Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 1 - Chương 125: Tranh chấp
"Tuỳ ông nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi biết rất rõ là mình nên làm gì!” Mèo Rừng nói với vẻ hờ hững: “Tôi sẽ tự mình điều tra nguyên nhân cái chết của cha tôi!”
Ông lão hít một hơi thật sâu, cố nén cơn thịnh nộ trong lòng xuống, ông trầm tiếng nói: “Cứ cho là cậu không tin vào sự thực, thì cậu cũng phải hiểu rõ rằng ai mới là phe chính nghĩa?”
“Đừng có nói cái này với tôi!” Mèo Rừng lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì nguyên nhân này thì ông nghĩ là tôi sẽ gọi điện cho ông sao?”
“Lẽ nào cậu đã nghĩ thông rồi sao?” Ông lão hơi giãn mày ra: “Tuy đã hơn ba năm rồi nhưng vẫn chưa muộn!”
“Ông đang mơ mộng gì thế!” Mèo Rừng giễu cợt: “Tôi có thể dùng số điện thoại này gọi điện là để chứng mình rằng tôi đang ở Kinh Thành, ông ta sao có thể ở cùng với tôi được?”
Chẳng để ông lão hỏi lại, Mèo Rừng lại nói tiếp: “Ông tưởng là tôi cố tình không muốn liên lạc với ông sao? Hơn ba năm nay, lúc nào tôi ở cùng ông ấy thì cũng đều là ở ngoài biên giới, hơn nữa còn là ở trong căn cứ. Ông bảo tôi liên lạc với ông kiểu gì? Tất cả mọi liên lạc với bên ngoài đều phải thông qua sự đồng ý của ông ấy, tất cả những tín hiệu truyền phát đều sẽ bị bắt giữ, ông bảo tôi liên lạc với ông thế nào?” Mèo Rừng lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Cậu chỉ cần đem theo cái sim này ở bên người là được!” Ông lão nói.
“Vậy thì tôi sẽ là người chết đầu tiên!” Mèo Rừng cười khẩy hê hê một tiếng: “Chỉ cần tín hiệu định vị vừa phát ra thì chắc chắn sẽ bị thiết bị tóm được, chắc chắn tôi sẽ bị lộ. Đừng nói là ông ấy trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm, các ông chưa chắc đã tìm được nơi đó, mà trước khi ông phái được người tới thì tôi cũng chết chắc rồi!”
“Đây cũng là nguyên nhân mà tôi không tin ông, bởi ông vì muốn đạt được mục đích mà tuyệt đối sẽ không quan tâm tới sự sống chết của tôi!” Mèo Rừng lạnh lùng nói thêm một câu.
“Sao ông ta có thể có được thiết bị tân tiến như vậy chứ?” Ông lão trầm giọng nói: “Cái sim này là thiết bị định vị tân tiến nhất trên thế giới hiện nay, đến ngay cả cơ quan an ninh trong nước sử dụng tất cả hệ thống trinh sát cũng không tra ra được!”
“Tôi không dám mạo hiểm!” Mèo Rừng lắc lắc đầu nói: “Đến ngay cả vệ tinh người ta còn có nữa là. Nếu có cả bất kỳ thiết bị tinh vi bí mật gì thì cũng chẳng có gì là lạ.”
“Vệ tinh?” Ông lão ngạc nhiên, không thể tin được vào sự thật: “Sao có thể như vậy được!”
“Có gì mà không thể chứ? Chính mắt tôi trông thấy!” Mèo Rừng trả lời.
“Vậy cậu có thể khống chế hoặc tiêu huỷ nó không?” Ông lão hỏi. Ông hiểu rất rõ là vệ tinh có ý nghĩa gì với một tổ chức gián điệp cao cấp.
“Ông đừng có mơ nữa đi!” Mèo Rừng cười khẩy một cái: “Ông còn hiểu rõ ông ta hơn tôi, tính cách của ông ta thế nào, lẽ nào ông không rõ sao? Trên thế giới này, hầu như ông ta chẳng tin tưởng bất cứ ai, chỉ mình ông ta nắm rõ tất cả chỉ lệnh, đến ngay cả quả vệ tinh này rốt cuộc dùng để làm gì tôi còn chẳng biết nữa là!”
Ông lão bắt đầu trầm ngâm, cái chính là tin tức về quả vệ tinh khiến ông ta cảm thấy quá sốc. Chỉ trong vòng ba năm thôi mà Kim Bằng lại có thể phát triển được tới mức này sao?
Vài phút sau, ông lão trầm ngâm nói: “Chắc cậu cũng hiểu rõ là nếu ông ta không có được sự tài trợ của các quốc gia phát triển có ý đồ riêng thì làm sao mà ông ta lại có thể có được thiết bị tân tiến như vậy? Nếu để nó tiếp tục phát triển thì sẽ đem lại hiểm hoạ an ninh cực lớn đối với quốc gia…”
“Ông không cần làm công tác tư tưởng với tôi!” Mèo Rừng ngắt lời ông lão: “Nếu tôi hy sinh cái mạng này, có lẽ sẽ đạt được kết quả mà ông mong muốn. Thế nhưng trước khi điều tra ra được nguyên nhân cái chết của cha tôi thì bất cứ đại nghĩa gì đối với tôi cũng chỉ là con số 0!”
Ông lão có chút không kiềm chế nổi cảm xúc, vội vã nói: “Vậy hôm nay cậu gọi điện cho tôi chỉ là vì nói những lời vô nghĩa này sao?”
Mèo Rừng không trả lời trực tiếp mà nói sang nội dung khác: “Ông ấy phái tôi tới Kinh Thành là để làm nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?” Ông lão vô thức hỏi.
Mèo Rừng chau mày lại, dựa vào thân phận của ông lão thì không thể nào không biết tình hình cụ thể trong toà nhà tài chính được, nếu không thì trong đó sẽ không có nhân viên ngoại cần của cơ quan an ninh.
“Tới Ngân hàng nổi tiếng quốc tế ở toà nhà tài chính tìm một bản tài liệu.” Mèo Rừng nói nửa đùa nửa thật: “Nhưng tài liệu cụ thể là gì thì tôi cũng chẳng rõ!”
“Hoá ra tình báo là thật, lại còn phái cậu đi sao?” Ông lão kinh ngạc nói.
Mèo Rừng lại càng cảm thấy ngờ vực. Từ cách ông lão nói chuyện anh ta có thể suy luận ra rằng ông lão có biết một chút nội tình.
“Ông biết là tôi phải đi làm gì sao?” Mèo Rừng dò hỏi.
“Biết một chút!” Ông lão không hề có ý giấu giếm nhưng lại nghi hoặc hỏi: “Nếu ông ta đã phái cậu đi thì chứng tỏ ông ta vô cùng tín nhiệm cậu, nhưng sao có thể không nói với cậu về nội dung cụ thể của nhiệm vụ chứ?”
“Ông đùa gì thế?” Mèo Rừng cười giễu một tiếng: “Ông ta chẳng tin bất cứ ai trên đời này cả, tôi nghi là ông ta còn chẳng tin tưởng chính bản thân mình nữa là tôi!”
Về điểm này thì ông lão hoàn toàn tán đồng. Là đối thủ bao nhiêu năm nay rồi, sao mà ông ta không hiểu rõ điều này cơ chứ.
“Chuyện ở Nam Thành trước Tết chắc ông cũng rõ. Phía quân đội vừa tra ra được chút manh mối, còn chưa kịp xác định được thân phận của ông ta thì đã bị ông ta phát giác ra rồi, sau đó thì ông ta liền để lại một đứa trẻ mười mấy tuổi rồi cong đuôi chạy trốn!”
Ông lão ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Chuyện nực cười là đứa trẻ đó cũng mất tích ngay dưới sự giám sát của phía quân đội!”
“Ông nói tới Lâm Ngữ Đường sao?” Mèo Rừng vội hỏi. Anh ta biết là nếu mình không nói gì đó thì chắc chắn sẽ bị ông lão nghi ngờ.
“Mấy năm trước tôi từng gặp qua một lần, bây giờ chắc cậu ta vẫn đang ở trong nước!”
“Đúng vậy! Dựa theo suy đoán của chúng tôi và phía quân đội thì đứa trẻ này vẫn đang sinh sống trong nước, Kim Bằng thường xuyên ở cùng cậu ta!” Ông lão lại nói.
“Sau đó thì sao! Chuyện đó thì có liên quan gì tới nhiệm vụ lần này của tôi chứ?” Mèo Rừng giả vờ không biết gì hỏi.
Vừa tới Kinh Thành, ngay từ lần đầu nguỵ trang trà trộn vào trong toà nhà tài chính thì anh ta đã phát hiện ra nhân viên ngoại cần của ban an ninh rồi. Mèo Rừng vô cùng kinh ngạc và còn từng thảo luận với bố già là vì sao ban an ninh lại có được tin tình báo chuẩn xác như vậy mà ôm cây đợi thỏ chờ anh ta ở đó. Nhưng hai người họ lại chẳng thảo luận ra được cái kết quả gì. Mèo Rừng nghi rằng chắc chắn bố già đã đoán ra được chuyện gì đó nhưng không hề nói với mình.
“Không hiểu là tình báo được truyền từ đâu tới, phía quân đội biết được thông tin là Kim Bằng đã để lại thân phận của người vô hình cho đứa trẻ này, họ cũng tìm ra được địa chỉ và còn phái người tới canh nữa. Có lẽ là họ không thực sự chắc chắn về tình báo này nên phía quân đội nên chỉ canh một thời gian xong cũng bỏ cuộc. Chỉ có điều là dựa theo thói quen, vẫn nhập tin tức tình báo vào trong hệ thống báo động của ban an ninh mà thôi. Hơn nữa vài ngày trước thật sự đã có người tìm tới đây và kích động tình báo…”
Nói tới đây, ông lão đột nhiên ngừng lại rồi nghi ngờ hỏi: “Người kích động tình báo không phải là cậu đó chứ?”
“Ông đừng có đoán mò nữa đi, hôm nay tôi vừa mới tới Kinh Thành liền lập tức liên hệ với ông luôn, sao có thể là tôi cơ chứ?” Mèo Rừng giả bộ trả lời rất tự nhiên.
Ông lão hít một hơi thật sâu, cố nén cơn thịnh nộ trong lòng xuống, ông trầm tiếng nói: “Cứ cho là cậu không tin vào sự thực, thì cậu cũng phải hiểu rõ rằng ai mới là phe chính nghĩa?”
“Đừng có nói cái này với tôi!” Mèo Rừng lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì nguyên nhân này thì ông nghĩ là tôi sẽ gọi điện cho ông sao?”
“Lẽ nào cậu đã nghĩ thông rồi sao?” Ông lão hơi giãn mày ra: “Tuy đã hơn ba năm rồi nhưng vẫn chưa muộn!”
“Ông đang mơ mộng gì thế!” Mèo Rừng giễu cợt: “Tôi có thể dùng số điện thoại này gọi điện là để chứng mình rằng tôi đang ở Kinh Thành, ông ta sao có thể ở cùng với tôi được?”
Chẳng để ông lão hỏi lại, Mèo Rừng lại nói tiếp: “Ông tưởng là tôi cố tình không muốn liên lạc với ông sao? Hơn ba năm nay, lúc nào tôi ở cùng ông ấy thì cũng đều là ở ngoài biên giới, hơn nữa còn là ở trong căn cứ. Ông bảo tôi liên lạc với ông kiểu gì? Tất cả mọi liên lạc với bên ngoài đều phải thông qua sự đồng ý của ông ấy, tất cả những tín hiệu truyền phát đều sẽ bị bắt giữ, ông bảo tôi liên lạc với ông thế nào?” Mèo Rừng lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Cậu chỉ cần đem theo cái sim này ở bên người là được!” Ông lão nói.
“Vậy thì tôi sẽ là người chết đầu tiên!” Mèo Rừng cười khẩy hê hê một tiếng: “Chỉ cần tín hiệu định vị vừa phát ra thì chắc chắn sẽ bị thiết bị tóm được, chắc chắn tôi sẽ bị lộ. Đừng nói là ông ấy trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm, các ông chưa chắc đã tìm được nơi đó, mà trước khi ông phái được người tới thì tôi cũng chết chắc rồi!”
“Đây cũng là nguyên nhân mà tôi không tin ông, bởi ông vì muốn đạt được mục đích mà tuyệt đối sẽ không quan tâm tới sự sống chết của tôi!” Mèo Rừng lạnh lùng nói thêm một câu.
“Sao ông ta có thể có được thiết bị tân tiến như vậy chứ?” Ông lão trầm giọng nói: “Cái sim này là thiết bị định vị tân tiến nhất trên thế giới hiện nay, đến ngay cả cơ quan an ninh trong nước sử dụng tất cả hệ thống trinh sát cũng không tra ra được!”
“Tôi không dám mạo hiểm!” Mèo Rừng lắc lắc đầu nói: “Đến ngay cả vệ tinh người ta còn có nữa là. Nếu có cả bất kỳ thiết bị tinh vi bí mật gì thì cũng chẳng có gì là lạ.”
“Vệ tinh?” Ông lão ngạc nhiên, không thể tin được vào sự thật: “Sao có thể như vậy được!”
“Có gì mà không thể chứ? Chính mắt tôi trông thấy!” Mèo Rừng trả lời.
“Vậy cậu có thể khống chế hoặc tiêu huỷ nó không?” Ông lão hỏi. Ông hiểu rất rõ là vệ tinh có ý nghĩa gì với một tổ chức gián điệp cao cấp.
“Ông đừng có mơ nữa đi!” Mèo Rừng cười khẩy một cái: “Ông còn hiểu rõ ông ta hơn tôi, tính cách của ông ta thế nào, lẽ nào ông không rõ sao? Trên thế giới này, hầu như ông ta chẳng tin tưởng bất cứ ai, chỉ mình ông ta nắm rõ tất cả chỉ lệnh, đến ngay cả quả vệ tinh này rốt cuộc dùng để làm gì tôi còn chẳng biết nữa là!”
Ông lão bắt đầu trầm ngâm, cái chính là tin tức về quả vệ tinh khiến ông ta cảm thấy quá sốc. Chỉ trong vòng ba năm thôi mà Kim Bằng lại có thể phát triển được tới mức này sao?
Vài phút sau, ông lão trầm ngâm nói: “Chắc cậu cũng hiểu rõ là nếu ông ta không có được sự tài trợ của các quốc gia phát triển có ý đồ riêng thì làm sao mà ông ta lại có thể có được thiết bị tân tiến như vậy? Nếu để nó tiếp tục phát triển thì sẽ đem lại hiểm hoạ an ninh cực lớn đối với quốc gia…”
“Ông không cần làm công tác tư tưởng với tôi!” Mèo Rừng ngắt lời ông lão: “Nếu tôi hy sinh cái mạng này, có lẽ sẽ đạt được kết quả mà ông mong muốn. Thế nhưng trước khi điều tra ra được nguyên nhân cái chết của cha tôi thì bất cứ đại nghĩa gì đối với tôi cũng chỉ là con số 0!”
Ông lão có chút không kiềm chế nổi cảm xúc, vội vã nói: “Vậy hôm nay cậu gọi điện cho tôi chỉ là vì nói những lời vô nghĩa này sao?”
Mèo Rừng không trả lời trực tiếp mà nói sang nội dung khác: “Ông ấy phái tôi tới Kinh Thành là để làm nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?” Ông lão vô thức hỏi.
Mèo Rừng chau mày lại, dựa vào thân phận của ông lão thì không thể nào không biết tình hình cụ thể trong toà nhà tài chính được, nếu không thì trong đó sẽ không có nhân viên ngoại cần của cơ quan an ninh.
“Tới Ngân hàng nổi tiếng quốc tế ở toà nhà tài chính tìm một bản tài liệu.” Mèo Rừng nói nửa đùa nửa thật: “Nhưng tài liệu cụ thể là gì thì tôi cũng chẳng rõ!”
“Hoá ra tình báo là thật, lại còn phái cậu đi sao?” Ông lão kinh ngạc nói.
Mèo Rừng lại càng cảm thấy ngờ vực. Từ cách ông lão nói chuyện anh ta có thể suy luận ra rằng ông lão có biết một chút nội tình.
“Ông biết là tôi phải đi làm gì sao?” Mèo Rừng dò hỏi.
“Biết một chút!” Ông lão không hề có ý giấu giếm nhưng lại nghi hoặc hỏi: “Nếu ông ta đã phái cậu đi thì chứng tỏ ông ta vô cùng tín nhiệm cậu, nhưng sao có thể không nói với cậu về nội dung cụ thể của nhiệm vụ chứ?”
“Ông đùa gì thế?” Mèo Rừng cười giễu một tiếng: “Ông ta chẳng tin bất cứ ai trên đời này cả, tôi nghi là ông ta còn chẳng tin tưởng chính bản thân mình nữa là tôi!”
Về điểm này thì ông lão hoàn toàn tán đồng. Là đối thủ bao nhiêu năm nay rồi, sao mà ông ta không hiểu rõ điều này cơ chứ.
“Chuyện ở Nam Thành trước Tết chắc ông cũng rõ. Phía quân đội vừa tra ra được chút manh mối, còn chưa kịp xác định được thân phận của ông ta thì đã bị ông ta phát giác ra rồi, sau đó thì ông ta liền để lại một đứa trẻ mười mấy tuổi rồi cong đuôi chạy trốn!”
Ông lão ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Chuyện nực cười là đứa trẻ đó cũng mất tích ngay dưới sự giám sát của phía quân đội!”
“Ông nói tới Lâm Ngữ Đường sao?” Mèo Rừng vội hỏi. Anh ta biết là nếu mình không nói gì đó thì chắc chắn sẽ bị ông lão nghi ngờ.
“Mấy năm trước tôi từng gặp qua một lần, bây giờ chắc cậu ta vẫn đang ở trong nước!”
“Đúng vậy! Dựa theo suy đoán của chúng tôi và phía quân đội thì đứa trẻ này vẫn đang sinh sống trong nước, Kim Bằng thường xuyên ở cùng cậu ta!” Ông lão lại nói.
“Sau đó thì sao! Chuyện đó thì có liên quan gì tới nhiệm vụ lần này của tôi chứ?” Mèo Rừng giả vờ không biết gì hỏi.
Vừa tới Kinh Thành, ngay từ lần đầu nguỵ trang trà trộn vào trong toà nhà tài chính thì anh ta đã phát hiện ra nhân viên ngoại cần của ban an ninh rồi. Mèo Rừng vô cùng kinh ngạc và còn từng thảo luận với bố già là vì sao ban an ninh lại có được tin tình báo chuẩn xác như vậy mà ôm cây đợi thỏ chờ anh ta ở đó. Nhưng hai người họ lại chẳng thảo luận ra được cái kết quả gì. Mèo Rừng nghi rằng chắc chắn bố già đã đoán ra được chuyện gì đó nhưng không hề nói với mình.
“Không hiểu là tình báo được truyền từ đâu tới, phía quân đội biết được thông tin là Kim Bằng đã để lại thân phận của người vô hình cho đứa trẻ này, họ cũng tìm ra được địa chỉ và còn phái người tới canh nữa. Có lẽ là họ không thực sự chắc chắn về tình báo này nên phía quân đội nên chỉ canh một thời gian xong cũng bỏ cuộc. Chỉ có điều là dựa theo thói quen, vẫn nhập tin tức tình báo vào trong hệ thống báo động của ban an ninh mà thôi. Hơn nữa vài ngày trước thật sự đã có người tìm tới đây và kích động tình báo…”
Nói tới đây, ông lão đột nhiên ngừng lại rồi nghi ngờ hỏi: “Người kích động tình báo không phải là cậu đó chứ?”
“Ông đừng có đoán mò nữa đi, hôm nay tôi vừa mới tới Kinh Thành liền lập tức liên hệ với ông luôn, sao có thể là tôi cơ chứ?” Mèo Rừng giả bộ trả lời rất tự nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook