Diệp Tương
-
6: Tăng Ca
Cầm chiếc ô hướng nhìn về phía trước, bản thân Giang Tương cũng không biết được chuyện mình đang lén lút bước đến nơi này giống như là rình trộm hay là đi bắt ma.
Nhưng khi nhìn vào máy pha cà phê đang tự động chảy xuống những giọt cà phê đen sóng sánh trong chiếc ly sứ màu trắng nhỏ khiến cô bất giác rùng mình.
Máy pha cà phê tự hoạt động.
Không lẽ nơi này ma ám đến vậy sao? Cả căn phòng không có lấy một bóng người mà hiện tại có thể tự pha cà phê ôi mẹ ơi, gặp ma cũng quá đáng sợ rồi.
- Cô là ai vậy?
Giang Tương nghe thấy tiếng nói sau lưng mình liền sợ hãi hét ầm lên lấy ô liên tục đánh về phía trước, nhưng chỉ hai cái đã bị người kia giật mất chiếc ô, cô không biết làm gì ngoài lùi lại một góc sau đó liền lẩm bẩm đọc kinh phật.
Người đàn ông trước mắt nhẹ nhàng đến máy pha cà phê bắt đầu tiếp tục nói:
- Hôm nay là thứ sáu, tất cả các phòng ban đều tan ca về từ rất sớm, vì sao còn mình cô chưa về, công việc quá nhiều quá vất vả sao?
Giang Tương khẽ mở mắt hướng hướng về phía tiếng nói, lúc này người đàn ông cao lớn mới bước vào đây cũng đã bật điện lên để làm sáng căn phòng.
Cô bỗng thở dài vì hóa ra không phải ma, hù chết cô mất thôi.
- Tôi tăng ca.
- Cô ở nhóm mấy.
- Anh ở nhóm mấy.
Nghe được lời cô hỏi anh liền tủm tỉm cười, vậy chắc chắn được một điều rồi, cô chính là cô nhân viên mới kia.
Anh đoán chắc được cô không biết anh là ai, căn bản bình thường cô cũng không hay tiếp xúc với các đồng nghiệp của các phòng ban khác, vì cô vốn dĩ không muốn thăm dò gì những dự án của họ, cô chỉ cần đạt được những mục đích của mình, hoàn thiện kế hoạch dự án của mình như vậy chắc chắn cô sẽ có được mức lương nhiều hơn tháng trước, vậy là buổi tối cô có thể tiêu tiền nhiều hơn một chút trên giỏ hàng của mình.
Cô sống một mình ăn uống không đáng bao nhiêu nhưng cô là phụ nữ, chắc chắn phải chăm sóc da thật tốt.
Cô không tô vẽ lên khuôn mặt mình chỉ mà chỉ chủ yếu tập trung vào việc dưỡng da là tốt nhất.
Nhưng cô lại suy nghĩ lại một chút, anh ta là ai, trước khi có câu trả lời thích đáng anh ta ở nhóm mấy.
Với cách ăn mặc của anh thì không khác mấy người đàn ông ở khu tầng lầu này là mấy, quần tây áo sơ mi trắng, anh không đeo ca ra vát, ống tay áo sơ mi được tùy tiện sắn lên nhưng không thể thay đổi được bản chất gọn gàng và ưa sạch sẽ của anh.
Giang Tương thoáng có chút suy nghĩ bởi vì chiếc áo sơ mi của anh tuyệt đối không hề rẻ, cộng thêm với dôi dày nam kia nữa, cô lại thầm đoán già đoán non anh là cậu ấm một gia đình nào đó.
Có lẽ cũng như cô muốn chứng minh bản thân mình không phải vô dụng.
- Tôi ở nhóm ba.
Anh có thể đến văn phòng nhóm tôi cùng tôi tăng ca được không? Tôi có chút sợ ma.
Sợ ma.
Khi hai từ này được thốt ra từ miệng cô anh cũng chỉ có thể cười trừ.
Cô dám một mình tăng ca mà lại còn mở miệng nói sợ ma, rốt cuộc cô còn điều gì mà còn giấu diễm nữa không.
Vốn dĩ thông tin khi cô vào làm nơi này đã được ghi rất kín kẽ, anh tin tưởng năng lực làm việc của cô ngay sau câu nói đánh giá nguồn vốn nội bộ của công ty.
Nhưng bản thân anh cũng không thể không đề phòng cô được, vốn dĩ là những người càng tài giỏi lại càng đáng nghi ngờ mà.
Lục Diệp đồng ý đến chỗ cô cùng làm việc, còn không ngại ngần bảo cô là giúp anh cầm ly cà phê mới pha kia về nơi cô làm việc, anh lấy máy tính xong sẽ liền đến chỗ cô.
Hai người cứ như vậy cho đến khi Giang Tương ngước lên nhìn vào màn hình chiếc điện thoại, đã hơn mười giờ tối, nhìn sang khuôn mặt người đàn ông có chút tái nhợt, bên cạnh thái dương liền lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Cô thấy vậy liền lấy khăn giấy của mình trong ngăn kéo sau đó nhanh chóng lau đi những giọt mồ hôi trên trán và thái dương của anh, sau đó nhẹ nhàng hỏi nhỏ.
- Anh khó chịu ở đâu sao?
- Có chút đau bụng.
- Đau ở đâu.
Giang Tương kéo người đàn ông dựa vào lưng chiếc ghế xoay, sau đó nhẹ nhàng nhìn xuống bụng người đàn ông, nơi anh đang nhẹ nhàng xoa bụng.
Cô vì để chắc chắn thêm cơn đau của anh cô liền nhẹ nhàng ấn xuống vùng bụng của anh.
Khối cơ bụng này quả nhiên đáng giá.
Chợt giật mình với suy nghĩ của mình xong khuôn mặt Giang Tương bỗng có chút đỏ.
Cô nhẹ nhàng ấn lại vùng bụng anh sau đó nhẹ nhàng hỏi anh mỗi khi cô ấn xuống có cảm giác đau hơn hay giảm đau đi không, cho đến khi co ấn nhẹ vào vùng bụng dưới ức anh liề nhận được câu trả lời.
Hóa ra a bị đau dạ dày.
Nhìn lại cốc cà phê trên bàn đã bị anh uống thấy đáy cô bất chợt thở dài, đau dạ dày còn uống chất gây nghiện như này, không sớm hưởng thọ mới là lạ.
Lại một lần nữa mở ngăn kéo, đưa cho anh sáu viên thuốc và một gói thuốc nhỏ.
Bảo anh uống gói thuốc đó trước, sau đó cô đi lấy giúp anh cốc nước lọc để anh uống những viên thuốc kia.
Nhìn người đàn ông cao lớn trong cơn đau cô cũng nhẹ nhàng hỏi lại:
- Không chết được ngay đâu, đau một chút sẽ hết.
Sau đó cô cũng tự mình uống thêm một gói thuốc cô vừa đưa cho anh.
Thấy vậy anh nhẹ nhàng hỏi lại cô.
- Không chết được thì sao cô cũng uống.
- Anh uống thuốc của tôi còn chưa thèm đòi tiền anh, còn muốn trả treo với tôi sao?
Lục Diệp không nói thêm lời nào nữa, khoảng mười phút sau Giang Tương nghe điện thoại sau đó liền ra ngoài, khi cô quay vào liền cầm trong tay hai hộp thức ăn.
Mỗi hộp một phần cháo trắng và canh rau củ.
Có chút nhạt nhẽo nhưng lại tốt nhất cho dạ dày hai người lúc này.
Anh cũng không còn trả treo với cô nhiều, nhẹ nhàng ăn một chút cháo, trước giờ anh chưa bao giờ đặt đồ ăn như này, chỉ là hôm nay bất cẩn, công việc cần giải quyết nhiều mà cũng chưa kịp ăn.
Anh chỉ muốn cố gắng làm xong việc sau đó về nhà sẽ tự nấu bữa tối không ngờ lại bị đau dạ dày đúng tình huống như này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook