Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 1 - Chương 27: Liên tiếp
Sau mười mấy phút, hai nhân viên an ninh quay lại khoang tàu này, xin lỗi Hứa Tất Thành và hai mẹ con.
“Những kẻ này bấm giờ chuẩn quá, vừa rời khoang tàu, tàu hỏa liền tới ga, toàn bộ xuống xe lửa hết. Chúng tôi thân mang chức trách, không thể xuống tàu đuổi theo nhưng đã thông báo cho cơ quan công an trên địa bàn, nếu có thông tin gì thì lập tức thông báo cho chúng tôi!” Cảnh sát lớn tuổi áy náy nói.
“Vất vả cho hai anh rồi!” Hứa Tất Thành mỉm cười khách khí nói.
“Cứ đợi đấy…” Lý Tương Tư hừ một tiếng, nghiến hàm răng trắng, cũng không biết là đang nói ai.
Trong một căn nhà dân cách ga tàu không xa, Bảy Ngón đang bị ấn xuống bàn, hai tay đặt trên bàn, duỗi thẳng bảy ngón tay. Mặt bị đánh thành đầu heo, căn bản không nhìn ra diện mạo.
Gã đầu trọc tay cầm một con dao găm, mặt nở nụ cười dữ tợn, dùng lưỡi dao vạch trên mu bàn tay của tên cướp, như thể đang tìm xem xuống tay ở đâu thì thích hợp.
“Anh ba… anh ba… em sai rồi, sau này em không dám nữa… cầu xin anh… anh ba, hãy cho em thêm một cơ hội…” Bảy Ngón vai nài thảm thiết, nước mắt nước mũi bê bết mặt.
Đầu Trọc nhổ nước miếng, cười dữ tợn nói: “Khi nhập bọn đã nói với mày rồi, đã là trộm thì cứ làm việc của trộm đi, mẹ kiếp, thất bại đừng lo, thất bại rồi mày còn định thọc dao đâm chủ thuê trộm? Mày muốn các anh em vào tù cả lũ có đúng không?”
“Anh ba… Em sai rồi… Em nhất thời nông nổi… Mẹ kiếp, em không phải là người, xin anh ba tha cho em một lần, giữ lại đôi tay này kiếm tiền cho các huynh đệ…” Bảy Ngón khổ sở van nài, nhìn Vương Thanh lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh, tên cướp như thể tìm được cứu tinh: “Anh Hai, xin anh nói giúp với đại ca, sau này em không dám nữa…”
Vương Thanh lạnh mặt, mũi hừ một tiếng: “Còn có lần sau sẽ lấy mạng chó của mày!”
Bảy Ngón vui mừng bật khóc, cám ơn rối rít.
“Anh Hai đã nói rồi, giữ lại bàn tay chó cho mày nhưng phải làm kí hiệu, để mày ghi nhớ cho kĩ.” Đầu Trọc cầm dao găm vẽ hình chữ thập trên cổ tay của tên trộm, máu tươi lập tức chảy ra.
Bảy Ngón thoát khỏi cái chết, như thể không cảm thấy sự đau đớn trên cổ tay, kích động rối rít nói: “Cám ơn Anh Hai… Cám ơn anh ba…”
Bảy Ngón được đồng bọn kéo xuống bôi thuốc, Đầu Trọc liếc nhìn Vương Thanh tâm trạng nặng nề đứng bên cạnh, ngờ vực hỏi một tiếng: “Sao thế Anh Hai?”
Vương Thanh chép miệng, để lộ ra hàm răng trắng đẹp: “Thằng nhóc hôm nay có chút kì quái, tao vẫn chưa nghĩ thông suốt!”
Đầu Trọc lắc mạnh cơ thịt trên mặt. Anh Hai không có sở thích gì cả, hình như không hề hứng thú với tiền, với đàn bà, nhưng có một khuyết điểm duy nhất, đó là hiếu chiến. Trước đây khi gặp phải ẩu đả, rất ít khi kêu người mình giúp đỡ, thường một mình càn quét xông pha, đánh gục toàn bộ kẻ địch.
“Không được, tao phải bảo các huynh đệ giang hồ ở thủ đô nghe ngóng…” Vương Thanh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại ngay trước mặt đồng bọn.
Tại một tòa nhà không mấy nổi bật ở Bắc Kinh, trong phòng họp trên tầng cao nhất, một người đàn ông trung niên dáng vẻ lãnh đạo đang giao nhiệm vụ cho cấp dưới, cấp dưới có mặt ai nấy cũng đều mặc trang phục huấn luyện, vũ trang toàn bộ, hình như đang thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp gì đó.
Cánh cửa phòng họp bất ngờ được đẩy ra, một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi thò đầu vào, nói với lãnh đạo trung niên trên bục: “Sở trưởng Quan, có điện thoại từ cục tìm anh!” Những người khác trong phòng họp đều không nhìn thấy, cô gái sử dụng một khẩu hình bí mật nói với Quan Thành Quân.
Cô gái có đôi mắt to đen nhánh trong veo, môi đỏ mềm mại căng mọng, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú cộng thêm quai hàm mịn màng với đường nét xinh đẹp, gương mặt trắng hồng mềm mại, đúng là một mĩ nhân tuyệt thế quốc sắc thiên hương.
“Sau đây Sở phó Hà sẽ trao đổi với mọi người về chi tiết nhiệm vụ cụ thể…” Quan Thành Quân theo Doãn Hồng Yến rời khỏi phòng họp.
“Cuối cùng cũng đã gặp được Hồng Yến trong truyền thuyết, xinh đẹp hơn cả trong hình, không hổ là bông hoa của sở…” Một anh chàng trẻ tuổi hạ thấp giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh.
“Suỵt…” Đồng nghiệp bên cạnh giơ tay ra hiệu, “Nói nhỏ chứ, người ta lợi hại lắm! Trẻ tuổi đã có thể làm lãnh đạo, chỉ dựa vào năng lực thực sự, không dựa vào gương mặt đó đâu…”
Nghĩ tới nữ lãnh đạo trẻ tuổi này ngoài xinh đẹp ra còn có một truyền thuyết khác, chàng trai trẻ tuổi bất giác rụt cổ.
Doãn Hồng Yến và Quan Thành Quân đi tới một căn phòng có thiết bị chuyên dụng, bên trong còn có một người đàn ông đang thao tác thiết bị.
“Là Ếch Xanh gọi điện tới!” Doãn Hồng Yến nói, sau đó đưa một chiếc điện thoại di động có kết nối với thiết bị vào tay Quan Thành Quân.
Điện thoại lại đổ chuông, Quan Thành Quân gật đầu, Hướng Sơn Bình nhấn vào một nút trên thiết bị, thiết bị lập tức phát ra tiếng nhạc ầm ỹ trong bar kèm theo tiếng gào thét và tiếng huýt sáo của nam nữ.
“Ai vậy?” Quan Thành Quân lớn tiếng nói.
“Tôi là Nhị Tử!” Nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại, Vương Thanh nhíu mày: “Mẹ kiếp, mày có thể tìm một nơi yên tĩnh không?” Tiếng nhạc xập xình vọng ra từ trong điện thoại, toàn bộ đồng bọn trong phòng đều nghe thấy rõ ràng.
“Ôi chao, nóng tính vậy!” Quan Thành Quân không hề khách sáo quát một câu.
Cùng với thao tác của Hướng Bình Sơn, tiếng nhạc trong thiết bị mỗi lúc một nhỏ dần, giống như người cầm điện thoại đang từ từ đi ra ngoài cửa.
“Tiểu tử mày vẫn còn sống đấy chứ?” Quan Thành Quân hỏi một tiếng.
“Vẫn sống khỏe!” Vương Thanh đáp một tiếng, “Anh Sẹo, tìm anh có chút việc!”
“Nói đi, khó quá, tao không đồng ý đâu!” Quan Thành Quân cười nói thẳng thắn, rất giống đại ca giang hồ.
“Trên chuyến tàu T24 vào ga tối nay, trong khoang tàu số 12 có một nhóm người, anh giúp em để ý xem là người ở đâu tại Bắc Kinh?”
“A…” Quan Thành Quân hít một hơi khí lạnh, Vương Thanh là đặc nhiệm liên lạc một chiều của mình. Thông thường không có tình hình gì đặc biệt sẽ không chủ động liên lạc. Việc như tối nay xem ra là tình báo quan trọng.
Quan Thành Quân giọng điệu ngờ vực: “Không có tướng mạo, không có đặc điểm, không có tên họ, mày tưởng tao là vệ tinh sao, cái gì cũng không biết, mày kêu tao để ý người giúp mày?”
“Trong nhóm đó có một thằng nhóc tướng mạo rất bắt mắt, rất xinh đẹp, anh chỉ cần đứng ở ngoài cửa nhìn thấy người là sẽ biết ngay em nói ai! Anh hiểu rõ khu vực ga tàu, em đây chỉ có thể tìm anh!” Vương Thanh nói.
Quan Thành Quân nhíu mày, thực sự không hiểu đặc nhiệm của mình muốn biểu đạt ý gì, nghĩ ngợi vài giây, dùng giọng điệu đùa cợt hỏi: “Thằng nhóc này diện mạo xinh đẹp, Nhị Tử mày ưng ý nó sao? Từ trước tới giờ không nghe nói mày có sở thích này!”
“Ông đây chỉ thích đàn bà, gặp phải đàn ông trước nay đều là cắt “roi” ngâm rượu!” Vương Thanh chửi trong điện thoại, “Ông đây bị thua thiệt trong tay thằng nhóc này!”
“Sao?” Quan Thành Quân không hiểu thua thiệt trong lời nói của Vương Thanh là có ý gì.
Vương Thanh hắng giọng hai tiếng, hình như có chút khó nói: “Thằng nhóc này, em không đánh lại được…”
Quan Thành Quân lập tức trợn tròn mắt, Ếch Xanh dưới trướng mình nhiều năm, thân thủ ra sao anh ta biết rất rõ, nghe khẩu khí của Ếch Xanh thì hình như giao đấu thua trong tay người trẻ tuổi này. Người trẻ tuổi này từ đâu chui ra vậy?
“Sau khi tìm được người, mày định tính sao?” Quan Thành Quân hỏi dò một câu.
Vương Thanh ngẫm nghĩ một lát nói: “Sau khi tìm được người, anh hãy giúp em để mắt trước đã, đợi em có thời gian về sẽ dạy dỗ nó.”
Dạy dỗ… Quan Thành Quân trong lòng nhủ thầm một câu, hào sảng cười nói: “Chút việc vặt này, anh sẽ giúp chú mày!”
“Cám ơn anh Sẹo! Đợi sau khi huynh đệ trở về sẽ bao anh từ A tới Z ăn chơi tắm gội ở nhà hàng quốc tế!”
“Được, đợi người anh em tới!” Quan Thành Quân cười lớn hai tiếng rồi ngắt điện thoại.
“Còn có người mà thằng chó này không đánh lại được?” Hướng Bình Sơn tắt thiết bị, quay người lại cười hỏi. Vừa nghe nói Ếch Xanh chịu thua, anh ta hào hứng hơn bất cứ ai hết. Lần trước gặp mặt liên lạc, tên chó này khi đùa giỡn vỗ một cái lên vai mình, xương cốt mình đau cả tuần liền.
“Éch Xanh rốt cuộc có ý gì vậy? Chút việc vặt này cũng cần mạo hiểm liên lạc sao?” Doãn Hồng Yến ngờ vực hỏi.
Quan Thành Quân trầm ngâm một lát nói: “Có thể khiến Ếch Xanh chịu thua thiệt, lại còn khen ngợi không ngớt, người trẻ tuổi này chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản, hơn nữa phải lưu ý rằng Ếch Xanh nói là một nhóm người. Người trẻ tuổi xinh đẹp này chẳng qua chỉ là đặc điểm diện mạo nổi bật hơn một chút thôi. Thông báo cho nhân viên bên ngoài, lấy danh nghĩa ra soát, tiến hành kiểm tra giám sát toa tàu số 12 của đoàn tàu T24.”
Doãn Hồng Yến và Hướng Bình Sơn đang thao tác thiết bị nghi ngờ hỏi: “Chỉ dựa vào câu nói của Ếch Xanh: Thằng nhóc xinh đẹp hơn con gái?”
“Đúng!” Quan Thành Quân gật đầu khẳng định, “Ếch Xanh rất có kinh nghiệm, không làm việc xằng bậy. Hắn nói gặp rồi sẽ hiểu, chắc chắn gặp được sẽ hiểu!”
“Những kẻ này bấm giờ chuẩn quá, vừa rời khoang tàu, tàu hỏa liền tới ga, toàn bộ xuống xe lửa hết. Chúng tôi thân mang chức trách, không thể xuống tàu đuổi theo nhưng đã thông báo cho cơ quan công an trên địa bàn, nếu có thông tin gì thì lập tức thông báo cho chúng tôi!” Cảnh sát lớn tuổi áy náy nói.
“Vất vả cho hai anh rồi!” Hứa Tất Thành mỉm cười khách khí nói.
“Cứ đợi đấy…” Lý Tương Tư hừ một tiếng, nghiến hàm răng trắng, cũng không biết là đang nói ai.
Trong một căn nhà dân cách ga tàu không xa, Bảy Ngón đang bị ấn xuống bàn, hai tay đặt trên bàn, duỗi thẳng bảy ngón tay. Mặt bị đánh thành đầu heo, căn bản không nhìn ra diện mạo.
Gã đầu trọc tay cầm một con dao găm, mặt nở nụ cười dữ tợn, dùng lưỡi dao vạch trên mu bàn tay của tên cướp, như thể đang tìm xem xuống tay ở đâu thì thích hợp.
“Anh ba… anh ba… em sai rồi, sau này em không dám nữa… cầu xin anh… anh ba, hãy cho em thêm một cơ hội…” Bảy Ngón vai nài thảm thiết, nước mắt nước mũi bê bết mặt.
Đầu Trọc nhổ nước miếng, cười dữ tợn nói: “Khi nhập bọn đã nói với mày rồi, đã là trộm thì cứ làm việc của trộm đi, mẹ kiếp, thất bại đừng lo, thất bại rồi mày còn định thọc dao đâm chủ thuê trộm? Mày muốn các anh em vào tù cả lũ có đúng không?”
“Anh ba… Em sai rồi… Em nhất thời nông nổi… Mẹ kiếp, em không phải là người, xin anh ba tha cho em một lần, giữ lại đôi tay này kiếm tiền cho các huynh đệ…” Bảy Ngón khổ sở van nài, nhìn Vương Thanh lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh, tên cướp như thể tìm được cứu tinh: “Anh Hai, xin anh nói giúp với đại ca, sau này em không dám nữa…”
Vương Thanh lạnh mặt, mũi hừ một tiếng: “Còn có lần sau sẽ lấy mạng chó của mày!”
Bảy Ngón vui mừng bật khóc, cám ơn rối rít.
“Anh Hai đã nói rồi, giữ lại bàn tay chó cho mày nhưng phải làm kí hiệu, để mày ghi nhớ cho kĩ.” Đầu Trọc cầm dao găm vẽ hình chữ thập trên cổ tay của tên trộm, máu tươi lập tức chảy ra.
Bảy Ngón thoát khỏi cái chết, như thể không cảm thấy sự đau đớn trên cổ tay, kích động rối rít nói: “Cám ơn Anh Hai… Cám ơn anh ba…”
Bảy Ngón được đồng bọn kéo xuống bôi thuốc, Đầu Trọc liếc nhìn Vương Thanh tâm trạng nặng nề đứng bên cạnh, ngờ vực hỏi một tiếng: “Sao thế Anh Hai?”
Vương Thanh chép miệng, để lộ ra hàm răng trắng đẹp: “Thằng nhóc hôm nay có chút kì quái, tao vẫn chưa nghĩ thông suốt!”
Đầu Trọc lắc mạnh cơ thịt trên mặt. Anh Hai không có sở thích gì cả, hình như không hề hứng thú với tiền, với đàn bà, nhưng có một khuyết điểm duy nhất, đó là hiếu chiến. Trước đây khi gặp phải ẩu đả, rất ít khi kêu người mình giúp đỡ, thường một mình càn quét xông pha, đánh gục toàn bộ kẻ địch.
“Không được, tao phải bảo các huynh đệ giang hồ ở thủ đô nghe ngóng…” Vương Thanh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại ngay trước mặt đồng bọn.
Tại một tòa nhà không mấy nổi bật ở Bắc Kinh, trong phòng họp trên tầng cao nhất, một người đàn ông trung niên dáng vẻ lãnh đạo đang giao nhiệm vụ cho cấp dưới, cấp dưới có mặt ai nấy cũng đều mặc trang phục huấn luyện, vũ trang toàn bộ, hình như đang thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp gì đó.
Cánh cửa phòng họp bất ngờ được đẩy ra, một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi thò đầu vào, nói với lãnh đạo trung niên trên bục: “Sở trưởng Quan, có điện thoại từ cục tìm anh!” Những người khác trong phòng họp đều không nhìn thấy, cô gái sử dụng một khẩu hình bí mật nói với Quan Thành Quân.
Cô gái có đôi mắt to đen nhánh trong veo, môi đỏ mềm mại căng mọng, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú cộng thêm quai hàm mịn màng với đường nét xinh đẹp, gương mặt trắng hồng mềm mại, đúng là một mĩ nhân tuyệt thế quốc sắc thiên hương.
“Sau đây Sở phó Hà sẽ trao đổi với mọi người về chi tiết nhiệm vụ cụ thể…” Quan Thành Quân theo Doãn Hồng Yến rời khỏi phòng họp.
“Cuối cùng cũng đã gặp được Hồng Yến trong truyền thuyết, xinh đẹp hơn cả trong hình, không hổ là bông hoa của sở…” Một anh chàng trẻ tuổi hạ thấp giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh.
“Suỵt…” Đồng nghiệp bên cạnh giơ tay ra hiệu, “Nói nhỏ chứ, người ta lợi hại lắm! Trẻ tuổi đã có thể làm lãnh đạo, chỉ dựa vào năng lực thực sự, không dựa vào gương mặt đó đâu…”
Nghĩ tới nữ lãnh đạo trẻ tuổi này ngoài xinh đẹp ra còn có một truyền thuyết khác, chàng trai trẻ tuổi bất giác rụt cổ.
Doãn Hồng Yến và Quan Thành Quân đi tới một căn phòng có thiết bị chuyên dụng, bên trong còn có một người đàn ông đang thao tác thiết bị.
“Là Ếch Xanh gọi điện tới!” Doãn Hồng Yến nói, sau đó đưa một chiếc điện thoại di động có kết nối với thiết bị vào tay Quan Thành Quân.
Điện thoại lại đổ chuông, Quan Thành Quân gật đầu, Hướng Sơn Bình nhấn vào một nút trên thiết bị, thiết bị lập tức phát ra tiếng nhạc ầm ỹ trong bar kèm theo tiếng gào thét và tiếng huýt sáo của nam nữ.
“Ai vậy?” Quan Thành Quân lớn tiếng nói.
“Tôi là Nhị Tử!” Nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại, Vương Thanh nhíu mày: “Mẹ kiếp, mày có thể tìm một nơi yên tĩnh không?” Tiếng nhạc xập xình vọng ra từ trong điện thoại, toàn bộ đồng bọn trong phòng đều nghe thấy rõ ràng.
“Ôi chao, nóng tính vậy!” Quan Thành Quân không hề khách sáo quát một câu.
Cùng với thao tác của Hướng Bình Sơn, tiếng nhạc trong thiết bị mỗi lúc một nhỏ dần, giống như người cầm điện thoại đang từ từ đi ra ngoài cửa.
“Tiểu tử mày vẫn còn sống đấy chứ?” Quan Thành Quân hỏi một tiếng.
“Vẫn sống khỏe!” Vương Thanh đáp một tiếng, “Anh Sẹo, tìm anh có chút việc!”
“Nói đi, khó quá, tao không đồng ý đâu!” Quan Thành Quân cười nói thẳng thắn, rất giống đại ca giang hồ.
“Trên chuyến tàu T24 vào ga tối nay, trong khoang tàu số 12 có một nhóm người, anh giúp em để ý xem là người ở đâu tại Bắc Kinh?”
“A…” Quan Thành Quân hít một hơi khí lạnh, Vương Thanh là đặc nhiệm liên lạc một chiều của mình. Thông thường không có tình hình gì đặc biệt sẽ không chủ động liên lạc. Việc như tối nay xem ra là tình báo quan trọng.
Quan Thành Quân giọng điệu ngờ vực: “Không có tướng mạo, không có đặc điểm, không có tên họ, mày tưởng tao là vệ tinh sao, cái gì cũng không biết, mày kêu tao để ý người giúp mày?”
“Trong nhóm đó có một thằng nhóc tướng mạo rất bắt mắt, rất xinh đẹp, anh chỉ cần đứng ở ngoài cửa nhìn thấy người là sẽ biết ngay em nói ai! Anh hiểu rõ khu vực ga tàu, em đây chỉ có thể tìm anh!” Vương Thanh nói.
Quan Thành Quân nhíu mày, thực sự không hiểu đặc nhiệm của mình muốn biểu đạt ý gì, nghĩ ngợi vài giây, dùng giọng điệu đùa cợt hỏi: “Thằng nhóc này diện mạo xinh đẹp, Nhị Tử mày ưng ý nó sao? Từ trước tới giờ không nghe nói mày có sở thích này!”
“Ông đây chỉ thích đàn bà, gặp phải đàn ông trước nay đều là cắt “roi” ngâm rượu!” Vương Thanh chửi trong điện thoại, “Ông đây bị thua thiệt trong tay thằng nhóc này!”
“Sao?” Quan Thành Quân không hiểu thua thiệt trong lời nói của Vương Thanh là có ý gì.
Vương Thanh hắng giọng hai tiếng, hình như có chút khó nói: “Thằng nhóc này, em không đánh lại được…”
Quan Thành Quân lập tức trợn tròn mắt, Ếch Xanh dưới trướng mình nhiều năm, thân thủ ra sao anh ta biết rất rõ, nghe khẩu khí của Ếch Xanh thì hình như giao đấu thua trong tay người trẻ tuổi này. Người trẻ tuổi này từ đâu chui ra vậy?
“Sau khi tìm được người, mày định tính sao?” Quan Thành Quân hỏi dò một câu.
Vương Thanh ngẫm nghĩ một lát nói: “Sau khi tìm được người, anh hãy giúp em để mắt trước đã, đợi em có thời gian về sẽ dạy dỗ nó.”
Dạy dỗ… Quan Thành Quân trong lòng nhủ thầm một câu, hào sảng cười nói: “Chút việc vặt này, anh sẽ giúp chú mày!”
“Cám ơn anh Sẹo! Đợi sau khi huynh đệ trở về sẽ bao anh từ A tới Z ăn chơi tắm gội ở nhà hàng quốc tế!”
“Được, đợi người anh em tới!” Quan Thành Quân cười lớn hai tiếng rồi ngắt điện thoại.
“Còn có người mà thằng chó này không đánh lại được?” Hướng Bình Sơn tắt thiết bị, quay người lại cười hỏi. Vừa nghe nói Ếch Xanh chịu thua, anh ta hào hứng hơn bất cứ ai hết. Lần trước gặp mặt liên lạc, tên chó này khi đùa giỡn vỗ một cái lên vai mình, xương cốt mình đau cả tuần liền.
“Éch Xanh rốt cuộc có ý gì vậy? Chút việc vặt này cũng cần mạo hiểm liên lạc sao?” Doãn Hồng Yến ngờ vực hỏi.
Quan Thành Quân trầm ngâm một lát nói: “Có thể khiến Ếch Xanh chịu thua thiệt, lại còn khen ngợi không ngớt, người trẻ tuổi này chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản, hơn nữa phải lưu ý rằng Ếch Xanh nói là một nhóm người. Người trẻ tuổi xinh đẹp này chẳng qua chỉ là đặc điểm diện mạo nổi bật hơn một chút thôi. Thông báo cho nhân viên bên ngoài, lấy danh nghĩa ra soát, tiến hành kiểm tra giám sát toa tàu số 12 của đoàn tàu T24.”
Doãn Hồng Yến và Hướng Bình Sơn đang thao tác thiết bị nghi ngờ hỏi: “Chỉ dựa vào câu nói của Ếch Xanh: Thằng nhóc xinh đẹp hơn con gái?”
“Đúng!” Quan Thành Quân gật đầu khẳng định, “Ếch Xanh rất có kinh nghiệm, không làm việc xằng bậy. Hắn nói gặp rồi sẽ hiểu, chắc chắn gặp được sẽ hiểu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook