Điệp Viên Kỳ Quái
Quyển 1 - Chương 116: Gặp gỡ

"Đội trưởng Tiết, không đi qua được!” Nhìn dòng xe nối đuôi nhau phía trước, tài xế nói với thám tử Tiết.

Thám tử Tiết không cần tài xế nói cũng biết chắc chắn giao lộ phía trước có quản chế giao thông, vì thế nơi này mới bị tắc đường.

“Xuống xe đi bộ qua!” Lý Hương Quân sốt ruột nói.

“Chỉ có thể làm vậy thôi!” Thám tử Tiết gật đầu, nói với tài xế ở bên cạnh: “Anh đợi ở trong xe.”

Lý Hương Quân và thám tử Tiết xuống xe, thám tử Tiết không yên tâm liền quay đầu lại nói với Tống Triều Dương ngồi ở hàng ghế phía sau: “Tình hình của cậu, luật sư Lý đã nói với cậu ở bệnh viện rồi, đã cho người đi bắt mấy học sinh đó, vì thế…”

“Cháu hiểu rồi!” Không đợi thám tử Tiết nói hết, Tống Triều Dương đã ngắt lời, gật đầu nói: “Đừng nói hiềm nghi trên người cháu sắp sửa được gột sạch, cho dù bây giờ thực sự không tìm ra được bất cứ chứng cứ gì, cháu cũng không bỏ trốn.”

“Hiểu được là tốt!” Thám tử Tiết gật đầu.

Lý Hương Quân cũng dặt dò Tống Triều Dương: “Cậu ở lại đây, đừng xuống xe.” Sau đó cùng thám tử Tiết chạy nhanh về phía Văn Hoa Uyển.

Lý Hương Quân vừa chạy vừa gọi điện thoại cho ba mình nhưng điện thoại luôn trong trạng thái không thể liên lạc, thám tử Tiết ở bên cạnh khuyên một câu: “Đừng gọi nữa! Chắc chắn là không gọi được, hiện trường đã bị kiểm soát tín hiệu rồi!”

Lý Hương Quân cất điện thoại đi, sắc mặt lo lắng, tốc độ càng nhanh hơn.

“Chắc không xảy ra chuyện gì đâu!” Thám tử Tiết nói, “Cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, bây giờ khắp phố là cảnh sát, đừng nói tới hiện trường, bên cạnh lãnh đạo chắc chắn có người bảo vệ!”

Lý Hương Quân ngẫm nghĩ thấy cũng có lý liền yên tâm hơn phần nào.

Trên đường tắc xe nghiêm trọng, người trên đường đi bộ cũng kẹt cứng. Đám đông tấp nập người rời đi trên đường đi bộ. Hai người ra sức chen lấn, khó khăn lắm mới đi được tới trước cửa Văn Hoa Uyển.

“Này, nơi này không thể vào được!” Khi hai người đang định tiếp tục đi vào trong thì cảnh sát giao thông phụ trách quản chế giao thông ở bên cạnh quát lên.

Không phải tình hình đặc biệt, đội trưởng Tiết thông thường không mặc trang phụ ngành, hôm nay cũng mặc thường phục như thường lệ. Khi ông quay đầu lại nhìn về phía cảnh sát giao thông, cảnh sát giao thông hơi sững người.

“Anh là thám tử Tiết?” Cảnh sát giao thông không dám chắc, hỏi một câu. Không chỉ vì họ đều là cảnh sát của Chi cục khu Bắc, mà càng là vì danh tiếng của thám tử Tiết quá vang dội, mặc dù ông không quen với cảnh sát giao thông nhưng cảnh sát giao thông biết ông.

“Các anh vất vả rồi!” Đội trưởng Tiết liền lấy thẻ ngành ra, giơ lên trước mặt cảnh sát: “Tình hình bên trong sao rồi?”

“Không rõ lắm!” Cảnh sát giao thông lắc đầu nói, “Tôi vừa mới tới liền được phân công ở đây chỉ huy giao thông!”

“Vậy anh làm việc đi nhé, chúng tôi vào xem sao!” Đội trưởng Tiết nói với cảnh sát giao thông.

Nhìn thấy Lý Hương Quân đi theo sau lưng đội trưởng Tiết, cảnh sát giao thông cũng không ngăn cản, anh còn tưởng rằng Lý Hương Quân cũng là cảnh sát mặc thường phục.

Vì có thám tử Tiết, hai người đi thẳng một mạch không ai ngăn cản. Vừa tới cửa Văn Hoa Uyển, xe của Bộ trưởng Hình liền chạy ra.

Lý Hương Quân giống như bông tuyết liên đứng trong gió tuyết, rất khó không thu hút sự chú ý của người khác. Vừa ra tới cửa khu chung cư, ông lão ngồi ở hàng ghế trường liền nhìn thấy cô, nhưng ông không bảo tài xế dừng lại, mà lấy điện thoại ra gọi điện.

“Hử, sao lại không có tín hiệu?” Ông lão lẩm bẩm nói một câu.

“Lãnh đạo, tín hiệu khu vực gần đây đã bị kiểm soát rồi!” Triệu Khắc Hùng lái xe nói.

“Sao vậy?” Bộ trưởng Hình ngồi ở hàng ghế sau và Tư Hình đều không nhìn thấy Lý Hương Quân, vì thế Bộ trưởng Hình mới hỏi.

“Con bé đang ở cửa khu chung cư, tôi vừa nhìn thấy!” Ông lão nói.

“Có cần dừng lại một lát không?” Bộ trưởng Hình hỏi.

“Thôi không cần!” Ông lão nói, bây giờ Tư Hình không cải trang, nếu như mở cửa xe hoặc cửa sổ, rất có thể sẽ khiến Tư Hình bị bại lộ.

“Thư ký và tài xế của anh có phải đang ở phía sau không? Bảo họ đi hỏi xem sao!” Ông lão nói với Bộ trưởng Hình.

Bộ trưởng Hình liền cầm thiết bị liên lạc mà Triệu Khắc Hùng đưa tới, gọi cho xe phía sau.

Lý Hương Quân đứng ở cửa khu chung cư, nhìn chiếc xe đang chạy mỗi lúc một xa, khẽ nhíu mày lại. Cô nhớ loáng thoáng hình như đây là xe của Bộ trưởng Hình.

Trong lúc cô còn đang nghi ngờ, chiếc xe hơi phía sau liền dừng lại, một người thanh niên trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn bước xuống đi về phía cô.

Nhìn thấy gương mặt có chút quen thuộc, nhưng Lý Hương Quân không nhớ ra mình từng gặp người thanh niên này ở đâu.

“Chào cô, luật sư Lý!” Chàng trai bước tới trước mặt Lý Quân Hương khách sáo chào hỏi một câu.

“Anh là?” Lý Hương Quân nghi ngờ hỏi.

“Tôi và lãnh đạo từng tới nhà cô!” Chàng trai nhắc một câu.

Lý Hương Quân ngẫm nghĩ mấy giây, thấy chàng trai làm động tác đánh vật, lập tức nhớ ra.

Chàng trai này lần trước từng giao đấu với Tư Hình ở tứ hợp viện, là trợ lý của Bộ trưởng Hình.

Thấy Lý Hương Quân đã nhớ ra, chàng trai cười nói: “Hai vị lãnh đạo ở chiếc xe phía trước, ngài lãnh đạo có chút bất tiện, vì thế không thể xuống xe nói chuyện với cô, ông ấy bảo tôi chuyển lời tới cô, bảo cô không cần phải lo lắng!”

Tảng đá đè nặng trong lòng Lý Hương Quân cuối cùng cũng có thể hạ xuống, cô bất giác thở phào.

“Luật sư Lý, nếu như không có việc gì, vậy tôi xin đi trước nhé!” Chàng trai khách sáo nói.

“Cám ơn anh, vậy anh đi làm việc đi nhé!” Lý Hương Quân cười nói.

Chàng trai gật đầu, quay người lên xe sau đó rời đi.

“Đội trưởng Tiết, chúng ta cũng về thôi! Ba cháui vừa mới đi rồi!” Lý Hương Quân nói với đội trưởng Tiết.

Ở chỗ cách họ không xa, trong một chiếc xe cảnh sát bình thường, Hứa Tất Thành kẹp một điếu thuốc, nhìn theo bóng Lý Hương Quân và đội trưởng Tiết. Cửa sổ và cửa xe đều đóng kín, cũng không biết Hứa Tất Thành đã hút bao nhiêu thuốc, trong khoang xe ngập tràn khói thuốc.

Tống Triều Dương nhàm chán ngồi trong xe cảnh sát, nhìn người qua lại và cảnh sát trên phố, Tống Triều Dương lại nhìn tài xế ngồi ở vị trí ghế lái, khách sáo hỏi: “Chào chú, chú cảnh sát, cháu có thể hạ cửa kính xuống cho thoáng khí không?”

Tài xế khá nghiện thuốc lá, hút liền mấy điều, mặc dù cửa sổ phía trước đã mở nhưng trong xe vẫn toàn khói thuốc.

Cảnh sát trầm ngâm vài giây sau đó khẽ gật đầu.

Anh ta là tài xe riêng của đội trưởng Tiết, đội trưởng Tiết đi tới đâu, anh ta đi tới đó, vì thế hiểu rất rõ về việc của Tống Triều Dương. Tống Triều Dương bây giờ vẫn đeo còng tay, nhưng rửa sạch hiềm nghi là việc sớm muộn, vì thế anh ta không sợ Tống Triều Dương sẽ bỏ trốn, hơn nữa anh ta cũng biết, đừng xem Tống Triều Dương tuổi còn trẻ, thân thủ vô cùng lợi hại, chắc chắn anh ta không phải đối thủ. Nếu như Tống Triều Dương thực sự muốn chạy trốn, chắc chắn anh ta không cản được. Đội trưởng Tiết yên tâm để Tống Triều Dương ở lại xe với mình tức là đã dám chắc Tống Triều Dương sẽ không bỏ trốn.

Tống Triều Dương hạ cửa sổ xuống, khẽ hít thở hai hơi. Trên phố biển người tấp nập, chật kín những người thích hóng chuyện, có tới 99% đều đang cầm điện thoại ra chụp hình, chuẩn bị có tín hiệu sẽ chia sẻ cho bạn bè, Mèo Rừng cũng ẩn mình trong đám người này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương