Điệp Viên Kỳ Quái
Quyển 1 - Chương 123: Sơ hở

Tốc độ của hacker ở căn cứ nhanh hơn Mèo Rừng rất nhiều. Hơn nữa hacker cũng không dùng biện pháp kĩ thuật gì cả, chỉ nhập tên Tống Triều Dương vào trong chương trình tìm kiếm sẽ xuất hiện hàng loạt thông tin. Thông tin đáng chú ý nhất là bài viết về việc học sinh mang theo và sử dụng ma túy.

Bố già vẫn đang canh trước màn hình máy tính đợi thông tin của Mèo Rừng, xem nội dung trên mạng có phải là sự thật hay không.

Thấy Mèo Rừng yêu cầu trò chuyện, bố già liền vào phòng trò chuyện riêng.

“Sao rồi?” Bố già lập tức hỏi.

“Tìm được rồi!” Mèo rừng trả lời, “Nhưng kết quả không tốt cho lắm!”

“Sao vậy?” Bố già hỏi tiếp.

“Sử dụng và tàng trữ chất ma túy.” Mèo Rừng bình tĩnh trả lời, sau đó lại nói lại nội dung trong các viết và kết quả mình phân tích.

Bố già lặng lẽ nhìn, lông mày nhíu chặt, tới nhịp thở cũng nhanh hơn vài phần, rõ ràng là đang vô cùng phẫn nộ.

“Được rồi, tình hình ông đã biết rồi, cháu chú ý ẩn náu, đợi lệnh của ông!” Bố già căn dặn Mèo Rừng.

Rời khỏi game, bố già lại ra một mệnh lệnh cho thuộc hạ ẩn náu ở biên giới, bảo anh ta thâm nhập vào hệ thống của Chi cục khu Tây Kinh Thành, xem có tìm được manh mối nào liên quan tới thằng năm hay không.

Cùng một đạo lý, Mèo Rừng dùng mạng dân dụng, khả năng bị phát hiện rất lớn nhưng thuộc hạ ở bên ngoài biên giới, dùng thiết bị chuyên dụng và mạng chuyên dụng thì xác suất bị theo dõi là rất nhỏ, cho dù bị theo dõi, hacker chuyên nghiệp cũng có rất nhiều cách để thoát thân.

Không tới nửa giờ đồng hồ, thuộc hạ đã có được kết quả điều tra, khi nhìn thấy báo cáo của thuộc hạ, bố già suýt chút nữa ném điện thoại chuyên dụng trong tay đi.

Khốn kiếp! Bố già nghiến răng nghiến lợi chửi một câu. Tới bản thân ông cũng quên mất lần trước mình nổi giận là khi nào. Nhưng lần này ông thực sự rất tức giận.

Sử dụng ma túy, tàng trữ ma túy, lại còn tấn công cảnh sát, bị thương! Nhiều tội danh như vậy, đối phương rốt cuộc muốn làm gì?

Theo như quy định liên quan, Chi cục khu Tây có ghi lại việc Tống Triều Dương tấn công cảnh sát, bị Cục cảnh sát Kinh Thành giám sát đôn thúc cùng với việc điều tra Cục Bộ nội vụ. Thuộc hạ hacker xâm nhập vào hệ thống mạng của Chi cục khu Tây đương nhiên là có thể tìm được những ghi chép này.

Hãm hại thằng năm để thằng năm ngồi tù, từ đó ép mình xuất hiện? Trí tuệ của đối phương chắc không thấp tới vậy? Bố già có chút nghi hoặc, nhưng lửa giận ngay lập tức lấn át lí trí, mặc dù ông tạm thời không hiểu đối phương tại sao lại làm vậy, cũng không dám chắc là bọn nào làm, nhưng ông biết cần dùng cách nào để đối phó.

Bố già đăng nhập vào game, gọi Mèo Rừng.

Mèo Rừng vừa về tới nhà an toàn thì nhận được yêu cầu trò chuyện của bố già. Mở mạng dự phòng ra, đăng nhập vào game, Mèo Rừng nhận được thông tin bố già để lại.

Làm lại kế hoạch, chuẩn bị một lần nữa xâm nhập vào Ngân hàng quốc tế ở tòa nhà tài chính.

Mèo Rừng lập tức nhăn nhó, trả lời với tốc độ nhanh nhất.

“Vẫn phải đi sao? Nơi đó bây giờ bị người ta tung ra thiên la địa võng, cháu mà vào chỉ có nước tự tìm đường chết!”

Thấy câu trả lời của Mèo Rừng, bố già lập tức nổi điên.

Cũng không trách Mèo Rừng không muốn đi, theo như suy nghĩ của Mèo Rừng, kẻ theo dõi mình hôm nay đã bị mình chơi một vố, bị cảnh sát bắt, vậy thì việc mình giả mạo thân phận kỹ sư Tăng đã bị bại lộ. Bất luận là cơ quan an ninh của chính phủ hay là những thể lực của kẻ hôm nay theo dõi mình chắc chắn đều đã coi tòa nhà tài chính là nơi trọng điểm, mình còn đi nữa thì đúng là tự lao đầu vào lưới.

Bố già mặc dù tức giận nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí. Ông phân tích với Mèo Rừng: “Bất luận là thế lực phe nào, mục đích cuối cùng của bọn chúng cũng đều là ông, cho dù cháu bị bắt, chỉ cần bọn chúng không tìm ra ông được, cho dù là cháu hay thằng năm đều vẫn an toàn!”

“Bố già, nỗi khổ thể xác cũng rất đau!” Mèo Rừng khẩn cầu.

Đối với các phần tử đặc công và khủng bố, ở bất cứ quốc gia nào cũng không có nhân quyền, vì nó nguy hại tới cả một quốc gia. Mèo Rừng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết được kết cục khi mình bị bắt. Chắc chắn sẽ không thiếu việc tra tấn ép cung.

“Yên tâm đi, việc này ông đã nghĩ tới rồi!” Bố già từ từ dụ dỗ, “Nếu như cháu bị bắt, bất luận là tổ chức chính phủ hay tổ chức phi chính phủ, cháu đều ngay lập tức nói cho đối phương biết cách liên hệ với ông, đối phương chắc chắn sẽ đi liên hệ với ông.”

“Sau đó thì sao?” Mèo Rừng lại hỏi: “Đối phương xác định được quan hệ giữa cháu và ông, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cháu!”

“Yên tâm đi, ông sẽ dùng tình báo để trao đổi, bọn chúng chắc chắn sẽ tha cho cháu!” Bố già dứt khoát nói, “Chỗ ông cái gì cũng ít, nhưng tình báo thì vô số, đây cũng chính là nguyên nhân khiến bọn chúng muốn tìm và bắt được ông!”

“Vậy sau đó thì sao! Cháu hoàn toàn bại lộ!” Mặt Mèo Rừng không khỏi co giật.

“Cùng lắm sau khi trở về ông đưa cháu tới nước láng giềng làm phẫu thuật thẩm mỹ, đổi gương mặt khác đâu có gì là khó?” Bố già thản nhiên nói.

Mèo Rừng ngồi trước màn hình máy tính có phần không biết nên trả lời ra sao, bây giờ lời bố già nói khiến anh ta cảm thấy như nói đùa.

“Được thôi, nói thật cho cháu biết!” Bố già gửi một hình icon thở dài, giọng nói đầy ẩn ý: “Ông quả thực có thể bảo đảm sau khi cháu bị bắt sẽ không phải chịu khổ, nhưng cụ thể là nguyên nhân gì thì hiện giờ ông không thể nói cho cháu biết được!”

Mèo Rừng ngây người một lát, vài giây sau mới nói: “Được thôi, cháu đi. Yêu cầu cụ thể là gì?”

“Từ lúc ông cất đồ tới khi thằng năm lấy đồ cách nhau mười bảy ngày, cháu điều tra xem trong mười mấy ngày này là ai hoán đổi đồ mà ông cất giấu?” Bố già nói.

“Ông nghi ngờ rằng thân phận hiện giờ của thằng năm đã có người sắp xếp lại?” Mèo Rừng kinh ngạc nói, điều này cũng có nghĩa là lần trước bố già tới Kinh Thành đã bị người khác để mắt tới, sau khi bố già cất thân phận người ẩn hình chuẩn bị cho thằng năm vào ngân hàng, đã bị người theo dõi bố già hoán đổi, việc này đối với năng lực và thân phận của bố già dường như là điều không thể.

“Vậy tại sao lần trước bọn chúng không bắt ông, mà lần này lại dùng thằng năm để dụ ông ra?” Mèo Rừng lập tức nghĩ tới điểm không logic trong vấn đề này.

“Ông cũng đang nghi ngờ!” Bố già nhíu mày nói: “Vì thế mới bảo cháu đi điều tra, người sắp xếp thân phận mới cho thằng năm rốt cuộc là ai?”

“Vậy đối tượng ông nghi ngờ là ai?” Mèo Rừng do dự giây lát sau đó lại hỏi.

Bố già không trả lời, Mèo Rừng giật mình, thầm kêu một tiếng, hỏng rồi!

Mình có chút đắc ý quá đà, hỏi điều không nên hỏi. Đi theo bố già nhiều năm như vậy, trước đây anh ta chưa bao giờ hỏi những việc bên ngoài nhiệm vụ.

Không biết bố già có nghi ngờ mình không? Mèo Rừng ngồi trước máy tính, trong lòng càng lúc càng hối hận, chỉ trong vòng một phút, trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

“Không phải không muốn nói cho cháu biết, mà là ông cũng không dám chắc!” Cuối cùng bố già cũng trả lời tin nhắn. Nhìn hàng chữ trên màn hình, hình như một tảng đá đè nặng trong lòng cũng chìm xuống, Mèo Rừng thở phào một hơi.

“Bây giờ cháu sẽ lên kế hoạch!” Mèo Rừng nói, sau đó lại nửa đùa nửa thật lẩm bẩm một câu: “Bố già, cháu cũng được coi là con cháu của bố! Bố tuyệt đối đừng vì thằng năm mà gạt cháu vào tù đấy?”

“Nói linh tinh gì vậy!” Bố già lớn tiếng chửi: “Ông đây nuôi anh mười mấy năm, lẽ nào không bằng nuôi một con chó sao?”

Nghe thấy bố già nổi giận, Mèo Rừng mới hơi cảm thấy yên tâm. Sau đó lại mặt dày tào lao hai câu rồi mới thoát ra khỏi game.

Bố già tắt máy tính, mặt sa sầm ngồi xuống ghế, không biết đang nghĩ gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương