Điệp Phi Hà Sứ
-
Chương 18: Ngoại truyện Phù sinh cải biến 1 - Chu Cảnh Long (tiếp theo và hết)
Nhà?
Từ bao giờ hoàng cung này là nhà ta?
Nhà, chính là như thế này sao?
Người Hán? Người đã luôn chối bỏ dòng máu chảy trong người ta là của người, giờ còn mở miệng mỉa mai nhau như vậy?
- Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, hai mươi hai năm là đủ rồi. Nhà? Hoàng cung này là nhà của thần sao? Nhà là nơi có một người cao cao tại thượng vô tình không hề liếc mắt ngó ngàng đến mình một lần dù cho chảy chung dòng máu, nhà là chỗ ai ai cũng chỉ biết bất chấp tính mạng đấu đá lẫn nhau để sinh tồn, là chốn con người ta chỉ biết bội bạc bao tình nghĩa. Ai trả cho thần hi vọng tàn tro hơn hai mươi năm, ai trả cho mẫu hậu thần tuổi thanh xuân phí hoài?
Dường như ta có chút không kiềm chế được, giờ nói ra tất cả căm phẫn tích tụ qua ngày tháng mỏi mòn thì có ích gì?
- Đúng là ngu ngốc mới tự ru ngủ bản thân, chỉ cần nỗ lực sẽ được người chú ý, hoàng đế ngài cao quý như vậy, sao có thể tốn một cái liếc mắt cho thần được. Ngài cho thần một cái tên để gọi, Chu Cảnh Long, ngay cả nó cũng mỉa mai mình, đã vậy cũng tước bỏ nó luôn. Thần họ Đan, không phải họ Chu, người Mãn không được hoan nghênh ở đây, ngài hiểu rõ hơn ai hết, khẩn cầu ngài cho thần đưa mẫu hậu về cố quốc tránh nơi gọi là nhà khiến người ta phát rợn người này.
Rồi ta hạ giọng, chuẩn bị xoay người rời đi:
- Thần xinh phép cáo lui, không quấy rầy người đề thánh chỉ.
Ta đi một mạch ra hướng cửa, không hề quay đầu nhìn lại.
- Long nhi…_ nghe tiếng gọi bất lực của phụ hoàng nhạt nhòa dần ở phía sau nhưng ta chẳng muốn bận tâm đến nữa.
~*~
Trên đường hồi cung của mình, ta chạm mặt Phi. Hôm qua còn thừa sống thiếu chết, sáng ra lại khỏe mạnh đi lung tung thế này, chẳng trách bao nhiêu lần mẫu hậu sai sát thủ ám sát đều không lấy được mạng của nó. Khả năng sinh tồn thật đáng nể.
- À… phải rồi còn sống…_ cũng chỉ là lẩm bẩm thôi như đã quá quen, nhưng giọng ta vẫn ẩn chứa sự khinh thường, mà xét ra mình đâu có tư cách gì đứng ở đây đối mặt với người ta.
Còn sống là đúng rồi, nếu không con người cửu ngũ chí tôn kia phát điên lên mất lí trí, không chỉ lỡ lời mà sẽ thành lỡ lầm.
Mạng của ta cùng mẫu hậu, bọt bèo như bong bóng nước, chưa kịp chạm vào đã vội vỡ tan.
Thật nực cười.
Trong cung có một con rồng lớn oai nghiêm, một con rồng nhỏ tài năng ẩn mình.
Còn ta, chỉ là con rồng sứ làm kiểng tiêu khiển cho họ.
Chỉ thấy Phi nhếch môi nhạt nhẽo.
“Chát”
- Câm miệng! Người Mãn như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta!
Hầu như mọi người xung quanh đều sửng sốt khi Phi dám xuống tay tát ta, còn dùng lời lẽ khinh miệt như thế để chì chiết, chắc là nó không muốn nhịn những hành vi ngang ngược của ta như ngày trước.
Một tay ta đặt lên má, một tay giơ lên để bọn nô tài theo sau không làm loạn, im lặng chẳng nói.
- Phi nhi, con làm gì vậy?_ tiếng của phụ hoàng từ đằng xa vang vọng nhưng không làm ta mảy may muốn chú ý đến, thậm chí là một cái liếc mắt hờ hững. Người đến gần, gọi khẽ_ Long nhi…
Long nhi…?
Hai tiếng này của người, số lần nghe được từ trước đến giờ được bao nhiêu? Đã từng là khao khát, sao giờ nghe lại chỉ cảm thấy phát tởm.
- Hoàng thượng, ngài nghe rõ ràng phải không, ở đây không ai công nhận thần là người Hán, các người cao quý như vậy khiến thần ngay cả tư cách nói chuyện cũng chẳng có. Đây mà là nhà của thần hay sao? Nơi mà người Mãn không hề được hoan nghênh. Nực cười. Từ giờ thần chỉ ở trong phủ đệ của mình đợi thánh chỉ của bệ hạ truyền đến, thứ lỗi vì đã làm chướng mắt hoàng tử điện hạ.
- Long nhi…_ phụ hoàng vừa gọi vừa níu tay áo ta thật vụng về, ta bực bội hất người ra một cách bất kính, nhìn người, ta cười khẩy lạnh lẽo_ Thần lại mạo phạm, người làm ơn ra thánh chỉ tử hình đi, không cần nhọc tâm chỉ truất phế thôi đâu. Ngài đừng gọi Long nhi nữa, thần là người Mãn họ Đan, không mang họ Chu của thân tộc người Hán các người.
Cảm giác, những sợi dây liên kết mỏng manh mà ta tự huyễn hoặc mình từ thuở ấu thơ cứ dần dần rách toạt.
Tâm hồn đã bị tổn thương sâu sắc giờ có biện minh bất cứ gì, đều chỉ là vô nghĩa.
Là do ai đã vô tình trước? Cũng do ai bội bạc phủ nhận mối quan hệ máu mủ này trước, giờ lại mang vẻ mặt vô tội kia trách cứ ta?
Thử hỏi một câu thật lòng, ta trở nên thế này, là tại thái độ bất công của ai?
Bao giờ ta cũng là kẻ xấu, một kẻ chỉ biết đóng vai phản diện trong các vở kịch nhạt nhẽo lề đường, thì cái chết luôn là hồi kết êm như nhung.
Ta là đứa con không đáng có, đứa con mà mẫu hậu phải dùng đến tâm kế mới có quyền tồn tại, làm sao có thể bằng đứa trẻ sinh ra từ tình thương như ai kia.
Không có cũng chẳng sao, ta đã quá quen rồi, làm ơn đừng dùng tình cảm bố thí cho ta, rẻ mạt như vậy ta không cần, tôn nghiêm ta xây dựng bao nhiêu năm không thể chấp nhận nổi điều đó.
Thấy thần sắc của người tái nhợt, loạng choạng lùi một bước được Phi đỡ lấy, nghe tiếng nó khó hiểu hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa ta với phụ hoàng.
Là chuyện gì thì chẳng phải xuất phát điểm đều từ ngươi hay sao?
Rồi ta xoay người đi thẳng. Nghe loáng thoáng tiếng người phía sau.
- Con hận phụ hoàng đến vậy sao? Phụ hoàng biết hơn hai mươi năm nay đã quá sai lầm khiến con tổn thương như thế. Tối qua, phụ hoàng đã yêu cầu bên Tàng Kinh các giao lại tất cả văn chương kì phổ một thời của con mà Liêm học sĩ yêu cầu giữ lại… phụ hoàng thật…
Quên mất, đáng ra những thứ vô vị đó nên bị đốt sạch từ lâu mới phải.
Mà thôi, cũng chẳng quan trọng mấy.
~*~
Phi xuất cung, còn ta từ ngày hôm đó không hề bước ra khỏi cung của mình. Ta không hiểu con người kia muốn gì khi nghe qua chuyện ông ta cho người tìm hiểu ta muốn gì, thích thứ gì, làm gì. Chẳng phải ta đã nói rõ không cần tình cảm bố thí vụn vỡ kia sao, còn làm ba trò vô nghĩa như vậy làm chi? Mấy lần ông ta cho truyền khẩu dụ mời gặp ta đều viện lí do chối từ.
Bỗng một ngày, thái y viện truyền ra tin phụ hoàng đổ bệnh rất nặng. Không biết thực hư thế nào, lòng ta có chút nôn nao muốn đi thăm người, nhưng lí trí vẫn thắng tình cảm, sau một hồi do dự, ta vẫn chọn không rời cung.
Ta không thể tha thứ cho người, bao lần mẫu hậu vì người mà suy sụp, liệu người có biết, hay còn cười sung sướng nữa. Thử hỏi mẫu hậu rơi nước mắt thương tâm, là do lỗi của ai?
Thế nhưng ba ngày sau, khi ta đang ngồi trong thư phòng đọc sách, có tâm phúc của phụ hoàng đến báo tin.
Ta vừa nhìn thấy gã, bản thân có chút giật mình rồi chỉnh lại vị trí ngồi.
- Có chuyện gì?_ ta không quay lại nhìn gã, cất tiếng lạnh nhạt.
- Thái tử điện hạ thiên tuế, hoàng thượng muốn gặp ngài lần cuối.
Gặp lần cuối? Để làm gì?
Nếu là lúc trước, có lẽ ta đã hoảng hốt đứng bật dậy chạy thật nhanh, giả cũng được, mà thật lòng cũng chẳng mất mát gì.
Nhưng bây giờ, lòng ta chỉ gợn lên một nỗi buồn mảnh mai sương khói rồi chậm rãi tan biến.
Nhiều khi ta cũng giận sự vô tâm của mình, dù biết đó là người ta luôn hướng đến, hai mươi hai năm mong mỏi một ánh nhìn dịu dàng, thậm chí là giận dữ cũng được, để biết rằng người biết đến còn có ta trên đời này, nhưng không… chưa một lần.
Phó mặc tất cả, lòng mới không đau.
Phụ hoàng sắp mất?
Con người đó, đến tận bây giờ mới nhớ đến sự tồn tại của ta? Gặp ta lần cuối, tính làm gì? Xem ta là vật thế thân khi không có Phi nhi yêu dấu của người bên cạnh hay sao? Thứ tình cảm thương hại đó, ta không cần, dù chỉ là một thái tử hữu danh vô thực, ta cũng có tôn nghiêm của riêng mình.
Giá như ngày ấy, không chính tai nghe thấy những lời vàng ngọc kia… có lẽ ta vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng mông muội của mình chẳng thể tỉnh lại.
- Ngươi về bên hoàng thượng đi._ hồi lâu sau, ta đáp lại lời hắn thật nhạt nhẽo.
- Điện hạ?_ giọng của gã tựa như rất sửng sốt.
Ta nhắm mắt lại, cố giữ cho giọng thật bình tĩnh:
- Ngươi mau về bên cạnh hoàng thượng, nhắn lại với ngài, ta không phải thái tử vì ngài vốn chưa bao giờ công nhận ta là con trai ngài, ta mang họ Đan của mẫu hậu người Mãn chứ chẳng mang họ Chu cao quý nên không có tư cách đến gặp ngài, hoàng thượng tuyên chỉ khi quân phạm thượng cũng được, Đan Cảnh Long ta xin chịu mọi hình phạt, kể cả tử hình.
- Điện hạ?_ gã gần như chẳng màng phép tắc hét lên khó hiểu_ Chẳng phải người kế nghiệp giang sơn này chính là điện hạ hay sao? Dù hai người có hiểu lầm bao nhiêu, giờ phút lâm chung của hoàng thượng, ngài không thể vắng mặt, cả hoàng hậu cũng không đến, liệu triều thần sẽ nghĩ gì?
Mẫu hậu cũng không đến?
Người cũng giống con, chịu đựng sự vô lý, bất công và ghẻ lạnh khinh thường đó quá đủ rồi.
Hiểu lầm sâu bao nhiêu mà không thể hóa giải? Thực ra, ngay từ đầu bản chất của ông ta, ta đâu có hiểu nhầm, phải không?
Không hẳn là oán hận, chẳng qua là vết thương lòng vĩnh viễn không thể bù đắp.
Người họ Chu, kẻ họ Đan, vốn không hề có mối dây liên hệ nào cả.
Tương lai, giang sơn vạn đại này rơi vào tay ai, ta không quan tâm, thế thì việc gì lại phải e ngại triều thần suy nghĩ điều gì.
Là người chối bỏ sự tồn tại của ta. Ta là người Mãn, không phải người Hán. Đến cái tên, cũng thể hiện sự chán ghét của người.
Cảnh Long – con rồng đá vô dụng vô tri vô giác chỉ có thể chưng làm kiểng. (Melan: thật ra Cảnh Long có nghĩa là, nơi nào có rồng giáng lâm, nơi đó cảnh sắc muôn phần rạng rỡ, ở đây là dùng từ đồng âm ^ ^)
Mỉa mai thật.
Ta không phản bác lời gã, chỉ xua tay:
- Đi đi…
Đợi gã rời khỏi, ta cảm nhận một mùi hương quen thuộc dần dần rõ ràng.
A Tử. Tiếng bước chân của nàng thật nhẹ nhàng, nàng đến trước mắt nạ, nét mặt âu lo mang theo một ánh nhìn trìu mến. Nàng thì thầm:
- Đừng cố nén, có thiếp ở đây với chàng.
- A Tử…_ ta ôm nàng, siết chặt nàng vào lòng như một chỗ dựa tinh thần đáng tin cậy.
Phụ hoàng, là do người vô tình hai mươi hai năm, chớ trách ta bất nghĩa một khắc.
Dù thế, nhưng ta biết, nước mắt đang tuôn rơi đẫm mặt.
~*~
Có lẽ ta biết được nguyên do phụ hoàng băng hà, nhưng bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa vì lỗi cũng chẳng hoàn toàn quy kết cho ai.
Tình yêu và thù hận, luôn song hành cùng nhau một cách lừa dối.
Mai là đúng một tháng quốc tang, theo tin báo về của thuộc hạ, mai cũng là ngày Phi hồi cung. Giờ nó đã trở thành Minh chủ võ lâm được nhân sĩ giang hồ ủng hộ một lòng, lại có trong tay quyền lực tả tướng, binh phù của hoàng thúc, cả Trịnh đại tướng quân thống lĩnh cấm vệ quân cũng đứng về phía nó, bằng chứng là có Trịnh Thừa Dã con trai ông cùng Phi xuất cung.
Ta ngoảnh đầu nhìn một lần ngai vàng trống rỗng kia, chỗ đó chưa từng thuộc về ta, và vĩnh viễn cũng như vậy, nó đang lặng lẽ đợi vị chủ nhân đích thực của mình.
Thứ gì không phải của mình, ta đương nhiên chẳng muốn tranh giành.
~*~
Hoàng hôn ánh lên nền trời những gam màu cam tím hỗn độn, ta đứng trên cổng thành hướng mắt nhìn cảnh núi non hùng vĩ, dân chúng an cư lạc nghiệp. Ánh nắng hiu hắt cuối ngày làm cho ta thấy chói mắt nhức nhối.
Ngạo Dương, Nhật Phi – tên của nó gắn liền với ánh sáng.
Gió thổi qua, làn gió mang hơi thở mùa xuân làm cho lòng người khoan khoái dễ chịu, tại sao đến tận bây giờ ta mới biết đến?
Con người, gần kề chuyện sinh tử mới rõ ràng điều gì quý giá với mình. Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng ta còn trên trần thế, ta cần sắp xếp lại một số chuyện để ra đi thật thanh thản.
~*~
“Hạ thần khấu kiến thái tử điện hạ.”
“Nhị vị, miễn lễ.”
“Đa tạ điện hạ.”
“Trịnh tướng quân, Tần quân sư, chắc đây là lần cuối ta được nghe hai người gọi như thế.”
“Ngày mốt điện hạ đã đăng cơ, tất nhiên sẽ không còn ai gọi ngài là thái tử.”
“Thế sao? Vậy mà ta vẫn tưởng ngày mốt sẽ là lễ đăng cơ hoành tráng của hoàng đệ của ta chứ?”
“Điện hạ, người…”
“Chẳng cần phải giật mình lên như vậy, ta cũng đâu có ý gì. Tần quân sư, đại nhân thấy thế cờ này thế nào? Rất mong được nghe qua ý kiến của quân sư.”
“Theo ngu kiến của thần, quân đen vẫn có thể tìm được đường thoát bằng các nước thu quan gián tiếp, thế nhưng…”
“Nhưng quan trọng là người cầm quân có muốn mạo hiểm hay không, và phải đánh đổi bằng rất nhiều quân mình trên bàn cờ, chỉ cần quân trắng đoán được ý đồ, mọi tổn thất đều trở thành vô nghĩa.”
“Có thể cho thần mạo muội hỏi, ai cầm quân đen, ai cầm quân trắng?”
“Ta cầm quân đen, hoàng đệ cầm quân trắng.”
“…”
“Ngày mai, hoàng đệ ta hồi cung hoàng thành nốt nhưng quân sát phạt cuối cùng, đảo chính, là chuyện tất yếu.”
“…”
“Thật ra, đáng lý ta có thể tự thoái vị tỏ ra mình khiêm nhường đức độ, nhưng hoàng đệ của ta được sự ủng hộ của giang hồ lẫn binh sĩ là nhờ vào lan truyền ta độc ác vô năng còn đệ ấy tài giỏi độ lượng. Nếu ta làm thế, sẽ khiến cho người đang đi theo nó từ đó mà hoang mang, nhất là giới võ lâm, đưa nó lên ngôi vị minh chủ đã là nhún nhường, khi nó ắt xã tắc đại loạn.”
“ …”
“Nên, ngày mai, ta vẫn sẽ diễn một vở kịch nhỏ.”
“…”
“Ta cho gọi hai người đến đây, là muốn nhờ vả việc điều động quân lính chặn ở các cổng và lính tuần tra trong cung một cách hợp lí để giảm thương vong thiệt hại xuống mức thấp nhất.”
“Điện hạ… hóa ra lâu nay người.”
“Đừng suy diễn lung tung, chẳng qua ta muốn góp chút ngu kiến của mình trước khi chết mà thôi. Để nhị vị chê cười.”
“…”
“Người lên ngai vàng, nắm giữ giang sơn thiên hạ nay mai, chỉ có thể là hoàng đệ tài đức vẹn toàn của ta. Để muôn dân quy phục, mọi người đồng lòng phò tá, phải diệt trừ tất cả phản loạn. Ta tin nó ắt biết phải làm gì.”
“…”
“Một nước không thể có hai người làm chủ, ngày mai ta nhất định phải chết, vì thế ta muốn nhờ nhị vị.”
“Xin điện hạ cứ sai bảo.”
“Hãy cứu mạng mẫu hậu của ta, xem như ta cầu xin hai người.”
“…”
“Ta là quân đen, hoàng đệ ta là quân trắng, đánh ở đây, quân trắng phản đòn chỗ này, còn đánh vào đây lại càng nhanh bị tiêu diệt. Nếu đánh nước đôi, cơ hội lật ngược tình thế rất mỏng manh lại trả cái giá rất lớn. Ta không mạo hiểm vì thứ không thuộc về mình.”
~*~
Nhìn người trong lòng nặng nề chìm vào giấc ngủ sau một trận kích tình vừa rồi, ta nới lỏng vòng tay để nàng có một vị trí ngủ thật thoải mái trong lòng mình.
Chậm rãi khắc ghi lại từng chút một bóng dáng nàng thật sâu vào tâm khảm, ta cười khổ tâm.
Chưa ai trong chúng ta nói ra tiếng yêu đối phương mà dùng phương thức của riêng mình biểu đạt.
Thật lòng, ta rất yêu nàng, A Tử.
Ta gặp nàng là ưu đãi của ông trời, còn nàng gặp ta lại là ông trời bất công.
Ta đã rất muốn vì tương lai của chúng ta mà phấn đấu, nhưng cuối cùng ta vẫn là kẻ hèn nhát trốn chạy. Mọi thứ đã sắp đặt sẵn, ngày mai nàng sẽ được hộ vệ trung thành của ta đưa ra khỏi cung bằng địa đạo bí mật.
Không có ta, nàng vẫn cứ sống tốt đấy… đừng quên…
Dần dần ta dịch người, đặt lên môi nàng một nụ hôn, tay cũng vô thức siết chặt nàng hơn, không ngờ lại làm nàng tỉnh giấc.
- Long… chẳng lẽ trời sáng rồi…?
- Không._ giọng ta khàn khàn, môi lướt xuống cổ nàng hôn loạn, thì thào_ Ta chỉ muốn tranh thủ trời còn tối, nếu nàng đã tỉnh thì một lần nữa nhé…
~*~
Sáng hôm sau, đúng như ta dự đoán, Phi hồi cung đưa quân tiến đánh ba cửa cổng kinh thành, nhanh chóng tiến nhanh vào hoàng thành.
Tiếng người than oán, máu chảy thành sông, khói lửa chất chồng.
Nhận được tin báo của binh sĩ, ta chỉ âm thầm thở dài.
Có một điều ta không ngờ đến, chính là theo tin tình báo nhận được, người trong giang hồ đã chặn ở các bìa rừng và ven sông những khu lân cận kinh thành. Kiểu này cả mẫu hậu và A Tử cũng không thoát được rồi.
- Điện hạ, giờ phải làm thế nào?_ gã binh sĩ truyền tin thúc giục.
Còn làm gì được nữa đây?
Ta lẳng lặng rút ra Phệ huyết cổ chuẩn bị sẵn, nốc cạn, kịch độc không có thuốc giải này có tác dụng chậm rãi ăn mòn nội tạng, mong rằng có đủ thời gian.
- Bắt lấy thái tử điện hạ và đồng đảng._ cửa phòng mở toan, quân lính do đích thân Trịnh Thừa Dã chỉ huy xống vào, trên môi hắn còn vương một nét cười tao nhã tàn nhẫn.
~*~
Nó muốn biết, thì ta cũng toại nguyện.
Ta cất tiếng, cứ như thôi miên.
- “Đợi sau khi Ngân phi sinh hạ, ta nghĩ muốn phế truất hoàng hậu hiện tại để lập nàng lên làm hoàng hậu.” “Đợi Phi nhi hồi cung. Ta sẽ phế truất Long nhi để nó lên làm thái tử, người xứng đáng kế nghiệp ta chỉ có Phi nhi.” “ Nếu như sáng mai hoàng tử không tỉnh lại, sẽ có đầu của hoàng hậu và thái tử bị phế truất treo trước cổng thành thị uy dân chúng.”
Giọng ta không nhanh không chậm, còn mang theo ý hận lẫn ghen tị, ta cười, nhạt nhẽo chế nhạo, trông thấy sự sửng sốt đến hốt hoảng trong mắt nó.
Không ngờ sao?
- Ngươi nghe rõ chưa? Người sống trong tình thương của mọi người như ngươi, nhất là phụ hoàng nữa làm sao có thể nếm trải qua cảm giác đắng chát tràn trề thất bại lẫn thất vọng như ta khi nghe những lời như thế. Phụ hoàng chưa bao giờ xem ta là con của người, chưa bao giờ cười với ta, tiếc cả một cái liếc mắt, hai mươi hai năm, ta gặp được người chỉ vào các buổi lễ đủ đếm trên đầu ngón tay, ta có nỗ lực hay không, người cũng đâu để ý đến. Trong mắt phụ hoàng chỉ có mẫu tử ngươi thôi, còn mẫu tử ta người xem như không khí, thậm chí còn căm hận chưa tìm ra được cớ nào giết đi cho đỡ chướng mắt.
Thấy đồng tử nó co giật trong một thoáng, ngoài ra không còn phản ứng gì đặc biệt, ta tiếp tục:
- Phụ hoàng vô tình, ta bất nghĩa, sau này dù người có ra thánh chỉ gặp mặt, đến tận lúc hấp hối, ta vẫn quyết không đi gặp. Ta thừa nhận, bản thân chẳng qua là vì ghen tị ngươi. Ta cố gắng mọi chuyện, ban đầu vì muốn được phụ hoàng công nhận, nhưng sau này, đơn giản chỉ vì muốn làm chỗ dựa cho mẫu hậu. Ta có thể dùng thân phận của mình kêu gọi ủng hộ từ người Mãn đoạt lấy ngai vàng từ tay ngươi mà phụ hoàng kí thác, nhưng ta không cần vương vị, lại càng chẳng phải kẻ bán nước lưu danh thiên cổ. Điều ta muốn, kì thực rất đơn giản, chỉ là mong được biết đến một lần hương vị gia đình trọn vẹn như thế nào.
Giọng ta càng lúc càng trầm, cảm nhận tầm mắt nhòe dần, cay cay, trên má có dòng nước mắt lăn dài lành lạnh.
Ta khóc sao?
Nhưng, là khóc vì điều gì? Ân hận nuối tiếc?
- Giờ này chắc mẫu hậu cùng A Tử cũng bị người của ngươi giết, độc phát tác chậm cũng bắt đầu phát huy tác dụng, là Phệ huyết cổ kịch độc_ lục phủ ngũ tạng như bị cào xé, cổ họng nóng rát, khóe môi cũng trào ra một vệt máu nồng, có tiếng gọi “hoàng huynh” hoảng hốt của người đối diện mà ta chẳng biết có nghe nhầm không_ Nếu như ngươi còn nể tình ta là huynh trưởng của ngươi, thì cho chúng ta được toàn thây cạnh nhau, chẳng cần an táng linh đình, yên lặng đào giúp mồ chôn được rồi.
- Long!
Ngay lúc thần trí dần mơ hồ, nghe tiếng gọi thân thương đến xé lòng, ta ngẩng mặt lên nhìn thấy bóng A Tử bé nhỏ mỏng manh chạy vào, hầu như không ai có ý ngăn nàng lại.
Sao nàng lại ở đây lúc này?
A Tử của ta, nếu không gặp gỡ ta, nàng đâu bị cuốn vào chuyện này.
- A Tử…_ ta nhẹ giọng gọi ra cái tên mình yêu nhất.
Đột ngột nàng ôm chầm lấy ta, một cái ôm trân trọng quyến luyến, e sợ chia cách vĩnh viễn sắp đến gần, bên bả vai ta cảm nhận được những giọt nước mắt lạnh buốt của nàng như vạn dao cứa vào tim ta.
Đau lắm.
Nàng đối mặt với ta bằng một nét cười buồn bã:
- Long, dù trên đời này không ai yêu thương chàng thì còn có thiếp, thiếp đã nói, từ khoảnh khắc thiếp được gả cho chàng thì cả đời còn lại là người của chàng, sống chết bên nhau. Thiếp sao đành lòng nhìn chàng cô độc bước trên cầu Nại Hà, giờ thiếp cùng con đi trước một bước, đến bờ vong xuyên ngắt một cành bỉ ngạn đỏ thẫm, tay cầm lồng đen soi đường dẫn lối cho chàng.
Nàng cùng con?
Con của chúng ta?
A Tử có thai rồi?
Ta mở to mắt sửng sốt.
Kế đến lại thấy nàng rút cây trâm trên đầu xuống nhắm ngay tim mà đâm.
- A Tử… nàng làm gì… đừng!
“Phập”
Máu từ vết thương trào ra, người nàng ngã gục vào lồng ngực ta, khẽ thốt lên những từ cuối cùng:
- Thiếp cùng con, đợi chàng…
Rồi mi mắt nàng khép lại, mãi mãi…
Cảm giác cả đất trời sụp đổ dưới chân mình, độc tính trong người cũng đang phát tác mạnh mẽ.
Cũng đã đến lúc rồi.
Mệt mỏi quá…
- Khởi bẩm hoàng tử, hoàng hậu đã bị giết._ có một kẻ từ bên ngoài chạy vào hướng đến Phi trình tấu.
Ta nghe thấy thế, chợt cười như đã phát điên.
Là ai oán, cũng là tiếc hận.
- Mẫu hậu, người từng bảo, ở đây người Mãn chúng ta không được hoan nghênh, dù ở địa vị cao đến đâu cũng chỉ là phù phiếm, tình người mà nói, chỉ có chúng ta nương tựa lẫn nhau, con người cửu ngũ chí tôn kia vốn vô tình bạc bẽo, cứ trông chờ một ánh nhìn quan tâm đã là ngu xuẩn, phải học cách lạnh lùng nhẫn tâm để tồn tại. Nhân sinh là phù du, chẳng qua là một giấc mộng, dài mà ngắn, chẳng cần hoàng hậu hữu danh, không màng thái tử vô thực, chỉ mong một khoảnh khắc nếm trải hương vị gia đình trọn vẹn. Giá như có đủ dũng khí không tranh không đoạt, từ bỏ tất cả sau lưng, trở về Mãn tộc, mảnh đất yên bình dành cho chúng ta… Người đã rất mong cùng con trở về cố quốc phải không?
Mi mắt khép lại, hô hấp có phần khó khăn, ta gục đầu dựa trên vai A Tử chờ đợi cái chết đến.
Hết tất cả rồi.
Từ bao giờ hoàng cung này là nhà ta?
Nhà, chính là như thế này sao?
Người Hán? Người đã luôn chối bỏ dòng máu chảy trong người ta là của người, giờ còn mở miệng mỉa mai nhau như vậy?
- Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, hai mươi hai năm là đủ rồi. Nhà? Hoàng cung này là nhà của thần sao? Nhà là nơi có một người cao cao tại thượng vô tình không hề liếc mắt ngó ngàng đến mình một lần dù cho chảy chung dòng máu, nhà là chỗ ai ai cũng chỉ biết bất chấp tính mạng đấu đá lẫn nhau để sinh tồn, là chốn con người ta chỉ biết bội bạc bao tình nghĩa. Ai trả cho thần hi vọng tàn tro hơn hai mươi năm, ai trả cho mẫu hậu thần tuổi thanh xuân phí hoài?
Dường như ta có chút không kiềm chế được, giờ nói ra tất cả căm phẫn tích tụ qua ngày tháng mỏi mòn thì có ích gì?
- Đúng là ngu ngốc mới tự ru ngủ bản thân, chỉ cần nỗ lực sẽ được người chú ý, hoàng đế ngài cao quý như vậy, sao có thể tốn một cái liếc mắt cho thần được. Ngài cho thần một cái tên để gọi, Chu Cảnh Long, ngay cả nó cũng mỉa mai mình, đã vậy cũng tước bỏ nó luôn. Thần họ Đan, không phải họ Chu, người Mãn không được hoan nghênh ở đây, ngài hiểu rõ hơn ai hết, khẩn cầu ngài cho thần đưa mẫu hậu về cố quốc tránh nơi gọi là nhà khiến người ta phát rợn người này.
Rồi ta hạ giọng, chuẩn bị xoay người rời đi:
- Thần xinh phép cáo lui, không quấy rầy người đề thánh chỉ.
Ta đi một mạch ra hướng cửa, không hề quay đầu nhìn lại.
- Long nhi…_ nghe tiếng gọi bất lực của phụ hoàng nhạt nhòa dần ở phía sau nhưng ta chẳng muốn bận tâm đến nữa.
~*~
Trên đường hồi cung của mình, ta chạm mặt Phi. Hôm qua còn thừa sống thiếu chết, sáng ra lại khỏe mạnh đi lung tung thế này, chẳng trách bao nhiêu lần mẫu hậu sai sát thủ ám sát đều không lấy được mạng của nó. Khả năng sinh tồn thật đáng nể.
- À… phải rồi còn sống…_ cũng chỉ là lẩm bẩm thôi như đã quá quen, nhưng giọng ta vẫn ẩn chứa sự khinh thường, mà xét ra mình đâu có tư cách gì đứng ở đây đối mặt với người ta.
Còn sống là đúng rồi, nếu không con người cửu ngũ chí tôn kia phát điên lên mất lí trí, không chỉ lỡ lời mà sẽ thành lỡ lầm.
Mạng của ta cùng mẫu hậu, bọt bèo như bong bóng nước, chưa kịp chạm vào đã vội vỡ tan.
Thật nực cười.
Trong cung có một con rồng lớn oai nghiêm, một con rồng nhỏ tài năng ẩn mình.
Còn ta, chỉ là con rồng sứ làm kiểng tiêu khiển cho họ.
Chỉ thấy Phi nhếch môi nhạt nhẽo.
“Chát”
- Câm miệng! Người Mãn như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta!
Hầu như mọi người xung quanh đều sửng sốt khi Phi dám xuống tay tát ta, còn dùng lời lẽ khinh miệt như thế để chì chiết, chắc là nó không muốn nhịn những hành vi ngang ngược của ta như ngày trước.
Một tay ta đặt lên má, một tay giơ lên để bọn nô tài theo sau không làm loạn, im lặng chẳng nói.
- Phi nhi, con làm gì vậy?_ tiếng của phụ hoàng từ đằng xa vang vọng nhưng không làm ta mảy may muốn chú ý đến, thậm chí là một cái liếc mắt hờ hững. Người đến gần, gọi khẽ_ Long nhi…
Long nhi…?
Hai tiếng này của người, số lần nghe được từ trước đến giờ được bao nhiêu? Đã từng là khao khát, sao giờ nghe lại chỉ cảm thấy phát tởm.
- Hoàng thượng, ngài nghe rõ ràng phải không, ở đây không ai công nhận thần là người Hán, các người cao quý như vậy khiến thần ngay cả tư cách nói chuyện cũng chẳng có. Đây mà là nhà của thần hay sao? Nơi mà người Mãn không hề được hoan nghênh. Nực cười. Từ giờ thần chỉ ở trong phủ đệ của mình đợi thánh chỉ của bệ hạ truyền đến, thứ lỗi vì đã làm chướng mắt hoàng tử điện hạ.
- Long nhi…_ phụ hoàng vừa gọi vừa níu tay áo ta thật vụng về, ta bực bội hất người ra một cách bất kính, nhìn người, ta cười khẩy lạnh lẽo_ Thần lại mạo phạm, người làm ơn ra thánh chỉ tử hình đi, không cần nhọc tâm chỉ truất phế thôi đâu. Ngài đừng gọi Long nhi nữa, thần là người Mãn họ Đan, không mang họ Chu của thân tộc người Hán các người.
Cảm giác, những sợi dây liên kết mỏng manh mà ta tự huyễn hoặc mình từ thuở ấu thơ cứ dần dần rách toạt.
Tâm hồn đã bị tổn thương sâu sắc giờ có biện minh bất cứ gì, đều chỉ là vô nghĩa.
Là do ai đã vô tình trước? Cũng do ai bội bạc phủ nhận mối quan hệ máu mủ này trước, giờ lại mang vẻ mặt vô tội kia trách cứ ta?
Thử hỏi một câu thật lòng, ta trở nên thế này, là tại thái độ bất công của ai?
Bao giờ ta cũng là kẻ xấu, một kẻ chỉ biết đóng vai phản diện trong các vở kịch nhạt nhẽo lề đường, thì cái chết luôn là hồi kết êm như nhung.
Ta là đứa con không đáng có, đứa con mà mẫu hậu phải dùng đến tâm kế mới có quyền tồn tại, làm sao có thể bằng đứa trẻ sinh ra từ tình thương như ai kia.
Không có cũng chẳng sao, ta đã quá quen rồi, làm ơn đừng dùng tình cảm bố thí cho ta, rẻ mạt như vậy ta không cần, tôn nghiêm ta xây dựng bao nhiêu năm không thể chấp nhận nổi điều đó.
Thấy thần sắc của người tái nhợt, loạng choạng lùi một bước được Phi đỡ lấy, nghe tiếng nó khó hiểu hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa ta với phụ hoàng.
Là chuyện gì thì chẳng phải xuất phát điểm đều từ ngươi hay sao?
Rồi ta xoay người đi thẳng. Nghe loáng thoáng tiếng người phía sau.
- Con hận phụ hoàng đến vậy sao? Phụ hoàng biết hơn hai mươi năm nay đã quá sai lầm khiến con tổn thương như thế. Tối qua, phụ hoàng đã yêu cầu bên Tàng Kinh các giao lại tất cả văn chương kì phổ một thời của con mà Liêm học sĩ yêu cầu giữ lại… phụ hoàng thật…
Quên mất, đáng ra những thứ vô vị đó nên bị đốt sạch từ lâu mới phải.
Mà thôi, cũng chẳng quan trọng mấy.
~*~
Phi xuất cung, còn ta từ ngày hôm đó không hề bước ra khỏi cung của mình. Ta không hiểu con người kia muốn gì khi nghe qua chuyện ông ta cho người tìm hiểu ta muốn gì, thích thứ gì, làm gì. Chẳng phải ta đã nói rõ không cần tình cảm bố thí vụn vỡ kia sao, còn làm ba trò vô nghĩa như vậy làm chi? Mấy lần ông ta cho truyền khẩu dụ mời gặp ta đều viện lí do chối từ.
Bỗng một ngày, thái y viện truyền ra tin phụ hoàng đổ bệnh rất nặng. Không biết thực hư thế nào, lòng ta có chút nôn nao muốn đi thăm người, nhưng lí trí vẫn thắng tình cảm, sau một hồi do dự, ta vẫn chọn không rời cung.
Ta không thể tha thứ cho người, bao lần mẫu hậu vì người mà suy sụp, liệu người có biết, hay còn cười sung sướng nữa. Thử hỏi mẫu hậu rơi nước mắt thương tâm, là do lỗi của ai?
Thế nhưng ba ngày sau, khi ta đang ngồi trong thư phòng đọc sách, có tâm phúc của phụ hoàng đến báo tin.
Ta vừa nhìn thấy gã, bản thân có chút giật mình rồi chỉnh lại vị trí ngồi.
- Có chuyện gì?_ ta không quay lại nhìn gã, cất tiếng lạnh nhạt.
- Thái tử điện hạ thiên tuế, hoàng thượng muốn gặp ngài lần cuối.
Gặp lần cuối? Để làm gì?
Nếu là lúc trước, có lẽ ta đã hoảng hốt đứng bật dậy chạy thật nhanh, giả cũng được, mà thật lòng cũng chẳng mất mát gì.
Nhưng bây giờ, lòng ta chỉ gợn lên một nỗi buồn mảnh mai sương khói rồi chậm rãi tan biến.
Nhiều khi ta cũng giận sự vô tâm của mình, dù biết đó là người ta luôn hướng đến, hai mươi hai năm mong mỏi một ánh nhìn dịu dàng, thậm chí là giận dữ cũng được, để biết rằng người biết đến còn có ta trên đời này, nhưng không… chưa một lần.
Phó mặc tất cả, lòng mới không đau.
Phụ hoàng sắp mất?
Con người đó, đến tận bây giờ mới nhớ đến sự tồn tại của ta? Gặp ta lần cuối, tính làm gì? Xem ta là vật thế thân khi không có Phi nhi yêu dấu của người bên cạnh hay sao? Thứ tình cảm thương hại đó, ta không cần, dù chỉ là một thái tử hữu danh vô thực, ta cũng có tôn nghiêm của riêng mình.
Giá như ngày ấy, không chính tai nghe thấy những lời vàng ngọc kia… có lẽ ta vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng mông muội của mình chẳng thể tỉnh lại.
- Ngươi về bên hoàng thượng đi._ hồi lâu sau, ta đáp lại lời hắn thật nhạt nhẽo.
- Điện hạ?_ giọng của gã tựa như rất sửng sốt.
Ta nhắm mắt lại, cố giữ cho giọng thật bình tĩnh:
- Ngươi mau về bên cạnh hoàng thượng, nhắn lại với ngài, ta không phải thái tử vì ngài vốn chưa bao giờ công nhận ta là con trai ngài, ta mang họ Đan của mẫu hậu người Mãn chứ chẳng mang họ Chu cao quý nên không có tư cách đến gặp ngài, hoàng thượng tuyên chỉ khi quân phạm thượng cũng được, Đan Cảnh Long ta xin chịu mọi hình phạt, kể cả tử hình.
- Điện hạ?_ gã gần như chẳng màng phép tắc hét lên khó hiểu_ Chẳng phải người kế nghiệp giang sơn này chính là điện hạ hay sao? Dù hai người có hiểu lầm bao nhiêu, giờ phút lâm chung của hoàng thượng, ngài không thể vắng mặt, cả hoàng hậu cũng không đến, liệu triều thần sẽ nghĩ gì?
Mẫu hậu cũng không đến?
Người cũng giống con, chịu đựng sự vô lý, bất công và ghẻ lạnh khinh thường đó quá đủ rồi.
Hiểu lầm sâu bao nhiêu mà không thể hóa giải? Thực ra, ngay từ đầu bản chất của ông ta, ta đâu có hiểu nhầm, phải không?
Không hẳn là oán hận, chẳng qua là vết thương lòng vĩnh viễn không thể bù đắp.
Người họ Chu, kẻ họ Đan, vốn không hề có mối dây liên hệ nào cả.
Tương lai, giang sơn vạn đại này rơi vào tay ai, ta không quan tâm, thế thì việc gì lại phải e ngại triều thần suy nghĩ điều gì.
Là người chối bỏ sự tồn tại của ta. Ta là người Mãn, không phải người Hán. Đến cái tên, cũng thể hiện sự chán ghét của người.
Cảnh Long – con rồng đá vô dụng vô tri vô giác chỉ có thể chưng làm kiểng. (Melan: thật ra Cảnh Long có nghĩa là, nơi nào có rồng giáng lâm, nơi đó cảnh sắc muôn phần rạng rỡ, ở đây là dùng từ đồng âm ^ ^)
Mỉa mai thật.
Ta không phản bác lời gã, chỉ xua tay:
- Đi đi…
Đợi gã rời khỏi, ta cảm nhận một mùi hương quen thuộc dần dần rõ ràng.
A Tử. Tiếng bước chân của nàng thật nhẹ nhàng, nàng đến trước mắt nạ, nét mặt âu lo mang theo một ánh nhìn trìu mến. Nàng thì thầm:
- Đừng cố nén, có thiếp ở đây với chàng.
- A Tử…_ ta ôm nàng, siết chặt nàng vào lòng như một chỗ dựa tinh thần đáng tin cậy.
Phụ hoàng, là do người vô tình hai mươi hai năm, chớ trách ta bất nghĩa một khắc.
Dù thế, nhưng ta biết, nước mắt đang tuôn rơi đẫm mặt.
~*~
Có lẽ ta biết được nguyên do phụ hoàng băng hà, nhưng bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa vì lỗi cũng chẳng hoàn toàn quy kết cho ai.
Tình yêu và thù hận, luôn song hành cùng nhau một cách lừa dối.
Mai là đúng một tháng quốc tang, theo tin báo về của thuộc hạ, mai cũng là ngày Phi hồi cung. Giờ nó đã trở thành Minh chủ võ lâm được nhân sĩ giang hồ ủng hộ một lòng, lại có trong tay quyền lực tả tướng, binh phù của hoàng thúc, cả Trịnh đại tướng quân thống lĩnh cấm vệ quân cũng đứng về phía nó, bằng chứng là có Trịnh Thừa Dã con trai ông cùng Phi xuất cung.
Ta ngoảnh đầu nhìn một lần ngai vàng trống rỗng kia, chỗ đó chưa từng thuộc về ta, và vĩnh viễn cũng như vậy, nó đang lặng lẽ đợi vị chủ nhân đích thực của mình.
Thứ gì không phải của mình, ta đương nhiên chẳng muốn tranh giành.
~*~
Hoàng hôn ánh lên nền trời những gam màu cam tím hỗn độn, ta đứng trên cổng thành hướng mắt nhìn cảnh núi non hùng vĩ, dân chúng an cư lạc nghiệp. Ánh nắng hiu hắt cuối ngày làm cho ta thấy chói mắt nhức nhối.
Ngạo Dương, Nhật Phi – tên của nó gắn liền với ánh sáng.
Gió thổi qua, làn gió mang hơi thở mùa xuân làm cho lòng người khoan khoái dễ chịu, tại sao đến tận bây giờ ta mới biết đến?
Con người, gần kề chuyện sinh tử mới rõ ràng điều gì quý giá với mình. Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng ta còn trên trần thế, ta cần sắp xếp lại một số chuyện để ra đi thật thanh thản.
~*~
“Hạ thần khấu kiến thái tử điện hạ.”
“Nhị vị, miễn lễ.”
“Đa tạ điện hạ.”
“Trịnh tướng quân, Tần quân sư, chắc đây là lần cuối ta được nghe hai người gọi như thế.”
“Ngày mốt điện hạ đã đăng cơ, tất nhiên sẽ không còn ai gọi ngài là thái tử.”
“Thế sao? Vậy mà ta vẫn tưởng ngày mốt sẽ là lễ đăng cơ hoành tráng của hoàng đệ của ta chứ?”
“Điện hạ, người…”
“Chẳng cần phải giật mình lên như vậy, ta cũng đâu có ý gì. Tần quân sư, đại nhân thấy thế cờ này thế nào? Rất mong được nghe qua ý kiến của quân sư.”
“Theo ngu kiến của thần, quân đen vẫn có thể tìm được đường thoát bằng các nước thu quan gián tiếp, thế nhưng…”
“Nhưng quan trọng là người cầm quân có muốn mạo hiểm hay không, và phải đánh đổi bằng rất nhiều quân mình trên bàn cờ, chỉ cần quân trắng đoán được ý đồ, mọi tổn thất đều trở thành vô nghĩa.”
“Có thể cho thần mạo muội hỏi, ai cầm quân đen, ai cầm quân trắng?”
“Ta cầm quân đen, hoàng đệ cầm quân trắng.”
“…”
“Ngày mai, hoàng đệ ta hồi cung hoàng thành nốt nhưng quân sát phạt cuối cùng, đảo chính, là chuyện tất yếu.”
“…”
“Thật ra, đáng lý ta có thể tự thoái vị tỏ ra mình khiêm nhường đức độ, nhưng hoàng đệ của ta được sự ủng hộ của giang hồ lẫn binh sĩ là nhờ vào lan truyền ta độc ác vô năng còn đệ ấy tài giỏi độ lượng. Nếu ta làm thế, sẽ khiến cho người đang đi theo nó từ đó mà hoang mang, nhất là giới võ lâm, đưa nó lên ngôi vị minh chủ đã là nhún nhường, khi nó ắt xã tắc đại loạn.”
“ …”
“Nên, ngày mai, ta vẫn sẽ diễn một vở kịch nhỏ.”
“…”
“Ta cho gọi hai người đến đây, là muốn nhờ vả việc điều động quân lính chặn ở các cổng và lính tuần tra trong cung một cách hợp lí để giảm thương vong thiệt hại xuống mức thấp nhất.”
“Điện hạ… hóa ra lâu nay người.”
“Đừng suy diễn lung tung, chẳng qua ta muốn góp chút ngu kiến của mình trước khi chết mà thôi. Để nhị vị chê cười.”
“…”
“Người lên ngai vàng, nắm giữ giang sơn thiên hạ nay mai, chỉ có thể là hoàng đệ tài đức vẹn toàn của ta. Để muôn dân quy phục, mọi người đồng lòng phò tá, phải diệt trừ tất cả phản loạn. Ta tin nó ắt biết phải làm gì.”
“…”
“Một nước không thể có hai người làm chủ, ngày mai ta nhất định phải chết, vì thế ta muốn nhờ nhị vị.”
“Xin điện hạ cứ sai bảo.”
“Hãy cứu mạng mẫu hậu của ta, xem như ta cầu xin hai người.”
“…”
“Ta là quân đen, hoàng đệ ta là quân trắng, đánh ở đây, quân trắng phản đòn chỗ này, còn đánh vào đây lại càng nhanh bị tiêu diệt. Nếu đánh nước đôi, cơ hội lật ngược tình thế rất mỏng manh lại trả cái giá rất lớn. Ta không mạo hiểm vì thứ không thuộc về mình.”
~*~
Nhìn người trong lòng nặng nề chìm vào giấc ngủ sau một trận kích tình vừa rồi, ta nới lỏng vòng tay để nàng có một vị trí ngủ thật thoải mái trong lòng mình.
Chậm rãi khắc ghi lại từng chút một bóng dáng nàng thật sâu vào tâm khảm, ta cười khổ tâm.
Chưa ai trong chúng ta nói ra tiếng yêu đối phương mà dùng phương thức của riêng mình biểu đạt.
Thật lòng, ta rất yêu nàng, A Tử.
Ta gặp nàng là ưu đãi của ông trời, còn nàng gặp ta lại là ông trời bất công.
Ta đã rất muốn vì tương lai của chúng ta mà phấn đấu, nhưng cuối cùng ta vẫn là kẻ hèn nhát trốn chạy. Mọi thứ đã sắp đặt sẵn, ngày mai nàng sẽ được hộ vệ trung thành của ta đưa ra khỏi cung bằng địa đạo bí mật.
Không có ta, nàng vẫn cứ sống tốt đấy… đừng quên…
Dần dần ta dịch người, đặt lên môi nàng một nụ hôn, tay cũng vô thức siết chặt nàng hơn, không ngờ lại làm nàng tỉnh giấc.
- Long… chẳng lẽ trời sáng rồi…?
- Không._ giọng ta khàn khàn, môi lướt xuống cổ nàng hôn loạn, thì thào_ Ta chỉ muốn tranh thủ trời còn tối, nếu nàng đã tỉnh thì một lần nữa nhé…
~*~
Sáng hôm sau, đúng như ta dự đoán, Phi hồi cung đưa quân tiến đánh ba cửa cổng kinh thành, nhanh chóng tiến nhanh vào hoàng thành.
Tiếng người than oán, máu chảy thành sông, khói lửa chất chồng.
Nhận được tin báo của binh sĩ, ta chỉ âm thầm thở dài.
Có một điều ta không ngờ đến, chính là theo tin tình báo nhận được, người trong giang hồ đã chặn ở các bìa rừng và ven sông những khu lân cận kinh thành. Kiểu này cả mẫu hậu và A Tử cũng không thoát được rồi.
- Điện hạ, giờ phải làm thế nào?_ gã binh sĩ truyền tin thúc giục.
Còn làm gì được nữa đây?
Ta lẳng lặng rút ra Phệ huyết cổ chuẩn bị sẵn, nốc cạn, kịch độc không có thuốc giải này có tác dụng chậm rãi ăn mòn nội tạng, mong rằng có đủ thời gian.
- Bắt lấy thái tử điện hạ và đồng đảng._ cửa phòng mở toan, quân lính do đích thân Trịnh Thừa Dã chỉ huy xống vào, trên môi hắn còn vương một nét cười tao nhã tàn nhẫn.
~*~
Nó muốn biết, thì ta cũng toại nguyện.
Ta cất tiếng, cứ như thôi miên.
- “Đợi sau khi Ngân phi sinh hạ, ta nghĩ muốn phế truất hoàng hậu hiện tại để lập nàng lên làm hoàng hậu.” “Đợi Phi nhi hồi cung. Ta sẽ phế truất Long nhi để nó lên làm thái tử, người xứng đáng kế nghiệp ta chỉ có Phi nhi.” “ Nếu như sáng mai hoàng tử không tỉnh lại, sẽ có đầu của hoàng hậu và thái tử bị phế truất treo trước cổng thành thị uy dân chúng.”
Giọng ta không nhanh không chậm, còn mang theo ý hận lẫn ghen tị, ta cười, nhạt nhẽo chế nhạo, trông thấy sự sửng sốt đến hốt hoảng trong mắt nó.
Không ngờ sao?
- Ngươi nghe rõ chưa? Người sống trong tình thương của mọi người như ngươi, nhất là phụ hoàng nữa làm sao có thể nếm trải qua cảm giác đắng chát tràn trề thất bại lẫn thất vọng như ta khi nghe những lời như thế. Phụ hoàng chưa bao giờ xem ta là con của người, chưa bao giờ cười với ta, tiếc cả một cái liếc mắt, hai mươi hai năm, ta gặp được người chỉ vào các buổi lễ đủ đếm trên đầu ngón tay, ta có nỗ lực hay không, người cũng đâu để ý đến. Trong mắt phụ hoàng chỉ có mẫu tử ngươi thôi, còn mẫu tử ta người xem như không khí, thậm chí còn căm hận chưa tìm ra được cớ nào giết đi cho đỡ chướng mắt.
Thấy đồng tử nó co giật trong một thoáng, ngoài ra không còn phản ứng gì đặc biệt, ta tiếp tục:
- Phụ hoàng vô tình, ta bất nghĩa, sau này dù người có ra thánh chỉ gặp mặt, đến tận lúc hấp hối, ta vẫn quyết không đi gặp. Ta thừa nhận, bản thân chẳng qua là vì ghen tị ngươi. Ta cố gắng mọi chuyện, ban đầu vì muốn được phụ hoàng công nhận, nhưng sau này, đơn giản chỉ vì muốn làm chỗ dựa cho mẫu hậu. Ta có thể dùng thân phận của mình kêu gọi ủng hộ từ người Mãn đoạt lấy ngai vàng từ tay ngươi mà phụ hoàng kí thác, nhưng ta không cần vương vị, lại càng chẳng phải kẻ bán nước lưu danh thiên cổ. Điều ta muốn, kì thực rất đơn giản, chỉ là mong được biết đến một lần hương vị gia đình trọn vẹn như thế nào.
Giọng ta càng lúc càng trầm, cảm nhận tầm mắt nhòe dần, cay cay, trên má có dòng nước mắt lăn dài lành lạnh.
Ta khóc sao?
Nhưng, là khóc vì điều gì? Ân hận nuối tiếc?
- Giờ này chắc mẫu hậu cùng A Tử cũng bị người của ngươi giết, độc phát tác chậm cũng bắt đầu phát huy tác dụng, là Phệ huyết cổ kịch độc_ lục phủ ngũ tạng như bị cào xé, cổ họng nóng rát, khóe môi cũng trào ra một vệt máu nồng, có tiếng gọi “hoàng huynh” hoảng hốt của người đối diện mà ta chẳng biết có nghe nhầm không_ Nếu như ngươi còn nể tình ta là huynh trưởng của ngươi, thì cho chúng ta được toàn thây cạnh nhau, chẳng cần an táng linh đình, yên lặng đào giúp mồ chôn được rồi.
- Long!
Ngay lúc thần trí dần mơ hồ, nghe tiếng gọi thân thương đến xé lòng, ta ngẩng mặt lên nhìn thấy bóng A Tử bé nhỏ mỏng manh chạy vào, hầu như không ai có ý ngăn nàng lại.
Sao nàng lại ở đây lúc này?
A Tử của ta, nếu không gặp gỡ ta, nàng đâu bị cuốn vào chuyện này.
- A Tử…_ ta nhẹ giọng gọi ra cái tên mình yêu nhất.
Đột ngột nàng ôm chầm lấy ta, một cái ôm trân trọng quyến luyến, e sợ chia cách vĩnh viễn sắp đến gần, bên bả vai ta cảm nhận được những giọt nước mắt lạnh buốt của nàng như vạn dao cứa vào tim ta.
Đau lắm.
Nàng đối mặt với ta bằng một nét cười buồn bã:
- Long, dù trên đời này không ai yêu thương chàng thì còn có thiếp, thiếp đã nói, từ khoảnh khắc thiếp được gả cho chàng thì cả đời còn lại là người của chàng, sống chết bên nhau. Thiếp sao đành lòng nhìn chàng cô độc bước trên cầu Nại Hà, giờ thiếp cùng con đi trước một bước, đến bờ vong xuyên ngắt một cành bỉ ngạn đỏ thẫm, tay cầm lồng đen soi đường dẫn lối cho chàng.
Nàng cùng con?
Con của chúng ta?
A Tử có thai rồi?
Ta mở to mắt sửng sốt.
Kế đến lại thấy nàng rút cây trâm trên đầu xuống nhắm ngay tim mà đâm.
- A Tử… nàng làm gì… đừng!
“Phập”
Máu từ vết thương trào ra, người nàng ngã gục vào lồng ngực ta, khẽ thốt lên những từ cuối cùng:
- Thiếp cùng con, đợi chàng…
Rồi mi mắt nàng khép lại, mãi mãi…
Cảm giác cả đất trời sụp đổ dưới chân mình, độc tính trong người cũng đang phát tác mạnh mẽ.
Cũng đã đến lúc rồi.
Mệt mỏi quá…
- Khởi bẩm hoàng tử, hoàng hậu đã bị giết._ có một kẻ từ bên ngoài chạy vào hướng đến Phi trình tấu.
Ta nghe thấy thế, chợt cười như đã phát điên.
Là ai oán, cũng là tiếc hận.
- Mẫu hậu, người từng bảo, ở đây người Mãn chúng ta không được hoan nghênh, dù ở địa vị cao đến đâu cũng chỉ là phù phiếm, tình người mà nói, chỉ có chúng ta nương tựa lẫn nhau, con người cửu ngũ chí tôn kia vốn vô tình bạc bẽo, cứ trông chờ một ánh nhìn quan tâm đã là ngu xuẩn, phải học cách lạnh lùng nhẫn tâm để tồn tại. Nhân sinh là phù du, chẳng qua là một giấc mộng, dài mà ngắn, chẳng cần hoàng hậu hữu danh, không màng thái tử vô thực, chỉ mong một khoảnh khắc nếm trải hương vị gia đình trọn vẹn. Giá như có đủ dũng khí không tranh không đoạt, từ bỏ tất cả sau lưng, trở về Mãn tộc, mảnh đất yên bình dành cho chúng ta… Người đã rất mong cùng con trở về cố quốc phải không?
Mi mắt khép lại, hô hấp có phần khó khăn, ta gục đầu dựa trên vai A Tử chờ đợi cái chết đến.
Hết tất cả rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook