bốn anh chị em khác, mặc dù khi đó ông cười nhiều hơn bình thường rất nhiều, nhưng bản thân cậu biết, nụ cười của ông thiếu không ít chân thành. Vì thế trong tiềm thức, Lâm Ngữ Đường chưa bao giờ coi bốn anh chị em còn lại là người thân thực sự của mình.
Có điều người thân cuối cùng trên đời này cũng sắp rời xa mình, thậm chí không rõ sống chết, Lâm Ngữ Đường không biết con đường sau này phải đi ra sao.
Tín ngưỡng ở đâu? Gửi gắm ở đâu? Có thể đi bảo vệ thứ gì…
Lâm Ngữ Đường ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, người run rẩy dựa vào tường, đôi mắt trống rỗng giống như người mất hồn.
“Thời gian của cậu đã hết, hãy rời khỏi đây…” Giọng thông báo lạnh lùng vang lên trong mật thất, Lâm Ngữ Đường lau mắt, ngồi dậy, xé thư thành những mảnh vụn nhỏ nhét vào miệng, nhai thật mạnh, gắng gượng nuốt xuống…
“Cám ơn ông!” Cầm hồ sơ trong két an toàn bước ra khỏi mật thất, Lâm Ngữ Đường mỉm cười với ông lão.
Ông lão người nước ngoài gật đầu: “Sau này nếu cần có thể tới đây bất cứ lúc nào.”
Lâm Ngữ Đường gật đầu, bước ra khỏi phòng làm việc.
Cô gái lễ tân xinh đẹp người nước ngoài mỉm cười càng thêm rạng rỡ, chào hỏi Lâm Ngữ Đường. Lâm Ngữ Đường lịch sự gật đầu mỉm cười, bước vào thang máy mà cô gái lễ tân mở giúp cậu.
Ánh hoàng hôn còn sót lại bao phủ trên thành phố, mặc dù không nhìn thấy toàn bộ diện mạo nhưng có thể chân thực cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là Tống Triều Dương! Đường ở bãi xe của tòa nhà, Lâm Ngữ Đường hít mấy hơi thật sâu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook