Điệp Viên 007 - Sòng Bạc Hoàng Gia
-
Chương 13
“Tiếng thầm thì của tình yêu,
tiếng thầm thì của hận thù”
Vẫn tiếp tục”, trọng tài tuyên bố đầy ấn tượng. “Một ván 32 triệu”.
Khán giả nghển cổ ra phía trước. Le Chiffre vô vào hộp bài bằng một cú đập mạnh khiến cái hộp kêu lạch cạch. Như chợt nghĩ lại, gã lôi ra ống benzedrine và hít hơi lên mũi.
“Thô bỉ gớm ghiếc”, bà Du Pont bên trái Bond thốt lên.
Tâm trí Bond lại rõ ràng. Nhờ một phép lạ, anh đã qua được một vết thương tàn phá. Bond có thể cảm nhận nách anh vẫn còn ướt nỗi sợ. Nhưng sự thành công của nước cờ thí với chiếc ghế đã quét sạch tất cả những ký ức của thất bại đáng sợ qua sự kiện mà anh vừa gặp phải.
Bond đã tự biến mình thành trò cười. Cuộc sát phạt đã bị gián đoạn ít nhất mười phút, một trễ nải chưa từng nghe nói đến trong một sòng bạc đáng kính. Nhưng giờ dây các lá bài đang chờ anh trong hộp. Chúng không thể làm Bond thất vọng. Anh cảm thấy hào hứng trước viễn cảnh sự kiện sắp đến.
Đã hai giờ sáng. Ngoài đám đông kín mít quanh chiếu bạc lớn, cuộc chơi vẫn tiếp diễn tại ba bàn chemin-de-fer và một con số như thế ở các bàn roulette.
Trong bầu không khí im lặng quanh bàn của mình, đột nhiên Bond nghe giọng một hồ lì ở xa vang lên: “Chín. Đỏ thắng”.
Đấy là điềm báo cho anh hay Le Chiffre?
Hai lá bài trượt về phía Bond qua mặt biển xanh lục.
Giống như một con bạch tuộc dưới tảng dá, Le Chiffre rình mò anh từ phía bên kia bàn.
Bond vững vàng đưa tay phải ra, kéo các lá bài về phía mình. Liệu sẽ bay bổng nhờ một con 9, hoặc con 8 chăng?
Dưới bóng bàn tay che chắn, anh xòe hai lá bài. Bond nghiến răng, cơ bắp quai hàm phập phồng, toàn thân cứng đờ trong một phản xạ tự vệ.
Anh có hai “đầm”, hai đầm đỏ.
Từ trong bóng tối, hai quân bài láu cá nhìn trả lại anh. Những quân bài tệ hại nhất Chẳng là gì cả. Số không. Baccarat.
“Một lá”, Bond thốt lên, cố gắng kìm giữ nỗi thất vọng trong giọng nói. Anh cảm thấy ánh mắt Le Chiffre đang xoáy vào óc mình.
Nhà cái chậm rãi lật ngửa hai lá bài của gã lên.
Gã được 3 nút - một lá “già” và một lá 3 nút đen.
Bond khẽ thở ra một đám mây khói thuốc. Anh vẫn còn cơ hội. Giờ đây Bond hoàn toàn đối mặt với khoảnh khắc của sự thật. Le Chiffre vỗ vào hộp, tuột ra một lá bài - lá bài của Bond, định rriẹnh của Bond và chậm chạp lật ngửa.
Chín nút, một con 9 “cơ” vốn được giới bói bài Bohemian xem là “tiếng thì thầm của ái tình, tiếng thì thầm của hận thù”, lá bài có nghĩa gần như phần thắng đã thuộc về Bond.
Gã hồ lì tinh tế đẩy lá bài qua bàn. Đối với Le Chiffre nó không có ý nghĩa gì. Có thể Bond được một nút - trong trường hợp này thì giờ đây hắn có 10 nút, tức không có gì, hay “baccarat” như tên gọi của nó. Hoặc có thể là 2, 3, 4, thậm chí 5 nút. Trong trường hợp với con 9 này, điểm tối đa của hắn sẽ là 4.
Giữ lại 3 nút và bỏ đi một con 9 là một trong những tình huống để tranh luận trong cờ bạc. Tỷ lệ ăn thua gần như chia đều giữa rút hoặc không rút bài. Bond để mặc cho gã nhà cái lo lắng. Vì số 9 của anh chỉ có thể bằng nhà cái khi gã rút được 6, thông thường anh sẽ trưng ra điểm số nếu là một ván bài hữu nghị.
Bài của Bond nằm trên bàn trước mặt anh, hai mặt lưng có hoa văn hồng nhạt vô thưởng vô phạt và một mặt ngửa 9 cơ. Với Le Chiffre, con 9 có thể nói lên sự thật mà cũng có thể là những lời lẽ giả dối nhiều mặt.
Toàn bộ bí mật nằm bên kia hai cái lưng màu hồng, nơi cặp “đầm” úp vào mặt dạ xanh.
Mồ hôi chảy dài xuống hai bên cái mũi khoằm của nhà cái. Chiếc lưỡi dày của gã kín đáo thè ra, liếm một giọt ở khóe miệng đỏ như một vết cắt dài. Gặ nhìn bài của Bond, nhìn bài của mình, rồi nhìn lại anh.
Thế rồi Le Chiffre rùng mình và lôi tuột từ trong hộp ra một lá bài cho gã.
Gã lật bài lên. Cả bàn nghển cổ. Một quân bài tuyệt diệu, một con 5.
“Tám nút cho nhà cái”, hồ lì rao.
Trong khi Bond ngồi chết lặng, đột nhiên Le Chiffre nhăn nhở cười hung ác. Hẳn là gã đã thắng.
Lưỡi xẻng của gã hồ lì vươn qua bàn gần như áy náy. Không một ai ngồi tại bàn lại không tin rằng Bond bại trận.
“Và 9 nút”.
Một tiếng nấc nghen vang lên quanh bàn, sau đó là tiếng ồn ào huyên náo.
Ánh mắt Bond dán vào Le Chiffre. Gã đàn ông to lớn ngã vật ra sau ghế như thể bị trúng đạn vào tim. Miệng gã há ra và khép lại một hoặc hai lần để phản đối, bàn tay phải sờ vào cổ họng. Sau đó gã giật người trở lại, môi xám ngét.
Trong khi chồng phỉnh ngồn ngộn được chuyển qua bàn về phía Bond, Le Chiffre thọc tay vào túi trong áo khoác và rút ra một xấp tiền giấy, ném lên mặt bàn.
Gã hồ lì đếm khoản tiền.
“Một ván 10 triệu”, gã rao, vỗ mạnh 10 đồng phỉnh trị giá một triệu mỗi đồng xuống bàn.
Ván quyết tử đây, Bond nghĩ. Con người này đã tới điểm không thể quay lại. Đây là khoản tiền cuối cùng của gã. Gã đã đến nơi mình đứng một giờ trước đây và đang làm cử chỉ cuối cùng mà mình đã làm. Nhưng nếu con người này thua cuộc, sẽ không có ai đến trợ lực, không có phép lạ nào cứu được gã.
Bond dựa ra sau ghế, đốt một điếu thuốc. Trên mặt bàn nhỏ đặt cạnh anh đã xuất hiện nửa chai Clicquot và một cái ly. Không hỏi xem ai là người hào phóng, Bond rót rượu đầy đến miệng ly và nốc cạn ly trong hai ngụm dài.
Sau đó anh cúi người trở ra, tay khoanh lại hướng về phía trước mặt như những cánh tay của một võ sĩ đang tìm thế cầm nã vào lúc khai cuộc trận đấu nhu đạo.
Những con bạc bên trái anh vẫn nín lặng.
“Ván”, Bond lên tiếng, nói thẳng vào mặt Le Chiffre.
Một lần nữa, hai lá bài được chuyền sang cho anh. Lần này gã hồ lì tuồn chúng vào mảng màu xanh giữa đôi cánh tay vươn ra.
Bond khum bàn tay phải vào trong, liếc nhanh xuống và lật ngửa đôi quân bài ra giữa bàn.
“Chín nút”, gã hồ lì xướng.
Le Chiffre đang nhìn xuống hai lá “già” đen của mình.
“Baccarat”, rồi gã hồ lì vuốt chồng phỉnh cao ngất qua mặt bàn.
Le Chiffre nhìn chồng phỉnh nhập vào con số hàng triệu chen chúc dưới bóng cánh tay trái của Bond; rồi gã chậm chạp đứng dậy và không thốt một lời, lướt qua những con bạc tiến đến khoảng hở ở thanh chắn. Gã nhấc sợi xích bọc nhung lên rồi thả rơi xuống. Đám khán giả nhường đường cho gã. Họ tò mò nhìn Le Chiffre và tỏ vẻ sợ sệt, như thể người gã bốc mùi tử thần. Sau đó gã biến mất khỏi tầm nhìn của Bond.
Bond đứng lên. Anh lấy một đồng mệnh giá 100.000 từ chồng phỉnh bên cạnh mình, đẩy tuột nó qua bàn cho gã trọng tài. Anh cắt ngang những lời cảm ơn nồng nhiệt và yêu cầu hồ lì đem khoản tiền thắng cuộc đến két sắt. Những con bạc khác đang rời khỏi chỗ ngồi. Không có nhà cái thì không thể có cuộc chơi, vả lại đã 2 giờ 30 rồi. Bond trao đổi vài lời lẽ dễ chịu với các láng giềng bên trái và bên phải, rồi chui qua thanh chắn đến nơi Vesper và Felix Leiter đang chờ.
Họ cùng nhau tiến đến nơi đặt két. Bond được mời vào văn phòng riêng của ban giám đốc sòng bạc. Trên bàn giấy là chồng phỉnh khổng lồ của anh. Bond dốc thêm vào đó những gì có trong túi.
Cả thảy hơn 70 triệu franc.
Bond rút khoản của Felix Leiter ra bằng tiền mặt, nhận một chi phiếu để gửi hơn 40 triệu có lẻ còn lại vào Credit Lyonnais. Anh được nồng nhiệt chúc mừng thắng cuộc. Ban giám đốc hy vọng Bond sẽ lại đánh bài vào tối hôm ấy.
Bond mơ hồ đáp lại. Anh bước đến quầy rượu, trả cho Leiter khoản tiền của anh ta. Họ trò chuyên một lúc về ván bài bên chai champagne. Leiter lấy một viên đạn 45 ra khỏi túi, bỏ lên bàn.
“Tôi đã giao khẩu súng cho Mathis”, anh ta nói. “Hắn lấy đi rồi. Hắn cũng ngỡ ngàng như chúng tôi khi anh bị uy hiếp. Hắn đang đứng sau lưng đám đông cùng một nhân viên dưới quyền thì xảy ra chuyện. Thằng sát thủ biến mất không khó khăn. Anh có thể tưởng tượng họ bất ngờ như thế nào khi nhìn thấy khẩu súng. Mathis đưa tôi viên đạn này để anh xem đã thoát khỏi cái gì. Đầu dạn bị cưa cụt theo kiểu đạn dum-dum công phá. Anh đã đâm đầu vào một vụ cực kỳ rối rắm. Nhưng họ không thể gán trách nhiệm cho Le Chiffre. Tên giết mướn đến một mình. Người ta có giấy tờ thủ tục mà gã đã khai báo để được phép vào. Tất nhiên chỉ là giả. Gã có giấy phép mang theo gậy chống. Có giấy xác nhận lĩnh lương thương binh hưu trí. Chắc chắn bọn chúng tổ chức rất chặt chẽ. Người ta đã lấy dấu tay và gửi về Paris, vì thế có lẽ sáng mai chúng ta sẽ biết thêm chi tiết”. Felix Leiter rút một điếu thuốc khác. “Dù sao mọi chuyện cũng kết thúc tốt đẹp. Chắc chắn anh đã cho Le Chiffre no đòn vào lúc cuối dù chúng ta phải trải qua những khoảnh khắc tồi tệ. Tôi nghĩ anh cũng thế”.
Bond mỉm cười. “Cái bì thư đó là điều tuyệt vời nhất từng đến với tôi. Tôi đã tưởng mình thật sự tiêu vong rồi. Không hề là cảm giác dễ chịu chút nào. Nói về bạn bè trong lúc nguy cấp, ngày nào đó tôi sẽ cố gắng đáp lại lời khen”.
Anh đứng lên. “Tôi về khách sạn để cất thứ này”, Bond thốt lên, vỗ vào túi. “Tôi không thích đi khắp nơi với bản án tử của Le Chiffre trên người. Có thể gã nảy ra ý đồ. Sau đó tôi muốn ăn mừng một chút. Em nghĩ sao?”
Bond quay sang Vesper. Nàng hầu như không nói một lời từ khi ván bài kết thúc.
“Chúng ta uống một ly champagne ở hộp đêm trước khi đi ngủ chứ? Hộp đêm tên Roi Galant. Em vào đấy qua những phòng công cộng. Nhln nó có vẻ khá vui mắt”.
“Em nghĩ mình rất thích”, Vesper lên tiếng. “Em sẽ trang điểm trong lúc anh cất chiến lợi phẩm và gặp lại anh ở hành lang vào”.
“Còn anh, Felix?” Bond hy vọng anh có thể ở một mình với Vesper.
Leiter nhìn Bond và đọc được ý nghĩ của anh.
“Tôi nên nghỉ ngơi một chút trước khi ăn sáng”, anh ta nói. “Ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện và tôi hy vọng ngày mai Paris sẽ muốn cho tôi thu vén một chút. Có nhiều đầu mối lỏng lẻo mà anh không phải lo nghĩ đến. Tôi sẽ đi bộ về khách sạn cùng anh. Tốt hơn nên áp tải con tàu chở kho tàng vào thẳng bến cảng”.
Họ tản bộ đi qua những khoảng bóng tối do ánh trăng rằm ném xuống. Cả hai đều đặt tay vào súng. Đã 3 giờ sáng nhưng chung quanh có nhiều người; sân vườn của Casino vẫn còn xe xếp thành hàng.
Chuyến đi bộ không gặp biến cố nào.
Tại khách sạn, Leiter khăng khăng tháp tùng Bond vào phòng. Nó vẫn nguyên vẹn như lúc anh rời khỏi đó 6 giờ trước.
“Không có ban tiếp tân”, Leister nhận xét, “nhưng tôi không cho rằng chúng sẽ không cố gỡ gạc một lần cuối. Anh nghĩ tôi cần ở lại để bầu bạn với hai vị chứ?”
“Anh cứ về ngủ”, Bond đáp. “Đừng lo cho chúng tôi. Chúng sẽ không thèm để ý đến tôi nếu không có tiền. Mà tôi thì có ý định chăm sóc nó. Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm. Tôi hy vọng ngày nào đó chúng ta sẽ lại cùng làm việc”.
“Đồng ý”, Leiter đáp, “miễn là chừng nào anh còn rút được 9 nút khi cần thiết - và đưa Vesper cùng đi”, anh ta khô khan nói thêm. Leiter ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Bond quay lại với vẻ thân thiện của căn phòng.
Sau cái võ đài chen chúc của chiếu bạc và sự căng thẳng của 3 giờ sát phạt, Bond vui thích được ở một mình trong một lúc, được bộ pyjama trên giường và chiếc lược trên bàn ngủ chào đón. Anh vào phòng tắm, vỗ nước lạnh lên mặt và súc miệng bằng thuốc súc mạnh. Anh cảm thấy những vết bầm sau ót và trên vai phải. Bond vui vẻ nghĩ lại sự kiện mình đã hai lần thoát chết trong gang tấc ngày hôm ấy. Anh sẽ phải ngồi suốt đêm chờ chúng đến lần nữa, hoặc thậm chí Le Chiffre giờ đây đang trên đường đi Le Havre hay Bordeaux đón tàu trốn vào xó xỉnh nào đó trên thế giới, ở đó gã có thể thoát khỏi tai mắt và những họng súng của SMERSH?
Bond nhún vai. Cái ác của ngày hôm ấy đã đủ rồi. Anh nhìn ngây một thoáng trong gương và tự hỏi về phẩm hạnh của Vesper. Arth thèm muốn cơ thể lạnh lùng và kiêu ngạo của nàng. Anh muốn nhìn thấy nước mắt và dục vọng trong đôi mắt xanh xa vắng, nắm những lọn tóc đen trong tay và uốn cong tấm thân dài thon của nàng dưới thân mình anh. Mắt Bond nhíu lại, khuôn mặt trong gương nhìn trả với vẻ khao khát.
Anh quay đi, rút ra khỏi túi tấm chi phiếu trị giá 40 triệu franc và gấp lại thật nhỏ. Sau đó anh mở cửa, quan sát đầu cuối hành lang. Anh để ngỏ cửa và dỏng tai lắng nghe tiếng chân hoặc tiếng thang máy, bắt tay vào việc với một cái tua-vít nhỏ.
Năm phút sau, Bond khảo sát công trình giây phút chót của mình, bỏ vài điếu thuốc mới vào hộp, khóa cửa rồi đi xuống cuối hành lang, băng qua sảnh và ra ngoài dưới ánh trăng.
tiếng thầm thì của hận thù”
Vẫn tiếp tục”, trọng tài tuyên bố đầy ấn tượng. “Một ván 32 triệu”.
Khán giả nghển cổ ra phía trước. Le Chiffre vô vào hộp bài bằng một cú đập mạnh khiến cái hộp kêu lạch cạch. Như chợt nghĩ lại, gã lôi ra ống benzedrine và hít hơi lên mũi.
“Thô bỉ gớm ghiếc”, bà Du Pont bên trái Bond thốt lên.
Tâm trí Bond lại rõ ràng. Nhờ một phép lạ, anh đã qua được một vết thương tàn phá. Bond có thể cảm nhận nách anh vẫn còn ướt nỗi sợ. Nhưng sự thành công của nước cờ thí với chiếc ghế đã quét sạch tất cả những ký ức của thất bại đáng sợ qua sự kiện mà anh vừa gặp phải.
Bond đã tự biến mình thành trò cười. Cuộc sát phạt đã bị gián đoạn ít nhất mười phút, một trễ nải chưa từng nghe nói đến trong một sòng bạc đáng kính. Nhưng giờ dây các lá bài đang chờ anh trong hộp. Chúng không thể làm Bond thất vọng. Anh cảm thấy hào hứng trước viễn cảnh sự kiện sắp đến.
Đã hai giờ sáng. Ngoài đám đông kín mít quanh chiếu bạc lớn, cuộc chơi vẫn tiếp diễn tại ba bàn chemin-de-fer và một con số như thế ở các bàn roulette.
Trong bầu không khí im lặng quanh bàn của mình, đột nhiên Bond nghe giọng một hồ lì ở xa vang lên: “Chín. Đỏ thắng”.
Đấy là điềm báo cho anh hay Le Chiffre?
Hai lá bài trượt về phía Bond qua mặt biển xanh lục.
Giống như một con bạch tuộc dưới tảng dá, Le Chiffre rình mò anh từ phía bên kia bàn.
Bond vững vàng đưa tay phải ra, kéo các lá bài về phía mình. Liệu sẽ bay bổng nhờ một con 9, hoặc con 8 chăng?
Dưới bóng bàn tay che chắn, anh xòe hai lá bài. Bond nghiến răng, cơ bắp quai hàm phập phồng, toàn thân cứng đờ trong một phản xạ tự vệ.
Anh có hai “đầm”, hai đầm đỏ.
Từ trong bóng tối, hai quân bài láu cá nhìn trả lại anh. Những quân bài tệ hại nhất Chẳng là gì cả. Số không. Baccarat.
“Một lá”, Bond thốt lên, cố gắng kìm giữ nỗi thất vọng trong giọng nói. Anh cảm thấy ánh mắt Le Chiffre đang xoáy vào óc mình.
Nhà cái chậm rãi lật ngửa hai lá bài của gã lên.
Gã được 3 nút - một lá “già” và một lá 3 nút đen.
Bond khẽ thở ra một đám mây khói thuốc. Anh vẫn còn cơ hội. Giờ đây Bond hoàn toàn đối mặt với khoảnh khắc của sự thật. Le Chiffre vỗ vào hộp, tuột ra một lá bài - lá bài của Bond, định rriẹnh của Bond và chậm chạp lật ngửa.
Chín nút, một con 9 “cơ” vốn được giới bói bài Bohemian xem là “tiếng thì thầm của ái tình, tiếng thì thầm của hận thù”, lá bài có nghĩa gần như phần thắng đã thuộc về Bond.
Gã hồ lì tinh tế đẩy lá bài qua bàn. Đối với Le Chiffre nó không có ý nghĩa gì. Có thể Bond được một nút - trong trường hợp này thì giờ đây hắn có 10 nút, tức không có gì, hay “baccarat” như tên gọi của nó. Hoặc có thể là 2, 3, 4, thậm chí 5 nút. Trong trường hợp với con 9 này, điểm tối đa của hắn sẽ là 4.
Giữ lại 3 nút và bỏ đi một con 9 là một trong những tình huống để tranh luận trong cờ bạc. Tỷ lệ ăn thua gần như chia đều giữa rút hoặc không rút bài. Bond để mặc cho gã nhà cái lo lắng. Vì số 9 của anh chỉ có thể bằng nhà cái khi gã rút được 6, thông thường anh sẽ trưng ra điểm số nếu là một ván bài hữu nghị.
Bài của Bond nằm trên bàn trước mặt anh, hai mặt lưng có hoa văn hồng nhạt vô thưởng vô phạt và một mặt ngửa 9 cơ. Với Le Chiffre, con 9 có thể nói lên sự thật mà cũng có thể là những lời lẽ giả dối nhiều mặt.
Toàn bộ bí mật nằm bên kia hai cái lưng màu hồng, nơi cặp “đầm” úp vào mặt dạ xanh.
Mồ hôi chảy dài xuống hai bên cái mũi khoằm của nhà cái. Chiếc lưỡi dày của gã kín đáo thè ra, liếm một giọt ở khóe miệng đỏ như một vết cắt dài. Gặ nhìn bài của Bond, nhìn bài của mình, rồi nhìn lại anh.
Thế rồi Le Chiffre rùng mình và lôi tuột từ trong hộp ra một lá bài cho gã.
Gã lật bài lên. Cả bàn nghển cổ. Một quân bài tuyệt diệu, một con 5.
“Tám nút cho nhà cái”, hồ lì rao.
Trong khi Bond ngồi chết lặng, đột nhiên Le Chiffre nhăn nhở cười hung ác. Hẳn là gã đã thắng.
Lưỡi xẻng của gã hồ lì vươn qua bàn gần như áy náy. Không một ai ngồi tại bàn lại không tin rằng Bond bại trận.
“Và 9 nút”.
Một tiếng nấc nghen vang lên quanh bàn, sau đó là tiếng ồn ào huyên náo.
Ánh mắt Bond dán vào Le Chiffre. Gã đàn ông to lớn ngã vật ra sau ghế như thể bị trúng đạn vào tim. Miệng gã há ra và khép lại một hoặc hai lần để phản đối, bàn tay phải sờ vào cổ họng. Sau đó gã giật người trở lại, môi xám ngét.
Trong khi chồng phỉnh ngồn ngộn được chuyển qua bàn về phía Bond, Le Chiffre thọc tay vào túi trong áo khoác và rút ra một xấp tiền giấy, ném lên mặt bàn.
Gã hồ lì đếm khoản tiền.
“Một ván 10 triệu”, gã rao, vỗ mạnh 10 đồng phỉnh trị giá một triệu mỗi đồng xuống bàn.
Ván quyết tử đây, Bond nghĩ. Con người này đã tới điểm không thể quay lại. Đây là khoản tiền cuối cùng của gã. Gã đã đến nơi mình đứng một giờ trước đây và đang làm cử chỉ cuối cùng mà mình đã làm. Nhưng nếu con người này thua cuộc, sẽ không có ai đến trợ lực, không có phép lạ nào cứu được gã.
Bond dựa ra sau ghế, đốt một điếu thuốc. Trên mặt bàn nhỏ đặt cạnh anh đã xuất hiện nửa chai Clicquot và một cái ly. Không hỏi xem ai là người hào phóng, Bond rót rượu đầy đến miệng ly và nốc cạn ly trong hai ngụm dài.
Sau đó anh cúi người trở ra, tay khoanh lại hướng về phía trước mặt như những cánh tay của một võ sĩ đang tìm thế cầm nã vào lúc khai cuộc trận đấu nhu đạo.
Những con bạc bên trái anh vẫn nín lặng.
“Ván”, Bond lên tiếng, nói thẳng vào mặt Le Chiffre.
Một lần nữa, hai lá bài được chuyền sang cho anh. Lần này gã hồ lì tuồn chúng vào mảng màu xanh giữa đôi cánh tay vươn ra.
Bond khum bàn tay phải vào trong, liếc nhanh xuống và lật ngửa đôi quân bài ra giữa bàn.
“Chín nút”, gã hồ lì xướng.
Le Chiffre đang nhìn xuống hai lá “già” đen của mình.
“Baccarat”, rồi gã hồ lì vuốt chồng phỉnh cao ngất qua mặt bàn.
Le Chiffre nhìn chồng phỉnh nhập vào con số hàng triệu chen chúc dưới bóng cánh tay trái của Bond; rồi gã chậm chạp đứng dậy và không thốt một lời, lướt qua những con bạc tiến đến khoảng hở ở thanh chắn. Gã nhấc sợi xích bọc nhung lên rồi thả rơi xuống. Đám khán giả nhường đường cho gã. Họ tò mò nhìn Le Chiffre và tỏ vẻ sợ sệt, như thể người gã bốc mùi tử thần. Sau đó gã biến mất khỏi tầm nhìn của Bond.
Bond đứng lên. Anh lấy một đồng mệnh giá 100.000 từ chồng phỉnh bên cạnh mình, đẩy tuột nó qua bàn cho gã trọng tài. Anh cắt ngang những lời cảm ơn nồng nhiệt và yêu cầu hồ lì đem khoản tiền thắng cuộc đến két sắt. Những con bạc khác đang rời khỏi chỗ ngồi. Không có nhà cái thì không thể có cuộc chơi, vả lại đã 2 giờ 30 rồi. Bond trao đổi vài lời lẽ dễ chịu với các láng giềng bên trái và bên phải, rồi chui qua thanh chắn đến nơi Vesper và Felix Leiter đang chờ.
Họ cùng nhau tiến đến nơi đặt két. Bond được mời vào văn phòng riêng của ban giám đốc sòng bạc. Trên bàn giấy là chồng phỉnh khổng lồ của anh. Bond dốc thêm vào đó những gì có trong túi.
Cả thảy hơn 70 triệu franc.
Bond rút khoản của Felix Leiter ra bằng tiền mặt, nhận một chi phiếu để gửi hơn 40 triệu có lẻ còn lại vào Credit Lyonnais. Anh được nồng nhiệt chúc mừng thắng cuộc. Ban giám đốc hy vọng Bond sẽ lại đánh bài vào tối hôm ấy.
Bond mơ hồ đáp lại. Anh bước đến quầy rượu, trả cho Leiter khoản tiền của anh ta. Họ trò chuyên một lúc về ván bài bên chai champagne. Leiter lấy một viên đạn 45 ra khỏi túi, bỏ lên bàn.
“Tôi đã giao khẩu súng cho Mathis”, anh ta nói. “Hắn lấy đi rồi. Hắn cũng ngỡ ngàng như chúng tôi khi anh bị uy hiếp. Hắn đang đứng sau lưng đám đông cùng một nhân viên dưới quyền thì xảy ra chuyện. Thằng sát thủ biến mất không khó khăn. Anh có thể tưởng tượng họ bất ngờ như thế nào khi nhìn thấy khẩu súng. Mathis đưa tôi viên đạn này để anh xem đã thoát khỏi cái gì. Đầu dạn bị cưa cụt theo kiểu đạn dum-dum công phá. Anh đã đâm đầu vào một vụ cực kỳ rối rắm. Nhưng họ không thể gán trách nhiệm cho Le Chiffre. Tên giết mướn đến một mình. Người ta có giấy tờ thủ tục mà gã đã khai báo để được phép vào. Tất nhiên chỉ là giả. Gã có giấy phép mang theo gậy chống. Có giấy xác nhận lĩnh lương thương binh hưu trí. Chắc chắn bọn chúng tổ chức rất chặt chẽ. Người ta đã lấy dấu tay và gửi về Paris, vì thế có lẽ sáng mai chúng ta sẽ biết thêm chi tiết”. Felix Leiter rút một điếu thuốc khác. “Dù sao mọi chuyện cũng kết thúc tốt đẹp. Chắc chắn anh đã cho Le Chiffre no đòn vào lúc cuối dù chúng ta phải trải qua những khoảnh khắc tồi tệ. Tôi nghĩ anh cũng thế”.
Bond mỉm cười. “Cái bì thư đó là điều tuyệt vời nhất từng đến với tôi. Tôi đã tưởng mình thật sự tiêu vong rồi. Không hề là cảm giác dễ chịu chút nào. Nói về bạn bè trong lúc nguy cấp, ngày nào đó tôi sẽ cố gắng đáp lại lời khen”.
Anh đứng lên. “Tôi về khách sạn để cất thứ này”, Bond thốt lên, vỗ vào túi. “Tôi không thích đi khắp nơi với bản án tử của Le Chiffre trên người. Có thể gã nảy ra ý đồ. Sau đó tôi muốn ăn mừng một chút. Em nghĩ sao?”
Bond quay sang Vesper. Nàng hầu như không nói một lời từ khi ván bài kết thúc.
“Chúng ta uống một ly champagne ở hộp đêm trước khi đi ngủ chứ? Hộp đêm tên Roi Galant. Em vào đấy qua những phòng công cộng. Nhln nó có vẻ khá vui mắt”.
“Em nghĩ mình rất thích”, Vesper lên tiếng. “Em sẽ trang điểm trong lúc anh cất chiến lợi phẩm và gặp lại anh ở hành lang vào”.
“Còn anh, Felix?” Bond hy vọng anh có thể ở một mình với Vesper.
Leiter nhìn Bond và đọc được ý nghĩ của anh.
“Tôi nên nghỉ ngơi một chút trước khi ăn sáng”, anh ta nói. “Ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện và tôi hy vọng ngày mai Paris sẽ muốn cho tôi thu vén một chút. Có nhiều đầu mối lỏng lẻo mà anh không phải lo nghĩ đến. Tôi sẽ đi bộ về khách sạn cùng anh. Tốt hơn nên áp tải con tàu chở kho tàng vào thẳng bến cảng”.
Họ tản bộ đi qua những khoảng bóng tối do ánh trăng rằm ném xuống. Cả hai đều đặt tay vào súng. Đã 3 giờ sáng nhưng chung quanh có nhiều người; sân vườn của Casino vẫn còn xe xếp thành hàng.
Chuyến đi bộ không gặp biến cố nào.
Tại khách sạn, Leiter khăng khăng tháp tùng Bond vào phòng. Nó vẫn nguyên vẹn như lúc anh rời khỏi đó 6 giờ trước.
“Không có ban tiếp tân”, Leister nhận xét, “nhưng tôi không cho rằng chúng sẽ không cố gỡ gạc một lần cuối. Anh nghĩ tôi cần ở lại để bầu bạn với hai vị chứ?”
“Anh cứ về ngủ”, Bond đáp. “Đừng lo cho chúng tôi. Chúng sẽ không thèm để ý đến tôi nếu không có tiền. Mà tôi thì có ý định chăm sóc nó. Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm. Tôi hy vọng ngày nào đó chúng ta sẽ lại cùng làm việc”.
“Đồng ý”, Leiter đáp, “miễn là chừng nào anh còn rút được 9 nút khi cần thiết - và đưa Vesper cùng đi”, anh ta khô khan nói thêm. Leiter ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Bond quay lại với vẻ thân thiện của căn phòng.
Sau cái võ đài chen chúc của chiếu bạc và sự căng thẳng của 3 giờ sát phạt, Bond vui thích được ở một mình trong một lúc, được bộ pyjama trên giường và chiếc lược trên bàn ngủ chào đón. Anh vào phòng tắm, vỗ nước lạnh lên mặt và súc miệng bằng thuốc súc mạnh. Anh cảm thấy những vết bầm sau ót và trên vai phải. Bond vui vẻ nghĩ lại sự kiện mình đã hai lần thoát chết trong gang tấc ngày hôm ấy. Anh sẽ phải ngồi suốt đêm chờ chúng đến lần nữa, hoặc thậm chí Le Chiffre giờ đây đang trên đường đi Le Havre hay Bordeaux đón tàu trốn vào xó xỉnh nào đó trên thế giới, ở đó gã có thể thoát khỏi tai mắt và những họng súng của SMERSH?
Bond nhún vai. Cái ác của ngày hôm ấy đã đủ rồi. Anh nhìn ngây một thoáng trong gương và tự hỏi về phẩm hạnh của Vesper. Arth thèm muốn cơ thể lạnh lùng và kiêu ngạo của nàng. Anh muốn nhìn thấy nước mắt và dục vọng trong đôi mắt xanh xa vắng, nắm những lọn tóc đen trong tay và uốn cong tấm thân dài thon của nàng dưới thân mình anh. Mắt Bond nhíu lại, khuôn mặt trong gương nhìn trả với vẻ khao khát.
Anh quay đi, rút ra khỏi túi tấm chi phiếu trị giá 40 triệu franc và gấp lại thật nhỏ. Sau đó anh mở cửa, quan sát đầu cuối hành lang. Anh để ngỏ cửa và dỏng tai lắng nghe tiếng chân hoặc tiếng thang máy, bắt tay vào việc với một cái tua-vít nhỏ.
Năm phút sau, Bond khảo sát công trình giây phút chót của mình, bỏ vài điếu thuốc mới vào hộp, khóa cửa rồi đi xuống cuối hành lang, băng qua sảnh và ra ngoài dưới ánh trăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook