Điệp Viên Kỳ Quái
-
Quyển 1 - Chương 102: Thâm nhập
Cánh cửa của phòng hồ sơ ngoài khoá ra thì còn có hai hệ thống nhận biết khác. Một cái là nhận biết bằng tần sóng âm thanh, một cái là nhận biết bằng giác mạc. Sau khi chủ quản phụ trách phòng hồ sơ của ngân hàng thông qua nhiều lần xác nhận thì cánh cửa chống trộm dày cộp tự động mở ra. Chủ quản ngân hàng và bảo vệ nội bộ đưa anh kỹ sư đi vào phòng hồ sơ.
Tất cả hệ thống lưu trữ hoàn toàn đều là thiết bị ổn định nhiệt độ, do mất điện nên vẫn chưa khởi động lại. Chủ quản ngân hàng nhìn anh kỹ sư rồi nói: “Bên trong đều là những tài liệu quan trọng, cậu nhất định phải cẩn thận đấy.”
Anh kỹ sư gật đầu. Theo sự chỉ điểm của chủ quản, anh ta đã tìm thấy aptomat, anh ta lập tức mở ra kiểm tra đường điện.
“Nguyên nhân là do đoản mạch.” Anh kỹ sư nói với chủ quản và bảo vệ: “Tôi cần phải kiểm tra kỹ một chút!”
“Có cần chúng tôi giúp gì không?” Chủ quản ngân hàng hỏi.
“Cần một cái thang, tôi phải vào trong đường ống để kiểm tra.” Kỹ sư nói.
“Được, cậu đi tìm đi.” Chủ quản ngân hàng nói với bảo vệ.
Bảo vệ của ngân hàng đi tìm thang, chủ quản ngân hàng mở hệ thống đảm bảo an toàn ở bên cạnh cửa phòng hồ sơ rồi nhập mật khẩu lên đó. Anh kỹ sư vội liếc qua đó nhìn với tốc độ cực nhanh.
Khoảng hai ba phút sau, bảo vệ vác một cái thang tới. Anh kỹ sư bắc thang lên rồi chui vào trong đường ống từ lỗ thông gió trên trần nhà.
Mẹ nhà nó chứ, nhìn những điểm cảm ứng từ trọng lực dày đặc bên trong đường ống, anh thợ điện bất giác chửi một tiếng, tại sao chỗ nào cũng thấy mấy cái này.
Kỹ sư dùng tay vỗ vào khu cảm ứng trọng lực, hệ thống cảm ứng không hề có phản ứng gì.
Có lẽ là trước khi anh vào trong lỗ thông gió thì chủ quản ngân hàng đã tắt hệ thống cảm ứng rồi. Anh kỹ sư thầm nghĩ.
Anh kỹ sư lấy ra một con dao dụng cụ nhỏ từ bao đồ nghề của mình ra. Anh ta nhanh nhẹn mở đường dây của hệ thống cảm ứng rồi lại lấy ra một cái nhíp to bằng khoảng ngón tay cái kẹp vào đường dây trần.
Làm xong, anh kỹ sư lại rút một cái điều khiển nhỏ từ trong túi ra ấn nút, một cái đèn đỏ trên nhíp loé lên.
“Sao rồi?” Chủ quản ngân hàng ở dưới hỏi.
“Sắp xong rồi.” Kỹ sư trả lời rồi lại lấy một cái điều khiển khác ra. Anh ta khẽ ấn nhẹ một cái, một đường dây điện nối với phòng hồ sơ kéo tới tầng tám ở đường ống này cũng loé lên đèn đỏ như ở đây. Nguyên nhân đoản mạch của đường điện đã được giải quyết.
Anh kỹ sư thu dọn đồ nghề lại rồi trèo xuống thang.
“Sao rồi? Sửa xong rồi chứ?” Chủ quản ngân hàng hỏi.
“Xong rồi, có lẽ không còn vấn đề gì nữa đâu.”
“Rốt cuộc là bị làm sao vậy? Một lần liệu có giải quyết ổn thoả được không?” Chủ quản ngân hàng hỏi: “Đừng để mấy hôm lại giở chứng đấy?”
“Anh yên tâm đi, không sao nữa rồi.” Anh kỹ sư nói: “Có hai đường dây không tiếp xúc với nhau, tôi đã xử lý xong rồi.”
“Vậy thì cảm ơn anh quá.” Chủ quản ngân hàng khách khí nói. Ba người họ đi khỏi phòng hồ sơ, tới trước aptomat của khu dữ liệu. Anh kỹ sư đẩy nhẹ một cái, công tắc liền đóng lại, không nhảy xuống nữa.
“He he, ổn thật rồi!” Chủ quản ngân hàng lẩm bẩm.
Bảo vệ ngân hàng đứng bên cạnh lại hỏi: “Ở đây xong rồi nhưng khu tiếp đón vẫn chưa sửa xong! Kỹ sư à, còn phiền anh qua đó xem nữa.”
“Không sao, bây giờ chúng ta đi xem.” Anh kỹ sư nói.
Bảo vệ đưa kỹ sư ra khỏi khu văn phòng, đi tới khu tiếp đón.
Tư Hình miệng ngậm điếu thuốc, nằm bò ra cái bàn ở khu vực nghỉ ngơi chơi điện tử. Nhân viên ngoại cần của Cục 8 giả làm bảo vệ đang ngồi trên sô pha rảnh rỗi dò xét xung quanh.
“Nhanh vậy mà đã xong rồi à?” Bảo vệ giả mạo nói.
“Đường điện ở khu văn phòng sửa xong rồi, chỗ này vẫn còn chút vấn đề.” Anh kỹ sư chỉ vào chỗ nơi Rose làm việc nói.
Thợ điện bước tới quầy của khu lễ đón kiểm tra các đường điện.
“Có lẽ là ở đây có vấn đề!” Kỹ sư chỉ vào ổ cắm bên cạnh CPU máy tính nói.
Rose cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là lỗ cắm đã bị cháy đến mức biến dạng.
“Vậy phải làm phiền anh rồi!” Rose khách khí nói.
Kỹ sư lấy một cái ổ nối ra rồi bò xuống dưới gầm bàn để thay cái cũ. Anh ta tranh thủ lúc bảo vệ và Rose không để ý liền cắm một thẻ nhớ cực nhỏ vào sau ổ cứng máy tính.
Kỹ sư bắt đầu thay ổ cắm điện, động tác vô cùng thành thạo. Chưa đầy ba phút sau đã xong xuôi hết rồi.
“Bây giờ thử đóng công tắc lại xem sao.” Anh kỹ sư nói với bảo vệ ngân hàng.
Bảo vệ ngân hàng gật đầu rồi quay người bước về khu văn phòng.
Nửa phút sau liền nghe thấy một tiếng “tít” ở khu vực tiếp đón, điện ở khu tiếp đón đã được khôi phục như bình thường.
“Cảm ơn kỹ sư nhé!” Rose khách khí nói.
“Không có gì, đây vốn là việc của tôi mà.” Kỹ sư cười nói.
“Mời các anh kiểm tra.” Kỹ sư mở túi đồ nghề của mình ra rồi nói với nhân viên ngoại cần giả làm bảo vệ.
“Không cần kiểm tra đâu.” Bảo vệ ngân hàng nói: “Kể từ lúc vào đây tôi vẫn luôn ở sau anh ta.”
“Vậy thì không cần kiểm tra nữa.” Nhân viên ngoại cần giả mạo bảo vệ nói.
“Anh ta là người của tổ mấy?” Doãn Hồng Yến ở trong phòng giám sát hỏi.
Ở tổ ngoại cần trong Cục 8, mỗi tổ có bốn người. Hôm nay tổ ba và tổ bốn tới làm nhiệm vụ ở toà nhà tài chính.
“Tổ bốn ạ!” Tổ trưởng của tổ bốn ngồi trong phòng giám sát giơ tay nói.
“Điều về cục đi, đổi người khác tới.” Doãn Hồng Yến thở dài nói: “Nếu các anh làm nhiệm vụ đều có thái độ như thế này thì quả thật tôi không dám phái các anh đi nữa. Các anh chán sống à?”
Tổ trưởng tổ bốn bối rối, anh ta cúi đầu xuống không nói gì. Nhân viên của ban quản lý toà nhà đi vào xong, khi đi ra bắt buộc phải có bảo vệ kiểm tra, đây là yêu cầu bất di bất dịch, và cũng là chức trách của bảo vệ. Nhưng chỉ vì một câu nói của người khác mà nhân viên ngoại cần giả làm bảo vệ không làm tròn chức trách của mình thì quá là vô trách nhiệm. Đến ngay cả công ty quản lý của toà nhà cũng chẳng cần người như vậy.
Nói khách sáo vài câu xong, kỹ sư liền mở thang máy rồi đi vào. Tư Hình ngừng lại việc chơi điện tử, liếc anh bảo vệ một cái.
Bên trong thang máy, kỹ sư đứng quay lưng lại với camera thở hắt ra nhẹ nhõm.
“Tôi về rồi.” Khi về tới văn phòng của ban kỹ thuật, chủ quản của ban kỹ thuật ừm một tiếng rồi lại nói: “Cậu điền vào bảng ghi chép sửa chữa đi.”
“Vâng!” Kỹ sư đáp. Anh ta bỏ túi đồ nghề trên vai xuống, đặt nó vào trong tủ rồi ngồi vào máy tính bắt đầu điền ghi chép sửa chữa.
Ban quản lý của toà nhà vô cùng nghiêm ngặt, mỗi lần làm việc xong đều nhất định phải ghi chép lại tỉ mỉ.
Anh kỹ sư điền bản ghi chép sửa chữa với tốc độ gõ chữ không nhanh cũng không chậm. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh thò đầu sang nhìn.
“Cậu Tăng này, được đấy!” Đồng nghiệp cảm thán.
“Sao vậy?” Anh kỹ sư hỏi lại.
“Bình thường tôi thấy cậu gõ mổ cò, cả phút không đánh được mười chữ. Sao hôm nay tốc độ lại nhanh thế?” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh hỏi.
“Chẳng phải suốt ngày bị các anh chê cười đó sao?” Tôi về nhà khổ luyện mất mấy ngày đấy.” Anh kỹ sư bình tĩnh nói.
“Nghe thấy chưa, học hỏi đi nhé.” Chủ quản ban kỹ thuật nói: “Làm việc phải có thái độ như thế này. Chỗ nào chưa giỏi thì phải khổ luyện, không hiểu thì học. Kỹ thuật thành thạo rồi thì đi đâu làm chả được!”
Anh kỹ sư gật gật đầu, đồng nghiệp ở bên cạnh cười giễu một tiếng.
Tất cả hệ thống lưu trữ hoàn toàn đều là thiết bị ổn định nhiệt độ, do mất điện nên vẫn chưa khởi động lại. Chủ quản ngân hàng nhìn anh kỹ sư rồi nói: “Bên trong đều là những tài liệu quan trọng, cậu nhất định phải cẩn thận đấy.”
Anh kỹ sư gật đầu. Theo sự chỉ điểm của chủ quản, anh ta đã tìm thấy aptomat, anh ta lập tức mở ra kiểm tra đường điện.
“Nguyên nhân là do đoản mạch.” Anh kỹ sư nói với chủ quản và bảo vệ: “Tôi cần phải kiểm tra kỹ một chút!”
“Có cần chúng tôi giúp gì không?” Chủ quản ngân hàng hỏi.
“Cần một cái thang, tôi phải vào trong đường ống để kiểm tra.” Kỹ sư nói.
“Được, cậu đi tìm đi.” Chủ quản ngân hàng nói với bảo vệ.
Bảo vệ của ngân hàng đi tìm thang, chủ quản ngân hàng mở hệ thống đảm bảo an toàn ở bên cạnh cửa phòng hồ sơ rồi nhập mật khẩu lên đó. Anh kỹ sư vội liếc qua đó nhìn với tốc độ cực nhanh.
Khoảng hai ba phút sau, bảo vệ vác một cái thang tới. Anh kỹ sư bắc thang lên rồi chui vào trong đường ống từ lỗ thông gió trên trần nhà.
Mẹ nhà nó chứ, nhìn những điểm cảm ứng từ trọng lực dày đặc bên trong đường ống, anh thợ điện bất giác chửi một tiếng, tại sao chỗ nào cũng thấy mấy cái này.
Kỹ sư dùng tay vỗ vào khu cảm ứng trọng lực, hệ thống cảm ứng không hề có phản ứng gì.
Có lẽ là trước khi anh vào trong lỗ thông gió thì chủ quản ngân hàng đã tắt hệ thống cảm ứng rồi. Anh kỹ sư thầm nghĩ.
Anh kỹ sư lấy ra một con dao dụng cụ nhỏ từ bao đồ nghề của mình ra. Anh ta nhanh nhẹn mở đường dây của hệ thống cảm ứng rồi lại lấy ra một cái nhíp to bằng khoảng ngón tay cái kẹp vào đường dây trần.
Làm xong, anh kỹ sư lại rút một cái điều khiển nhỏ từ trong túi ra ấn nút, một cái đèn đỏ trên nhíp loé lên.
“Sao rồi?” Chủ quản ngân hàng ở dưới hỏi.
“Sắp xong rồi.” Kỹ sư trả lời rồi lại lấy một cái điều khiển khác ra. Anh ta khẽ ấn nhẹ một cái, một đường dây điện nối với phòng hồ sơ kéo tới tầng tám ở đường ống này cũng loé lên đèn đỏ như ở đây. Nguyên nhân đoản mạch của đường điện đã được giải quyết.
Anh kỹ sư thu dọn đồ nghề lại rồi trèo xuống thang.
“Sao rồi? Sửa xong rồi chứ?” Chủ quản ngân hàng hỏi.
“Xong rồi, có lẽ không còn vấn đề gì nữa đâu.”
“Rốt cuộc là bị làm sao vậy? Một lần liệu có giải quyết ổn thoả được không?” Chủ quản ngân hàng hỏi: “Đừng để mấy hôm lại giở chứng đấy?”
“Anh yên tâm đi, không sao nữa rồi.” Anh kỹ sư nói: “Có hai đường dây không tiếp xúc với nhau, tôi đã xử lý xong rồi.”
“Vậy thì cảm ơn anh quá.” Chủ quản ngân hàng khách khí nói. Ba người họ đi khỏi phòng hồ sơ, tới trước aptomat của khu dữ liệu. Anh kỹ sư đẩy nhẹ một cái, công tắc liền đóng lại, không nhảy xuống nữa.
“He he, ổn thật rồi!” Chủ quản ngân hàng lẩm bẩm.
Bảo vệ ngân hàng đứng bên cạnh lại hỏi: “Ở đây xong rồi nhưng khu tiếp đón vẫn chưa sửa xong! Kỹ sư à, còn phiền anh qua đó xem nữa.”
“Không sao, bây giờ chúng ta đi xem.” Anh kỹ sư nói.
Bảo vệ đưa kỹ sư ra khỏi khu văn phòng, đi tới khu tiếp đón.
Tư Hình miệng ngậm điếu thuốc, nằm bò ra cái bàn ở khu vực nghỉ ngơi chơi điện tử. Nhân viên ngoại cần của Cục 8 giả làm bảo vệ đang ngồi trên sô pha rảnh rỗi dò xét xung quanh.
“Nhanh vậy mà đã xong rồi à?” Bảo vệ giả mạo nói.
“Đường điện ở khu văn phòng sửa xong rồi, chỗ này vẫn còn chút vấn đề.” Anh kỹ sư chỉ vào chỗ nơi Rose làm việc nói.
Thợ điện bước tới quầy của khu lễ đón kiểm tra các đường điện.
“Có lẽ là ở đây có vấn đề!” Kỹ sư chỉ vào ổ cắm bên cạnh CPU máy tính nói.
Rose cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là lỗ cắm đã bị cháy đến mức biến dạng.
“Vậy phải làm phiền anh rồi!” Rose khách khí nói.
Kỹ sư lấy một cái ổ nối ra rồi bò xuống dưới gầm bàn để thay cái cũ. Anh ta tranh thủ lúc bảo vệ và Rose không để ý liền cắm một thẻ nhớ cực nhỏ vào sau ổ cứng máy tính.
Kỹ sư bắt đầu thay ổ cắm điện, động tác vô cùng thành thạo. Chưa đầy ba phút sau đã xong xuôi hết rồi.
“Bây giờ thử đóng công tắc lại xem sao.” Anh kỹ sư nói với bảo vệ ngân hàng.
Bảo vệ ngân hàng gật đầu rồi quay người bước về khu văn phòng.
Nửa phút sau liền nghe thấy một tiếng “tít” ở khu vực tiếp đón, điện ở khu tiếp đón đã được khôi phục như bình thường.
“Cảm ơn kỹ sư nhé!” Rose khách khí nói.
“Không có gì, đây vốn là việc của tôi mà.” Kỹ sư cười nói.
“Mời các anh kiểm tra.” Kỹ sư mở túi đồ nghề của mình ra rồi nói với nhân viên ngoại cần giả làm bảo vệ.
“Không cần kiểm tra đâu.” Bảo vệ ngân hàng nói: “Kể từ lúc vào đây tôi vẫn luôn ở sau anh ta.”
“Vậy thì không cần kiểm tra nữa.” Nhân viên ngoại cần giả mạo bảo vệ nói.
“Anh ta là người của tổ mấy?” Doãn Hồng Yến ở trong phòng giám sát hỏi.
Ở tổ ngoại cần trong Cục 8, mỗi tổ có bốn người. Hôm nay tổ ba và tổ bốn tới làm nhiệm vụ ở toà nhà tài chính.
“Tổ bốn ạ!” Tổ trưởng của tổ bốn ngồi trong phòng giám sát giơ tay nói.
“Điều về cục đi, đổi người khác tới.” Doãn Hồng Yến thở dài nói: “Nếu các anh làm nhiệm vụ đều có thái độ như thế này thì quả thật tôi không dám phái các anh đi nữa. Các anh chán sống à?”
Tổ trưởng tổ bốn bối rối, anh ta cúi đầu xuống không nói gì. Nhân viên của ban quản lý toà nhà đi vào xong, khi đi ra bắt buộc phải có bảo vệ kiểm tra, đây là yêu cầu bất di bất dịch, và cũng là chức trách của bảo vệ. Nhưng chỉ vì một câu nói của người khác mà nhân viên ngoại cần giả làm bảo vệ không làm tròn chức trách của mình thì quá là vô trách nhiệm. Đến ngay cả công ty quản lý của toà nhà cũng chẳng cần người như vậy.
Nói khách sáo vài câu xong, kỹ sư liền mở thang máy rồi đi vào. Tư Hình ngừng lại việc chơi điện tử, liếc anh bảo vệ một cái.
Bên trong thang máy, kỹ sư đứng quay lưng lại với camera thở hắt ra nhẹ nhõm.
“Tôi về rồi.” Khi về tới văn phòng của ban kỹ thuật, chủ quản của ban kỹ thuật ừm một tiếng rồi lại nói: “Cậu điền vào bảng ghi chép sửa chữa đi.”
“Vâng!” Kỹ sư đáp. Anh ta bỏ túi đồ nghề trên vai xuống, đặt nó vào trong tủ rồi ngồi vào máy tính bắt đầu điền ghi chép sửa chữa.
Ban quản lý của toà nhà vô cùng nghiêm ngặt, mỗi lần làm việc xong đều nhất định phải ghi chép lại tỉ mỉ.
Anh kỹ sư điền bản ghi chép sửa chữa với tốc độ gõ chữ không nhanh cũng không chậm. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh thò đầu sang nhìn.
“Cậu Tăng này, được đấy!” Đồng nghiệp cảm thán.
“Sao vậy?” Anh kỹ sư hỏi lại.
“Bình thường tôi thấy cậu gõ mổ cò, cả phút không đánh được mười chữ. Sao hôm nay tốc độ lại nhanh thế?” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh hỏi.
“Chẳng phải suốt ngày bị các anh chê cười đó sao?” Tôi về nhà khổ luyện mất mấy ngày đấy.” Anh kỹ sư bình tĩnh nói.
“Nghe thấy chưa, học hỏi đi nhé.” Chủ quản ban kỹ thuật nói: “Làm việc phải có thái độ như thế này. Chỗ nào chưa giỏi thì phải khổ luyện, không hiểu thì học. Kỹ thuật thành thạo rồi thì đi đâu làm chả được!”
Anh kỹ sư gật gật đầu, đồng nghiệp ở bên cạnh cười giễu một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook